Tần Phóng cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi, anh vốn là người có tính khí bùng nổ, từ trước tới giờ có gì đều nói thẳng, không che giấu gì, anh có thể mặt không đổi sắc mà giải quyết ngon lành khách hàng khó tính, có thể ung dung đối mặt với những hạng mục công việc khó nhằn, có thể lạnh lùng nói chuyện với những người không liên quan đến anh, nhưng anh không thể nào chấp nhận được việc tiếp tục cuộc chiến tranh lạnh mãi không chấm dứt giữa anh và Nhan Nặc, câu hỏi này cứ dần dần bào mòn tâm trí anh.
Nếu trong cuộc đời, mỗi người nhất định phải trải qua một kiếp nạn tình duyên, vậy thì Nhan Nặc chính là kiếp nạn của Tần Phóng, anh không thể trốn tránh và cũng không muốn trốn tránh.
Anh cũng hiểu có một số việc không thể lòng vòng, một khi đã lòng vòng thì sẽ dễ thắt nút, mà đều do tính khí của anh đã gây ra cục diện không thể giải quyết được như thế này.
Điều này có thể trách ai đây?
Phóng lẩm bẩm rồi lại ngửa cổ uống cạn ly rượu, trước mặt anh bày đầy vỏ chai, dưới ánh đèn mờ mờ của quán rượu, trên trán anh là sự hỗn hợp, một nửa là kẹo ngọt, một nửa là nỗi đau tình.
Phương Lỗi thực sự không chịu được nữa, anh giằng lấy cốc của Tần Phóng rồi bực mình nói: “Đại ca à, cậu dùng một trăm linh tám lý do lôi tôi đến đây để nhìn cậu mượn rượu giải sầu sao? Vô nhân đạo quá đó.” Hôm nay anh đã thực sự chứng kiến thế nào là phát điên vì yêu, người này rõ là yêu Nhan Nặc chết đi được, anh đã ở bên Tần Phóng một buổi tối, màng nhĩ chỉ nghe thấy cậu ta nhắc tới hai từ “Nhan Nặc”, nếu nói người đàn ông mặt lún phún râu này là Tần Phóng tiếng tăm lẫy lừng chắc không ai tin.
Tần Phóng ngửa cằm, hai mắt lờ đờ, nhìn Phương Lỗi cũng thành hai bóng người lồng vào nhau, sau đó cười hi hi rồi vỗ vai anh: “Cậu đừng coi thường rượu, nó có tác dụng lớn lắm, chí ít có thể khiến người ta quên đi một số thứ không nên nhớ.” Nói xong, anh đưa tay định giành lấy cốc rượu.
Phương Lỗi nhanh tay giữ lấy rồi mắng anh không hề khách khí: “Hứ, cậu quên được sao? Sáng sớm tỉnh dậy chẳng phải vẫn nhớ sao? Không chừng còn nhớ rõ hơn nữa...” Sau đó anh không nói nữa, có khi Tần Phóng cũng không thèm nghe.
Nhưng không ngờ Tần Phóng nửa say nửa tỉnh lại nghe thấy hết, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó “ợ” một tiếng rồi nửa cười nửa không nhìn màu sắc huyền ảo chiếu ra từ ánh đèn neon, cười nhạt: “Đúng thế, sự thực vốn bày ra trước mắt vô cùng rõ ràng, tôi còn muốn quên điều gì chứ?”
Có một câu anh mãi không dám hỏi.
Nhan Nặc, bây giờ người trong tim em là ai? Em có thực sự yêu anh không?
Từ trước tới giờ anh là người tự phụ, vì thế anh không thua được, trong trận chiến ái tình này, anh không có nửa phần chắc chắn, chỉ có thể đánh đố bằng sự thật lòng của mình.
Phương Lỗi thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng: “A Phóng, đừng uống nữa, chúng ta về đi, tôi đưa cậu về.”
Tần Phóng đẩy tay anh ra, cầm cốc rượu lên, ngửa cổ dốc cạn, miệng nói lung tung: “Muốn về thì cậu đi mà về một mình, tôi không về.”
Bình thường Tần Phóng cao to hơn Phương Lỗi, lại thêm rượu vào nữa nên Phương Lỗi không đẩy anh đi được, bất đắc dĩ anh đành bấm số gọi Nhan Nặc, muốn đương sự tới khuyên can xem thế nào nhưng đối phương không nghe máy, anh nghĩ rồi lại bấm số của Lâm Vũ Triết, thế này mới mời được cứu tinh tới đây.
Gần đây Lâm Vũ Triết về thành phố C bận làm hộ khẩu cho con, lại thêm bạn thân nằm viện nữa nên anh ở lại thêm mấy ngày, nhận được điện thoại của Phương Lỗi, anh vội vàng tới ngay.
Có điều vừa bước chân vào quán bar sặc mùi gái và rượu, Lâm Vũ Triết chau mày, có con rồi nên anh phải tu thân tới mức người khác phải giật mình, không những thuốc, rượu không đụng vào mà ngay cả mấy nơi giải trí như thế này lâu lắm rồi anh cũng không tới.
Nhìn thấy Tần Phóng người toàn mùi rượu đang nằm ngả ngớn trên sofa, anh tức điên lên, túm lấy cổ áo Tần Phóng sầm mặt lại nói: “Cậu đang làm gì thế hả? Bị điên vì rượu hả?”
