Sau chuyến đi Nhật Bản, Diệp Chi Sinh và Lương Tưởng Huân lại tách nhau ra, mỗi người đi một hướng.
Anh trở về Bắc Kinh điều hành công ty, còn cô đi Hồng Kông tiếp tục công việc phiên dịch viên của mình.
Cứ như vậy rất nhanh đã qua hơn một tháng.
Trong thời gian hơn một tháng này, Diệp Chi Sinh điều không có dùng phương thức của mình, ép buộc Lương Tưởng Huân đến Bắc Kinh làm việc cho anh nữa, cũng không có đi tìm cô.
Lương Tưởng Huân, cũng như thế, cô sau khi quay lại Hồng Kông, mọi suy nghĩ về Diệp Chi Sinh, cô liền dứt khoát gạt bỏ, tiếp tục với công việc thường ngày.
Cô còn cho rằng, mọi thứ rồi sẽ lại giống như trước đây, ngày ngày đi công ty, ngoài giờ làm việc thì vui chơi cùng các đồng nghiệp, cô sẽ không gặp lại, cũng như nghĩ đến Diệp Chi Sinh nữa.
Cho đến buổi chiều của ngày thứ năm, trước ba ngày là đến sinh nhật của cô, tâm cô lần nữa lại bị dao động…
Hôm đó là ngày giỗ của ba cô, trong những năm này, cô tuy rằng nhớ rõ ngày giỗ của ba mẹ mình, thế nhưng điều không có trở về Nam Thôn viếng mộ.
Bởi vì ở nơi đó, có quá nhiều hồi ức khiến cho cô đau lòng, cô lo sợ bản thân không đủ dũng khí đối mặt với nó, cho nên luôn trốn tránh.
Hà Nghinh Phong hiểu rất rõ những lo lắng bất an trong lòng cô, thế nên vào ngày hôm đó đã xin nghỉ phép, sáng sớm liền đã tới nhà cô, thúc giục cô chuẩn bị hành lý đi Nam Thôn một chuyến.
-
Rời khỏi sân bay, Hà Nghinh Phong liền đi thuê một chiếc xe để tiện cho việc đi lại.
Xe vừa lái ra khỏi đường cao tốc, Lương Tương Huân và Hà Nghinh Phong liền ghé qua một cửa hàng tiện lợi, mua một chai rượu vang trắng, chọn loại bánh ngọt ba cô thích ăn nhất, và một số thứ dùng để cúng viếng.
Rồi đi đến cửa hàng hoa, mua hai bó hoa cúc trắng, sau đó mới thẳng một đường đi tới Nam Thôn.
Nam Thôn là một ngôi làng nhỏ, nằm dưới chân núi vùng ngoại ô phía Nam, nơi đây khí hậu rất thấp, vào buổi sớm thường sẽ có rất nhiều sương mờ bao phủ, khiến tình trạng giao thông gặp khó khăn, cho nên ở đây, rất ít người kinh doanh nhà hàng hay khách sạn, đa phần điều buôn bán nhỏ, trồng trọt và chăn nuôi.
Lương Tưởng Huân ngồi bên trong xe, khẽ đưa mắt nhìn quang cảnh quen thuộc dọc theo hai bên đường, mọi thứ ở nơi đây so với trong trí nhớ trước đây của cô, dường như không có bất kì thay đổi gì.
Hình ảnh quen thuộc như thế, khiến hồi ức của cô dần ùa về, ngay lúc xe cô vừa rẽ trái, tiến vào con đường nhỏ, khoảng cách đến nhà cô chỉ còn hơn một trăm mét, ở dưới đáy lòng của cô liền dâng lên rất nhiều cảm xúc, cô chợt phát hiện ra, thì ra tận sâu trong thâm tâm của cô, nhớ nhung nơi này nhiều như vậy.
Nhưng là, lúc chiếc xe vững vàng dừng lại trước ngôi nhà nhỏ, Lương Tưởng Huân ôm hai bó hoa cúc trắng, đẩy cửa hông xe bước ra ngoài, thì cảnh vật ở trước mắt, khiến cho cô hết sức kinh ngạc, bước chân liền có chút ngừng lại.
Ở trước mắt cô, không phải là ngôi nhà nhỏ cũ kĩ, hoang sơ như trong tưởng tượng của cô, ngôi nhà tuy vẫn cùng một kiểu, thế nhưng lại hoàn toàn rất mới, xung quanh dường như được người thường xuyên quét dọn, ở trước sân còn trồng rất nhiều chậu hoa Dương Tử, loại hoa mà cô rất thích.
Cô có chút không tin tưởng vào mắt mình, cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, liền dùng lực chớp mắt hai lần, phát hiện ở trước mắt vẫn không thay đổi, trong đầu cô liền hiện lên một ý nghĩ có chút ngốc “Có lẽ nào, mình vào nhầm nhà?”
