Một người muốn hẹn một người ra ngoài, cũng không phải là chuyện quá khó, dù sao thì bây giờ phương thức liên lạc giữa con người với nhau cũng đủ loại, thật sự muốn liên lạc với một người, cũng chẳng phải là không liên lạc được.
Giang Thừa Châu liên lạc với Uông Tử Hàm, vẫn là một chuyện rất dễ dàng, dù sao thì người nhà cô cũng không thể trông coi cô như với phạm nhân, nói không chừng còn sẽ bảo cô ra ngoài giải sầu nhiều hơn cũng nên.
Nếu là người khác, có lẽ anh sẽ không tốn thời gian làm những chuyện này, nhưng Uông Tử Hàm, anh phải thừa nhận, từ đầu đến cuối cô đều là người vô tội, hơn nữa anh quả thực cũng làm lỡ dở cô, cho dù hai người thật sự không có bất cứ liên quan gì thì cũng nên ngồi đối diện nhau, trịnh trọng nói với nhau những chuyện này.
Địa điểm là Uông Tử Hàm tự lựa chọn, không phải là nơi “thích hợp” lựa chọn theo Giang Thừa Châu như trước đây, mà là một nơi rất thanh nhã.
Trong phòng không có đồ trang trí khác, rất đơn giản, nhưng trần nhà có rất nhiều chuỗi hạt châu trong suốt được treo lơ lửng, hạt châu có độ to nhỏ, dài ngắn khác nhau, khẽ va chạm, có thứ cảm giác thanh tịnh đẹp đẽ thôn dã, giống như một khúc nhạc ngắn, Uông Tử Hàm rất thích nơi này.
Trước kia cô đến đây một mình, cô nghĩ, nếu như đến cùng người yêu, hẳn là thật sự sẽ nghĩ đến cảm giác dòng nước dài chảy mãi, mà cô đã từng cho rằng rồi cuối cùng cô sẽ có một ngày như thế.
Cô nhìn chiếc cốc thủy tinh trong suốt trên bàn, khóe miệng có nụ cười như có như không.
Cô cảm thấy đời người quả thực chính là một vở diễn, chỉ là có vở diễn của một vài người bình thản không đặc sắc, vì thế cứ lẳng lặng mà diễn.
Mà có vở diễn của một vài người, gập ghềnh lên xuống, trắc trở đến mức người khác trong vở diễn cũng trở thành người đứng xem.
Còn bản thân cô, có lẽ chỉ thuộc về kiểu bình thản không đặc sắc.
Mà cảm xúc lúc này của cô, ngoại trừ cảm giác mất mát nồng đậm dưới đáy lòng thì thật sự là cảm thấy khôi hài.
Vì người nhà cô, vì bản thân cô, cô cảm thấy buồn cười.
Thời gian trước, mọi người còn vui vẻ chuẩn bị hôn sự, không ngừng kiến nghị với cô, nói mấy lời chúc phúc cô gì đó.
Chẳng được mấy ngày, tin tức nhà họ Giang hủy hôn truyền đến, mọi người lập tức tìm cô, nói gì mà đàn ông dù sao cũng là như thế, chỉ cần thông cảm và bỏ qua, rồi sẽ tốt thôi.
Mà bây giờ, khi biết hôn sự này chắc chắn giải trừ rồi, nhà họ Uông cũng không còn mặt mũi nữa, mọi người bèn bắt đầu nói bóng nói gió, bảo cô giả làm người bị hại, như thế thì nói không chừng có thể kiếm được một món hời.
Có giống một đôi vợ chồng ly hôn, sau khi tình cảm đã hết sạch, bắt đầu tính toán đến lợi ích không?
Uông Tử Hàm không muốn ở nhà, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của người khác.
Mà mấy nhà ghét cô, dáng vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác cũng rất đẹp, giống như cô không thể vào nhà họ Giang thì đối phương có thể nhận được rất nhiều lợi ích vậy.
Xem đi, đời người dù sao cũng là một vở diễn, mà bây giờ, có lẽ vở diễn đã bắt đầu hạ màn, từ lúc bắt đầu vở diễn, rất nhiều người sẽ thay đổi vai diễn, mà một vài người thì không, mà vở diễn của cô, có lẽ phải đổi nam chính rồi nhỉ, cô nghĩ vậy.
