Nếu nói trước đây không dám, không muốn, không biết phải giải thích chuyện mang bầu khi chưa kết hôn với gia đình thế nào, nhưng sau khi gặp Lâm Vũ Triết, cô càng quyết tâm thẳng thắn nói chuyện với bố mẹ, dù sao một người khi gặp nạn, bị thương, bố mẹ luôn luôn là nơi nương tựa ấm áp nhất.
Sự việc đúng như Nhan Nặc dự tính, bố Tư Thần sau khi biết chuyện đã vô cùng tức giận, nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô, còn mẹ cô thì cảm thấy đau đớn, nhưng Liễu Tư Thần đã mang thai hơn sáu tháng, đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, vì thế một thời gian sau là hết giận, rồi lại thương con, giục người mau đón con về nhà, chuẩn bị cơm ngon canh ngọt đợi sẵn, đúng là làm cha làm mẹ thì luôn rất thương con.
Liễu Tư Thần về nhà dưỡng thai, Tần Phóng cũng đi công tác ở Thanh Đảo, chỉ còn lại một mình Nhan Nặc.
Hôm nay, cô soi gương một hồi, chắc chắn mình trang điểm ổn rồi mới ra cửa, điện thoại bỗng đổ chuông.
Cô nhìn xem, là Tư Thần gọi, cô chau mày ấn nút nghe, giọng nhẹ nhàng: “Sao thế? Đại tiểu thư cuối cùng cũng nhớ tôi rồi à? Tôi còn tưởng cô đang vui vẻ thực hiện kế hoạch nuôi béo thành heo chứ?”
Liễu Tư Thần cười nói: “Thôi đi, cậu đừng bới móc nỗi khổ của tớ nữa, bây giờ bố mẹ tớ phân chia công việc, một người phụ trách việc ăn uống của tớ, một người phụ trách việc vận động của tớ, tớ chẳng có chút tự do nào, mới than thở một câu thì hai người họ liền nói: “Cô tưởng chúng tôi quan tâm tới cô à? Chẳng qua là nể mặt cháu tôi mà thôi”, cậu nói xem có tức không cơ chứ?”
Nhan Nặc châm chọc cô: “Cho cậu là mặt trời thì cậu sẽ chói sáng hả? Bố mẹ cậu đang quan tâm đến cậu, nghe lời họ không sai đâu, cậu lại còn than thở nữa...”
“Tớ biết chứ, nhưng mà chán lắm, cậu lại không tới chơi với tớ, ở nhà chán lắm”, Liễu Tư Thần phụng phịu.
Nhan Nặc nhớ lại lịch làm việc của mình rồi dịu dàng nói: “Bây giờ tớ thực sự không dứt ra được, Tần Phóng thì bận như con quay, công ty của Phương Lỗi đang đi vào quỹ đạo nên tớ cũng không tiện đi, mọi việc đều dồn lại. Khi nào thì cậu sinh? Đến lúc đó tớ xin nghỉ dài đến ở với cậu được chứ?”
“Ngày Mười lăm tháng sau, vậy nhé, cậu phải đến với tớ đó. Hôm qua đi khám thai, nghe mấy bà mẹ có kinh nghiệm nói sinh con đau lắm, lòng tớ lại thấp thỏm không yên, sắp bị chứng trầm cảm trước khi sinh rồi.”
“Tớ bảo này, cậu có em bé chứ có phải biến thành em bé đâu mà sợ, sợ cái gì? Phải làm một bà mẹ kiên cường, như thế mới là tấm gương tốt cho con chứ.” Đột nhiên nhớ ra điều gì, Nhan Nặc liền chuyển chủ đề: “Đúng rồi, một mình cậu đi khám à? Anh ta không tới tìm cậu sao?” Cô đột nhiên nhớ ra mấy hôm trước Lâm Vũ Triết tới tìm cô để nghe ngóng tình hình mấy lần, nghe Tần Phóng nói thì hôn sự của anh ta có thể thay đổi.
Liễu Tư Thần nghe là hiểu ngay ý của Nhan Nặc, cô bình thản đáp: “Có lúc thì mẹ tớ đi cùng, có lúc thì đi một mình. Anh ta đến tìm tớ mấy lần nhưng mà tớ không thèm để ý, dù sao tụi tớ tám trăm năm trước đã chẳng còn quan hệ gì cả, anh ta đến là có ý gì chứ?”
Nhan Nặc im lặng một hồi.
Sao lại không có quan hệ gì chứ? Đứa trẻ chính là cốt nhục liên hệ hai người họ lại với nhau, điều này không thể nào thay đổi được. Nhưng đây là chuyện của hai người họ, cô dù thế nào cũng chỉ là người ngoài, câu hỏi này chỉ người trong cuộc mới có thể giải quyết được.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắp mười giờ đến nơi: “Vậy cậu chú ý nhé, việc gì cũng phải thoải mái trong lòng, có chuyện gì thì cứ nói, bây giờ đứa bé là quan trọng nhất.”
“Ừ, tớ biết rồi. Đúng rồi, mẹ tớ đang giục tớ đi bộ, lần sau nói tiếp nhé!”
“Ừ, bye bye.”
Nhan Nặc đi giày cao gót bước vào cổng trường đại học T.
Hôm nay là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, cho dù là sinh viên ở trường hay sinh viên đã tốt nghiệp đều vui vẻ xuất hiện trong buổi tiệc lớn này, đương nhiên cũng bắt gặp không ít gương mặt quen thuộc.
Một lần nữa đi dưới bóng cây ngô đồng Pháp, cô có cảm giác lâu lắm rồi mới quay lại, nhìn những bạn sinh viên trong trường hừng hực khí thế, dường như ý chí, khí khái trong lòng cô cũng quay lại, xếp hàng ở nhà ăn, vào thư viện, nghỉ ngơi bên hồ, đi xe đạp khắp nơi, hoặc túm năm tụm ba vui vẻ, đó là quãng thời gian không âu lo.
Không để ý nên đến hội trường lớn của trường từ lúc nào không hay, ở đây có rất nhiều người, Nhan Nặc lùi lại một bước, chau mày nghĩ xem có nên bước vào không, từ trước tới giờ cô vốn không thích chen chúc.
Liên Nguyệt tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy Nhan Nặc đứng ngoài đám đông, cô đi lại vỗ vai Nhan Nặc: “Biết ngay là cậu sẽ nấp mà, mau vào đi, bọn tớ tìm sẵn chỗ rồi.” Bọn tớ chắc là mấy người bạn thân học cùng đại học, dường như thời gian chẳng ngăn cách điều gì cả, cô vẫn là Nhan Nặc vừa nhỏ tuổi vừa lười biếng, luôn được mọi người chăm sóc.
Nhan Nặc ngại ngùng đỏ bừng mặt khoác tay Liên Nguyệt đi vào hội trường từ cửa bên.
Đầu tiên là hiệu trưởng phát biểu, vị hiệu trưởng này nghỉ hưu đã lâu, hiệu trưởng hiện tại rất trẻ, khoảng ngoài bốn mươi, Nhan Nặc đã từng đọc tiểu sử của người này trên báo, là một học giả khoa Vật lý, bài phát biểu của ông cũng không dài, lấy một câu thành ngữ có ngụ ý sâu xa: “Thiên đạo thù cần” để kết thúc bài phát biểu, bên dưới vỗ tay rào rào. Sau đó là vài vị giáo sư đức cao vọng trọng lên nói, trong đó có giáo sư Từ đã từng rất quan tâm tới Nhan Nặc, ông tổng kết đơn giản cách nhìn của mình với trường T và triển vọng trong tương lai, ngôn từ dí dỏm khiến nhiều sinh viên đã bước ra xã hội cảm giác như trở lại thời sinh viên của mình. [Thiên đạo thù cần: thành ngữ, có ý nghĩa là: Thượng Đế sẽ căn cứ vào sự cố gắng nỗ lực của mỗi người để đưa ra những phần thưởng xứng đáng cho họ.]
Kỷ niệm ngày thành lập trường nhưng thực ra cái nhiều hơn trong đó là hoài niệm, là ký ức cả đời không thể quên được về trường đại học T.
Sau hội của trường là các khoa tổ chức hoạt động chúc mừng riêng, buổi tối có biểu diễn văn nghệ ở quảng trường trung tâm.
Trần Thần kéo Liên Nguyệt sang một bên thì thầm: “Này, tớ nghe nói anh Đoàn hôm nay cũng về trường, cậu nói xem Tiểu Nặc có biết không?”
Nghe xong, Liên Nguyệt sững lại, đang định nói điều gì đó nhưng lại thôi, cô hất cằm lên phía trước rồi cười gượng nói: “Cậu ấy không cần biết, bởi vì cậu ấy đã gặp rồi.”
Trần Thần lúc này mới tỉnh ra, cô mở to mắt khó tin, ngạc nhiên nói: “Điều này cũng quá trùng hợp đó. Liệu đây có phải là duyên phận trong truyền thuyết?”
