Cũng như Nhan Nặc biết anh nhất định sẽ đợi cô ở đây vậy, hai người đã quá hiểu nhau. Bởi vì không hiểu nhau nên hấp dẫn, bởi vì quá hiểu nhau nên chia tay.
Anh vẫn ngồi ở chiếc bàn số ba cạnh cửa sổ dựa sát vào góc phố như ngày xưa, anh mặc chiếc áo vét màu xám bạc, không đeo cà vạt, cổ áo sơ mi hơi mở, hai tay khoanh để trên bụng, nhìn ra ngoài cửa hướng Nhan Nặc bước vào, ánh đèn vàng in bóng cô chênh chếch dưới nền.
Quán Lời của gió trang trí nhiều loại chuông gió, mỗi khi có cơn gió nhẹ lướt qua là cả quán sẽ vang lên những tiếng leng keng nghe thật thú vị, cái tên Lời của gió cũng xuất phát từ đó.
Những chiếc chuông gió đều do chủ quán thích đi du lịch mang về từ khắp mọi nơi. Nhan Nặc từng rất thích một chiếc chuông gió làm bằng vỏ ốc, tiếc rằng những thứ này đều không bán, cho dù Đoàn Dịch Sâm đã trả giá rất cao nhưng ông chủ vẫn không đồng ý.
Sau này Đoàn Dịch Sâm có sai người đi tìm một chiếc chuông gió giống y hệt tặng cô nhưng cô không còn cảm giác trái tim loạn nhịp như lần đầu nữa. Sau đó cô hiểu ra rằng, trên thế giới này không có gì là hoàn toàn giống nhau, dù có giống tới mấy thì vẫn không phải là cái đó.
Nơi đây từng là một trong những nơi cô thích tới nhất, nhưng nơi này lại lưu giữ quá nhiều kỷ niệm giữa cô và Đoàn Dịch Sâm nên lâu lắm rồi cô không đặt chân tới đây.
Lúc này, ngoài Đoàn Dịch Sâm, trong quán không còn ai, chắc chắn là anh đã bao cả quán, nếu không một nơi có không gian đẹp như thế này, lại nổi tiếng là nơi hẹn hò của sinh viên trường đại học T, sao mà không có người chứ?
Đột nhiên Nhan Nặc mất hết dũng khí, muốn bỏ chạy, nhưng Đoàn Dịch Sâm đã đứng dậy, lịch sự kéo ghế cho cô, cô liếc nhìn và bắt gặp gương mặt nhìn nghiêng nho nhã của anh, tư thế của anh lúc nào cũng lịch thiệp, dịu dàng.
Cô nhắm mắt, bước về phía trước hai bước rồi ngồi xuống.
“Em muốn uống gì?”
Giọng anh trầm ấm và cảm động, mê hoặc tâm trí Nhan Nặc.
Nhan Nặc mím môi lắc đầu, lạnh lùng từ chối: “Không cần phiền phức thế đâu, tôi không định ở lại, dù sao giữa chúng ta cũng không có chuyện gì để nói.”
Đoàn Dịch Sâm mỉm cười, vẫy tay gọi phục vụ: “Một ly cappuccino, thêm một muỗng sôcôla nhỏ.”
Nhan Nặc chau mày ngắt lời: “Một ly nước chanh.”
Phục vụ đi rồi, cô mới nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Đoàn Dịch Sâm, lâu lắm rồi tôi không uống cà phê, không những thế nhiều thói quen của tôi đã thay đổi.”
Ví dụ như dựa dẫm vào anh, thói quen này giống như nghiện thuốc, cô phải tốn rất nhiều thời gian mới cai được.
Đoàn Dịch Sâm sững lại, anh nắm chặt ngón cái và ngón trỏ, điều này có nghĩa anh đang suy nghĩ. Anh nhìn Nhan Nặc chằm chằm. Đã bao lâu rồi anh không được nhìn ngắm cô thế này? Anh không nhớ rõ nữa, có lẽ là lâu lắm, lâu lắm rồi, lâu tới mức anh nghĩ mình cũng quên rồi, giây phút lại được ngắm cô, anh cảm thấy mọi thứ thật mới mẻ.
