Trở về phòng ngủ, Diệp Chi Sinh vẫn là nằm ở đó không có ngủ được, Lương Tưởng Huân có thể cũng cảm thấy anh hôm nay có gì đó khác thường, mọi hôm anh vẫn là ít nói, nhưng cũng sẽ có một vài câu để nói với cô.
Còn hôm nay từ công ty trở về, anh vẫn là bộ dáng ôn nhu như cũ, lúc ăn cơm cũng có gắp thức ăn cho cô, nhưng lại không có mở miệng nói chuyện.
Cô cũng vì chuyện này khiến trong lòng cảm thấy rất khó chịu, dù đã cố nhắm mắt nhưng cơn buồn ngủ vẫn không đến, mãi đến hơn nữa giờ sau cô mới trở người lại, nhìn Diệp Chi Sinh đang ngồi tựa lưng vào đầu giường bấm điện thoại, do dự một chút liền hỏi anh.
“Diệp Chi Sinh, có phải anh là đang giận tôi?
Diệp Chi Sinh nâng mi mắt lên nhìn cô, ánh mắt cô đầy vẻ thành khẩn đợi câu trả lời của anh, khiến cho anh im lặng rất lâu anh rất muốn hỏi cô, là có phải cô đến bây giờ vẫn coi anh là một loại giao dịch? Nhưng lại lo sợ sẽ nhìn thấy cái gật đầu xác nhận của cô, cho nên cánh môi mấp máy lại không có nói câu gì.
Biểu hiện của Diệp Chi Sinh càng làm cho Lương Tương Huân thêm lo lắng tin chắc rằng anh chính là giận cô, nhưng cô lại không biết vì sao lại làm anh nổi giận, nghĩ anh niếu cứ như thế sẽ trở lại khoảng thời gian trước đây, lạnh nhạt với cô.
Loại lo lắng này khiến cho cô không nhịn được ngồi hẳn dậy, tay nhỏ to gan đưa tới nắm lấy ống tay áo của anh giật giật, âm điệu mềm mỏng.
“Mặc dù tôi không biết vì sao anh lại tức giận, nhưng niếu là tôi khiến anh không vừa lòng ở chổ nào anh cứ nói tôi nhất định sẽ sửa đổi.”
Cô như sắp khóc nhìn anh, khiến cho anh không biết phải nên nói gì, cảm giác được cánh tay cô nắm ở ống tay áo anh đang run rẩy, anh buồn rầu bỏ điện thoại sang một bên rồi đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ lên má cô ôn nhu nhỏ nhẹ.
“Không phải tại em, chỉ là công ty có chút công việc, nhất thời chưa giải quyết được thôi.”
“Có thật không?
“Ừm, thật không phải em.”
Sau khi Diệp Chi Sinh khẳng định nói không phải, mi tâm cô mới giãn ra một chút, rồi mỉm cười với anh.
Diệp Chi Sinh bây giờ mới lấy gối đặt sau lưng sửa lại một chút rồi kéo cô cùng nằm xuống: “Đã rất khuya rồi, mau ngủ đi.”
Lương Tưởng Huân nhẹ gật đầu rồi nằm xuống, vừa lúc Diệp Chi Sinh đưa cánh tay ra cho cô gối đầu, đợi cô nằm hẳn xuống mới kéo cô vào trong lòng, nhỏ giọng nói đủ cho cô có thể nghe được: “Buổi tối bình an.”
Lương Tưởng Huân không có đáp lại anh, chỉ mỉm cười hạnh phúc, cánh tay đặt sau lưng anh khẽ động, ôm chặt thêm một chút thay cho câu: Ông xã, buổi tối bình an!
Những ngày sau đó, anh và cô cũng bắt đầu trở lại bình thường, anh vẫn ôn nhu quan tâm cô từng chút một, cô cũng luôn ở bên cạnh anh, lúc anh làm việc ở trong thư phòng, nhìn thấy anh quá bận bịu với những con số cô sẽ giúp anh làm một số văn kiện nhỏ, có những chổ không biết, cô hỏi anh sẽ không thấy phiền mà chỉ cho cô từng chi tiết.
Biết cô không chịu ngủ trước mà đợi anh, cho nên dù công việc có nhiều như thế nào, anh cũng sẽ không ngồi ở bàn làm việc quá khuya, luôn là trước mười giờ sẽ đóng hồ sơ lại cùng cô trở về phòng ngủ.