Ánh mắt hai người dồn về hai người đang ngại ngùng đứng ở đằng xa, không hẹn mà cùng nhau thở dài, duyên phận là duyên phận, có điều chỉ là có duyên, không có phận.
Thực ra hôm nay Đoàn Dịch Sâm không muốn về trường dự lễ kỷ niệm, gần đây anh đang bàn chuyện một vài hạng mục lớn nên thường xuyên bay qua bay lại giữa Anh và Trung Quốc, có cảm giác mệt mỏi không nói ra thành lời, thậm chí anh còn không biết mình bán mạng thế này vì cái gì, phía trước mơ hồ, cảm thấy mình càng sống càng quay về ngày xưa.
Nhưng lại nghĩ có thể đây là cơ hội gặp được Nhan Nặc, có điều do dự một chút nữa thì đã tới trường rồi, biết rõ là cô tránh mình nhưng vẫn nhớ cô, nghĩ về cô, cảm giác không còn thuộc về mình nữa giống như một cánh tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim anh, ngày đêm đau nhức, nói như lời Vũ Triết thì: Hai người chỉ là tự làm tự chịu, không trách người khác được.
Không ngờ thực sự đã gặp được.
Có điều với tính cách của Đoàn Dịch Sâm, anh không làm được chuyện bám dính không rời, cho dù hai người gặp nhau anh cũng chỉ bước đến chào hỏi: “Hi, trùng hợp thế, em gặp giáo sư Từ chưa? Ban nãy gặp giáo sư, ông ấy còn nhắc tới em đấy.”
Nhan Nặc sững lại rồi gật đầu: “Vâng, ban nãy đi chào thầy với các bạn rồi, thầy vẫn coi tôi như một đứa trẻ chưa lớn...” Nói xong, cô ngừng lại, đột nhiên cảm thấy những lời này không phù hợp với hai người nữa rồi.
Lại im lặng, hai người đều không biết phải tiếp tục chủ đề này thế nào cho phù hợp, sự ngại ngùng lan rộng. Đoàn Dịch Sâm cảm thấy xót xa, đột nhiên cảm thấy mình không thể nào tiếp tục ở nơi khó thở thế này nữa, nên anh vội tìm lý do rời khỏi đó.
Nhan Nặc cũng thở phào, điện thoại chợt reo lên.
“Ở đâu đấy?” Giọng Tần Phóng rất vui vẻ.
Nhan Nặc cũng cười theo: “Anh quên à? Hôm nay là kỷ niệm một trăm năm thành lập trường em, bây giờ em vẫn ở trong trường mà.”
“Về được chưa? Anh đến đón em.”
Nhan Nặc cười anh: “Anh ngốc à? Không phải đang ở Thanh Đảo sao, sao đến đón em được?”
“Anh biết phép thuật, một giây sau sẽ đứng trước mặt em, em có tin không?” Tần Phóng bắt đầu nói đầy vẻ thần kỳ.
Nhan Nặc ngạc nhiên ôm miệng: “Sao anh lại về rồi? Không phải đi một tuần sao?”
“Còn không phải vì nhớ em sao, giải quyết công việc xong sớm một chút là về ngay, cảm động chưa? Mau, thơm anh một cái.”
Tiếng cười của anh như có sức cảm hóa khiến Nhan Nặc cũng cảm thấy dễ chịu hơn: “Không được linh tinh, ai muốn thơm anh chứ!”
Tần Phóng cũng không miễn cưỡng: “Vậy em đợi anh ở cổng trường, một lát nữa anh đến.”
“Vâng!”
Cúp máy, Nhan Nặc chào tạm biệt các bạn rồi một mình men theo con đường trồng cây ngô đồng ra về. Có rất nhiều đường thông ra cổng nhưng cô thích đi con đường này nhất, giống như cô đã lựa chọn một phương hướng, một sự việc, một quyết định, một người, thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Nhan Nặc đứng đợi anh ở cổng, thấy Đàon Dịch Sâm bước vào quán cà phê Lời của gió, lúc này anh chỉ đơn thuần là ngồi xuống, nhìn và nghĩ.
Thời gian của một cốc capuccino đã từng là thứ Nhan Nặc thích nhất.
Đợi khi anh bước ra khỏi quán đón từng đợt gió mát rượi, thì đằng sau là hàng loạt chiếc chuông gió vang lên thánh thót, tạo nên một đường cong hoàn mỹ. Bây giờ thật trùng hợp, anh nhìn thấy Tần Phóng xuống xe tươi cười đón Nhan Nặc, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái. Lần đầu tiên anh thấy capuccino đắng thế này, cảm giác cứ mắc trong miệng không mất đi, cánh tay cầm món quà cũng không còn chút sức lực nào nữa.
Anh hiểu rõ cách đối nhân xử thế, cách kinh doanh, nhưng từ đầu chí cuối không biết đối mặt với sự thật trong tình yêu, trước cũng thế, bây giờ cũng thế, đây có lẽ là thất bại lớn nhất của đời anh.
Đoàn Dịch Sâm ơi là Đoàn Dịch Sâm, rốt cuộc là mày nghĩ thế nào đây? Tình cảm không phải là kinh doanh, không phải cứ tăng vốn đầu tư là có thể có được cơ hội có một không hai, hơn nữa, yêu cô ấy, mày càng không thể lặp lại. Nhưng buông tay thì đau khổ, quên đi thì quá khó.
Gần đây xảy ra hai sự việc.
Một là con thứ ba nhà họ Lâm - Lâm Vũ Triết và Cao Tịnh đã hủy hôn, việc này khiến giới thượng lưu lại dậy sóng, người ta suy đoán ra vô số nguyên nhân. Hai là Liễu Tư Thần sinh sớm, dự sinh là ngày Mười lăm nhưng đứa bé lại không chờ đợi được nữa nên ra đời vào đầu tháng, là một bé gái xinh xắn.
Chỉ cần là người biết nội tình sự việc thì không khó để liên hệ hai sự việc lại với nhau, đáng tiếc lúc này dù Lâm Vũ Triết muốn quay đầu mà Liễu Tư Thần không đồng ý cho anh cơ hội, huống hồ còn có bố mẹ Tư Thần như hai ngọn núi ngăn đó, với Lâm Vũ Triết thì đường còn rất dài. Công ty anh cũng không đến nữa mà ngày ngày túc trực ở bệnh viện, cho dù ai nói gì anh cũng không hề dao động, người lớn người bé cần thứ gì là anh chuyển tới bệnh viện không thiếu, Liễu Tư Thần bất lực với anh nên chỉ biết làm mặt lạnh lùng, hai người cứ lạnh tanh mà đối mặt với nhau.
Hôm nay, Tần Phóng và Nhan Nặc cùng đi thăm con của Liễu Tư Thần, đứa bé sắp đầy tháng, đôi mắt nhỏ đen cứ lúng liếng nhìn người tới, không khóc không quấy, rất ngoan. Tần Phóng nhìn thấy thích quá bèn kéo tay Nhan Nặc: “Hay là chúng ta cũng mau sinh một đứa đi.”
Nhan Nặc bỗng chốc đỏ bừng mặt, rút khỏi tay anh rồi nói: “Anh nghĩ sinh con là trò chơi à, làm gì có chuyện nói sinh là sinh chứ? Hơn nữa, em dựa vào cái gì mà sinh cho anh?”
Tần Phóng ôm chặt eo cô không buông: “Dù sao em cũng không chạy được.”
Liễu Tư Thần không chịu được cảnh hai người đong đưa trước mặt cô, nên vừa ôm con vừa nói: “Hai người giữ ý tứ một chút, muốn ân ái thì về nhà, ở đây vẫn còn một bông hoa của tổ quốc đó.”
Lúc này, Lâm Vũ Triết từ ngoài bước vào, anh đặt cặp lồng trong tay xuống rồi ôm con vào lòng rất tự nhiên, sau đó nói với Liễu Tư Thần: “Cháo này chỉ ấm ấm, em ăn một chút đi, để anh trông con.”
Liễu Tư Thần ậm ừ một câu: “Ai bắt anh lắm chuyện thế?”
Đây là cách hai người sống với nhau từ trước đến giờ, một người đánh, một người chịu bị đánh, chỉ là đối tượng bây giờ ngược hoàn toàn với ngày xưa.
Lâm Vũ Triết bỏ qua mà nhìn Tần Phóng với Nhan Nặc mỉm cười: “Đến giờ cho con uống sữa rồi, hai người cứ ngồi chơi tự nhiên nhé.” Lúc sinh, Liễu Tư Thần bị đau ba ngày ba đêm, cuối cùng quyết định sinh mổ, hơn nữa không đủ sữa nên đứa trẻ chỉ còn cách uống sữa ngoài.
