Mười hai giờ ba mươi phút, chiếc taxi dừng lại ở cổng lớn của sân bay, Hà Nghinh Phong cùng Lương Tưởng Huân nhanh chóng kéo hành lý vào bên trong, đăng ký hoàn tất mọi thủ tục.
Vào lúc hai người đứng xếp hàng còn cách nhân viên kiễm tra hải quan bốn hành khách nữa, Hà Nghinh Phong mới xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng hỏi.
“Tiểu Huân, niếu như bây giờ em hối hận vẫn còn kịp đó.”
Lương Tưởng Huân hơi cau mi tâm lại, giọng nói cũng rất nghiêm túc: “Chẳng phải đã cùng anh tới tận đây rồi sao, còn đi em những hỏi lời thừa này!”
Anh là bởi vì muốn thử xem, Lương Tưởng Huân sau khi nhìn thấy Diệp Chi Sinh ở Triều Dương, có còn hạ quyết tâm buông xuống hay không? Nên mới nói như thế.
Hiện tại nghe được cô nói bằng giọng đầy chắc chắn, căng thẳng phía sau lưng anh mới phần nào tiêu tán, trên gương mặt hiện lên hạnh phúc nồng đậm, nhẹ nhàng nói.
“Vào thôi.” Rồi vòng tay của mình nắm chặt tay cô, kéo cô đi đến chỗ hải quan kiễm tra, sau liền lên máy bay.
Máy bay cất cánh, càng lúc bay càng cao, đến khi cảnh vật bên dưới của nội thành Bắc Kinh dần mờ mịt, cô mới phóng tầm mắt ra khoảng không bên ngoài khung cửa sổ, đáy lòng thầm nói “Tạm biệt Bắc Kinh, tạm biệt người tôi yêu… Cả đời sẽ không gặp nữa…” khoé môi khẽ giương lên, nở ra một nụ cười rạng rỡ nhất.
-
Diệp Chi Sinh sau khi kết thúc nghi thức lễ khởi công, liền giao lại mọi việc cho phó giám đốc điều hành ở lại tiếp đãi phóng viên, còn anh cùng thư ký đến sân bay đi Thượng Hải bàn chuyện làm ăn, ký hợp đồng với đối tác.
Trên đoạn đường đến sân bay, thư ký Mạc tranh thủ dò qua báo điện tử, nhìn thấy tin tức của toà soạn Rezar vừa đăng, liền hai tay đưa tới cho Diệp Chi Sinh.
“Giám đốc Diệp, họ đã đăng rồi.”
Diệp Chi Sinh không có đưa tay ra nhận lấy, mà gật đầu “Ừ” một tiếng, sau đó hơi tựa lưng ra sau ghế, khép hờ đôi mắt lại.
Thật ra từ trước đến nay, anh không có hứng thú kinh doanh thương mại, miếng đất ở Triều Dương ban đầu là để mở sàn giao dịch, nhưng bởi vì Rezar bất ngờ đăng bài viết đó, anh không muốn những người bên ngoài nói điều không hay về Lương Tưởng Huân, cho nên đã thay đổi thành kinh doanh thương mại, mục đích nhằm để cho người ngoài chú ý đến hướng đi mới của Khương Duệ.
Đây cũng là lần đầu tiên tập đoàn tài chính Khương Duệ ký hợp đồng với nhà đầu tư là xí nghiệp bên ngoài, thay vì là một trong các công ty có cổ phần trong tập đoàn Khương Duệ, cho nên nhất định được rất nhiều tay săn tin chú ý.
Thêm vào đó, anh đã trao đổi điều với tổng biên tập toà soạn Rezar, trong vòng ba năm, những cuộc họp báo và những hoạt động lớn của Khương Duệ, sẽ để cho Rezar độc quyền phỏng vấn, lấy tin tức trước, thế nên tổng biên tập mới đồng ý gỡ bài viết của Lương Tưởng Huân xuống.
