Anh vốn định nói "Lần này, cậu nên bỏ đi chấp niệm, si tình mười năm đó đi." Nhưng rất may mắn, đã kịp nuốt trở vào trong bụng nữa câu phía sau, rồi đứng yên không động.
Đầu giờ chiều anh vô tình đọc được tin tức này, liền nghĩ sẽ nói cho Hà Nghinh Phong biết, nhưng chẳng biết Hà Nghinh Phong làm gì, mà anh gọi rất nhiều cuộc lại không có nghe máy, tới sau cùng liên lạc được, thì lại vào lúc anh đang họp, nên mới dặn Hà Nghinh Phong cứ ở bệnh viện, tiện đường anh qua đón rồi nói tường tận hơn.
Vì Hà Nghinh Phong chỉ nói với anh là ở bệnh viện, không có nói qua là cô gái này đã tỉnh lại, hại anh không nhìn trước sau, vừa tới đã nói nhiều như vậy, bây giờ thật ngại ngùng, không biết nên nói thế nào…
Lương Tưởng Huân nhìn ra khuôn mặt cứng đờ pha chút lúng túng của người đàn ông đang đứng nơi cánh cửa, nên do dự một chút rồi lên tiếng.
“Anh tìm Phong Phong à?”
Đoàn Thiệu Nhậm mồm há hốc, chớp chớp mắt hai lần, qua gần hai mươi giây mới mỉm cười gượng gạo.
“Chuyện đó.. A, đúng vậy, đúng vậy, là tới tìm Nghinh Phong.”
“Lúc chiều cậu ấy nói là ở trong bệnh viện, nên tôi đã tới đây, nhưng sao...” Đoàn Thiệu Nhậm vừa nói vừa nghiên đầu nhìn dáo dác ngó xung quanh.
Sau mới lấy điện thoại trong túi ra, ấn vào danh bạ tìm số Hà Nghinh Phong vừa nói: “Để tôi gọi cho cậu ấy.”
“Điện thoại của Phong Phong để ở đây, chắc là lát sau sẽ trở lại.” Lương Tưởng Huân nói rồi chỉ tay về phía điện thoại trên tủ nhỏ đầu giường.
Đoàn Thiệu Nhậm cũng vừa lúc gọi vào, nghe được tiếng nhạc chuông quen thuộc, anh đưa mắt nhìn một cái, rồi lại “À.” Một tiếng, sau mới tắt máy, cho điện thoại trở vào trong túi, tiếp tục đứng yên cạnh cửa ra vào.
Lương Tưởng Huân nhìn tờ báo bị Đoàn Thiệu Nhậm cuốn tròn trong tay, bóp đến có chút méo mó, nhớ tới lúc anh vừa đẩy cửa vào đã có nhắc tới chuyện liên quan đến Diệp Chi Sinh, nên mới lại nói.
“Vừa nãy.. Tôi nghe được anh nói, tờ báo đó có nhắc tới Khương Duệ, anh có thể cho tôi xem một chút không?”
Đoàn Thiệu Nhậm “Hả” một tiếng, rồi nhìn tờ báo cuốn tròn trong tay, do dự hồi lâu mới mở miệng nói: “Có thể.” Sau đó bước bước chân tiến lại gần giường bệnh, chìa tờ báo về phía trước.
Lương Tưởng Huân đưa tay đón lấy tờ báo, khẽ mỉm cười, gật nhẹ đầu, lịch sự nói “Cám ơn.” Sau mới mở ra xem.
Đoàn Thiệu Nhậm nhìn thấy Lương Tưởng Huân nhìn qua phần tin tức tầm hai mươi giây, sắc mặt đã có chút thay đổi, lo sợ không biết cô gái này xem xong rồi có quá kích động, rồi xảy ra chuyện gì không? Ý nghĩ này khiến cho gương mặt Đoàn Thiệu Nhậm méo mó đến có chút khó coi.
Còn đang lúng túng không biết nên mở lời khuyên thế nào, thì cánh cửa phòng bệnh lần nữa được đẩy ra, nhìn thấy Hà Nghinh Phong đi vào, Đoàn Thiệu Nhậm liền nhanh chân bước tới chắn trước mặt, nhỏ giọng trách.
