Lương Tưởng Huân cắn nhẹ môi dưới, do dự vài giây rồi trực tiếp xoay người định bỏ đi, thì vừa ngay lúc nghe thấy Hà Tố Phấn gọi “Chị Tưởng Huân, tìm chị thật lâu nha..” rồi chạy tới chỗ cô, trên gương mặt treo một nụ cười, vẫy vẫy tay gọi Hà Nghinh Phong.
“Anh trai bên này, chị Tưởng Huân ở đây.”
Hà Nghinh Phong nhìn em gái gật nhẹ đầu, rồi cùng Đoàn Thiệu Nhậm sải bước chân, bước tới gần bên cạnh, ngữ khí ôn hoà, hỏi.
“Tiểu Huân, sao lại một mình lang thang ở đây, không khoẻ sao?”
Lương Tưởng Huân nhìn Đoàn Thiệu Nhậm và Hà Tố Phấn, rồi cong môi cười nhẹ, giải thích.
“À không, em vừa rồi nghe những vị khách kia bình luận về bức hoạ của bác Hà, nên dừng lại nghe một chút…”
“Bức Thanh Phong phải không chị? Họ có nói giá là bao nhiêu không?”
Nghe Hà Tố Phấn mắt chớp chớp, mặt mày sáng rỡ, hỏi thăm giá trị bức hoạ, Hà Nghinh Phong liền gõ lên trán em gái, nhẹ giọng trách.
“Em nhỏ tiếng một chút, để người khác nghe thấy, họ sẽ hiểu lầm chúng ta là đang lấy danh nghĩa quyên góp từ thiện, để kinh doanh trá hình có biết không.”
Hà Tố Phấn đưa tay xoa xoa trán, chu môi phụng phịu.
“Anh này, sao lại gõ đầu người ta ở nơi đông người như vậy chứ…”
Sau liền kéo tay Lương Tưởng Huân, lay lay nói: “Chị Tưởng Huân, anh trai bắt nạt em, chị đừng chơi với anh trai nữa.
Nhìn bộ dáng làm nũng của Hà Tố Phấn, Lương Tưởng Huân chỉ biết nhìn Hà Nghinh Phong mỉm cười.
“Kia không phải là Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Khương Duệ sao...”
Theo lời Đoàn Thiệu Nhậm ngạc nhiên thốt lên, cả ba người điều không hẹn, mà nhìn theo hướng ánh mắt của Đoàn Thiệu Nhậm, rồi dừng lại trên người của Diệp Chi Sinh nơi sảnh lớn.
Diệp Chi Sinh đang đứng tiếp chuyện với một vài người quen, như là cảm giác được điều gì, mi tâm hơi nhăn lại một chút, bất giác ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt cứ như thế chạm vào đôi mắt Lương Tưởng Huân.
Lương Tưởng Huân hôm nay không mặc đồng phục công ty, tóc búi cao thanh lịch, như anh gần đây vẫn nhìn thấy. Cô hôm nay mặc một chiếc đầm xanh pastel ngắn, với thiết kế vai trần khéo léo khoe ra làn da trắng sứ mịm màng, mái tóc dài được uốn nhẹ phần đuôi, buông xoã bồng bềnh, nhẹ nhàng mà cuốn hút.
Sở hữu vẻ đẹp thiên phú, đôi mắt to tròn đen láy xinh đẹp, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi hồng mềm mịn, cùng với đôi má lúm đồng tiền duyên dáng, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, gương mặt của Lương Tưởng Huân càng trở nên nổi bật. Khiến cho Diệp Chi Sinh nhìn thấy, ở dưới đáy lòng liền dao động.
Chu Bội Ngọc ở bên cạnh vẫn luôn quan sát Diệp Chi Sinh, biết không còn cách tránh mặt, cô liền giả vờ như là mình cũng chỉ là vừa mới nhìn thấy Lương Tưởng Huân, trên gương mặt treo một nụ cười, nhanh miệng nói.
“Lương Tưởng Huân kìa anh, chúng ta qua đó chào hỏi chút đi.”
Rồi chủ động uyển chuyển bước bước chân đi trước, tiến đến chỗ Lương Tưởng Huân, nhoẻn miệng cười, ngữ điệu hết sức thân thiện, không lộ ra bất kì sơ hở nào.
“Lương Tưởng Huân, chào cô, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, Chu tiểu thư..” Lương Tưởng Huân cười cười chào đáp lại.
Diệp Chi Sinh sau khi nói nhỏ với vài người bạn có việc, rồi cũng sải từng bước vững vàng đến chỗ Lương Tưởng Huân, ngữ khí trầm thấp hỏi.
“Em vừa tới Bắc Kinh?”
Lương Tưởng Huân vẫn giữ nguyên nụ cười trên gương mặt, gật nhẹ đầu,“Ừm.” Một tiếng.
Hà Nghinh Phong suốt từ nãy đến giờ, vẫn luôn đặt hết lực chú ý lên trên người Lương Tưởng Huân, nhìn thấy cô trên gương mặt trước và sau khi Chu Bội Ngọc và Diệp Chi Sinh đến chào hỏi thăm, sắc mặt điều quy quy củ củ không chút biến hoá, khiến cho anh thoạt nhìn không phát hiện được bất kì cảm xúc gì từ cô.
