Vào trong phòng khách, Chu Chính Nam và vợ Kiều Mẫn, luôn là một màn hỏi thăm hiếu khách, trà nước rất chu đáo.
Cơm nước xong xuôi, vo chồng Chu Chính Nam liền đưa bà Lâm Thiếu Lan lên trên phòng nghỉ ngơi một chút, còn Lương Tưởng Huân và Diệp Chi Sinh thì ở trong phòng của Chu Bội Ngọc.
Chỉ còn có hai người, anh liền trở về dáng vẻ ban đầu, không có nói chuyện với cô, mà cầm túi da chứa laptop đi đến bên giường, ngồi xuống rồi lấy laptop ra mở lên, xem Mail anh dặn thư ký gửi tới, rồi bắt đầu vào công việc.
Lương Tưởng Huân đứng ngốc một hồi, mới mở vali mini xách tay, lấy một bộ đồ đi vào phòng tắm rửa.
Lúc cô trở ra, không nhìn thấy Diệp Chi Sinh, ngồi ở trên giường nữa, cô định bước đi vài bước tìm xem anh đang ở đâu? Thì nghe loáng thoang giọng anh đang nói chuyện, cô nhìn theo hướng có tiếng nói, thấy Diệp Chi Sinh đang đứng ở ngoài ban công nghe điện thoại.
Cô nghĩ có thể là điện thoại từ công ty cho nên không có tới làm phiền anh, nói cô đã pha nước sẵn cho anh, mà lấy cây viết, viết lên một tờ giấy nhỏ, đặt trên laptop của anh rồi đi ra ngoài.
Diệp Chi Sinh nói chuyện điện thoại xong quay trở vào, định lấy laptop vào mục thư gửi tài liệu đi, nhìn thấy mảnh giấy nhỏ, anh đưa tay cầm lấy mảnh giấy lên xem, nội dung được ghi ( Tôi có pha nước cho anh rồi).
Diệp Chi Sinh đọc xong, mắt hơi hướng về phòng tắm, anh đứng im không động một lúc, mới đặt điện thoại và tờ giấy nhỏ trên bàn cạnh giường, bước vài bước tới vali lấy quần áo đi vào trong phòng tắm..!
Lúc anh từ phòng tắm trở ra ngoài, Lương Tưởng Huân vẫn chưa có trở lại, nghĩ một chút, anh không có trở lại giường xem Mail trên laptop nữa mà đi ra ngoài.
Có thể do bà Kiều Mẫn và Lương Tưởng Huân chú tâm chuẩn bị thức ăn, mà không phát hiện ra Diệp Chi Sinh đang đi xuống, nên lúc anh vừa bước xuống vài bật thang, liền nghe được Lương Tưởng Huân lên tiếng hỏi nhỏ.
"Bác gái, dạo gần đây tình trạng của ba cháu như thế nào rồi ạ? Ba cháu có hỏi cháu vì sao không đến thăm không bác."
Bước chân của Diệp Chi Sinh có chút ngừng lại, anh đứng im lặng ở cầu thang, nghe được giọng của bà Kiều Mẫn lại vang lên.
"Tưởng Huân à, thật ra bệnh tình của ba cháu không được tốt lắm, bác sĩ nói đã lên phương án 2, là xạ trị, nhưng bác nghĩ ba cháu lớn tuổi rồi, sợ rằng xạ trị đau đớn ông ấy sẽ không chịu nỗi."
"Bác nói sao? Điều trị đặc biệt không được nữa sao ạ?"
"Bác sĩ nói vì cơ thể của ba cháu khá yếu, lại không biết vì sao lại có tính năng kháng thuốc khá cao, cho nên điều trị chỉ là nhất thời, không thể khỏi được.."
"Tưởng Huân con đừng khóc, hôm qua hai bác có tới bệnh viện thăm ba cháu, có hỏi bác sĩ, sau khi bàn luận bác sĩ đã đưa ra đề nghị cho ba cháu thử thuốc mới, bác sĩ nói mười ngày sau mới có kết quả, bác tin người tốt như ba cháu nhất định sẽ qua khỏi."