Phương Lỗi đứng bên không quên nói chêm vào: “Còn làm gì nữa? Không phải điên vì tình mà thành ra như vậy sao?”
Lần này thì cả Phương Lỗi, Lâm Vũ Triết cũng không tha: “Sao cậu không khuyên giải cậu ấy hả? Cứ mặc cậu ấy làm loạn thế này sao? Nhìn bộ dạng của cậu ấy xem, say mềm như thế này rồi. Tôi mà là Nhan Nặc, tôi cũng không thèm để ý đến cậu ta.” Nếu nói ai là người rõ chuyện tình của ba người nhất thì cũng nên tính cả anh, vì thế mấy lời đả kích thế này anh rõ nhất.
Phương Lỗi cảm thấy oan ức đang định lên tiếng giải thích cho mình thì Tần Phóng đã nổi xung, anh mở miệng nói với Lâm Vũ Triết: “Dựa vào cái gì mà không chọn em? Anh ta có gì tốt chứ? Không phải chỉ bị tai nạn thôi sao? Em cũng có thể đâm xe, có cái gì to tát lắm đâu... Á, sao anh lại đánh em?”
Tần Phóng ôm nửa mặt tức giận nhìn Lâm Vũ Triết, quả đấm vừa rồi đau chết đi được.
Lâm Vũ Triết tức đỏ mắt, hận một nỗi một quả đấm không khiến Tần Phóng tỉnh được: “Cậu có giỏi thì nói lại một lần nữa xem? Mấy câu thế này cậu thích là nói ra miệng được sao?” Đoàn Dịch Sâm là bạn thân của anh, Tần Phóng là cậu em anh để ý chăm sóc từ nhỏ tới lớn, dù ai xảy ra chuyện, anh đều cảm thấy khó chịu trong lòng, anh cũng biết trong lòng Tần Phóng khó chịu về điều gì, anh cũng có thể hiểu, nhưng tính mạng không thể lấy ra làm trò đùa được, đều này khiến những người quan tâm cậu ấy sẽ nghĩ gì?
Phương Lỗi thấy tình hình không ổn nên vội vàng cứu vãn: “Anh Lâm, có gì cứ từ từ nói, A Phóng say rồi, anh thông cảm cho cậu ấy.” Trong lòng Phương Lỗi đang thầm kêu oan, rõ ràng muốn có thêm người tới giúp anh đưa Tần Phóng về, sao lại suýt chút nữa thì đánh nhau chứ?
“Hứ!”
Lâm Vũ Triết hất tay đẩy Tần Phóng nằm xuống sofa, đi vòng xung quanh tìm được hai cốc nước lạnh giội thẳng vào mặt Tần Phóng: “Thế này thì tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì mau theo tôi về! Có gì nói hết ra cho rõ ràng.” Nói xong, mặc kệ Tần Phóng tức giận phản kháng, anh và Phương Lỗi vội kéo Tần Phóng ra khỏi quán bar.
Sau khi từ bệnh viện về, tâm trạng Nhan Nặc luôn khủng hoảng, một mình cô đi mấy vòng trên phố sau đó bước vào một siêu thị cao cấp, rồi lại đi từng vòng từng vòng trong đó, mua đầy một xe đồ, sau đó bắt xe về nhà, lên tầng, người ướt đẫm mồ hôi.
Về tới nhà thấy Tần Phóng đi vắng, cô cảm thấy thất vọng, nhìn đống thực phẩm mua về mà cười chua chát, lẽ nào bản thân phải tự sướng hết hay sao?
Cô cũng không có tâm trạng nấu nướng gì, mệt mỏi bước vào phòng tắm, hơi nước mơ màng phủ khắp phòng nhưng hình ảnh cô trong gương lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Vì thế cô ghét từ “lựa chọn”, bởi vì cô không muốn làm tổn thương bất cứ ai.
Vừa đẩy cửa phòng tắm bước ra, sự chênh lệch giữa nóng và lạnh khiến cô rùng mình, cô buông mình xuống giường, cảm giác giống như nhiều đêm trước, khi cô không giải quyết được việc gì đó cô sẽ vùi đầu vào ngủ, sau đó hy vọng khi tỉnh dậy sẽ có thần bóng đêm xử lý mọi vấn đề cho cô, mặc dù cô biết suy nghĩ này rất ấu trĩ nhưng khi gặp vấn đề thì người ta khó tránh khỏi việc chạy trốn.
Nhan Nặc trở mình không ngủ được, rồi lại mệt mỏi bò dậy, ngồi vào bàn lấy mảnh giấy định tô vẽ gì đó thì bất ngờ rút ra một tấm ảnh.
Đó là lần đầu tiên cô và Tần Phóng chụp chung, cả hai cười có phần cứng đơ, có phần ngại ngùng.
Khi đó hai người đóng giả tình nhân, và sau này trở thành tình nhân thực sự, có lẽ đây là số trời.
Nghĩ tới chuyện này Nhan Nặc lại bật cười, cô mau chóng viết đằng sau tấm hình: “Ngốc ạ, người em chọn là anh.”
Cô ngẩng đầu lên thấy hộp ước nguyện của mình đặt bên góc bàn, cô liền mở hộp nhét tấm ảnh vào nhưng lại có thêm phát hiện mới, khiến cô vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, vừa giận vừa buồn cười, vừa cảm động.
Từng tấm từng tấm, từng tờ từng tờ, từng câu từng câu, nét bút thô kệch, không phải chữ của cô mà là chữ của Tần Phóng.
