Đã cuối tháng Một rồi, sáng sớm ở khu thị trấn nhỏ của vùng Giang Nam yên tĩnh trong làn sương sớm khiến lòng người như thắt lại.
Nhan Nặc dẫn Tần Phóng tới một quán ăn cách nhà cô không xa để ăn sáng, chỉ là nước đậu tương ăn với quẩy nhưng có lẽ do lòng người có cảm xúc khác nên không khí ấm áp vô cùng.
Tần Phóng cứ ngồi im bất động, thực ra từ ban nãy tới giờ đầu anh cứ ong ong, sững sờ nhìn bàn tay mình rồi tự hỏi, Nhan Nặc cứ nắm tay anh đi tới đây sao?
Nhan Nặc thấy anh thất thần liền bực mình đẩy cốc nước đậu tới trước mặt anh: “Anh làm sao mà sững người ra thế? Mau uống đi kẻo nguội.”
Hơi ấm phả ra từ miệng cô làm mờ ánh mắt anh, anh vẫn kích động cầm tay cô lên hỏi tiếp: “Em còn chưa trả lời anh, có phải em đồng ý rồi không?”
Nhan Nặc đập vào cánh tay không an phận của anh, mặt đỏ bừng: “Giữa ban ngày ban mặt anh làm cái gì thế, người ta đi qua đi lại sao anh không giữ ý một chút chứ?”
Tần Phóng càng bướng hơn: “Anh mặc kệ người ta nhìn, em mau nói cho anh nghe đi.”
Anh vượt đường sá xa xôi tới đây không phải chỉ vì một câu nói của cô sao?
Nhan Nặc trừng mắt lườm anh, làu bàu trong miệng, rồi vội vã đứng dậy ra ngoài.
Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng Tần Phóng vẫn nghe thấy, cô nói: “Đồng ý rồi, đồ ngốc.”
Anh cười toe toét rồi vội đuổi theo cô, những ngón tay anh đan lấy những ngón tay mềm mại của cô, trong giao tiếp, mười ngón tay đan vào nhau, đó là duyên phận.
Sau khi làm xong thủ tục di dời, hai người lại tay trong tay đi trong con ngõ nhỏ lát đá xanh, nước chảy tí tách, mái hiên nhà lợp gỗ, mọi thứ vừa yên tĩnh vừa cổ kính.
Nhan Nặc im lặng không nói gì, cô vẫn chìm đắm trong hồi ức, cũng không thể trách cô được, cô lớn lên ở đây, với mỗi ngọn cây, mỗi viên gạch đều có tình cảm sâu đậm không diễn tả được, nhưng có lẽ không lâu nữa tất cả chỉ còn là quá khứ.
Cảm nhận được sự hụt hẫng của cô nên Tần Phóng nắm tay cô chặt hơn, dịu dàng nói: “Em đừng quá buồn, còn có anh bên cạnh em.”
Anh nói không nhiều nhưng mỗi câu đều vô cùng ấm áp.
Nhan Nặc từ từ ngẩng lên, ánh mặt trời ban trưa hơi chói mắt, cô khẽ nheo mắt nhìn ánh nắng dịu dàng đang tỏa trên người anh, bàn tay anh sưởi ấm bàn tay cô, trong khoảnh khắc như xua tan hơi lạnh ngày đông, cũng mang theo mọi nỗi sầu của cô.
Cô cười vui: “Ừ, em không buồn nữa.”
Dường như nhớ ra điều gì đó, cô vội hứng chí kéo anh chạy ra ngoại ô: “Mau, em dẫn anh đi xem bí mật của em.”
Đúng vào lúc mọi người ăn cơm tối nên người qua lại rất ít.
Tần Phóng nhàn nhã ngồi dưới gốc cây đa cổ thụ nhìn theo bóng Nhan Nặc cách đó không xa, cô đang dùng một cái que to cào cào dưới gốc đa, không cần anh giúp. Bây giờ, gương mặt cô ửng đỏ như trái đào, đôi mắt đen lấp lánh như thủy tinh đang nhìn chăm chú khiến anh lại thất thần mấy giây.
Một hồi lâu, cô lôi lên một cái tráp khảm hoa, rồi nhẹ nhàng phủi lớp đất, giơ về phía Tần Phóng: “Em tìm thấy rồi.”