Lúc Giang Thừa Châu đến, Uông Tử Hàm đã ngồi rất lâu rồi, đương nhiên, anh không đến muộn, mà là cô rất muốn ngồi đây một lúc, giống như cô tưởng tượng trước đây.
Giang Thừa Châu ngồi đối diện cô, có lẽ là không biết nói gì mới tốt, vì thế không thể không nói một câu vô nghĩa, “Xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”
Lời nói khách sáo, rất dễ để kéo ra khoảng cách giữa đôi bên.
Trước đây Uông Tử Hàm chưa bao giờ nghĩ rằng câu đầu tiên sẽ quan trọng như thế, là bầu không khí vui vẻ, là bạn bè cũ, hay là người xa lạ… thì ra thật sự từ câu đầu tiên thì đã có thể đọc ra được rồi.
Ngón tay cô sờ sờ mép cốc, “Em biết anh muốn nói gì.”
Cô nhìn anh, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Cô nghĩ đến lần rung động đầu tiên của cô với anh, vậy mà là bởi cảnh tượng gặp gỡ lần đầu tiên của anh và một người phụ nữ khác, bản thân mình của khi đó, có dự đoán được ngày này không?
“Xin lỗi.” Giang Thừa Châu nhíu mày, vẫn giải thích lý do mình cảm thấy có lỗi, “Để em phải nhận áp lực rất lớn rồi.”
Khóe miệng Uông Tử Hàm hơi cong lên, thứ này, vẫn thật sự phải xem là cô nghĩ thế nào.
Nếu cô chỉ nghĩ là anh phản bội, nghĩ đến thái độ của người nhà, vậy thì không nghi ngờ gì, cô nên hận anh đến tận xương tủy.
Nhưng nếu cô cũng nghĩ đến thời gian mà hai người cùng trải qua, ít nhất là anh đã từng cho cô mong đợi, từng mang lại cho cô niềm vui ngắn ngủi, vậy thì cô cũng đã hưởng thụ được trong mối tình này.
Chỉ là xem cô nghĩ như thế nào mà thôi.
Ngón tay cô gõ nhẹ lên cốc, tiếng động cùng với âm thanh của những hạt châu trên trần nhà va vào nhau phát ra âm thanh tương tự, “Hai người ở bên nhau rồi?” Cô nhìn anh, không thấy được vẻ khó xử trên mặt anh, hoặc là cảm xúc áy náy khác.
Cô cười, trước giờ anh đều không phải người như thế, ngay cả hi vọng xa vời rằng anh có thể có cảm giác áy náy với bạn cũng không thể.
Anh gật đầu, “Phải”.
Ngẫm nghĩ, anh lại nói, “Cô ấy mang thai rồi.”
Sau khi Giang Thừa Châu nói ra lời này thì nhìn thấy vẻ mặt bừng tỉnh ngộ trên mặt Uông Tử Hàm, dường như anh rất không hài lòng với vẻ mặt này, vì thế lại thêm một câu, “Không phải vì cô ấy mang thai, anh mới…”
“Em có nói là vì cô ấy mang thai anh mới ở bên cô ấy sao?” Cô ngắt lời anh, ánh mắt hơi lạnh, “Sao anh không hỏi em, sao em biết được anh và cô ấy đã ở bên nhau? Sao không hỏi em biết lúc nào? Sao không cảm thấy em chỉ đang đoán mà thôi? Còn nữa, sao anh lại cảm thấy em là kiểu phụ nữ không an phận được mà náo loạn đi làm ầm ĩ mọi chuyện lên? Hay là anh cảm thấy, đều không quan trọng, dù sao thì ngoại trừ người mà anh quan tâm, những người khác đều không quan trọng.”
Cô không giải thích, sự bừng tỉnh vừa rồi của cô, chỉ là nhớ đến bữa tiệc hôm sinh nhật cô, anh son sắt tỏ ý, trước khi kết hôn sẽ không chạm vào cô.
Vậy thì với Mộc Tuyên Dư thì sao, anh lấy tâm tình gì chạm vào cô ấy? Thì ra yêu và không yêu, thật sự có thể biểu hiện rất rõ ràng, mà cô chỉ không muốn trực tiếp đưa ra định nghĩa khi chuyện còn chưa đi đến cuối cùng thôi.
