-Em có thể nào để ý rằng có một người
Biến sự lạc lõng của em thành nỗi đau của chính mình
Vào vai một nhân vật chỉ có thể luôn giữ im lặng
Kiên trì một điều cố chấp duy nhất…-
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Hà Nghinh Phong trở về hiện thực, anh hơi nhấc mí mắt, nhìn lướt qua số hiển thị trên di động, là của một người bạn lúc ở Mỹ có vài lần cùng nhau trao đổi về bài thuyết trình, cũng khá ăn ý. Nhẹ vươn tay tới bên tủ lấy điện thoại, trượt sang phải, áp vào bên tai, rồi nói thật lưu loát một câu tiếng Anh, sau đó cho điện thoại vào trong túi.
Lương Tưởng Huân thời cao trung, rất có ưu thế về ngoại ngữ, cho nên vừa nghe Hà Nghinh Phong dùng tiếng Anh nói với người bên kia đầu dây, là anh đang bận việc, hẹn khi khác có thời gian sẽ gọi lại. Trong khi cả ngày hôm nay, anh điều túc trực ở cạnh giường bệnh của cô. Đáy lòng chợt cảm thấy áy náy, đợi anh tắt máy mới nói.
“Phong Phong, anh có việc gì thì cứ về đi.”
Hà Nghinh Phong lắc lắc đầu, dịu dàng giải thích: “Không có, chỉ là một người bạn gọi tới hỏi thăm thôi.” Rồi bê tô cháo lúc nãy Đoàn Thiệu Nhậm ở tủ nhỏ, mang lên khuấy khuấy vài cái, cảm thấy độ nóng vừa phải mới đưa tới cho Lương Tưởng Huân.
“Tiểu Huân, em ăn chút cháo đi, sau đó uống thuốc nữa.”
Lương Tưởng Huân tuy là không có khẩu vị, nhưng cũng không muốn làm phiền mọi người, nhẹ gật đầu, đưa tay đón lấy tô cháo, ăn qua loa rồi nhận lấy thuốc và ly nước từ tay Hà Nghinh Phong nhanh chóng uống vào.
Cô vốn không có buồn ngủ, nhưng là nghe thấy điện thoại của Hà Nghinh Phong có hai lần vang lên báo tin nhắn, nghĩ anh thật sự có việc bận, lại bởi vì quan tâm bạn bè là cô vẫn còn chưa khoẻ mà cố nán lại, nên đưa tay xoa mi tâm một chút rồi nói.
“Đã không còn sớm nữa, hai người cũng về nghỉ ngơi đi.” Sau nhìn thấy Hà Nghinh Phong do dự không đứng lên, mới lại nói bổ sung thêm: “Thật ra em có chút mệt, muốn nghỉ một chút…”
Hà Nghinh Phong bây giờ mới nhìn qua thời gian trên tay một chút, rồi đứng lên đỡ cô, nhẹ giọng nói.
“Vậy em nghỉ ngơi đi, bọn anh bây giờ liền về. Em cần gì thì ấn chuông gọi y tá đến ngay nhé.” Anh đắp tấm chăn lên cho cô cẩn thận, dặn dò đủ chuyện, rồi đợi cho cô gật gật đầu liên tục, mới yên tâm đứng lên.
Đoàn Thiệu Nhậm cũng cười tười chào Lương Tưởng Huân một cái, rồi theo sau Hà Nghinh Phong rời khỏi phòng, xuống tầng hầm bệnh viện lấy xe.
Xe vừa rời khỏi cổng bệnh viện, Đoàn Thiệu Nhậm không nhịn được tò mò hỏi.
“Nghinh Phong, cậu nói xem, có phải giám đốc tập đoàn Khương Duệ sớm biết bà xã của mình là giả mạo?”
Hà Nghinh Phong không có quá nhiều biểu cảm trên gương mặt, chỉ hơi nghiên đầu nhìn về Đoàn Thiệu Nhậm một cái, bộ dáng vẫn là trầm mặc không lên tiếng.
Đoàn Thiệu Nhậm không nghe được câu trả lời, liền mở hộc xe, lấy một tập hồ sơ chìa về phía Hà Nghinh Phong.
“Sau khi nhìn thấy tin tức trên bài báo, tới đã nhờ một người bạn đi thăm dò giúp cậu. Nhưng dường như đã có người bí mật chặn lại tất cả thông tin về Lương Tưởng Huân, luôn cả bài viết này cũng vậy, chỉ đăng trên mạng chưa tới hai giờ, liền đã được gỡ xuống. Nên chỉ điều tra được, Lương Tưởng Huân có một người thân là Lương Phúc, làm công cho nhà thương gia ở Tân Thống Thành hơn hai mươi năm, ông ta mắc bệnh ung thư tuỵ, xạ trị thất bại nên vừa mới qua đời không lâu. Còn lại thì chẳng có thêm thông tin gì.”