“Anh, mấy hôm không gặp không ngờ lại biến thành hai người khác biệt thế này, bây giờ nhìn ra dáng ông bố lắm rồi.” Tần Phóng thấy không khí căng thẳng nên pha trò cho vui.
Lâm Vũ Triết cười, nói: “Làm dần thành quen, đến lượt cậu thì cậu cũng thế thôi, nói khó không khó mà nói dễ cũng không dễ.” Động tác ôm con của anh rất thành thục, rất dịu dàng, lúc cho con uống sữa cũng vô cùng cẩn thận khiến Nhan Nặc và Tần Phóng cảm thấy khâm phục, nếu không có đủ kiên nhẫn thì chẳng thể nào làm được, huống hồ anh ấy còn là công tử xuất thân từ gia đình quyền quý, làm được đến thế này cũng không hề dễ dàng.
Liễu Tư Thần ngồi bên sững người nhìn Lâm Vũ Triết, ngay cả cô cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Có lẽ hai người họ cần có nhiều thời gian hơn nữa để làm giảm đi cảm giác chẳng lấy gì làm vui vẻ này.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Tần Phóng lấy hết can đảm nói với Nhan Nặc: “Nhan Nặc, chúng ta kết hôn đi.”
Nhan Nặc khựng lại, rồi nheo mắt nhìn anh: “Không hoa tươi, không nhẫn, không nến, không bữa tối, không quỳ xuống. Anh Tần, anh cầu hôn không lãng mạn chút nào cả.”
Tần Phóng cầm tay cô đặt lên tim mình: “Cô Nhan, trái tim của tôi đáng quý hơn mọi thứ trên thế giới này, cô có tôi rồi, lẽ nào còn không vừa ý sao?”
Nhan Nặc đấm ngực anh rồi nói không khách khí: “Hứ, đúng là anh Tần tự sướng quá rồi. Có điều, không có màn cầu hôn lãng mạn thì mọi thứ miễn hết.”
Tần Phóng “hứ” một tiếng rồi nói: “Đúng là đàn bà, tên của em là: Không thiết thực.”
Thứ Sáu, sắp tan ca thì Tần Phóng đột nhiên gọi điện cho Nhan Nặc, ngữ khí rất thần bí: “Tối nay chúng ta không ăn cơm ở nhà, một lát nữa em tới nhà hàng Alice ở đường Vương Hậu, anh đợi em ở đó.”
Nhan Nặc bận rộn cả một ngày cũng không có tinh thần mà nghĩ nhiều, cô hỏi: “Alice? ở đó rất đắt mà, lẽ nào có việc gì đáng chúc mừng sao?”
Tần Phóng không hạ giọng mà bá đạo nói: “Em hỏi nhiều thế làm gì, đến là biết, mau lên, anh đợi em.”
Vào giờ tan tầm nên người đợi xe buýt và tàu điện ngầm rất đông, Nhan Nặc nghĩ rồi vẫy tay gọi taxi, sau khi ngồi lên cô nói: “Phiền bác cho cháu tới nhà hàng Alice ở đường Vương Hậu.”
Lái xe vui vẻ đáp: “Được rồi.”
Xe ban đầu đi rất nhanh nhưng sắp tới đường Vương Hậu thì tắc cứng, một hàng xe dài không nhìn thấy đầu, hai mươi phút trôi qua mà không nhích lên được. Nhan Nặc nhìn đồng hồ, đã sắp bảy giờ, trời cũng bắt đầu tối, các tòa nhà xung quanh bắt đầu tỏa ra ánh sáng đủ màu, xem ra đi bộ còn nhanh hơn ngồi xe.
Cô vội vàng trả tiền rồi xuống xe đi về phía trước, lúc qua một nhà hàng bách hóa hình như đang có hoạt động khuyến mại, người tới xem rất đông. Mà thế giới này luôn có những việc trùng hợp, sau buổi kỷ niệm thành lập trường, Đoàn Dịch Sâm và Nhan Nặc lại tình cờ gặp nhau một lần nữa. Cô cảm thấy Đoàn Dịch Sâm gầy hơn cô tưởng tượng, mặt hốc hác xanh xao, mệt mỏi, chắc là quá bận chăng?
Đoàn Dịch Sâm cầm túi công văn đang đi về phía bãi đỗ xe, thấy Nhan Nặc liền dừng chân, cười nhạt: “Tối thế này sao còn đến chỗ này, đi ăn cơm à?”
Nhan Nặc cũng cười: “Vâng, có hẹn.”
Ánh mắt Đoàn Dịch Sâm tối sầm, miễn cưỡng cười: “Thật tiếc, anh cũng có hẹn khách hàng, nếu không chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện.” Anh dùng túi công văn che đi, tay xoa nhẹ chỗ dạ dày lúc họp đau dữ dội, ngoài mặt thần thái vẫn bình thường: “Vậy cứ thế đi, sau này có thời gian sẽ hẹn nhau đi ăn bữa cơm.”
Nhan Nặc cũng không biết phải nói gì, cô chỉ gật đầu: “Vâng, vậy đợi lúc nào có thời gian.” Thực ra cả hai đều biết đây chẳng qua chỉ là những lời khách sáo, người yêu không phải mà bạn bè cũng khó, dù sao giữa hai người luôn có khoảng cách nên không tự nhiên được.
Đoàn Dịch Sâm mới đi được hai bước thì nhớ ra điều gì đó liền quay lại nói với Nhan Nặc: “Nặc Nặc, em đợi một chút.” Vì không để ý nên anh lại gọi cô như trước, hai người đều sững lại, anh định thần lại nói: “Anh có thứ này muốn tặng em, nhưng lại để ở xe, em đứng đây đợi anh, anh đi lấy cho em, được không?”
Ánh mắt Nhan Nặc cho thấy cô không biết phải làm thế nào, nên lắp bắp từ chối: “Tôi đang vội, là thứ gì thế? Hay là lần sau đưa cho tôi?”
Đoàn Dịch Sâm cuống lên, anh đánh mất phong độ bình thường, cầm tay cô nói: “Nhanh thôi, em đợi anh nhé!” Không cho cô cơ hội từ chối, anh đã chạy nhanh ra bãi đỗ xe.
Chuông đồng hồ vang lên, điện thoại trong túi đang rung, chắc là Tần Phóng gọi tới giục. Nhan Nặc nhìn theo hướng Đoàn Dịch Sâm vừa đi rồi nghĩ, nhắn tin cho anh: Tôi có việc gấp nên đi trước, gặp nhau sau.
Bãi đỗ xe.
Đoàn Dịch Sâm vừa lấy được hộp quà ở ghế sau ra, nhìn vào trong rồi cười mãn nguyện, nhưng khi anh lái xe đến nơi thì không nhìn thấy ai cả, không phải không thất vọng, nhưng không còn cách nào khác, anh sớm biết rằng họ đã là người xa lạ.
Đau, cơn đau không thể ngăn được đang lan khắp tứ chi và mọi ngõ ngách trong cơ thể anh.
Nhan Nặc thờ ơ bước tới nhà hàng Alice, ngay lập tức có người dẫn cô vào trong phòng đặt sẵn, bên trong là ánh đèn lung linh, nhưng không nhìn thấy bóng Tần Phóng đâu cả. Cô đang nghi ngờ thì trong phòng vang lên bản nhạc mà cô thích nghe. Tần Phóng đẩy một chiếc bánh ga tô đi ra, hôm nay anh ăn mặc rất nghiêm túc, gương mặt tươi cười, trên bánh viết: Nhan Nặc, anh yêu em.
Ánh điện dần sáng lên, anh ôm hoa hồng, từng bước từng bước tiến về phía cô, đứng trước mặt cô, tay trái nắm chặt, giọng có phần căng thẳng: “Nhan Nặc, anh...”
Đúng lúc đó chuông điện thoại cứ réo liên tục giống như nếu chủ nhân không nghe thì nó sẽ không ngừng kêu...
Nhan Nặc cười trừ rồi nghe điện thoại: “Xin chào!”
Là giọng của Lâm Vũ Triết: “Tiểu Nặc à? Anh vừa nhận được điện thoại, Dịch Sâm bị tai nạn ô tô. Lát nữa sẽ được đưa vào bệnh viện trung tâm, tình hình cụ thể anh cũng không rõ, bây giờ anh đang về, em có thể... có thể đến đó một lát được không?...”
Cạch, điện thoại rơi xuống sàn nhà trong vô thức.
Đầu Nhan Nặc bây giờ trống rỗng.
Nhan Nặc hoàn toàn không biết gì nữa, cô đứng sững không nói gì cả, cảm giác như bị một tảng đá lớn chặn ở họng.
Tần Phóng không hiểu vì sao, anh cảm thấy nghe xong điện thoại cô trở lên khác lạ quá, vì thế đặt hoa sang một bên rồi ôm vai cô: “Nhan Nặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhan Nặc bị tiếng nói làm kinh động khiến cô lùi lại hai bước, một lúc sau mới tìm lại được lý trí, rồi hốt hoảng túm lấy áo Tần Phóng: “Tai nạn ô tô, anh ấy bị tai nạn ô tô.”