Tần Phóng lại gần, cúi đầu nhìn rồi tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Nhan Nặc ngồi bên anh, ôm cái tráp trong lòng rồi vui sướng cười: “Đây là hộp ước nguyện của em. Cũng may em vẫn còn nhớ, nếu không không biết cái cây này có bị đào lên không nữa.”
Cô lấy một chùm chìa khóa trong túi ra rồi chọn một chiếc có hình dáng cổ, mở tráp, bên trong có vô số những mảnh giấy đầy màu sắc, tờ nào cũng được gấp vuông vắn.
Cô lấy một tờ giấy ra rồi bịt miệng cười, Tần Phóng nhìn ánh mắt cô rồi cười theo, trên giấy viết: “Hy vọng mùa đông có thể ăn kem.”
Tần Phóng âu yếm nhìn cô, hỏi: “Hy vọng này thành hiện thực rồi chứ? Có cần anh mời em không?”
Nhan Nặc mím môi: “Thực hiện thì thực hiện rồi, lúc đó cứ năn nỉ bố mua cho, kết quả là bị đau bụng một tuần, từ đó bố không cho em ăn kem vào mùa đông nữa.”
Tần Phóng không nhịn được liền cười lớn, anh khẽ bẹo má cô: “Không ngờ em lại là một chú quỷ tham ăn.”
Nhan Nặc “hừ” một tiếng rồi bắt đầu đọc lại những ký ức đã vùi lấp trong bụi thời gian: Hy vọng sẽ cao thêm chút nữa, mong mình sẽ thi đỗ trường trọng điểm, mong bố luôn khỏe mạnh... Giọng cô dịu dàng đáng yêu, giống như làn gió nhẹ ấm áp, có lúc đọc tới những câu buồn cười cô liền chun mũi, không cho Tần Phóng cười mình, có lúc cô lại buồn bã, vùi mặt vào lòng anh, bởi có quá nhiều mong muốn liên quan tới bố cô.
Tần Phóng im lặng lắng nghe, Nhan Nặc dựa sát vào anh như một đứa trẻ, giờ anh mới cảm thấy cuối cùng mình cũng đã đợi được tới ngày cô mở cửa trái tim, có thể cùng cô chia sẻ hồi ức. Dần dần anh phát hiện ra giọng cô nhỏ dần, anh di di cằm lên trán cô rồi hỏi: “Sao thế?”
Nhan Nặc nhìn chằm chằm vào tờ giấy màu trong tay, một lúc sau mới hồi tỉnh: “Không có gì, gió to quá, em hơi lạnh, còn đói nữa. Hay là chúng ta về đi?”
Cô ngồi thẳng dậy cất mảnh giấy vào hộp, đóng lại rồi khóa kỹ.
Tần Phóng nhìn cô, gật đầu rồi cả hai chầm chậm rảo bước về, giây phút này mọi nỗi buồn vui ngọt ngào của hồi ức đều theo gió cuốn đi.
Cả hai không ăn cơm ngoài mà Nhan Nặc tự tay xuống bếp. Tần Phóng khoanh tay đứng trong bếp chăm chú nhìn cô rửa rau, nấu cơm, đuổi thế nào cũng không ra ngoài.
Đột nhiên anh hỏi: “Em học nấu nướng từ ai thế?”
Anh biết bây giờ hiếm có cô gái nào chịu xuống bếp lắm, huống hồ cô lại nấu ăn ngon như thế.
Nhan Nặc chững lại rồi nhìn anh: “Em học bố, thực ra bố nấu ngon hơn em...”
Tần Phóng hơi khựng lại, bất giác anh nhớ lại tấm ảnh Nhan Nặc và bố chụp để ngoài phòng khách, lúc đó nụ cười lấp lánh trên gương mặt cô, cô dựa vào lòng bố, ánh mắt bố tràn ngập yêu thương, chắc chắn tình cảm của bố con cô rất tốt, không giống anh.
Nhan Nặc nghe anh hỏi thế liền lơ đễnh cắt vào tay, cô “á” lên một tiếng, đôi mày chau lại.
Tần Phóng tự mắng mình hỏi mấy câu không đúng lúc, vội cầm lấy tay cô, rửa vết thương cho cô, rồi hỏi: “Hộp cứu thương đâu? Để chỗ nào?”
