“Không phải em rất thích đi nơi này sao?” Diệp Chi Sinh xoa xoa một hồi, nhìn thấy vùng bị thâm tím đã dần tiêu tán bớt, mới cẩn thận thả chân Lương Tưởng Huân xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lương Tưởng Huân, ước chừng vài giây, mới trầm giọng tiếp tục lên tiếng.
“Lúc ông Maruse ngỏ lời mời, tôi nhìn thấy từ trong ánh mắt em, tràn đầy mong đợi, cho nên đã đồng ý tới đây.”
Đúng vậy, ngày hôm đó, anh vốn định sẽ từ chối, thế nhưng bởi vì Lương Tưởng Huân đối với lời mời này, thì lại vô cùng thích thú, cô muốn đi Nhật Bản? Vậy thì liền đi Nhật Bản thôi! Chỉ cần cô nói thích, cho dù là trấn điếm chi bảo khó tìm, anh vẫn sẽ nhất định tìm được mang về cho cô.
Lương Tưởng Huân đối với những lời Diệp Chi Sinh vừa mới thốt ra, cô giống như không tin tưởng lắm, sợ bản thân xuất hiện ảo giác, liền khẽ dùng nhiều sức bóp chặt lòng bàn tay, thẳng đến khi đau đớn truyền đi, mi mắt cô mới khẽ run rẫy.
Trong đầu cô không biết thế nào, cứ xoay vòng câu nói của Diệp Chi Sinh, “bởi vì cô muốn đi, cho nên tôi liền đồng ý.” Đây là nói, suy luận của cô không có sai…
Nhưng là, cô còn chưa kịp vui mừng, bên tai lại giống như có một loại ma chú, vang lên nho nhỏ câu nói đầy cảnh cáo, “đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi” cùng lúc đó, trong đầu cô liền hiện ra khoảnh khắc, cô bị đẩy từ trên cầu thang bộ ngã xuống, rồi đứa bé trong bụng cứ như vậy liền đã không còn.
Hình ảnh đó, giống như một bàn tay vô hình, mạnh mẽ quăng vào mặt cô một bạt tai vang dội, khiến cô chợt bừng tỉnh, quên mất đau đớn nơi cổ chân, cô một cái liền đứng bật dậy, ấp úng bỏ lại một câu nói.
“Khuya rồi, tôi.. Tôi muốn về phòng, tối an.”
Rồi nhìn cũng không nhìn anh một cái, trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc cô đóng cửa, có thể do lực kéo quá mạnh, khiến cho cánh cửa gỗ nặng nề phát ra một tiếng “rầm” rất lớn.
Diệp Chi Sinh tuy trong lòng lo lắng, không biết Lương Tưởng Huân vì sao lại có phản ứng quá mức kích động, nhưng là, nhìn thấy cô khẩn trương rời đi như thế, đoán được phần nào cô muốn ở một mình, nên cũng không đi quấy rầy cô.
Anh khẽ rũ mi mắt nhìn chai thuốc rượu, trầm mặc một lúc lâu mới chậm chạp đứng lên, mang chai thuốc rượu đặt vào lại trong tủ y tế.
-
Lương Tưởng Huân vừa trở về phòng, liền khẩn cấp lấy lọ thuốc an thần từ trong túi xách, đổ ra lòng bàn tay hai viên, rồi rót một ly nước lọc, cho thuốc vào trong miệng, ngẩng cao đầu, một hơi uống cạn ly nước, sau đó ngồi phịch xuống sàn nhà.
Từ sau khi cô đến Hồng Kông, có thể do địa phương mới chưa thích hợp, khiến cho cô thường xuyên mất ngủ, nên đã dùng đến thuốc an thần, một lần hai lần, sau đó dần dần trở thành thói quen dựa dẫm, những lúc cô cảm thấy công việc căng thẳng, lo âu hoặc bị kích động, điều sẽ dùng nó.
Ước chừng vài phút trôi qua, hô hấp của Lương Tưởng Huân mới dần dần ổn định, cô đưa tay vịnh lên thành giường, lấy thế từ từ đứng lên, rồi không có trèo lên giường nghỉ ngơi, mà đi tới đứng bên cạnh cửa sổ bằng kính sát đất, phóng tầm mắt ra bên ngoài.