Tại sao phải chiến tranh lạnh? Anh ghét chiến tranh lạnh.
Nhan Nặc, anh yêu em.
Không cho phép em nhớ anh ta nữa, em là của anh.
Nhan Nặc, chúng ta làm hòa đi, anh hy vọng ngày mai tỉnh dậy chúng ta lại vui vẻ như ngày xưa.
Nhan Nặc, cả cuộc đời anh chỉ là em, chỉ có em, chỉ yêu em.
Bất giác, nước mắt rơi lã chã.
Cái tên ngốc này...
Có thứ tình cảm sẽ lặng lẽ bước vào cuộc sống của bạn, không ầm ĩ, cũng không bám lấy bạn, nó như dòng nước nhỏ nhẹ nhàng chảy vào linh hồn bạn, đợi khi bạn phát hiện ra thì nó đã bám sâu mọc rễ, thậm chí là thành cây cổ thụ trong tim bạn, không thể nhổ đi, chúng ta thường gọi đó là tình yêu bền lâu.
Điều này có lẽ là cách giải thích tốt nhất cho chuyện tình yêu của Nhan Nặc và Tần Phóng, cho dù trong đó cũng có sóng gió, có khổ đau, có va chạm nhưng sư tử vẫn dùng sự bá đạo, sự thật lòng, sự kiên nhẫn của anh để chờ đợi, chinh phục người huấn luyện thú thuộc về anh, bây giờ cả hai cần nhất chính là sự tin tưởng lẫn nhau.
Nhớ lại những gì đã xảy ra vài năm qua, Nhan Nặc cảm thấy dường như mình đã trải qua một giấc mơ rất dài, cô hiểu rõ rằng người giúp cô đặt dấu chấm hoàn mỹ chỉ có thể là Tần Phóng - tên ngốc nghếch thích gây chuyện. Đột nhiên cô rất nhớ, rất nhớ anh.
Nhan Nặc quay sang nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm nhưng Tần Phóng vẫn chưa về, là bận việc công ty, hay anh không muốn gặp cô?
Cứ nhớ tới cảm giác xa lạ, xa cách lúc sáng nay, khi hai người đối mặt với nhau, cô lại thấy khó chịu, nếu như cô khiến anh khó chịu vậy thì cô nên là người giải quyết khúc mắc này.
Cô mở túi, lấy điện thoại gọi cho anh, mới phát hiện ra có vô số cuộc gọi nhỡ, đều là của Phương Lỗi, cô băn khoăn đang định gọi lại thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô vội chạy ra phòng khách, từ lỗ trên cửa nhìn ra thấy bóng ba người đàn ông quen thuộc, cô vội vàng mở cửa để họ vào.
“Anh ấy sao thế? Mọi người đi uống rượu à?” Nhan Nặc ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người họ.
“Đúng ra là mình A Phóng uống rượu, tụi anh chỉ đi cùng thôi.” Phương Lỗi bực dọc lắc đầu, rồi cùng Lâm Vũ Triết dìu con người cao to này vào phòng khách, đặt anh xuống sofa, sau đó xoa bóp tay chân Tần Phóng cho dãn gân cốt, đôi mắt khẽ nheo lại, anh than thở: “Cái tên này, bao năm rồi em không thấy cậu ấy uống say thế này...” Giọng anh trầm xuống vì Lâm Vũ Triết nháy mắt ra hiệu với anh, anh nhìn theo, Nhan Nặc đang cẩn thận tháo giày cho Tần Phóng, rồi kê gối, lau mồ hôi, không biết có nghe thấy anh nói gì không.
Cũng đúng, có một số việc người ngoài như các anh không nên nhúng tay vào.
Lâm Vũ Triết vỗ vai Nhan Nặc, thở dài: “Đợi A Phóng tỉnh rượu thì hai đứa nên nói chuyện với nhau, trong chốc lát thì nó không quen được, em bỏ qua cho nó.”
Nhan Nặc ngẩng đầu cười, cảm kích nói: “Vâng, cảm ơn hai người đã chăm sóc anh ấy giúp em, bây giờ muộn rồi, hai anh về nghỉ đi, có em chăm sóc anh ấy là được rồi.”
“Vậy tụi anh về đây.” Lâm Vũ Triết và Phương Lỗi gật đầu, rời khỏi căn hộ của Tần Phóng.
Nhan Nặc vào phòng tắm lấy khăn nóng ra, ngồi bên ghế định đắp lên trán cho anh, ai ngờ Tần Phóng lại nổi tính trẻ con hất tay cô ra, còn quay mặt sang một bên, mắt nhắm nghiền, không biết là say hay tỉnh.
Nhan Nặc không thấy phiền, cô cười hì hì nói: “Là say thật hay giả vờ say thế?” Im lặng một lúc, Tần Phóng ậm ừ một tiếng, Nhan Nặc lại cười: “Không nói là em coi như anh đã nghe thấy đó, haizz, bây giờ chúng ta nói cho rõ nhé, sau này chúng ta xảy ra chuyện gì mà cãi nhau, nếu tức giận thì một người giận còn một người tuyệt đối không được giận, nếu giận thì cũng coi như không, không được để đến ngày thứ hai mới tính sổ, anh có đồng ý không?”
Có điều Tần Phóng vẫn không lên tiếng, ngoảnh mặt đi, úp vào lưng ghế, hơi thở ngắt quãng.
