Chu Bội Ngọc bởi vì tức giận chuyện, Cao Hạo cậy bản thân đang nắm giữ điểm trọng yếu của cô trong tay, liên tục tìm đến cô nói điều kiện, và chỉ cho phép cô nói được không cho phép từ chối.
Uất ức mà không thể phản kháng, khiến cho cô tâm tình vô cùng bức bối, cả đêm không thể chợp mắt, ở trên giường lớn cứ không ngừng lăn qua lộn lại, thẳng cho tới khi ánh bình minh dần dần ló rạng, cô mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Có thể là do tinh thần đã mệt mỏi, phần nào giúp cho Chu Bội Ngọc ngủ một giấc thật sâu, còn chìm vào mộng đẹp.
Không biết cô đã mơ bao lâu, mà ngay tại thời khắc cô nhìn thấy, cô và Diệp Chi Sinh đang ở bên trong lễ đường, trên người cô và anh điều mặc âu phục, váy cưới, dưới sự chứng kiến của nhiều người, nhẹ nhàng nâng tay cô lên chuẩn bị đeo nhẫn cưới, thì chuông cửa ở bên ngoài, do bị một người nào đó liên tục nhấn vào, truyền đi khắp nơi trong căn phòng tiếng “Ding…Ding…Ding” làm cho tỉnh giấc.
Cảnh đẹp giữa chừng bị bỏ lỡ, khiến Chu Bội Ngọc vừa tỉnh dậy đã cảm thấy rất không cao hứng, cánh tay vừa nâng lên định xoa xoa nơi ấn đường, thì tiếng chuông ở bên ngoài kia, lại vẫn còn dồn dập ngân vang, làm cho đôi lông mày xinh đẹp của Chu Bội Ngọc ngay lập tức nhăn chặt lại.
Cô buồn bực xốc tấm chăn trên người ra, xuống giường, vừa bước bước chân tiến về phía cửa, trong vừa miệng lầm bầm mắng kẻ nào giữa trưa có bệnh, mà điên cuồng đi nhấn chuông nhà cô.
Chu Bội Ngọc đứng bên cửa, trước là nhìn qua mắt mèo, nhìn thấy kẻ điên cuồng nhấn chuông mà cô thầm mắng chửi kia, chính là ba của cô, trong đầu mới chợt nhớ ra, buổi chiều ngày hôm qua, mẹ cô có gọi đến một cuộc, nói hôm nay ba và mẹ sẽ đến Bắc Kinh có việc, còn căn dặn cô hôm nay không cần đến chi nhánh Chu thị, xong công việc ba mẹ sẽ ghé qua chỗ cô. Mà cô lại bởi vì buồn bực tên Cao Hạo, nhất thời quên mất.
Nghe tiếng chuông lần nữa vang lên, cô mới đưa tay tháo chốt khoá, mở rộng cửa ra.
Cánh môi vừa mới động đậy, còn chưa kịp mở miệng hỏi ông xem, rốt cuộc là kích thích cái gì mà nhấn chuông không ngừng? Thì Chu Chính Nam ở bên ngoài, đã nổi nóng gắt lên: “Có mở mỗi cánh cửa mà cũng lâu như vậy, đúng là vô tích sự.” Sau đó tức giận bước vào trong nhà.
Vô cớ bị mắng, Chu Bội Ngọc cũng trở nên khó chịu, mặt mày nhăn nhó, đưa mắt nhìn mẹ mình vẫn còn đứng ở cửa, ý tứ muốn hỏi là chuyện gì?
Bà Kiều Mẫn đối với hành động nổi nóng tìm người trút giận của chồng mình, chỉ biết buồn rầu thở dài một tiếng, rồi dịu giọng giải thích với Chu Bội Ngọc: “Ba con vừa rồi ở bên ngoài, gặp chuyện không vui, nên mới như vậy…”
Chu Bội Ngọc quay đầu nhìn Chu Chính Nam đang ngồi nơi ghế sô pha, mặt mày đen lại, ở dưới ánh mắt chứa một tia lửa đỏ ghê sợ. Từ nhỏ đến lớn, đây có lẽ là lần đầu tiên, cô nhìn thấy ông trong bộ dáng dữ tợn như vậy, nên cho dù cô luôn được ông cưng chiều từ nhỏ, thì hiện tại cũng có chút run sợ.