Cô đã hạ thấp đường giới hạn của mình hết lần này đến lần khác.
Lần đầu tiên rời đi, anh không giữ lại, khi ấy cô nghĩ, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng đang lần mò trong mơ hồ, vì thế cô cho anh thời gian.
Lần đầu tiên anh đi tìm cô, cô đã biết, cán cân trong lòng anh có lẽ đã có sự nghiêng lệch, vì thế anh tới tìm cô, để một đầu cán cân có thể cân bằng lại.
Sau đó anh lại tới tìm cô, cô đã biết, anh thế này là đang đặt thêm một quả cân càng nặng cho một đầu cán cân.
Cô bình tĩnh chờ đợi kết quả, hạ thấp đường giới hạn từng lần từng lần, điều cô nhận được vẫn là như thế, có lẽ có không cam lòng nhỉ, mà nhiều hơn lại là cô đã cố hết sức rồi, vì thế cuộc tình này, cô đã không còn gì tiếc nuối nữa.
Lời của cô dồn dập như thế, nhất thời khiến Giang Thừa Châu không trả lời được.
Có lẽ là vì lời nói thật quá khó nghe, nếu thật sự trả lời, có lẽ cũng là câu nói uyển chuyển cuối cùng của cô.
Uông Tử Hàm lại hiểu hàm nghĩa sự im lặng của anh, “Nói đi, anh hi vọng em làm gì.”
Thật đúng là chuyện khiến người ta buồn phiền, không hẹn hò nữa, vì thế nói đến lợi ích, còn có chuyện gì bi thương hơn?
“Chuyện giải trừ hôn ước, anh hi vọng là do em công khai, còn về lí do, cứ theo ý của em.
Mà chuyện này, anh sẽ chịu trách nhiệm, tin rằng chỗ bố em, em cũng sẽ không chịu áp lực lớn đến thế nữa.” Ngón tay Giang Thừa Châu gõ gõ, dường như đang cân nhắc, rồi mới nói ra câu này.
Uông Tử Hàm lại rất hiểu ý của anh, chuyện giải trừ hôn ước là do nhà họ Uông nói ra, cũng để dời đi tầm mắt.
Mà nhà họ Giang đã cho người nhà cô lợi ích lớn như thế, nếu nhà cô còn nói linh tinh, vậy thì họ cũng không ngại trở mặt, huống hồ, anh cũng không phải là người sẽ sợ bị người khác uy hiếp.
Còn cô, khi nhà họ Uông nhận được lợi ích lớn, đương nhiên sẽ không phải đối mặt với áp lực lớn như thế nữa.
Cô chỉ muốn cười, cô biết anh đã làm đủ tốt rồi, với tính cách của anh.
Có thể làm thế này, hoặc ít hoặc nhiều là cảm thấy mắc nợ với cô.
“Em sẽ cố hết sức.”
Cô không làm ầm ĩ, cũng không chỉ trích gì anh, đây vẫn là điều khiến lòng Giang Thừa Châu có mấy phần áy náy, dù sao thì chuyện này, có thể coi như từ đầu đến cuối đều là lỗi của một mình anh.
“Em rất tốt, là anh không xứng với em.” Người phụ nữ như cô, có lẽ người đàn ông bình thường đều sẽ cố gắng trân trọng, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc tươi đẹp.
Với lời này, Uông Tử Hàm lại chỉ có thái độ lạnh lùng, tốt hơn nữa cũng không có tác dụng gì, không phải người trong lòng anh, tốt chẳng qua cũng chỉ là từ mang nghĩa xấu.
Mà lời này, cô tưởng là chỉ xuất hiện trong lời thoại trên phim, chỉ là để chiếm được nụ cười của người xem mà thôi.
“Anh còn nhớ anh vẫn thiếu em đoạn sau của câu chuyện đó không? Bây giờ anh có thể nói cho em biết kết cục của câu chuyện đó rồi.” Cô nhìn anh, từ chỗ anh cô biết được khởi đầu và sự phát triển của câu chuyện, từ chỗ của Mộc Tuyên Dư cô biết được kết quả năm đó, vậy thì kết quả cuối cùng của câu chuyện thì sao, hẳn là chỉ có anh biết được.
Giang Thừa Châu nhìn cô, không hiểu vì sao vào lúc này cô còn có tâm tình nghe chuyện.
