Qua cửa sổ lớn trong suốt được kéo chạm đất, có thể nhìn cả thành phố hoa lệ, phồn hoa, đèn màu lấp lánh, những dòng ánh sáng giao nhau trong đêm tối.
Nhan Nặc bước vào đã nhìn thấy Đoàn Dịch Sâm ngồi tựa lưng trên ghế, những ngón tay dài gõ nhẹ vào thành ly cà phê, đôi mắt đen tuyền nhìn xa xăm. Nhan Nặc hiểu. Những người bên cạnh cô biết Đoàn Dịch Sâm từng nhận xét đó là một người đàn ông thần bí và lịch thiệp, chỉ cần đơn giản cũng có thể chạm vào trái tim của phụ nữ.
Nhan Nặc còn chưa định thần lại thì Đoàn Dịch Sâm đã nhìn thấy cô. Anh đứng dậy, lịch sự kéo ghế cho cô ngồi, lịch sự đứng bên cạnh, cô bước nhanh tới rồi ngồi xuống. Hai người chỉ nói mấy câu đơn giản, cùng với tiếng piano lãng mạn là sự im lặng giữa hai người. Những chủ đề nói mãi không hết không thể cắt đứt những ngày tháng nhung nhớ của hai người, bây giờ đã không còn nữa.
Có lẽ do ánh đèn nên ánh mắt trầm mặc của Đoàn Dịch Sâm khiến Nhan Nặc không biết phải nhìn đi đâu, đành ngước nhìn bốn phía. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy đôi tình nhân ở gần đó đang ngồi trên vị trí cao được đặt trước để ngắm nhìn phong cảnh, chốc chốc lại thì thầm với nhau, trông rất ấm áp và thân mật.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Nhan Nặc đáp: “Anh từng nói với tôi một câu, con người đứng càng cao thì nhìn càng xa.”
Những ngón tay Đoàn Dịch Sâm khẽ động đậy, anh nhìn cô chằm chằm hỏi: “Sao đột nhiên lại nhớ câu này?”
Hồi học đại học, mặc dù khá hoạt bát nhưng Nhan Nặc không thích thể thao, đi bộ vài tầng là thở hổn hển, vì thế chỉ cần được nghỉ là Đoàn Dịch Sâm lại dẫn cô đi leo lúi rèn luyện sức khỏe, quyết tâm muốn cô trở thành một người khỏe mạnh.
Lần nào cũng thế, cứ leo lên đến đỉnh là Nhan Nặc thở không ra hơi, cô tức giận vì Đoàn Dịch Sâm ngang ngược khiến mình mệt mỏi, nhưng không thể làm gì, cô biết anh chỉ muốn tốt cho cô.
Đoàn Dịch Sâm ôm cô từ phía sau, thân mật áp má vào má cô, cùng cô ngắm cảnh sắc huyền ảo đẹp như tiên cảnh, chờ mặt trời lên, sương sớm tan dần,
khung cảnh dưới núi trở nên rõ ràng. Anh thường âu yếm nói với cô: “Sau này chúng ta nên thường xuyên đến đây, nếu không vận động thì sức khỏe làm sao tốt được? Hơn nữa, em nhìn đi, con người đứng càng cao thì nhìn càng xa, hiểu chưa?”
Bây giờ thì cô đã hiểu những lời ấy có một ý nghĩa khác, anh dường như luôn ở trên cao, còn cô, chỉ có thể ngước nhìn.
Nhan Nặc không nghĩ nữa, cười nhạt: “Không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ có thể vì anh đứng quá cao, tôi chỉ có thể đuổi theo ánh mắt anh, vì thế sau khi phát hiện ra ánh mắt anh nhìn về một người khác, tôi đành dần dần rời xa anh.”
Thấy Đoàn Dịch Sâm chau mày như muốn nói điều gì đó, cô bình tâm nói: “Thực ra, tôi còn hơn anh, tôi đã sớm biết sự tồn tại của em gái anh Vũ Triết.”
Đoàn Dịch Sâm sững lại: “Vậy sao lúc đó em không nói?”
Nếu đúng như cô nói thì tại sao với tính cách vốn không giữ được điều gì bí mật, cô phải nói ngay mới đúng chứ?
