Sau khi thăm ba, tôi lết cái thân mệt mỏi về khu nhà trọ. Nhà trọ của tôi cũng khá là nhỏ nhưng giá rẻ lại còn gần trại giam nên tôi quyết định thuê chỗ này cho hai anh em.
- Này Bằng, lại đây. - Tiếng gọi làm tôi chú ý
Đó là bác Dương chủ phòng trọ này, bác ấy hơn ba tôi mười tuổi. Bác ấy rất tốt, trong khi tôi đi thuê phòng trọ với vài ba trăm ngàn thì toàn bị đuổi ra, họ sợ tôi sau này không đóng tiền cho họ, còn bác ấy chỉ lấy tôi một trăm ngàn cả tháng. Tôi biết căn phòng trọ này có nhỏ nhưng giá thuê ít nhất cũng phải là bảy tám trăm ngàn.
- Bác Dương hết tháng này cháu sẽ đóng tiền.
Tôi lại chỗ bác và nói. Mặc dù bác Dương không nói gì về tiền nhà nhưng vợ của bác thì không giống vậy. Bác ấy lấy tay vỗ vai tôi và cười.
- Tiền lúc nào đóng chẳng được, hôm nay bác đi câu cá câu được rất nhiều cá rô phi, cho anh em cháu hai con để nấu mà ăn, ăn rau hoài thiếu dinh dưỡng lắm giữ sức khỏe sau này còn cưới vợ chứ.
Tôi cười gượng, bác ấy thật thích đùa. Nhưng đó cũng là ước vọng nhỏ của tôi, năm nay tôi đã hai lăm tuổi và tôi cũng muốn tìm một tình yêu cho riêng mình, người tôi yêu không cần đẹp mà chỉ cần có lòng là được.
- Vậy cháu xin phép vào phòng.
Tôi chào bác và đi về phía phòng trọ của mình nhưng vừa mở khóa phòng thì tiếng nói châm chọc truyền vào tai tôi.
- Này không phải là Lưu Bằng con của tội phạm giết người đây sao?
Đó là Văn Lương đang ngồi cùng những đứa bạn trong phòng trọ của hắn. Tôi cắn răng tay nắm chặt mà vào phòng. Thường ngày Văn Lương luôn châm chọc tôi. Quen rồi thì tôi có thể nhịn, lần đầu gặp hắn, tôi và hắn nói chuyện với nhau, khi biết ba tôi là tội phạm hắn không ngừng châm chọc lăng mạ tôi kết quả là lao vào đánh nhau rồi bị bắt vào đồn.
Sau hai ngày tạm giam tôi được thả ra, khi về nhà tôi thấy con em nằm mê man ở cái nệm, tôi lại lay nó thì thấy tay chân nó lạnh ngắt, quá hốt hoảng tôi đập con heo mà tôi cố gắng dành dụm trong mấy tháng, bế nó chạy tới bệnh viện. Bệnh viện cách nhà trọ không xa nhưng nếu đi bộ cũng khá lâu huống chi tôi còn phải bế em mình, may mà có một chú tốt bụng gọi taxi và trả tiền giúp tôi. Bác sĩ bảo em tôi không có gì đáng lo chỉ là đói quá mà thôi. Sau khi hỏi kĩ tôi mới biết số tiền mà tôi đưa cho nó bị vợ của bác Dương lấy mất.Mặc dù giận nhưng vì bác Dương luôn giúp đỡ anh em tôi nên tôi coi như bỏ qua.
- Coi chừng nó lại đánh mày đấy, con tội phạm nên không vừa đâu!
Một đứa bạn của Văn Lương lên tiếng làm cả đám cười lớn. Coi như không nghe gì tôi cắn răng vào nhà.
- Anh hai về rồi hả?
Tiếng kêu của em tôi làm tôi bình tỉnh lại nhưng mà sao tôi nghe thấy trong đó có tiếng nức nở? Khi nhìn kĩ thì tôi thấy mắt con bé đỏ hoe chắc là vừa mới khóc. Tôi đóan là nó nghe được mấy lời của đám kia đi. Tôi giang hai tay mình ra ôm nó vào lòng.
- Ngoan, có hai đây, mười sáu tuổi rồi còn nhỏ nữa đâu mà khóc nhè. Bác Dương mới cho mấy con cá rô phi nè để hai làm cho Lưu Ngọc ăn nha.
- Ừm.
Tôi thành công trong chiến dịch dỗ dành con nít thì lập tức chạy tới cái bếp xách con dao và cái bọc ra đằng trước làm cá.
Thành thục cạo vảy cá, móc ruột cá, xong một con tôi bỏ nó sang bên cạnh và bắt đầu con tiếp theo.
Sút.
Nhưng vừa cầm con cá thứ hai lên thì tên Văn Lương đá con cá đầu tiên ra và dẫm nát nó. Tôi cố nhịn mà nhìn tên đó đi xa, cắn răng tôi lại cầm con cá bị dẫm nát lại và làm con cá còn lại rồi vào phòng bắt đầu chiên. Cơm thì con em đã nấu sẵn rồi, còn nhà với đống quần áo do nó mới học về nên chưa có làm.