Tin tức hằng ngày là như thế, chỉ cần có một tin khác hấp dẫn hơn, thì chỉ vài ngày sau đó, người đọc sẽ chẳng còn nhớ gì đến những tin tức cũ. Hiện tại mọi chuyện đã hoàn toàn ổn thoả, anh cũng đã yên tâm, vậy nên khi nghe thư ký nói Rezar đã đăng bài báo đầu tiên sau thoả hiệp, anh không có quan tâm bên trong nói cái gì, chỉ cần biết giao dịch đã được thực hiện vậy là đủ.
Thư ký Mạc nhìn thấy giám đốc có vẻ mệt mỏi, nên cũng thu lại chiếc Ipad, tiện tay ấn nút mở radio trên đài, lúc này trên đài có một nam ca sĩ đang hát rất nhập tâm.
“Một phần tình ái, có thể chống đỡ được bao nhiêu?
Chịu đựng cả mùa đông tuyết rơi lạnh
Một câu nói có thể chặt đứt tình cảm dù đã thật sâu đậm
Khiến đôi ta chỉ trong chớp mắt liền xa cách hơn cả người dưng..”
Anh nghe đến đây, mi tâm hơi cau lại một chút, cảm thấy bài hát này vì sao cứ như dành cho mình?
Anh biết rõ mục đích của cô một hồi ở bên anh là vì cái gì? Thế mà vẫn nhắm mắt để mặc bản thân cho cô tuỳ ý xoay quanh chóng mặt, đến nỗi thần trí không rõ ràng, rồi lại tự mình động tâm đi yêu cô như là một kẻ ngốc, sau đó bị cô thẳng chân đá một cước rồi trực tiếp rời đi, một lần cũng chưa từng quay đầu lại nhìn...
“Tình yêu này dù cho có nồng nhiệt như lửa
Tới cùng rồi cũng bị gió vô tình dập tắt
Những lời thật lòng của em thật quá sắc nhọn
Phải chăng bời vì thế mà em luôn nói dối?
Thật nực cười là tôi lại luôn muốn tin vào những lời nói dối ấy…”
Diệp Chi Sinh gần như đặt hết lực chú ý vào lời bài hát, từng ca từ mà nam ca sĩ trên đài radio đang truyền tải, thật rất da diết, giống như là một lời tâm sự, một lời oán trách người yêu sao quá vô tâm, đến đoạn vào điệp khúc, nam ca sĩ giống như bộc lộ ra sự ngốc nghếch trong tình yêu của mình.
“Niếu như thời gian có thể quay trở lại, em có ngoảnh đầu lại nhìn tôi một chút không?
Có thể tiếp tục nói dối rằng em yêu tôi, cần tôi, chỉ mình tôi
Chỉ cần duy nhất câu này, tôi nguyện vì em mà trầm luân không so đo tính toán
Nhưng một hồi đó chỉ là ý nghĩ ngốc nghếch
Em vẫn lạnh lùng khiến tôi dù không muốn phải buông tay
Em đi rồi, thứ còn lại trong trái tim tôi là nỗi đau, cô đơn cùng mệt mỏi…”
“Giám đốc Diệp, đã đến sân bay rồi.”
“Giám đốc Diệp..”
Diệp Chi Sinh đang miên man suy nghĩ chuyện của mình cùng với lời bài hát, nên hoàn toàn không nghe thấy thư ký Mạc đang gọi, đến khi vai anh bị thư ký lay nhẹ, anh mới cắt đứt dòng suy nghĩ, mở mắt ra nhìn ra bên ngoài.
“Thưa giám đốc, đã tới sân bay rồi.” Thư ký Mạc lần nữa thông báo, rồi thu gom túi xách cùng tài liệu.
Diệp Chi Sinh đạm nhạt gật đầu một cái, mới đẩy cửa hông xe bước ra ngoài, tiêu sái bước từng bước rộng tới lối ra vào.
