Nhưng là dự án hạng mục lần này cần nguồn vốn rất lớn, dù ông đã rất khẩn trương kêu gọi, kết quả nguồn vốn huy động được, điều không đủ cho một nữa dự án. Ông sau nhiều ngày chạy khắp nơi tìm người giúp đỡ và bị họ từ chối khéo, tới sau cùng nhìn thấy chỉ còn duy nhất một nơi có thể cứu được Chu thị cải tử hồi sinh, vậy nên sáng hôm nay, ông liền phân phó quản gia chuẩn bị tốt cho ông một giỏ quà, rồi gọi vợ Kiều Mẫn cùng đi Bắc Kinh một chuyến.
Chín giờ ba mươi phút sáng, ông và vợ đã có mặt ở một tiểu khu, trước cổng lớn biệt thự Diệp gia, lấy lý do đã lâu không gặp gỡ, nhân dịp sắp đến tết Trung Thu, nên mang quà đến biếu tặng. Lâm Thiếu Lan cũng rất tận tình tiếp đãi hai vợ chồng ông.
Mục đích hôm nay ông đến Diệp gia, cốt yếu là muốn tìm gặp Diệp Chi Sinh, mong cầu sự giúp đỡ, thế nhưng lại được Lâm Thiếu lan cho hay, Diệp Chi Sinh hôm nay không đến công ty, từ sáng sớm đã lái xe ra khỏi thành phố, đi một địa phương nào đó, tình huống ngoài với dự tính ban đầu, cho nên sau một hồi trò chuyện với Lâm Thiếu Lan thăm hỏi sức khoẻ, thì Chu Chính Nam mới đề cập đến chuyện giữa Chu Bội Ngọc và Diệp Chi Sinh, nói rằng con gái ông hiện tại là thật lòng toàn tâm toàn ý yêu thích Diệp Chi Sinh, hy vọng Lâm Thiếu Lan có thể bỏ qua chuyện cũ, lần nữa tác hợp cho hai đứa trẻ.
Lâm Thiếu Lan ban đầu vẫn cười nói vui vẻ, cho đến khi nghe ông đề cập đến chuyện chung thân đại sự cho con trai mình, vẻ mặt bà liền có chút thay đổi, hai bên trao đổi về chuyện này cũng rất lâu, Chu Chính Nam cũng bày tỏ nhiều thành tâm, nhưng sau cùng lại không nhận được kết quả như ông mong muốn.
Dự tính tìm Diệp Chi Sinh hỏi vay nguồn vốn bất thành, đã phần nào khiến cho đáy lòng ông bồn chồn, lo lắng đến rối tinh rối mù, rồi hiện tại, ngay cả chuyện thương lượng với Lâm Thiếu Lan về hai đứa trẻ, ông cũng thương lượng không xong, cho nên từ sau khi ông ngồi vào trong xe, rời khỏi biệt thự Diệp gia, tâm tình của ông liền trở nên rất tệ.
Lúc ông đứng trước cửa nhà của Chu Bội Ngọc, gọi vào điện thoại cho cô thì không thể liên lạc được, nhấn chuông nhiều lần đến mất kiên nhẫn, lại vẫn chưa thấy bóng dáng của cô xuất hiện, điều này lại càng làm cho cỗ nộ khí nơi lồng ngực ông tuôn trào mạnh mẽ. Vậy nên vào lúc nhìn thấy cánh cửa được con gái mở ra, ông có bao nhiêu bực dọc liền gắt giọng lớn tiếng, rồi thẳng một đường đi vào ngồi nơi bàn trà.
Chu Bội Ngọc sau khi đợi mẹ đi vào, thì nhẹ tay đóng cửa lại, rồi theo phía sau mẹ của mình hướng vào phòng khách.
Lúc cô vừa đi tới gần bàn trà, còn chưa kịp ngồi xuống ghế sô pha, thì Chu Chính Nam giống như bị kích thích cái gì, vừa nhìn thấy cô liền lần nữa cất giọng, ngữ khí điều rất lớn tiếng quát mắng.
“Con lập tức đi vào trong phòng, thay ra ngay bộ đồ chướng mắt đó đi, con gái kiểu gì ban ngày ban mặt, mà ăn mặc chẳng ra làm sao, chả trách nhà người ta thà để con trai một mình, cũng không muốn cưới dâu như con mang về…”
Chu Bội Ngọc vừa khi nãy vẫn là đang ngủ say, bị chuông tiếng cửa dồn dập vang lên làm cho tỉnh giấc, sau đó thẳng một đường đi ra mở cửa, vốn không có thời gian thay đồ.
