Giang Thừa Châu đến nhà họ Uông, nhà họ Uông một lòng muốn mượn cuộc hôn nhân này bám vào nhà họ Giang, tất cả những dấu hiệu lúc trước đã cho thấy tâm nguyện của nhà họ Uông sắp đạt thành, bây giờ vào lúc hai nhà đang thương lượng ngày kết hôn, bên nhà họ Giang đột nhiên đổi ý, có thể nghĩ ra được người nhà họ Uông phẫn nộ đến mức nào.
Giang Thừa Châu không thể vào cửa nhà họ Uông, sau hai tiếng bị làm lơ, anh lễ phép cúi người rồi xoay người rời đi.
Anh chính là người không màng hậu quả mà người khác nói, anh đến đây, chủ yếu là tự biểu đạt thái độ của mình, anh quả thực muốn giải trừ hôn ước, mặc dù nhà họ Uông đã biết tin tức trước rồi, nhưng dù sao anh cũng phải đích thân tới một lần thì mới có sức thuyết phục.
Còn về việc người khác có thứ lỗi cho anh hay không, anh thật sự chẳng bận tâm mấy, cũng chẳng phải bố mẹ ruột thịt của anh, à, cho dù là bố mẹ ruột của anh, anh cũng không thấy là phải bận tâm.
Anh đến nhà họ Uông rồi về nhà, có thể nghĩ ra được sẽ là trường hợp thế nào.
Bắt đầu từ lúc anh xuống xe thì đã biết mình sắp gặp phải những gì, anh cũng đâu có ngốc.
Thực ra nói từ góc độ nào đó, anh cũng rất hiểu người nhà mình, đã khuyên anh rất nhiều lần rồi, nhưng anh thì không tiếp thu, chuyện cuối cùng làm ra thì giống như kết quả tồi tệ nhất mà họ đã cảnh cáo anh rất nhiều lần, anh lựa chọn từ hôn, hơn nữa còn là vì người phụ nữ mà anh từng khinh bỉ nhất, điều này thật ra nghĩ thôi đã thấy buồn cười.
Giang Hào biết được tin Giang Thừa Châu đã đến nhà họ Uông, tức đến tay đều run, “Nghiệt tử, nghiệt tử…”
Anh đâu có đến nhà người ta thỉnh tội, anh đang dùng hành động như thế nói cho tất cả mọi người biết, đừng nghĩ đến việc ngăn cản hành vi bây giờ của anh, anh đã quyết tâm muốn giải trừ hôn ước thì chính là muốn giải trừ, ai khuyên cũng vô dụng, mà người khác đó, trọng tâm chính là chỉ Giang Hào, anh thế này là trực tiếp che mất đường lui, mấy người phản đối như họ, không tác thành cho anh thì cũng phải tác thành.
Giang Thừa Châu vừa vào cửa, Giang Hào đã ném một cái cốc đựng nước qua, cốc nện vào trên người Giang Thừa Châu, rồi lại rơi xuống đất, vỡ tan thành rất nhiều mảnh nhỏ.
Giang Thừa Châu không trốn, nhưng cũng không bị thương, chỉ là ngực bị ném trúng hơi đau, đối với anh mà nói, quả thực có thể xem nhẹ.
Giang Hào hầm hầm đứng dậy, “Thằng nghiệp chướng này, mày còn dám về…”
Anh liếc nhìn bố mình, “Không phải bố tìm con khắp nơi sao?”
Anh quá bình tĩnh, cũng không có thái độ tự kiểm điểm sau khi đã làm sai chuyện, điểm này vẫn luôn là chỗ mà Giang Hào nhìn anh không thuận mắt nhất.
Giang Thừa Châu hồi nhỏ đánh nhau với bạn học nào đó, trực tiếp đánh đối phương vào viện, nhà đối phương cũng có bối cảnh, vì chuyện này mà vẫn làm ầm lên không ngừng, cuối cùng chỉ cần Giang Thừa Châu xin lỗi là có thể kết thúc, nhưng mà anh thì cứ không xin lỗi, tuyên bố thẳng với Giang Hào, bảo anh xin lỗi, trừ phi bảo anh chết.
Lần đó khiến Giang Hào tức điên người, sau khi đánh Giang Thừa Châu một trận, ném anh đi xa.
