Dùng rất nhiều nước súc miệng, Uất Lam vẫn muốn phun ra.
Mật xanh mật vàng gì cũng đã phun ra hết rồi. Mật xanh mật vàng? Uất Lam nhàn nhạt cười, đau khổ trong lòng nàng nếu có thể nôn hết ra thì có lẽ sẽ nôn đến chết mất. Càng ngày càng khổ, khổ đến tận cùng … sẽ không còn khổ nữa.
Nằm trên giường một lát, cuối cùng nàng cũng lấy lại được chút sức lực.
Ngoại trừ ghê tởm, như vậy cũng tốt... Ít nhất nàng không đau đớn. Bây giờ thứ có thể tra tấn nàng chỉ còn cái xác này. Trái tim, đã gần như chết lặng.
Nhìn bóng mình trên nền đất, trời đã sắp trưa, có lẽ Dung Khiêm đã đợi lâu lắm rồi.
Đi trên đường, sức mạnh cơ thể dường như đã thoát ly khỏi ý chí, một mình tồn tại, làm sao có thể đi được như thế này nàng cũng không biết. Nàng cười, càng ngày càng phát hiện bản thân rất thần kỳ, có lẽ, suốt ba năm bị ốm đau hành hạ đã rèn cho nàng khả năng chịu đựng rất giỏi.
Trước kia nhịn đau là vì chờ hắn, chờ để gả cho hắn. Hiện tại là vì cứu em trai, mặc kệ cho mục đích là gì, chỉ cần nàng không buông được, thì nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng.
Ngoài cửa nhỏ phía Đông, vẻ mặt Dung Khiêm dường như mất hết kiên nhẫn, thấy nàng chậm rãi đi ra có chút oán giận bước tới: "Thuốc đâu?"
Uất Lam đờ đẫn nhìn y, nâng tay lên. Y chẳng thèm nhìn nàng lấy một cái, giựt lấy hộp thuốc."Lần sau ra sớm một chút, Tứ tiểu thư ạ. Lão chờ cả nửa ngày rồi."
Uất Lam không nói gì.
"Người trong nhà … vẫn khỏe chứ?” Nàng vội vàng dẫn ngựa cho y.
"Khỏe, khỏe." Dung Khiêm nhảy lên ngựa, "Lần sau giờ Tỵ lão sẽ chờ ở đây." Y tiếp, "Bảo trọng, Tứ tiểu thư, lão đi đây."
Uất Lam cười khổ, ngay cả cái gật đầu của nàng y còn chả buồn liếc.Thật ra, nàng hy vọng y an ủi nàng vài câu, hỏi han nàng sống như nào. Tuy không có ý nghĩa thực tế gì, nhưng sẽ làm cho nàng cảm thấy vẫn còn có người nhớ thương nàng, quan tâm nàng.
Nhưng … y không hề.
Quá khờ khạo, cho dù y nói, y hỏi, thì nàng biết trả lời ra sao? Nói thì có thể thay đổi được gì. An ủi nàng... có tác dụng ư?
Trước khi nàng đến đây, họ đều đã rõ. Cho nên — bây giờ nàng đã hiểu ánh mắt của cha mẹ, của Uất Thanh ngày đó nhìn nàng có ý nghĩa gì. Nếu chấp nhận mà nàng có thể bảo vệ Uất gia, bảo vệ Uất Thanh … vậy cũng đáng.
Về tới trong sân, vừa vặn tới thời gian làm việc buổi trưa.
Điều duy nhất không tốt khi hàn độc bị kiềm chế chính là nàng bắt đầu sợ ánh nắng gay gắt. Ánh nắng giữa trưa chiếu vào những tảng đá bóng loáng càng thêm chói mắt, làm cho nàng cảm thấy chỗ nào cũng trắng bóng không phân biệt được.
Lúc ì ạch xách thùng nước lên, nàng cảm thấy hơi choáng váng.
Không cần để ý, nàng vốn mệnh số ti tiện, cứ gắng sức, đừng để ý tất cả sẽ qua thôi.
Nàng quỳ trên mặt đất, dùng sức chà lau, mặt trời sao càng lúc càng chói? Đâm thẳng vào mắt nàng khiến nàng gần như không thể mở, một mảnh trắng bóng kia rốt cuộc cũng ập đến, làm nàng không còn thấy gì được nữa.