Cô hơi nhăn mi tâm, xoay người nhìn trước sau trên đường một lượt, sau khi khẳng định, cô là không đi nhầm nhà, mi tâm mới lại càng nhăn chặt hơn.
Hà Nghinh Phong mở cửa hông xe sau, lấy ra hai túi đồ lớn, nhìn thấy Lương Tưởng Huân đứng yên một chỗ không động, liền đi tới bên cạnh, lên tiếng hỏi.
“Sao thế, tiểu Huân?”
Vì chuyến đi lần này, là do Hà Nginh Phong cứ không ngừng hối thúc, Lương Tưởng Huân nghĩ đây có lẽ cũng là do Hà Nghinh Phong cho người làm, nên liền xoay người nói, ngữ khí có chút không vui.
“Phong Phong, có phải anh chê tiền mình quá nhiều, không có chỗ dùng hay không? Chỉ là đi viếng mộ, anh cần gì làm tới thế này?”
Hà Nghinh Phong không hiểu ý tứ trong lời nói của Lương Tưởng Huân, liền hỏi: “Tiểu Huân, em là đang nói chuyện gì?”
Lương Tưởng Huân nhìn thấy thái độ ngạc nhiên của Hà Nghinh Phong, thì cũng ngạc nhiên không kém, thế nhưng vẫn muốn xác định lại lần nữa.
“Nhà của em, không phải anh cho người làm sao?”
“Không phải anh làm…”
Nhận được cái lắc đầu của Hà Nghinh Phong, trong đầu Lương Tưởng Huân mơ hồ liên tưởng đến một người, nhưng rồi lại không dám tin tưởng.
Lương Tưởng Huân còn đang chìm trong suy nghĩ, từ bên trong căn nhà, liền truyền tới một giọng nói.
“Cô Lương? Cô Lương có phải không?”
Nghe có người gọi tên mình, lương Tưởng Huân hơi nghiên đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, bà cụ nhận thấy Lương Tưởng Huân đang nhìn về phía mình, nụ cười trên môi lại càng giương lên cao.
Lương Tưởng Huân có chút ngây người, ước chừng vài giây sau mới chợt nhớ ra, bà cụ đang tiến về phía cô, chính là người lúc trước cô gặp ở trên đường, còn giúp cháu gái bà trả tiền viện phí, nhưng vì sao bà lại ở chỗ này?
Anh trở về Bắc Kinh điều hành công ty, còn cô đi Hồng Kông tiếp tục công việc phiên dịch viên của mình.
Cứ như vậy rất nhanh đã qua hơn một tháng.
Trong thời gian hơn một tháng này, Diệp Chi Sinh điều không có dùng phương thức của mình, ép buộc Lương Tưởng Huân đến Bắc Kinh làm việc cho anh nữa, cũng không có đi tìm cô.
Lương Tưởng Huân, cũng như thế, cô sau khi quay lại Hồng Kông, mọi suy nghĩ về Diệp Chi Sinh, cô liền dứt khoát gạt bỏ, tiếp tục với công việc thường ngày.
Cô còn cho rằng, mọi thứ rồi sẽ lại giống như trước đây, ngày ngày đi công ty, ngoài giờ làm việc thì vui chơi cùng các đồng nghiệp, cô sẽ không gặp lại, cũng như nghĩ đến Diệp Chi Sinh nữa.
Cho đến buổi chiều của ngày thứ năm, trước ba ngày là đến sinh nhật của cô, tâm cô lần nữa lại bị dao động…
Hôm đó là ngày giỗ của ba cô, trong những năm này, cô tuy rằng nhớ rõ ngày giỗ của ba mẹ mình, thế nhưng điều không có trở về Nam Thôn viếng mộ.
Bởi vì ở nơi đó, có quá nhiều hồi ức khiến cho cô đau lòng, cô lo sợ bản thân không đủ dũng khí đối mặt với nó, cho nên luôn trốn tránh.
Hà Nghinh Phong hiểu rất rõ những lo lắng bất an trong lòng cô, thế nên vào ngày hôm đó đã xin nghỉ phép, sáng sớm liền đã tới nhà cô, thúc giục cô chuẩn bị hành lý đi Nam Thôn một chuyến.
-
Rời khỏi sân bay, Hà Nghinh Phong liền đi thuê một chiếc xe để tiện cho việc đi lại.
Xe vừa lái ra khỏi đường cao tốc, Lương Tương Huân và Hà Nghinh Phong liền ghé qua một cửa hàng tiện lợi, mua một chai rượu vang trắng, chọn loại bánh ngọt ba cô thích ăn nhất, và một số thứ dùng để cúng viếng.