Toà tháp Kyoto vào ban đêm giống như một ngọn hải đăng toả sáng rực rỡ, khiến cho những ngọn đèn neon ở xa xa trở nên vô cùng mờ ảo, đứng ở vị trí này, cô có thể nhìn rõ ràng quang cảnh một vùng lớn của thành phố Kyoto.
Quang cảnh hữu tình thế này, mà tâm tình của cô lại vô cùng rối bời, ở dưới đáy lòng đang náo nhiệt ầm ĩ, không có cách nào ổn định.
Những năm này, người ở bên ngoài nhìn cô cứ nghĩ rằng, cuộc sống của cô hoàn toàn an yên tốt đẹp, thế nhưng chỉ có cô mới biết rõ ràng, trong lòng cô chưa từng một lần an ổn.
Mỗi khi màng đêm buông xuống, cô lại một mình đối mặt với quá khứ bi thương, đối mặt với trái tim đầy thương tích của bản thân mình, chấp niệm giữa yêu và hận luôn song hành cùng cô, đến không có cách bỏ xuống.
Cô nhớ rất rõ, quãng thời gian cô nằm ở trong bệnh viện, mỗi một giờ một khắc trôi qua, điều giống như hành hạ lăng trì dưới địa ngục, dù biết rằng, người anh muốn giết là cô, đứa nhỏ chỉ là sự cố ngoài ý muốn, thế nhưng khi biết được đứa nhỏ là bởi vì anh mà rời khỏi thế giới này, cô gần như sắp điên lên, trong đầu luôn tự hỏi, anh vì sao lại dồn cô đến chân tường?
Vì sao ngay cả một lối nhỏ, cũng không muốn cho cô?
Và vô số câu hỏi, tại vì sao…
Quãng thời gian đó, cô đã phải cố gắng đè nén xuống bao nhiêu uất ức, để không phải phát điên lên, niếu như lúc đó, không có Hà Nghinh Phong ở bên cạnh động viên, an ủi tin thần, có lẽ bây giờ, cô đang ở trong bệnh viện tâm thần, đầu tóc rối bù, làm ra những hành động không kiểm soát rồi.
Phải thật khó khăn lắm, cô mới có thể khiến tâm của mình hoàn toàn chết đi, chai lì với cảm xúc, tiếp nhận sự thật đau lòng này, từ bỏ tất cả, tha hương đến một nơi xa xôi, bắt đầu cuộc sống mới.
Thế nhưng... Thế nhưng thật nực cười, dù cho bản thân từng bị Diệp Chi Sinh gây ra bao nhiêu đau đớn, khiến cô trãi qua giày vò thống khổ, thương tích đầy mình, một thân chật vật.
Cô lại chỉ vì một chút biểu hiện ân cần của anh, nghe anh nói lý do tới Nhật Bản là vì cô, trái tim cô liền dễ dàng dao động.
Cô nhìn hình bóng mình phản chiếu qua tấm kính cửa sổ sát đất, đáy mắt hiện lên một tia tự giễu, rồi nhịn không được tràn ra một nụ cười đắng ngắc, sau cùng tự hỏi.
Lương Tưởng Huân, mày làm sao vậy? Chẳng lẽ mày thật sự đã quên rồi, những lời nói đêm đó!
Chẳng lẽ mày muốn một lần nữa rơi vào địa ngục mới chịu tỉnh ngộ hay sao?
Không thể được, bấy nhiêu đau đớn giày vò đã đủ lắm rồi, cô không muốn bản thân trải qua cảm giác rơi xuống vực sâu tăm tối, một thân chật vật, sống không bằng chết đó, thêm một lần nào nữa.
Lương Tưởng Huân cố hít vào một ngụm khí lớn, xoay người tựa lưng vào tấm kính, mi mắt nhẹ nhàng khép lại, hơi ngẩng đầu cao lên một chút, để ngăn không cho nước mắt của mình rơi ra.
Ở dưới đáy lòng thầm tự nhắc nhở, "Diệp Chi Sinh có thể chỉ là hối hận về việc sai người ra tay với cô, cho nên mới có những hành động như thế, sau chuyến đi này tất cả điều sẽ lại như trước kia, cho nên cô không cần suy nghĩ quá nhiều."