Râm mát làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một tấm màn hoa lệ, hơi quen mắt.
Đảo mắt nhìn qua thấy ngay hắn đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế đặt bên giường, nàng run lên. Nàng nhớ ra đây là đâu rồi, là phòng hắn.
Nàng vội vàng ngồi dậy, tự nhủ phải nhanh chóng rồi khỏi đây! Những đau đớn với hắn trong trí nhớ bắt đầu từ nơi này, bắt đầu từ cái giường này!
Cuống quít nhổm dậy, trước mắt lại đen kịt, cơ thể không chịu nghe theo điều khiển té nhào xuống, đầu đánh mạnh lên thành giường làm bằng một loại gỗ rất cứng có chạm khắc hoa văn. Đầu đau quá, đau như muốn nứt ra luôn rồi ấy, lại càng choáng váng hơn.
May quá, hắn vẫn ngồi im không động đậy.
Nàng bất đắc dĩ chờ cho cơn choáng váng qua đi, sợ lại té xỉu một lần nữa. Cho dù có muốn té xỉu thì cũng nên xỉu ở nơi người khác không thấy ấy. Nàng nằm chờ một lát … rồi ngồi dậy cuộn chiếc khăn trải giường đẹp đẽ kia lại.
"Cô làm gì? !" Hắn thấp giọng quát hỏi.
"Bẩn." Nàng biết thế biết thời cúi đầu trả lời, cuộn chiếc khăn trải giường ôm vào trước ngực, không quên làm trọn bộn phận khom người chào hắn đi ra.
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Ngay tại giây phút nàng đưa tay mở cửa, hắn lại nói: "Vì sao cô không giải thích?"
Nàng sửng sốt, giải thích?
Lại là cái kiểu cười châm chọc này, hắn nắm chặt tay lại!
"Giải thích có ích gì sao?"
Nàng không xoay người, chỉ thản nhiên cười cười.
Hắn mím môi không nói gì.
"Cho dù có giải thích, thì ta vẫn là người nhà họ Uất. Gia, có việc gì cần sai bảo nữa không?"
"Cút!"
Nàng thong thả bước ra ngoài, thân mình nhỏ bé yếu ớt vẫn còn chút run rẩy.
Nàng dựa vào cái gì mà bày ra cái dáng vẻ nản lòng thoái chí ấy?
Phạm sai lầm là nàng! Mắc nợ hắn cũng là nàng! Dựa vào cái gì mà nàng dám dùng vẻ mặt ấy với hắn? Giống như hắn phụ lòng nàng vậy!
Nghe tiếng khớp xương mình răng rắc, lúc này hắn mới buông tay.
Nếu nàng chịu nhận sai, nếu nàng chịu cầu xin hắn tha thứ … Hắn muốn nổi giận! Năm năm, hắn hận nàng suốt năm năm! Nghĩ đến mối hận ấy cho dù ngàn dao cắt da cắt thịt nàng cũng không thể giải thoát. Nhưng mà... thấy nàng mình gầy xương yếu té xỉu trên mặt đất, hắn lại làm không được, hắn không thể ngồi yên làm như không thấy được.
Mềm lòng có ích gì đâu? Chẳng phải chỉ đổi được vẻ mặt lẫn giọng điệu mỉa mai của nàng thôi đấy sao?
Giải thích cũng vô ích?
Phải, vô ích!
Chỉ là trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đau lòng. Chỉ cần nàng mềm nhẹ nói một câu thôi, cho dù là một lời nói dối, hắn ….
Hắn hận! Thế mà hắn còn chủ động mở miệng cho nàng một cơ hội!
Cho người đàn bà đã phản bội hắn này! Cho người đàn bà đã hại hắn cửa nát nhà tan này!
Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ nỗi hận của hắn vẫn không thể lấn át được tình yêu của nàng sao?
Yêu? Sai lầm lớn nhất đời này của hắn chính là tin rằng nàng yêu hắn!
Ả đàn bà chết tiệt này nói đúng, giải thích cũng vô ích, tất cả đều vô ích!
Hắn và nàng là kẻ thù!
Hắn phải hận nàng hơn nữa, mới có thể buông tay để nàng chết. Tất cả người nhà họ Uất đều phải chết!