Thư ký Mạc liền vội vã ôm tập tài liệu đuổi theo giám đốc vào bên trong, nhanh chóng làm đăng ký các thủ tục, rồi lên máy bay đến Thượng Hải…
Vào lúc hai người đứng xếp hàng còn cách nhân viên kiễm tra hải quan bốn hành khách nữa, Hà Nghinh Phong mới xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng hỏi.
“Tiểu Huân, niếu như bây giờ em hối hận vẫn còn kịp đó.”
Lương Tưởng Huân hơi cau mi tâm lại, giọng nói cũng rất nghiêm túc: “Chẳng phải đã cùng anh tới tận đây rồi sao, còn đi em những hỏi lời thừa này!”
Anh là bởi vì muốn thử xem, Lương Tưởng Huân sau khi nhìn thấy Diệp Chi Sinh ở Triều Dương, có còn hạ quyết tâm buông xuống hay không? Nên mới nói như thế.
Hiện tại nghe được cô nói bằng giọng đầy chắc chắn, căng thẳng phía sau lưng anh mới phần nào tiêu tán, trên gương mặt hiện lên hạnh phúc nồng đậm, nhẹ nhàng nói.
“Vào thôi.” Rồi vòng tay của mình nắm chặt tay cô, kéo cô đi đến chỗ hải quan kiễm tra, sau liền lên máy bay.
Máy bay cất cánh, càng lúc bay càng cao, đến khi cảnh vật bên dưới của nội thành Bắc Kinh dần mờ mịt, cô mới phóng tầm mắt ra khoảng không bên ngoài khung cửa sổ, đáy lòng thầm nói “Tạm biệt Bắc Kinh, tạm biệt người tôi yêu… Cả đời sẽ không gặp nữa…” khoé môi khẽ giương lên, nở ra một nụ cười rạng rỡ nhất.
-
Diệp Chi Sinh sau khi kết thúc nghi thức lễ khởi công, liền giao lại mọi việc cho phó giám đốc điều hành ở lại tiếp đãi phóng viên, còn anh cùng thư ký đến sân bay đi Thượng Hải bàn chuyện làm ăn, ký hợp đồng với đối tác.
Trên đoạn đường đến sân bay, thư ký Mạc tranh thủ dò qua báo điện tử, nhìn thấy tin tức của toà soạn Rezar vừa đăng, liền hai tay đưa tới cho Diệp Chi Sinh.
“Giám đốc Diệp, họ đã đăng rồi.”
Diệp Chi Sinh không có đưa tay ra nhận lấy, mà gật đầu “Ừ” một tiếng, sau đó hơi tựa lưng ra sau ghế, khép hờ đôi mắt lại.
Thật ra từ trước đến nay, anh không có hứng thú kinh doanh thương mại, miếng đất ở Triều Dương ban đầu là để mở sàn giao dịch, nhưng bởi vì Rezar bất ngờ đăng bài viết đó, anh không muốn những người bên ngoài nói điều không hay về Lương Tưởng Huân, cho nên đã thay đổi thành kinh doanh thương mại, mục đích nhằm để cho người ngoài chú ý đến hướng đi mới của Khương Duệ.
Đây cũng là lần đầu tiên tập đoàn tài chính Khương Duệ ký hợp đồng với nhà đầu tư là xí nghiệp bên ngoài, thay vì là một trong các công ty có cổ phần trong tập đoàn Khương Duệ, cho nên nhất định được rất nhiều tay săn tin chú ý.
Thêm vào đó, anh đã trao đổi điều với tổng biên tập toà soạn Rezar, trong vòng ba năm, những cuộc họp báo và những hoạt động lớn của Khương Duệ, sẽ để cho Rezar độc quyền phỏng vấn, lấy tin tức trước, thế nên tổng biên tập mới đồng ý gỡ bài viết của Lương Tưởng Huân xuống.