“Ai bị tai nạn ô tô?” Tần Phóng hỏi, anh cũng bắt đầu thấy lo lắng.
Nhan Nặc dường như không nghe thấy anh nói gì nữa, cô không nghĩ gì nữa mà túm lấy túi trên sofa rồi chạy ra ngoài, Tần Phóng bực mình mắng một câu rồi vội vã chạy theo.
Lúc này đang là giờ cao điểm, Nhan Nặc đợi mãi vẫn không bắt được xe, trong lòng đang lo lắng thì nghe thấy tiếng bóp còi, cô quay lại, hóa ra Tần Phóng đã lái xe đến bên kia đường đợi cô.
Anh nhìn cô vẫy tay rồi gào lên: “Em mau lên đây, ở bệnh viện nào? Anh đưa em đi sẽ nhanh hơn.”
Nhan Nặc mím môi, không còn sự lựa chọn nào khác, cô lên xe, bây giờ cô mới ý thức được ban nãy mình đã quên mất sự tồn tại của Tần Phóng, không nên, thực sự không nên.
Chỉ là bây giờ cô phải mở lời thế nào để nói cho rõ đây?
“Em...” Cô mới thốt lên được một từ rồi không nói được gì nữa, lòng dạ rối bời, dường như mọi thứ đang quấn vào nhau, chuyện của Đoàn Dịch Sâm, chuyện của cô, chuyện của Tần Phóng, trong một chốc lát không thể nói hết được, hơn nữa bây giờ Đoàn Dịch Sâm sống chết còn chưa rõ.
Màu đen của bóng đêm phản chiếu trong đáy mắt Tần Phóng, ánh đèn lóe qua khiến người ta không nhìn rõ anh đang nghĩ gì. Anh nghiêm túc lái xe, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô qua gương chiếu hậu, định nói gì đó lại thôi, bản thân anh cũng không dễ chịu nhưng vẫn trấn tĩnh an ủi cô: “Em đừng lo, cứ đến bệnh viện xem tình hình thế nào đã, không hẳn là nghiêm trọng đâu.”
Nhan Nặc do dự một hồi, cô nghiêng người nhìn Tần Phóng, chắc anh đã đoán được mọi chuyện nhưng vẫn an ủi cô, miệng khẽ mở nhưng không nói được nửa câu, trong lòng thấy an tâm hơn nhiều. Cô dựa vào ghế, nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện mong Đoàn Dịch Sâm không sao.
Sau khi vào bệnh viện, Nhan Nặc mới phát hiện ra mình không cứng rắn như tưởng tượng, ngay cả đi bộ chân cô cũng run, nếu không có Tần Phóng dìu, chắc cô không đi nổi, cô cố gắng bình tĩnh, ngồi ở ghế dài ngoài phòng phẫu thuật nhìn ánh đèn đỏ trong phòng mà sững sờ, hai hàng lệ lặng lẽ chảy dài.
Năm đó, cô vừa chia tay Đoàn Dịch Sâm, tâm trạng rơi xuống đáy vực, trên đường về nhà mới biết bố cô nằm viện.
Lúc đó, bố cô nghĩ mình không mắc bệnh gì nghiêm trọng nên luôn giấu cô, chỉ là không muốn cô lo lắng.
Cô tự nói với mình, Nhan Nặc, mày thật vô dụng, không những tình cảm thất bại mà ngay cả người thân nhất cũng không chăm sóc được, sống còn có ích gì nữa chứ.
Trong ký ức cũng là một đêm lạnh như băng thế này, bố cô đột nhiên phát bệnh và vào phòng cấp cứu, không bao giờ ra nữa, không có ai gọi cô là con gái cưng nữa, cũng không còn mỗi lần về nhà lại được ăn món ăn quê nhà thơm ngon nữa, không được quyến luyến vòng tay ấm áp ấy nữa...
Đúng thế, cô sợ, cô sợ Đoàn Dịch Sâm cũng như bố cô, cô không thể nói rõ cảm xúc của mình, chỉ là cả người lạnh toát, sao lại bị tai nạn chứ? Người cẩn thận như anh ấy rõ ràng ban nãy còn đứng trước mặt cô vừa nói vừa cười, còn nói tặng quà cho cô, quà... Cô giận bản thân, sao lại không nhận tấm lòng của anh ấy chứ? Nhan Nặc, sao mày lại nhẫn tâm thế?
Nhan Nặc cứ chìm đắm trong thế giới của mình như thế, ngay cả Tần Phóng ngồi xuống bên cạnh cô lúc nào cô cũng không biết, đột nhiên cảm thấy ấm áp cô mới ngẩng lên, hóa ra anh đang ôm cô, giọng anh vang lên từng câu một: “Không sao đâu, đừng sợ, có anh mà, không sao đâu...”
Cơ thể cứng đơ của Nhan Nặc cuối cùng cũng thả lỏng, có điều cô vẫn nấc liên tục, bàn tay nắm chặt khống chế cảm xúc của bản thân, chưa đợi được Đoàn Dịch Sâm bình an, cô không được phép ngã gục.
Tầm mười một giờ đêm, Lâm Vũ Triết mới tới bệnh viện, trên đường đi anh đã liên lạc với người nhà Đoàn Dịch Sâm ở bên Anh để họ mau chóng về nước, có điều về đây cũng mất khá nhiều thời gian.
Thấy Nhan Nặc khóc sắp thành “người lệ” thế này, anh ra hiệu cho Tần Phóng ra ngoài nói chuyện, Tần Phóng gật đầu rồi buông tay Nhan Nặc, đứng dậy đi ra ngoài hành lang.
Lâm Vũ Triết cũng rất mệt mỏi, bất an: “Tình hình cậu ấy thế nào rồi?” Anh vừa nói vừa đưa tay sờ túi áo tìm thuốc lá, nhưng không thấy, anh mới chợt nhớ ra sau khi đứa con chào đời, anh không hút thuốc nữa, hơn nữa trong bệnh viện cũng không được hút thuốc, anh khẽ nắm tay lại rồi lại buông ra.
Tần Phóng dựa lưng vào tường, đôi mày chau lại mệt mỏi, sau đó chầm chậm nói hết những gì anh biết: “Ban nãy em hỏi hộ lý và bác sĩ cấp cứu lúc đó, hình như anh ta mất lái nên đâm vào dải phân cách bên đường, may mà trong xe có đệm hơi, tình hình chắc không quá nghiêm trọng, có điều, mọi thứ phải đợi kết quả phẫu thuật mới biết được.”
“Cậu ấy lái xe rất cừ, làm sao mà đang yên lành lại mất lái cơ chứ?” Lâm Vũ Triết vò đầu, tay phải đặt lên vai Tần Phóng: “Tối nay vất vả cho cậu rồi, ở bên này cậu ấy không có người thân thích, người đầu tiên tôi nghĩ tới là Tiểu Nặc...”
Giọng Tần Phóng có phần chua chát: “Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, anh đừng khách khí với em.” Nói thật lòng, tận mắt nhìn thấy Nhan Nặc vẫn còn lo lắng cho Đoàn Dịch Sâm như thế, trong lòng anh đang ghen lồng lộn, nhưng bây giờ người ta sống chết chưa rõ, anh tự thuyết phục chính mình, hai người họ chỉ là bạn thôi, anh là đàn ông, phải độ lượng, chỉ là làm người đàn ông độ lượng không dễ dàng chút nào.
Tám tiếng trôi qua, Nhan Nặc vẫn rất hốt hoảng, ánh đèn trong bệnh viện trắng toát khiến gương mặt cô càng trắng, điều duy nhất anh có thể làm đó là ở bên cạnh cô, làm chỗ dựa cho cô.
Ba người cùng thức đến hơn năm giờ sáng, ánh đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.
Bác sĩ bước ra, Nhan Nặc liêu xiêu bước lên, lo lắng hỏi: “Bác sĩ? Anh ấy thế nào rồi?”
Lâm Vũ Triết và Tần Phóng cũng căng thẳng, lo lắng chờ đợi câu trả lời của bác sĩ.
Bác sĩ nói một đống thuật ngữ chuyên môn, Nhan Nặc không nhớ rõ gì cả, chỉ nhớ một câu: “Không nguy hiểm đến tính mạng”, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy sức lực của cơ thể dường như bị rút cạn, cả người mềm nhũn, vừa cười vừa khóc.
May mà anh ấy không sao.
Còn Tần Phóng bây giờ cũng đã an tâm hơn, chỉ là tâm trạng rất phức tạp, anh đưa tay sờ hộp gấm trong túi áo, rồi nhìn Nhan Nặc mặt đầy nước mắt, ánh mắt chợt tối sầm lại.
Không biết đây có phải là ý trời.