Dùng rất nhiều nước súc miệng, Uất Lam vẫn muốn phun ra.
Mật xanh mật vàng gì cũng đã phun ra hết rồi. Mật xanh mật vàng? Uất Lam nhàn nhạt cười, đau khổ trong lòng nàng nếu có thể nôn hết ra thì có lẽ sẽ nôn đến chết mất. Càng ngày càng khổ, khổ đến tận cùng … sẽ không còn khổ nữa.
Nằm trên giường một lát, cuối cùng nàng cũng lấy lại được chút sức lực.
Ngoại trừ ghê tởm, như vậy cũng tốt... Ít nhất nàng không đau đớn. Bây giờ thứ có thể tra tấn nàng chỉ còn cái xác này. Trái tim, đã gần như chết lặng.
Nhìn bóng mình trên nền đất, trời đã sắp trưa, có lẽ Dung Khiêm đã đợi lâu lắm rồi.
Đi trên đường, sức mạnh cơ thể dường như đã thoát ly khỏi ý chí, một mình tồn tại, làm sao có thể đi được như thế này nàng cũng không biết. Nàng cười, càng ngày càng phát hiện bản thân rất thần kỳ, có lẽ, suốt ba năm bị ốm đau hành hạ đã rèn cho nàng khả năng chịu đựng rất giỏi.
Trước kia nhịn đau là vì chờ hắn, chờ để gả cho hắn. Hiện tại là vì cứu em trai, mặc kệ cho mục đích là gì, chỉ cần nàng không buông được, thì nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng.
Ngoài cửa nhỏ phía Đông, vẻ mặt Dung Khiêm dường như mất hết kiên nhẫn, thấy nàng chậm rãi đi ra có chút oán giận bước tới: "Thuốc đâu?"
Uất Lam đờ đẫn nhìn y, nâng tay lên. Y chẳng thèm nhìn nàng lấy một cái, giựt lấy hộp thuốc."Lần sau ra sớm một chút, Tứ tiểu thư ạ. Lão chờ cả nửa ngày rồi."
Uất Lam không nói gì.
"Người trong nhà … vẫn khỏe chứ?” Nàng vội vàng dẫn ngựa cho y.
"Khỏe, khỏe." Dung Khiêm nhảy lên ngựa, "Lần sau giờ Tỵ lão sẽ chờ ở đây." Y tiếp, "Bảo trọng, Tứ tiểu thư, lão đi đây."
Uất Lam cười khổ, ngay cả cái gật đầu của nàng y còn chả buồn liếc.Thật ra, nàng hy vọng y an ủi nàng vài câu, hỏi han nàng sống như nào. Tuy không có ý nghĩa thực tế gì, nhưng sẽ làm cho nàng cảm thấy vẫn còn có người nhớ thương nàng, quan tâm nàng.
Nhưng … y không hề.
Quá khờ khạo, cho dù y nói, y hỏi, thì nàng biết trả lời ra sao? Nói thì có thể thay đổi được gì. An ủi nàng... có tác dụng ư?
Trước khi nàng đến đây, họ đều đã rõ. Cho nên — bây giờ nàng đã hiểu ánh mắt của cha mẹ, của Uất Thanh ngày đó nhìn nàng có ý nghĩa gì. Nếu chấp nhận mà nàng có thể bảo vệ Uất gia, bảo vệ Uất Thanh … vậy cũng đáng.
Về tới trong sân, vừa vặn tới thời gian làm việc buổi trưa.
Điều duy nhất không tốt khi hàn độc bị kiềm chế chính là nàng bắt đầu sợ ánh nắng gay gắt. Ánh nắng giữa trưa chiếu vào những tảng đá bóng loáng càng thêm chói mắt, làm cho nàng cảm thấy chỗ nào cũng trắng bóng không phân biệt được.
Lúc ì ạch xách thùng nước lên, nàng cảm thấy hơi choáng váng.
Không cần để ý, nàng vốn mệnh số ti tiện, cứ gắng sức, đừng để ý tất cả sẽ qua thôi.
Nàng quỳ trên mặt đất, dùng sức chà lau, mặt trời sao càng lúc càng chói? Đâm thẳng vào mắt nàng khiến nàng gần như không thể mở, một mảnh trắng bóng kia rốt cuộc cũng ập đến, làm nàng không còn thấy gì được nữa.