Nhan Nặc cụp mắt xuống, ngừng một lúc rồi nói:
“Không phải lúc đó anh đã nói, sau sinh nhật tôi, anh thấy tôi trở nên hơi khác còn gì? Bởi vì lúc đó anh Vũ Triết để ví ở chỗ tôi, vô tình lúc mở ra, thấy một tấm ảnh tôi tưởng là “tôi” ở trong ví anh ấy, không phải kỳ lạ quá sao? Huống hồ tôi không chụp tấm ảnh đó. Sau đó, chỉ cần hỏi dò một chút là biết, có lẽ lúc đó do tôi quá kiêu ngạo nên mới không nói, tôi nghĩ rằng mọi chuyện không phải như thế, tôi cho hai chúng ta một cơ hội, nhưng hôm đó, sau khi đánh vỡ ngôi sao may mắn, tôi mới phát hiện ra, hành động ấy của tôi là tự lừa dối mình và người khác.”
Giọng cô rất bình thản, sự tồn tại từng khiến cô vô cùng kích động dường như bây giờ đã tan biến như mây khói, chỉ còn nỗi đau đọng lại trong mắt. Không ngờ, ngôi sao may mắn mà Vũ Hàm tặng lại khiến cô tức giận, người còn sống không so sánh được với quá khứ tươi đẹp đã qua. Cô hy vọng bản thân mình là ánh mặt trời trong cuộc đời anh chứ không phải là cái bóng trong đêm tối.
Sau đó rất lâu, Đoàn Dịch Sâm mới lên tiếng: “Tiểu Nặc, anh phân biệt rõ ràng, em là em, Vũ Hàm là Vũ Hàm, anh không lẫn lộn hay coi hai người là một.”
“Sự bình tĩnh của anh khiến người ta hận, người ta yêu.”
Dường như mọi thứ đã được giải tỏa, Nhan Nặc chưa bao giờ thấy thoải mái như thế này: “Buổi tối hôm tôi nói chia tay anh, thực ra tôi không đi đâu xa, tôi chỉ ngồi ở công viên trước chung cư của anh, thế nhưng anh không hề đuổi theo... Có phải ngay lúc đó anh cũng không chắc chắn về trái tim mình? Anh muốn cả hai bình tĩnh lại, để anh suy nghĩ, trong lòng anh rốt cuộc tôi là cái gì?”
Đoàn Dịch Sâm im lặng, anh thừa nhận những lời cô nói.
Chỉ khi Nhan Nặc nhìn ra chỗ khác, anh mới hiểu mọi chuyện không phải như anh nghĩ. Anh không quên được cô, không phải vì cô giống Vũ Hàm, mà vì ai cũng cô độc nên không thể thiếu nhau. Nhan Nặc, chính là một Nhan Nặc nghịch ngợm, thích cười, chứ không phải là người khác. Chỉ là khi anh hiểu được điều đó thì đã quá muộn rồi.
Thực ra, đã nhiều lần anh định đi tìm cô, nhưng cuối cùng lại từ bỏ, sự mình lại làm tổn thương cô, suy nghĩ quá nhiều nhưng không thể tiến về phía trước. Cho đến khi tới khu phố cổ này khảo sát thị trường, vô tình anh gặp lại cô. Cô gầy hơn trước rất nhiều, anh có phần lo lắng nên mới dũng cảm hỏi thăm tình hình gần đây của cô, muốn biết cô sống có tốt không.
“Anh và tôi, có lẽ vốn không hợp nhau.” Nhan Nặc nói, cô đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng, mọi thứ đều được giải phóng. Thực ra giữa anh và cô, những điều đẹp đẽ nhiều hơn sự tổn thương, thế nhưng nó không thể phủ định mọi thứ, chỉ là tình cảm của cô quá sâu đậm nên sự đả kích mới càng lớn.
Nhan Nặc nhẹ nhàng cầm cốc thủy tinh, đôi mắt lim dim khi thưởng thức từng ngụm trà. Anh hiểu mọi thói quen của cô. Hai người ngồi rất gần nhau, cảm giác chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào cô, nhưng anh không làm như thế. Có lẽ anh biết mình không thể làm như vậy, nhưng anh vẫn nắm chặt tay, muốn lấy lại thứ gì đó. Anh nói: “Tiểu Nặc, chúng ta thực sự... không thể sao?”