Sau đó biết được tỉnh mà Giang Thừa Châu điền nguyện vọng đại học, mặc dù thái độ ác liệt tỏ ý bảo Giang Thừa Châu dựa vào bản lĩnh mà thi vào, đừng nghĩ đến chuyện dựa dẫm vào gia đình, nhưng trong lòng vẫn hi vọng cậu con trai này có thể trở về.
Nhưng nhiều năm trôi qua như thế, tính tình của Giang Thừa Châu không thay đổi một chút nào.
Nhất là lúc làm sai chuyện xong thì điệu bộ thản nhiên, khiến người nhìn phải nghiến răng nghiến lợi.
Giang Hào trừng mắt nhìn con trai, “Đừng tưởng là tao sẽ không dạy dỗ mày.”
Giang Thừa Châu nhíu mày, tỏ ra không chỉ không bận tâm, còn có vẻ hơi xem thường.
Làm bố thì có thể có chiêu gì? Không phải chính là cắt tiền cắt mối quan hệ sao, đúng là không khéo gì cả, tiền trong tay anh thật sự đủ để anh tiêu cả đời rồi, hơn nữa bây giờ người làm chủ trong nhà là Giang Cảnh Hạo, Giang Hào muốn hoàn toàn cắt đứt đường sống của anh, có thể còn chẳng làm được nữa.
Còn về những chuyện khác… Vấn đề tồn tại đều đã giải quyết rồi, chuyện khác còn gọi là chuyện sao?
Cái liếc mắt xem thường đó, hoàn toàn khơi dậy sự phẫn nộ của Giang Hào, ông tìm cái roi để trong nhà ra, cái roi đó đã rất lâu không sử dụng rồi, thật đúng là không khéo, người bị dùng cho hai lần trước là Giang Thừa Châu, một lần là hồi nhỏ lúc anh phạm lỗi, một lần là dáng vẻ đòi sống đòi chết của anh mấy năm trước, còn có… hôm nay chắc là lần thứ ba.
Giang Hào đi qua, đá mạnh, khiến Giang Thừa Châu quỳ thẳng xuống.
Giang Thừa Châu nhíu mày, cũng không phản kháng, không phục là một chuyện, phản lại bề trên lại là một chuyện khác, với chuyện kiểu trừng phạt này, anh vẫn luôn không trốn tránh.
Giang Hào vung roi, mỗi quất đều vung lên lưng Giang Thừa Châu, “Nghiệt tử… Cho mày làm việc không màng hậu quả này…”
Giang Hào vừa đánh vừa mắng, mỗi quất đều dùng tất cả sức lực.
Đường Khả Hân và Du Du ở trên tầng hai nghe thấy tiếng, đi đến ban công, nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, Đường Khả Hân không khỏi nhíu mày, nhưng chị vốn là người phụ nữ biết tiến biết lui, biết rằng lúc này không tới lượt mình lên tiếng, huống hồ bản thân Tần Tương ngồi ở dưới, Tần Tương cũng không lên tiếng, đâu đến lượt người khác nói giúp.
Giang Du Du thì trợn mắt nhìn cảnh phía dưới, nhìn thấy chú út bị đánh, đôi chân ngắn nhỏ chạy rất nhanh, Đường Khả Hân lại không thể lớn tiếng quát Giang Du Du nhỏ tiếng một chút, chỉ đành đuổi theo.
Giang Du Du chạy qua, miệng mếu xệch, bèn bắt đầu khóc, “Ông nội xấu xa… Ông nội xấu xa, ông nội không được đánh chú út, con không thích ông nội nữa…”
Giang Du Du ôm lấy chân của Giang Hào, dùng sức kéo ông ra, chút sức lực đó, đương nhiên không thể kéo nổi Giang Hào, nhưng động tác của Giang Hào dừng lại.
Giang Hào liếc nhìn Đường Khả Hân đang không biết làm sao, “Bế con bé đi.”
Lúc này Giang Du Du mặc kệ vẻ mặt nghiêm khắc của ông nội, sống chết ôm lấy chân ông nội, “Ông nội không được đánh chú út.”
Giang Hào liếc nhìn vết tích ẩm ướt trên lưng Giang Thừa Châu, ném roi trong tay sang một bên.
Sắc mặt Giang Thừa Châu đã rất khó coi rồi, vừa rồi mỗi roi vung xuống còn có cảm giác tê liệt, bây giờ ngừng lại, ngược lại càng đau hơn, anh nhìn Giang Du Du, vẫy vẫy tay.