Chiên cá xong tôi bắt đầu giặt đống đồ còn con em thì dọn dẹp.
Tối hôm đó.
Hai đứa, mỗi người một tô cơm. Thức ăn rất đạm bạc chỉ có vài cộng rau và hai con cá.
- Hai ơi?
- Hửm.
Tôi đang ăn thì nghe con em gọi, tôi ngẩng đầu lên nhìn nó.
- Sao rau mình ăn chung mà cá phải ăn riêng a, mà sao cá của hai nát bét vậy.
Nghe nó hỏi mà tôi cảm thấy ngậm ngùi nhưng ngoài mặt thì không làm ra biểu tình gì.
- À, cái này là hai chiên kém quá thôi, con gái thì không nên ăn mấy cái thứ hỏng này.
Tôi tìm đại một lý do cho qua, không biết vì sao con em tôi lại tin tôi một cách mà quáng như thế nữa? Nhưng mà sao trán của nó hơi sưng?, vội vàng vứt cái đũa xuống tôi giữ đầu nó mà xem xét.
- Trán em bị sao vậy? Nói cho hai nghe mau.
Tôi vội vàng hỏi han nó rồi lấy dầu sức cho nó. Sau khi sức dầu xong nó nhào vào lòng tôi mà khóc.
- Các bạn ở lớp bảo em là con của tội phạm nên lúc nào cũng ăn hiếp em cái này là một bạn xô em đụng vào bàn.
Nghe nó kể mà lòng tôi đau lắm, tôi thở dài rồi hôn lên cái trán của nó.
- Nín nào mai để hai dẫn em đi chơi nhé?
- Thật sao? – nó nức nở.
- Ừm.
Sau khi ăn xong tôi chỉ cho con em một số bài tập mà nó khó hiểu sau khoảng một giờ hai đứa tắt đèn đi ngủ.
Tôi nằm ở ngoài còn con em nằm trong, nó ôm tay ngủ say sưa. Càng nhìn nó tôi thấy nó càng giống người mẹ yêu quý của mình. Mẹ, con sẽ chăm sóc Lưu Ngọc bằng mọi thứ con có.
Tôi nhắm mắt bắt đầu ngủ vì sáng mai còn phải đi làm thêm kiếm tiền, số tiền còn lại còn rất ít nếu không đi làm thì hai ngày tới hai đứa chỉ có thể ăn cháo trắng.
- Này Bằng, lại đây. - Tiếng gọi làm tôi chú ý
Đó là bác Dương chủ phòng trọ này, bác ấy hơn ba tôi mười tuổi. Bác ấy rất tốt, trong khi tôi đi thuê phòng trọ với vài ba trăm ngàn thì toàn bị đuổi ra, họ sợ tôi sau này không đóng tiền cho họ, còn bác ấy chỉ lấy tôi một trăm ngàn cả tháng. Tôi biết căn phòng trọ này có nhỏ nhưng giá thuê ít nhất cũng phải là bảy tám trăm ngàn.
- Bác Dương hết tháng này cháu sẽ đóng tiền.
Tôi lại chỗ bác và nói. Mặc dù bác Dương không nói gì về tiền nhà nhưng vợ của bác thì không giống vậy. Bác ấy lấy tay vỗ vai tôi và cười.
- Tiền lúc nào đóng chẳng được, hôm nay bác đi câu cá câu được rất nhiều cá rô phi, cho anh em cháu hai con để nấu mà ăn, ăn rau hoài thiếu dinh dưỡng lắm giữ sức khỏe sau này còn cưới vợ chứ.
Tôi cười gượng, bác ấy thật thích đùa. Nhưng đó cũng là ước vọng nhỏ của tôi, năm nay tôi đã hai lăm tuổi và tôi cũng muốn tìm một tình yêu cho riêng mình, người tôi yêu không cần đẹp mà chỉ cần có lòng là được.
- Vậy cháu xin phép vào phòng.
Tôi chào bác và đi về phía phòng trọ của mình nhưng vừa mở khóa phòng thì tiếng nói châm chọc truyền vào tai tôi.
- Này không phải là Lưu Bằng con của tội phạm giết người đây sao?
Đó là Văn Lương đang ngồi cùng những đứa bạn trong phòng trọ của hắn. Tôi cắn răng tay nắm chặt mà vào phòng. Thường ngày Văn Lương luôn châm chọc tôi. Quen rồi thì tôi có thể nhịn, lần đầu gặp hắn, tôi và hắn nói chuyện với nhau, khi biết ba tôi là tội phạm hắn không ngừng châm chọc lăng mạ tôi kết quả là lao vào đánh nhau rồi bị bắt vào đồn.
