Giản Trạch Xuyên bị một đám người vây quanh, trên khuôn mặt của đàn ông và phụ nữ đều mang theo nụ cười nịnh bợ, nói những câu nói nịnh hót.
Tân Ngải xách túi, chen qua đám đông muốn tiến về phía trước, cô không dám đi nói chuyện với Giản Trạch Xuyên ở nơi đông người, bởi vì anh nói ở bên ngoài hai người không quen biết, cô không thể phá vỡ quy tắc này nếu không Giản Trạch Xuyên ngay cả leo lên giường cũng không cho cô cơ hội.
Cuối cùng sắp tới phía trước rồi thì đám động bỗng nhiên tự động tản ra, Giản Trạch Xuyên đang đi về phía cô. Tất cả mọi người đều đứng ở hai bên giống như đang cung kính nghênh đón vị vua tôn quý nhất của bọn họ. Nhưng chỉ có duy nhất Tân Ngải là đứng ở chính giữa, khiến cho cô có chút ngớ ngẩn.
Tân Ngải mắt nhìn Giản Trạch Xuyên đang bước từng bước lại gần, tim của cô đập liên hồi không có nguyên do, nhưng…giây tiếp theo, Giản Trạch Xuyên coi như không nhìn thấy mà đi ngang qua mặt cô.
Mí mắt của Tân Ngải giật một cái, cô cắn môi, nhìn về phương hướng Giản Trạch Xuyên rời đi trừng mắt, giả vợ cái gì chứ, bề ngoài thì thanh cao nhưng đến khi lên giường rồi, còn không phải là con sói đói háo sắc sao, hừ…giả vờ nghiêm chỉnh.
Lúc đầu có thể câu dẫn bạn một lần thì cũng có thể câu dẫn bạn lần thứ hai, chẳng phải chỉ leo lên giường thêm vài lần sao, leo mãi leo mãi liền quen rồi.
Nhiệt độ nơi Giản Trạch Xuyên đi qua giống như có thể thấp xuống mười độ, Tân Ngải xoa cánh tay chuẩn bị tìm một chỗ để ăn đồ hồi phục thể lực rồi lại chờ thời cơ mà hành động.
Có vài người phụ nữ đi ngang qua người cô, trong đó có một người cố ý dùng vai va vào cô.
“Cũng không xem xem bản thân là cái dạng gì thế nhưng lại mơ tưởng câu dẫn Giản Tam gia, không biết tự lượng sức mình.”
Vai của Tân Ngải bị va đau đớn, cô cười khẩy một cái, thuận tay cầm một ly sâm banh đi qua, người phụ nữ đó đang nói chuyện với hai người đàn ông nhìn có vẻ là doanh nhân thành đạt.
Nhìn thấy Tân Ngải, ánh mắt hai người đàn ông đó sáng lên.
Tân Ngải đặt tay lên vai của người phụ nữ đó, làm ra vẻ rất quen thuộc, nhiệt tình nói: “Chị à, em nói nhỏ với chị câu này.”
“Đúng đó, em chính là không biết tự lượng sức mình, em chính là muốn câu dẫn Giản Trạch Xuyên, nhưng em…trông xinh đẹp hơn chị, trẻ hơn chị nha. Có chồng chưa? Chưa có chồng thì chắc chắn cũng có bạn trai đi. Với cái dạng này của em chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì người đàn ông của chị có thể nghe theo lời em, chị có tin không?”
Nhìn khoé môi của người phụ nữ kia vì tức giận mà co rút, tâm trạng của Tân Ngải trong nháy mắt đã tốt hơn, tay của cô độc ác cấu vào eo của người phụ nữ.
“Đừng hét lên, đừng phẫn nộ, đừng phá hỏng sự thanh nhã của chị, thất lễ ở chỗ này rồi thì chị sẽ trở thành trò cười đó.”
Tân Ngải buông cô ta ra: “Chị à, bên kia của em còn có bạn nên em qua đó trước đây.” Nở nụ cười ngọt ngào với hai người kia: “Hai anh trai, chơi vui vẻ nha.”
Dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp của thiếu nữ khiến cho lòng người ta ngứa ngáy.
Tân Ngải vẫn chưa đi xa thì nghe được giọng nói của hai người đàn ông kia: “Khi nào thì em có người bạn này vậy, nhanh giới thiệu cho bọn anh một chút đi.”
Cô tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Giản Tứ: Anh Tứ, cho một cơ hội đi mà.
Đợi năm phút vẫn chưa thấy người trả lời, Tân Ngải nhìn thấy ở đằng xa Giản Trạch Xuyên đang nói chuyện với ban tổ chức của đêm hội từ thiện này, Giản Tứ thì đứng ở phía sau anh.
Tân Ngải tiếp tục gửi tin nhắn Wechat cho Giản Tứ: Anh Tứ, nếu anh còn không trả lời tôi thì bây giờ tôi sẽ hét lớn trước mặt mọi người anh là một người đàn ông phụ tình…
Tin nhắn vẫn chưa đánh xong thì trước mắt tối lại.
“Người bao nuôi của cô đâu? Sao một mình lại ở đây?”
Tân Ngải bị doạ đến nỗi tay run rẩy, điện thoại thiếu chút nữa bị rớt xuống đất, ngẩng đầu nhìn, Lục Cẩm Thành không biết đã đứng ở trước mặt cô lúc nào, đôi mắt đào hoa kia đang nhìn vào điện thoại của cô.
