Phương Mộc Đản
Lâm Cảnh Tinh dịu dàng nhìn người phụ nữ bên cạnh, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của bà ấy, trên mái tóc hai người cũng đã điểm đầy hoa râm, người phụ nữ kia cũng tựa đầu vào vai ông ánh mắt mê ly nhìn về phía xa. Lâm Cảnh Tinh năm nay đã hơn tám mươi tuổi, các bệnh về tuổi già cũng đã xuất hiện, ông biết mình đã không còn bao nhiêu thời gian, đến khi con người ta gần đối diện với hạn cuối của đời mình thì những ký ức thời trẻ hiện rõ từng cảnh một.
Ông đã sống tại thế giới này cũng gần một đời người, bao nhiêu oán hận của kiếp trước dường như đã biến mất theo thời gian, cuộc đời này của ông có thể nói là viên mãn, con cháu của ông từng người cũng đã có cuộc sống tốt, coi như đối với ông thập phần hiếu thảo.
Mà điều viên mãn nhất trong cuộc đời của ông là lấy Lý thị làm vợ, người phụ nữ này đã theo ông gần sáu mươi năm, khi còn trẻ cùng ông chịu biết bao cay đắng, cực khổ, nhưng bà không than vãn dù chỉ một câu, luôn tận tâm chăm sóc một lòng một dạ, người con gái xinh đẹp dịu dàng ấy bất chợt đã trở thành một loại tâm niệm duy nhất khiến ông níu kéo cuộc sống này. Lý Ngọc Hành lấy Lâm Cảnh Tinh ông không vì tình yêu, nhưng cho đến tận hôm nay, giữa ông và bà ấy hiện diện không chỉ có tình yêu mà còn là tình thân.
Lâm Cảnh Tinh bỗng nhiên ho khan dữ dôi, Lý Ngọc Hành hốt hoảng rót cho ông một chén trà nhuận khí, bàn tay bé nhỏ chụp lưng ông vỗ nhè nhẹ, Lâm Cảnh Tinh nhìn hành động của bà thì rất muốn cười, nhưng vừa cười thì một luồng ngứa ở cổ muốn thoát ra, Lý Ngọc Hành vẫn vỗ vỗ lưng ông, oán trách nói:
“Đã lớn tuổi rồi sao không biết kiềm chế, xúc động như vậy làm gì, dọa chết tôi.”
Nhìn vợ mình oán trách, Lâm Cảnh Tinh cười cười nhẹ hơi trêu:
“Còn không phải Hành nhi khiến ta vui vẻ sao? Cái này cũng không phải lỗi của phu quân nha.”
Nghe phu quân của mình nói như vậy, dù đã có tuổi Lý Ngọc Hành vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, mắng một câu “già mà không nên”, nhưng vẫn nhu thuận dựa vào vai ông. Chính bà cũng biết thời gian của ông ấy không còn nhiều, trong lòng rất lo sợ nhưng phần nhiều là chấp nhận, dù sao hai người cũng đã không còn vướng bận gì tại nhân thế nữa. Bà chỉ cảm thấy khổ sở, nếu như bà chết trước thì tốt rồi, nói cho cùng là bà không bỏ được ông ấy, nghĩ đến đây nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Lâm Cảnh Tinh thấy vợ mình khóc như vậy thì đau lòng không thôi, nhẹ giọng trách cứ lại an ỉ nói: “Sao tự nhiên lại khóc lóc như hài tử vậy, thôi đừng khóc, lớn tuổi rồi khóc không tốt cho thân thể, có chuyện gì không vui nói cho phu quân nghe được không?”
Bị giọng điệu dỗ dành tiểu nương tử như vậy nói với mình, Lý Ngọc Hành cảm thấy thẹn thùng, hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào ấm áp. Lâm Cảnh Tinh hiểu rõ trong lòng bà đang nghĩ tới cái gì nhưng cũng không nhắc tới, chỉ muốn dẫn bà ấy sang chuyện khác.
Tiếp theo những ngày sau đó, hai người vẫn cùng nhau bình yên trải qua những thời khắc cuối đời, một ngày nọ Lý Ngọc Hành an tĩnh qua đời trong giấc ngủ, bà chỉ nằm đó ra đi thật nhẹ nhàng, trên môi còn vương một nụ cười xinh đẹp.