Nhan Nặc thấy anh cuống lên liền bật cười, đẩy anh ra ngoài phòng khách rồi lấy hộp cứu thương trên tủ: “Vết thương nhỏ mà, không sao đâu.”
Thấy cô tùy tiện dán miếng urgo, Tần Phóng chau mày nói: “Lớn thế này rồi sao còn không biết vết thương phải khử trùng trước đã?”
Anh kéo cô lại, lấy bông và thuốc sát trùng, mọi thứ xong xuôi mới để cô dán urgo.
Nhan Nặc lặng lẽ nhìn người đàn ông đang cẩn thận băng tay cho mình.
Anh bá đạo, xấu tính, trẻ con nhưng lại khiến người khác nhận thấy sự dịu dàng vô cùng, khiến cô cảm thấy mình được yêu, được chiều, được bảo vệ, dường như chỉ cần ở bên anh, cô cảm thấy rất an lòng.
Sau khi xử lý vết thương, Nhan Nặc định quay lại bếp nấu cơm thì bị Tần Phóng giành lấy: “Em đừng động tay vào nữa, vết thương không được dính nước, sẽ bị viêm ngay.”
Thấy Tần Phóng thái rau nhanh nhẹn, Nhan Nặc sửng sốt: “Anh biết nấu cơm á?”
“Việc này có gì khó đâu? Em coi thường anh quá đấy.” Anh vừa nói vừa hất cằm, nhanh tay cho rau và gia vị vào chảo rồi đổ dầu.
Không lâu sau, ba món ăn đơn giản đã được bày ra bàn, hương vị, màu sắc đều tuyệt vời.
Nhan Nặc nếm một miếng thịt rồi khen ngợi: “Quả thực rất ngon.”
Tần Phóng cầm đũa gõ lên trán cô: “Em thực sự nghĩ anh là người không biết phân biệt ngũ cốc sao hả?”
Hồi còn học ở Mỹ, anh đã tới quán ăn của người Hoa làm thêm, rửa bát đũa, có lúc còn giúp đầu bếp nấu nướng, nhiều năm cũng tích lũy được chút ít kinh nghiệp bếp núc, chỉ là từ trước tới giờ anh đều sống một mình, cũng không có hứng mà nấu cơm nữa.
Tần Phóng ở nhà Nhan Nặc cho tới đêm khuya, trong lòng thầm nghĩ đã đến lúc ra về, anh không muốn Nhan Nặc nghĩ mình là người không biết chừng mực, mặc dù trong lòng anh rất muốn ở bên cô.
Nhan Nặc từ trong phòng đi ra đã thấy anh mặc áo khoác, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Muộn thế này rồi, anh... anh đi tìm nhà trọ “ứng phó” một đêm...”
Anh còn chưa nói xong thì Nhan Nặc nhét vào tay anh một bộ quần áo.
“Đây là cái gì?”
“Đây là quần áo của bố em.”
Thấy anh đứng đần mặt ra đó, cô nói thêm: “Mới đấy, chưa ai mặc đâu.”
“Anh không có ý đó, em... em... anh... Em bảo anh ở lại à?” Tần Phóng lắp ba lắp bắp, mặt đỏ bừng.
“Anh đừng nghĩ linh tinh, em ngủ ở phòng bố, anh ngủ ở phòng em.”
Nhan Nặc lườm anh một cái rồi đi ngủ.
Cũng không biết Tần Phóng có nghe thấy không, nhưng anh cứ đứng im ở phòng khách ôm bộ quần áo cười như một tên ngốc.
Nhan Nặc cả đêm không mộng mị gì, ngủ rất ngon, sáng sớm đã dậy, cô định làm trứng ốp lết, chưa làm xong thì Tần Phóng đã mở cửa đi ra. Thấy anh mặc bộ quần áo không vừa, chân tay đều thừa cả đoạn, cô mới nhớ ra anh cao hơn bố cô.
“Trong nhà vệ sinh có bàn chải và kem đánh răng mới, anh vào rửa mặt đi rồi ra ăn sáng.”
Tần Phóng “Ừ” một tiếng, lúc đánh răng trong nhà vệ sinh, anh liếc nhìn tấm gương đối diện phản chiếu hình ảnh Nhan Nặc đang cho mì vào bát, anh dừng lại, trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ.
Nếu bây giờ anh cầu hôn cô, liệu có nhanh quá không?