Nhan Nặc cố nén cơn giận, chầm chậm đứng dậy, mới quay người đi thì đã bị kéo mạnh vào vòng tay ấm áp, không cựa quậy được.
Tần Phóng vùi đầu vào khe cổ cô dụi dụi, hơi thở nóng bừng phả vào tai cô rồi lan tới tậm tim, từng đợt hơi nóng từ cơn ngứa, giọng nói trầm trầm vang lên bên tai cô: “Nhan Nặc, đừng đi, đừng rời xa anh...”
Nhan Nặc gỡ tay anh ra, giả vờ tức giận, vừa đẩy anh vừa nói: “Ác nhân phải tố tội trước, là ai làm ngơ ai trước?”
“Ban nãy em vừa nói... sau này...” Tần Phóng ôm cô chặt hơn, bỏ qua những hờn giận, giọng anh có chút hoài nghi, thiếu tự tin: “Nhưng anh luôn cảm thấy chúng ta không có sau này...” Giữa hai người có quá nhiều thứ không chắc chắn, người đàn ông đó đã ở sâu trong ký ức của cô, cho dù anh cố gắng thế nào, dường như đều không thắng nổi trận chiến này, anh chẳng có chút chắc chắn nào, nói đến tức giận, thực ra anh giận bản thân mình hơn.
Nhan Nặc ngẩng lên, chậm rãi nói: “Vậy được thôi, nếu chúng ta không còn sau này nữa thì ngày mai em sẽ chuyển đi, anh không thấy em càng đỡ phiền.”
Gương mặt Tần Phóng lập tức xanh xao, anh gào lên: “Em nói cái gì thế hả?Anh không đồng ý, không đồng ý, không đồng ý, không đồng ý.” Chỉ cần cô đi thì giữa họ thực sự không còn hy vọng nữa rồi.
Nhan Nặc bật cười thành tiếng, cô quay lại, hai tay ôm mặt Tần Phóng, đôi mắt nhìn vào đôi mắt anh: “Đồ ngốc!”
Tần Phóng sững người nhìn cô, dường như chưa kịp thích ứng với thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ của Nhan Nặc.
Nhan Nặc bực mình véo má anh, mỉm cười: “Đồ ngốc, em không đi, anh ở đây, em còn có thể đi đâu nữa chứ?”
“Vậy em và anh ta...”
“Giờ là lúc nào rồi anh còn nói chuyện ấy? Em và anh ấy hai năm trước đã chia tay rồi, nếu thực sự quay lại thì không cần đợi tới lúc này, đều do anh suy nghĩ lung tung thôi, lẽ nào anh muốn em và anh ấy quay lại với nhau thế sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Tần Phóng vội phản đối ngay, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, bởi vì chính miệng cô ấy nói ra, cô và người ta không thể nào có khả năng nữa.
“Phải hay không cũng chẳng sao, dù sao có người ngày nào mặt cũng sưng sỉa nhìn em thấy ngứa mắt, ngày mai em cứ chuyển đi... ừm...” Nhan Nặc còn chưa nói hết câu thì Tần Phóng đã hôn cô.
“Để xem em còn dám nói muốn chuyển đi nữa không?” Tần Phóng thay đổi thái độ, lắc mình một cái liền biến thành Tần sư tử khí thế.
Nhan Nặc cũng sợ anh, cô chống nạnh đáp: “Em cứ nói đấy, anh làm gì được em?”
Anh cười gian xảo, rất bá đạo, nói: “Có thể làm gì được à? Làm thế này...” Sau đó anh hôn cô thật mạnh.
“Đúng rồi, ông gọi điện cho em đấy.”
“Ông? Ông gọi cho em làm gì?”
“Ông hỏi có phải chúng ta đã chia tay không...”
“Sau này không được nói chia tay! Nếu không em xem anh sẽ giải quyết em thế nào.”
“Hứ, em còn sợ anh sao? Ông còn nói nếu chúng ta không chia tay, vậy thì mau kết hôn đi.”
“Cái gì? Kết hôn?... Hi hi, em đồng ý lấy anh rồi à?”
“Em có nói câu đó đâu? Anh đừng tưởng bở.”
“Anh không biết! Anh coi như em đã đồng ý! Dù sao em cũng không chạy được, ngày mai chúng ta đi đăng ký.”
“Anh mau đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu, hôi chết đi được.”
“Hay ghê, dám chê anh sao? Anh cứ muốn hun thối em, thì sao nào?”
“Anh là đồ vô lại!”
“Muốn anh tắm cũng được, nhưng phải có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Hê hê, em phải tắm cùng đại gia đây.”
Sau đó tất nhiên sẽ là củi khô bốc cháy, một cảnh tượng tuyệt vời, những màn thân mật lâu ngày không diễn.
Nhan Nặc thấy mệt nên ngủ say, Tần Phóng nhẹ nhàng hôn lên mi mắt cô, trong đôi mắt anh là tình cảm sâu sắc không diễn tả được.
Đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, anh lấy chiếc hộp gấm trong ngăn tủ ở đầu giường ra, lấy chiếc nhẫn đeo vào tay Nhan Nặc, rồi cúi người thì thầm bên tai cô: “Nhan Nặc, đời này kiếp này, anh chỉ yêu mình em!”
Yêu tới nơi sâu thẳm, điều quan trọng không còn là hình thức, mà trái tim hai người luôn dựa vào nhau.
Tháng Năm năm đó, Tần Phóng và Nhan Nặc tổ chức hôn lễ rất long trọng.