Râm mát làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một tấm màn hoa lệ, hơi quen mắt.
Đảo mắt nhìn qua thấy ngay hắn đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế đặt bên giường, nàng run lên. Nàng nhớ ra đây là đâu rồi, là phòng hắn.
Nàng vội vàng ngồi dậy, tự nhủ phải nhanh chóng rồi khỏi đây! Những đau đớn với hắn trong trí nhớ bắt đầu từ nơi này, bắt đầu từ cái giường này!
Cuống quít nhổm dậy, trước mắt lại đen kịt, cơ thể không chịu nghe theo điều khiển té nhào xuống, đầu đánh mạnh lên thành giường làm bằng một loại gỗ rất cứng có chạm khắc hoa văn. Đầu đau quá, đau như muốn nứt ra luôn rồi ấy, lại càng choáng váng hơn.
May quá, hắn vẫn ngồi im không động đậy.
Nàng bất đắc dĩ chờ cho cơn choáng váng qua đi, sợ lại té xỉu một lần nữa. Cho dù có muốn té xỉu thì cũng nên xỉu ở nơi người khác không thấy ấy. Nàng nằm chờ một lát … rồi ngồi dậy cuộn chiếc khăn trải giường đẹp đẽ kia lại.
"Cô làm gì? !" Hắn thấp giọng quát hỏi.
"Bẩn." Nàng biết thế biết thời cúi đầu trả lời, cuộn chiếc khăn trải giường ôm vào trước ngực, không quên làm trọn bộn phận khom người chào hắn đi ra.
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Ngay tại giây phút nàng đưa tay mở cửa, hắn lại nói: "Vì sao cô không giải thích?"
Nàng sửng sốt, giải thích?
Lại là cái kiểu cười châm chọc này, hắn nắm chặt tay lại!
"Giải thích có ích gì sao?"
Nàng không xoay người, chỉ thản nhiên cười cười.
Hắn mím môi không nói gì.
"Cho dù có giải thích, thì ta vẫn là người nhà họ Uất. Gia, có việc gì cần sai bảo nữa không?"
"Cút!"
Nàng thong thả bước ra ngoài, thân mình nhỏ bé yếu ớt vẫn còn chút run rẩy.
Nàng dựa vào cái gì mà bày ra cái dáng vẻ nản lòng thoái chí ấy?
Phạm sai lầm là nàng! Mắc nợ hắn cũng là nàng! Dựa vào cái gì mà nàng dám dùng vẻ mặt ấy với hắn? Giống như hắn phụ lòng nàng vậy!
Nghe tiếng khớp xương mình răng rắc, lúc này hắn mới buông tay.
Nếu nàng chịu nhận sai, nếu nàng chịu cầu xin hắn tha thứ … Hắn muốn nổi giận! Năm năm, hắn hận nàng suốt năm năm! Nghĩ đến mối hận ấy cho dù ngàn dao cắt da cắt thịt nàng cũng không thể giải thoát. Nhưng mà... thấy nàng mình gầy xương yếu té xỉu trên mặt đất, hắn lại làm không được, hắn không thể ngồi yên làm như không thấy được.
Mềm lòng có ích gì đâu? Chẳng phải chỉ đổi được vẻ mặt lẫn giọng điệu mỉa mai của nàng thôi đấy sao?
Giải thích cũng vô ích?
Phải, vô ích!
Chỉ là trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đau lòng. Chỉ cần nàng mềm nhẹ nói một câu thôi, cho dù là một lời nói dối, hắn ….
Hắn hận! Thế mà hắn còn chủ động mở miệng cho nàng một cơ hội!
Cho người đàn bà đã phản bội hắn này! Cho người đàn bà đã hại hắn cửa nát nhà tan này!
Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ nỗi hận của hắn vẫn không thể lấn át được tình yêu của nàng sao?
Yêu? Sai lầm lớn nhất đời này của hắn chính là tin rằng nàng yêu hắn!
Ả đàn bà chết tiệt này nói đúng, giải thích cũng vô ích, tất cả đều vô ích!
Hắn và nàng là kẻ thù!
Hắn phải hận nàng hơn nữa, mới có thể buông tay để nàng chết. Tất cả người nhà họ Uất đều phải chết!