Uất Lam ngồi lặng lẽ trong căn phòng nhỏ của mình, sắp xếp lại những thứ mang theo đến đây.
Nàng đã bắt đầu dựa dẫm vào căn phòng nhỏ bé cũ kỹ này, rúc tại đây, nàng cảm thấy an toàn và bình tĩnh. Nằm trên chiếc giường có tấm khăn trải sạch sẽ gọn gàng, nhắm mắt cảm nhận tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót, nàng cảm thấy dường như lại được trở về với những tháng ngày trước đây.
Hương Cầm gõ cửa bước vào, từ trên giường Uất Lam vội vàng ngồi dậy.
“Đi theo ta. Ta đưa cô đi gặp Lâm bà bà”
Lâm bà bà là người phụ nữ ngoài 40 tuổi với dáng người hơi béo và có bộ mặt nghiêm nghị, bà dò xét ánh mắt của Uất Lam khiến nàng hơi sợ hãi. Hương Cầm nói nhỏ với bà điều gì đó, nói một lúc rồi hai người đồng thời quay sang nhìn nàng.
Uất Lam co ro đứng trước ánh nhìn chằm chằm của hai người họ.
“ Uất cô nương, Gia đã dặn, cũng phải phân việc cho cô làm, cô xem thử mình muốn làm dạng công việc nào?” Lâm bà bà lạnh nhạt hỏi.
Giọng nói này nàng đã từng nghe, là ngày nàng đứng tại đây đợi Nguyên Ngạo, bà đã dẫn theo một tiểu nha hoàn bước ngang qua, rồi dạy dỗ tiểu nha hoàn ấy vài câu.
“Việc gì cũng được ạ.” Uất Lam đáp nhẹ, nàng đã hiểu rõ, Nguyên Ngạo cũng đã sớm nói rõ rồi, hắn sẽ không bao giờ nuôi không công một người mang họ Uất.
Lâm bà bà lại cùng Hương Cầm trao đổi ánh mắt, trong ánh mắt của bà cũng thoáng qua một tia không đành lòng. Chả trách Hương Cầm đòi giúp nàng ta, tiểu nha đầu với thân hình non nớt kia đúng là khiến người ta vô cùng thương xót. Bà mới thử lòng nàng, cứ ngỡ rằng nàng sẽ xin xỏ mà chọn làm việc nhẹ nhàng.
“Sau này cô cứ phụ trách lau rửa con đường bằng đá này đi.” Lâm bà bà chỉ vào con đường nối từ cửa viện kéo dài đến phòng chính. “Mỗi buổi sáng phải quét dọn sạch sẽ trước khi chủ nhân dậy, phải sạch đến mức không làm cho vạt áo ống quần chủ nhân bị quệt phải bất cứ bụi bẩn nào.”
Uất Lam khẽ gật đầu.
“Giữa trưa lau thêm lần nữa, thời gian còn lại không còn việc gì nữa.” Lâm bà bà khé liếc nhìn cô. Tuy rằng việc này không được tính là nhẹ nhàng, nhưng cũng khá hơn việc cô phải cả ngày thấp đầu khúm núm đứng trong phòng chờ nghe sai bảo. Tiểu nha đầu này tuy bệnh tật yếu ớt, nhưng lại mang trên mình khí chất thanh nhã cao quý, thật không nhẫn tâm để nàng bị hô đến gọi đi.
Công việc này tuy nặng nhọc, nhưng cứ lẳng lặng làm, cũng không cần nhìn sắc mặt của chủ nhân. Nếu Gia không nhìn thấy nàng, quên đi sự có mặt của nàng, nói không chừng lại là phúc khí của nàng. Thời gian còn lại nếu không có việc đột xuất gì khác, nàng có thể tranh thủ nghỉ ngơi, rất nhiều nha hoàn khác đều âm mưu tính toán để được giành lấy phần công việc có giờ giấc rõ ràng này.
“Dạ” Uất Lam gật gật đầu.
“Ngày mai mới bắt đầu, cô về đi sáng mai đến sớm một chút.” Lâm bà bà nói, sắc mặt của con bé thực sự không được tốt. Bà phụ trách những việc quan trọng bên cạnh Gia, quản lý người hầu bên dưới, gặp người không ít, vừa liếc sơ qua người tốt hay xấu mười phần đã nắm chắc đến tám chín phần. Đứa bé này…. Aizzz, ai biểu con bé lại là người nhà họ Uất chứ?!
Uất Lam dùng sức để kéo bánh xe lấy nước, từ nay về sau - nàng sẽ không bao giờ cố ý làm cho tay mình bị thương nữa. Một người lao động chân tay hễ làm tay bị thương, chỉ tổ chuốc phiền phức cho mình. Vừa dùng sức, vết thương do dao cắt mới khép lại được đôi chút lại bị nứt toác ra, máu từng giọt từng giọt nhiễu đầy xuống bệ giếng.