Lúc này Giang Du Du mới thử buông ông nội ra, bước qua chỗ chú út, Giang Thừa Châu hôn trán Giang Du Du một cái, “Có muốn biết vì sao chú út bị đánh không?”
Giang Du Du sửng sốt mấy giây, trước tiên thổi thổi lưng chú út, lúc nhóc con đau, mẹ cũng thổi như vậy, thổi rồi thì sẽ không đau nữa, sau đó nhóc con gật đầu, “Vì sao ông nội đánh chú út?”
“Bởi vì ấy, chú út làm sai chuyện.
Người làm sai chuyện thì sẽ bị giáo huấn, cho nên Du Du phải ngoan ngoãn, không làm sai chuyện, được không?”
Giang Du Du gật đầu.
“Vậy thì bây giờ theo mẹ về phòng trước đi nhé.”
Giang Du Du nhìn chú út, rồi lại nhìn ông nội, lúc này mới không tình nguyện theo mẹ về phòng.
Giang Hào liếc con trai rồi hừ lạnh một tiếng, “Đến phòng sách quỳ cho tao.” Còn biết là sai, vậy thì còn cứu được.
Giang Thừa Châu đến phòng sách, sắc mặt Giang Hào vẫn hơi khó coi.
Tần Tương nhìn chồng, bà biết chỉ có để chồng mình giải tỏa cơn tức, chuyện này mới có thể đ è xuống được, trong khoảng thời gian này, Giang Hào luôn tỏ ra cực kì bất mãn với hành vi của Giang Thừa Châu, nếu như không mượn lúc này mà trút hết ra, chuyện này e là sẽ không chấm dứt được.
“Nha đầu nhà họ Uông quả thực không tệ.” Lúc này Tần Tương mới bắt đầu nói, “Nhưng tính cách của Thừa Châu, tôi với ông đều biết rất rõ, e là không thể như mong muốn của chúng ta được… Cũng tốt, ít nhất thì chưa làm Tử Hàm phải lỡ dở.”
Giang Hào nghe thấy lời vợ, quả thực lại cảm thấy buồn cười rồi lại phẫn nộ, “Đến bây giờ mà bà vẫn nói giúp thằng nghiệt tử đó.”
Tần Tương nhíu mày, cũng không nói chuyện.
Giang Hào đi tới đi lui, chuyện đã đến nước này, chỉ đành lại đi giải quyết cục diện rối rắm thằng nghiệt tử đó để lại lần nữa, “Hồ ly tinh nhà họ Mộc đang ở bệnh viện?” Mặc dù hôn sự của Thừa Châu và Tử Hàm đã giải trừ thì cũng không thể lấy con bé nhà họ Mộc đó được, hủy con trai ông thảm như thế, nói gì thì cũng đều không thể vào được cửa nhà họ Giang.
Tần Tương nghe đến hình dung của ông, cười khẽ, có thể mê hoặc con trai bà thành dáng vẻ này, không phải chính là hồ ly tinh sao?
“Đúng là đang ở bệnh viện.
Nhưng ông đừng có đi tìm con bé đó, nếu không con trai ông sẽ không dễ nói chuyện như thế đâu, mà hẳn là sẽ liều mạng với ông đấy.” Tần Tương tự giễu lắc đầu.
Giang Hào cau mày, liếc nhìn vợ, rõ ràng đang hỏi vì sao.
“Hồ ly tinh đó mang thai rồi.”
Một người đã không đối phó được, trong bụng người ta còn có một đứa bé nữa, họ còn có thể đối phó được sao?
Giang Thừa Châu quỳ không bao lâu, bởi vì Tần Tương tự đến đón người, Tần Tương bảo anh đứng lên, anh cũng không phản kháng, trực tiếp đứng dậy.
Tần Tương bảo anh đi tắm trước, sau khi anh đi ra, anh bèn ghé vào trên đùi mẹ, để bà bôi thuốc cho anh.
Giang Thừa Châu cũng không ngốc, nếu Tần Tương đã đến làm những việc này, vậy thì Giang Hào tất nhiên cũng biết rõ, mặc kệ Tần Tương dùng phương pháp gì, có thể chịu khổ ít thì cứ chịu khổ ít thôi, hà tất phải làm mình làm mẩy với cơ thể mình.
“Yên tâm được rồi, bố con sẽ không đi tìm Mộc Tuyên Dư.” Tần Tương thoa thuốc rồi đột nhiên nói.