Cô vội thu ánh mắt trở về, nhìn bà Kiều Mẫn nói: “Trước nên vào nhà đã.”
Bà Kiều Mẫn gật nhẹ đầu rồi cầm túi xách, buồn bã bước vào bên trong.
Thật ra, khiến cho Chu Chính Nam hôm nay tâm tình đến hỏng như vậy, nguyên nhân là vì, trong hai năm trở lại đây, vận khí xí nghiệp Chu thị ngày một đi xuống, mặc dù Chu Chính Nam đã áp dụng nhiều chương trình khuyến mãi, tổ chức hội thảo ở nhiều địa phương quảng cáo sản phẩm mới, thông qua các hình thức tặng kèm sản phẩm dùng thử, thẻ giảm giá… Nhưng điều không thu về được kết quả như mong đợi.
Gần đây nhất, xí nghiệp của ông, lại bởi vì sự cố sơ suất trong quy trình chế biến nguyên liệu, làm hàm lượng trong sản phẩm vượt ngưỡng mức quy định, mà gây nên tâm lý hoang mang cho khách hàng. Giữa tâm bão ồn ào, một số nhà đầu tư mất đi lòng tin tưởng, lo ngại rủi ro, sau khi hợp đồng kết thúc điều không có ký lại nữa, ở bên ngoài thị trường đồng loạt bán ra cổ phần của mình. Những con số ở lệnh bán cũng bởi vì vậy mà liên tục tăng, khiến cổ phiếu Chu thị rớt xuống dưới mức mệnh giá, có nguy cơ phải rời sàn.
Tại nhà xưởng của xí nghiệp, lượng hàng xuất ra giảm mạnh, các dự án hạng mục mới hữu hiệu lại bởi vì không đủ nguồn vốn nên phải huỷ bỏ, kinh doanh thua lỗ, chi nhánh trụ ở những địa phương khác thì thu không đủ chi, hiện tại Chu thị đang vô cùng căng thẳng. Thế nên Chu Chính Nam đã mở nhiều phiên họp nội bộ, khẩn trương kêu gọi các nhà đầu tư huy động vốn, triển khai dự án hạng mục mới, chỉ có duy nhất cách đó, mới có thể cứu được Chu thị tránh khỏi nguy cơ phá sản.
Uất ức mà không thể phản kháng, khiến cho cô tâm tình vô cùng bức bối, cả đêm không thể chợp mắt, ở trên giường lớn cứ không ngừng lăn qua lộn lại, thẳng cho tới khi ánh bình minh dần dần ló rạng, cô mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Có thể là do tinh thần đã mệt mỏi, phần nào giúp cho Chu Bội Ngọc ngủ một giấc thật sâu, còn chìm vào mộng đẹp.
Không biết cô đã mơ bao lâu, mà ngay tại thời khắc cô nhìn thấy, cô và Diệp Chi Sinh đang ở bên trong lễ đường, trên người cô và anh điều mặc âu phục, váy cưới, dưới sự chứng kiến của nhiều người, nhẹ nhàng nâng tay cô lên chuẩn bị đeo nhẫn cưới, thì chuông cửa ở bên ngoài, do bị một người nào đó liên tục nhấn vào, truyền đi khắp nơi trong căn phòng tiếng “Ding…Ding…Ding” làm cho tỉnh giấc.
Cảnh đẹp giữa chừng bị bỏ lỡ, khiến Chu Bội Ngọc vừa tỉnh dậy đã cảm thấy rất không cao hứng, cánh tay vừa nâng lên định xoa xoa nơi ấn đường, thì tiếng chuông ở bên ngoài kia, lại vẫn còn dồn dập ngân vang, làm cho đôi lông mày xinh đẹp của Chu Bội Ngọc ngay lập tức nhăn chặt lại.
Cô buồn bực xốc tấm chăn trên người ra, xuống giường, vừa bước bước chân tiến về phía cửa, trong vừa miệng lầm bầm mắng kẻ nào giữa trưa có bệnh, mà điên cuồng đi nhấn chuông nhà cô.
