Anh vừa nói “Alo” đầu dây bên kia liền vang lên thanh âm trong trẻo.
“Anh… Khi nào thì anh mới sang đây thăm em vậy? Em thật là rất nhớ anh a…”
“Lần này lại là chuyện gì đây Hà tiểu thư?”
Bị Hà Nghinh Phong đoán ra ý đồ, cô liền lấp liếm.
“Em đã cố giả thật giống, vậy mà vẫn để anh đoán ra được, chuyên gia quả là chuyên gia.”
“Không cần nịnh bợ anh, nói đi, có phải em lại chọc bác hai tức giận nữa rồi đúng không?”
Anh vừa hỏi xong, đầu giây bên kia liền híc mũi, làm ra bộ dáng bi thảm.
“Hu hu… Anh à, lần này anh nhất định phải giúp em, niếu không em sẽ bị ba đuổi ra ngoài đường ngủ mất.”
“Chuyện là, mấy năm nay ba cho tiền em đăng ký học kinh doanh, em lại giấu ba đi học thiết kế thời trang, trưa hôm nay nhóm trưởng mời tụi em đi nhà hàng tổ chức tiệc mừng, vì đoạt giải nhất cuộc thi thiết kế áo đông năm nay.”
“Trong lúc cả nhóm tụi em đang thao thao bất tuyệt về chuyện đoạt giải, thì ba từ đâu xuất hiện, gọi em sang phòng khác nói chuyện.”
“Ba sau khi nghe em khai thật, là em học thiết kế thời trang, thì tức giận đùng đùng, trừng to mắt, mắng cho em một trận rồi bỏ đi tới điện thoại cũng quên lấy, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy ba giận dữ như thế, nhất định sẽ không tha cho em đâu.”
“Từ trước đến nay ba điều thương anh nhất mà, anh làm gì điều không có la mắng anh, lời anh nói ba cũng rất coi trọng, vậy nên, anh giúp em năn nỉ ba tha cho em một lần nữa thôi, có được không?”
“Anh thử nghĩ đi, giữa trời đông lạnh lẻo như thế này, em gái tội nghiệp của anh, một mình lang thang ở trên đường, không nơi nương tựa, rất đáng thương đó anh.” Hu hu.
Hà Nghinh Phong nghe cô nói xong, liền đưa tay lên xoa xoa ấn đường vài cái, thở dài cất giọng.
“Biết ngay là em gây chuyện mà, bác hai cũng đã cao tuổi, em cứ vài ngày lại chọc cho bác ấy tức giận một lần, thân là anh của em, cũng vì tính tình ham chơi, bướng bỉnh của em mà sốt ruột.”
Lời vừa dứt, cô bên kia liền oa oa khóc trong điện thoại.
“Sau này em sẽ ngoan, sẽ nên người không ham chơi nữa đâu, anh giúp em đi mà..” oa oa.
Biết là cô đang khóc dối, nhưng vì giọng của cô bên trong điện thoại cứ như là rất đáng thương, khiến cho anh cười nhẹ một cái.
“Được rồi, được rồi, em đừng có gào khóc nữa, không lại hỏng loa di động của bác hai lại tăng thêm một tội.”
Hiểu được hàm ý trong lời nói của anh, chính là đã đồng ý giúp cô, thế nên liền nhe răng cười, giọng nói lập tức trong trẻo lại.
“Vậy em xem như anh đã hứa rồi nha.”
“Nhưng anh chỉ giúp em lần này nữa thôi đó, sau này em còn gây hoạ, thì tự chịu anh sẽ không giúp em nữa đâu.”
“Không đâu, sau này em sẽ rất là ngoan-ngoãn-nghe-lời, không gây hoạ nữa, cho nên lần này trông cậy vào anh hết đó.” Hi hi.
Hà Nghinh Phong nghe cô nói ngoan ngoãn nghe lời, lại không nhịn được thở dài lần nữa, mỗi lần cô gây hoạ điều sẽ hứa câu này, mà lần nào kết quả cũng như nhau, không có thay đổi một chút nào.