Diệp Chi Sinh hơi nghiên đầu nhìn vào căn bếp, nhìn thấy Lương Tưởng Huân đang khóc, anh định bước chân đi xuống, nhưng chỉ bước được hai bước, Chu Chính Nam trên tay cầm theo hai chai rượu vang đỏ, từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy anh đang bước xuống, liền gọi anh.
"Chi Sinh, sao lại không nghỉ ngơi một chút đi, tốt nay chúng ta phải uống hết hai chai rượu này nha." ha ha
Diệp Chi Sinh nhìn Chu Chính Nam đang cười sảng khoái gọi anh thân mật, khoé môi anh nhịn không được hơi nhếch lên, dư quang khoé mắt anh nhìn thấy Lương Tưởng Huân đang dùng mu bàn tay lau nhanh nước mắt.
Cánh tay anh vịn trên lan can cầu thang hơi dùng sức, sau mới làm như không hay biết gì, nở nụ cười đi xuống chổ Chu Chính Nam, đưa tay đón lấy hai chai rượu, giúp ông đặt trên bàn đang bày tiệc.
Rồi đi xuống gian bếp, trầm giọng, ôn nhu nói.
"Bà xã, có cần anh giúp gì không?"
Lương Tưởng Huân hơi giật mình vì không nghĩ anh sẽ đi vào đây, cô không có quay mặt lại, hơi cúi đầu sắp xếp ra trong đĩa, cố nói bằng giọng vui vẻ.
"Không cần đâu, em với mẹ làm được rồi, anh ở ngoài trò chuyện với ba đi."
Diệp Chi Sinh như không có nghe cô nói, anh đi thẳng vào trong bếp, kéo đĩa ra cô đang xếp về phía anh, ngữ điệu ngọt ngào.
"Hôm nay là sinh nhật của bà xã mà, để anh làm giúp cho, em lên phòng gọi mẹ xuống đi."
Lương Tưởng Huân hơi ngẩn đầu lên nhìn Diệp Chi Sinh, thấy anh không có để ý cô, mà lấy thêm rau vào đĩa sắp xếp, cô không dám nói thêm lời gì, nhẹ gật đầu rồi gỡ tạp dề ra, rời khỏi gian bếp đi lên trên lầu.
Lát sau, cô cùng Lâm Kiều Lan đi xuống, ở dưới đã bày xong bàn tiệc, mọi người điều ngồi xuống, ông Chu Chính Nam đợi cho Diệp Chi Sinh khui chai rượu ra, liền cầm chai rượu đứng lên, rót rượu vào ly.
Sau liền nâng ly lên đầu tiên, niềm nở nói.
"Nào chúng ta cùng nâng ly, trước là mừng sinh nhật cho con gái, sau là mừng hai bên gia đình chúng ta tình cảm thêm khắn khít, nâng ly nào một lần uống cạn nhé."
Mọi người theo sau đó cũng điều nâng ly lên cụng một cái rồi cùng uống, trong bữa tiệc, ban đầu là những người lớn kể về chuyện năm xưa, thời tuổi trẻ của mọi người, sau đó không biết từ đâu lại quay sang nhắc chuyện của cô và anh, nói hai người cưới nhau cũng được một thời gian rồi, bảo hai người mau mau kiếm cho họ một đứa cháu, để bế bồng.
Diệp Chi Sinh diễn kịch khá tốt, trong suốt buổi ăn, điều sẽ nói cười cùng mọi người, anh lại còn để ý Lương Tưởng Huân, nhìn thấy cô nhìn vừa đến món ăn nào, anh liền gắp món đó cho cô, còn không ngại bẩn tay, bóc vỏ tôm ra rồi đặt tôm đã lột sạch vào trong chén của cô.
Sinh nhật là giả, hành động của anh cũng là giả, nhưng cảm xúc nơi cô điều dâng lên rất thật, khiến cho cô có chút ít kỷ, mong thời gian có thể ngừng lại trong lúc này, để cô được nhìn thấy nụ cười ôn nhu này của anh...