Đã cuối tháng Một rồi, sáng sớm ở khu thị trấn nhỏ của vùng Giang Nam yên tĩnh trong làn sương sớm khiến lòng người như thắt lại.
Nhan Nặc dẫn Tần Phóng tới một quán ăn cách nhà cô không xa để ăn sáng, chỉ là nước đậu tương ăn với quẩy nhưng có lẽ do lòng người có cảm xúc khác nên không khí ấm áp vô cùng.
Tần Phóng cứ ngồi im bất động, thực ra từ ban nãy tới giờ đầu anh cứ ong ong, sững sờ nhìn bàn tay mình rồi tự hỏi, Nhan Nặc cứ nắm tay anh đi tới đây sao?
Nhan Nặc thấy anh thất thần liền bực mình đẩy cốc nước đậu tới trước mặt anh: “Anh làm sao mà sững người ra thế? Mau uống đi kẻo nguội.”
Hơi ấm phả ra từ miệng cô làm mờ ánh mắt anh, anh vẫn kích động cầm tay cô lên hỏi tiếp: “Em còn chưa trả lời anh, có phải em đồng ý rồi không?”
Nhan Nặc đập vào cánh tay không an phận của anh, mặt đỏ bừng: “Giữa ban ngày ban mặt anh làm cái gì thế, người ta đi qua đi lại sao anh không giữ ý một chút chứ?”
Tần Phóng càng bướng hơn: “Anh mặc kệ người ta nhìn, em mau nói cho anh nghe đi.”
Anh vượt đường sá xa xôi tới đây không phải chỉ vì một câu nói của cô sao?
Nhan Nặc trừng mắt lườm anh, làu bàu trong miệng, rồi vội vã đứng dậy ra ngoài.
Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng Tần Phóng vẫn nghe thấy, cô nói: “Đồng ý rồi, đồ ngốc.”
Anh cười toe toét rồi vội đuổi theo cô, những ngón tay anh đan lấy những ngón tay mềm mại của cô, trong giao tiếp, mười ngón tay đan vào nhau, đó là duyên phận.
Sau khi làm xong thủ tục di dời, hai người lại tay trong tay đi trong con ngõ nhỏ lát đá xanh, nước chảy tí tách, mái hiên nhà lợp gỗ, mọi thứ vừa yên tĩnh vừa cổ kính.
Nhan Nặc im lặng không nói gì, cô vẫn chìm đắm trong hồi ức, cũng không thể trách cô được, cô lớn lên ở đây, với mỗi ngọn cây, mỗi viên gạch đều có tình cảm sâu đậm không diễn tả được, nhưng có lẽ không lâu nữa tất cả chỉ còn là quá khứ.
Cảm nhận được sự hụt hẫng của cô nên Tần Phóng nắm tay cô chặt hơn, dịu dàng nói: “Em đừng quá buồn, còn có anh bên cạnh em.”
Anh nói không nhiều nhưng mỗi câu đều vô cùng ấm áp.
Nhan Nặc từ từ ngẩng lên, ánh mặt trời ban trưa hơi chói mắt, cô khẽ nheo mắt nhìn ánh nắng dịu dàng đang tỏa trên người anh, bàn tay anh sưởi ấm bàn tay cô, trong khoảnh khắc như xua tan hơi lạnh ngày đông, cũng mang theo mọi nỗi sầu của cô.
Cô cười vui: “Ừ, em không buồn nữa.”Dường như nhớ ra điều gì đó, cô vội hứng chí kéo anh chạy ra ngoại ô: “Mau, em dẫn anh đi xem bí mật của em.”
Đúng vào lúc mọi người ăn cơm tối nên người qua lại rất ít.
Tần Phóng nhàn nhã ngồi dưới gốc cây đa cổ thụ nhìn theo bóng Nhan Nặc cách đó không xa, cô đang dùng một cái que to cào cào dưới gốc đa, không cần anh giúp. Bây giờ, gương mặt cô ửng đỏ như trái đào, đôi mắt đen lấp lánh như thủy tinh đang nhìn chăm chú khiến anh lại thất thần mấy giây.
Một hồi lâu, cô lôi lên một cái tráp khảm hoa, rồi nhẹ nhàng phủi lớp đất, giơ về phía Tần Phóng: “Em tìm thấy rồi.”