Đợi cho Hà Nghinh Phong lật từng trang xem qua, mới lại nói tiếp.
“Bạn của tớ là người chuyên đi săn tin, mà lại chẳng thể tra được bất kỳ chuyện gì về một cô gái bình thường, có phải rất lạ? Tớ đoán người có khả năng chặn hết thông tin về Lương Tưởng Huân, còn khiến toà soạn có uy tín như Rezar phải gỡ bài viết xuống, không ai khác mà chính là giám đốc tập đoàn Khương Duệ, Diệp Chi Sinh. Bởi niếu bài viết này là sai sự thật, với cách làm việc lâu nay của Khương Duệ, nhất định sẽ bắt toà soạn đó công khai xin lỗi. Đằng này, Khương Duệ lại im lặng không có bất kỳ lời giải thích nào, Rezar cũng bất ngờ gỡ bài viết, còn cho nhân viên đến các quầy báo, thu mua lại toàn bộ số báo vừa phát hành. Sau khi xâu chuỗi các sự việc kể trên lại với nhau, tớ đưa ra được một kết luận, đó chính là, Diệp Chi Sinh sớm biết Lương Tưởng Huân là giả mạo, nhưng vì một lý do nào đó đã không nói ra… Cậu nói có phải không Nghinh Phong?”
Hà Nghinh Phong khép tập hồ sơ lại, cất trở vào trong hộc xe, hơi ngã người tựa lưng ra ghế, vẻ mặt điềm tĩnh nói ba chữ.
“Tớ không biết.”
Những chuyện Đoàn thiệu Nhậm vừa nói, và cả chuyện về Lương Phúc, buổi trưa anh cũng có thuê người đi điều tra, kết quả không khác gì tập hồ sơ này, điều không tra ra được. Anh cũng có suy nghĩ những việc bạn mình vừa đề cập, nhưng điều làm anh không nghĩ được, là Diệp Chi Sinh xem ra là quan tâm Lương Tưởng Huân, vậy tại sao lại để Lương Tưởng Huân một mình kéo theo vali đồ lang thang ở bên ngoài vào giữa đêm khuya, trong khi trời đang đổ tuyết lớn, còn vì vậy mà xảy ra tai nạn mất đi đứa bé.
Thật ra vào lúc anh được bác sĩ cho biết, bệnh nhân có thể giữ được tính mạng, nhưng đứa bé trong bụng thì không thể cứu. Như không tin vào tai mình, anh còn hỏi lại bác sĩ một lần, và được bác sĩ gật mạnh đầu xác nhận, đây là nói cho anh biết, cô gái anh yêu thương nhiều năm đã kết hôn, mà người đàn ông được nắm tay cô đi đến hết đời lại không phải là anh. Lúc đó trái tim anh như bị bàn tay vô hình nào đó bóp đến nát vỡ, bao nhiêu dự định, bao nhiêu lời muốn nói suốt mười năm qua bỗng chốc hoá thành tro tàn, rất muốn quay mặt rời đi, nhưng nỗi nhớ nhung về cô đã ăn sâu bám rễ, cuối cùng lại tự nói với bản thân, đợi cho cô tỉnh lại, bình an vô sự, nói với cô một câu tạm biệt rồi sẽ rời đi.
Nhưng đến khi cô tỉnh lại, chưa từng nhắc qua tên của Diệp Chi Sinh dù chỉ một lần, từ trong ánh mắt cô luôn mang theo tia bi ai, cô tịch. Lúc anh nói không cứu được đứa bé, ánh mắt cô rất kinh ngạc, rồi sau đó như cố đè nén uất ức nơi đáy lòng, điều này làm anh đoán được, hôn nhân của cô không hạnh phúc, sau cùng đã chọn cách ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cho cô…
“Sao cậu nói qua loa quá vậy? Không phải từ lúc Lương Tưởng Huân tỉnh lại, cậu luôn ở bên cạnh sao? Cổ nói gì cho cậu nghe rồi, kể cho tớ nghe đi…” Đoàn Thiệu Nhậm nói rồi nghiên người, thúc thúc cùi chỏ vào người Hà Nghinh Phong, nhe răng cười gian xảo, nhướng nhướng chân mày.