“Em hứa thì nhớ giữ lời, bây giờ liền trở về nhà trước đi, đợi lát nữa anh gọi cho bác.”
“Dạ… Anh vừa nói, em liền đi về đây ạ.”
Anh vừa định nói -gặp sau- thì cô bên kia lại “A” lên một tiếng lớn, sau lại hỏi.
“Em quên mất không hỏi, anh khi nào mới sang đây?”
“Anh đang bận chút chuyện, có lẽ chưa qua đó ngay được đâu.”
“Bận tìm chị gái có chiếc kẹp tóc đó sao?” Cô nói rồi cười ha hả trong điện thoại.
Cô biết chuyện này, là do lần đó cô sang Mỹ thăm anh, lúc vào phòng thì nhìn thấy được chiếc kẹp tóc anh đặt trên bàn làm việc, tuy là màu sắc chiếc kẹp có chút cũ kĩ, nhưng kiểu dáng rất dễ thương, cô nhìn thấy liền kẹp lên tóc, chạy ra phòng khách đứng xoay một vòng khoe với anh. Kết quả là bị anh mắng cho một trận, bảo cô lập tức tháo xuống trả lại vì sợ hỏng.
Cô tò mò theo hỏi anh chủ nhân chiếc kẹp tóc là ai? Nhưng anh vẫn không chiu nói, cho nên cô chỉ biết anh có người trong lòng, chứ không rõ là cô gái nào.
Hà Nghinh Phong nghe cô châm chọc, liền ngẩn đầu nhìn về cánh cửa phòng bệnh của Lương Tưởng Huân, đáy mắt trở nên mềm mại hơn vài phần, sau mới trầm giọng nói.
“Tố Phấn, em cũng thật nhiều chuyện, có phải muốn ngủ ngoài mái hiên không?”
Ách, cô quên mất lúc này đang nhờ vả anh, chọc cho anh giận thì coi như xong.
Vội cười lấp liếm: “Không muốn, không muốn, xem như em chưa nói gì nhé, thôi em về nhà đã, bái bai anh.” Rồi không đợi cho Hà Nghinh Phong lên tiếng liền ấn kết thúc cuộc gọi.
Thở phù ra một cái, trong đầu thầm nghĩ -Cũng may Tố Phấn cô thông minh lanh lẹ, sớm tắt máy, niếu mình có ở đấy, trông bộ dáng thất thố của anh chắc là rất buồn cười- rồi che miệng cười khúc khích.
Hà Nghinh Phong thấy Tố Phấn gấp rút tắt máy vì sợ anh đổi ý, khiến cho anh khẽ cười, rồi lắc lắc đầu ngao ngán.
Bác của anh chỉ có một đứa con gái, là Hà Tố Phấn, vì mẹ mất sớm nên bác anh cũng không quá nghiêm khắc trong chuyện dạy dỗ con cái, nhưng đứa em này của anh sinh ra là con gái, nhưng tính tình lại rất ham chơi, tăng động nghịch ngợm cứ như con trai, nên thường xuyên chọc cho ba mình tức giận. Mỗi lần như thế là cô nhóc này lại tìm anh cầu cứu.
Nhưng cũng phải nói, Hà Tố Phấn nói không sai, tuy anh không phải là con ruột, nhưng bác rất thương anh, có lần Hà Tố Phấn trốn đi chơi trong một câu lạc bộ hộp đêm, bác của anh biết được liền tức giận đến sắp vỡ mật.
Anh sau khi nhận được tin nhắn của Hà Tố Phấn cầu cứu, liền gọi cho bác, nói là anh có một người bạn sắp bay sang Mỹ có việc, nên đã nhờ Tố Phấn mang mấy món đồ anh cần sử dụng, mang vào cho người bạn của anh đang đợi trong câu lạc bộ hộp đêm. Bác anh nghe xong liền vui vẻ trở lại, còn quan tâm hỏi anh có cần thêm thứ gì thì nhớ nói Tố Phấn mua giúp.
