Bỗng nhiên, trong ký túc xá truyền đến tiếng hét của Lý Y Nhiễm, An Hân Á khinh thường cười lạnh.
Tân Ngải bước ra khỏi thang máy, vừa mới đi ra khỏi cửa toà nhà liền nghe thấy có giọng nói phẫn nộ ở phía trước: “Tân Ngải, tôi xem lần này cô chạy đi đâu.”
Tân Ngải ngây người, giọng nói này không phải…
Cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trần Minh mặt mày dữ dằn, phía sau còn có hai người mặc đồng phục đang xông đến, trong miệng hét lên: “Cảnh sát, chính là cô ta, chính là tiện nhân này, bắt lấy cô ta, không thể để cho cô ta chạy mất lần nữa.”
Tân Ngải không nói lời nào, quay người bỏ chạy, cô không dễ dàng gì mới có được chút manh mối, không thể bị bắt được.
Chỉ là trong lòng cô có chút khó hiểu, Trần Minh bình thường không phải đều đến công ty làm việc à, sao hôm nay lại đến ký túc xá vào giờ này? Hơn nữa, giống như là đặc biệt đến để chặn cô vậy.
“Đừng chạy…”
“Tân Ngải, cô đừng chạy.”
Người phía sau đuổi mãi không buông, Tân Ngải liều mạng chạy về phía trước, nhưng chạy nhanh hơn nữa cũng chạy không lại cảnh sát, chưa chạy được ba trăm mét đã bị đuổi kịp rồi.
“Tân Ngải, đừng chạy nữa, cùng chúng tôi về cục một chuyến. Trần tiên sinh báo cảnh sát nói cô đánh đập làm bị thương anh ấy.”
Tân Ngải mắt thấy chạy không thoát chỉ có thể thoả hiệp trước, hốc mắt cô lập tức ửng đỏ, cắn môi uỷ khuất nói: “Chú cảnh sát, tôi không có mà.”
Cô không thừa nhận, sống chết cũng đều không thừa nhận. Dù sao hôm đó ngoại trừ Lục Cẩm Thành thì không còn ai khác nhìn thấy.
Người bận rộn như Lục Cẩm Thành kia tuyệt đối sẽ không chạy đến đây làm chứng.
Cảnh sát là hai thanh niên trẻ, vừa nhìn Tân Ngải mặt đầy oan ức, bất an lại sợ hãi thì trong lòng cũng khó tránh nảy sinh thương tiếc, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn hai phần.
“Nhưng mà người báo cảnh sát nói chính là cô, cô vẫn là nên phối hợp với công việc của chúng tôi. Nếu như là bị oan uổng thì sẽ không có ai làm khó cô đâu.”
Trần Minh từ phía sau đuổi đến: “Tiện nhân, cô chạy đi, cô chạy nữa đi…”
Anh ta biết Tân Ngải sẽ đến lấy đồ đạc của chị mình, quả nhiên là để anh ta bắt được rồi.
Tân Ngải làm ra bộ dạng sợ hãi trốn phía sau cảnh sát, nhưng đôi mắt lại ác độc trừng về phía Trần Minh. Cô thật hối hận lúc đầu không đánh gãy chân của Trần Minh, để anh ta nằm trên giường ba tháng.
Cảnh sát cau mày: “Nói chuyện phải lịch sự một chút.”
Trần Minh lập tức nịnh nọt: “Vâng, vâng, lịch sự, chúng ta đều là người lịch sự. Đồng chí cảnh sát, tôi cũng là thật sự quá tức giận rồi, các cậu không biết tiện…người phụ nữ này có bao nhiêu xảo quyệt, lần trước ở khách sạn Vạn Đô để cô ta chạy mất rồi, lần náy các cậu nhất định phải bắt cô ta, còn là còng cô ta lại nữa đi.”
Cảnh sát nhìn Tân Ngải, một cô gái yếu đuối như vậy lại không phải gây ra chuyện lớn gì, chỗ nào cần phải còng lại chứ.