Nếu nói trước đây không dám, không muốn, không biết phải giải thích chuyện mang bầu khi chưa kết hôn với gia đình thế nào, nhưng sau khi gặp Lâm Vũ Triết, cô càng quyết tâm thẳng thắn nói chuyện với bố mẹ, dù sao một người khi gặp nạn, bị thương, bố mẹ luôn luôn là nơi nương tựa ấm áp nhất.
Sự việc đúng như Nhan Nặc dự tính, bố Tư Thần sau khi biết chuyện đã vô cùng tức giận, nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô, còn mẹ cô thì cảm thấy đau đớn, nhưng Liễu Tư Thần đã mang thai hơn sáu tháng, đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, vì thế một thời gian sau là hết giận, rồi lại thương con, giục người mau đón con về nhà, chuẩn bị cơm ngon canh ngọt đợi sẵn, đúng là làm cha làm mẹ thì luôn rất thương con.
Liễu Tư Thần về nhà dưỡng thai, Tần Phóng cũng đi công tác ở Thanh Đảo, chỉ còn lại một mình Nhan Nặc.
Hôm nay, cô soi gương một hồi, chắc chắn mình trang điểm ổn rồi mới ra cửa, điện thoại bỗng đổ chuông.
Cô nhìn xem, là Tư Thần gọi, cô chau mày ấn nút nghe, giọng nhẹ nhàng: “Sao thế? Đại tiểu thư cuối cùng cũng nhớ tôi rồi à? Tôi còn tưởng cô đang vui vẻ thực hiện kế hoạch nuôi béo thành heo chứ?”
Liễu Tư Thần cười nói: “Thôi đi, cậu đừng bới móc nỗi khổ của tớ nữa, bây giờ bố mẹ tớ phân chia công việc, một người phụ trách việc ăn uống của tớ, một người phụ trách việc vận động của tớ, tớ chẳng có chút tự do nào, mới than thở một câu thì hai người họ liền nói: “Cô tưởng chúng tôi quan tâm tới cô à? Chẳng qua là nể mặt cháu tôi mà thôi”, cậu nói xem có tức không cơ chứ?”
Nhan Nặc châm chọc cô: “Cho cậu là mặt trời thì cậu sẽ chói sáng hả? Bố mẹ cậu đang quan tâm đến cậu, nghe lời họ không sai đâu, cậu lại còn than thở nữa...”
“Tớ biết chứ, nhưng mà chán lắm, cậu lại không tới chơi với tớ, ở nhà chán lắm”, Liễu Tư Thần phụng phịu.
Nhan Nặc nhớ lại lịch làm việc của mình rồi dịu dàng nói: “Bây giờ tớ thực sự không dứt ra được, Tần Phóng thì bận như con quay, công ty của Phương Lỗi đang đi vào quỹ đạo nên tớ cũng không tiện đi, mọi việc đều dồn lại. Khi nào thì cậu sinh? Đến lúc đó tớ xin nghỉ dài đến ở với cậu được chứ?”
“Ngày Mười lăm tháng sau, vậy nhé, cậu phải đến với tớ đó. Hôm qua đi khám thai, nghe mấy bà mẹ có kinh nghiệm nói sinh con đau lắm, lòng tớ lại thấp thỏm không yên, sắp bị chứng trầm cảm trước khi sinh rồi.”
“Tớ bảo này, cậu có em bé chứ có phải biến thành em bé đâu mà sợ, sợ cái gì? Phải làm một bà mẹ kiên cường, như thế mới là tấm gương tốt cho con chứ.” Đột nhiên nhớ ra điều gì, Nhan Nặc liền chuyển chủ đề: “Đúng rồi, một mình cậu đi khám à? Anh ta không tới tìm cậu sao?” Cô đột nhiên nhớ ra mấy hôm trước Lâm Vũ Triết tới tìm cô để nghe ngóng tình hình mấy lần, nghe Tần Phóng nói thì hôn sự của anh ta có thể thay đổi.
Liễu Tư Thần nghe là hiểu ngay ý của Nhan Nặc, cô bình thản đáp: “Có lúc thì mẹ tớ đi cùng, có lúc thì đi một mình. Anh ta đến tìm tớ mấy lần nhưng mà tớ không thèm để ý, dù sao tụi tớ tám trăm năm trước đã chẳng còn quan hệ gì cả, anh ta đến là có ý gì chứ?”
Nhan Nặc im lặng một hồi.
Sao lại không có quan hệ gì chứ? Đứa trẻ chính là cốt nhục liên hệ hai người họ lại với nhau, điều này không thể nào thay đổi được. Nhưng đây là chuyện của hai người họ, cô dù thế nào cũng chỉ là người ngoài, câu hỏi này chỉ người trong cuộc mới có thể giải quyết được.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắp mười giờ đến nơi: “Vậy cậu chú ý nhé, việc gì cũng phải thoải mái trong lòng, có chuyện gì thì cứ nói, bây giờ đứa bé là quan trọng nhất.”
“Ừ, tớ biết rồi. Đúng rồi, mẹ tớ đang giục tớ đi bộ, lần sau nói tiếp nhé!”
“Ừ, bye bye.”
Nhan Nặc đi giày cao gót bước vào cổng trường đại học T.
Hôm nay là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, cho dù là sinh viên ở trường hay sinh viên đã tốt nghiệp đều vui vẻ xuất hiện trong buổi tiệc lớn này, đương nhiên cũng bắt gặp không ít gương mặt quen thuộc.
Một lần nữa đi dưới bóng cây ngô đồng Pháp, cô có cảm giác lâu lắm rồi mới quay lại, nhìn những bạn sinh viên trong trường hừng hực khí thế, dường như ý chí, khí khái trong lòng cô cũng quay lại, xếp hàng ở nhà ăn, vào thư viện, nghỉ ngơi bên hồ, đi xe đạp khắp nơi, hoặc túm năm tụm ba vui vẻ, đó là quãng thời gian không âu lo.
Không để ý nên đến hội trường lớn của trường từ lúc nào không hay, ở đây có rất nhiều người, Nhan Nặc lùi lại một bước, chau mày nghĩ xem có nên bước vào không, từ trước tới giờ cô vốn không thích chen chúc.
Liên Nguyệt tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy Nhan Nặc đứng ngoài đám đông, cô đi lại vỗ vai Nhan Nặc: “Biết ngay là cậu sẽ nấp mà, mau vào đi, bọn tớ tìm sẵn chỗ rồi.” Bọn tớ chắc là mấy người bạn thân học cùng đại học, dường như thời gian chẳng ngăn cách điều gì cả, cô vẫn là Nhan Nặc vừa nhỏ tuổi vừa lười biếng, luôn được mọi người chăm sóc.
Nhan Nặc ngại ngùng đỏ bừng mặt khoác tay Liên Nguyệt đi vào hội trường từ cửa bên.
Đầu tiên là hiệu trưởng phát biểu, vị hiệu trưởng này nghỉ hưu đã lâu, hiệu trưởng hiện tại rất trẻ, khoảng ngoài bốn mươi, Nhan Nặc đã từng đọc tiểu sử của người này trên báo, là một học giả khoa Vật lý, bài phát biểu của ông cũng không dài, lấy một câu thành ngữ có ngụ ý sâu xa: “Thiên đạo thù cần” để kết thúc bài phát biểu, bên dưới vỗ tay rào rào. Sau đó là vài vị giáo sư đức cao vọng trọng lên nói, trong đó có giáo sư Từ đã từng rất quan tâm tới Nhan Nặc, ông tổng kết đơn giản cách nhìn của mình với trường T và triển vọng trong tương lai, ngôn từ dí dỏm khiến nhiều sinh viên đã bước ra xã hội cảm giác như trở lại thời sinh viên của mình. [Thiên đạo thù cần: thành ngữ, có ý nghĩa là: Thượng Đế sẽ căn cứ vào sự cố gắng nỗ lực của mỗi người để đưa ra những phần thưởng xứng đáng cho họ.]
Kỷ niệm ngày thành lập trường nhưng thực ra cái nhiều hơn trong đó là hoài niệm, là ký ức cả đời không thể quên được về trường đại học T.
Sau hội của trường là các khoa tổ chức hoạt động chúc mừng riêng, buổi tối có biểu diễn văn nghệ ở quảng trường trung tâm.
Trần Thần kéo Liên Nguyệt sang một bên thì thầm: “Này, tớ nghe nói anh Đoàn hôm nay cũng về trường, cậu nói xem Tiểu Nặc có biết không?”
Nghe xong, Liên Nguyệt sững lại, đang định nói điều gì đó nhưng lại thôi, cô hất cằm lên phía trước rồi cười gượng nói: “Cậu ấy không cần biết, bởi vì cậu ấy đã gặp rồi.”
Trần Thần lúc này mới tỉnh ra, cô mở to mắt khó tin, ngạc nhiên nói: “Điều này cũng quá trùng hợp đó. Liệu đây có phải là duyên phận trong truyền thuyết?”