Chu Bội Ngọc đứng bên cửa, trước là nhìn qua mắt mèo, nhìn thấy kẻ điên cuồng nhấn chuông mà cô thầm mắng chửi kia, chính là ba của cô, trong đầu mới chợt nhớ ra, buổi chiều ngày hôm qua, mẹ cô có gọi đến một cuộc, nói hôm nay ba và mẹ sẽ đến Bắc Kinh có việc, còn căn dặn cô hôm nay không cần đến chi nhánh Chu thị, xong công việc ba mẹ sẽ ghé qua chỗ cô. Mà cô lại bởi vì buồn bực tên Cao Hạo, nhất thời quên mất.
Nghe tiếng chuông lần nữa vang lên, cô mới đưa tay tháo chốt khoá, mở rộng cửa ra.
Cánh môi vừa mới động đậy, còn chưa kịp mở miệng hỏi ông xem, rốt cuộc là kích thích cái gì mà nhấn chuông không ngừng? Thì Chu Chính Nam ở bên ngoài, đã nổi nóng gắt lên: “Có mở mỗi cánh cửa mà cũng lâu như vậy, đúng là vô tích sự.” Sau đó tức giận bước vào trong nhà.
Vô cớ bị mắng, Chu Bội Ngọc cũng trở nên khó chịu, mặt mày nhăn nhó, đưa mắt nhìn mẹ mình vẫn còn đứng ở cửa, ý tứ muốn hỏi là chuyện gì?
Bà Kiều Mẫn đối với hành động nổi nóng tìm người trút giận của chồng mình, chỉ biết buồn rầu thở dài một tiếng, rồi dịu giọng giải thích với Chu Bội Ngọc: “Ba con vừa rồi ở bên ngoài, gặp chuyện không vui, nên mới như vậy…”
Chu Bội Ngọc quay đầu nhìn Chu Chính Nam đang ngồi nơi ghế sô pha, mặt mày đen lại, ở dưới ánh mắt chứa một tia lửa đỏ ghê sợ. Từ nhỏ đến lớn, đây có lẽ là lần đầu tiên, cô nhìn thấy ông trong bộ dáng dữ tợn như vậy, nên cho dù cô luôn được ông cưng chiều từ nhỏ, thì hiện tại cũng có chút run sợ.
Cô vội thu ánh mắt trở về, nhìn bà Kiều Mẫn nói: “Trước nên vào nhà đã.”
Bà Kiều Mẫn gật nhẹ đầu rồi cầm túi xách, buồn bã bước vào bên trong.
Thật ra, khiến cho Chu Chính Nam hôm nay tâm tình đến hỏng như vậy, nguyên nhân là vì, trong hai năm trở lại đây, vận khí xí nghiệp Chu thị ngày một đi xuống, mặc dù Chu Chính Nam đã áp dụng nhiều chương trình khuyến mãi, tổ chức hội thảo ở nhiều địa phương quảng cáo sản phẩm mới, thông qua các hình thức tặng kèm sản phẩm dùng thử, thẻ giảm giá… Nhưng điều không thu về được kết quả như mong đợi.
Gần đây nhất, xí nghiệp của ông, lại bởi vì sự cố sơ suất trong quy trình chế biến nguyên liệu, làm hàm lượng trong sản phẩm vượt ngưỡng mức quy định, mà gây nên tâm lý hoang mang cho khách hàng. Giữa tâm bão ồn ào, một số nhà đầu tư mất đi lòng tin tưởng, lo ngại rủi ro, sau khi hợp đồng kết thúc điều không có ký lại nữa, ở bên ngoài thị trường đồng loạt bán ra cổ phần của mình. Những con số ở lệnh bán cũng bởi vì vậy mà liên tục tăng, khiến cổ phiếu Chu thị rớt xuống dưới mức mệnh giá, có nguy cơ phải rời sàn.
Tại nhà xưởng của xí nghiệp, lượng hàng xuất ra giảm mạnh, các dự án hạng mục mới hữu hiệu lại bởi vì không đủ nguồn vốn nên phải huỷ bỏ, kinh doanh thua lỗ, chi nhánh trụ ở những địa phương khác thì thu không đủ chi, hiện tại Chu thị đang vô cùng căng thẳng. Thế nên Chu Chính Nam đã mở nhiều phiên họp nội bộ, khẩn trương kêu gọi các nhà đầu tư huy động vốn, triển khai dự án hạng mục mới, chỉ có duy nhất cách đó, mới có thể cứu được Chu thị tránh khỏi nguy cơ phá sản.