“Vị tên sinh này, có phải là Hà Nghinh Phong, người ngày trước thường đến Chu gia, đón Lương Tưởng Huân đi học phải không?”
Chu Bội Ngọc từ lúc nhìn thấy Hà Nghinh Phong đứng ở trên bục phát biểu, liền đã nhận ra, thế nhưng cô vẫn cố tình hỏi như vậy, hàm ý trong lời nói là muốn cho Diệp Chi Sinh nghe thấy.
Hà Nghinh Phong chuyển dời ánh mắt, nhìn cô gái có thân hình nóng bỏng ở trước mặt mình, cánh môi hơi nâng lên một chút, lịch sự lên tiếng.
“Chuyện đã thật lâu rồi, không ngờ Chu tiểu thư vẫn còn nhớ…”
“Aii yo.. Sao lại không nhớ được chứ, còn nhớ những năm học cao trung, tôi thích nhất là chiếc Audi J88, nhưng ba tôi không mua cho, nhìn thấy anh thường xuyên đi chiếc xe đó đến Chu gia đón Lương Tưởng Huân, cho nên tôi rất có ấn tượng..”
Chu Bội Ngọc cười tươi, đưa tay chạm vào vai Diệp Chi Sinh, vô tư kể.
“Diệp Chi Sinh, anh biết không, ngày còn học cao trung, hai người họ cứ dính lấy nhau, nhìn thật giống như là thanh mai trúc mã vậy…”
Diệp Chi Sinh không có lên tiếng, chỉ lướt nhẹ ánh mắt nhìn Hà Nghinh Phong vài giây, rồi lại nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Lương Tưởng Huân.
“Còn những vị này là…” Chu Bội Ngọc chỉ tay về hai người đứng ở bên cạnh Lương Tưởng Huân.
Đoàn Thiệu Nhậm liền nở nụ cười, lịch thiệp chìa tay về phía trước, giới thiệu.
“À, Tôi tên Đoàn Thiệu Nhậm, rất vui được làm quen với tiểu thư.”
Chu Bội Ngọc đưa tay ra bắt tay với Đoàn Thiệu Nhậm, ngữ điệu hoà nhã, thanh ngọt.
“Chào Đoàn tiên sinh, tôi tên là Chu Bội Ngọc, rất hân hạnh được biết anh.”
Hà Tố Phấn cũng mỉm cười, vui vẻ nói.
“Còn em tên Hà Tố Phấn, em gái họ của anh chàng đẹp trai này đây ạ.” Cô nói rồi ôm lấy cánh tay Hà Nghinh Phong cười hóm hỉnh.
“Anh trai bên này, chị Tưởng Huân ở đây.”
Hà Nghinh Phong nhìn em gái gật nhẹ đầu, rồi cùng Đoàn Thiệu Nhậm sải bước chân, bước tới gần bên cạnh, ngữ khí ôn hoà, hỏi.
“Tiểu Huân, sao lại một mình lang thang ở đây, không khoẻ sao?”
Lương Tưởng Huân nhìn Đoàn Thiệu Nhậm và Hà Tố Phấn, rồi cong môi cười nhẹ, giải thích.
“À không, em vừa rồi nghe những vị khách kia bình luận về bức hoạ của bác Hà, nên dừng lại nghe một chút…”
“Bức Thanh Phong phải không chị? Họ có nói giá là bao nhiêu không?”
Nghe Hà Tố Phấn mắt chớp chớp, mặt mày sáng rỡ, hỏi thăm giá trị bức hoạ, Hà Nghinh Phong liền gõ lên trán em gái, nhẹ giọng trách.
“Em nhỏ tiếng một chút, để người khác nghe thấy, họ sẽ hiểu lầm chúng ta là đang lấy danh nghĩa quyên góp từ thiện, để kinh doanh trá hình có biết không.”
Hà Tố Phấn đưa tay xoa xoa trán, chu môi phụng phịu.
“Anh này, sao lại gõ đầu người ta ở nơi đông người như vậy chứ…”
Sau liền kéo tay Lương Tưởng Huân, lay lay nói: “Chị Tưởng Huân, anh trai bắt nạt em, chị đừng chơi với anh trai nữa.
Nhìn bộ dáng làm nũng của Hà Tố Phấn, Lương Tưởng Huân chỉ biết nhìn Hà Nghinh Phong mỉm cười.
“Kia không phải là Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Khương Duệ sao...”
Theo lời Đoàn Thiệu Nhậm ngạc nhiên thốt lên, cả ba người điều không hẹn, mà nhìn theo hướng ánh mắt của Đoàn Thiệu Nhậm, rồi dừng lại trên người của Diệp Chi Sinh nơi sảnh lớn.
Diệp Chi Sinh đang đứng tiếp chuyện với một vài người quen, như là cảm giác được điều gì, mi tâm hơi nhăn lại một chút, bất giác ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt cứ như thế chạm vào đôi mắt Lương Tưởng Huân.
