"Chát"
- Anh đánh tôi?
Mễ Y Đường bàng hoàng nhìn chồng mình, lúc này cả gian phòng chìm trong bầu không khí vô cùng nặng nề. Thiếu Viễn nhìn cô chằm chằm,ánh mắt hằn lên tia máu,hắn tức giận mà rít lên từng tiếng:
- Cô xem chuyện hay cô vừa mới làm đi. Tôi thật không ngờ mình lại mang rắn độc về nhà. Đáng lẽ ra tôi không nên lấy cô,đồ đàn bà như cô thật quá độc ác.
Bàn tay to lớn của hắn xiết chặt cổ cô,không khí từng chút từng chút một dần cạn kiệt.
Y Đường không phản kháng,chỉ nở nụ cười châm biếm,cô nói bằng giọng dứt khoát:
- Tôi sẽ còn làm những điều tốt đẹp hơn kìa,cô ta mất đi đứa con thì đã là gì. Chỉ cần tôi còn sống,anh và cô ta đừng hòng ngày nào được yên ổn.
Cô nhấn mạnh từng chữ từng chữ một,lúc này sắc mặt cô đã nhợt nhạt đi rất nhiều,không khí cũng chỉ đủ duy trì sự sống yếu ớt.
- Được lắm tôi cho cô toại nguyện.
Thế rồi bàn tay Thiếu Viễn càng xiết chặt cổ cô hơn,khung cảnh trước mặt bỗng chốc trở nên mờ nhòa, Mễ Y Đường trong lúc đầu óc mơ hồ vẫn dứt khoát nói:
- Có làm ma tôi cũng sẽ bám theo hai người,anh hãy nhớ lấy.
-------------
Tô Mộc Niên có thai được 1 tuần, nhưng lúc biết tin cũng là lúc đứa bé đã chết. Nằm trên giường bệnh, bàn tay trắng bệch của cô ta nắm chặt ga giường:
- Thiếu Viễn,con của chúng ta đã chết như thế nào em sẽ không quên. Mễ Y Đường,vợ anh ấy mà,em sẽ kiện cô ta,vĩnh viễn không để cô ta sống yên ổn.
Thiếu Viễn nhìn Tô Mộc Niên đầy đau khổ,đứa con đầu tiên của hắn chưa kịp chào đời đã bị tước đoạt sự sống làm sao hắn có thể để yên chuyện này được, Thiếu Viễn ôm Mộc Niên vào lòng,khẽ trấn an cô ta:
- Đợi em khỏe lại chúng ta sẽ mời luật sư kiện Mễ Y Đường.
-------------
Khi cô tỉnh lại đã là một ngày sau đó,cả cơ thể đau nhức vô cùng,nằm trên sàn nhà lạnh lẽo một khoảng thời gian dài ít nhiều cũng đã bị nhiễm lạnh,căn nhà im lìm không một bóng người,Y Đường khó khăn lắm mới có thể đứng dậy đi về phòng mình. Những giọt nước mắt mặn chát phủ kín khuân mặt nhợt nhạt của cô, nhìn bản thân mình trong gương cô lại thấy chua chát, nơi cần cổ trắng ngần đã bầm tím dấu vết năm ngón tay. Y Đường cười đắng, là hắn ép cô thành người xấu,vốn dĩ việc Tô Mộc Niên sảy thai là việc ngoài ý muốn,nếu sớm biết cô ta có thai cô sẽ không ra tay đánh người,hơn cả điều khiến cô thấy thật nực cười chính là bản thân Thiếu Viễn anh ta biết đây không phải lỗi của cô vẫn ra tay tàn nhẫn,đổ hết tội lỗi lên đầu cô...thật quá oang uổng rồi.
- Tôi sẽ không để các người dễ dàng đạt được mục đích,trả lại các người từng thứ một.
- Anh đánh tôi?
Mễ Y Đường bàng hoàng nhìn chồng mình, lúc này cả gian phòng chìm trong bầu không khí vô cùng nặng nề. Thiếu Viễn nhìn cô chằm chằm,ánh mắt hằn lên tia máu,hắn tức giận mà rít lên từng tiếng:
- Cô xem chuyện hay cô vừa mới làm đi. Tôi thật không ngờ mình lại mang rắn độc về nhà. Đáng lẽ ra tôi không nên lấy cô,đồ đàn bà như cô thật quá độc ác.
Bàn tay to lớn của hắn xiết chặt cổ cô,không khí từng chút từng chút một dần cạn kiệt.
Y Đường không phản kháng,chỉ nở nụ cười châm biếm,cô nói bằng giọng dứt khoát:
- Tôi sẽ còn làm những điều tốt đẹp hơn kìa,cô ta mất đi đứa con thì đã là gì. Chỉ cần tôi còn sống,anh và cô ta đừng hòng ngày nào được yên ổn.
Cô nhấn mạnh từng chữ từng chữ một,lúc này sắc mặt cô đã nhợt nhạt đi rất nhiều,không khí cũng chỉ đủ duy trì sự sống yếu ớt.
- Được lắm tôi cho cô toại nguyện.
Thế rồi bàn tay Thiếu Viễn càng xiết chặt cổ cô hơn,khung cảnh trước mặt bỗng chốc trở nên mờ nhòa, Mễ Y Đường trong lúc đầu óc mơ hồ vẫn dứt khoát nói:
- Có làm ma tôi cũng sẽ bám theo hai người,anh hãy nhớ lấy.
-------------
Tô Mộc Niên có thai được 1 tuần, nhưng lúc biết tin cũng là lúc đứa bé đã chết. Nằm trên giường bệnh, bàn tay trắng bệch của cô ta nắm chặt ga giường:
- Thiếu Viễn,con của chúng ta đã chết như thế nào em sẽ không quên. Mễ Y Đường,vợ anh ấy mà,em sẽ kiện cô ta,vĩnh viễn không để cô ta sống yên ổn.
Thiếu Viễn nhìn Tô Mộc Niên đầy đau khổ,đứa con đầu tiên của hắn chưa kịp chào đời đã bị tước đoạt sự sống làm sao hắn có thể để yên chuyện này được, Thiếu Viễn ôm Mộc Niên vào lòng,khẽ trấn an cô ta:
- Đợi em khỏe lại chúng ta sẽ mời luật sư kiện Mễ Y Đường.
-------------
Khi cô tỉnh lại đã là một ngày sau đó,cả cơ thể đau nhức vô cùng,nằm trên sàn nhà lạnh lẽo một khoảng thời gian dài ít nhiều cũng đã bị nhiễm lạnh,căn nhà im lìm không một bóng người,Y Đường khó khăn lắm mới có thể đứng dậy đi về phòng mình. Những giọt nước mắt mặn chát phủ kín khuân mặt nhợt nhạt của cô, nhìn bản thân mình trong gương cô lại thấy chua chát, nơi cần cổ trắng ngần đã bầm tím dấu vết năm ngón tay. Y Đường cười đắng, là hắn ép cô thành người xấu,vốn dĩ việc Tô Mộc Niên sảy thai là việc ngoài ý muốn,nếu sớm biết cô ta có thai cô sẽ không ra tay đánh người,hơn cả điều khiến cô thấy thật nực cười chính là bản thân Thiếu Viễn anh ta biết đây không phải lỗi của cô vẫn ra tay tàn nhẫn,đổ hết tội lỗi lên đầu cô...thật quá oang uổng rồi.
- Tôi sẽ không để các người dễ dàng đạt được mục đích,trả lại các người từng thứ một.