Uông Tử Hàm lại cười, cô nghĩ đến lời phân tích hồi đầu của bạn cô, đột nhiên nói, “Chàng trai và cô gái năm đó gặp lại lần nữa, hẳn là lần đầu tiên người đàn ông và người phụ nữ gặp lại sau nhiều năm.
Nói chính xác, hẳn là người đàn ông cố ý thiết kế ra cảnh gặp gỡ đó, dùng chút thủ đoạn sau lưng… Điều người đàn ông nghĩ là, muốn để người phụ nữ nếm thử nỗi đau mà năm đó anh ta đã chịu, dù sao thì năm đó anh ta đau khổ như thế, sao có thể không làm gì mà trơ mắt nhìn cô ấy hạnh phúc được.
Vì thế người đàn ông tự nói với mình, chỉ cần làm xong chuyện này, anh ta sẽ kết hôn với vợ sắp cưới, sống nốt cuộc đời còn lại theo như suy nghĩ của bố mẹ… Người đàn ông đã nghĩ xong xuôi tất cả, để người phụ nữ yêu anh ta, rồi anh ta sẽ vứt bỏ cô ấy.
Trong quá trình này, người đàn ông vẫn luôn đấu tranh, nhưng không hiểu sao, vẫn lựa chọn tiếp tục như thế, giống như chỉ có vậy, anh ta mới không có lỗi với bản thân mình, vì thế người đàn ông lại dây dưa với người phụ nữ lần nữa.
Trong đạo lý tên là báo thù này, có lẽ điều bất ngờ nhất chính là từ đầu đến cuối người phụ nữ đều biết rõ mục đích của anh ta, cô ấy đang chuộc tội vì chuyện năm đó… Còn về việc người đàn ông trả thù thế nào, điều này thì không rõ, nhưng cuối cùng chắc chắn là anh ta đã từ bỏ, vì thế đại đoàn viên kết thúc viên mãn.”
Cô đoán phần sau của câu chuyện, nhưng rất muốn thêm vào một câu, sở dĩ người đàn ông vẫn không chịu từ bỏ, có lẽ là anh ta biết rất rõ, một khi từ bỏ, anh ta không còn cái cớ và lí do nào để tiếp cận người phụ nữ đó nữa.
Giang Thừa Châu nhíu mày, chi tiết nào đó, anh không biết sao cô lại biết, mà có lẽ cũng không quá để tâm, “Em từng gặp cô ấy.”
“Anh nói ngược rồi, là cô ấy từng gặp em.” Cô cười cười, nhưng không quan trọng.
Ngón tay Giang Thừa Châu khẽ cử động, nhưng anh không nói nữa, cứ vậy đi, cũng không có gì để tiếp tục nữa.
Anh đứng dậy, “Mặc dù nói lời này rất giả dối, nhưng mà, thật sự rất xin lỗi.”
Uông Tử Hàm nhớ đến lúc ở sân bay, cô từng nói, kết cục là người đàn ông đã yêu cô gái đó… Kết cục kể từ lúc đó đã được định sẵn rồi.
Cô nhìn chiếc cốc thủy tinh trên bàn, trong suốt.
Cô đột nhiên nhớ đến một cảnh trong , câu nói cuối cùng mà cô tiểu thư nhà giàu đó nói, cô ấy nói lúc Trực Thụ và cô ấy ở bên nhau không có vui buồn mừng giận, còn anh ta khi ở bên Tương Cầm, mới là người sinh động có cảm xúc.
Mà cô và Giang Thừa Châu thì sao, lúc ở bên nhau, có lẽ luôn được người ta khen ngợi, tiến lùi có mức độ, tương kính như tân, giống như đôi vợ chồng rất nồng nàn, sẽ không cãi nhau, sẽ không oán hận, sẽ không so đo… Mà anh và Mộc Tuyên Dư ở bên nhau, anh sẽ so đo cô ấy đối xử với anh không tốt chỗ nào, so đo cô ấy không bận lòng về anh, trả thù cô ấy, là muốn khiến cô ấy cũng đau giống mình.
Mắt cô hơi nheo lại, vào lúc này, cô không oán không hận, cô quay đầu qua, nhìn Giang Thừa Châu đã đi xa được năm bước, “Giang Thừa Châu.”
Cô gọi anh lại.