Tin tức hằng ngày là như thế, chỉ cần có một tin khác hấp dẫn hơn, thì chỉ vài ngày sau đó, người đọc sẽ chẳng còn nhớ gì đến những tin tức cũ. Hiện tại mọi chuyện đã hoàn toàn ổn thoả, anh cũng đã yên tâm, vậy nên khi nghe thư ký nói Rezar đã đăng bài báo đầu tiên sau thoả hiệp, anh không có quan tâm bên trong nói cái gì, chỉ cần biết giao dịch đã được thực hiện vậy là đủ.
Thư ký Mạc nhìn thấy giám đốc có vẻ mệt mỏi, nên cũng thu lại chiếc Ipad, tiện tay ấn nút mở radio trên đài, lúc này trên đài có một nam ca sĩ đang hát rất nhập tâm.
“Một phần tình ái, có thể chống đỡ được bao nhiêu?
Chịu đựng cả mùa đông tuyết rơi lạnh
Một câu nói có thể chặt đứt tình cảm dù đã thật sâu đậm
Khiến đôi ta chỉ trong chớp mắt liền xa cách hơn cả người dưng..”
Anh nghe đến đây, mi tâm hơi cau lại một chút, cảm thấy bài hát này vì sao cứ như dành cho mình?
Anh biết rõ mục đích của cô một hồi ở bên anh là vì cái gì? Thế mà vẫn nhắm mắt để mặc bản thân cho cô tuỳ ý xoay quanh chóng mặt, đến nỗi thần trí không rõ ràng, rồi lại tự mình động tâm đi yêu cô như là một kẻ ngốc, sau đó bị cô thẳng chân đá một cước rồi trực tiếp rời đi, một lần cũng chưa từng quay đầu lại nhìn...
“Tình yêu này dù cho có nồng nhiệt như lửa
Tới cùng rồi cũng bị gió vô tình dập tắt
Những lời thật lòng của em thật quá sắc nhọn
Phải chăng bời vì thế mà em luôn nói dối?
Thật nực cười là tôi lại luôn muốn tin vào những lời nói dối ấy…”
Diệp Chi Sinh gần như đặt hết lực chú ý vào lời bài hát, từng ca từ mà nam ca sĩ trên đài radio đang truyền tải, thật rất da diết, giống như là một lời tâm sự, một lời oán trách người yêu sao quá vô tâm, đến đoạn vào điệp khúc, nam ca sĩ giống như bộc lộ ra sự ngốc nghếch trong tình yêu của mình.
“Niếu như thời gian có thể quay trở lại, em có ngoảnh đầu lại nhìn tôi một chút không?
Có thể tiếp tục nói dối rằng em yêu tôi, cần tôi, chỉ mình tôi
Chỉ cần duy nhất câu này, tôi nguyện vì em mà trầm luân không so đo tính toán
Nhưng một hồi đó chỉ là ý nghĩ ngốc nghếch
Em vẫn lạnh lùng khiến tôi dù không muốn phải buông tay
Em đi rồi, thứ còn lại trong trái tim tôi là nỗi đau, cô đơn cùng mệt mỏi…”
“Giám đốc Diệp, đã đến sân bay rồi.”
“Giám đốc Diệp..”
Diệp Chi Sinh đang miên man suy nghĩ chuyện của mình cùng với lời bài hát, nên hoàn toàn không nghe thấy thư ký Mạc đang gọi, đến khi vai anh bị thư ký lay nhẹ, anh mới cắt đứt dòng suy nghĩ, mở mắt ra nhìn ra bên ngoài.
“Thưa giám đốc, đã tới sân bay rồi.” Thư ký Mạc lần nữa thông báo, rồi thu gom túi xách cùng tài liệu.
Diệp Chi Sinh đạm nhạt gật đầu một cái, mới đẩy cửa hông xe bước ra ngoài, tiêu sái bước từng bước rộng tới lối ra vào.
Thư ký Mạc liền vội vã ôm tập tài liệu đuổi theo giám đốc vào bên trong, nhanh chóng làm đăng ký các thủ tục, rồi lên máy bay đến Thượng Hải…