Tần Phóng cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi, anh vốn là người có tính khí bùng nổ, từ trước tới giờ có gì đều nói thẳng, không che giấu gì, anh có thể mặt không đổi sắc mà giải quyết ngon lành khách hàng khó tính, có thể ung dung đối mặt với những hạng mục công việc khó nhằn, có thể lạnh lùng nói chuyện với những người không liên quan đến anh, nhưng anh không thể nào chấp nhận được việc tiếp tục cuộc chiến tranh lạnh mãi không chấm dứt giữa anh và Nhan Nặc, câu hỏi này cứ dần dần bào mòn tâm trí anh.
Nếu trong cuộc đời, mỗi người nhất định phải trải qua một kiếp nạn tình duyên, vậy thì Nhan Nặc chính là kiếp nạn của Tần Phóng, anh không thể trốn tránh và cũng không muốn trốn tránh.
Anh cũng hiểu có một số việc không thể lòng vòng, một khi đã lòng vòng thì sẽ dễ thắt nút, mà đều do tính khí của anh đã gây ra cục diện không thể giải quyết được như thế này.
Điều này có thể trách ai đây?
Phóng lẩm bẩm rồi lại ngửa cổ uống cạn ly rượu, trước mặt anh bày đầy vỏ chai, dưới ánh đèn mờ mờ của quán rượu, trên trán anh là sự hỗn hợp, một nửa là kẹo ngọt, một nửa là nỗi đau tình.
Phương Lỗi thực sự không chịu được nữa, anh giằng lấy cốc của Tần Phóng rồi bực mình nói: “Đại ca à, cậu dùng một trăm linh tám lý do lôi tôi đến đây để nhìn cậu mượn rượu giải sầu sao? Vô nhân đạo quá đó.” Hôm nay anh đã thực sự chứng kiến thế nào là phát điên vì yêu, người này rõ là yêu Nhan Nặc chết đi được, anh đã ở bên Tần Phóng một buổi tối, màng nhĩ chỉ nghe thấy cậu ta nhắc tới hai từ “Nhan Nặc”, nếu nói người đàn ông mặt lún phún râu này là Tần Phóng tiếng tăm lẫy lừng chắc không ai tin.
Tần Phóng ngửa cằm, hai mắt lờ đờ, nhìn Phương Lỗi cũng thành hai bóng người lồng vào nhau, sau đó cười hi hi rồi vỗ vai anh: “Cậu đừng coi thường rượu, nó có tác dụng lớn lắm, chí ít có thể khiến người ta quên đi một số thứ không nên nhớ.” Nói xong, anh đưa tay định giành lấy cốc rượu.
Phương Lỗi nhanh tay giữ lấy rồi mắng anh không hề khách khí: “Hứ, cậu quên được sao? Sáng sớm tỉnh dậy chẳng phải vẫn nhớ sao? Không chừng còn nhớ rõ hơn nữa...” Sau đó anh không nói nữa, có khi Tần Phóng cũng không thèm nghe.
Nhưng không ngờ Tần Phóng nửa say nửa tỉnh lại nghe thấy hết, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó “ợ” một tiếng rồi nửa cười nửa không nhìn màu sắc huyền ảo chiếu ra từ ánh đèn neon, cười nhạt: “Đúng thế, sự thực vốn bày ra trước mắt vô cùng rõ ràng, tôi còn muốn quên điều gì chứ?”
Có một câu anh mãi không dám hỏi.
Nhan Nặc, bây giờ người trong tim em là ai? Em có thực sự yêu anh không?
Từ trước tới giờ anh là người tự phụ, vì thế anh không thua được, trong trận chiến ái tình này, anh không có nửa phần chắc chắn, chỉ có thể đánh đố bằng sự thật lòng của mình.
Phương Lỗi thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng: “A Phóng, đừng uống nữa, chúng ta về đi, tôi đưa cậu về.”
Tần Phóng đẩy tay anh ra, cầm cốc rượu lên, ngửa cổ dốc cạn, miệng nói lung tung: “Muốn về thì cậu đi mà về một mình, tôi không về.”
Bình thường Tần Phóng cao to hơn Phương Lỗi, lại thêm rượu vào nữa nên Phương Lỗi không đẩy anh đi được, bất đắc dĩ anh đành bấm số gọi Nhan Nặc, muốn đương sự tới khuyên can xem thế nào nhưng đối phương không nghe máy, anh nghĩ rồi lại bấm số của Lâm Vũ Triết, thế này mới mời được cứu tinh tới đây.
Gần đây Lâm Vũ Triết về thành phố C bận làm hộ khẩu cho con, lại thêm bạn thân nằm viện nữa nên anh ở lại thêm mấy ngày, nhận được điện thoại của Phương Lỗi, anh vội vàng tới ngay.
Có điều vừa bước chân vào quán bar sặc mùi gái và rượu, Lâm Vũ Triết chau mày, có con rồi nên anh phải tu thân tới mức người khác phải giật mình, không những thuốc, rượu không đụng vào mà ngay cả mấy nơi giải trí như thế này lâu lắm rồi anh cũng không tới.
Nhìn thấy Tần Phóng người toàn mùi rượu đang nằm ngả ngớn trên sofa, anh tức điên lên, túm lấy cổ áo Tần Phóng sầm mặt lại nói: “Cậu đang làm gì thế hả? Bị điên vì rượu hả?”