Hình như cô gầy hơn, lại còn làm tóc xoăn, túm gọn sau gáy, không đeo trang sức nhưng vẫn rất cuốn hút.
“Mọi thứ đều chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ cần em vẫn là em là đủ rồi”, Đoàn Dịch Sâm bình tĩnh đáp.
Nghe vậy, Nhan Nặc bật cười: “Thế à? Thứ anh cần thực sự là tôi sao? Cũng đúng, trên đời này làm gì còn tìm được ai ngốc nghếch như tôi nữa chứ.”
“Nhan Nặc!” Đoàn Dịch Sâm chau mày, anh không thích cô dùng giọng điệu này để đánh giá thấp bản thân mình.
Còn Nhan Nặc thì nghĩ anh không thích giọng điệu khiêu khích của chính mình. Đoàn Dịch Sâm mà cô biết là một người nho nhã, lịch thiệp, hoàn mỹ, từ trước tới giờ cô chưa thấy anh nổi giận với ai, thế nhưng anh có thể dùng giọng điệu lạnh lùng, bình thản để cô biết cô đã làm điều gì không hợp ý anh, để cô chủ động thay đổi.
Cô khẽ bấu mình một cái rồi bình tĩnh đáp: “Anh Đoàn, nếu hôm nay anh hẹn tôi ra đây để dạy dỗ thì tôi nghĩ không cần thiết.”
“Tiểu Nặc, anh chỉ muốn gặp em.”
“Bây giờ gặp rồi, sau đó thì sao?”
Thần sắc Nhan Nặc rất bình thản, đôi mắt đen lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, cổng trường đại học T đang chìm trong đêm tối, một, hai sinh viên ra ra vào vào, gương mặt tươi rói nụ cười thanh xuân, nơi đó đã từng có chỗ của cô, chỉ là bây giờ cô không thể vui được nữa.
Im lặng, một lúc sau Đoàn Dịch Sâm lên tiếng: “Tiểu Nặc, chúng ta bắt đầu lại đi.”
“Không thể nào!”
Nhan Nặc bật cười, cô lấy lại tinh thần, ngữ khí trở nên sắc bén hơn: “Anh Đoàn, anh nghĩ chúng ta đang chơi trò vợ chồng trẻ con sao? Có thể chơi một lúc rồi nghỉ? Anh nghĩ lúc đó những lời tôi nói đều là giả, là bướng bỉnh, là chơi trò mèo vờn chuột sao?”
“Em thừa biết là anh không có ý đó”, Đoàn Dịch Sâm thở dài nói.
“Tôi chẳng cần biết anh có ý gì. Hôm nay là lần cuối cùng, phiền anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Không được, anh không làm được!”
Đoàn Dịch Sâm lắc đầu, ánh đèn phản chiếu đôi mắt lạnh lùng của anh, ánh mắt ấy ấm áp hơn: “Em cho anh một năm nhưng anh không làm được.”
“Xem ra điểm này tôi mạnh hơn anh rồi, tôi làm được đấy.” Nhan Nặc xô ghế đứng dậy, tiếp lời: “Nếu anh biết một năm qua tôi sống thế nào thì anh sẽ không bao giờ nói câu bắt đầu lại dễ dàng như thế, Đoàn Dịch Sâm mà tôi biết không ấu trĩ thế đâu.”
Nhan Nặc quay người bước đi, trong lòng cảm thấy vô cùng bình thản, hóa ra cứ bình thản mà đối mặt thì những vướng mắc trong lòng cũng sẽ được cởi bỏ.