Có lẽ bà không quá quan tâm đ ến đứa bé đó, nhưng Giang Hào thì khác, ông đã lớn tuổi rồi, rất yêu thích trẻ con, dù là bây giờ Giang Cảnh Hạo đã có một đứa con thì ông cũng vẫn phê bình kín đáo, biết được Mộc Tuyên Dư có con, đương nhiên sẽ không làm gì với nhà họ Mộc, có lẽ sẽ còn cho phép Mộc Tuyên Dư sinh đứa bé đó ra.
“Mẹ, cảm ơn mẹ.”
“Đừng cử động.” Thật ra Tần Tương không có quá nhiều cảm xúc, làm nhiều hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ có thể nhận được một câu cảm kích của con trai, nuôi con, có lẽ dần dần sẽ phải quen với điều này.
Giang Thừa Châu không động đậy nữa.
Mà Giang Thừa Châu được bôi thuốc xong, lập tức đi thay quần áo.
Tần Tương ngồi một bên nhíu mày, nhìn động tác của anh, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, “Muốn ra ngoài?”
Động tác của Giang Thừa Châu chậm lại, dường như hơi cân nhắc rồi mới nói, “Vâng, con đi đón cô ấy xuất viện, nếu không con không yên tâm.”
Đây cũng coi như một sự tín nhiệm, Tần Tương hiểu, cũng biết bà khuyên cũng vô dụng, vì thế cũng không nói ra được lời bảo anh nghỉ ngơi mấy tiếng, “Lái xe chậm một chút, cũng chú ý đến vết thương nữa, đừng để nhiễm trùng.” Những vết thương kín lưng đó, khiến bà lại thở dài.
“Đừng lo cho con, sức khỏe con vẫn luôn rất tốt.”
Tần Tương gật đầu, nhìn bóng lưng rời đi của con trai, mặc dù hơi chua xót, nhưng lại cảm thấy hơi cảm động, con trai bà cuối cùng cũng hiểu cách toàn tâm toàn ý vì một người rồi.
Mộc Tuyên Dư quả thực đang đợi Giang Thừa Châu đến, cô vốn muốn thu dọn trước, nhưng phát hiện mình không có đồ gì cả, hình như cũng không có gì để thu dọn, vì thế cô tìm bừa một cuốn sách ra giết thời gian.
Cô cảm thấy mình bây giờ không biết là trí nhớ đã trở nên kém hơn hay là thẩm mỹ đã khác, thứ mới xem ngày hôm qua hoặc vừa mới xem, cô đều quên hết, hơn nữa cũng không nhớ được nội dụng, giống như những câu chữ đó chỉ lướt qua đầu vậy, sau đó không giữ lại được gì.
Lúc Giang Thừa Châu đến thì thấy cô đang đọc sách, dáng vẻ cô đọc sách rất yên tĩnh, kiểu yên tĩnh đến từ trong xương cốt của thục nữ, lộ ra mấy phần cảm giác của khí chất văn nghệ.
Anh dùng tay gõ thành tiếng trên cửa, bảo cô nhìn mình.
Sau khi cô thấy anh, khóe miệng có nụ cười mỉm rất nhỏ, cô trực tiếp buông sách xuống, “Anh đến rồi à.”
“Ừ.” Anh đi qua, nhìn cuốn sách mà cô vừa mới đọc, sau đó bắt đầu thu dọn đồ.
“Thủ tục xuất viện làm chưa?”
“Làm rồi.”
Lúc này cô mới bò dậy khỏi giường, chỉ là đồ thật sự không nhiều, phần lớn đều là đồ mà bệnh viện phát, cô chỉ thay một bộ đồ, sau đó ngồi một bên nhìn động tác của anh, cô nhìn rất chăm chú, cho đến khi anh thu dọn xong, cô mới theo anh cùng rời khỏi bệnh viện.
Vào thang máy, lúc đi đến con đường không rộng bên ngoài, Mộc Tuyên Dư mới nhìn anh, “Trước đó anh đi đâu thế? Đi làm những gì?”
“Muốn tra hành tung của anh?” Anh hỏi lại.
Cô lại bước mau lên hai bước, vươn tay ấn ấn vào lưng anh, lực không nhẹ không nặng, nhưng lại khiến anh nhíu chặt mày.
Anh dừng bước chân, sắc mặt không quá tốt nhìn cô.
“Lúc anh làm việc cảm giác không đúng.” Cô giải thích, “Lúc đi đường cảm giác cũng không đúng.”