Ai có thể ngờ được một đôi trời sinh lại có ngày hôm nay? Hai người gặp nhau vào quãng thời gian sai lầm, vì thế không thể là định mệnh sắp đặt, chỉ có thể nói có duyên mà không có phận.
“Dịch Sâm, tôi sống rất tốt.” Nhan Nặc ngẩng đầu nhìn anh, rồi mỉm cười dịu dàng: “Vì thế tôi cũng hy vọng anh sống tốt.”
Có lẽ đây là lần cuối cùng cô gọi tên anh thân mật như thế này. Cô chưa bao giờ quên quá khứ, bởi điều đó không cần thiết nữa.
Bước ra khỏi Khải Nhạc, Đoàn Dịch Sâm và Nhan Nặc vẫn bước bên nhau, đi thật chậm, anh đưa tay là có thể với tới cô nhưng cô lại xa tận chân trời.
Anh nhìn theo bóng cô, thầm nói với chính mình, chỉ cần cô quay đầu lại, chỉ cần cô vẫn quay đầu lại nhìn anh như xưa, bất luận thế nào anh cũng sẽ không buông cô ra nữa. Thế nhưng, anh đợi rất lâu, cho đến khi bóng cô chìm vào bóng đêm, anh vẫn không thấy được nụ cười quen thuộc và khó quên ấy.
Cuối cùng hai người cũng đi qua nhau!
Phương Lỗi uống say, lảo đảo đi về căn hộ chung cư của Tần Phóng, cầm chìa khóa mở cửa như mọi khi, bên trong tối đen.
Anh mơ hồ lần tìm công tắc đèn, bỗng giật mình: “Ôi giời, cậu làm cái gì thế, nửa đêm rỗi việc hay sao mà giả ma giả quỷ thế này?”
Anh lạnh người khi nhìn thấy một bóng đen bên cửa sổ, người cũng tỉnh hơn.
Tần Phóng xị mặt rồi liếc mắt nhìn anh: “Sao lại uống say thế? Có nhà không về lại chạy tới đây say xỉn làm gì, đừng có mà làm ô uế phòng tôi.”
Phương Lỗi lảo đảo tới trước mặt Tần Phóng, bất mãn đấm ngực anh một cái rồi nói: “Hứ, cái thằng không chút tình người này, sao không nghĩ xem tôi bán mạng vì ai hả? Mẹ tôi nói rồi, còn uống say thế này mà về nhà thì sẽ đá tôi ra khỏi cửa, cậu cũng không ác đến mức thấy chết không cứu chứ?”
Phương Lỗi đổ uỵch xuống ngồi cạnh Tần Phóng, cơn say cũng đã vơi được ba, bốn phần, cảm thấy người anh em tối nay hình như không vui, cười gian hỏi: “Sao thế, nhìn cậu có vẻ bực bội, hình như bị ai đó bỏ rơi? Nói ra xem nào, tôi tham mưu cho.”
“Chán phải nói với cậu rồi, tôi đi ngủ đây.”
Tần Phóng bị người ta nhìn thấu tâm can nên vội vã đứng dậy.
Phương Lỗi kéo anh xuống, cười hề hề: “Sao thế? Bị tôi nói trúng tim đen rồi hả? Để tôi đoán xem nào, là Nhan Nặc phải không? Tôi sớm đã biết cậu có tình ý với người ta rồi...”
“Lượn đi, lượn đi! Đừng lên cơn điên với tôi, ngày mai tôi còn phải đi làm, cậu tự chơi một mình đi, tôi đi ngủ đây.”
Phương Lỗi uể oải ngồi bệt xuống sàn nhà: “Người anh em, cứ nói với tôi đi, có một số việc nói ra sẽ thoải mái hơn.”
Hiểu Tần Phóng, không ai ngoài Phương Lỗi.
Tần Phóng sững người, hồi lâu sau anh mới mơ hồ nói: “Chỉ là tôi... cảm thấy rất lạ.”