Cô nghĩ rằng mình sẽ hận anh nhưng cô phát hiện thực ra không phải vậy, không có yêu thì không có hận, sao phải dùng sự hận thù để dằn vặt trái tim đã đầy vết thương của mình? Cô không cần, cô chỉ mong mối duyên của hai người chấm dứt từ đây, điều đó sẽ tốt cho cả hai.
Đoàn Dịch Sâm ngồi một mình ở đó, anh nghĩ lại câu cuối cùng Nhan Nặc nói: “Nếu anh biết một năm qua tôi sống thế nào thì anh sẽ không bao giờ nói câu bắt đầu lại dễ dàng như thế.”
Anh cầm điện thoại và bấm số, giọng trầm buồn: “Tìm giúp tôi một người...”
Bỏ được tảng đá lớn đè trên ngực xuống, Nhan Nặc ngủ ngon hơn, hôm ấy cô ngủ tới tận mười giờ sáng hôm sau.
Lâu lắm rồi Nhan Nặc không ngủ ngon như thế, cô vui lắm. Hôm nay lại là thứ Bảy, cô thay hết chăn ga, gối đệm, sau đó đứng ngoài ban công, giống như ngày xưa ở quê đứng trong bồn giặt giẫm lên tấm chăn đầy bong bóng xà phòng, miệng hát mấy câu đồng dao. Ban đầu cô chọn nơi đây cũng vì ở đây có ban công hình bán nguyệt cong cong kiểu châu Âu, vì vậy tiền thuê nhà có đắt hơn những nơi khác một chút nhưng cô cảm thấy đáng giá.
Điện thoại bỗng reo vang, cô chạy vào vui vẻ nghe máy: “Ê, sao đột nhiên lại gọi cho tớ thế?”
“Không có việc gì thì không được gọi cho cậu được à? Gì mà tâm trạng vui thế, gặp được anh nào đẹp trai à?”
“Không, so với trai đẹp thì tớ thích nói chuyện về gái xinh hơn.”
“Ít lời thôi cô, bây giờ tớ đang ở phố Cửa Đông, cho cậu nửa tiếng để tới đây.”
“Cái gì? Sao đột nhiên cậu lại tới đây?”
“Ngốc à, hôm nay sinh nhật cậu, sao cậu lại quên được chứ?”
“Ừ, hả? Sinh nhật tớ?” Nhan Nặc liếc tìm tấm lịch, hình như đúng thế thật, hóa ra có người vẫn nhớ sinh nhật cô, trong lòng cô vô cùng cảm động.
“Vậy cậu đợi ở đó, tớ tới ngay.”
Sự người khác phải đợi mình nên cô cho hết chăn ga vào máy giặt, sau đó thay quần áo rồi vội vàng ra ngoài.
Nhan Nặc bắt xe tới phố Cửa Đông, vừa xuống xe đã nhìn thấy một cô gái đeo kính râm, mặc áo măng tô màu đỏ tươi đứng bên đường, mái tóc đen dài xõa bên vai, gương mặt thanh tú, thu hút sự chú ý của người khác.
Nhan Nặc sung sướng gào lên: “Tư Thần!”, sau đó chạy ngay tới.
“Nặc Nặc!” Liễu Tư Thần ôm chầm lấy Nhan Nặc, rồi đẩy cô ra, nhìn ngắm cô: “Mới có hơn hai tháng không gặp mà cậu đã béo trắng thế này, tớ còn tưởng cậu bị cái tên sếp vô lương tâm ấy đầy đọa chỉ còn da bọc xương thôi chứ?”
Nhan Nặc trừng mắt nhìn cô: “Cậu đang chê tớ béo chứ gì? Làm gì có tên sếp vô lương tâm nào, tớ chỉ bảo anh ta tính tình không tốt lắm, chứ không phải Eugénie Grandet, lương lậu cũng được lắm.” [Nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Eugénie Grandet, là thương gia giàu có và được nhiều người trọng vọng nhưng vô cùng bủn xỉn.]
“Thảm rồi, Tiểu Nặc Nặc thánh thiện của tớ sao lại trở thành nô lệ của tiền bạc thế này chứ?”