Phương Lỗi đứng bên không quên nói chêm vào: “Còn làm gì nữa? Không phải điên vì tình mà thành ra như vậy sao?”
Lần này thì cả Phương Lỗi, Lâm Vũ Triết cũng không tha: “Sao cậu không khuyên giải cậu ấy hả? Cứ mặc cậu ấy làm loạn thế này sao? Nhìn bộ dạng của cậu ấy xem, say mềm như thế này rồi. Tôi mà là Nhan Nặc, tôi cũng không thèm để ý đến cậu ta.” Nếu nói ai là người rõ chuyện tình của ba người nhất thì cũng nên tính cả anh, vì thế mấy lời đả kích thế này anh rõ nhất.
Phương Lỗi cảm thấy oan ức đang định lên tiếng giải thích cho mình thì Tần Phóng đã nổi xung, anh mở miệng nói với Lâm Vũ Triết: “Dựa vào cái gì mà không chọn em? Anh ta có gì tốt chứ? Không phải chỉ bị tai nạn thôi sao? Em cũng có thể đâm xe, có cái gì to tát lắm đâu... Á, sao anh lại đánh em?”
Tần Phóng ôm nửa mặt tức giận nhìn Lâm Vũ Triết, quả đấm vừa rồi đau chết đi được.
Lâm Vũ Triết tức đỏ mắt, hận một nỗi một quả đấm không khiến Tần Phóng tỉnh được: “Cậu có giỏi thì nói lại một lần nữa xem? Mấy câu thế này cậu thích là nói ra miệng được sao?” Đoàn Dịch Sâm là bạn thân của anh, Tần Phóng là cậu em anh để ý chăm sóc từ nhỏ tới lớn, dù ai xảy ra chuyện, anh đều cảm thấy khó chịu trong lòng, anh cũng biết trong lòng Tần Phóng khó chịu về điều gì, anh cũng có thể hiểu, nhưng tính mạng không thể lấy ra làm trò đùa được, đều này khiến những người quan tâm cậu ấy sẽ nghĩ gì?
Phương Lỗi thấy tình hình không ổn nên vội vàng cứu vãn: “Anh Lâm, có gì cứ từ từ nói, A Phóng say rồi, anh thông cảm cho cậu ấy.” Trong lòng Phương Lỗi đang thầm kêu oan, rõ ràng muốn có thêm người tới giúp anh đưa Tần Phóng về, sao lại suýt chút nữa thì đánh nhau chứ?
“Hứ!”
Lâm Vũ Triết hất tay đẩy Tần Phóng nằm xuống sofa, đi vòng xung quanh tìm được hai cốc nước lạnh giội thẳng vào mặt Tần Phóng: “Thế này thì tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì mau theo tôi về! Có gì nói hết ra cho rõ ràng.” Nói xong, mặc kệ Tần Phóng tức giận phản kháng, anh và Phương Lỗi vội kéo Tần Phóng ra khỏi quán bar.
Sau khi từ bệnh viện về, tâm trạng Nhan Nặc luôn khủng hoảng, một mình cô đi mấy vòng trên phố sau đó bước vào một siêu thị cao cấp, rồi lại đi từng vòng từng vòng trong đó, mua đầy một xe đồ, sau đó bắt xe về nhà, lên tầng, người ướt đẫm mồ hôi.
Về tới nhà thấy Tần Phóng đi vắng, cô cảm thấy thất vọng, nhìn đống thực phẩm mua về mà cười chua chát, lẽ nào bản thân phải tự sướng hết hay sao?
Cô cũng không có tâm trạng nấu nướng gì, mệt mỏi bước vào phòng tắm, hơi nước mơ màng phủ khắp phòng nhưng hình ảnh cô trong gương lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Vì thế cô ghét từ “lựa chọn”, bởi vì cô không muốn làm tổn thương bất cứ ai.
Vừa đẩy cửa phòng tắm bước ra, sự chênh lệch giữa nóng và lạnh khiến cô rùng mình, cô buông mình xuống giường, cảm giác giống như nhiều đêm trước, khi cô không giải quyết được việc gì đó cô sẽ vùi đầu vào ngủ, sau đó hy vọng khi tỉnh dậy sẽ có thần bóng đêm xử lý mọi vấn đề cho cô, mặc dù cô biết suy nghĩ này rất ấu trĩ nhưng khi gặp vấn đề thì người ta khó tránh khỏi việc chạy trốn.
Nhan Nặc trở mình không ngủ được, rồi lại mệt mỏi bò dậy, ngồi vào bàn lấy mảnh giấy định tô vẽ gì đó thì bất ngờ rút ra một tấm ảnh.
Đó là lần đầu tiên cô và Tần Phóng chụp chung, cả hai cười có phần cứng đơ, có phần ngại ngùng.
Khi đó hai người đóng giả tình nhân, và sau này trở thành tình nhân thực sự, có lẽ đây là số trời.
Nghĩ tới chuyện này Nhan Nặc lại bật cười, cô mau chóng viết đằng sau tấm hình: “Ngốc ạ, người em chọn là anh.”
Cô ngẩng đầu lên thấy hộp ước nguyện của mình đặt bên góc bàn, cô liền mở hộp nhét tấm ảnh vào nhưng lại có thêm phát hiện mới, khiến cô vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, vừa giận vừa buồn cười, vừa cảm động.
Từng tấm từng tấm, từng tờ từng tờ, từng câu từng câu, nét bút thô kệch, không phải chữ của cô mà là chữ của Tần Phóng.
