Tiểu Đao khó hiểu gãi đầu, Tiêu Lãng cũng không biết Hắc Long hội là gì, tại sao Tiêu Thanh Y lộ ra sát ý mạnh như vậy. Tuy nhiên khiến Tiêu Bất Tử triệu tập các cường giả trong gia tộc thì Hắc Long hội sẽ không thoát khỏi số phận bị hủy diệt. Siêu cấp thế gia muốn tiêu diệt một thế lực là chuyện rất đơn giản. Không khí trong đông viện nặng nề. Tiêu Bất Tử ra lệnh triệu tập khẩn cấp, toàn bộ cường giả, võ giả từ Chiến Tôn cảnh trở lên trong gia tộc lập tức tụ tập tại đông viện, hơn một trăm người.
Tiêu Bất Tử thản nhiên nói:
- Tiêu Phù Đồ vừa báo tin tại Tô Tiên thành phát hiện cứ điểm của Hắc Long hội. Sáu Chiến Vương cảnh, năm mươi Chiến Tôn cảnh, bên trong có một nửa là Huyết Man tử.
Tiêu Bất Tử nói bình thản nhưng mọi người cảm nhận được sát khí đậm đặc trong câu chữ. Tiêu Bất Tử hận nhất là bán nước thông đồng với địch, Hắc Long hội thế nhưng ngang nhiên cấu kết với Huyết Vương triều hãm hại đồng bào, cho dù Hắc Long hội không tham gia chuyện mưu hại Tiêu Thanh Đế, Tiêu Thanh Y thì Tiêu Bất Tử sẽ vẫn tự tay diệt nó.
Tô Tiên thành! Truyện được copy tại
Nhiều người ngộ ra, Tô Tiên thành nằm ở tây bắc Chiến Vương triều, chỗ giao nhau giữa ba vương triều, hèn chi mấy năm qua không cách nào tra ra cứ điểm của Hắc Long hội. Chắc có ai điều tra ra thì Hắc Long hội sẽ chạy ngay vào Huyết Vương triều ở phương bắc, hay là Võ Vương triều ở phương tây.
Tiêu Bất Tử liếc mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở Tiêu Bất Hoặc.
Tiêu Bất Tử trầm giọng nói:
- Đại ca, ngươi tọa trấn đế đô, phong tỏa tất cả tin tức trong gia tộc trong vòng mười ngày. Ta mang theo Huyết vệ, một nửa trưởng lão đi là được. Thanh Long, ngươi ra lệnh cho toàn bộ cường giả trong gia tộc tây bắc bí mật tập hợp ở Từ Thủy thành gần Tô Tiên thành chờ lệnh của ta.
Tiêu Bất Tử gật đầu, Tiêu Thanh Long lập tức đi sắp xếp, sai thuộc hạ điều động hộ vệ vây quanh đại viện của Tiêu gia, trong mười ngày phong tỏa không cho ai ra vào. Mười ngày sau chắc đám Tiêu Bất Tử đã bí mật đến Tô Tiên thành, dù có lộ tin tức ra ngoài cũng không có việc gì.
Rất nhanh chọn xong trưởng lão đi chiến trường, có năm mươi trưởng lão, thực lực thấp nhất là đỉnh Chiến Tôn cảnh. Năm trăm Huyết vệ thì rút ra ba trăm người. Bên Tô Tiên thành còn có Tiêu Phù Đồ, hơn mười cường giả của gia tộc. Thực lực cường đại như vậy xem ra Tiêu Bất Tử định hoàn toàn hủy diệt Hắc Long hội.
Khiến người kinh ngạc là trưởng lão của Nội Vụ đường, quyền lực chỉ đứng sau Tiêu Phù Đồ trong gia tộc, Tiêu Thanh Lang chủ động thỉnh chiến.
- Tộc trưởng, Thanh Lang thỉnh chiến. Từ nhỏ Thanh Lang và Thanh Đế có cảm tình rất tốt, tại Bắc Cương cùng nhau giết Huyết Man tử, nếu không thể giết kẻ thù thay hắn thì đời này Thanh Lang không thể sống yên ổn.
Biểu tình của Tiêu Thanh Lang kiên quyết, lời nói kích động.
Nội Vụ đường là một đường rất quan trọng trong gia tộc, mỗi ngày xử lý rất nhiều nội vụ trong gia tộc. Sức chiến đấu của đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên không quá cao thế nhưng không tọa trấn trong gia tộc mà muốn tham chiến?
Tiêu Bất Tử nhìn Tiêu Thanh Lang, tràn đầy khen ngợi:
- Ừm! Khó được ngươi có lòng, vậy thì cùng nhau đi, chuyện Nộ Vụ đường cứ để Thanh Long sắp xếp người tạm giải quyết.
Trong lòng Tiêu Bất Tử thích nhất là Tiêu gia đoàn kết một lòng, không chia phep hái, nên lão mới kêu Tiêu Lãng chủ động cúi đầu làm thân. Tiêu Thanh Lang đi không giúp ích gì nhiều nhưng có ý nghĩa rất lớn cho gia tộc đoàn kết, còn chuyện Nội Vụ đường thì Tiêu Bất Tử không để vào mắt. Một Hắc Long hội nho nhỏ lật tay là có thể hủy diệt rồi, nếu không phải sợ đánh rắn động cỏ, đến nơi thật nhanh, đi về khoảng nửa tháng, bây giờ rắc rối một chút nhưng một tháng là đủ rồi.