Những tiếng kêu thét của Liễu Tư Thần không hợp với khí chất nho nhã của cô ấy, nhưng cô ấy không hề sự ánh nhìn tức giận của người khác.
“Cậu nói lại xem, nói lại xem.” Nhan Nặc chuẩn bị tư thế cù Tư Thần.
Liễu Tư Thần ôm lấy tay cô và nói: “Hôm nay chàng muốn đi đâu? Thiếp đây sẽ phụng mệnh ở bên chàng.”
Nhan Nặc chợt nhớ tới Đoàn Dịch Sâm, mắt cô tối sầm lại: “Ừ, đi mua quần áo với tớ đi.”
Cô thay đổi ý kiến trong chốc lát.
ở trong trung tâm bách hóa, Nhan Nặc kéo tay Liễu Tư Thần đi qua các nhãn hàng quần áo kiểu thục nữ bày, tới quầy hàng bán đồ cá tính. Liễu Tư Thần chỉ chỉ những bộ quần áo cá tính trên quầy hỏi: “Nặc Nặc, không phải cậu muốn biến hình đấy chứ?”
Nhan Nặc cúi đầu chọn: “Không phải cậu nói chỉ có không ngừng tìm tòi mới có những phát hiện mới sao? Nếu tớ quyết định làm lại từ đầu, vậy thì đương nhiên phải khiến mọi thứ mới mẻ rồi.”
Nói xong, cô liền chọn một chiếc jacket cổ đứng màu vàng nhạt, hai ngày trước cô thấy trong cuốn tạp chí trên bàn Mai Tử Hy nói đây là kiểu mới nhất và thịnh hành nhất năm nay. Được sự hướng dẫn của chị bán hàng, cô chọn áo và quần bò cùng kiểu với nó, khác hẳn với phong cách dịu dàng trước đây của cô, cô trở thành một cô gái thành phố nghịch ngợm và xinh đẹp.
Nhan Nặc nhìn cô bạn cười rồi nhìn một Nhan Nặc hoàn toàn mới trong gương, cô vừa ý gật đầu, Nhan Nặc, được lắm!
Tần Phóng ngồi uống cà phê ở một tầng ngoài trời của trung tâm bách hóa, bạn bè ngồi bên đang huyên thuyên không ngớt, anh chán nản nhìn đông nhìn tây, đột nhiên thấy một bóng người vô cùng quen thuộc, khi người đó quay lại anh mới biết đó là Nhan Nặc.
Tần Phóng khẽ nheo mắt, cô đang cười nói vui vẻ với một cô gái mà anh không biết. Hôm nay cô thật khác mọi ngày, hình như rất vui, bộ trang phục tinh nghịch và cá tính khiến cô trở nên hoạt bát hơn, không giống với nét dịu dàng tối qua, cũng không giống như sự nhàn nhạt, lành lạnh hằng ngày, càng thu hút sự chú ý của người khác.
Bất giác anh nhớ lại sáng sớm nay, khi thức dậy thấy những mẩu giấy nhớ dán trên tủ lạnh.
Sếp tổng, tôi đã dùng hộp bảo quản đựng vằn thắn và cất trong tủ lạnh rồi, phải hâm nóng lại mới được ăn.
Bác sĩ kê thuốc uống trong hai ngày, nhớ ăn và uống thuốc đúng giờ.
Nhan Nặc
Anh cầm bát vằn thắn ngồi ngoài phòng khách, đột nhiên phát hiện ra nhà mình chỉ có hai màu đen trắng thật đơn điệu, còn mình cũng thật cô đơn.
“Tần Phóng, Tần Phóng.” Bên tai vang lên tiếng ai đó gọi.
Anh quay lại: “Hả? Gì thế?”
“Nói rồi mà, anh em với nhau, cậu phải nể mặt chứ, hôm tôi cưới nhất định cậu phải tới sớm đó.”
“Được rồi.”