Cơm nước xong xuôi, vo chồng Chu Chính Nam liền đưa bà Lâm Thiếu Lan lên trên phòng nghỉ ngơi một chút, còn Lương Tưởng Huân và Diệp Chi Sinh thì ở trong phòng của Chu Bội Ngọc.
Chỉ còn có hai người, anh liền trở về dáng vẻ ban đầu, không có nói chuyện với cô, mà cầm túi da chứa laptop đi đến bên giường, ngồi xuống rồi lấy laptop ra mở lên, xem Mail anh dặn thư ký gửi tới, rồi bắt đầu vào công việc.
Lương Tưởng Huân đứng ngốc một hồi, mới mở vali mini xách tay, lấy một bộ đồ đi vào phòng tắm rửa.
Lúc cô trở ra, không nhìn thấy Diệp Chi Sinh, ngồi ở trên giường nữa, cô định bước đi vài bước tìm xem anh đang ở đâu? Thì nghe loáng thoang giọng anh đang nói chuyện, cô nhìn theo hướng có tiếng nói, thấy Diệp Chi Sinh đang đứng ở ngoài ban công nghe điện thoại.
Cô nghĩ có thể là điện thoại từ công ty cho nên không có tới làm phiền anh, nói cô đã pha nước sẵn cho anh, mà lấy cây viết, viết lên một tờ giấy nhỏ, đặt trên laptop của anh rồi đi ra ngoài.
Diệp Chi Sinh nói chuyện điện thoại xong quay trở vào, định lấy laptop vào mục thư gửi tài liệu đi, nhìn thấy mảnh giấy nhỏ, anh đưa tay cầm lấy mảnh giấy lên xem, nội dung được ghi ( Tôi có pha nước cho anh rồi).
Diệp Chi Sinh đọc xong, mắt hơi hướng về phòng tắm, anh đứng im không động một lúc, mới đặt điện thoại và tờ giấy nhỏ trên bàn cạnh giường, bước vài bước tới vali lấy quần áo đi vào trong phòng tắm..!
Lúc anh từ phòng tắm trở ra ngoài, Lương Tưởng Huân vẫn chưa có trở lại, nghĩ một chút, anh không có trở lại giường xem Mail trên laptop nữa mà đi ra ngoài.
Có thể do bà Kiều Mẫn và Lương Tưởng Huân chú tâm chuẩn bị thức ăn, mà không phát hiện ra Diệp Chi Sinh đang đi xuống, nên lúc anh vừa bước xuống vài bật thang, liền nghe được Lương Tưởng Huân lên tiếng hỏi nhỏ.
"Bác gái, dạo gần đây tình trạng của ba cháu như thế nào rồi ạ? Ba cháu có hỏi cháu vì sao không đến thăm không bác."
Bước chân của Diệp Chi Sinh có chút ngừng lại, anh đứng im lặng ở cầu thang, nghe được giọng của bà Kiều Mẫn lại vang lên.
"Tưởng Huân à, thật ra bệnh tình của ba cháu không được tốt lắm, bác sĩ nói đã lên phương án 2, là xạ trị, nhưng bác nghĩ ba cháu lớn tuổi rồi, sợ rằng xạ trị đau đớn ông ấy sẽ không chịu nỗi."
"Bác nói sao? Điều trị đặc biệt không được nữa sao ạ?"
"Bác sĩ nói vì cơ thể của ba cháu khá yếu, lại không biết vì sao lại có tính năng kháng thuốc khá cao, cho nên điều trị chỉ là nhất thời, không thể khỏi được.."
"Tưởng Huân con đừng khóc, hôm qua hai bác có tới bệnh viện thăm ba cháu, có hỏi bác sĩ, sau khi bàn luận bác sĩ đã đưa ra đề nghị cho ba cháu thử thuốc mới, bác sĩ nói mười ngày sau mới có kết quả, bác tin người tốt như ba cháu nhất định sẽ qua khỏi."