“Nghinh Phong, cậu lúc chiều sao lại không nói cho tớ biết, cô gái đó tỉnh rồi chứ?”
Hà Nghinh Phong nhẹ tay khép cửa phòng lại, vừa nói: “Tại lúc đó tớ bận chút việc nên quên mất không nói.”
“Nhưng bây giờ biết thì cũng có làm sao đâu, cậu làm gì mà khẩn trương vậy?” anh nói rồi bê tô cháo đi về phía trước.
Nhưng là còn chưa đi được hai bước, đã bị Đoàn Thiệu Nhậm lôi trở lại.
“Chính vì cậu không nói, hại tớ vừa bước vào liền nói một mớ chuyện, bây giờ nên làm sao đây?”
Hà Nghinh Phong nhất thời vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, nhưng vẫn dời ánh mắt hướng về phía giường bệnh, tầm mắt vừa tiếp xúc với vật trên tay Lương Tưởng Huân, mi tâm lập tức nhăn chặt lợi hại.
Đoàn Thiệu Nhậm nhìn thấy một giây sau, Hà Nghinh Phong đã thu tầm mắt trở về, cánh môi giật giật, nhìm chằm chằm vào anh, đoán được điều Hà Nghinh Phong sắp nói, anh liền lên tiếng nói trước.
“Cái đó đúng là do tớ mang tới, nhưng tại vì cậu không nói gì với tớ, nên khi nãy tớ vào đã lỡ nói ra chuyện tin tức trên tờ báo…”
Hà Nghinh Phong vì nhìn thấy Lương Tưởng Huân buổi trưa không có ăn gì đã ngủ, nên mới ra ngoài mua cho cô một chút cháo, lại quên không nói với Đoàn Thiệu Nhậm một tiếng, nên mới thành ra thế này…
Anh thở dài một hơi, đưa tô cháo cho Đoàn Thiệu Nhậm cầm giúp, rồi bước từng bước rộng tới giường bệnh, lấy đi tờ báo trên tay Lương Tưởng Huân ném vào trong sọt rác, thấp giọng nói.
“Bọn nhà báo rãnh rỗi quá không biết làm gì nên viết bậy bạ thôi, em xem làm gì?”
Lương Tưởng Huân nhìn thấy thái độ ghét bỏ người viết bài báo này của Hà Nghinh Phong, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, qua hồi lâu mới lên tiếng.
“Họ không có viết bậy đâu… Bản hợp đồng đó quả thực là do chính tay em ký vào, cũng là em nhận tiền của Chu gia, giúp Chu gia làm chuyện trái đạo đức. Khiến người phẫn nộ, là kẻ khát tiền, là loại người ai nấy điều khinh bỉ..”
“Tiểu Huân, không cho phép em nói như thế.” Hà Nghinh Phong chen ngang cắt lời Lương Tưởng Huân, rồi ngồi xuống bên cạnh, ngữ điệu nhỏ nhẹ.
“Dù cho cả thế giới này không tin em đi nữa… Thì anh cũng sẽ tin tưởng em, tin tưởng Tiểu Huân là cô gái tốt nhất.”
Lương Tưởng Huân hơi nhăn mi tâm lại nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, anh nói tin cô sao? Với cô mà nói, vào thời khắc cả thế giới điều không một ai chịu tin cô, lại có một người bằng lòng tin tưởng, thì quả thật rất đáng vui mừng.
Nhưng làm gì có ai nhìn thấy giấy trắng mực đen, lại không chịu tin tưởng mà đi tin người?
Lương Tưởng Huân nghĩ rồi chợt cười nhạt nhẽo: “Phong Phong, anh không cần nói những lời này để an ủi em đâu.”
“Anh không phải nói lời an ủi, mà thật sự tin em.”
“Tin em?” Cô lập lại hai từ quan trọng, sau mới lại cười chua chát nói.
“Giấy trắng mực đen sờ sờ ngay trước mắt, anh lại nói tin em?”
