Hoá ra Diệp Chi Sinh là cần cô đi theo để bồi rượu, vậy mà vừa rồi nhìn thấy anh hung dữ kéo cô lại, trong đầu cô còn chợt thoáng hiện lên hình ảnh lúc ở Diệp gia, trong lòng còn có chút hoài niệm… Là cô nghĩ nhiều rồi.
Cô khẽ rũ mi mắt xuống che giấu tia buồn ảm đạm nơi đáy mắt, im lặng vài giây mới thấp giọng mở miệng.
“Nhưng mà, không phải anh từng nói, không thích đến những nơi náo nhiệt hay sao...”
“Đúng là tôi không thích tham gia những buổi tiệc kiểu này, nhưng là…” Diệp Chi Sinh nói đến đây thì chợt ngừng lại, ánh mắt trở nên sâu lắng, trầm mặc nhìn người con gái ở trước mặt.
Lương Tưởng Huân dù tầm mắt nhìn dưới nền đất, nhưng vẫn luôn đặc lực chú ý ở bên người Diệp Chi Sinh, nên lúc anh nói hai chữ “nhưng là” rồi đột ngột im lặng, nghiễm nhiên có chút tò mò, nâng mi mắt lên.
Cô vốn chỉ nghĩ, Diệp Chi Sinh đang bận việc gì đó, mới ngừng lại lời đang nói, không hề biết anh là đang nhìn mình. Nên lúc tầm mắt cô vừa di chuyển đến trên gương mặt anh, tiếp xúc ánh mắt, trái tim liền bị lỡ một nhịp, cô giật mình, theo phản xạ có điều kiện khẩn cấp quay đầu nhìn hướng khác.
Đợi đã! Vừa rồi khi mình chạm mắt với Diệp Chi Sinh, tận sâu trong đôi mắt đen thâm thuý đó, dường như mình cảm giác thấy có một tia bi thương nhàn nhạt ẩn hiện, còn có nhu tình ấm áp… Nhưng mà, tại sao Diệp Chi Sinh lại nhìn mình bằng ánh mắt đó? Lẽ nào phía sau hai chữ “nhưng là” mà anh bỏ dỡ đó, có liên quan đến cô sao...?
Đáy lòng Lương Tưởng Huân lập tức rối loạn thành một đoàn.
Cô khẽ nuốt nước bọt, qua tầm mười giây mới lại lần nữa quay đầu nhìn anh.
Diệp Chi Sinh bị động tác của cô cảnh tỉnh, nhanh chóng phục hồi dáng vẻ lạnh lùng như cũ.
Diệp Chi Sinh thay đổi nhanh như thế, khiến cho Lương Tưởng Huân có chút không tưởng tượng nổi, mạnh mẽ chớp mắt hai cái, rồi cẩn thận quan sát thật tỉ mỉ sắc mặt anh.
Nhưng là, dù cô có tận lực nhìn thế nào, cũng không thể tìm thấy loại ôn nhu khi đó nữa.
Cô nhìn dáng vẻ lạnh nhạt, không có nữa điểm tình cảm nhấp nhô nào trên gương mặt của Diệp Chi Sinh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác mất mát, thất vọng.
Có lẽ vừa rồi, chỉ là do mình xuất hiện ảo giác thôi, Diệp Chi Sinh làm sao có thể dùng ánh mắt dịu dàng đó mà nhìn mình chứ!
Lương Tưởng Huân mím chặt khoé môi, mười giây sau mới động môi, làm cho mình phát ra âm thanh, hỏi.
“Nhưng là chuyện gì?”
“Giống như em nói vậy.” Diệp Chi Sinh đáp lại, giọng điệu vẫn là lấp lửng.
Lương Tưởng Huân nhăn trán, không hiểu“Hả?” một tiếng.
Diệp Chi Sinh nhìn Lương Tưởng Huân, đáy lòng như đang vùng vẫy, ý nghĩ thật sự trong lòng là “Vì anh rất nhớ em, rất muốn nhìn thấy em, muốn nghe em nói chuyện, muốn cùng với em ở chung một chỗ, cho nên mới chọn đi nơi này…” Thế nhưng chỉ có thể cường ngạnh nuốt xuống, mở miệng, buông lời nói vô tình lạnh lẽo.