Tần Phóng lại gần, cúi đầu nhìn rồi tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Nhan Nặc ngồi bên anh, ôm cái tráp trong lòng rồi vui sướng cười: “Đây là hộp ước nguyện của em. Cũng may em vẫn còn nhớ, nếu không không biết cái cây này có bị đào lên không nữa.”
Cô lấy một chùm chìa khóa trong túi ra rồi chọn một chiếc có hình dáng cổ, mở tráp, bên trong có vô số những mảnh giấy đầy màu sắc, tờ nào cũng được gấp vuông vắn.
Cô lấy một tờ giấy ra rồi bịt miệng cười, Tần Phóng nhìn ánh mắt cô rồi cười theo, trên giấy viết: “Hy vọng mùa đông có thể ăn kem.”
Tần Phóng âu yếm nhìn cô, hỏi: “Hy vọng này thành hiện thực rồi chứ? Có cần anh mời em không?”
Nhan Nặc mím môi: “Thực hiện thì thực hiện rồi, lúc đó cứ năn nỉ bố mua cho, kết quả là bị đau bụng một tuần, từ đó bố không cho em ăn kem vào mùa đông nữa.”
Tần Phóng không nhịn được liền cười lớn, anh khẽ bẹo má cô: “Không ngờ em lại là một chú quỷ tham ăn.”
Nhan Nặc “hừ” một tiếng rồi bắt đầu đọc lại những ký ức đã vùi lấp trong bụi thời gian: Hy vọng sẽ cao thêm chút nữa, mong mình sẽ thi đỗ trường trọng điểm, mong bố luôn khỏe mạnh... Giọng cô dịu dàng đáng yêu, giống như làn gió nhẹ ấm áp, có lúc đọc tới những câu buồn cười cô liền chun mũi, không cho Tần Phóng cười mình, có lúc cô lại buồn bã, vùi mặt vào lòng anh, bởi có quá nhiều mong muốn liên quan tới bố cô.
Tần Phóng im lặng lắng nghe, Nhan Nặc dựa sát vào anh như một đứa trẻ, giờ anh mới cảm thấy cuối cùng mình cũng đã đợi được tới ngày cô mở cửa trái tim, có thể cùng cô chia sẻ hồi ức. Dần dần anh phát hiện ra giọng cô nhỏ dần, anh di di cằm lên trán cô rồi hỏi: “Sao thế?”
Nhan Nặc nhìn chằm chằm vào tờ giấy màu trong tay, một lúc sau mới hồi tỉnh: “Không có gì, gió to quá, em hơi lạnh, còn đói nữa. Hay là chúng ta về đi?”
Cô ngồi thẳng dậy cất mảnh giấy vào hộp, đóng lại rồi khóa kỹ.
Tần Phóng nhìn cô, gật đầu rồi cả hai chầm chậm rảo bước về, giây phút này mọi nỗi buồn vui ngọt ngào của hồi ức đều theo gió cuốn đi.
Cả hai không ăn cơm ngoài mà Nhan Nặc tự tay xuống bếp. Tần Phóng khoanh tay đứng trong bếp chăm chú nhìn cô rửa rau, nấu cơm, đuổi thế nào cũng không ra ngoài.
Đột nhiên anh hỏi: “Em học nấu nướng từ ai thế?”
Anh biết bây giờ hiếm có cô gái nào chịu xuống bếp lắm, huống hồ cô lại nấu ăn ngon như thế.
Nhan Nặc chững lại rồi nhìn anh: “Em học bố, thực ra bố nấu ngon hơn em...”
Tần Phóng hơi khựng lại, bất giác anh nhớ lại tấm ảnh Nhan Nặc và bố chụp để ngoài phòng khách, lúc đó nụ cười lấp lánh trên gương mặt cô, cô dựa vào lòng bố, ánh mắt bố tràn ngập yêu thương, chắc chắn tình cảm của bố con cô rất tốt, không giống anh.
Nhan Nặc nghe anh hỏi thế liền lơ đễnh cắt vào tay, cô “á” lên một tiếng, đôi mày chau lại.
Tần Phóng tự mắng mình hỏi mấy câu không đúng lúc, vội cầm lấy tay cô, rửa vết thương cho cô, rồi hỏi: “Hộp cứu thương đâu? Để chỗ nào?”