Lương Tưởng Huân hôm nay không mặc đồng phục công ty, tóc búi cao thanh lịch, như anh gần đây vẫn nhìn thấy. Cô hôm nay mặc một chiếc đầm xanh pastel ngắn, với thiết kế vai trần khéo léo khoe ra làn da trắng sứ mịm màng, mái tóc dài được uốn nhẹ phần đuôi, buông xoã bồng bềnh, nhẹ nhàng mà cuốn hút.
Sở hữu vẻ đẹp thiên phú, đôi mắt to tròn đen láy xinh đẹp, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi hồng mềm mịn, cùng với đôi má lúm đồng tiền duyên dáng, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, gương mặt của Lương Tưởng Huân càng trở nên nổi bật. Khiến cho Diệp Chi Sinh nhìn thấy, ở dưới đáy lòng liền dao động.
Chu Bội Ngọc ở bên cạnh vẫn luôn quan sát Diệp Chi Sinh, biết không còn cách tránh mặt, cô liền giả vờ như là mình cũng chỉ là vừa mới nhìn thấy Lương Tưởng Huân, trên gương mặt treo một nụ cười, nhanh miệng nói.
“Lương Tưởng Huân kìa anh, chúng ta qua đó chào hỏi chút đi.”
Rồi chủ động uyển chuyển bước bước chân đi trước, tiến đến chỗ Lương Tưởng Huân, nhoẻn miệng cười, ngữ điệu hết sức thân thiện, không lộ ra bất kì sơ hở nào.
“Lương Tưởng Huân, chào cô, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, Chu tiểu thư..” Lương Tưởng Huân cười cười chào đáp lại.
Diệp Chi Sinh sau khi nói nhỏ với vài người bạn có việc, rồi cũng sải từng bước vững vàng đến chỗ Lương Tưởng Huân, ngữ khí trầm thấp hỏi.
“Em vừa tới Bắc Kinh?”
Lương Tưởng Huân vẫn giữ nguyên nụ cười trên gương mặt, gật nhẹ đầu,“Ừm.” Một tiếng.
Hà Nghinh Phong suốt từ nãy đến giờ, vẫn luôn đặt hết lực chú ý lên trên người Lương Tưởng Huân, nhìn thấy cô trên gương mặt trước và sau khi Chu Bội Ngọc và Diệp Chi Sinh đến chào hỏi thăm, sắc mặt điều quy quy củ củ không chút biến hoá, khiến cho anh thoạt nhìn không phát hiện được bất kì cảm xúc gì từ cô.
“Vị tên sinh này, có phải là Hà Nghinh Phong, người ngày trước thường đến Chu gia, đón Lương Tưởng Huân đi học phải không?”
Chu Bội Ngọc từ lúc nhìn thấy Hà Nghinh Phong đứng ở trên bục phát biểu, liền đã nhận ra, thế nhưng cô vẫn cố tình hỏi như vậy, hàm ý trong lời nói là muốn cho Diệp Chi Sinh nghe thấy.
Hà Nghinh Phong chuyển dời ánh mắt, nhìn cô gái có thân hình nóng bỏng ở trước mặt mình, cánh môi hơi nâng lên một chút, lịch sự lên tiếng.
“Chuyện đã thật lâu rồi, không ngờ Chu tiểu thư vẫn còn nhớ…”
“Aii yo.. Sao lại không nhớ được chứ, còn nhớ những năm học cao trung, tôi thích nhất là chiếc Audi J88, nhưng ba tôi không mua cho, nhìn thấy anh thường xuyên đi chiếc xe đó đến Chu gia đón Lương Tưởng Huân, cho nên tôi rất có ấn tượng..”
Chu Bội Ngọc cười tươi, đưa tay chạm vào vai Diệp Chi Sinh, vô tư kể.
“Diệp Chi Sinh, anh biết không, ngày còn học cao trung, hai người họ cứ dính lấy nhau, nhìn thật giống như là thanh mai trúc mã vậy…”
Diệp Chi Sinh không có lên tiếng, chỉ lướt nhẹ ánh mắt nhìn Hà Nghinh Phong vài giây, rồi lại nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Lương Tưởng Huân.
“Còn những vị này là…” Chu Bội Ngọc chỉ tay về hai người đứng ở bên cạnh Lương Tưởng Huân.
Đoàn Thiệu Nhậm liền nở nụ cười, lịch thiệp chìa tay về phía trước, giới thiệu.
“À, Tôi tên Đoàn Thiệu Nhậm, rất vui được làm quen với tiểu thư.”
Chu Bội Ngọc đưa tay ra bắt tay với Đoàn Thiệu Nhậm, ngữ điệu hoà nhã, thanh ngọt.
“Chào Đoàn tiên sinh, tôi tên là Chu Bội Ngọc, rất hân hạnh được biết anh.”
Hà Tố Phấn cũng mỉm cười, vui vẻ nói.
“Còn em tên Hà Tố Phấn, em gái họ của anh chàng đẹp trai này đây ạ.” Cô nói rồi ôm lấy cánh tay Hà Nghinh Phong cười hóm hỉnh.