Biến sự lạc lõng của em thành nỗi đau của chính mình
Vào vai một nhân vật chỉ có thể luôn giữ im lặng
Kiên trì một điều cố chấp duy nhất…-
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Hà Nghinh Phong trở về hiện thực, anh hơi nhấc mí mắt, nhìn lướt qua số hiển thị trên di động, là của một người bạn lúc ở Mỹ có vài lần cùng nhau trao đổi về bài thuyết trình, cũng khá ăn ý. Nhẹ vươn tay tới bên tủ lấy điện thoại, trượt sang phải, áp vào bên tai, rồi nói thật lưu loát một câu tiếng Anh, sau đó cho điện thoại vào trong túi.
Lương Tưởng Huân thời cao trung, rất có ưu thế về ngoại ngữ, cho nên vừa nghe Hà Nghinh Phong dùng tiếng Anh nói với người bên kia đầu dây, là anh đang bận việc, hẹn khi khác có thời gian sẽ gọi lại. Trong khi cả ngày hôm nay, anh điều túc trực ở cạnh giường bệnh của cô. Đáy lòng chợt cảm thấy áy náy, đợi anh tắt máy mới nói.
“Phong Phong, anh có việc gì thì cứ về đi.”
Hà Nghinh Phong lắc lắc đầu, dịu dàng giải thích: “Không có, chỉ là một người bạn gọi tới hỏi thăm thôi.” Rồi bê tô cháo lúc nãy Đoàn Thiệu Nhậm ở tủ nhỏ, mang lên khuấy khuấy vài cái, cảm thấy độ nóng vừa phải mới đưa tới cho Lương Tưởng Huân.
“Tiểu Huân, em ăn chút cháo đi, sau đó uống thuốc nữa.”
Lương Tưởng Huân tuy là không có khẩu vị, nhưng cũng không muốn làm phiền mọi người, nhẹ gật đầu, đưa tay đón lấy tô cháo, ăn qua loa rồi nhận lấy thuốc và ly nước từ tay Hà Nghinh Phong nhanh chóng uống vào.
Cô vốn không có buồn ngủ, nhưng là nghe thấy điện thoại của Hà Nghinh Phong có hai lần vang lên báo tin nhắn, nghĩ anh thật sự có việc bận, lại bởi vì quan tâm bạn bè là cô vẫn còn chưa khoẻ mà cố nán lại, nên đưa tay xoa mi tâm một chút rồi nói.
“Đã không còn sớm nữa, hai người cũng về nghỉ ngơi đi.” Sau nhìn thấy Hà Nghinh Phong do dự không đứng lên, mới lại nói bổ sung thêm: “Thật ra em có chút mệt, muốn nghỉ một chút…”
Hà Nghinh Phong bây giờ mới nhìn qua thời gian trên tay một chút, rồi đứng lên đỡ cô, nhẹ giọng nói.
“Vậy em nghỉ ngơi đi, bọn anh bây giờ liền về. Em cần gì thì ấn chuông gọi y tá đến ngay nhé.” Anh đắp tấm chăn lên cho cô cẩn thận, dặn dò đủ chuyện, rồi đợi cho cô gật gật đầu liên tục, mới yên tâm đứng lên.
Đoàn Thiệu Nhậm cũng cười tười chào Lương Tưởng Huân một cái, rồi theo sau Hà Nghinh Phong rời khỏi phòng, xuống tầng hầm bệnh viện lấy xe.
Xe vừa rời khỏi cổng bệnh viện, Đoàn Thiệu Nhậm không nhịn được tò mò hỏi.
“Nghinh Phong, cậu nói xem, có phải giám đốc tập đoàn Khương Duệ sớm biết bà xã của mình là giả mạo?”
Hà Nghinh Phong không có quá nhiều biểu cảm trên gương mặt, chỉ hơi nghiên đầu nhìn về Đoàn Thiệu Nhậm một cái, bộ dáng vẫn là trầm mặc không lên tiếng.
Đoàn Thiệu Nhậm không nghe được câu trả lời, liền mở hộc xe, lấy một tập hồ sơ chìa về phía Hà Nghinh Phong.
“Sau khi nhìn thấy tin tức trên bài báo, tới đã nhờ một người bạn đi thăm dò giúp cậu. Nhưng dường như đã có người bí mật chặn lại tất cả thông tin về Lương Tưởng Huân, luôn cả bài viết này cũng vậy, chỉ đăng trên mạng chưa tới hai giờ, liền đã được gỡ xuống. Nên chỉ điều tra được, Lương Tưởng Huân có một người thân là Lương Phúc, làm công cho nhà thương gia ở Tân Thống Thành hơn hai mươi năm, ông ta mắc bệnh ung thư tuỵ, xạ trị thất bại nên vừa mới qua đời không lâu. Còn lại thì chẳng có thêm thông tin gì.”