Tại sao phải chiến tranh lạnh? Anh ghét chiến tranh lạnh.
Nhan Nặc, anh yêu em.
Không cho phép em nhớ anh ta nữa, em là của anh.
Nhan Nặc, chúng ta làm hòa đi, anh hy vọng ngày mai tỉnh dậy chúng ta lại vui vẻ như ngày xưa.
Nhan Nặc, cả cuộc đời anh chỉ là em, chỉ có em, chỉ yêu em.
Bất giác, nước mắt rơi lã chã.
Cái tên ngốc này...
Có thứ tình cảm sẽ lặng lẽ bước vào cuộc sống của bạn, không ầm ĩ, cũng không bám lấy bạn, nó như dòng nước nhỏ nhẹ nhàng chảy vào linh hồn bạn, đợi khi bạn phát hiện ra thì nó đã bám sâu mọc rễ, thậm chí là thành cây cổ thụ trong tim bạn, không thể nhổ đi, chúng ta thường gọi đó là tình yêu bền lâu.
Điều này có lẽ là cách giải thích tốt nhất cho chuyện tình yêu của Nhan Nặc và Tần Phóng, cho dù trong đó cũng có sóng gió, có khổ đau, có va chạm nhưng sư tử vẫn dùng sự bá đạo, sự thật lòng, sự kiên nhẫn của anh để chờ đợi, chinh phục người huấn luyện thú thuộc về anh, bây giờ cả hai cần nhất chính là sự tin tưởng lẫn nhau.
Nhớ lại những gì đã xảy ra vài năm qua, Nhan Nặc cảm thấy dường như mình đã trải qua một giấc mơ rất dài, cô hiểu rõ rằng người giúp cô đặt dấu chấm hoàn mỹ chỉ có thể là Tần Phóng - tên ngốc nghếch thích gây chuyện. Đột nhiên cô rất nhớ, rất nhớ anh.
Nhan Nặc quay sang nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm nhưng Tần Phóng vẫn chưa về, là bận việc công ty, hay anh không muốn gặp cô?
Cứ nhớ tới cảm giác xa lạ, xa cách lúc sáng nay, khi hai người đối mặt với nhau, cô lại thấy khó chịu, nếu như cô khiến anh khó chịu vậy thì cô nên là người giải quyết khúc mắc này.
Cô mở túi, lấy điện thoại gọi cho anh, mới phát hiện ra có vô số cuộc gọi nhỡ, đều là của Phương Lỗi, cô băn khoăn đang định gọi lại thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô vội chạy ra phòng khách, từ lỗ trên cửa nhìn ra thấy bóng ba người đàn ông quen thuộc, cô vội vàng mở cửa để họ vào.
“Anh ấy sao thế? Mọi người đi uống rượu à?” Nhan Nặc ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người họ.
“Đúng ra là mình A Phóng uống rượu, tụi anh chỉ đi cùng thôi.” Phương Lỗi bực dọc lắc đầu, rồi cùng Lâm Vũ Triết dìu con người cao to này vào phòng khách, đặt anh xuống sofa, sau đó xoa bóp tay chân Tần Phóng cho dãn gân cốt, đôi mắt khẽ nheo lại, anh than thở: “Cái tên này, bao năm rồi em không thấy cậu ấy uống say thế này...” Giọng anh trầm xuống vì Lâm Vũ Triết nháy mắt ra hiệu với anh, anh nhìn theo, Nhan Nặc đang cẩn thận tháo giày cho Tần Phóng, rồi kê gối, lau mồ hôi, không biết có nghe thấy anh nói gì không.
Cũng đúng, có một số việc người ngoài như các anh không nên nhúng tay vào.
Lâm Vũ Triết vỗ vai Nhan Nặc, thở dài: “Đợi A Phóng tỉnh rượu thì hai đứa nên nói chuyện với nhau, trong chốc lát thì nó không quen được, em bỏ qua cho nó.”
Nhan Nặc ngẩng đầu cười, cảm kích nói: “Vâng, cảm ơn hai người đã chăm sóc anh ấy giúp em, bây giờ muộn rồi, hai anh về nghỉ đi, có em chăm sóc anh ấy là được rồi.”
“Vậy tụi anh về đây.” Lâm Vũ Triết và Phương Lỗi gật đầu, rời khỏi căn hộ của Tần Phóng.
Nhan Nặc vào phòng tắm lấy khăn nóng ra, ngồi bên ghế định đắp lên trán cho anh, ai ngờ Tần Phóng lại nổi tính trẻ con hất tay cô ra, còn quay mặt sang một bên, mắt nhắm nghiền, không biết là say hay tỉnh.
Nhan Nặc không thấy phiền, cô cười hì hì nói: “Là say thật hay giả vờ say thế?” Im lặng một lúc, Tần Phóng ậm ừ một tiếng, Nhan Nặc lại cười: “Không nói là em coi như anh đã nghe thấy đó, haizz, bây giờ chúng ta nói cho rõ nhé, sau này chúng ta xảy ra chuyện gì mà cãi nhau, nếu tức giận thì một người giận còn một người tuyệt đối không được giận, nếu giận thì cũng coi như không, không được để đến ngày thứ hai mới tính sổ, anh có đồng ý không?”
Có điều Tần Phóng vẫn không lên tiếng, ngoảnh mặt đi, úp vào lưng ghế, hơi thở ngắt quãng.