Hà Nghinh Phong khẽ hít vào một ngụm khí, ánh mắt thâm tình nhìn người con gái anh yêu, vẻ mặt rất nghiêm túc nói.
Đầu giờ chiều anh vô tình đọc được tin tức này, liền nghĩ sẽ nói cho Hà Nghinh Phong biết, nhưng chẳng biết Hà Nghinh Phong làm gì, mà anh gọi rất nhiều cuộc lại không có nghe máy, tới sau cùng liên lạc được, thì lại vào lúc anh đang họp, nên mới dặn Hà Nghinh Phong cứ ở bệnh viện, tiện đường anh qua đón rồi nói tường tận hơn.
Vì Hà Nghinh Phong chỉ nói với anh là ở bệnh viện, không có nói qua là cô gái này đã tỉnh lại, hại anh không nhìn trước sau, vừa tới đã nói nhiều như vậy, bây giờ thật ngại ngùng, không biết nên nói thế nào…
Lương Tưởng Huân nhìn ra khuôn mặt cứng đờ pha chút lúng túng của người đàn ông đang đứng nơi cánh cửa, nên do dự một chút rồi lên tiếng.
“Anh tìm Phong Phong à?”
Đoàn Thiệu Nhậm mồm há hốc, chớp chớp mắt hai lần, qua gần hai mươi giây mới mỉm cười gượng gạo.
“Chuyện đó.. A, đúng vậy, đúng vậy, là tới tìm Nghinh Phong.”
“Lúc chiều cậu ấy nói là ở trong bệnh viện, nên tôi đã tới đây, nhưng sao...” Đoàn Thiệu Nhậm vừa nói vừa nghiên đầu nhìn dáo dác ngó xung quanh.
Sau mới lấy điện thoại trong túi ra, ấn vào danh bạ tìm số Hà Nghinh Phong vừa nói: “Để tôi gọi cho cậu ấy.”
“Điện thoại của Phong Phong để ở đây, chắc là lát sau sẽ trở lại.” Lương Tưởng Huân nói rồi chỉ tay về phía điện thoại trên tủ nhỏ đầu giường.
Đoàn Thiệu Nhậm cũng vừa lúc gọi vào, nghe được tiếng nhạc chuông quen thuộc, anh đưa mắt nhìn một cái, rồi lại “À.” Một tiếng, sau mới tắt máy, cho điện thoại trở vào trong túi, tiếp tục đứng yên cạnh cửa ra vào.
Lương Tưởng Huân nhìn tờ báo bị Đoàn Thiệu Nhậm cuốn tròn trong tay, bóp đến có chút méo mó, nhớ tới lúc anh vừa đẩy cửa vào đã có nhắc tới chuyện liên quan đến Diệp Chi Sinh, nên mới lại nói.
“Vừa nãy.. Tôi nghe được anh nói, tờ báo đó có nhắc tới Khương Duệ, anh có thể cho tôi xem một chút không?”
Đoàn Thiệu Nhậm “Hả” một tiếng, rồi nhìn tờ báo cuốn tròn trong tay, do dự hồi lâu mới mở miệng nói: “Có thể.” Sau đó bước bước chân tiến lại gần giường bệnh, chìa tờ báo về phía trước.
Lương Tưởng Huân đưa tay đón lấy tờ báo, khẽ mỉm cười, gật nhẹ đầu, lịch sự nói “Cám ơn.” Sau mới mở ra xem.
Đoàn Thiệu Nhậm nhìn thấy Lương Tưởng Huân nhìn qua phần tin tức tầm hai mươi giây, sắc mặt đã có chút thay đổi, lo sợ không biết cô gái này xem xong rồi có quá kích động, rồi xảy ra chuyện gì không? Ý nghĩ này khiến cho gương mặt Đoàn Thiệu Nhậm méo mó đến có chút khó coi.
Còn đang lúng túng không biết nên mở lời khuyên thế nào, thì cánh cửa phòng bệnh lần nữa được đẩy ra, nhìn thấy Hà Nghinh Phong đi vào, Đoàn Thiệu Nhậm liền nhanh chân bước tới chắn trước mặt, nhỏ giọng trách.
