Xu Xu trầm mặc ngồi trên ghế, đối diện là Mẫn Lan Thao, ánh mặt trời theo tấm giấy mỏng gần như trong suốt dán ở cửa sổ len vào trong phòng, trong phòng chợt bao phủ bởi thứ ánh sáng dìu dịu nhưng không ấm áp, mà ngược lại bầu không khí bao trùm bởi sự u ám.
Đứa con nhỏ của Hương Linh sau mấy ngày được Mẫn Lan Thao chữa trị, đã lại có thể cất lên mấy tiếng cười trong trẻo, cậu bé đang cùng với Hương Linh và Uất Lam phơi chăn nệm ở trong sân, hai người phụ nữ cứ đôi lúc lại cười rộ lên, không biết là đang nói tới chuyện gì thú vị. Chồng của Hương Linh là một người đàn ông hiền lành chất phác, rất tháo vát, y đang phụ giúp Mẫn Lan Thao giã thuốc, tiếng chày giã của y vang lên đều đều phía sau viện.
Những tiếng nói cười, tiếng giã thuốc tạo thành những âm vang đan vào nhau, làm cho người ta cảm thấy trong lòng thoải mái, thực sự thả lỏng, lại thanh thản. Nhưng cũng khiến cho căn phòng nhỏ càng thêm yên tĩnh.
Mẫn Lan Thao và Ân Bội Xu đều đang lắng nghe những âm thanh giản dị của cuộc sống, trong ánh mắt lóe ra những tia sáng âm u nhàn nhạt, bọn họ đều không nói chuyện với nhau, ai cũng theo đuổi suy nghĩ của mình, nhưng suy nghĩ gì thì chỉ có chính bọn họ biết mà thôi.
“Vì sao?” Mẫn Lan Thao thở dài một hơi, y không cần phải đặt ra một câu hỏi rõ ràng cho nàng ta, bởi vì, y và nàng, đều đang làm những việc giống nhau.
Ân Bội Xu quả nhiên quay người lại nhìn y, như ngầm hiểu, như thương hại: “Mẫn đại ca, vì sao huynh lại không để cho Uất Lam tỷ sinh con cho huynh?”
Mẫn Lan Thao mím môi, quả nhiên, đã đến lúc mọi việc phải được nói ra.
“Cô làm như vậy với Cù Cảnh Tinh là không công bằng.” Y cũng không phải cố ý muốn đem chuyện này ra nói, bởi vì, công bằng hay không công bằng, y cũng không có tư cách để bình luận nó.
Ân Bội Xu lạnh lùng cười: “Vậy thì huynh đối xử với Uất Lam tỷ như vậy là công bằng sao? Công bằng ư? Như thế nào gọi là công bằng? Nếu phải trả giá và chiếm lấy thì sẽ có được công bằng, vậy thì công bằng của ta ở đâu?”
Mẫn Lan Thao lẳng lặng nhìn nàng ta, năm năm, nàng ta đã thay đổi rất nhiều. Nàng không còn là một cô gái đơn thuần non nớt ngày nào, mà đã trở thành một con người thâm sâu, sắc bén, trong lòng đầy rẫy oán hận. Khuôn mặt vốn dĩ luôn hiện diện nụ cười trong sáng, nay đã trở thành một nụ cười mỉa mai, lạnh lùng.
“Vậy thì tại sao cô lại chấp nhận gả cho Cù Cảnh Tinh?”
Y thật sự không thể hiểu được lòng dạ của người phụ nữ này, nếu nàng ta còn yêu Bộ Nguyên Ngạo, thì tại sao lại chấp nhận từ bỏ, lại chấp nhận lấy Cù Cảnh Tinh?
Cả người Ân Bội Xu run lên, nở nụ cười, nhưng nước mắt theo khóe mắt chảy dài xuống: “Đó là lần đánh cuộc cuối cùng của ta. Ta nghĩ….Huynh ấy sẽ giữ ta lại bên huynh ấy.”
Năm năm, trong lòng của nàng chứa đựng những gì, không ai có thể chia sẻ. Bây giờ, nơi đây, Mẫn Lan Thao một người thích hợp nhất, có lẽ chỉ có y mới có thể hiểu được lý do tại sao nàng làm thế, bởi vì, bọn họ cũng là những người ti bỉ giống nhau, y không thể trách cứ nàng, điều này làm cho nàng khi đối mặt với y không cần phải mang theo gông cùm của sự bứt rứt dằn vặt mà che giấu mọi việc, có thể thoải mái mà nói ra hết. Cù Cảnh Tinh càng đối xử với nàng tốt bao nhiêu, thì nàng lại càng cảm thấy bứt rứt, có lỗi với y bấy nhiêu.
“Lần đánh cuộc cuối cùng?” Mẫn Lan Thao nhíu mày.