“Hai người đều cùng chúng tôi đi đến cục cảnh sát một chuyến, ghi chép khẩu cung.”
Trần Minh ác độc nói: “Lần này, tôi lại muốn xem thử là ai bị lột da.”
Trần Minh bây giờ hận không thể nhốt Tân Ngải vào tù, tối qua anh ta bị sắc đẹp làm mờ mắt lại quên mất trên đầu chữ ‘sắc’ có một con dao, người phụ nữ này không phải là một đoá hoa xinh đẹp, mà là một đoá hoa ăn thịt người.
Tân Ngải mặt mày vô cảm, đứng ở phía sau cảnh sát giơ ngón tay giữa về phía anh ta.
Trần Minh mở miệng muốn mắng người nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cảnh sát liền ngậm miệng lại.
Sau khi đến cục cảnh sát, cảnh sát ghi chép khẩu cung hỏi Tân Ngải: “Trần Minh nói cô trói anh ta lại rồi đánh, đồng thời thiếu chút nữa giết chết anh ta, có chuyện như vậy không?”
Đôi mắt to tròn của Tân Ngại trợn lên kinh ngạc, đáy mắt trong trẻo đầy vẻ không tin được: “Chú cảnh sát, chú là đang nói đùa với tôi sao? Chú nhìn tôi rồi lại nhìn anh ta đi, chú cảm thấy tôi lấy gì để trói anh ta? Còn giết người? Ở trường học ngay cả chạy tám trăm mét tôi cũng chạy không xong đó.”
Tân Ngải nói đến nước mắt cũng muốn rơi ra rồi, thân thể bởi vì sợ hãi không nhịn được mà run rẩy, dáng vẻ uý khuất kia của cô đặc biệt khiến người ta đau lòng thương tiếc.
Cảnh sát gật đầu, thân hình của Tân Ngải hơi gầy, thấp bé, cân nặng nhiều lắm cũng chỉ bốn mươi lăm kí, mà Trần Minh là người sắp đạt đến một trăm kí rồi.
Tân Ngải bước ra khỏi thang máy, vừa mới đi ra khỏi cửa toà nhà liền nghe thấy có giọng nói phẫn nộ ở phía trước: “Tân Ngải, tôi xem lần này cô chạy đi đâu.”
Tân Ngải ngây người, giọng nói này không phải…
Cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trần Minh mặt mày dữ dằn, phía sau còn có hai người mặc đồng phục đang xông đến, trong miệng hét lên: “Cảnh sát, chính là cô ta, chính là tiện nhân này, bắt lấy cô ta, không thể để cho cô ta chạy mất lần nữa.”
Tân Ngải không nói lời nào, quay người bỏ chạy, cô không dễ dàng gì mới có được chút manh mối, không thể bị bắt được.
Chỉ là trong lòng cô có chút khó hiểu, Trần Minh bình thường không phải đều đến công ty làm việc à, sao hôm nay lại đến ký túc xá vào giờ này? Hơn nữa, giống như là đặc biệt đến để chặn cô vậy.
“Đừng chạy…”
“Tân Ngải, cô đừng chạy.”
Người phía sau đuổi mãi không buông, Tân Ngải liều mạng chạy về phía trước, nhưng chạy nhanh hơn nữa cũng chạy không lại cảnh sát, chưa chạy được ba trăm mét đã bị đuổi kịp rồi.
“Tân Ngải, đừng chạy nữa, cùng chúng tôi về cục một chuyến. Trần tiên sinh báo cảnh sát nói cô đánh đập làm bị thương anh ấy.”
Tân Ngải mắt thấy chạy không thoát chỉ có thể thoả hiệp trước, hốc mắt cô lập tức ửng đỏ, cắn môi uỷ khuất nói: “Chú cảnh sát, tôi không có mà.”
Cô không thừa nhận, sống chết cũng đều không thừa nhận. Dù sao hôm đó ngoại trừ Lục Cẩm Thành thì không còn ai khác nhìn thấy.