Anh lặng nhìn cậu bạn đã từng thề không lập gia đình, bây giờ lại hạnh phúc nói với anh là sắp kết hôn, đột nhiên anh cảm thấy mơ hồ, nấm mồ tình yêu thực sự hấp dẫn tới vậy sao?
Lúc ngẩng lên thì không thấy bóng Nhan Nặc đâu nữa.
Rời con phố Cửa Đông, Liễu Tư Thần và Nhan Nặc đi dạo qua con phố của trường đại học T.
“Nếu không phải trước hôm thi tiếng Anh tớ bị sốt cao, thiếu mất mấy điềm thì biết đâu tớ lại là bạn cùng trường cùng lớp với cậu ấy chứ.” Liễu Tư Thần đi dưới con đường rợp bóng cây ngô đồng, không khí rất lãng mạn, than thở vẻ tiếc nuối.
“Nhưng như thế thì cậu sẽ không học tâm lý ở trường y, có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau”, Nhan Nặc đáp.
Liễu Tư Thần im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói: “Nặc Nặc, cậu có tâm sự.”
“Anh ta tới tìm tớ.” Với Tư Thần, trước giờ cô không che giấu điều gì và cũng không cần phải che giấu.
Liễu Tư Thần biết anh ta mà Nhan Nặc nói đến là ai, cô chau mày, nói giọng không thoải mái chút nào: “Anh ta còn muốn gì nữa?”
Nếu không phải vì anh ta thì Nhan Nặc sẽ không phải sống một năm như cái xác không hồn, khó khăn lắm cô ấy mới được như bây giờ, anh ta lại xuất hiện làm cái gì chứ? Trong suy nghĩ của Liễu Tư Thần, ba chữ Đoàn Dịch Sâm có nghĩa là thằng khốn.
“Anh ta muốn bắt đầu lại từ đầu với tớ”, Nhan Nặc đáp.
“Anh ta mơ à?” Tư Thần sầm mặt lại: “Ý cậu thì sao? Trả lời anh ta thế nào?”
Nhan Nặc nhặt một chiếc lá rơi xuống vai Tư Thần rồi dừng chân: “Tớ từ chối anh ta rồi.”
Tư Thần nắm chặt tay Nhan Nặc, nói: “Cho dù cậu quyết định thế nào tớ cũng sẽ ủng hộ cậu, nói chung, cứ có lợi cho bản thân là được. Cậu không nên vì quá khứ của ai đó mà phải sống oan ức.”
Thấy không khí có phần nặng nề, cô cười hớn hở rồi xoa bụng: “Đi thôi, bây giờ phải hoàn thành nhiệm vụ đã, kiếm gì đó để cúng tế cái miếu ngũ tạng của tớ.”
Nhan Nặc cười, tạm quên đi sự hoảng loạn trong lòng, dẫn Tư Thần tới quán ăn mà sinh viên trường T hay tới để cải thiện bữa ăn - quán Hữu Nghị.
Bước vào mới thấy bên trong rất náo nhiệt, trong quán tập trung rất nhiều sinh viên, hình như đang có tiệc tùng gì đó. Một cậu con trai trong đám đó đi ra, không may va phải Tư Thần, liền luôn miệng xin lỗi rồi nhìn hai người hỏi: “Hai cậu cũng là sinh viên của thầy Từ à? Mau vào đi, thầy Từ sắp đến rồi.”
Nói xong, cậu đẩy hai người vào trong đám đông rồi đi ra ngoài.
“Chúng tôi không phải...” Tư Thần định giải thích thì giọng cô đã bị đám đông nhấn chìm.
Sau đó chàng trai mới đẩy hai người vào đám đông liền đẩy cửa bước vào, đỡ một ông già râu tóc bạc phơ tay chống gậy. Nhan Nặc nhìn chằm chằm, khóe mắt cay cay. Ông lão nhanh miệng hơn cô, hoài nghi hỏi: “Nhan nha đầu?”