“Huynh thật sự rất may mắn, vì Uất Lam tỷ đã quên hết tất cả mọi chuyện.” Nàng ta nhìn y, ngữ khí kỳ lạ, không biết là hâm mộ y hay là đang châm học y: “Nếu…” Giọng nói của nàng khẽ run rẩy: “Mặc dù Uất Lam tỷ ở bên huynh, nhưng trong tiềm thức lại chỉ có Nguyên Ngạo, cảm giác đó…”
“Đủ rồi!” Mẫn Lan Thao vung bàn tay đang tức đến run lên, nhìn nàng ta với một vẻ mặt căm thù.
Ân Bội Xu cúi mặt xuống, trong ánh mắt của nàng ta là một mảnh mông lung mờ mịt, nước mắt của nàng ta không thể kìm nén nổi mà chảy ra như suối, lời nói cũng theo đó mà tuôn ra, như đang trút hết nỗi đau đớn bao năm qua” “Hắn cùng ngươi ăn cơm, cùng người ngủ, ngươi có thể nắm được tay hắn, có thể chạm vào người hắn….Nhưng ngươi lại không thể đi vào trong trái tim của huynh ấy, trái tim của huynh ấy, trái tim của huynh ấy đã chứa đầy người phụ nữ kia rồi! Người phụ nữ kia đã rời xa huynh ấy rồi, chết rồi, nhưng lại vẫn cứ ở trong tim huynh ấy như thế….Chỉ cần trong trái tim huynh ấy còn đập, thì người phụ nữ kia không bao giờ biến mất, mà ngươi cũng không vào được, vĩnh viễn cũng không thể vào được!”
Sắc mặt Mẫn Lan Thao tái nhợt, y kéo ghế đứng lên, trừng mắt nhìn về phía Ân Bội Xu.
“Ta nghĩ ít nhất thì huynh ấy sẽ sợ hãi sự cô đơn mà níu giữ ta lại. Thế nhưng huynh ấy lại gả ta cho người khác, huynh ấy nghĩ ta sẽ hạnh phúc sao?! Huynh ấy nghĩ ta có một người đàn ông yêu ta, ở bên ta, chăm sóc cho ta, thì ta sẽ hạnh phúc sao?! Ta cũng rất yêu huynh ấy, vậy thì tại sao ta ở bên cạnh huynh ấy suốt mấy năm, huynh ấy lại không cảm thấy hạnh phúc, huynh ấy lại không níu giữ ta lại?!”
Mẫn Lan Thao hoảng sợ lùi từng bước về phía sau, đụng ngã cả ghế.
“Ta nghĩ ta sẽ cố gắng yêu Cảnh Tinh, sẽ đem trái tim của ta mà giao cho chàng.” Giọng nói của nàng ta đã khản đặc rồi: “Nhưng mà ta làm không được! Ngay cả việc sinh cho chàng một đứa con, ta cũng không thể chấp nhận được, không thể làm được!” Nàng điên cuồng cười rộ lên: “Một người có thể vùi dập lòng tự trọng của mình đến mức nào, thì đó chính là không màng đến tất cả! Ta thuyết phục bản thân ta buông bỏ tình yêu với huynh ấy không được, trái tim ta, không thể làm chết đi tình yêu của ta với huynh ấy! Ta nghĩ, thời gian có thể làm xóa đi hết những tình cảm mà huynh ấy đối với Uất Lam tỷ, ta đợi, một năm, hai năm, năm năm! Ta không muốn sinh con cho Cảnh Tinh, là bởi vì ta sợ, ta sợ thời điểm Nguyên Ngạo có thể quên hẳn Uất Lam tỷ rồi, thì ta lại không thẻ giũ bỏ mọi chuyện được nữa ! Ta sợ ta không thể đi được!”
Cả người Mẫn Lan Thao rét run, môi cũng run rẩy.
Đột nhiên, y cảm thấy thật hận!
Đột nhiên, y lại trở thành một kẻ thứ ba có chung cảm giác với nàng ta, loại tiếp cận gần kề với những suy nghĩ thật của bản thân mà y giấu kín khiến cho y vừa tức giận vừa căm hận!
Đúng vậy, y cũng sợ hãi, y sợ rằng sẽ có một ngày nàng sẽ nhớ lại tất cả, cũng vẫn sẽ lựa chọn Bộ Nguyên Ngạo. Y càng sợ hơn…Trái tim của nàng vốn hướng về Bộ Nguyên Ngạo, nhưng vì đứa bé mà phải ở lại bên y!
Đúng, trong lòng nàng , trong tiềm thức của nàng, vẫn có Bộ Nguyên Ngạo, nhưng ít nhất khi nàng tỉnh dậy, người nàng yêu là y, trái tim của nàng có y. Y vẫn còn may mắn hơn so với Ân Bội Xu, ở thời điểm nàng không còn nhớ gì mà bước vào trong trái tim của nàng. Nhưng mà, đi vào thì thế nào? Không có gì chắc chắn! Một khi nàng nhớ lại tất cả, nhưng có đứa bé níu chân nàng lại, y…
Không! Y không chịu nổi!
