Mấy ngày nay bỗng nhiên Tô Mộc Niên không ăn uống được,hễ cứ ăn vào là lại nôn thốc nôn tháo,lúc đầu còn nhẹ sau lại càng thêm nặng gần như không thể ăn bất cứ đồ gì, Thiếu Viễn thấy vậy vô cùng tức giận quát Y Đường:
- Cô đã bỏ gì vào thức ăn? Tôi thật không ngờ loại đàn bà như cô lại có dã tâm như vậy.
Dạo gần đây Tô Mộc Niên cảm thấy mệt trong người không muốn ra ngoài ăn tối như mọi khi nữa mà ở nhà bắt cô nấu cơm cho ả ta ăn. Sau khi ăn mấy ngày thì ra tình trạng như hôm nay, ngay đến chính bản thân cô cũng ăn thức ăn ấy thì hỏi cô có thể bỏ gì vào được chứ? Thật khôi hài mà.
- Em chẳng làm gì có lỗi với hai người.
Y Đường trả lời mà cổ họng nghèn nghẹn,chỉ là cô thấy bản thân mình thật đáng thương,chịu oan mà không cách nào thanh minh.
" Bốp "
Tô Mộc Niên giơ tay tát thẳng vào mặt cô không chút nề hà,ả trợn mắt nhìn cô căm phẫn, cô ta nói mà như hét vào mặt cô:
- Từ khi xen vào tình cảm giữa chúng tôi cô đã sai rồi.
Y Đường đưa tay ôm bên má in hằn năm đầu ngón tay đỏ ửng,cô bỗng nhếch miệng cười mỉa.
" Chát "
- Nếu không phải cô tham sống sợ chết thì ngày hôm nay tôi có cơ hội xem vào giữa hai người sao? Loại đàn bà như cô vốn không xứng,mãi mãi không xứng ngang hàng với tôi.
Một cái tát mạnh mẽ đáp xuống mặt Mộc Niên khiến cô ta ngã nhào xuống đất. Thiếu Viễn bàng hoàng nhìn cô,hắn đương đưa tay lên đánh cô nhưng lại bất lực mà buông xuống:
- Cô mau cút khỏi nhà của tôi.
Hắn cúi xuống lo lắng xem Mộc Niên đang ngã dưới sàn,tỏ ra rất tức giận đuổi cô khỏi nhà,hai bàn tay cô xiết thật chặt cuộn thành nắm đấm:
- Tôi không đi.
Mễ Y Đường trả lời dứt khoát rồi lạnh lùng bước về phòng nhưng đi được vài bước thì nghe được tiếng hét thất thanh của Tô Mộc Niên,cô vội vàng quay lại,trên mặt sàn một vũng máu đỏ tươi, mặt Mộc Niên cắt không còn giọt máu chẳng bao lâu cô ta ngất lim đi. Thiếu Viễn vô cùng hốt hoảng,ôm Mộc Niên ra xe, còn không quên buông lại lời tàn nhẫn:
- Mộc Niên cô ấy có mệnh hệ gì tôi sẽ trả lại cho cô gấp vạn lần.
Tâm trí Y Đường thực có chút rối loạn,nếu thực sự Tô Mộc Niên xảy ra chuyện gì thì đấy là lỗi của cô sao? Không...không, cô vốn chỉ tát cô ta một bạt tai,cớ gì gây tổn hại nặng nề được? Nhất định là như vậy rồi,cô ta sẽ không sao đâu.
Cả đêm hôm ấy Y Đường mất ngủ,cô cứ vậy mà ngồi thẫn thờ trên bệ cửa sổ ngắm sao trời rồi lại suy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra,thật như một trò chơi khôi hài!
- Cô đã bỏ gì vào thức ăn? Tôi thật không ngờ loại đàn bà như cô lại có dã tâm như vậy.
Dạo gần đây Tô Mộc Niên cảm thấy mệt trong người không muốn ra ngoài ăn tối như mọi khi nữa mà ở nhà bắt cô nấu cơm cho ả ta ăn. Sau khi ăn mấy ngày thì ra tình trạng như hôm nay, ngay đến chính bản thân cô cũng ăn thức ăn ấy thì hỏi cô có thể bỏ gì vào được chứ? Thật khôi hài mà.
- Em chẳng làm gì có lỗi với hai người.
Y Đường trả lời mà cổ họng nghèn nghẹn,chỉ là cô thấy bản thân mình thật đáng thương,chịu oan mà không cách nào thanh minh.
" Bốp "
Tô Mộc Niên giơ tay tát thẳng vào mặt cô không chút nề hà,ả trợn mắt nhìn cô căm phẫn, cô ta nói mà như hét vào mặt cô:
- Từ khi xen vào tình cảm giữa chúng tôi cô đã sai rồi.
Y Đường đưa tay ôm bên má in hằn năm đầu ngón tay đỏ ửng,cô bỗng nhếch miệng cười mỉa.
" Chát "
- Nếu không phải cô tham sống sợ chết thì ngày hôm nay tôi có cơ hội xem vào giữa hai người sao? Loại đàn bà như cô vốn không xứng,mãi mãi không xứng ngang hàng với tôi.
Một cái tát mạnh mẽ đáp xuống mặt Mộc Niên khiến cô ta ngã nhào xuống đất. Thiếu Viễn bàng hoàng nhìn cô,hắn đương đưa tay lên đánh cô nhưng lại bất lực mà buông xuống:
- Cô mau cút khỏi nhà của tôi.
Hắn cúi xuống lo lắng xem Mộc Niên đang ngã dưới sàn,tỏ ra rất tức giận đuổi cô khỏi nhà,hai bàn tay cô xiết thật chặt cuộn thành nắm đấm:
- Tôi không đi.
Mễ Y Đường trả lời dứt khoát rồi lạnh lùng bước về phòng nhưng đi được vài bước thì nghe được tiếng hét thất thanh của Tô Mộc Niên,cô vội vàng quay lại,trên mặt sàn một vũng máu đỏ tươi, mặt Mộc Niên cắt không còn giọt máu chẳng bao lâu cô ta ngất lim đi. Thiếu Viễn vô cùng hốt hoảng,ôm Mộc Niên ra xe, còn không quên buông lại lời tàn nhẫn:
- Mộc Niên cô ấy có mệnh hệ gì tôi sẽ trả lại cho cô gấp vạn lần.
Tâm trí Y Đường thực có chút rối loạn,nếu thực sự Tô Mộc Niên xảy ra chuyện gì thì đấy là lỗi của cô sao? Không...không, cô vốn chỉ tát cô ta một bạt tai,cớ gì gây tổn hại nặng nề được? Nhất định là như vậy rồi,cô ta sẽ không sao đâu.
Cả đêm hôm ấy Y Đường mất ngủ,cô cứ vậy mà ngồi thẫn thờ trên bệ cửa sổ ngắm sao trời rồi lại suy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra,thật như một trò chơi khôi hài!