11 giờ trưa là lúc đám học sinh tan học về nhà.
Hải cũng không ngoại lệ.
- Hải con mới đi học về à.
Bà Vương hàng xóm thân thiết của nhà Hải lên tiếng gọi làm Hải vui vẻ đáp lại.
- Vâng ạ, cháu chào bà Vương.
Nhìn thân ảnh nhỏ bé của Hải dần xa bà Vương quay lại nói với chồng của mình là ông Vương.
- Ông xem thằng Hải vừa giỏi lại vừa ngoan.
Ông Vương cười phúc hậu.
- Gia đình Văn Thị thật may mắn bà nhỉ?
- Ừ.
Sau một lúc đi cuối cùng Hải cũng về tới nhà, mở cửa ra Hải nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của ba mẹ mình.
- Ba mẹ con mới về.
Mẹ Hải cười rồi bế Hải lên.
- Con trai ngoan của mẹ về rồi.
- Con không còn là con nít nữa.
Ba Hải xoa đầu sủng nịnh.
- Ừ, con trai của ba thành đàn ông rồi.
- Hai cha con vào ăn cơm rồi ngủ trưa cho khỏe.
- Tuân Lệnh _ Hải và ba Hải đồng thanh.
Bữa cơm đầm ấm vui vẻ nhưng có ai biết chỉ một tiếng sau nơi này đã trở thành một địa ngục.
...
- Tiền tụi mày để ở đâu?
Hải vốn đang nằm ngủ ngon lành trên lầu thì nghe thấy tiếng người lạ làm Hải tỉnh giấc. Xuất phát từ tò mò Hải men theo cầu thang đưa mắt nhìn xuống. Không nhìn thì thôi nhìn thì cậu lập tức bị dọa sợ.
Chỉ thấy lúc này ba cậu nằm trên vũng máu con mẹ cậu thì bị tên đưa dao vào cổ. Mẹ Hải nhìn thấy Hải trên cầu thang thì lúc này ánh mắt của bà kiên định hơn.
- Được tôi dẫn anh đi.
- Chịu từ đầu có phải dễ hơn rồi không?
Tên cướp thả lỏng tay nhân cơ hội này mẹ hài nhanh chóng giật lấy con dao đâm vào tên cướp.
- Con ***, mày gan lắm. (Ko biết dùng từ gì ^^)
Một cú đâm vào bụng tên cướp không lấy mạng hắn ngay lập tức nên hắn rút con dao còn lại trong túi ra đâm về phía mẹ Hải.
- Không, mẹ ơi.
Cả hai người cùng ngã xuống nhưng cậu vẫn nhìn thấy nụ cười của bà ấy, nụ cười của hạnh phúc. Bà ấy hạnh phúc vì đã bảo vệ được cậu.
Thật vô dụng, tại sao mình lại vô dụng như thế? Tại sao không bảo vệ được gia đình mình? TẠI SAO? _ Hải vô vọng khóc thét trong lòng.
...
Ba mẹ Hải đã mất được ba tháng, ngày nào cậu cũng trách mình vô dụng.
- Ba mẹ mày chết rồi bây giờ nơi này là của tao.
Hải trừng mắt nhìn cái người được gọi là dì kia. Bà này không đáng làm dì của cậu, không đáng!
- Mày nhìn cái gì? Cút ra khỏi nhà không bao giờ được về nữa.
Trời mưa tầm tả làm cho bóng dáng nhỏ bé run lên vì lạnh.
...
Lại một bữa mưa tầm tả, nhưng trong cơn mưa này có một màn rượt đuổi.
- Đuổi theo nó.
Hải nghe tiếng của đám người ở đằng sau làm chân cậu chạy nhanh hơn nhưng không may cậu bị trượt ngã và đám người kia đã đuổi kịp.
- Mày chạy nữa coi, dám chiếm địa bàn của tụi tao.
Vô số quyền cước đánh vào Hải nhưng cậu cố chịu đựng.
Năm phút sau.
- Lần sau thì đừng trách tao mạnh tay hơn.
Đám người giật lấy bao ve chai của Hải rồi bỏ đi xa.
- Vô dụng, sao tôi lại vô dụng như vậy chứ?
Bỗng nhiên một chiếc dù che trên đầu cậu và một giọng nói dễ nghe vang vọng trong tai.
- Gia nhập nhóm mafia của tôi, tôi sẽ giúp cậu trở thành hữu dụng.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, mặc dù trời mưa nhưng Hải nhìn thấy nhỏ như là thiên thần mang lại cho cậu hi vọng.
- Được, tôi gia nhập! Tôi, phải trở nên hữu dụng!
...
- Cô tên gì?
-Linh.
- Cô mấy tuổi?
- 10.
- Có người yêu chưa?
- Nhiều chuyện.
- Làm người yêu tôi nhé?
Linh liếc mắt nhìn Hải lạnh giọng lên tiếng.
- Cậu mạnh hơn tôi rồi nói.
- Được, tôi sẽ mạnh hơn cô.
Linh không nói gì mà bỏ đi xa. Hải Nhìn bóng lưng kia thầm nhủ.
Tôi yêu em, tôi sẽ mạnh hơn em và sẽ có tư cách bảo vệ em.