Nhan Nặc cố nén cơn giận, chầm chậm đứng dậy, mới quay người đi thì đã bị kéo mạnh vào vòng tay ấm áp, không cựa quậy được.
Tần Phóng vùi đầu vào khe cổ cô dụi dụi, hơi thở nóng bừng phả vào tai cô rồi lan tới tậm tim, từng đợt hơi nóng từ cơn ngứa, giọng nói trầm trầm vang lên bên tai cô: “Nhan Nặc, đừng đi, đừng rời xa anh...”
Nhan Nặc gỡ tay anh ra, giả vờ tức giận, vừa đẩy anh vừa nói: “Ác nhân phải tố tội trước, là ai làm ngơ ai trước?”
“Ban nãy em vừa nói... sau này...” Tần Phóng ôm cô chặt hơn, bỏ qua những hờn giận, giọng anh có chút hoài nghi, thiếu tự tin: “Nhưng anh luôn cảm thấy chúng ta không có sau này...” Giữa hai người có quá nhiều thứ không chắc chắn, người đàn ông đó đã ở sâu trong ký ức của cô, cho dù anh cố gắng thế nào, dường như đều không thắng nổi trận chiến này, anh chẳng có chút chắc chắn nào, nói đến tức giận, thực ra anh giận bản thân mình hơn.
Nhan Nặc ngẩng lên, chậm rãi nói: “Vậy được thôi, nếu chúng ta không còn sau này nữa thì ngày mai em sẽ chuyển đi, anh không thấy em càng đỡ phiền.”
Gương mặt Tần Phóng lập tức xanh xao, anh gào lên: “Em nói cái gì thế hả?Anh không đồng ý, không đồng ý, không đồng ý, không đồng ý.” Chỉ cần cô đi thì giữa họ thực sự không còn hy vọng nữa rồi.
Nhan Nặc bật cười thành tiếng, cô quay lại, hai tay ôm mặt Tần Phóng, đôi mắt nhìn vào đôi mắt anh: “Đồ ngốc!”
Tần Phóng sững người nhìn cô, dường như chưa kịp thích ứng với thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ của Nhan Nặc.
Nhan Nặc bực mình véo má anh, mỉm cười: “Đồ ngốc, em không đi, anh ở đây, em còn có thể đi đâu nữa chứ?”
“Vậy em và anh ta...”
“Giờ là lúc nào rồi anh còn nói chuyện ấy? Em và anh ấy hai năm trước đã chia tay rồi, nếu thực sự quay lại thì không cần đợi tới lúc này, đều do anh suy nghĩ lung tung thôi, lẽ nào anh muốn em và anh ấy quay lại với nhau thế sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Tần Phóng vội phản đối ngay, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, bởi vì chính miệng cô ấy nói ra, cô và người ta không thể nào có khả năng nữa.
“Phải hay không cũng chẳng sao, dù sao có người ngày nào mặt cũng sưng sỉa nhìn em thấy ngứa mắt, ngày mai em cứ chuyển đi... ừm...” Nhan Nặc còn chưa nói hết câu thì Tần Phóng đã hôn cô.
“Để xem em còn dám nói muốn chuyển đi nữa không?” Tần Phóng thay đổi thái độ, lắc mình một cái liền biến thành Tần sư tử khí thế.
Nhan Nặc cũng sợ anh, cô chống nạnh đáp: “Em cứ nói đấy, anh làm gì được em?”
Anh cười gian xảo, rất bá đạo, nói: “Có thể làm gì được à? Làm thế này...” Sau đó anh hôn cô thật mạnh.
“Đúng rồi, ông gọi điện cho em đấy.”
“Ông? Ông gọi cho em làm gì?”
“Ông hỏi có phải chúng ta đã chia tay không...”
“Sau này không được nói chia tay! Nếu không em xem anh sẽ giải quyết em thế nào.”
“Hứ, em còn sợ anh sao? Ông còn nói nếu chúng ta không chia tay, vậy thì mau kết hôn đi.”
“Cái gì? Kết hôn?... Hi hi, em đồng ý lấy anh rồi à?”
“Em có nói câu đó đâu? Anh đừng tưởng bở.”
“Anh không biết! Anh coi như em đã đồng ý! Dù sao em cũng không chạy được, ngày mai chúng ta đi đăng ký.”
“Anh mau đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu, hôi chết đi được.”
“Hay ghê, dám chê anh sao? Anh cứ muốn hun thối em, thì sao nào?”
“Anh là đồ vô lại!”
“Muốn anh tắm cũng được, nhưng phải có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Hê hê, em phải tắm cùng đại gia đây.”
Sau đó tất nhiên sẽ là củi khô bốc cháy, một cảnh tượng tuyệt vời, những màn thân mật lâu ngày không diễn.
Nhan Nặc thấy mệt nên ngủ say, Tần Phóng nhẹ nhàng hôn lên mi mắt cô, trong đôi mắt anh là tình cảm sâu sắc không diễn tả được.
Đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, anh lấy chiếc hộp gấm trong ngăn tủ ở đầu giường ra, lấy chiếc nhẫn đeo vào tay Nhan Nặc, rồi cúi người thì thầm bên tai cô: “Nhan Nặc, đời này kiếp này, anh chỉ yêu mình em!”
Yêu tới nơi sâu thẳm, điều quan trọng không còn là hình thức, mà trái tim hai người luôn dựa vào nhau.
Tháng Năm năm đó, Tần Phóng và Nhan Nặc tổ chức hôn lễ rất long trọng.