Mà cho dù chiếc váy ngủ của cô đang mặc trên người hôm nay quả thật có chút mỏng manh đi chăng nữa, thì cũng có làm sao chứ? Từ trước đến nay cô vẫn mặc những loại thế này đấy thôi, khi không hôm nay lại muốn mắng cô!
Bị Chu Chính Nam liên tục quát mắng, còn dùng câu nói cô không ai muốn cưới, làm tổn thương lòng tự trọng của cô, Chu Bội Ngọc liền nhịn không được lên tiếng cãi lại.
“Ba, ba quá đáng rồi đó, chuyện người ta muốn cưới dâu và chuyện ăn mặc của con thì có quan hệ gì chứ? Là người nào chọc ba tức giận, thì ba đi mà tìm kẻ đó mắng họ, đừng mang con ra làm đồ trút giận…”
Ngữ điệu của Chu Bội Ngọc cũng không hề nhỏ, chọc cho Chu Chính Nam giận tới mức muốn thổ huyết, ông hung hăng dùng sức đập tay lên bàn trà, gầm lên.
“Hỗn xược, con là học từ người nào cách ăn nói hỗn hào với cha mẹ, xem cha mẹ không ra gì như thế hả?”
“Con không cảm thấy con sai ở chỗ nào, trong khi ba vừa mới vào nhà liền nổi nóng, la mắng con vô cớ, sau đó còn chưa bằng lòng, chuyển sang nói con ăn mặc không ra gì, nói không ai muốn cưới… Con lên tiếng thì ba cho là con hỗn hào, còn ba như thế thì là đúng sao? Con không phục...”
“Con...”
“Ngọc nhi, thân thể ba con đang không khoẻ, đừng làm ba con thêm tức giận nữa, trước nghe lời mẹ, vào bên trong thay đồ đi.” Bà Kiều Mẫn sau khi nhìn thấy hai cha con lời qua tiếng lại ngày một căng thẳng, nên vội vội vàng vàng chen vào cắt lời hai người, theo lời bà nói, bà liền đưa tay xoay người con gái hướng về phòng ngủ.
Chu Bội Ngọc nhăn chặt đôi lông mày, ương bướng nói với Kiều Mẫn.
“Mẹ, mẹ cũng nhìn thấy rồi đó, rõ ràng là ba đột nhiên náo lớn chuyện, sau đó lại đổ lỗi cho con.”
Chín giờ ba mươi phút sáng, ông và vợ đã có mặt ở một tiểu khu, trước cổng lớn biệt thự Diệp gia, lấy lý do đã lâu không gặp gỡ, nhân dịp sắp đến tết Trung Thu, nên mang quà đến biếu tặng. Lâm Thiếu Lan cũng rất tận tình tiếp đãi hai vợ chồng ông.
Mục đích hôm nay ông đến Diệp gia, cốt yếu là muốn tìm gặp Diệp Chi Sinh, mong cầu sự giúp đỡ, thế nhưng lại được Lâm Thiếu lan cho hay, Diệp Chi Sinh hôm nay không đến công ty, từ sáng sớm đã lái xe ra khỏi thành phố, đi một địa phương nào đó, tình huống ngoài với dự tính ban đầu, cho nên sau một hồi trò chuyện với Lâm Thiếu Lan thăm hỏi sức khoẻ, thì Chu Chính Nam mới đề cập đến chuyện giữa Chu Bội Ngọc và Diệp Chi Sinh, nói rằng con gái ông hiện tại là thật lòng toàn tâm toàn ý yêu thích Diệp Chi Sinh, hy vọng Lâm Thiếu Lan có thể bỏ qua chuyện cũ, lần nữa tác hợp cho hai đứa trẻ.
Lâm Thiếu Lan ban đầu vẫn cười nói vui vẻ, cho đến khi nghe ông đề cập đến chuyện chung thân đại sự cho con trai mình, vẻ mặt bà liền có chút thay đổi, hai bên trao đổi về chuyện này cũng rất lâu, Chu Chính Nam cũng bày tỏ nhiều thành tâm, nhưng sau cùng lại không nhận được kết quả như ông mong muốn.