- Được rồi, tất cả bí mật xuất phát từ bắc thành, trước tiên chạy đi Bắc Cương, nửa đường chuyển sang Tô Tiên thành. Cuộc chiến này phải tấn công hết sức, ai dám để lộ bí mật hoặc tiêu cực không hăng hái chiến đấu thì lão phu quyết không dễ dàng bỏ qua!
Tiêu Bất Tử vung tay, ba trăm Huyết vệ, mấy chục cường giả của Tiêu gia lập tức xuất phát, âm thầm từ cửa sau đi hướng phương bắc. Họ không sử dụng Song Dực Tà Long, tuyến đường hành quân vẫn ngụy trang Bắc Cương để đánh lừa thám tử của kẻ địch.
Tiêu Bất Hoặc và trưởng lão giữ nhà cũng rời đi, sắp xếp các chuyện. Vô số mệnh lệnh phát ra từ đại viện của Tiêu gia, vật khổng lồ Tiêu gia khởi động guồng máy, như con thú to mở mắt nhe nanh, chuẩn bị xé rách mọi kẻ địch.
Tiêu Bất Tử không cùng bọn họ rời đi mà bước hướng Tiêu Thanh Y ở trong góc.
- Thanh Y!
Tiêu Thanh Y đã đến ngay từ đầu, kêu Thiền lão rời đi, một mình bình tĩnh nhìn mọi người.
Tiêu Thanh Y nhìn Tiêu Bất Tử đi đến gần, vẻ mặt thân thiết nói:
- Phụ thân phải... Cẩn thận.
Tiêu Bất Tử thản nhiên nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Không sao, mấy lão già Huyết Man tử đó giờ đang giằng co với đám người Tả Bình Bình, Đông Phương Bạch ở Bắc Cương. Trừ bọn họ ra, tỏng thiên hạ còn ai có thể bị thương phụ thân của ngươi?
Người Tiêu Bất Tử có khí thế ngạo nghễ thiên hạ, lão là một trong các cường giả tuyệt thế trên Thần Hồn đại lục, có tư cách nói ra câu này.
Tiêu Bất Tử tiếc nuối khẽ thở dài:
- Lần này ta chuẩn bị một lần diệt sạch Hắc Long hội, chắc sẽ rắc rối một chút, có thể không về kịp Thần Hồn tiết. Ngươi nói với hai hài tử kia một tiếng, đừng chờ ta trở về. Nếu bọn họ thức tỉnh thiên giai thần hồn thì ta sẽ thưởng hậu hĩnh. Nói với Lãng nhi, chỉ cần hắn thức tỉnh thiên giai thần hồn, mặc kệ gia tộc có phản đối thế nào thì ta quyết lập hắn làm thiếu tộc trưởng!
Tiêu Thanh Y cười khổ nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Phụ thân, những chuyện này chờ khi nào phụ thân trở về rồi tính.
Tiêu Thanh Y biết rõ Tiêu Lãng, trừ phi là nàng bắt ép, nếu không thì hắn sẽ không làm thiếu tộc trưởng gì đó.
Tiêu Bất Tử mỉm cười nói:
- Ừm! Ta đi đây, ngươi nhớ sớm chữa cái chân, ta hy vọng khi trở về trông thấy Tiêu Thanh Y đã đứng lên, đi tới đi lui được.
Tiêu Bất Tử bước nhanh đi ra ngoài đông viện. Tiêu Thanh Y nhìn bóng dáng Tiêu Bất Tử thấp lùn, sống lưng thẳng tắp như thanh kiếm, chợt nước mắt rơi như mưa.
Tiêu Thanh Y khóc hét to:
- Phụ thân!
- Cái gì?
Tiêu Bất Tử kinh ngạc quay đầu lại, nhíu mày.
Tiêu Thanh Y nói nhanh:
- Hãy sớm trở về!
- Hài tử này...
Tiêu Bất Tử cười khổ một tiếng, dứt khoát xoay người rời đi.
Tiêu Thanh Y ngơ ngác ngồi, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Bất Tử cho đến khi biến mất, lệ lặng lẽ rơi, khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành tràn ngập đau thương, lưu luyến.
Tiêu gia hành động rầm rộ mà âm thầm, dù có đại gia tộc trong đế đô phát hiện, chờ khi bọn họ giật mình tỉnh lại thì Tiêu Bất Tử đã dẫn người đi xa Bắc Cương, không có tung tích.
Vô số gia tộc thầm giật mình. Tiêu Bất Tử đích thân ra đi, mang theo nhiều cường giả như vậy, chắc chắn có chuyện lớn, không biết lần này là kẻ nào xui xẻo.
Không người nào dám chất vấn thực lực của Tiêu Bất Tử, càng không ai lo lắng lão sẽ gặp nguy hiểm. Tiêu Bất Tử bị nhốt trong Long Hổ sơn hai mươi năm mà không chết, trên đời rất ít có người bị thương lão được, càng đừng nói đến Tiêu Bất Tử mang theo nhiều cường giả.
Ba đại gia tộc khác và vương thất tung ra nhiều thám tử, muốn biết tung tích của Tiêu Bất Tử. Tiếc rằng Tiêu Bất Tử cố ý che giấu thì trong Chiến Vương triều có ai có thể tra xét ra tung tích của lão? Tuy Tiêu Bất Tử bá đạo, thô bạo, bình thường không ai chọc vào thì sẽ không chủ động cắn trả, càng không là loại phản quốc. Các gia tộc chỉ có thể chờ khi Tiêu Bất Tử rút kiếm ra.