Cho dù anh đã cố hết sức để bản thân tỏ ra rất bình thường rồi.
“Đừng lo.” Anh lơ đễnh, tiếp tục đi về phía xe.
Cô đi theo anh, nếu là người bình thường đánh nhau thì sẽ không để ý đến mặt, trên mặt trên tay anh đều không nhìn ra vết tích, hơn nữa dường như anh không bận tâm gì với chuyện này, kết hợp với chuyện anh nói là đã giải trừ hôn ước với nhà họ Uông trước đó, hẳn cũng chỉ là anh tình nguyện, người khác chưa hẳn đã nghĩ như anh.
Cô đi lên trước kéo tay anh, “Là vì em sao?”
Nếu như là người nhà anh ra tay, vậy chắc chắn là bởi chuyện đó.
Giang Thừa Châu cắn môi, “Em có thể coi như không biết.”
Cô nhìn anh mấy giây, cuối cùng dường như thỏa hiệp, “Thôi được rồi!”
Cho đến khi đi đến trước xe của anh, cô mới nhìn anh, “Em lái xe nhé!”
Anh nhìn cô một cái, rất rõ ràng là chẳng bận tâm đ ến lời cô, bảo cô lên xe trước.
Cô đã lâu lắm không lái xe rồi, e là bản thân cô cũng đã quên hết, cho cô lái xe, chỉ e sẽ có cả đống chuyện xảy ra.
Hai người về tiểu khu Bàn Nguyệt, lại trở về đây lần nữa, hình như giống như trước, mà lại như đã khác.
Chỉ là chuyện xảy ra trong mấy ngày ngắn ngủi, dường như đã vượt qua rất nhiều rất nhiều năm rồi.
Sau khi về đến nhà, Mộc Tuyên Dư cứ nhìn lưng anh chăm chăm, anh thở dài một hơi, lấy thuốc mỡ ra, đặt vào tay cô.
Sau đó cô ngồi trên sofa, anh thì gác lên đùi cô, để cô bôi thuốc cho anh.
Cô nhìn những vết đỏ lớn và sưng phù trên lưng anh, tay cũng không quá dám sờ vào, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi, huống hồ là người bị đánh.
“Bây giờ cũng có gia pháp kiểu này, em còn tưởng đều là truyền thuyết nữa.” Cô bôi thuốc, lời nói từ miệng lại hết sức thoải mái.
“Cũng không tính đâu.” Anh nhắm mắt, chẳng qua là để ông già nguôi giận thôi, dù sao thì có lợi cho chuyện sau này của hai người là được, chỉ là vết thương ngoài da, ông già có ác hơn nữa, cũng sẽ không thật sự làm gì anh.
Cô bôi thuốc, nghe thế, mày cũng giãn ra, anh không bận tâm như thế, có lẽ thật sự không phải chuyện lớn gì.
Mắt anh nhắm chặt, đại não lại thỉnh thoảng xoay vòng, “Vì sao cảm thấy mắc nợ anh?”
Động tác trên tay cô hơi khựng lại, sau đó mới tiếp tục.
Anh đột ngột mở mắt, khóe miệng có nụ cười như có như không, “Phát hiện chuyện của bạn em không liên quan đến anh?”
Anh không xem trọng phụ nữ, nhưng phần nhiều là anh không thích giải thích, anh thật sự không nhớ anh đã từng bức ai đến đường cùng.
Cô không nói chuyện.
Anh hừ cười một tiếng, như muốn so đo, rồi lại thuyết phục mình không so đo, “Nếu em không phát hiện sự thật này thì sao, nếu anh thật sự là đầu sỏ làm tổn thương bạn em thì sao, vậy em sẽ làm thế nào?”
Sẽ làm thế nào đây? Cô nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó gặp Uông Tử Hàm, Uông Tử Hàm nói không sai, thực ra bản thân cô làm như thế, không hẳn không phải là một sự từ bỏ.
Anh mạnh mẽ lật người, cũng không để ý liệu có ảnh hưởng đến vết thương của mình hay không, “Nói, trả lời anh.”
Đôi mắt cô vẫn hơi mơ màng, rồi dần dần trở nên tỉnh táo, “Chắc là vẫn giống như bây giờ, sẽ không có gì thay đổi cả.”
Tay anh đang túm lấy tay cô, cuối cùng dần nới lỏng sức.