Đợi cho Hà Nghinh Phong lật từng trang xem qua, mới lại nói tiếp.
“Bạn của tớ là người chuyên đi săn tin, mà lại chẳng thể tra được bất kỳ chuyện gì về một cô gái bình thường, có phải rất lạ? Tớ đoán người có khả năng chặn hết thông tin về Lương Tưởng Huân, còn khiến toà soạn có uy tín như Rezar phải gỡ bài viết xuống, không ai khác mà chính là giám đốc tập đoàn Khương Duệ, Diệp Chi Sinh. Bởi niếu bài viết này là sai sự thật, với cách làm việc lâu nay của Khương Duệ, nhất định sẽ bắt toà soạn đó công khai xin lỗi. Đằng này, Khương Duệ lại im lặng không có bất kỳ lời giải thích nào, Rezar cũng bất ngờ gỡ bài viết, còn cho nhân viên đến các quầy báo, thu mua lại toàn bộ số báo vừa phát hành. Sau khi xâu chuỗi các sự việc kể trên lại với nhau, tớ đưa ra được một kết luận, đó chính là, Diệp Chi Sinh sớm biết Lương Tưởng Huân là giả mạo, nhưng vì một lý do nào đó đã không nói ra… Cậu nói có phải không Nghinh Phong?”
Hà Nghinh Phong khép tập hồ sơ lại, cất trở vào trong hộc xe, hơi ngã người tựa lưng ra ghế, vẻ mặt điềm tĩnh nói ba chữ.
“Tớ không biết.”
Những chuyện Đoàn thiệu Nhậm vừa nói, và cả chuyện về Lương Phúc, buổi trưa anh cũng có thuê người đi điều tra, kết quả không khác gì tập hồ sơ này, điều không tra ra được. Anh cũng có suy nghĩ những việc bạn mình vừa đề cập, nhưng điều làm anh không nghĩ được, là Diệp Chi Sinh xem ra là quan tâm Lương Tưởng Huân, vậy tại sao lại để Lương Tưởng Huân một mình kéo theo vali đồ lang thang ở bên ngoài vào giữa đêm khuya, trong khi trời đang đổ tuyết lớn, còn vì vậy mà xảy ra tai nạn mất đi đứa bé.
Thật ra vào lúc anh được bác sĩ cho biết, bệnh nhân có thể giữ được tính mạng, nhưng đứa bé trong bụng thì không thể cứu. Như không tin vào tai mình, anh còn hỏi lại bác sĩ một lần, và được bác sĩ gật mạnh đầu xác nhận, đây là nói cho anh biết, cô gái anh yêu thương nhiều năm đã kết hôn, mà người đàn ông được nắm tay cô đi đến hết đời lại không phải là anh. Lúc đó trái tim anh như bị bàn tay vô hình nào đó bóp đến nát vỡ, bao nhiêu dự định, bao nhiêu lời muốn nói suốt mười năm qua bỗng chốc hoá thành tro tàn, rất muốn quay mặt rời đi, nhưng nỗi nhớ nhung về cô đã ăn sâu bám rễ, cuối cùng lại tự nói với bản thân, đợi cho cô tỉnh lại, bình an vô sự, nói với cô một câu tạm biệt rồi sẽ rời đi.
Nhưng đến khi cô tỉnh lại, chưa từng nhắc qua tên của Diệp Chi Sinh dù chỉ một lần, từ trong ánh mắt cô luôn mang theo tia bi ai, cô tịch. Lúc anh nói không cứu được đứa bé, ánh mắt cô rất kinh ngạc, rồi sau đó như cố đè nén uất ức nơi đáy lòng, điều này làm anh đoán được, hôn nhân của cô không hạnh phúc, sau cùng đã chọn cách ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cho cô…
“Sao cậu nói qua loa quá vậy? Không phải từ lúc Lương Tưởng Huân tỉnh lại, cậu luôn ở bên cạnh sao? Cổ nói gì cho cậu nghe rồi, kể cho tớ nghe đi…” Đoàn Thiệu Nhậm nói rồi nghiên người, thúc thúc cùi chỏ vào người Hà Nghinh Phong, nhe răng cười gian xảo, nhướng nhướng chân mày.