Họ Lâm không nghĩ đang lo hắn không biết tìm Lâm Cảnh Tinh ở đâu thì lúc này hắn đã quay về, Lâm Thái An và Triệu Lệ Tình đầu tiên là ngẩn người, sau đó Lâm Thái An tức giận tiến về phía Lâm Cảnh Tinh định vung một cái tát thì được Triệu Lệ Tình ngăn lại, hung hăng mắng:
“Cái lão già này, ông đang làm gì vậy hả, vất vả lắm Tiểu Tinh mới trở về, ông định đánh cho nó bỏ đi hay sao?”
Nghe vợ mình nói như vậy, Lâm Thái An cũng thấy mình quá nóng giận nhưng vẫn lớn giọng nói:
“Nó còn dám bỏ đi, nếu nó dám xem tôi có đánh gãy chân nó không.”
Triệu Lệ Tình không thèm để ý ông, quay sang Lâm Cảnh Tinh nói:
“Tiểu Tinh à, con đi đường cũng mệt rồi, mau lên phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa xuống ăn cơm.”
Lâm Cảnh Tinh gật đầu rồi sải bước lên lầu.
Lâm Cảnh Tinh gặp lại hai người cũng không có cảm xúc gì nhiều, tính ra số tuổi của hắn còn lớn hơn hai người này cộng lại, còn phải bắt hắn cảm động nước mắt giàn giụa sao, làm sao được chứ.
Nhìn bóng lưng của Lâm Cảnh Tinh lên phòng Triệu Lệ Tình mới hoàn hồn, trong lòng có cảm giác khó hiểu, vì sao lúc nãy nói chuyện với nó bà lại có cảm giác thưa chuyện với trưởng bối thế này. Chắc là mấy ngày qua ngủ không được ngon nên xuất hiện ảo giác mà thôi.
Lâm Cảnh Tinh vào phòng đóng cửa, lúc này mới móc chiếc điện thoại sắp bị người ta gọi đến cháy ra, đặt lên tay nghe:
“Cuối cùng thì anh cũng chịu nghe máy rồi hả, làm sao anh có thể nói về nước là về nước, bỏ lại mọi chuyện dồn lên đầu tôi thế này, anh làm vậy thật không có nghĩa khí…”
Lâm Cảnh Tinh nhu nhu trán, quăng chiếc điện thoại lên giường rồi mở laptop lên, gửi đi một số công văn quan trọng. Sau một lúc thì đặt điện thoại lại trên tai, nói:
“Giúp tôi liên hệ thị trường ở Trung Quốc, tôi muốn trong thời gian ngắn nhất công ty có thể chiếm thị phần quan trọng tại thị trường này.”
“Này sao…”
Không đợi người đầu dây than thở, Lâm Cảnh Tinh dứt khoát cúp điện thoại, nếu đã về thì không nên trì hoãn chi nhánh ở đây nữa, tạo một tiếng vang cũng không tồi.
Trong lúc dùng cơm, Lâm Thái An nhắc đến chuyện muốn Lâm Cảnh Tinh vào Lâm thị làm việc, tuy Lâm Cảnh Tinh có hơi khó chịu khi lại nói chuyện trong lúc dùng cơm nhưng vẫn nhịn xuống, lại nói nơi này không phải gia đình danh giá ở cổ đại, câu nệ lễ tiết làm chi, Lâm Cảnh Tinh từ chối nói:
“Con không định vào làm ở Lâm thị.”
Lâm Thái An nghe vậy thì nhíu mày không vui, Lâm Cảnh Tinh không để ý nói tiếp:
“Con hiện tại đang làm việc cho Cảnh Hành, con không có ý định nghỉ việc.”
“Cái gì? Con nói nhà sản xuất game Cảnh Hành? Sao con…”
Lâm Thái An nghe con mình nói vậy thì đứng người, ông ngàn vạn lần cũng không tin nổi con mình có thể làm việc cho doanh nghiệp lớn như vậy. Cảnh Hành cũng là doanh nghiệp mà Lâm thị đang muốn hợp tác a. Mà ông định hỏi Lâm Cảnh Tinh sao có thể nhưng lời chưa kịp nói ra đã bị Lâm Cảnh Tinh cướp lời.
“Lâm thị con không có hứng thú, trong ba năm con ở Mỹ cũng đã tìm ra cho mình công việc yêu thích, lần này trở về chính là để làm việc ở chi nhánh trong nước.”