Trong lòng anh luôn vướng mắc chuyện ngày hôm đó Chu Bội Ngọc đã nói, đợi hết ba tháng này cô sẽ không có lưu luyến bất kỳ điều gì ở đây mà rời đi.
Rồi lại nghĩ niếu như anh nói mặc kệ mục đích của cô ngày đầu tiên đến với anh là vì tiền, anh cũng sẽ không quan tâm đến nữa, nói muốn cô ở lại, anh không thể không có cô, liệu rằng.. Cô có đồng ý không, hay sẽ cười nhạo anh, nói anh là kẻ luỵ tình tới mức đáng thương hại…
Trong lòng cô biết, những ngày gần đây anh luôn đối với cô rất tốt, gần như là chăm sóc cô đến từng chi tiết nhỏ, những lần sau khi cùng anh trãi qua hoan ái kiều diễm, anh luôn nhìn cô rất lâu lại không có nói chuyện, tới lúc cô hỏi anh có tâm sự sao, thì anh lại lắc đầu rồi ôm chặt cô, khiến cho cô luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
Một màn tốt đẹp như vậy, niếu ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ anh và cô thật hạnh phúc, một đôi uyên ương hoàn mỹ nhất thế gian.
Nhưng chỉ có cô và anh trong lòng mỗi người điều mang theo một tâm sự, luôn tò mò rất muốn lên tiếng hỏi xem, thật ra trong lòng đối phương là đang nghĩ gì về mình, nhưng cả hai điều không ai dám hỏi.
Anh lo sợ niếu như mở miệng hỏi, cô sẽ không ngại mà nói anh với cô chỉ là hai bên giao dịch.
Cô lo sợ niếu như cô mở miệng hỏi, anh sẽ trở về trước đây, lạnh nhạt với cô.
Tuy là hiện tại cả hai điều đang sống bằng trái tim thật, nhưng đối phương lại chẳng ai biết, cứ nghĩ rằng đây chẳng qua là giả tạm hư ảo nhất thời, vẫn biết đắm mình trong loại hư ảo đó thật ngốc nghếch, nhưng họ điều lựa chọn im lặng để không phá vỡ đi sự giả tạm tốt đẹp đó, duy trì được bao lâu hay bấy lâu.
Còn hôm nay từ công ty trở về, anh vẫn là bộ dáng ôn nhu như cũ, lúc ăn cơm cũng có gắp thức ăn cho cô, nhưng lại không có mở miệng nói chuyện.
Cô cũng vì chuyện này khiến trong lòng cảm thấy rất khó chịu, dù đã cố nhắm mắt nhưng cơn buồn ngủ vẫn không đến, mãi đến hơn nữa giờ sau cô mới trở người lại, nhìn Diệp Chi Sinh đang ngồi tựa lưng vào đầu giường bấm điện thoại, do dự một chút liền hỏi anh.
“Diệp Chi Sinh, có phải anh là đang giận tôi?
Diệp Chi Sinh nâng mi mắt lên nhìn cô, ánh mắt cô đầy vẻ thành khẩn đợi câu trả lời của anh, khiến cho anh im lặng rất lâu anh rất muốn hỏi cô, là có phải cô đến bây giờ vẫn coi anh là một loại giao dịch? Nhưng lại lo sợ sẽ nhìn thấy cái gật đầu xác nhận của cô, cho nên cánh môi mấp máy lại không có nói câu gì.
Biểu hiện của Diệp Chi Sinh càng làm cho Lương Tương Huân thêm lo lắng tin chắc rằng anh chính là giận cô, nhưng cô lại không biết vì sao lại làm anh nổi giận, nghĩ anh niếu cứ như thế sẽ trở lại khoảng thời gian trước đây, lạnh nhạt với cô.
Loại lo lắng này khiến cho cô không nhịn được ngồi hẳn dậy, tay nhỏ to gan đưa tới nắm lấy ống tay áo của anh giật giật, âm điệu mềm mỏng.
“Mặc dù tôi không biết vì sao anh lại tức giận, nhưng niếu là tôi khiến anh không vừa lòng ở chổ nào anh cứ nói tôi nhất định sẽ sửa đổi.”