Cô lần nữa mỉm cười, rồi đi đến bên giường, sắp xếp gọn gàng đồ dùng cá nhân của mình vào trong hành lý để ngày mai lên máy bay rời Nhật Bản.
“Lúc ông Maruse ngỏ lời mời, tôi nhìn thấy từ trong ánh mắt em, tràn đầy mong đợi, cho nên đã đồng ý tới đây.”
Đúng vậy, ngày hôm đó, anh vốn định sẽ từ chối, thế nhưng bởi vì Lương Tưởng Huân đối với lời mời này, thì lại vô cùng thích thú, cô muốn đi Nhật Bản? Vậy thì liền đi Nhật Bản thôi! Chỉ cần cô nói thích, cho dù là trấn điếm chi bảo khó tìm, anh vẫn sẽ nhất định tìm được mang về cho cô.
Lương Tưởng Huân đối với những lời Diệp Chi Sinh vừa mới thốt ra, cô giống như không tin tưởng lắm, sợ bản thân xuất hiện ảo giác, liền khẽ dùng nhiều sức bóp chặt lòng bàn tay, thẳng đến khi đau đớn truyền đi, mi mắt cô mới khẽ run rẫy.
Trong đầu cô không biết thế nào, cứ xoay vòng câu nói của Diệp Chi Sinh, “bởi vì cô muốn đi, cho nên tôi liền đồng ý.” Đây là nói, suy luận của cô không có sai…
Nhưng là, cô còn chưa kịp vui mừng, bên tai lại giống như có một loại ma chú, vang lên nho nhỏ câu nói đầy cảnh cáo, “đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi” cùng lúc đó, trong đầu cô liền hiện ra khoảnh khắc, cô bị đẩy từ trên cầu thang bộ ngã xuống, rồi đứa bé trong bụng cứ như vậy liền đã không còn.
Hình ảnh đó, giống như một bàn tay vô hình, mạnh mẽ quăng vào mặt cô một bạt tai vang dội, khiến cô chợt bừng tỉnh, quên mất đau đớn nơi cổ chân, cô một cái liền đứng bật dậy, ấp úng bỏ lại một câu nói.
“Khuya rồi, tôi.. Tôi muốn về phòng, tối an.”
Rồi nhìn cũng không nhìn anh một cái, trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc cô đóng cửa, có thể do lực kéo quá mạnh, khiến cho cánh cửa gỗ nặng nề phát ra một tiếng “rầm” rất lớn.
Diệp Chi Sinh tuy trong lòng lo lắng, không biết Lương Tưởng Huân vì sao lại có phản ứng quá mức kích động, nhưng là, nhìn thấy cô khẩn trương rời đi như thế, đoán được phần nào cô muốn ở một mình, nên cũng không đi quấy rầy cô.
Anh khẽ rũ mi mắt nhìn chai thuốc rượu, trầm mặc một lúc lâu mới chậm chạp đứng lên, mang chai thuốc rượu đặt vào lại trong tủ y tế.
-
Lương Tưởng Huân vừa trở về phòng, liền khẩn cấp lấy lọ thuốc an thần từ trong túi xách, đổ ra lòng bàn tay hai viên, rồi rót một ly nước lọc, cho thuốc vào trong miệng, ngẩng cao đầu, một hơi uống cạn ly nước, sau đó ngồi phịch xuống sàn nhà.
Từ sau khi cô đến Hồng Kông, có thể do địa phương mới chưa thích hợp, khiến cho cô thường xuyên mất ngủ, nên đã dùng đến thuốc an thần, một lần hai lần, sau đó dần dần trở thành thói quen dựa dẫm, những lúc cô cảm thấy công việc căng thẳng, lo âu hoặc bị kích động, điều sẽ dùng nó.
Ước chừng vài phút trôi qua, hô hấp của Lương Tưởng Huân mới dần dần ổn định, cô đưa tay vịnh lên thành giường, lấy thế từ từ đứng lên, rồi không có trèo lên giường nghỉ ngơi, mà đi tới đứng bên cạnh cửa sổ bằng kính sát đất, phóng tầm mắt ra bên ngoài.
Toà tháp Kyoto vào ban đêm giống như một ngọn hải đăng toả sáng rực rỡ, khiến cho những ngọn đèn neon ở xa xa trở nên vô cùng mờ ảo, đứng ở vị trí này, cô có thể nhìn rõ ràng quang cảnh một vùng lớn của thành phố Kyoto.