Rồi đi đến cửa hàng hoa, mua hai bó hoa cúc trắng, sau đó mới thẳng một đường đi tới Nam Thôn.
Nam Thôn là một ngôi làng nhỏ, nằm dưới chân núi vùng ngoại ô phía Nam, nơi đây khí hậu rất thấp, vào buổi sớm thường sẽ có rất nhiều sương mờ bao phủ, khiến tình trạng giao thông gặp khó khăn, cho nên ở đây, rất ít người kinh doanh nhà hàng hay khách sạn, đa phần điều buôn bán nhỏ, trồng trọt và chăn nuôi.
Lương Tưởng Huân ngồi bên trong xe, khẽ đưa mắt nhìn quang cảnh quen thuộc dọc theo hai bên đường, mọi thứ ở nơi đây so với trong trí nhớ trước đây của cô, dường như không có bất kì thay đổi gì.
Hình ảnh quen thuộc như thế, khiến hồi ức của cô dần ùa về, ngay lúc xe cô vừa rẽ trái, tiến vào con đường nhỏ, khoảng cách đến nhà cô chỉ còn hơn một trăm mét, ở dưới đáy lòng của cô liền dâng lên rất nhiều cảm xúc, cô chợt phát hiện ra, thì ra tận sâu trong thâm tâm của cô, nhớ nhung nơi này nhiều như vậy.
Nhưng là, lúc chiếc xe vững vàng dừng lại trước ngôi nhà nhỏ, Lương Tưởng Huân ôm hai bó hoa cúc trắng, đẩy cửa hông xe bước ra ngoài, thì cảnh vật ở trước mắt, khiến cho cô hết sức kinh ngạc, bước chân liền có chút ngừng lại.
Ở trước mắt cô, không phải là ngôi nhà nhỏ cũ kĩ, hoang sơ như trong tưởng tượng của cô, ngôi nhà tuy vẫn cùng một kiểu, thế nhưng lại hoàn toàn rất mới, xung quanh dường như được người thường xuyên quét dọn, ở trước sân còn trồng rất nhiều chậu hoa Dương Tử, loại hoa mà cô rất thích.
Cô có chút không tin tưởng vào mắt mình, cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, liền dùng lực chớp mắt hai lần, phát hiện ở trước mắt vẫn không thay đổi, trong đầu cô liền hiện lên một ý nghĩ có chút ngốc “Có lẽ nào, mình vào nhầm nhà?”
Cô hơi nhăn mi tâm, xoay người nhìn trước sau trên đường một lượt, sau khi khẳng định, cô là không đi nhầm nhà, mi tâm mới lại càng nhăn chặt hơn.
Hà Nghinh Phong mở cửa hông xe sau, lấy ra hai túi đồ lớn, nhìn thấy Lương Tưởng Huân đứng yên một chỗ không động, liền đi tới bên cạnh, lên tiếng hỏi.
“Sao thế, tiểu Huân?”
Vì chuyến đi lần này, là do Hà Nginh Phong cứ không ngừng hối thúc, Lương Tưởng Huân nghĩ đây có lẽ cũng là do Hà Nghinh Phong cho người làm, nên liền xoay người nói, ngữ khí có chút không vui.
“Phong Phong, có phải anh chê tiền mình quá nhiều, không có chỗ dùng hay không? Chỉ là đi viếng mộ, anh cần gì làm tới thế này?”
Hà Nghinh Phong không hiểu ý tứ trong lời nói của Lương Tưởng Huân, liền hỏi: “Tiểu Huân, em là đang nói chuyện gì?”
Lương Tưởng Huân nhìn thấy thái độ ngạc nhiên của Hà Nghinh Phong, thì cũng ngạc nhiên không kém, thế nhưng vẫn muốn xác định lại lần nữa.
“Nhà của em, không phải anh cho người làm sao?”
“Không phải anh làm…”
Nhận được cái lắc đầu của Hà Nghinh Phong, trong đầu Lương Tưởng Huân mơ hồ liên tưởng đến một người, nhưng rồi lại không dám tin tưởng.
Lương Tưởng Huân còn đang chìm trong suy nghĩ, từ bên trong căn nhà, liền truyền tới một giọng nói.
“Cô Lương? Cô Lương có phải không?”
Nghe có người gọi tên mình, lương Tưởng Huân hơi nghiên đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, bà cụ nhận thấy Lương Tưởng Huân đang nhìn về phía mình, nụ cười trên môi lại càng giương lên cao.
Lương Tưởng Huân có chút ngây người, ước chừng vài giây sau mới chợt nhớ ra, bà cụ đang tiến về phía cô, chính là người lúc trước cô gặp ở trên đường, còn giúp cháu gái bà trả tiền viện phí, nhưng vì sao bà lại ở chỗ này?