Cũng sau lần đó, Hà Tố Phấn liền ỷ lại vào anh là tấm ách chủ, càng nghịch ngợm hơn. Anh không phải quá nuông chiều đứa em này, chỉ là mỗi lần nhìn Hà Tố Phấn lò mò chạy theo thao thao bất tuyệt, kể cho anh nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, anh lại cảm thấy ở nơi Hà Tố Phấn có hình bóng em gái ruột của mình, niếu như ngày hôm đó không xảy ra tai nạn xe hơi, em của anh cũng lớn bằng Hà Tố Phấn.
Hà Tố Phấn cũng không phải là loại con gái ăn chơi sa đoạ, hay hư hỏng gì, chỉ là có chút bướng bỉnh, không muốn bị gò bó khuôn khổ, bản tính lại rất thẳng, nghĩ gì nói đó cho nên rất dễ làm mất lòng người khác, nhưng cũng rất hiểu lí lẽ, niếu như Hà Tố Phấn làm sai việc gì, chỉ cần nhỏ nhẹ giải thích, chỉ ra chỗ sai, thì cô nhóc này nhất định sẽ rất biết nghe lời, không phạm phải lỗi sai tượng tự nữa.
Cho nên mỗi lần Hà Tố Phấn gọi cho anh cầu cứu, anh điều không có từ chối. Nhưng trước sẽ giả vờ nghiêm giọng trách cho cô nhóc một chút, sau mới gọi cho bác tìm cách nói đỡ cho Hà Tố Phấn.
“Ting ting ting”
Điện thoại Hà Nghinh Phong vang lên báo có tin nhắn, là Đoàn Thiệu Nhậm nhắn tới, nói anh cứ ở bệnh viện đừng đi đâu, đợi cuộc họp kết thúc sẽ tới. Anh không quan tâm lắm về tin nhắn của Đoàn Thiệu Nhậm, mà trở ra ngoài danh bạ, tìm số của bác anh ở công ty gọi đi một cuộc.
-----
P/s ngày mai là viết về anh nam chính rồi nha:)
Các bạn đọc có nơi nào cảm thấy không vừa ý thì cmt bên dưới cho mình biết với ạ.
Thương các bạn.
“Anh… Khi nào thì anh mới sang đây thăm em vậy? Em thật là rất nhớ anh a…”
“Lần này lại là chuyện gì đây Hà tiểu thư?”
Bị Hà Nghinh Phong đoán ra ý đồ, cô liền lấp liếm.
“Em đã cố giả thật giống, vậy mà vẫn để anh đoán ra được, chuyên gia quả là chuyên gia.”
“Không cần nịnh bợ anh, nói đi, có phải em lại chọc bác hai tức giận nữa rồi đúng không?”
Anh vừa hỏi xong, đầu giây bên kia liền híc mũi, làm ra bộ dáng bi thảm.
“Hu hu… Anh à, lần này anh nhất định phải giúp em, niếu không em sẽ bị ba đuổi ra ngoài đường ngủ mất.”
“Chuyện là, mấy năm nay ba cho tiền em đăng ký học kinh doanh, em lại giấu ba đi học thiết kế thời trang, trưa hôm nay nhóm trưởng mời tụi em đi nhà hàng tổ chức tiệc mừng, vì đoạt giải nhất cuộc thi thiết kế áo đông năm nay.”
“Trong lúc cả nhóm tụi em đang thao thao bất tuyệt về chuyện đoạt giải, thì ba từ đâu xuất hiện, gọi em sang phòng khác nói chuyện.”
“Ba sau khi nghe em khai thật, là em học thiết kế thời trang, thì tức giận đùng đùng, trừng to mắt, mắng cho em một trận rồi bỏ đi tới điện thoại cũng quên lấy, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy ba giận dữ như thế, nhất định sẽ không tha cho em đâu.”
“Từ trước đến nay ba điều thương anh nhất mà, anh làm gì điều không có la mắng anh, lời anh nói ba cũng rất coi trọng, vậy nên, anh giúp em năn nỉ ba tha cho em một lần nữa thôi, có được không?”