Phương Lỗi nhỏm dậy, vỗ vai anh nói: “Có gì lạ đâu. Cậu không biết là có một số việc cậu càng muốn từ chối thì nó càng phát sinh sao? ở đây chỉ có hai chúng ta, thừa nhận cậu thích người ta thì cậu cũng đâu mất miếng thịt nào. Hồi cấp hai, tôi thích giật tóc cô bạn tết tóc hai bên bàn trên, luôn cãi nhau với cô ấy, lớn thêm chút nữa thấy cô ấy cầm tay người khác, lúc ấy tôi mới biết mình thích cô ấy. Cũng may tôi “tiến hóa” sớm, còn cậu á, vẫn đang ở mức “sơ khai” thôi. Cậu nghĩ xem, cứ đối diện với Nhan Nặc là cậu quát tháo, sau lưng người ta thì lại để ý, tâm trạng thế nào đấy hả? Không phải thích người ta rồi sao?”
Tần Phóng quay đầu gạt tay anh ra, đáp: “Sao trong cái bụng cậu lại lắm lý luận chó má thế này?”
“Có phải tôi hỏi cái là ra ngay không, nói đi, tại sao cậu không vui? Vì Nhan Nặc à?”
Tần Phóng sững lại, nhớ lại lời mời chiều nay, đột nhiên chau mày nói: “Ai bảo vì cô ấy? Cậu tưởng cậu ngồi trên cao mà thấy à?”
Phương Lỗi cười lớn: “Tôi nghe Tiểu Quang nói cậu cho cậu ấy vé xem phim, tôi nghĩ, chắc cậu định mời Nhan Nặc, người ta không đồng ý đúng không?”
Nói xong, anh bị Tần Phóng lườm cho sém mặt.
“Hứ, đừng lườm tôi, cái này không phải tôi đoán đâu, hôm nay tôi thấy cô ấy hẹn với người khác ở quán Khải Nhạc.”
Phương Lỗi thở dài: “Ra tay trước là khôn, ra tay sau gặp họa. Chuyện tình cảm rất sự những người như cậu, ngó trước nhìn sau, sợ bị người ta cướp mất. Biết cô ấy đi với ai không? Chính là sếp lớn của Thịnh Thế, là Đoàn Dịch Sâm mà ai cũng biết. Người ta phong độ lịch lãm thế, nhìn lại cái bộ dạng sư tử của cậu xem? Có quất ngựa cũng không theo kịp...”
Tần Phóng nghiến răng, nắm tay: “Cậu muốn ăn đánh lắm chứ gì?”
Trái tim anh thắt lại, tại sao lại là Đoàn Dịch Sâm chứ? Anh có nghe Lâm Vũ Triết nhắc đến người này, sự nghiệp rất huy hoàng, anh ta có quan hệ gì với Nhan Nặc? Anh ta chính là người khiến cô khóc thảm thiết sao?
Phương Lỗi cũng rất tò mò về mối quan hệ giữa Đoàn Dịch Sâm và Nhan Nặc, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, anh không tiện hỏi, còn chuyện thằng bạn thân thì không thể không quan tâm: “A Phóng, không phải mọi cuộc tình đều có kết quả, cậu cứ canh cánh trong lòng làm gì?”
Tần Phóng như không nghe thấy, anh chầm chậm đi lên gác, vừa đi vừa nói: “Sau này cậu đừng uống nhiều như thế này nữa, dựa vào rượu để giành được đơn đặt hàng, Tần Phóng tôi không làm đâu.”
Phương Lỗi sững lại rồi bật cười, đây mới là phong cách của Tần Phóng, có thể trong mắt không có ai nhưng rất thông minh, lỗi lạc. Anh dựa vào thành ghế, người lâng lâng, dường như nhìn thấy một cậu bé ngạo mạn kéo tay anh trèo lên ngọn núi sau nhà, sau đó tự hào nói: “Sau này nhất định tớ phải thành công, phải kiếm thật nhiều tiền để mẹ tớ hưởng phúc.”
“Ừ, tớ cũng thế.”
“Đương nhiên, đến lúc đó anh em ta cùng nhau xông pha thiên hạ.”
Không có Tần Phóng, cũng không có Phương Lỗi ngày hôm nay, vì thế, anh sẽ cố gắng mọi thứ để giúp Tần Phóng.