Lâm Thái An nghe Lâm Cảnh Tinh nói như vậy thì trong lòng vô cùng vui mừng, con trai thật có tiền đồ, tuy rằng không làm việc cho công ty nhà mình nhưng tự phấn đấu bên ngoài thì càng chứng tỏ bản lĩnh hơn, lúc này nhìn mà xem, mới chỉ đi ba năm nhưng khí thế còn muốn uy nghiêm hơn cả ông, lúc nãy thực ra khi nói chuyện với nó cũng có chút lo sợ, cứ có cảm giác như đang nói chuyện với lão gia tử vậy. Nhưng mà con trai uy nghiêm cũng không tốt, sau này ông cũng không tiện dạy dỗ.
Khẽ thở dài, bất quá vẫn còn tốt hơn trước kia, ông nhìn Lâm Cảnh Tinh hài lòng nói:
“Nếu con đã có ý muốn như vậy thì ba sẽ ủng hộ, bất quá sau này có khó khăn gì cần ba giúp thì cứ lên tiếng, tuy rằng Lâm thị là doanh nghiệp trong nước nhưng cũng không đến mức thua kém công ty trẻ Cảnh Hành, sẽ không để con chịu thiệt.”
Lâm Cảnh Tinh mỉm cười không nói, trong lòng nghĩ rằng có lẽ các công ty lớn muốn hợp tác với Cảnh Hành hay nói đúng hơn là muốn nuốt công ty trẻ chỉ mới thành lập được ba năm này đi, hắn cũng muốn xem các đại gia tộc này miệng lớn đến cỡ nào.
Lâm Thái An vừa nói xong thấy Lâm Cảnh Tinh không nói gì, có cảm giác mình vừa nói gì khiến nó không vui, nghĩ lại cũng thật áp lực, nhìn sang Triệu Lệ Tình thấy bà cũng chỉ ăn không nói. Tuy vậy trong lòng hai ông bà khẳng định từ nay về sau chắc chắn trong nhà lại có thêm một lão gia tử xem chừng bọn họ rồi a. Nếu Lâm Cảnh Tinh biết suy nghĩ của họ chỉ sợ càng không vui, điều này cũng chỉ là thói quen, bản thân hắn cũng đâu muốn trở thành người già trong mắt mọi người đâu.
“Cái lão già này, ông đang làm gì vậy hả, vất vả lắm Tiểu Tinh mới trở về, ông định đánh cho nó bỏ đi hay sao?”
Nghe vợ mình nói như vậy, Lâm Thái An cũng thấy mình quá nóng giận nhưng vẫn lớn giọng nói:
“Nó còn dám bỏ đi, nếu nó dám xem tôi có đánh gãy chân nó không.”
Triệu Lệ Tình không thèm để ý ông, quay sang Lâm Cảnh Tinh nói:
“Tiểu Tinh à, con đi đường cũng mệt rồi, mau lên phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa xuống ăn cơm.”
Lâm Cảnh Tinh gật đầu rồi sải bước lên lầu.
Lâm Cảnh Tinh gặp lại hai người cũng không có cảm xúc gì nhiều, tính ra số tuổi của hắn còn lớn hơn hai người này cộng lại, còn phải bắt hắn cảm động nước mắt giàn giụa sao, làm sao được chứ.
Nhìn bóng lưng của Lâm Cảnh Tinh lên phòng Triệu Lệ Tình mới hoàn hồn, trong lòng có cảm giác khó hiểu, vì sao lúc nãy nói chuyện với nó bà lại có cảm giác thưa chuyện với trưởng bối thế này. Chắc là mấy ngày qua ngủ không được ngon nên xuất hiện ảo giác mà thôi.
Lâm Cảnh Tinh vào phòng đóng cửa, lúc này mới móc chiếc điện thoại sắp bị người ta gọi đến cháy ra, đặt lên tay nghe:
“Cuối cùng thì anh cũng chịu nghe máy rồi hả, làm sao anh có thể nói về nước là về nước, bỏ lại mọi chuyện dồn lên đầu tôi thế này, anh làm vậy thật không có nghĩa khí…”
Lâm Cảnh Tinh nhu nhu trán, quăng chiếc điện thoại lên giường rồi mở laptop lên, gửi đi một số công văn quan trọng. Sau một lúc thì đặt điện thoại lại trên tai, nói:
“Giúp tôi liên hệ thị trường ở Trung Quốc, tôi muốn trong thời gian ngắn nhất công ty có thể chiếm thị phần quan trọng tại thị trường này.”