Dự tính tìm Diệp Chi Sinh hỏi vay nguồn vốn bất thành, đã phần nào khiến cho đáy lòng ông bồn chồn, lo lắng đến rối tinh rối mù, rồi hiện tại, ngay cả chuyện thương lượng với Lâm Thiếu Lan về hai đứa trẻ, ông cũng thương lượng không xong, cho nên từ sau khi ông ngồi vào trong xe, rời khỏi biệt thự Diệp gia, tâm tình của ông liền trở nên rất tệ.
Lúc ông đứng trước cửa nhà của Chu Bội Ngọc, gọi vào điện thoại cho cô thì không thể liên lạc được, nhấn chuông nhiều lần đến mất kiên nhẫn, lại vẫn chưa thấy bóng dáng của cô xuất hiện, điều này lại càng làm cho cỗ nộ khí nơi lồng ngực ông tuôn trào mạnh mẽ. Vậy nên vào lúc nhìn thấy cánh cửa được con gái mở ra, ông có bao nhiêu bực dọc liền gắt giọng lớn tiếng, rồi thẳng một đường đi vào ngồi nơi bàn trà.
Chu Bội Ngọc sau khi đợi mẹ đi vào, thì nhẹ tay đóng cửa lại, rồi theo phía sau mẹ của mình hướng vào phòng khách.
Lúc cô vừa đi tới gần bàn trà, còn chưa kịp ngồi xuống ghế sô pha, thì Chu Chính Nam giống như bị kích thích cái gì, vừa nhìn thấy cô liền lần nữa cất giọng, ngữ khí điều rất lớn tiếng quát mắng.
“Con lập tức đi vào trong phòng, thay ra ngay bộ đồ chướng mắt đó đi, con gái kiểu gì ban ngày ban mặt, mà ăn mặc chẳng ra làm sao, chả trách nhà người ta thà để con trai một mình, cũng không muốn cưới dâu như con mang về…”
Chu Bội Ngọc vừa khi nãy vẫn là đang ngủ say, bị chuông tiếng cửa dồn dập vang lên làm cho tỉnh giấc, sau đó thẳng một đường đi ra mở cửa, vốn không có thời gian thay đồ.
Mà cho dù chiếc váy ngủ của cô đang mặc trên người hôm nay quả thật có chút mỏng manh đi chăng nữa, thì cũng có làm sao chứ? Từ trước đến nay cô vẫn mặc những loại thế này đấy thôi, khi không hôm nay lại muốn mắng cô!
Bị Chu Chính Nam liên tục quát mắng, còn dùng câu nói cô không ai muốn cưới, làm tổn thương lòng tự trọng của cô, Chu Bội Ngọc liền nhịn không được lên tiếng cãi lại.
“Ba, ba quá đáng rồi đó, chuyện người ta muốn cưới dâu và chuyện ăn mặc của con thì có quan hệ gì chứ? Là người nào chọc ba tức giận, thì ba đi mà tìm kẻ đó mắng họ, đừng mang con ra làm đồ trút giận…”
Ngữ điệu của Chu Bội Ngọc cũng không hề nhỏ, chọc cho Chu Chính Nam giận tới mức muốn thổ huyết, ông hung hăng dùng sức đập tay lên bàn trà, gầm lên.
“Hỗn xược, con là học từ người nào cách ăn nói hỗn hào với cha mẹ, xem cha mẹ không ra gì như thế hả?”
“Con không cảm thấy con sai ở chỗ nào, trong khi ba vừa mới vào nhà liền nổi nóng, la mắng con vô cớ, sau đó còn chưa bằng lòng, chuyển sang nói con ăn mặc không ra gì, nói không ai muốn cưới… Con lên tiếng thì ba cho là con hỗn hào, còn ba như thế thì là đúng sao? Con không phục...”
“Con...”
“Ngọc nhi, thân thể ba con đang không khoẻ, đừng làm ba con thêm tức giận nữa, trước nghe lời mẹ, vào bên trong thay đồ đi.” Bà Kiều Mẫn sau khi nhìn thấy hai cha con lời qua tiếng lại ngày một căng thẳng, nên vội vội vàng vàng chen vào cắt lời hai người, theo lời bà nói, bà liền đưa tay xoay người con gái hướng về phòng ngủ.
Chu Bội Ngọc nhăn chặt đôi lông mày, ương bướng nói với Kiều Mẫn.
“Mẹ, mẹ cũng nhìn thấy rồi đó, rõ ràng là ba đột nhiên náo lớn chuyện, sau đó lại đổ lỗi cho con.”