Chàng trai đứng bên cạnh ông cũng sững người, không hiểu gì.
“Thầy Từ, lâu lắm không gặp, thầy vẫn khỏe chứ?”
Giọng cô nghèn nghẹn, vị giáo sư họ Từ này là bạn cũ của bố cô, cũng là giảng viên hướng dẫn khi cô học nghiên cứu sinh, luôn chăm lo cho cô. Nhưng sau khi tốt nghiệp, vì gặp nhiều chuyện nên cô không tới thăm ông nữa, lúc nào cũng có cảm giác hối lỗi.
Giáo sư Từ vỗ vỗ vai cô: “Khỏe khỏe, nếu như em thường xuyên tới thăm thầy thì thầy sẽ khỏe hơn. Nghe nói bố em... Haizz, lúc đó thầy bị trúng gió phải nằm viện, không thì thầy cũng cố gắng tới gặp bố em lần cuối. Thầy già rồi, thật vô tích sự.” Nói xong, ông liền thở dài.
Mắt Nhan Nặc đỏ hoe: “Thầy có lòng là được rồi!”
Nghe nhắc tới cha mình, trong lòng cô dâng lên cảm giác đau đớn khó tả, Tư Thần nắm chặt tay để động viên. Cô miễn cưỡng tỏ vẻ thoải mái, hỏi: “Hôm nay là...?”
“À, hai ngày trước thầy nghỉ hưu rồi, những sinh viên này cứ nhất định muốn gặp thầy, thầy không thể từ chối nên đến góp vui.”
“Sao thầy lại nghỉ hưu sớm thế chứ?” Nhan Nặc ngạc nhiên, đây là một tổn thất lớn của trường đại học T.
“Cũng không sớm, cháu thầy cũng biết gọi ông rồi.” Giáo sư Từ cười: “Còn em nữa, tốt nghiệp rồi đi đâu mất thế, cũng không liên lạc với thầy nữa? Thế em và Dịch Sâm bao giờ kết hôn, đến lúc đó nhớ báo cho thầy, đừng quên em cũng là con gái của thầy đó.”
“Còn sớm mà, đến lúc đó em sẽ thông báo ạ!” Nhan Nặc nuốt cảm giác đắng chát trong miệng, không muốn để lộ mọi chuyện.
Giáo sư Từ kéo cô lại hỏi chuyện một lúc rồi hỏi cô cách liên lạc, sau đó sinh viên đỡ thầy ra về.
“Thầy Từ, em ban nãy học khóa nào thế ạ?”
“Tên nhóc này, lịch sự một chút, là đàn chị của cậu đấy, sao không nhìn ra thế hả? Ra ngoài đừng có nói là sinh viên của thầy.”
“Sao cơ? Đàn chị ạ? Sao trẻ thế chứ?”
Ăn tối xong, Nhan Nặc và Tư Thần tới bến xe đứng đợi.
“Hôm nay vui quá!” Gương mặt Tư Thần thật rạng rỡ.
“Không ở lại vài ngày được à?” Nhan Nặc luyến tiếc không nỡ xa.
“Bố tớ có việc về quê rồi, khu tắm suối nước nóng có mình mẹ tớ lo, tớ sự mẹ không lo nổi nên đã nghỉ việc để về giúp mẹ, hôm nay nhờ phúc của cậu nên tớ mới ra ngoài được đấy, nghỉ được nửa ngày.”
“Là tớ phải cảm ơn cậu đã ở bên tớ mới đúng, nhớ gửi lời hỏi thăm của tớ tới hai bác.”
“Ừ.” Tư Thần ôm Nhan Nặc và nói: “Nặc Nặc, tớ rất vui khi thấy cậu có thể đứng dậy được.”
“Không phải lo cho tớ, tớ có thể chăm sóc tốt cho mình.”