Người bận rộn như Lục Cẩm Thành kia tuyệt đối sẽ không chạy đến đây làm chứng.
Cảnh sát là hai thanh niên trẻ, vừa nhìn Tân Ngải mặt đầy oan ức, bất an lại sợ hãi thì trong lòng cũng khó tránh nảy sinh thương tiếc, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn hai phần.
“Nhưng mà người báo cảnh sát nói chính là cô, cô vẫn là nên phối hợp với công việc của chúng tôi. Nếu như là bị oan uổng thì sẽ không có ai làm khó cô đâu.”
Trần Minh từ phía sau đuổi đến: “Tiện nhân, cô chạy đi, cô chạy nữa đi…”
Anh ta biết Tân Ngải sẽ đến lấy đồ đạc của chị mình, quả nhiên là để anh ta bắt được rồi.
Tân Ngải làm ra bộ dạng sợ hãi trốn phía sau cảnh sát, nhưng đôi mắt lại ác độc trừng về phía Trần Minh. Cô thật hối hận lúc đầu không đánh gãy chân của Trần Minh, để anh ta nằm trên giường ba tháng.
Cảnh sát cau mày: “Nói chuyện phải lịch sự một chút.”
Trần Minh lập tức nịnh nọt: “Vâng, vâng, lịch sự, chúng ta đều là người lịch sự. Đồng chí cảnh sát, tôi cũng là thật sự quá tức giận rồi, các cậu không biết tiện…người phụ nữ này có bao nhiêu xảo quyệt, lần trước ở khách sạn Vạn Đô để cô ta chạy mất rồi, lần náy các cậu nhất định phải bắt cô ta, còn là còng cô ta lại nữa đi.”
Cảnh sát nhìn Tân Ngải, một cô gái yếu đuối như vậy lại không phải gây ra chuyện lớn gì, chỗ nào cần phải còng lại chứ.
“Hai người đều cùng chúng tôi đi đến cục cảnh sát một chuyến, ghi chép khẩu cung.”
Trần Minh ác độc nói: “Lần này, tôi lại muốn xem thử là ai bị lột da.”
Trần Minh bây giờ hận không thể nhốt Tân Ngải vào tù, tối qua anh ta bị sắc đẹp làm mờ mắt lại quên mất trên đầu chữ ‘sắc’ có một con dao, người phụ nữ này không phải là một đoá hoa xinh đẹp, mà là một đoá hoa ăn thịt người.
Tân Ngải mặt mày vô cảm, đứng ở phía sau cảnh sát giơ ngón tay giữa về phía anh ta.
Trần Minh mở miệng muốn mắng người nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cảnh sát liền ngậm miệng lại.
Sau khi đến cục cảnh sát, cảnh sát ghi chép khẩu cung hỏi Tân Ngải: “Trần Minh nói cô trói anh ta lại rồi đánh, đồng thời thiếu chút nữa giết chết anh ta, có chuyện như vậy không?”
Đôi mắt to tròn của Tân Ngại trợn lên kinh ngạc, đáy mắt trong trẻo đầy vẻ không tin được: “Chú cảnh sát, chú là đang nói đùa với tôi sao? Chú nhìn tôi rồi lại nhìn anh ta đi, chú cảm thấy tôi lấy gì để trói anh ta? Còn giết người? Ở trường học ngay cả chạy tám trăm mét tôi cũng chạy không xong đó.”
Tân Ngải nói đến nước mắt cũng muốn rơi ra rồi, thân thể bởi vì sợ hãi không nhịn được mà run rẩy, dáng vẻ uý khuất kia của cô đặc biệt khiến người ta đau lòng thương tiếc.
Cảnh sát gật đầu, thân hình của Tân Ngải hơi gầy, thấp bé, cân nặng nhiều lắm cũng chỉ bốn mươi lăm kí, mà Trần Minh là người sắp đạt đến một trăm kí rồi.