“Chẳng phải em đã nói, những người làm kinh doanh, thường sẽ tận dụng thời điểm tốt để bồi mối quan hệ với đối tác thêm tốt đẹp hay sao? Và tôi cũng giống như vậy, hiện tại tôi đang ở trong thời gian tranh phiếu bầu chọn vị trí phó giám đốc trong hội tư vấn tài chính Trung Quốc, niếu như tôi đảm nhận được vị trí này, tập đoàn tài chính Khương Duệ sẽ hưởng được rất nhiều lợi thế. Cho nên tôi dù không thích tham gia những nơi náo nhiệt, nhưng vì lợi ích của Khương Duệ, đành bất đắc dĩ tham gia thôi! Lại nói, người tổ chức tiệc trên du thuyền tối đêm nay, chính là cựu uỷ viên Tống Trí Thành, cái tên này em hẳn là đã nghe qua chứ? Mặc dù ông ta đã hết nhiệm kỳ từ hai năm nay, thế nhưng đối với những người trong hội viên, lời nói của ông ta rất có trọng lượng, còn chưa kể đến những buổi tiệc kiểu này, khẳng định sẽ gặp được các cựu uỷ viên có danh tiếng, tôi đương nhiên càng phải đi rồi!”
Lương Tưởng Huân sáng tỏ sự việc, ảm đạm nói.
“Ra là vậy...”
Diệp Chi Sinh dùng âm điệu chắc chắn: “Đương nhiên là như vậy.”
Lương Tưởng Huân kéo căng khoé môi, nhìn Diệp Chi Sinh.
Diệp Chi Sinh bất chợt nhếch khoé môi, hiện lên ý cười chế giễu, tiếp tục lên tiếng.
“Niếu không là như vậy, thì em cho là cái gì? Lẽ nào em cho rằng, vào đêm Trung Thu, tôi và em sắm vai tình nhân đi đến Tây Hải, ở trên du thuyền, nhàn nhã uống trà, cùng nhau ngắm hoa khai, thưởng nguyệt?”
Cô khẽ rũ mi mắt xuống che giấu tia buồn ảm đạm nơi đáy mắt, im lặng vài giây mới thấp giọng mở miệng.
“Nhưng mà, không phải anh từng nói, không thích đến những nơi náo nhiệt hay sao...”
“Đúng là tôi không thích tham gia những buổi tiệc kiểu này, nhưng là…” Diệp Chi Sinh nói đến đây thì chợt ngừng lại, ánh mắt trở nên sâu lắng, trầm mặc nhìn người con gái ở trước mặt.
Lương Tưởng Huân dù tầm mắt nhìn dưới nền đất, nhưng vẫn luôn đặc lực chú ý ở bên người Diệp Chi Sinh, nên lúc anh nói hai chữ “nhưng là” rồi đột ngột im lặng, nghiễm nhiên có chút tò mò, nâng mi mắt lên.
Cô vốn chỉ nghĩ, Diệp Chi Sinh đang bận việc gì đó, mới ngừng lại lời đang nói, không hề biết anh là đang nhìn mình. Nên lúc tầm mắt cô vừa di chuyển đến trên gương mặt anh, tiếp xúc ánh mắt, trái tim liền bị lỡ một nhịp, cô giật mình, theo phản xạ có điều kiện khẩn cấp quay đầu nhìn hướng khác.
Đợi đã! Vừa rồi khi mình chạm mắt với Diệp Chi Sinh, tận sâu trong đôi mắt đen thâm thuý đó, dường như mình cảm giác thấy có một tia bi thương nhàn nhạt ẩn hiện, còn có nhu tình ấm áp… Nhưng mà, tại sao Diệp Chi Sinh lại nhìn mình bằng ánh mắt đó? Lẽ nào phía sau hai chữ “nhưng là” mà anh bỏ dỡ đó, có liên quan đến cô sao...?