Diệp Chi Sinh hơi nghiên đầu nhìn vào căn bếp, nhìn thấy Lương Tưởng Huân đang khóc, anh định bước chân đi xuống, nhưng chỉ bước được hai bước, Chu Chính Nam trên tay cầm theo hai chai rượu vang đỏ, từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy anh đang bước xuống, liền gọi anh.
"Chi Sinh, sao lại không nghỉ ngơi một chút đi, tốt nay chúng ta phải uống hết hai chai rượu này nha." ha ha
Diệp Chi Sinh nhìn Chu Chính Nam đang cười sảng khoái gọi anh thân mật, khoé môi anh nhịn không được hơi nhếch lên, dư quang khoé mắt anh nhìn thấy Lương Tưởng Huân đang dùng mu bàn tay lau nhanh nước mắt.
Cánh tay anh vịn trên lan can cầu thang hơi dùng sức, sau mới làm như không hay biết gì, nở nụ cười đi xuống chổ Chu Chính Nam, đưa tay đón lấy hai chai rượu, giúp ông đặt trên bàn đang bày tiệc.
Rồi đi xuống gian bếp, trầm giọng, ôn nhu nói.
"Bà xã, có cần anh giúp gì không?"
Lương Tưởng Huân hơi giật mình vì không nghĩ anh sẽ đi vào đây, cô không có quay mặt lại, hơi cúi đầu sắp xếp ra trong đĩa, cố nói bằng giọng vui vẻ.
"Không cần đâu, em với mẹ làm được rồi, anh ở ngoài trò chuyện với ba đi."
Diệp Chi Sinh như không có nghe cô nói, anh đi thẳng vào trong bếp, kéo đĩa ra cô đang xếp về phía anh, ngữ điệu ngọt ngào.
"Hôm nay là sinh nhật của bà xã mà, để anh làm giúp cho, em lên phòng gọi mẹ xuống đi."
Lương Tưởng Huân hơi ngẩn đầu lên nhìn Diệp Chi Sinh, thấy anh không có để ý cô, mà lấy thêm rau vào đĩa sắp xếp, cô không dám nói thêm lời gì, nhẹ gật đầu rồi gỡ tạp dề ra, rời khỏi gian bếp đi lên trên lầu.
Lát sau, cô cùng Lâm Kiều Lan đi xuống, ở dưới đã bày xong bàn tiệc, mọi người điều ngồi xuống, ông Chu Chính Nam đợi cho Diệp Chi Sinh khui chai rượu ra, liền cầm chai rượu đứng lên, rót rượu vào ly.
Sau liền nâng ly lên đầu tiên, niềm nở nói.
"Nào chúng ta cùng nâng ly, trước là mừng sinh nhật cho con gái, sau là mừng hai bên gia đình chúng ta tình cảm thêm khắn khít, nâng ly nào một lần uống cạn nhé."
Mọi người theo sau đó cũng điều nâng ly lên cụng một cái rồi cùng uống, trong bữa tiệc, ban đầu là những người lớn kể về chuyện năm xưa, thời tuổi trẻ của mọi người, sau đó không biết từ đâu lại quay sang nhắc chuyện của cô và anh, nói hai người cưới nhau cũng được một thời gian rồi, bảo hai người mau mau kiếm cho họ một đứa cháu, để bế bồng.
Diệp Chi Sinh diễn kịch khá tốt, trong suốt buổi ăn, điều sẽ nói cười cùng mọi người, anh lại còn để ý Lương Tưởng Huân, nhìn thấy cô nhìn vừa đến món ăn nào, anh liền gắp món đó cho cô, còn không ngại bẩn tay, bóc vỏ tôm ra rồi đặt tôm đã lột sạch vào trong chén của cô.
Sinh nhật là giả, hành động của anh cũng là giả, nhưng cảm xúc nơi cô điều dâng lên rất thật, khiến cho cô có chút ít kỷ, mong thời gian có thể ngừng lại trong lúc này, để cô được nhìn thấy nụ cười ôn nhu này của anh...