Đau đi, đau đớn đi, những dằn vặt của thể xác này dường như có thể giảm bớt nỗi đau xót nơi con tim.
Nàng hoàn toàn không thể kéo nổi cả thùng nước, chỉ còn cách lấy từng ít một. Đôi tay nhúng vào trong thùng nước lạnh giá để vò qua giẻ lau, không ngờ nỗi đau tận xương cốt lại không xuất hiện như dự liệu. Uất Lam hơi kinh ngạc, nỗi đau truyền đến bây giờ nằm ở vết thương do dao cắt, hàn độc trên người nàng khỏi rồi? Nàng có thể động vào nước lạnh rồi?
Đúng là số mạng hèn mọn, khi được nuôi như một tiểu thư, thì cái này không được sờ vào cái kia không được chạm, hễ động vào là đau như bị kim chích dao đâm. Bây giờ trở thành kẻ hầu người hạ làm việc nặng nhọc, hàn độc lại hết!
Nàng vặn giẻ lau, tỉ mỉ lau đi những vết máu bám trên bệ giếng, làm vấy bẩn mà không sớm lau đi, chắc chắn sẽ bị la mắng.
Có thể động vào nước lạnh - thật tốt quá, tiện cho công việc. Ngâm trong nước nhiều lần, vết thương do dao cắt cũng không còn đau nữa, thì ra nàng cũng không phải quá mỏng manh. Uất Lam cười nhạt, bây giờ không cần để tâm đến gì nữa rồi, cuộc sống lại trở nên rất đơn giản. Trước đây hễ một chút là bị hỏi han, bị căn nhằn, cũng cảm thấy phiền.
Khi trời còn chưa sáng, vẫn chưa nhìn rõ mọi vật, chỉ cần ra sức chà chắc chắn sẽ sạch nhỉ? Nhanh một chút, hoàn thành sớm chút, phải làm xong trước khi hắn thức dậy….. nàng dường như không còn muốn gặp hắn nữa, sợ phải nhìn thấy hắn mất rồi. Cứ như vậy lặng lẽ làm những việc mình được giao, nàng ngược lại cảm thấy rất thanh thản. Cứ như vậy cho đến khi chết, cũng không tệ lắm.
Uất Lam ngồi lặng lẽ trong căn phòng nhỏ của mình, sắp xếp lại những thứ mang theo đến đây.
Nàng đã bắt đầu dựa dẫm vào căn phòng nhỏ bé cũ kỹ này, rúc tại đây, nàng cảm thấy an toàn và bình tĩnh. Nằm trên chiếc giường có tấm khăn trải sạch sẽ gọn gàng, nhắm mắt cảm nhận tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót, nàng cảm thấy dường như lại được trở về với những tháng ngày trước đây.
Hương Cầm gõ cửa bước vào, từ trên giường Uất Lam vội vàng ngồi dậy.
“Đi theo ta. Ta đưa cô đi gặp Lâm bà bà”
Lâm bà bà là người phụ nữ ngoài tuổi với dáng người hơi béo và có bộ mặt nghiêm nghị, bà dò xét ánh mắt của Uất Lam khiến nàng hơi sợ hãi. Hương Cầm nói nhỏ với bà điều gì đó, nói một lúc rồi hai người đồng thời quay sang nhìn nàng.
Uất Lam co ro đứng trước ánh nhìn chằm chằm của hai người họ.
“ Uất cô nương, Gia đã dặn, cũng phải phân việc cho cô làm, cô xem thử mình muốn làm dạng công việc nào?” Lâm bà bà lạnh nhạt hỏi.
Giọng nói này nàng đã từng nghe, là ngày nàng đứng tại đây đợi Nguyên Ngạo, bà đã dẫn theo một tiểu nha hoàn bước ngang qua, rồi dạy dỗ tiểu nha hoàn ấy vài câu.
“Việc gì cũng được ạ.” Uất Lam đáp nhẹ, nàng đã hiểu rõ, Nguyên Ngạo cũng đã sớm nói rõ rồi, hắn sẽ không bao giờ nuôi không công một người mang họ Uất.
Lâm bà bà lại cùng Hương Cầm trao đổi ánh mắt, trong ánh mắt của bà cũng thoáng qua một tia không đành lòng. Chả trách Hương Cầm đòi giúp nàng ta, tiểu nha đầu với thân hình non nớt kia đúng là khiến người ta vô cùng thương xót. Bà mới thử lòng nàng, cứ ngỡ rằng nàng sẽ xin xỏ mà chọn làm việc nhẹ nhàng.