Sau hai ngày tạm giam tôi được thả ra, khi về nhà tôi thấy con em nằm mê man ở cái nệm, tôi lại lay nó thì thấy tay chân nó lạnh ngắt, quá hốt hoảng tôi đập con heo mà tôi cố gắng dành dụm trong mấy tháng, bế nó chạy tới bệnh viện. Bệnh viện cách nhà trọ không xa nhưng nếu đi bộ cũng khá lâu huống chi tôi còn phải bế em mình, may mà có một chú tốt bụng gọi taxi và trả tiền giúp tôi. Bác sĩ bảo em tôi không có gì đáng lo chỉ là đói quá mà thôi. Sau khi hỏi kĩ tôi mới biết số tiền mà tôi đưa cho nó bị vợ của bác Dương lấy mất.Mặc dù giận nhưng vì bác Dương luôn giúp đỡ anh em tôi nên tôi coi như bỏ qua.
- Coi chừng nó lại đánh mày đấy, con tội phạm nên không vừa đâu!
Một đứa bạn của Văn Lương lên tiếng làm cả đám cười lớn. Coi như không nghe gì tôi cắn răng vào nhà.
- Anh hai về rồi hả?
Tiếng kêu của em tôi làm tôi bình tỉnh lại nhưng mà sao tôi nghe thấy trong đó có tiếng nức nở? Khi nhìn kĩ thì tôi thấy mắt con bé đỏ hoe chắc là vừa mới khóc. Tôi đóan là nó nghe được mấy lời của đám kia đi. Tôi giang hai tay mình ra ôm nó vào lòng.
- Ngoan, có hai đây, mười sáu tuổi rồi còn nhỏ nữa đâu mà khóc nhè. Bác Dương mới cho mấy con cá rô phi nè để hai làm cho Lưu Ngọc ăn nha.
- Ừm.
Tôi thành công trong chiến dịch dỗ dành con nít thì lập tức chạy tới cái bếp xách con dao và cái bọc ra đằng trước làm cá.
Thành thục cạo vảy cá, móc ruột cá, xong một con tôi bỏ nó sang bên cạnh và bắt đầu con tiếp theo.
Sút.
Nhưng vừa cầm con cá thứ hai lên thì tên Văn Lương đá con cá đầu tiên ra và dẫm nát nó. Tôi cố nhịn mà nhìn tên đó đi xa, cắn răng tôi lại cầm con cá bị dẫm nát lại và làm con cá còn lại rồi vào phòng bắt đầu chiên. Cơm thì con em đã nấu sẵn rồi, còn nhà với đống quần áo do nó mới học về nên chưa có làm.
Chiên cá xong tôi bắt đầu giặt đống đồ còn con em thì dọn dẹp.
Tối hôm đó.
Hai đứa, mỗi người một tô cơm. Thức ăn rất đạm bạc chỉ có vài cộng rau và hai con cá.
- Hai ơi?
- Hửm.
Tôi đang ăn thì nghe con em gọi, tôi ngẩng đầu lên nhìn nó.
- Sao rau mình ăn chung mà cá phải ăn riêng a, mà sao cá của hai nát bét vậy.
Nghe nó hỏi mà tôi cảm thấy ngậm ngùi nhưng ngoài mặt thì không làm ra biểu tình gì.
- À, cái này là hai chiên kém quá thôi, con gái thì không nên ăn mấy cái thứ hỏng này.
Tôi tìm đại một lý do cho qua, không biết vì sao con em tôi lại tin tôi một cách mà quáng như thế nữa? Nhưng mà sao trán của nó hơi sưng?, vội vàng vứt cái đũa xuống tôi giữ đầu nó mà xem xét.
- Trán em bị sao vậy? Nói cho hai nghe mau.
Tôi vội vàng hỏi han nó rồi lấy dầu sức cho nó. Sau khi sức dầu xong nó nhào vào lòng tôi mà khóc.
- Các bạn ở lớp bảo em là con của tội phạm nên lúc nào cũng ăn hiếp em cái này là một bạn xô em đụng vào bàn.
Nghe nó kể mà lòng tôi đau lắm, tôi thở dài rồi hôn lên cái trán của nó.
- Nín nào mai để hai dẫn em đi chơi nhé?
- Thật sao? – nó nức nở.
- Ừm.
Sau khi ăn xong tôi chỉ cho con em một số bài tập mà nó khó hiểu sau khoảng một giờ hai đứa tắt đèn đi ngủ.
Tôi nằm ở ngoài còn con em nằm trong, nó ôm tay ngủ say sưa. Càng nhìn nó tôi thấy nó càng giống người mẹ yêu quý của mình. Mẹ, con sẽ chăm sóc Lưu Ngọc bằng mọi thứ con có.
Tôi nhắm mắt bắt đầu ngủ vì sáng mai còn phải đi làm thêm kiếm tiền, số tiền còn lại còn rất ít nếu không đi làm thì hai ngày tới hai đứa chỉ có thể ăn cháo trắng.