Giang Thừa Châu nghe thấy tiếng của cô, dừng bước, xoay người nhìn cô.
Cô cười với anh, “Anh nói đúng, anh quả thực không xứng với em.”
Một người đàn ông từ đầu đến cuối trong lòng đều có một người phụ nữ khác, dựa vào đâu mà xứng với cô?
Mi tâm anh hơi nhíu, rồi lại giãn ra, sau đó anh tiếp tục đi về phía trước.
Giang Thừa Châu về đến tiểu khu Bàn Nguyệt, phát hiện Mộc Tuyên Dư không có ở nhà, trước khi ra ngoài hình như anh đã dặn cô đừng chạy lung tung.
Giang Thừa Châu đi quanh nhà một vòng, phát hiện điều bất thường, một vài bộ quần áo của Mộc Tuyên Dư đã bị mang đi.
Lòng anh hơi trùng xuống, rồi anh lập tức thấy quần áo đã được chỉnh lý, chứ không phải là bị cầm bừa vơ loạn đi, anh mới an tâm.
Mãi cho đến sẩm tối, phán đoán của Giang Thừa Châu mới được chứng thực, Mộc Tuyên Dư quả thực bị anh trai và chị dâu cô đón đi.
Đến tối, Giang Thừa Châu gọi điện cho Mộc Tuyên Dư, di động cuối cùng mới không phải là tắt máy nữa.
Giang Thừa Châu ngồi trong căn hộ ở tiểu khu Bàn Nguyệt, cảm giác một mình, vẫn thật sự hơi không dễ chịu… Hơi giống anh trước đây, một mình ở đây, lẳng lặng nhớ lại quá khứ hết lần này đến lần khác, mỗi lần nhớ đến thì lại cảm thấy càng giày vò, vì thế càng ngày càng hận.
Mà lần này, anh chỉ thở dài một hơi, nằm nghiêng trên sofa, “Sao vẫn tắt máy?”
Mộc Tuyên Dư đứng trên ban công, nhìn cảnh tượng mặt trời xuống núi phía xa, cô đương nhiên sẽ không nói ra sự thực rằng anh trai chị dâu cô hùng hùng hổ hổ tới đón cô về nhà, hơn nữa cô vừa mới tìm được di động mà thôi.
“Muốn cho anh sốt ruột đó.” Cô nói bâng quơ.
Giang Thừa Châu hơi câm nín, nhưng sau đó lại cười rộ, “Ừ, sốt ruột lắm đấy.”
Bây giờ cô đã về nhà, như thế thì hình như cũng rất tốt, anh cân nhắc xem làm thế nào, cảm thấy hình như cũng rất thú vị.
Một tay cô dựa trên lan can, “Bây giờ anh ở đâu?”
“Căn hộ bên này.”
“Vẫn không về nhà à?”
Về nhà? Anh sờ trán, có lẽ ông già vẫn đang muốn đánh anh, vậy thì khỏi về mà chịu nỗi đau thể xác, “Tạm thời không về.”
“Dù sao cũng phải về chứ?”
“Đến ngày đó rồi nói.
Ăn cơm chưa? Đã ăn những gì rồi?”
Cô liệt kê.
Giang Thừa Châu ngẫm nghĩ, “Thời gian này ăn thanh đạm một chút nhé, sức khỏe em không tốt lắm.”
“Vâng.” Cô nghĩ một chút, “Hôm nay anh đi đâu?”
Cô không nên hỏi câu này, Giang Thừa Châu lập tức trở nên rất có tinh thần, “Gặp một người.
Em và Uông Tử Hàm đã gặp nhau? Em còn hẹn gặp cô ấy? Nói gì?”
Mộc Tuyên Dư trầm mặc.
Anh cười “à” một tiếng, “Bảo cô ấy chăm sóc anh thật tốt? Chúc bọn anh hạnh phúc đến già?”
Mộc Tuyên Dư á khẩu lần nữa, sau đó cắn môi, “Anh vẫn chưa ăn cơm, anh đi ăn cơm trước đi! Em cũng muốn ngủ rồi…” Nói xong cô bèn cúp máy.
Giang Thừa Châu nhìn di động, cười xùy một tiếng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Lúc trước ai kêu gào chỉ là vì muốn mau xem kết cục thì đứng ra cho tôi, tôi đảm bảo không đánh chết bạn!