“Sau này cô cứ phụ trách lau rửa con đường bằng đá này đi.” Lâm bà bà chỉ vào con đường nối từ cửa viện kéo dài đến phòng chính. “Mỗi buổi sáng phải quét dọn sạch sẽ trước khi chủ nhân dậy, phải sạch đến mức không làm cho vạt áo ống quần chủ nhân bị quệt phải bất cứ bụi bẩn nào.”
Uất Lam khẽ gật đầu.
“Giữa trưa lau thêm lần nữa, thời gian còn lại không còn việc gì nữa.” Lâm bà bà khé liếc nhìn cô. Tuy rằng việc này không được tính là nhẹ nhàng, nhưng cũng khá hơn việc cô phải cả ngày thấp đầu khúm núm đứng trong phòng chờ nghe sai bảo. Tiểu nha đầu này tuy bệnh tật yếu ớt, nhưng lại mang trên mình khí chất thanh nhã cao quý, thật không nhẫn tâm để nàng bị hô đến gọi đi.
Công việc này tuy nặng nhọc, nhưng cứ lẳng lặng làm, cũng không cần nhìn sắc mặt của chủ nhân. Nếu Gia không nhìn thấy nàng, quên đi sự có mặt của nàng, nói không chừng lại là phúc khí của nàng. Thời gian còn lại nếu không có việc đột xuất gì khác, nàng có thể tranh thủ nghỉ ngơi, rất nhiều nha hoàn khác đều âm mưu tính toán để được giành lấy phần công việc có giờ giấc rõ ràng này.
“Dạ” Uất Lam gật gật đầu.
“Ngày mai mới bắt đầu, cô về đi sáng mai đến sớm một chút.” Lâm bà bà nói, sắc mặt của con bé thực sự không được tốt. Bà phụ trách những việc quan trọng bên cạnh Gia, quản lý người hầu bên dưới, gặp người không ít, vừa liếc sơ qua người tốt hay xấu mười phần đã nắm chắc đến tám chín phần. Đứa bé này…. Aizzz, ai biểu con bé lại là người nhà họ Uất chứ?!
Uất Lam dùng sức để kéo bánh xe lấy nước, từ nay về sau - nàng sẽ không bao giờ cố ý làm cho tay mình bị thương nữa. Một người lao động chân tay hễ làm tay bị thương, chỉ tổ chuốc phiền phức cho mình. Vừa dùng sức, vết thương do dao cắt mới khép lại được đôi chút lại bị nứt toác ra, máu từng giọt từng giọt nhiễu đầy xuống bệ giếng.
Đau đi, đau đớn đi, những dằn vặt của thể xác này dường như có thể giảm bớt nỗi đau xót nơi con tim.
Nàng hoàn toàn không thể kéo nổi cả thùng nước, chỉ còn cách lấy từng ít một. Đôi tay nhúng vào trong thùng nước lạnh giá để vò qua giẻ lau, không ngờ nỗi đau tận xương cốt lại không xuất hiện như dự liệu. Uất Lam hơi kinh ngạc, nỗi đau truyền đến bây giờ nằm ở vết thương do dao cắt, hàn độc trên người nàng khỏi rồi? Nàng có thể động vào nước lạnh rồi?
Đúng là số mạng hèn mọn, khi được nuôi như một tiểu thư, thì cái này không được sờ vào cái kia không được chạm, hễ động vào là đau như bị kim chích dao đâm. Bây giờ trở thành kẻ hầu người hạ làm việc nặng nhọc, hàn độc lại hết!
Nàng vặn giẻ lau, tỉ mỉ lau đi những vết máu bám trên bệ giếng, làm vấy bẩn mà không sớm lau đi, chắc chắn sẽ bị la mắng.
Có thể động vào nước lạnh - thật tốt quá, tiện cho công việc. Ngâm trong nước nhiều lần, vết thương do dao cắt cũng không còn đau nữa, thì ra nàng cũng không phải quá mỏng manh. Uất Lam cười nhạt, bây giờ không cần để tâm đến gì nữa rồi, cuộc sống lại trở nên rất đơn giản. Trước đây hễ một chút là bị hỏi han, bị căn nhằn, cũng cảm thấy phiền.
Khi trời còn chưa sáng, vẫn chưa nhìn rõ mọi vật, chỉ cần ra sức chà chắc chắn sẽ sạch nhỉ? Nhanh một chút, hoàn thành sớm chút, phải làm xong trước khi hắn thức dậy….. nàng dường như không còn muốn gặp hắn nữa, sợ phải nhìn thấy hắn mất rồi. Cứ như vậy lặng lẽ làm những việc mình được giao, nàng ngược lại cảm thấy rất thanh thản. Cứ như vậy cho đến khi chết, cũng không tệ lắm.