Tân Ngải xách túi, chen qua đám đông muốn tiến về phía trước, cô không dám đi nói chuyện với Giản Trạch Xuyên ở nơi đông người, bởi vì anh nói ở bên ngoài hai người không quen biết, cô không thể phá vỡ quy tắc này nếu không Giản Trạch Xuyên ngay cả leo lên giường cũng không cho cô cơ hội.
Cuối cùng sắp tới phía trước rồi thì đám động bỗng nhiên tự động tản ra, Giản Trạch Xuyên đang đi về phía cô. Tất cả mọi người đều đứng ở hai bên giống như đang cung kính nghênh đón vị vua tôn quý nhất của bọn họ. Nhưng chỉ có duy nhất Tân Ngải là đứng ở chính giữa, khiến cho cô có chút ngớ ngẩn.
Tân Ngải mắt nhìn Giản Trạch Xuyên đang bước từng bước lại gần, tim của cô đập liên hồi không có nguyên do, nhưng…giây tiếp theo, Giản Trạch Xuyên coi như không nhìn thấy mà đi ngang qua mặt cô.
Mí mắt của Tân Ngải giật một cái, cô cắn môi, nhìn về phương hướng Giản Trạch Xuyên rời đi trừng mắt, giả vợ cái gì chứ, bề ngoài thì thanh cao nhưng đến khi lên giường rồi, còn không phải là con sói đói háo sắc sao, hừ…giả vờ nghiêm chỉnh.
Lúc đầu có thể câu dẫn bạn một lần thì cũng có thể câu dẫn bạn lần thứ hai, chẳng phải chỉ leo lên giường thêm vài lần sao, leo mãi leo mãi liền quen rồi.
Nhiệt độ nơi Giản Trạch Xuyên đi qua giống như có thể thấp xuống mười độ, Tân Ngải xoa cánh tay chuẩn bị tìm một chỗ để ăn đồ hồi phục thể lực rồi lại chờ thời cơ mà hành động.
Có vài người phụ nữ đi ngang qua người cô, trong đó có một người cố ý dùng vai va vào cô.
“Cũng không xem xem bản thân là cái dạng gì thế nhưng lại mơ tưởng câu dẫn Giản Tam gia, không biết tự lượng sức mình.”
Vai của Tân Ngải bị va đau đớn, cô cười khẩy một cái, thuận tay cầm một ly sâm banh đi qua, người phụ nữ đó đang nói chuyện với hai người đàn ông nhìn có vẻ là doanh nhân thành đạt.
Nhìn thấy Tân Ngải, ánh mắt hai người đàn ông đó sáng lên.
Tân Ngải đặt tay lên vai của người phụ nữ đó, làm ra vẻ rất quen thuộc, nhiệt tình nói: “Chị à, em nói nhỏ với chị câu này.”
“Đúng đó, em chính là không biết tự lượng sức mình, em chính là muốn câu dẫn Giản Trạch Xuyên, nhưng em…trông xinh đẹp hơn chị, trẻ hơn chị nha. Có chồng chưa? Chưa có chồng thì chắc chắn cũng có bạn trai đi. Với cái dạng này của em chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì người đàn ông của chị có thể nghe theo lời em, chị có tin không?”
Nhìn khoé môi của người phụ nữ kia vì tức giận mà co rút, tâm trạng của Tân Ngải trong nháy mắt đã tốt hơn, tay của cô độc ác cấu vào eo của người phụ nữ.
“Đừng hét lên, đừng phẫn nộ, đừng phá hỏng sự thanh nhã của chị, thất lễ ở chỗ này rồi thì chị sẽ trở thành trò cười đó.”
Tân Ngải buông cô ta ra: “Chị à, bên kia của em còn có bạn nên em qua đó trước đây.” Nở nụ cười ngọt ngào với hai người kia: “Hai anh trai, chơi vui vẻ nha.”
Dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp của thiếu nữ khiến cho lòng người ta ngứa ngáy.
Tân Ngải vẫn chưa đi xa thì nghe được giọng nói của hai người đàn ông kia: “Khi nào thì em có người bạn này vậy, nhanh giới thiệu cho bọn anh một chút đi.”
Cô tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Giản Tứ: Anh Tứ, cho một cơ hội đi mà.
Đợi năm phút vẫn chưa thấy người trả lời, Tân Ngải nhìn thấy ở đằng xa Giản Trạch Xuyên đang nói chuyện với ban tổ chức của đêm hội từ thiện này, Giản Tứ thì đứng ở phía sau anh.
Tân Ngải tiếp tục gửi tin nhắn Wechat cho Giản Tứ: Anh Tứ, nếu anh còn không trả lời tôi thì bây giờ tôi sẽ hét lớn trước mặt mọi người anh là một người đàn ông phụ tình…
Tin nhắn vẫn chưa đánh xong thì trước mắt tối lại.
“Người bao nuôi của cô đâu? Sao một mình lại ở đây?”
Tân Ngải bị doạ đến nỗi tay run rẩy, điện thoại thiếu chút nữa bị rớt xuống đất, ngẩng đầu nhìn, Lục Cẩm Thành không biết đã đứng ở trước mặt cô lúc nào, đôi mắt đào hoa kia đang nhìn vào điện thoại của cô.