Cô như sắp khóc nhìn anh, khiến cho anh không biết phải nên nói gì, cảm giác được cánh tay cô nắm ở ống tay áo anh đang run rẩy, anh buồn rầu bỏ điện thoại sang một bên rồi đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ lên má cô ôn nhu nhỏ nhẹ.
“Không phải tại em, chỉ là công ty có chút công việc, nhất thời chưa giải quyết được thôi.”
“Có thật không?
“Ừm, thật không phải em.”
Sau khi Diệp Chi Sinh khẳng định nói không phải, mi tâm cô mới giãn ra một chút, rồi mỉm cười với anh.
Diệp Chi Sinh bây giờ mới lấy gối đặt sau lưng sửa lại một chút rồi kéo cô cùng nằm xuống: “Đã rất khuya rồi, mau ngủ đi.”
Lương Tưởng Huân nhẹ gật đầu rồi nằm xuống, vừa lúc Diệp Chi Sinh đưa cánh tay ra cho cô gối đầu, đợi cô nằm hẳn xuống mới kéo cô vào trong lòng, nhỏ giọng nói đủ cho cô có thể nghe được: “Buổi tối bình an.”
Lương Tưởng Huân không có đáp lại anh, chỉ mỉm cười hạnh phúc, cánh tay đặt sau lưng anh khẽ động, ôm chặt thêm một chút thay cho câu: Ông xã, buổi tối bình an!
Những ngày sau đó, anh và cô cũng bắt đầu trở lại bình thường, anh vẫn ôn nhu quan tâm cô từng chút một, cô cũng luôn ở bên cạnh anh, lúc anh làm việc ở trong thư phòng, nhìn thấy anh quá bận bịu với những con số cô sẽ giúp anh làm một số văn kiện nhỏ, có những chổ không biết, cô hỏi anh sẽ không thấy phiền mà chỉ cho cô từng chi tiết.
Biết cô không chịu ngủ trước mà đợi anh, cho nên dù công việc có nhiều như thế nào, anh cũng sẽ không ngồi ở bàn làm việc quá khuya, luôn là trước mười giờ sẽ đóng hồ sơ lại cùng cô trở về phòng ngủ.
Trong lòng anh luôn vướng mắc chuyện ngày hôm đó Chu Bội Ngọc đã nói, đợi hết ba tháng này cô sẽ không có lưu luyến bất kỳ điều gì ở đây mà rời đi.
Rồi lại nghĩ niếu như anh nói mặc kệ mục đích của cô ngày đầu tiên đến với anh là vì tiền, anh cũng sẽ không quan tâm đến nữa, nói muốn cô ở lại, anh không thể không có cô, liệu rằng.. Cô có đồng ý không, hay sẽ cười nhạo anh, nói anh là kẻ luỵ tình tới mức đáng thương hại…
Trong lòng cô biết, những ngày gần đây anh luôn đối với cô rất tốt, gần như là chăm sóc cô đến từng chi tiết nhỏ, những lần sau khi cùng anh trãi qua hoan ái kiều diễm, anh luôn nhìn cô rất lâu lại không có nói chuyện, tới lúc cô hỏi anh có tâm sự sao, thì anh lại lắc đầu rồi ôm chặt cô, khiến cho cô luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
Một màn tốt đẹp như vậy, niếu ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ anh và cô thật hạnh phúc, một đôi uyên ương hoàn mỹ nhất thế gian.
Nhưng chỉ có cô và anh trong lòng mỗi người điều mang theo một tâm sự, luôn tò mò rất muốn lên tiếng hỏi xem, thật ra trong lòng đối phương là đang nghĩ gì về mình, nhưng cả hai điều không ai dám hỏi.
Anh lo sợ niếu như mở miệng hỏi, cô sẽ không ngại mà nói anh với cô chỉ là hai bên giao dịch.
Cô lo sợ niếu như cô mở miệng hỏi, anh sẽ trở về trước đây, lạnh nhạt với cô.
Tuy là hiện tại cả hai điều đang sống bằng trái tim thật, nhưng đối phương lại chẳng ai biết, cứ nghĩ rằng đây chẳng qua là giả tạm hư ảo nhất thời, vẫn biết đắm mình trong loại hư ảo đó thật ngốc nghếch, nhưng họ điều lựa chọn im lặng để không phá vỡ đi sự giả tạm tốt đẹp đó, duy trì được bao lâu hay bấy lâu.