Ánh mắt hai người dồn về hai người đang ngại ngùng đứng ở đằng xa, không hẹn mà cùng nhau thở dài, duyên phận là duyên phận, có điều chỉ là có duyên, không có phận.
Thực ra hôm nay Đoàn Dịch Sâm không muốn về trường dự lễ kỷ niệm, gần đây anh đang bàn chuyện một vài hạng mục lớn nên thường xuyên bay qua bay lại giữa Anh và Trung Quốc, có cảm giác mệt mỏi không nói ra thành lời, thậm chí anh còn không biết mình bán mạng thế này vì cái gì, phía trước mơ hồ, cảm thấy mình càng sống càng quay về ngày xưa.
Nhưng lại nghĩ có thể đây là cơ hội gặp được Nhan Nặc, có điều do dự một chút nữa thì đã tới trường rồi, biết rõ là cô tránh mình nhưng vẫn nhớ cô, nghĩ về cô, cảm giác không còn thuộc về mình nữa giống như một cánh tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim anh, ngày đêm đau nhức, nói như lời Vũ Triết thì: Hai người chỉ là tự làm tự chịu, không trách người khác được.
Không ngờ thực sự đã gặp được.
Có điều với tính cách của Đoàn Dịch Sâm, anh không làm được chuyện bám dính không rời, cho dù hai người gặp nhau anh cũng chỉ bước đến chào hỏi: “Hi, trùng hợp thế, em gặp giáo sư Từ chưa? Ban nãy gặp giáo sư, ông ấy còn nhắc tới em đấy.”
Nhan Nặc sững lại rồi gật đầu: “Vâng, ban nãy đi chào thầy với các bạn rồi, thầy vẫn coi tôi như một đứa trẻ chưa lớn...” Nói xong, cô ngừng lại, đột nhiên cảm thấy những lời này không phù hợp với hai người nữa rồi.
Lại im lặng, hai người đều không biết phải tiếp tục chủ đề này thế nào cho phù hợp, sự ngại ngùng lan rộng. Đoàn Dịch Sâm cảm thấy xót xa, đột nhiên cảm thấy mình không thể nào tiếp tục ở nơi khó thở thế này nữa, nên anh vội tìm lý do rời khỏi đó.
Nhan Nặc cũng thở phào, điện thoại chợt reo lên.
“Ở đâu đấy?” Giọng Tần Phóng rất vui vẻ.
Nhan Nặc cũng cười theo: “Anh quên à? Hôm nay là kỷ niệm một trăm năm thành lập trường em, bây giờ em vẫn ở trong trường mà.”
“Về được chưa? Anh đến đón em.”
Nhan Nặc cười anh: “Anh ngốc à? Không phải đang ở Thanh Đảo sao, sao đến đón em được?”
“Anh biết phép thuật, một giây sau sẽ đứng trước mặt em, em có tin không?” Tần Phóng bắt đầu nói đầy vẻ thần kỳ.
Nhan Nặc ngạc nhiên ôm miệng: “Sao anh lại về rồi? Không phải đi một tuần sao?”
“Còn không phải vì nhớ em sao, giải quyết công việc xong sớm một chút là về ngay, cảm động chưa? Mau, thơm anh một cái.”
Tiếng cười của anh như có sức cảm hóa khiến Nhan Nặc cũng cảm thấy dễ chịu hơn: “Không được linh tinh, ai muốn thơm anh chứ!”
Tần Phóng cũng không miễn cưỡng: “Vậy em đợi anh ở cổng trường, một lát nữa anh đến.”
“Vâng!”
Cúp máy, Nhan Nặc chào tạm biệt các bạn rồi một mình men theo con đường trồng cây ngô đồng ra về. Có rất nhiều đường thông ra cổng nhưng cô thích đi con đường này nhất, giống như cô đã lựa chọn một phương hướng, một sự việc, một quyết định, một người, thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Nhan Nặc đứng đợi anh ở cổng, thấy Đàon Dịch Sâm bước vào quán cà phê Lời của gió, lúc này anh chỉ đơn thuần là ngồi xuống, nhìn và nghĩ.
Thời gian của một cốc capuccino đã từng là thứ Nhan Nặc thích nhất.
Đợi khi anh bước ra khỏi quán đón từng đợt gió mát rượi, thì đằng sau là hàng loạt chiếc chuông gió vang lên thánh thót, tạo nên một đường cong hoàn mỹ. Bây giờ thật trùng hợp, anh nhìn thấy Tần Phóng xuống xe tươi cười đón Nhan Nặc, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái. Lần đầu tiên anh thấy capuccino đắng thế này, cảm giác cứ mắc trong miệng không mất đi, cánh tay cầm món quà cũng không còn chút sức lực nào nữa.
Anh hiểu rõ cách đối nhân xử thế, cách kinh doanh, nhưng từ đầu chí cuối không biết đối mặt với sự thật trong tình yêu, trước cũng thế, bây giờ cũng thế, đây có lẽ là thất bại lớn nhất của đời anh.
Đoàn Dịch Sâm ơi là Đoàn Dịch Sâm, rốt cuộc là mày nghĩ thế nào đây? Tình cảm không phải là kinh doanh, không phải cứ tăng vốn đầu tư là có thể có được cơ hội có một không hai, hơn nữa, yêu cô ấy, mày càng không thể lặp lại. Nhưng buông tay thì đau khổ, quên đi thì quá khó.
Gần đây xảy ra hai sự việc.
Một là con thứ ba nhà họ Lâm - Lâm Vũ Triết và Cao Tịnh đã hủy hôn, việc này khiến giới thượng lưu lại dậy sóng, người ta suy đoán ra vô số nguyên nhân. Hai là Liễu Tư Thần sinh sớm, dự sinh là ngày Mười lăm nhưng đứa bé lại không chờ đợi được nữa nên ra đời vào đầu tháng, là một bé gái xinh xắn.
Chỉ cần là người biết nội tình sự việc thì không khó để liên hệ hai sự việc lại với nhau, đáng tiếc lúc này dù Lâm Vũ Triết muốn quay đầu mà Liễu Tư Thần không đồng ý cho anh cơ hội, huống hồ còn có bố mẹ Tư Thần như hai ngọn núi ngăn đó, với Lâm Vũ Triết thì đường còn rất dài. Công ty anh cũng không đến nữa mà ngày ngày túc trực ở bệnh viện, cho dù ai nói gì anh cũng không hề dao động, người lớn người bé cần thứ gì là anh chuyển tới bệnh viện không thiếu, Liễu Tư Thần bất lực với anh nên chỉ biết làm mặt lạnh lùng, hai người cứ lạnh tanh mà đối mặt với nhau.
Hôm nay, Tần Phóng và Nhan Nặc cùng đi thăm con của Liễu Tư Thần, đứa bé sắp đầy tháng, đôi mắt nhỏ đen cứ lúng liếng nhìn người tới, không khóc không quấy, rất ngoan. Tần Phóng nhìn thấy thích quá bèn kéo tay Nhan Nặc: “Hay là chúng ta cũng mau sinh một đứa đi.”
Nhan Nặc bỗng chốc đỏ bừng mặt, rút khỏi tay anh rồi nói: “Anh nghĩ sinh con là trò chơi à, làm gì có chuyện nói sinh là sinh chứ? Hơn nữa, em dựa vào cái gì mà sinh cho anh?”
Tần Phóng ôm chặt eo cô không buông: “Dù sao em cũng không chạy được.”
Liễu Tư Thần không chịu được cảnh hai người đong đưa trước mặt cô, nên vừa ôm con vừa nói: “Hai người giữ ý tứ một chút, muốn ân ái thì về nhà, ở đây vẫn còn một bông hoa của tổ quốc đó.”
Lúc này, Lâm Vũ Triết từ ngoài bước vào, anh đặt cặp lồng trong tay xuống rồi ôm con vào lòng rất tự nhiên, sau đó nói với Liễu Tư Thần: “Cháo này chỉ ấm ấm, em ăn một chút đi, để anh trông con.”
Liễu Tư Thần ậm ừ một câu: “Ai bắt anh lắm chuyện thế?”
Đây là cách hai người sống với nhau từ trước đến giờ, một người đánh, một người chịu bị đánh, chỉ là đối tượng bây giờ ngược hoàn toàn với ngày xưa.
Lâm Vũ Triết bỏ qua mà nhìn Tần Phóng với Nhan Nặc mỉm cười: “Đến giờ cho con uống sữa rồi, hai người cứ ngồi chơi tự nhiên nhé.” Lúc sinh, Liễu Tư Thần bị đau ba ngày ba đêm, cuối cùng quyết định sinh mổ, hơn nữa không đủ sữa nên đứa trẻ chỉ còn cách uống sữa ngoài.