Hải cũng không ngoại lệ.
- Hải con mới đi học về à.
Bà Vương hàng xóm thân thiết của nhà Hải lên tiếng gọi làm Hải vui vẻ đáp lại.
- Vâng ạ, cháu chào bà Vương.
Nhìn thân ảnh nhỏ bé của Hải dần xa bà Vương quay lại nói với chồng của mình là ông Vương.
- Ông xem thằng Hải vừa giỏi lại vừa ngoan.
Ông Vương cười phúc hậu.
- Gia đình Văn Thị thật may mắn bà nhỉ?
- Ừ.
Sau một lúc đi cuối cùng Hải cũng về tới nhà, mở cửa ra Hải nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của ba mẹ mình.
- Ba mẹ con mới về.
Mẹ Hải cười rồi bế Hải lên.
- Con trai ngoan của mẹ về rồi.
- Con không còn là con nít nữa.
Ba Hải xoa đầu sủng nịnh.
- Ừ, con trai của ba thành đàn ông rồi.
- Hai cha con vào ăn cơm rồi ngủ trưa cho khỏe.
- Tuân Lệnh _ Hải và ba Hải đồng thanh.
Bữa cơm đầm ấm vui vẻ nhưng có ai biết chỉ một tiếng sau nơi này đã trở thành một địa ngục.
...
- Tiền tụi mày để ở đâu?
Hải vốn đang nằm ngủ ngon lành trên lầu thì nghe thấy tiếng người lạ làm Hải tỉnh giấc. Xuất phát từ tò mò Hải men theo cầu thang đưa mắt nhìn xuống. Không nhìn thì thôi nhìn thì cậu lập tức bị dọa sợ.
Chỉ thấy lúc này ba cậu nằm trên vũng máu con mẹ cậu thì bị tên đưa dao vào cổ. Mẹ Hải nhìn thấy Hải trên cầu thang thì lúc này ánh mắt của bà kiên định hơn.
- Được tôi dẫn anh đi.
- Chịu từ đầu có phải dễ hơn rồi không?
Tên cướp thả lỏng tay nhân cơ hội này mẹ hài nhanh chóng giật lấy con dao đâm vào tên cướp.
- Con ***, mày gan lắm. (Ko biết dùng từ gì ^^)
Một cú đâm vào bụng tên cướp không lấy mạng hắn ngay lập tức nên hắn rút con dao còn lại trong túi ra đâm về phía mẹ Hải.
- Không, mẹ ơi.
Cả hai người cùng ngã xuống nhưng cậu vẫn nhìn thấy nụ cười của bà ấy, nụ cười của hạnh phúc. Bà ấy hạnh phúc vì đã bảo vệ được cậu.
Thật vô dụng, tại sao mình lại vô dụng như thế? Tại sao không bảo vệ được gia đình mình? TẠI SAO? _ Hải vô vọng khóc thét trong lòng.
...
Ba mẹ Hải đã mất được ba tháng, ngày nào cậu cũng trách mình vô dụng.
- Ba mẹ mày chết rồi bây giờ nơi này là của tao.
Hải trừng mắt nhìn cái người được gọi là dì kia. Bà này không đáng làm dì của cậu, không đáng!
- Mày nhìn cái gì? Cút ra khỏi nhà không bao giờ được về nữa.
Trời mưa tầm tả làm cho bóng dáng nhỏ bé run lên vì lạnh.
...
Lại một bữa mưa tầm tả, nhưng trong cơn mưa này có một màn rượt đuổi.
- Đuổi theo nó.
Hải nghe tiếng của đám người ở đằng sau làm chân cậu chạy nhanh hơn nhưng không may cậu bị trượt ngã và đám người kia đã đuổi kịp.
- Mày chạy nữa coi, dám chiếm địa bàn của tụi tao.
Vô số quyền cước đánh vào Hải nhưng cậu cố chịu đựng.
Năm phút sau.
- Lần sau thì đừng trách tao mạnh tay hơn.
Đám người giật lấy bao ve chai của Hải rồi bỏ đi xa.
- Vô dụng, sao tôi lại vô dụng như vậy chứ?
Bỗng nhiên một chiếc dù che trên đầu cậu và một giọng nói dễ nghe vang vọng trong tai.
- Gia nhập nhóm mafia của tôi, tôi sẽ giúp cậu trở thành hữu dụng.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, mặc dù trời mưa nhưng Hải nhìn thấy nhỏ như là thiên thần mang lại cho cậu hi vọng.
- Được, tôi gia nhập! Tôi, phải trở nên hữu dụng!
...
- Cô tên gì?
-Linh.
- Cô mấy tuổi?
- 10.
- Có người yêu chưa?
- Nhiều chuyện.
- Làm người yêu tôi nhé?
Linh liếc mắt nhìn Hải lạnh giọng lên tiếng.
- Cậu mạnh hơn tôi rồi nói.
- Được, tôi sẽ mạnh hơn cô.
Linh không nói gì mà bỏ đi xa. Hải Nhìn bóng lưng kia thầm nhủ.
Tôi yêu em, tôi sẽ mạnh hơn em và sẽ có tư cách bảo vệ em.