“Nghinh Phong, cậu lúc chiều sao lại không nói cho tớ biết, cô gái đó tỉnh rồi chứ?”
Hà Nghinh Phong nhẹ tay khép cửa phòng lại, vừa nói: “Tại lúc đó tớ bận chút việc nên quên mất không nói.”
“Nhưng bây giờ biết thì cũng có làm sao đâu, cậu làm gì mà khẩn trương vậy?” anh nói rồi bê tô cháo đi về phía trước.
Nhưng là còn chưa đi được hai bước, đã bị Đoàn Thiệu Nhậm lôi trở lại.
“Chính vì cậu không nói, hại tớ vừa bước vào liền nói một mớ chuyện, bây giờ nên làm sao đây?”
Hà Nghinh Phong nhất thời vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, nhưng vẫn dời ánh mắt hướng về phía giường bệnh, tầm mắt vừa tiếp xúc với vật trên tay Lương Tưởng Huân, mi tâm lập tức nhăn chặt lợi hại.
Đoàn Thiệu Nhậm nhìn thấy một giây sau, Hà Nghinh Phong đã thu tầm mắt trở về, cánh môi giật giật, nhìm chằm chằm vào anh, đoán được điều Hà Nghinh Phong sắp nói, anh liền lên tiếng nói trước.
“Cái đó đúng là do tớ mang tới, nhưng tại vì cậu không nói gì với tớ, nên khi nãy tớ vào đã lỡ nói ra chuyện tin tức trên tờ báo…”
Hà Nghinh Phong vì nhìn thấy Lương Tưởng Huân buổi trưa không có ăn gì đã ngủ, nên mới ra ngoài mua cho cô một chút cháo, lại quên không nói với Đoàn Thiệu Nhậm một tiếng, nên mới thành ra thế này…
Anh thở dài một hơi, đưa tô cháo cho Đoàn Thiệu Nhậm cầm giúp, rồi bước từng bước rộng tới giường bệnh, lấy đi tờ báo trên tay Lương Tưởng Huân ném vào trong sọt rác, thấp giọng nói.
“Bọn nhà báo rãnh rỗi quá không biết làm gì nên viết bậy bạ thôi, em xem làm gì?”
Lương Tưởng Huân nhìn thấy thái độ ghét bỏ người viết bài báo này của Hà Nghinh Phong, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, qua hồi lâu mới lên tiếng.
“Họ không có viết bậy đâu… Bản hợp đồng đó quả thực là do chính tay em ký vào, cũng là em nhận tiền của Chu gia, giúp Chu gia làm chuyện trái đạo đức. Khiến người phẫn nộ, là kẻ khát tiền, là loại người ai nấy điều khinh bỉ..”
“Tiểu Huân, không cho phép em nói như thế.” Hà Nghinh Phong chen ngang cắt lời Lương Tưởng Huân, rồi ngồi xuống bên cạnh, ngữ điệu nhỏ nhẹ.
“Dù cho cả thế giới này không tin em đi nữa… Thì anh cũng sẽ tin tưởng em, tin tưởng Tiểu Huân là cô gái tốt nhất.”
Lương Tưởng Huân hơi nhăn mi tâm lại nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, anh nói tin cô sao? Với cô mà nói, vào thời khắc cả thế giới điều không một ai chịu tin cô, lại có một người bằng lòng tin tưởng, thì quả thật rất đáng vui mừng.
Nhưng làm gì có ai nhìn thấy giấy trắng mực đen, lại không chịu tin tưởng mà đi tin người?
Lương Tưởng Huân nghĩ rồi chợt cười nhạt nhẽo: “Phong Phong, anh không cần nói những lời này để an ủi em đâu.”
“Anh không phải nói lời an ủi, mà thật sự tin em.”
“Tin em?” Cô lập lại hai từ quan trọng, sau mới lại cười chua chát nói.
“Giấy trắng mực đen sờ sờ ngay trước mắt, anh lại nói tin em?”
Hà Nghinh Phong khẽ hít vào một ngụm khí, ánh mắt thâm tình nhìn người con gái anh yêu, vẻ mặt rất nghiêm túc nói.