“Anh, mấy hôm không gặp không ngờ lại biến thành hai người khác biệt thế này, bây giờ nhìn ra dáng ông bố lắm rồi.” Tần Phóng thấy không khí căng thẳng nên pha trò cho vui.
Lâm Vũ Triết cười, nói: “Làm dần thành quen, đến lượt cậu thì cậu cũng thế thôi, nói khó không khó mà nói dễ cũng không dễ.” Động tác ôm con của anh rất thành thục, rất dịu dàng, lúc cho con uống sữa cũng vô cùng cẩn thận khiến Nhan Nặc và Tần Phóng cảm thấy khâm phục, nếu không có đủ kiên nhẫn thì chẳng thể nào làm được, huống hồ anh ấy còn là công tử xuất thân từ gia đình quyền quý, làm được đến thế này cũng không hề dễ dàng.
Liễu Tư Thần ngồi bên sững người nhìn Lâm Vũ Triết, ngay cả cô cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Có lẽ hai người họ cần có nhiều thời gian hơn nữa để làm giảm đi cảm giác chẳng lấy gì làm vui vẻ này.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Tần Phóng lấy hết can đảm nói với Nhan Nặc: “Nhan Nặc, chúng ta kết hôn đi.”
Nhan Nặc khựng lại, rồi nheo mắt nhìn anh: “Không hoa tươi, không nhẫn, không nến, không bữa tối, không quỳ xuống. Anh Tần, anh cầu hôn không lãng mạn chút nào cả.”
Tần Phóng cầm tay cô đặt lên tim mình: “Cô Nhan, trái tim của tôi đáng quý hơn mọi thứ trên thế giới này, cô có tôi rồi, lẽ nào còn không vừa ý sao?”
Nhan Nặc đấm ngực anh rồi nói không khách khí: “Hứ, đúng là anh Tần tự sướng quá rồi. Có điều, không có màn cầu hôn lãng mạn thì mọi thứ miễn hết.”
Tần Phóng “hứ” một tiếng rồi nói: “Đúng là đàn bà, tên của em là: Không thiết thực.”
Thứ Sáu, sắp tan ca thì Tần Phóng đột nhiên gọi điện cho Nhan Nặc, ngữ khí rất thần bí: “Tối nay chúng ta không ăn cơm ở nhà, một lát nữa em tới nhà hàng Alice ở đường Vương Hậu, anh đợi em ở đó.”
Nhan Nặc bận rộn cả một ngày cũng không có tinh thần mà nghĩ nhiều, cô hỏi: “Alice? ở đó rất đắt mà, lẽ nào có việc gì đáng chúc mừng sao?”
Tần Phóng không hạ giọng mà bá đạo nói: “Em hỏi nhiều thế làm gì, đến là biết, mau lên, anh đợi em.”
Vào giờ tan tầm nên người đợi xe buýt và tàu điện ngầm rất đông, Nhan Nặc nghĩ rồi vẫy tay gọi taxi, sau khi ngồi lên cô nói: “Phiền bác cho cháu tới nhà hàng Alice ở đường Vương Hậu.”
Lái xe vui vẻ đáp: “Được rồi.”
Xe ban đầu đi rất nhanh nhưng sắp tới đường Vương Hậu thì tắc cứng, một hàng xe dài không nhìn thấy đầu, hai mươi phút trôi qua mà không nhích lên được. Nhan Nặc nhìn đồng hồ, đã sắp bảy giờ, trời cũng bắt đầu tối, các tòa nhà xung quanh bắt đầu tỏa ra ánh sáng đủ màu, xem ra đi bộ còn nhanh hơn ngồi xe.
Cô vội vàng trả tiền rồi xuống xe đi về phía trước, lúc qua một nhà hàng bách hóa hình như đang có hoạt động khuyến mại, người tới xem rất đông. Mà thế giới này luôn có những việc trùng hợp, sau buổi kỷ niệm thành lập trường, Đoàn Dịch Sâm và Nhan Nặc lại tình cờ gặp nhau một lần nữa. Cô cảm thấy Đoàn Dịch Sâm gầy hơn cô tưởng tượng, mặt hốc hác xanh xao, mệt mỏi, chắc là quá bận chăng?
Đoàn Dịch Sâm cầm túi công văn đang đi về phía bãi đỗ xe, thấy Nhan Nặc liền dừng chân, cười nhạt: “Tối thế này sao còn đến chỗ này, đi ăn cơm à?”
Nhan Nặc cũng cười: “Vâng, có hẹn.”
Ánh mắt Đoàn Dịch Sâm tối sầm, miễn cưỡng cười: “Thật tiếc, anh cũng có hẹn khách hàng, nếu không chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện.” Anh dùng túi công văn che đi, tay xoa nhẹ chỗ dạ dày lúc họp đau dữ dội, ngoài mặt thần thái vẫn bình thường: “Vậy cứ thế đi, sau này có thời gian sẽ hẹn nhau đi ăn bữa cơm.”
Nhan Nặc cũng không biết phải nói gì, cô chỉ gật đầu: “Vâng, vậy đợi lúc nào có thời gian.” Thực ra cả hai đều biết đây chẳng qua chỉ là những lời khách sáo, người yêu không phải mà bạn bè cũng khó, dù sao giữa hai người luôn có khoảng cách nên không tự nhiên được.
Đoàn Dịch Sâm mới đi được hai bước thì nhớ ra điều gì đó liền quay lại nói với Nhan Nặc: “Nặc Nặc, em đợi một chút.” Vì không để ý nên anh lại gọi cô như trước, hai người đều sững lại, anh định thần lại nói: “Anh có thứ này muốn tặng em, nhưng lại để ở xe, em đứng đây đợi anh, anh đi lấy cho em, được không?”
Ánh mắt Nhan Nặc cho thấy cô không biết phải làm thế nào, nên lắp bắp từ chối: “Tôi đang vội, là thứ gì thế? Hay là lần sau đưa cho tôi?”
Đoàn Dịch Sâm cuống lên, anh đánh mất phong độ bình thường, cầm tay cô nói: “Nhanh thôi, em đợi anh nhé!” Không cho cô cơ hội từ chối, anh đã chạy nhanh ra bãi đỗ xe.
Chuông đồng hồ vang lên, điện thoại trong túi đang rung, chắc là Tần Phóng gọi tới giục. Nhan Nặc nhìn theo hướng Đoàn Dịch Sâm vừa đi rồi nghĩ, nhắn tin cho anh: Tôi có việc gấp nên đi trước, gặp nhau sau.
Bãi đỗ xe.
Đoàn Dịch Sâm vừa lấy được hộp quà ở ghế sau ra, nhìn vào trong rồi cười mãn nguyện, nhưng khi anh lái xe đến nơi thì không nhìn thấy ai cả, không phải không thất vọng, nhưng không còn cách nào khác, anh sớm biết rằng họ đã là người xa lạ.
Đau, cơn đau không thể ngăn được đang lan khắp tứ chi và mọi ngõ ngách trong cơ thể anh.
Nhan Nặc thờ ơ bước tới nhà hàng Alice, ngay lập tức có người dẫn cô vào trong phòng đặt sẵn, bên trong là ánh đèn lung linh, nhưng không nhìn thấy bóng Tần Phóng đâu cả. Cô đang nghi ngờ thì trong phòng vang lên bản nhạc mà cô thích nghe. Tần Phóng đẩy một chiếc bánh ga tô đi ra, hôm nay anh ăn mặc rất nghiêm túc, gương mặt tươi cười, trên bánh viết: Nhan Nặc, anh yêu em.
Ánh điện dần sáng lên, anh ôm hoa hồng, từng bước từng bước tiến về phía cô, đứng trước mặt cô, tay trái nắm chặt, giọng có phần căng thẳng: “Nhan Nặc, anh...”
Đúng lúc đó chuông điện thoại cứ réo liên tục giống như nếu chủ nhân không nghe thì nó sẽ không ngừng kêu...
Nhan Nặc cười trừ rồi nghe điện thoại: “Xin chào!”
Là giọng của Lâm Vũ Triết: “Tiểu Nặc à? Anh vừa nhận được điện thoại, Dịch Sâm bị tai nạn ô tô. Lát nữa sẽ được đưa vào bệnh viện trung tâm, tình hình cụ thể anh cũng không rõ, bây giờ anh đang về, em có thể... có thể đến đó một lát được không?...”
Cạch, điện thoại rơi xuống sàn nhà trong vô thức.
Đầu Nhan Nặc bây giờ trống rỗng.
Nhan Nặc hoàn toàn không biết gì nữa, cô đứng sững không nói gì cả, cảm giác như bị một tảng đá lớn chặn ở họng.
Tần Phóng không hiểu vì sao, anh cảm thấy nghe xong điện thoại cô trở lên khác lạ quá, vì thế đặt hoa sang một bên rồi ôm vai cô: “Nhan Nặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhan Nặc bị tiếng nói làm kinh động khiến cô lùi lại hai bước, một lúc sau mới tìm lại được lý trí, rồi hốt hoảng túm lấy áo Tần Phóng: “Tai nạn ô tô, anh ấy bị tai nạn ô tô.”