Đáy lòng Lương Tưởng Huân lập tức rối loạn thành một đoàn.
Cô khẽ nuốt nước bọt, qua tầm mười giây mới lại lần nữa quay đầu nhìn anh.
Diệp Chi Sinh bị động tác của cô cảnh tỉnh, nhanh chóng phục hồi dáng vẻ lạnh lùng như cũ.
Diệp Chi Sinh thay đổi nhanh như thế, khiến cho Lương Tưởng Huân có chút không tưởng tượng nổi, mạnh mẽ chớp mắt hai cái, rồi cẩn thận quan sát thật tỉ mỉ sắc mặt anh.
Nhưng là, dù cô có tận lực nhìn thế nào, cũng không thể tìm thấy loại ôn nhu khi đó nữa.
Cô nhìn dáng vẻ lạnh nhạt, không có nữa điểm tình cảm nhấp nhô nào trên gương mặt của Diệp Chi Sinh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác mất mát, thất vọng.
Có lẽ vừa rồi, chỉ là do mình xuất hiện ảo giác thôi, Diệp Chi Sinh làm sao có thể dùng ánh mắt dịu dàng đó mà nhìn mình chứ!
Lương Tưởng Huân mím chặt khoé môi, mười giây sau mới động môi, làm cho mình phát ra âm thanh, hỏi.
“Nhưng là chuyện gì?”
“Giống như em nói vậy.” Diệp Chi Sinh đáp lại, giọng điệu vẫn là lấp lửng.
Lương Tưởng Huân nhăn trán, không hiểu“Hả?” một tiếng.
Diệp Chi Sinh nhìn Lương Tưởng Huân, đáy lòng như đang vùng vẫy, ý nghĩ thật sự trong lòng là “Vì anh rất nhớ em, rất muốn nhìn thấy em, muốn nghe em nói chuyện, muốn cùng với em ở chung một chỗ, cho nên mới chọn đi nơi này…” Thế nhưng chỉ có thể cường ngạnh nuốt xuống, mở miệng, buông lời nói vô tình lạnh lẽo.
“Chẳng phải em đã nói, những người làm kinh doanh, thường sẽ tận dụng thời điểm tốt để bồi mối quan hệ với đối tác thêm tốt đẹp hay sao? Và tôi cũng giống như vậy, hiện tại tôi đang ở trong thời gian tranh phiếu bầu chọn vị trí phó giám đốc trong hội tư vấn tài chính Trung Quốc, niếu như tôi đảm nhận được vị trí này, tập đoàn tài chính Khương Duệ sẽ hưởng được rất nhiều lợi thế. Cho nên tôi dù không thích tham gia những nơi náo nhiệt, nhưng vì lợi ích của Khương Duệ, đành bất đắc dĩ tham gia thôi! Lại nói, người tổ chức tiệc trên du thuyền tối đêm nay, chính là cựu uỷ viên Tống Trí Thành, cái tên này em hẳn là đã nghe qua chứ? Mặc dù ông ta đã hết nhiệm kỳ từ hai năm nay, thế nhưng đối với những người trong hội viên, lời nói của ông ta rất có trọng lượng, còn chưa kể đến những buổi tiệc kiểu này, khẳng định sẽ gặp được các cựu uỷ viên có danh tiếng, tôi đương nhiên càng phải đi rồi!”
Lương Tưởng Huân sáng tỏ sự việc, ảm đạm nói.
“Ra là vậy...”
Diệp Chi Sinh dùng âm điệu chắc chắn: “Đương nhiên là như vậy.”
Lương Tưởng Huân kéo căng khoé môi, nhìn Diệp Chi Sinh.
Diệp Chi Sinh bất chợt nhếch khoé môi, hiện lên ý cười chế giễu, tiếp tục lên tiếng.
“Niếu không là như vậy, thì em cho là cái gì? Lẽ nào em cho rằng, vào đêm Trung Thu, tôi và em sắm vai tình nhân đi đến Tây Hải, ở trên du thuyền, nhàn nhã uống trà, cùng nhau ngắm hoa khai, thưởng nguyệt?”