Lâm Cảnh Tinh nhẹ nhàng cầm tay Lý Ngọc Hành ủ trong ngực, mỉm cười nói:
“Lúc còn trẻ Hành nhi thích nhất là được phu quân trang điểm cho phải không, còn nói phu quân trang điểm thật khéo tay, nhưng lúc đó phu quân quá bôn ba không được mấy lần trang điểm cho Hành nhi, chắc chắn là nàng oán chết ta rồi, hôm nay để phu quân vẽ mày cho nàng có được không.”
Ông đưa đôi tay đặt lên gò má đã không còn huyết sắc của Lý Ngọc Hành, đặt lên đó một nụ hôn. Sau đó ông cẩn thận thoa son vẽ mày cho bà, từng bước từng bước đều là thận trọng, trên môi ông luôn mang một nụ cười ôn nhu. Cuối cùng mặc lên cho bà một bộ đồ tân nương đỏ rực, xong xuôi ông cũng thay cho mình một bộ y phục tân lang, ngồi xuống bên giường.
“Cả đời này là ta nợ nàng một lễ cưới đúng nghĩa, ta biết nàng không trách ta nhưng ta vẫn luôn để nó trong lòng, nàng theo ta chịu khổ bao nhiêu năm nay, vẫn là đến lúc này mới được trọn vẹn đi.”
Lâm Cảnh Tinh mặc dù cười nhưng trên khóe mắt bất chợt đã rơi xuống một dòng lệ, thật ra bản thân ông cũng đã quá mệt mỏi nhưng ông thà rằng mình là người nhìn người kia chết đi, ông đau lòng khi bà khổ sở bởi chính hiện tại ông cũng rất khổ sở cho nên ông gắng gượng, chờ bà ra đi.
Ngồi nhìn bà một lúc lâu, ông đứng dậy ngồi lên giường nằm xuống, tay hai người đan vào nhau không một khoản hở, ông quay sang nhìn bà lần cuối rồi từ từ nhắm mắt.
“Hành nhi, nếu có kiếp sau nhất định chúng ta sẽ lại là vợ chồng.”
Lâm Cảnh Tinh dịu dàng nhìn người phụ nữ bên cạnh, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của bà ấy, trên mái tóc hai người cũng đã điểm đầy hoa râm, người phụ nữ kia cũng tựa đầu vào vai ông ánh mắt mê ly nhìn về phía xa. Lâm Cảnh Tinh năm nay đã hơn tám mươi tuổi, các bệnh về tuổi già cũng đã xuất hiện, ông biết mình đã không còn bao nhiêu thời gian, đến khi con người ta gần đối diện với hạn cuối của đời mình thì những ký ức thời trẻ hiện rõ từng cảnh một.
Ông đã sống tại thế giới này cũng gần một đời người, bao nhiêu oán hận của kiếp trước dường như đã biến mất theo thời gian, cuộc đời này của ông có thể nói là viên mãn, con cháu của ông từng người cũng đã có cuộc sống tốt, coi như đối với ông thập phần hiếu thảo.
Mà điều viên mãn nhất trong cuộc đời của ông là lấy Lý thị làm vợ, người phụ nữ này đã theo ông gần sáu mươi năm, khi còn trẻ cùng ông chịu biết bao cay đắng, cực khổ, nhưng bà không than vãn dù chỉ một câu, luôn tận tâm chăm sóc một lòng một dạ, người con gái xinh đẹp dịu dàng ấy bất chợt đã trở thành một loại tâm niệm duy nhất khiến ông níu kéo cuộc sống này. Lý Ngọc Hành lấy Lâm Cảnh Tinh ông không vì tình yêu, nhưng cho đến tận hôm nay, giữa ông và bà ấy hiện diện không chỉ có tình yêu mà còn là tình thân.
Lâm Cảnh Tinh bỗng nhiên ho khan dữ dôi, Lý Ngọc Hành hốt hoảng rót cho ông một chén trà nhuận khí, bàn tay bé nhỏ chụp lưng ông vỗ nhè nhẹ, Lâm Cảnh Tinh nhìn hành động của bà thì rất muốn cười, nhưng vừa cười thì một luồng ngứa ở cổ muốn thoát ra, Lý Ngọc Hành vẫn vỗ vỗ lưng ông, oán trách nói:
“Đã lớn tuổi rồi sao không biết kiềm chế, xúc động như vậy làm gì, dọa chết tôi.”