“Ai bị tai nạn ô tô?” Tần Phóng hỏi, anh cũng bắt đầu thấy lo lắng.
Nhan Nặc dường như không nghe thấy anh nói gì nữa, cô không nghĩ gì nữa mà túm lấy túi trên sofa rồi chạy ra ngoài, Tần Phóng bực mình mắng một câu rồi vội vã chạy theo.
Lúc này đang là giờ cao điểm, Nhan Nặc đợi mãi vẫn không bắt được xe, trong lòng đang lo lắng thì nghe thấy tiếng bóp còi, cô quay lại, hóa ra Tần Phóng đã lái xe đến bên kia đường đợi cô.
Anh nhìn cô vẫy tay rồi gào lên: “Em mau lên đây, ở bệnh viện nào? Anh đưa em đi sẽ nhanh hơn.”
Nhan Nặc mím môi, không còn sự lựa chọn nào khác, cô lên xe, bây giờ cô mới ý thức được ban nãy mình đã quên mất sự tồn tại của Tần Phóng, không nên, thực sự không nên.
Chỉ là bây giờ cô phải mở lời thế nào để nói cho rõ đây?
“Em...” Cô mới thốt lên được một từ rồi không nói được gì nữa, lòng dạ rối bời, dường như mọi thứ đang quấn vào nhau, chuyện của Đoàn Dịch Sâm, chuyện của cô, chuyện của Tần Phóng, trong một chốc lát không thể nói hết được, hơn nữa bây giờ Đoàn Dịch Sâm sống chết còn chưa rõ.
Màu đen của bóng đêm phản chiếu trong đáy mắt Tần Phóng, ánh đèn lóe qua khiến người ta không nhìn rõ anh đang nghĩ gì. Anh nghiêm túc lái xe, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô qua gương chiếu hậu, định nói gì đó lại thôi, bản thân anh cũng không dễ chịu nhưng vẫn trấn tĩnh an ủi cô: “Em đừng lo, cứ đến bệnh viện xem tình hình thế nào đã, không hẳn là nghiêm trọng đâu.”
Nhan Nặc do dự một hồi, cô nghiêng người nhìn Tần Phóng, chắc anh đã đoán được mọi chuyện nhưng vẫn an ủi cô, miệng khẽ mở nhưng không nói được nửa câu, trong lòng thấy an tâm hơn nhiều. Cô dựa vào ghế, nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện mong Đoàn Dịch Sâm không sao.
Sau khi vào bệnh viện, Nhan Nặc mới phát hiện ra mình không cứng rắn như tưởng tượng, ngay cả đi bộ chân cô cũng run, nếu không có Tần Phóng dìu, chắc cô không đi nổi, cô cố gắng bình tĩnh, ngồi ở ghế dài ngoài phòng phẫu thuật nhìn ánh đèn đỏ trong phòng mà sững sờ, hai hàng lệ lặng lẽ chảy dài.
Năm đó, cô vừa chia tay Đoàn Dịch Sâm, tâm trạng rơi xuống đáy vực, trên đường về nhà mới biết bố cô nằm viện.
Lúc đó, bố cô nghĩ mình không mắc bệnh gì nghiêm trọng nên luôn giấu cô, chỉ là không muốn cô lo lắng.
Cô tự nói với mình, Nhan Nặc, mày thật vô dụng, không những tình cảm thất bại mà ngay cả người thân nhất cũng không chăm sóc được, sống còn có ích gì nữa chứ.
Trong ký ức cũng là một đêm lạnh như băng thế này, bố cô đột nhiên phát bệnh và vào phòng cấp cứu, không bao giờ ra nữa, không có ai gọi cô là con gái cưng nữa, cũng không còn mỗi lần về nhà lại được ăn món ăn quê nhà thơm ngon nữa, không được quyến luyến vòng tay ấm áp ấy nữa...
Đúng thế, cô sợ, cô sợ Đoàn Dịch Sâm cũng như bố cô, cô không thể nói rõ cảm xúc của mình, chỉ là cả người lạnh toát, sao lại bị tai nạn chứ? Người cẩn thận như anh ấy rõ ràng ban nãy còn đứng trước mặt cô vừa nói vừa cười, còn nói tặng quà cho cô, quà... Cô giận bản thân, sao lại không nhận tấm lòng của anh ấy chứ? Nhan Nặc, sao mày lại nhẫn tâm thế?
Nhan Nặc cứ chìm đắm trong thế giới của mình như thế, ngay cả Tần Phóng ngồi xuống bên cạnh cô lúc nào cô cũng không biết, đột nhiên cảm thấy ấm áp cô mới ngẩng lên, hóa ra anh đang ôm cô, giọng anh vang lên từng câu một: “Không sao đâu, đừng sợ, có anh mà, không sao đâu...”
Cơ thể cứng đơ của Nhan Nặc cuối cùng cũng thả lỏng, có điều cô vẫn nấc liên tục, bàn tay nắm chặt khống chế cảm xúc của bản thân, chưa đợi được Đoàn Dịch Sâm bình an, cô không được phép ngã gục.
Tầm mười một giờ đêm, Lâm Vũ Triết mới tới bệnh viện, trên đường đi anh đã liên lạc với người nhà Đoàn Dịch Sâm ở bên Anh để họ mau chóng về nước, có điều về đây cũng mất khá nhiều thời gian.
Thấy Nhan Nặc khóc sắp thành “người lệ” thế này, anh ra hiệu cho Tần Phóng ra ngoài nói chuyện, Tần Phóng gật đầu rồi buông tay Nhan Nặc, đứng dậy đi ra ngoài hành lang.
Lâm Vũ Triết cũng rất mệt mỏi, bất an: “Tình hình cậu ấy thế nào rồi?” Anh vừa nói vừa đưa tay sờ túi áo tìm thuốc lá, nhưng không thấy, anh mới chợt nhớ ra sau khi đứa con chào đời, anh không hút thuốc nữa, hơn nữa trong bệnh viện cũng không được hút thuốc, anh khẽ nắm tay lại rồi lại buông ra.
Tần Phóng dựa lưng vào tường, đôi mày chau lại mệt mỏi, sau đó chầm chậm nói hết những gì anh biết: “Ban nãy em hỏi hộ lý và bác sĩ cấp cứu lúc đó, hình như anh ta mất lái nên đâm vào dải phân cách bên đường, may mà trong xe có đệm hơi, tình hình chắc không quá nghiêm trọng, có điều, mọi thứ phải đợi kết quả phẫu thuật mới biết được.”
“Cậu ấy lái xe rất cừ, làm sao mà đang yên lành lại mất lái cơ chứ?” Lâm Vũ Triết vò đầu, tay phải đặt lên vai Tần Phóng: “Tối nay vất vả cho cậu rồi, ở bên này cậu ấy không có người thân thích, người đầu tiên tôi nghĩ tới là Tiểu Nặc...”
Giọng Tần Phóng có phần chua chát: “Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, anh đừng khách khí với em.” Nói thật lòng, tận mắt nhìn thấy Nhan Nặc vẫn còn lo lắng cho Đoàn Dịch Sâm như thế, trong lòng anh đang ghen lồng lộn, nhưng bây giờ người ta sống chết chưa rõ, anh tự thuyết phục chính mình, hai người họ chỉ là bạn thôi, anh là đàn ông, phải độ lượng, chỉ là làm người đàn ông độ lượng không dễ dàng chút nào.
Tám tiếng trôi qua, Nhan Nặc vẫn rất hốt hoảng, ánh đèn trong bệnh viện trắng toát khiến gương mặt cô càng trắng, điều duy nhất anh có thể làm đó là ở bên cạnh cô, làm chỗ dựa cho cô.
Ba người cùng thức đến hơn năm giờ sáng, ánh đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.
Bác sĩ bước ra, Nhan Nặc liêu xiêu bước lên, lo lắng hỏi: “Bác sĩ? Anh ấy thế nào rồi?”
Lâm Vũ Triết và Tần Phóng cũng căng thẳng, lo lắng chờ đợi câu trả lời của bác sĩ.
Bác sĩ nói một đống thuật ngữ chuyên môn, Nhan Nặc không nhớ rõ gì cả, chỉ nhớ một câu: “Không nguy hiểm đến tính mạng”, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy sức lực của cơ thể dường như bị rút cạn, cả người mềm nhũn, vừa cười vừa khóc.
May mà anh ấy không sao.
Còn Tần Phóng bây giờ cũng đã an tâm hơn, chỉ là tâm trạng rất phức tạp, anh đưa tay sờ hộp gấm trong túi áo, rồi nhìn Nhan Nặc mặt đầy nước mắt, ánh mắt chợt tối sầm lại.
Không biết đây có phải là ý trời.