Quang cảnh hữu tình thế này, mà tâm tình của cô lại vô cùng rối bời, ở dưới đáy lòng đang náo nhiệt ầm ĩ, không có cách nào ổn định.
Những năm này, người ở bên ngoài nhìn cô cứ nghĩ rằng, cuộc sống của cô hoàn toàn an yên tốt đẹp, thế nhưng chỉ có cô mới biết rõ ràng, trong lòng cô chưa từng một lần an ổn.
Mỗi khi màng đêm buông xuống, cô lại một mình đối mặt với quá khứ bi thương, đối mặt với trái tim đầy thương tích của bản thân mình, chấp niệm giữa yêu và hận luôn song hành cùng cô, đến không có cách bỏ xuống.
Cô nhớ rất rõ, quãng thời gian cô nằm ở trong bệnh viện, mỗi một giờ một khắc trôi qua, điều giống như hành hạ lăng trì dưới địa ngục, dù biết rằng, người anh muốn giết là cô, đứa nhỏ chỉ là sự cố ngoài ý muốn, thế nhưng khi biết được đứa nhỏ là bởi vì anh mà rời khỏi thế giới này, cô gần như sắp điên lên, trong đầu luôn tự hỏi, anh vì sao lại dồn cô đến chân tường?
Vì sao ngay cả một lối nhỏ, cũng không muốn cho cô?
Và vô số câu hỏi, tại vì sao…
Quãng thời gian đó, cô đã phải cố gắng đè nén xuống bao nhiêu uất ức, để không phải phát điên lên, niếu như lúc đó, không có Hà Nghinh Phong ở bên cạnh động viên, an ủi tin thần, có lẽ bây giờ, cô đang ở trong bệnh viện tâm thần, đầu tóc rối bù, làm ra những hành động không kiểm soát rồi.
Phải thật khó khăn lắm, cô mới có thể khiến tâm của mình hoàn toàn chết đi, chai lì với cảm xúc, tiếp nhận sự thật đau lòng này, từ bỏ tất cả, tha hương đến một nơi xa xôi, bắt đầu cuộc sống mới.
Thế nhưng... Thế nhưng thật nực cười, dù cho bản thân từng bị Diệp Chi Sinh gây ra bao nhiêu đau đớn, khiến cô trãi qua giày vò thống khổ, thương tích đầy mình, một thân chật vật.
Cô lại chỉ vì một chút biểu hiện ân cần của anh, nghe anh nói lý do tới Nhật Bản là vì cô, trái tim cô liền dễ dàng dao động.
Cô nhìn hình bóng mình phản chiếu qua tấm kính cửa sổ sát đất, đáy mắt hiện lên một tia tự giễu, rồi nhịn không được tràn ra một nụ cười đắng ngắc, sau cùng tự hỏi.
Lương Tưởng Huân, mày làm sao vậy? Chẳng lẽ mày thật sự đã quên rồi, những lời nói đêm đó!
Chẳng lẽ mày muốn một lần nữa rơi vào địa ngục mới chịu tỉnh ngộ hay sao?
Không thể được, bấy nhiêu đau đớn giày vò đã đủ lắm rồi, cô không muốn bản thân trải qua cảm giác rơi xuống vực sâu tăm tối, một thân chật vật, sống không bằng chết đó, thêm một lần nào nữa.
Lương Tưởng Huân cố hít vào một ngụm khí lớn, xoay người tựa lưng vào tấm kính, mi mắt nhẹ nhàng khép lại, hơi ngẩng đầu cao lên một chút, để ngăn không cho nước mắt của mình rơi ra.
Ở dưới đáy lòng thầm tự nhắc nhở, "Diệp Chi Sinh có thể chỉ là hối hận về việc sai người ra tay với cô, cho nên mới có những hành động như thế, sau chuyến đi này tất cả điều sẽ lại như trước kia, cho nên cô không cần suy nghĩ quá nhiều."
Cô lần nữa mỉm cười, rồi đi đến bên giường, sắp xếp gọn gàng đồ dùng cá nhân của mình vào trong hành lý để ngày mai lên máy bay rời Nhật Bản.