Tư Thần lên xe rồi, Nhan Nặc vẫn đứng ở đầu phố đợi xe, vì cuối tuần nên khó bắt xe. Đột nhiên có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
Tần Phóng đẩy cửa sổ xe rồi ló đầu ra hỏi: “Muốn về nhà không? Ở đây khó bắt xe lắm. Lên đi, tôi đưa cô về.”
Anh vừa tiễn một người bạn ở gần đây nên thấy cô đứng đó, một ngày gặp hai lần, chắc là duyên phận.
“Sếp Tần? Anh khỏe rồi à?”
Nhan Nặc rất bất ngờ khi thấy Tần Phóng, ngạc nhiên vì mức độ hồi phục của anh, lại nhớ tới vị trí nhà anh và nhà cô, cô từ chối: “Cảm ơn, anh và tôi không cùng đường, tôi tự về nhà được rồi.”
Tần Phóng tức giận vì thái độ xa cách của cô, anh lạnh lùng đáp: “Tôi còn phải tới văn phòng lấy mấy bản vẽ, chỉ là tiện đường nên đưa cô về thôi, tóm lại cô có lên xe không?”
Sao mỗi lần anh có ý tốt thì cô đều từ chối thế, cứ phải chọc giận anh mới được à? Anh thấy không vui.
Nhan Nặc thấy anh sắp nổi cáu nên không lằng nhằng nữa, vội mở cửa lên xe.
“Phiền sếp Tần rồi.” Được đi xe miễn phí, sao lại không vui chứ?
Tần Phóng mím môi chăm chú lái xe, hai người không nói gì cả.
Đến nhà mình, Nhan Nặc xuống xe, cúi xuống nói với Tần Phóng: “Cảm ơn anh, chúc ngủ ngon!”
Trời tối, không rõ sắc mặt Tần Phóng, chỉ thấy anh lạnh lùng đáp: “Ngủ ngon!”
Chiếc xe màu xanh chầm chậm lăn bánh nhưng không đi về hướng văn phòng, thì vốn không phải tới văn phòng lấy bản vẽ mà.
Cô về tới nhà thì bà chủ nhà vẫn chưa ngủ, thấy tiếng cửa mở, bà vội mặc áo khoác ra ngoài: “Cô Nhan về rồi à? Hôm nay cô vừa đi xong thì có người tới đưa cái này, cũng không biết là gì, cô cầm đi.” “Thật phiền bác quá!”
Nhan Nặc cảm ơn, đón lấy hộp quà được gói rất đẹp, chúc bà ngủ ngon rồi lên phòng, về tới phòng, cô bật đèn rồi nằm ra ghế, mở quà, đó là một chiếc hộp màu tím, bên trong có một tấm thiệp, chỉ vẻn vẹn mấy chữ: “Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Nặc!”
Nhan Nặc sững người, cảm giác cầm không vững, cô cẩn thận mở từng lớp hộp nhiều màu sắc.
Nếu đặt món quà trong chiếc hộp bảy màu cũng giống như món quà của cầu vồng, cảm giác rất hạnh phúc.
Đúng là một cô gái ngốc nghếch, vậy em muốn nhận được món quà thế nào?
Chỉ cần em muốn thì anh đều tặng em chứ?
Đương nhiên rồi.
Vậy em muốn trái tim anh.
Lớp cuối cùng là chiếc hộp được gói bằng vải lụa đỏ, là một sợi dây chuyền vàng có một viên kim cương hình trái tim được khắc tinh xảo, tỏa ánh sáng chói mắt dưới ánh điện. Nhan Nặc nhìn rồi gói lại như cũ.
Đoàn Dịch Sâm, cái tâm ý này dù có đẹp, có đắt tới mấy cũng là giả, tôi đã từng nghĩ mình giành được trái tim chân thật của anh, cuối cùng cũng chỉ là trò đùa của ông trời, vì thế chúng ta không thể bắt đầu lại được, lẽ nào anh còn không hiểu sao?
Một chiếc xe Bentley màu bạc chìm trong màn đêm của con phố, đỗ ở đó rất lâu.