Nhan Nặc thấy anh cuống lên liền bật cười, đẩy anh ra ngoài phòng khách rồi lấy hộp cứu thương trên tủ: “Vết thương nhỏ mà, không sao đâu.”
Thấy cô tùy tiện dán miếng urgo, Tần Phóng chau mày nói: “Lớn thế này rồi sao còn không biết vết thương phải khử trùng trước đã?”
Anh kéo cô lại, lấy bông và thuốc sát trùng, mọi thứ xong xuôi mới để cô dán urgo.
Nhan Nặc lặng lẽ nhìn người đàn ông đang cẩn thận băng tay cho mình.
Anh bá đạo, xấu tính, trẻ con nhưng lại khiến người khác nhận thấy sự dịu dàng vô cùng, khiến cô cảm thấy mình được yêu, được chiều, được bảo vệ, dường như chỉ cần ở bên anh, cô cảm thấy rất an lòng.
Sau khi xử lý vết thương, Nhan Nặc định quay lại bếp nấu cơm thì bị Tần Phóng giành lấy: “Em đừng động tay vào nữa, vết thương không được dính nước, sẽ bị viêm ngay.”
Thấy Tần Phóng thái rau nhanh nhẹn, Nhan Nặc sửng sốt: “Anh biết nấu cơm á?”
“Việc này có gì khó đâu? Em coi thường anh quá đấy.” Anh vừa nói vừa hất cằm, nhanh tay cho rau và gia vị vào chảo rồi đổ dầu.
Không lâu sau, ba món ăn đơn giản đã được bày ra bàn, hương vị, màu sắc đều tuyệt vời.
Nhan Nặc nếm một miếng thịt rồi khen ngợi: “Quả thực rất ngon.”
Tần Phóng cầm đũa gõ lên trán cô: “Em thực sự nghĩ anh là người không biết phân biệt ngũ cốc sao hả?”
Hồi còn học ở Mỹ, anh đã tới quán ăn của người Hoa làm thêm, rửa bát đũa, có lúc còn giúp đầu bếp nấu nướng, nhiều năm cũng tích lũy được chút ít kinh nghiệp bếp núc, chỉ là từ trước tới giờ anh đều sống một mình, cũng không có hứng mà nấu cơm nữa.
Tần Phóng ở nhà Nhan Nặc cho tới đêm khuya, trong lòng thầm nghĩ đã đến lúc ra về, anh không muốn Nhan Nặc nghĩ mình là người không biết chừng mực, mặc dù trong lòng anh rất muốn ở bên cô.
Nhan Nặc từ trong phòng đi ra đã thấy anh mặc áo khoác, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Muộn thế này rồi, anh... anh đi tìm nhà trọ “ứng phó” một đêm...”
Anh còn chưa nói xong thì Nhan Nặc nhét vào tay anh một bộ quần áo.
“Đây là cái gì?”
“Đây là quần áo của bố em.”
Thấy anh đứng đần mặt ra đó, cô nói thêm: “Mới đấy, chưa ai mặc đâu.”
“Anh không có ý đó, em... em... anh... Em bảo anh ở lại à?” Tần Phóng lắp ba lắp bắp, mặt đỏ bừng.
“Anh đừng nghĩ linh tinh, em ngủ ở phòng bố, anh ngủ ở phòng em.”
Nhan Nặc lườm anh một cái rồi đi ngủ.
Cũng không biết Tần Phóng có nghe thấy không, nhưng anh cứ đứng im ở phòng khách ôm bộ quần áo cười như một tên ngốc.
Nhan Nặc cả đêm không mộng mị gì, ngủ rất ngon, sáng sớm đã dậy, cô định làm trứng ốp lết, chưa làm xong thì Tần Phóng đã mở cửa đi ra. Thấy anh mặc bộ quần áo không vừa, chân tay đều thừa cả đoạn, cô mới nhớ ra anh cao hơn bố cô.
“Trong nhà vệ sinh có bàn chải và kem đánh răng mới, anh vào rửa mặt đi rồi ra ăn sáng.”
Tần Phóng “Ừ” một tiếng, lúc đánh răng trong nhà vệ sinh, anh liếc nhìn tấm gương đối diện phản chiếu hình ảnh Nhan Nặc đang cho mì vào bát, anh dừng lại, trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ.
Nếu bây giờ anh cầu hôn cô, liệu có nhanh quá không?