Nhìn vợ mình oán trách, Lâm Cảnh Tinh cười cười nhẹ hơi trêu:
“Còn không phải Hành nhi khiến ta vui vẻ sao? Cái này cũng không phải lỗi của phu quân nha.”
Nghe phu quân của mình nói như vậy, dù đã có tuổi Lý Ngọc Hành vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, mắng một câu “già mà không nên”, nhưng vẫn nhu thuận dựa vào vai ông. Chính bà cũng biết thời gian của ông ấy không còn nhiều, trong lòng rất lo sợ nhưng phần nhiều là chấp nhận, dù sao hai người cũng đã không còn vướng bận gì tại nhân thế nữa. Bà chỉ cảm thấy khổ sở, nếu như bà chết trước thì tốt rồi, nói cho cùng là bà không bỏ được ông ấy, nghĩ đến đây nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Lâm Cảnh Tinh thấy vợ mình khóc như vậy thì đau lòng không thôi, nhẹ giọng trách cứ lại an ỉ nói: “Sao tự nhiên lại khóc lóc như hài tử vậy, thôi đừng khóc, lớn tuổi rồi khóc không tốt cho thân thể, có chuyện gì không vui nói cho phu quân nghe được không?”
Bị giọng điệu dỗ dành tiểu nương tử như vậy nói với mình, Lý Ngọc Hành cảm thấy thẹn thùng, hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào ấm áp. Lâm Cảnh Tinh hiểu rõ trong lòng bà đang nghĩ tới cái gì nhưng cũng không nhắc tới, chỉ muốn dẫn bà ấy sang chuyện khác.
Tiếp theo những ngày sau đó, hai người vẫn cùng nhau bình yên trải qua những thời khắc cuối đời, một ngày nọ Lý Ngọc Hành an tĩnh qua đời trong giấc ngủ, bà chỉ nằm đó ra đi thật nhẹ nhàng, trên môi còn vương một nụ cười xinh đẹp.
Lâm Cảnh Tinh nhẹ nhàng cầm tay Lý Ngọc Hành ủ trong ngực, mỉm cười nói:
“Lúc còn trẻ Hành nhi thích nhất là được phu quân trang điểm cho phải không, còn nói phu quân trang điểm thật khéo tay, nhưng lúc đó phu quân quá bôn ba không được mấy lần trang điểm cho Hành nhi, chắc chắn là nàng oán chết ta rồi, hôm nay để phu quân vẽ mày cho nàng có được không.”
Ông đưa đôi tay đặt lên gò má đã không còn huyết sắc của Lý Ngọc Hành, đặt lên đó một nụ hôn. Sau đó ông cẩn thận thoa son vẽ mày cho bà, từng bước từng bước đều là thận trọng, trên môi ông luôn mang một nụ cười ôn nhu. Cuối cùng mặc lên cho bà một bộ đồ tân nương đỏ rực, xong xuôi ông cũng thay cho mình một bộ y phục tân lang, ngồi xuống bên giường.
“Cả đời này là ta nợ nàng một lễ cưới đúng nghĩa, ta biết nàng không trách ta nhưng ta vẫn luôn để nó trong lòng, nàng theo ta chịu khổ bao nhiêu năm nay, vẫn là đến lúc này mới được trọn vẹn đi.”
Lâm Cảnh Tinh mặc dù cười nhưng trên khóe mắt bất chợt đã rơi xuống một dòng lệ, thật ra bản thân ông cũng đã quá mệt mỏi nhưng ông thà rằng mình là người nhìn người kia chết đi, ông đau lòng khi bà khổ sở bởi chính hiện tại ông cũng rất khổ sở cho nên ông gắng gượng, chờ bà ra đi.
Ngồi nhìn bà một lúc lâu, ông đứng dậy ngồi lên giường nằm xuống, tay hai người đan vào nhau không một khoản hở, ông quay sang nhìn bà lần cuối rồi từ từ nhắm mắt.
“Hành nhi, nếu có kiếp sau nhất định chúng ta sẽ lại là vợ chồng.”