“Anh thử nghĩ đi, giữa trời đông lạnh lẻo như thế này, em gái tội nghiệp của anh, một mình lang thang ở trên đường, không nơi nương tựa, rất đáng thương đó anh.” Hu hu.
Hà Nghinh Phong nghe cô nói xong, liền đưa tay lên xoa xoa ấn đường vài cái, thở dài cất giọng.
“Biết ngay là em gây chuyện mà, bác hai cũng đã cao tuổi, em cứ vài ngày lại chọc cho bác ấy tức giận một lần, thân là anh của em, cũng vì tính tình ham chơi, bướng bỉnh của em mà sốt ruột.”
Lời vừa dứt, cô bên kia liền oa oa khóc trong điện thoại.
“Sau này em sẽ ngoan, sẽ nên người không ham chơi nữa đâu, anh giúp em đi mà..” oa oa.
Biết là cô đang khóc dối, nhưng vì giọng của cô bên trong điện thoại cứ như là rất đáng thương, khiến cho anh cười nhẹ một cái.
“Được rồi, được rồi, em đừng có gào khóc nữa, không lại hỏng loa di động của bác hai lại tăng thêm một tội.”
Hiểu được hàm ý trong lời nói của anh, chính là đã đồng ý giúp cô, thế nên liền nhe răng cười, giọng nói lập tức trong trẻo lại.
“Vậy em xem như anh đã hứa rồi nha.”
“Nhưng anh chỉ giúp em lần này nữa thôi đó, sau này em còn gây hoạ, thì tự chịu anh sẽ không giúp em nữa đâu.”
“Không đâu, sau này em sẽ rất là ngoan-ngoãn-nghe-lời, không gây hoạ nữa, cho nên lần này trông cậy vào anh hết đó.” Hi hi.
Hà Nghinh Phong nghe cô nói ngoan ngoãn nghe lời, lại không nhịn được thở dài lần nữa, mỗi lần cô gây hoạ điều sẽ hứa câu này, mà lần nào kết quả cũng như nhau, không có thay đổi một chút nào.
“Em hứa thì nhớ giữ lời, bây giờ liền trở về nhà trước đi, đợi lát nữa anh gọi cho bác.”
“Dạ… Anh vừa nói, em liền đi về đây ạ.”
Anh vừa định nói -gặp sau- thì cô bên kia lại “A” lên một tiếng lớn, sau lại hỏi.
“Em quên mất không hỏi, anh khi nào mới sang đây?”
“Anh đang bận chút chuyện, có lẽ chưa qua đó ngay được đâu.”
“Bận tìm chị gái có chiếc kẹp tóc đó sao?” Cô nói rồi cười ha hả trong điện thoại.
Cô biết chuyện này, là do lần đó cô sang Mỹ thăm anh, lúc vào phòng thì nhìn thấy được chiếc kẹp tóc anh đặt trên bàn làm việc, tuy là màu sắc chiếc kẹp có chút cũ kĩ, nhưng kiểu dáng rất dễ thương, cô nhìn thấy liền kẹp lên tóc, chạy ra phòng khách đứng xoay một vòng khoe với anh. Kết quả là bị anh mắng cho một trận, bảo cô lập tức tháo xuống trả lại vì sợ hỏng.
Cô tò mò theo hỏi anh chủ nhân chiếc kẹp tóc là ai? Nhưng anh vẫn không chiu nói, cho nên cô chỉ biết anh có người trong lòng, chứ không rõ là cô gái nào.
Hà Nghinh Phong nghe cô châm chọc, liền ngẩn đầu nhìn về cánh cửa phòng bệnh của Lương Tưởng Huân, đáy mắt trở nên mềm mại hơn vài phần, sau mới trầm giọng nói.
“Tố Phấn, em cũng thật nhiều chuyện, có phải muốn ngủ ngoài mái hiên không?”
Ách, cô quên mất lúc này đang nhờ vả anh, chọc cho anh giận thì coi như xong.
Vội cười lấp liếm: “Không muốn, không muốn, xem như em chưa nói gì nhé, thôi em về nhà đã, bái bai anh.” Rồi không đợi cho Hà Nghinh Phong lên tiếng liền ấn kết thúc cuộc gọi.