“Này sao…”
Không đợi người đầu dây than thở, Lâm Cảnh Tinh dứt khoát cúp điện thoại, nếu đã về thì không nên trì hoãn chi nhánh ở đây nữa, tạo một tiếng vang cũng không tồi.
Trong lúc dùng cơm, Lâm Thái An nhắc đến chuyện muốn Lâm Cảnh Tinh vào Lâm thị làm việc, tuy Lâm Cảnh Tinh có hơi khó chịu khi lại nói chuyện trong lúc dùng cơm nhưng vẫn nhịn xuống, lại nói nơi này không phải gia đình danh giá ở cổ đại, câu nệ lễ tiết làm chi, Lâm Cảnh Tinh từ chối nói:
“Con không định vào làm ở Lâm thị.”
Lâm Thái An nghe vậy thì nhíu mày không vui, Lâm Cảnh Tinh không để ý nói tiếp:
“Con hiện tại đang làm việc cho Cảnh Hành, con không có ý định nghỉ việc.”
“Cái gì? Con nói nhà sản xuất game Cảnh Hành? Sao con…”
Lâm Thái An nghe con mình nói vậy thì đứng người, ông ngàn vạn lần cũng không tin nổi con mình có thể làm việc cho doanh nghiệp lớn như vậy. Cảnh Hành cũng là doanh nghiệp mà Lâm thị đang muốn hợp tác a. Mà ông định hỏi Lâm Cảnh Tinh sao có thể nhưng lời chưa kịp nói ra đã bị Lâm Cảnh Tinh cướp lời.
“Lâm thị con không có hứng thú, trong ba năm con ở Mỹ cũng đã tìm ra cho mình công việc yêu thích, lần này trở về chính là để làm việc ở chi nhánh trong nước.”
Lâm Thái An nghe Lâm Cảnh Tinh nói như vậy thì trong lòng vô cùng vui mừng, con trai thật có tiền đồ, tuy rằng không làm việc cho công ty nhà mình nhưng tự phấn đấu bên ngoài thì càng chứng tỏ bản lĩnh hơn, lúc này nhìn mà xem, mới chỉ đi ba năm nhưng khí thế còn muốn uy nghiêm hơn cả ông, lúc nãy thực ra khi nói chuyện với nó cũng có chút lo sợ, cứ có cảm giác như đang nói chuyện với lão gia tử vậy. Nhưng mà con trai uy nghiêm cũng không tốt, sau này ông cũng không tiện dạy dỗ.
Khẽ thở dài, bất quá vẫn còn tốt hơn trước kia, ông nhìn Lâm Cảnh Tinh hài lòng nói:
“Nếu con đã có ý muốn như vậy thì ba sẽ ủng hộ, bất quá sau này có khó khăn gì cần ba giúp thì cứ lên tiếng, tuy rằng Lâm thị là doanh nghiệp trong nước nhưng cũng không đến mức thua kém công ty trẻ Cảnh Hành, sẽ không để con chịu thiệt.”
Lâm Cảnh Tinh mỉm cười không nói, trong lòng nghĩ rằng có lẽ các công ty lớn muốn hợp tác với Cảnh Hành hay nói đúng hơn là muốn nuốt công ty trẻ chỉ mới thành lập được ba năm này đi, hắn cũng muốn xem các đại gia tộc này miệng lớn đến cỡ nào.
Lâm Thái An vừa nói xong thấy Lâm Cảnh Tinh không nói gì, có cảm giác mình vừa nói gì khiến nó không vui, nghĩ lại cũng thật áp lực, nhìn sang Triệu Lệ Tình thấy bà cũng chỉ ăn không nói. Tuy vậy trong lòng hai ông bà khẳng định từ nay về sau chắc chắn trong nhà lại có thêm một lão gia tử xem chừng bọn họ rồi a. Nếu Lâm Cảnh Tinh biết suy nghĩ của họ chỉ sợ càng không vui, điều này cũng chỉ là thói quen, bản thân hắn cũng đâu muốn trở thành người già trong mắt mọi người đâu.