Thở phù ra một cái, trong đầu thầm nghĩ -Cũng may Tố Phấn cô thông minh lanh lẹ, sớm tắt máy, niếu mình có ở đấy, trông bộ dáng thất thố của anh chắc là rất buồn cười- rồi che miệng cười khúc khích.
Hà Nghinh Phong thấy Tố Phấn gấp rút tắt máy vì sợ anh đổi ý, khiến cho anh khẽ cười, rồi lắc lắc đầu ngao ngán.
Bác của anh chỉ có một đứa con gái, là Hà Tố Phấn, vì mẹ mất sớm nên bác anh cũng không quá nghiêm khắc trong chuyện dạy dỗ con cái, nhưng đứa em này của anh sinh ra là con gái, nhưng tính tình lại rất ham chơi, tăng động nghịch ngợm cứ như con trai, nên thường xuyên chọc cho ba mình tức giận. Mỗi lần như thế là cô nhóc này lại tìm anh cầu cứu.
Nhưng cũng phải nói, Hà Tố Phấn nói không sai, tuy anh không phải là con ruột, nhưng bác rất thương anh, có lần Hà Tố Phấn trốn đi chơi trong một câu lạc bộ hộp đêm, bác của anh biết được liền tức giận đến sắp vỡ mật.
Anh sau khi nhận được tin nhắn của Hà Tố Phấn cầu cứu, liền gọi cho bác, nói là anh có một người bạn sắp bay sang Mỹ có việc, nên đã nhờ Tố Phấn mang mấy món đồ anh cần sử dụng, mang vào cho người bạn của anh đang đợi trong câu lạc bộ hộp đêm. Bác anh nghe xong liền vui vẻ trở lại, còn quan tâm hỏi anh có cần thêm thứ gì thì nhớ nói Tố Phấn mua giúp.
Cũng sau lần đó, Hà Tố Phấn liền ỷ lại vào anh là tấm ách chủ, càng nghịch ngợm hơn. Anh không phải quá nuông chiều đứa em này, chỉ là mỗi lần nhìn Hà Tố Phấn lò mò chạy theo thao thao bất tuyệt, kể cho anh nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, anh lại cảm thấy ở nơi Hà Tố Phấn có hình bóng em gái ruột của mình, niếu như ngày hôm đó không xảy ra tai nạn xe hơi, em của anh cũng lớn bằng Hà Tố Phấn.
Hà Tố Phấn cũng không phải là loại con gái ăn chơi sa đoạ, hay hư hỏng gì, chỉ là có chút bướng bỉnh, không muốn bị gò bó khuôn khổ, bản tính lại rất thẳng, nghĩ gì nói đó cho nên rất dễ làm mất lòng người khác, nhưng cũng rất hiểu lí lẽ, niếu như Hà Tố Phấn làm sai việc gì, chỉ cần nhỏ nhẹ giải thích, chỉ ra chỗ sai, thì cô nhóc này nhất định sẽ rất biết nghe lời, không phạm phải lỗi sai tượng tự nữa.
Cho nên mỗi lần Hà Tố Phấn gọi cho anh cầu cứu, anh điều không có từ chối. Nhưng trước sẽ giả vờ nghiêm giọng trách cho cô nhóc một chút, sau mới gọi cho bác tìm cách nói đỡ cho Hà Tố Phấn.
“Ting ting ting”
Điện thoại Hà Nghinh Phong vang lên báo có tin nhắn, là Đoàn Thiệu Nhậm nhắn tới, nói anh cứ ở bệnh viện đừng đi đâu, đợi cuộc họp kết thúc sẽ tới. Anh không quan tâm lắm về tin nhắn của Đoàn Thiệu Nhậm, mà trở ra ngoài danh bạ, tìm số của bác anh ở công ty gọi đi một cuộc.
-----
P/s ngày mai là viết về anh nam chính rồi nha:)
Các bạn đọc có nơi nào cảm thấy không vừa ý thì cmt bên dưới cho mình biết với ạ.
Thương các bạn.