Cho dù Uất Lam muốn sinh con cho y, nhưng mà ván cờ này, y không thể mạo hiểm được, y chỉ có thể cự tuyệt nàng thôi, y thật sự không thể mạo hiểm được, đem con của y và nàng mà đánh cuộc!
Xu Xu trầm mặc ngồi trên ghế, đối diện là Mẫn Lan Thao, ánh mặt trời theo tấm giấy mỏng gần như trong suốt dán ở cửa sổ len vào trong phòng, trong phòng chợt bao phủ bởi thứ ánh sáng dìu dịu nhưng không ấm áp, mà ngược lại bầu không khí bao trùm bởi sự u ám.
Đứa con nhỏ của Hương Linh sau mấy ngày được Mẫn Lan Thao chữa trị, đã lại có thể cất lên mấy tiếng cười trong trẻo, cậu bé đang cùng với Hương Linh và Uất Lam phơi chăn nệm ở trong sân, hai người phụ nữ cứ đôi lúc lại cười rộ lên, không biết là đang nói tới chuyện gì thú vị. Chồng của Hương Linh là một người đàn ông hiền lành chất phác, rất tháo vát, y đang phụ giúp Mẫn Lan Thao giã thuốc, tiếng chày giã của y vang lên đều đều phía sau viện.
Những tiếng nói cười, tiếng giã thuốc tạo thành những âm vang đan vào nhau, làm cho người ta cảm thấy trong lòng thoải mái, thực sự thả lỏng, lại thanh thản. Nhưng cũng khiến cho căn phòng nhỏ càng thêm yên tĩnh.
Mẫn Lan Thao và Ân Bội Xu đều đang lắng nghe những âm thanh giản dị của cuộc sống, trong ánh mắt lóe ra những tia sáng âm u nhàn nhạt, bọn họ đều không nói chuyện với nhau, ai cũng theo đuổi suy nghĩ của mình, nhưng suy nghĩ gì thì chỉ có chính bọn họ biết mà thôi.
“Vì sao?” Mẫn Lan Thao thở dài một hơi, y không cần phải đặt ra một câu hỏi rõ ràng cho nàng ta, bởi vì, y và nàng, đều đang làm những việc giống nhau.
Ân Bội Xu quả nhiên quay người lại nhìn y, như ngầm hiểu, như thương hại: “Mẫn đại ca, vì sao huynh lại không để cho Uất Lam tỷ sinh con cho huynh?”
Mẫn Lan Thao mím môi, quả nhiên, đã đến lúc mọi việc phải được nói ra.
“Cô làm như vậy với Cù Cảnh Tinh là không công bằng.” Y cũng không phải cố ý muốn đem chuyện này ra nói, bởi vì, công bằng hay không công bằng, y cũng không có tư cách để bình luận nó.
Ân Bội Xu lạnh lùng cười: “Vậy thì huynh đối xử với Uất Lam tỷ như vậy là công bằng sao? Công bằng ư? Như thế nào gọi là công bằng? Nếu phải trả giá và chiếm lấy thì sẽ có được công bằng, vậy thì công bằng của ta ở đâu?”
Mẫn Lan Thao lẳng lặng nhìn nàng ta, năm năm, nàng ta đã thay đổi rất nhiều. Nàng không còn là một cô gái đơn thuần non nớt ngày nào, mà đã trở thành một con người thâm sâu, sắc bén, trong lòng đầy rẫy oán hận. Khuôn mặt vốn dĩ luôn hiện diện nụ cười trong sáng, nay đã trở thành một nụ cười mỉa mai, lạnh lùng.
“Vậy thì tại sao cô lại chấp nhận gả cho Cù Cảnh Tinh?”
Y thật sự không thể hiểu được lòng dạ của người phụ nữ này, nếu nàng ta còn yêu Bộ Nguyên Ngạo, thì tại sao lại chấp nhận từ bỏ, lại chấp nhận lấy Cù Cảnh Tinh?
Cả người Ân Bội Xu run lên, nở nụ cười, nhưng nước mắt theo khóe mắt chảy dài xuống: “Đó là lần đánh cuộc cuối cùng của ta. Ta nghĩ….Huynh ấy sẽ giữ ta lại bên huynh ấy.”
Năm năm, trong lòng của nàng chứa đựng những gì, không ai có thể chia sẻ. Bây giờ, nơi đây, Mẫn Lan Thao một người thích hợp nhất, có lẽ chỉ có y mới có thể hiểu được lý do tại sao nàng làm thế, bởi vì, bọn họ cũng là những người ti bỉ giống nhau, y không thể trách cứ nàng, điều này làm cho nàng khi đối mặt với y không cần phải mang theo gông cùm của sự bứt rứt dằn vặt mà che giấu mọi việc, có thể thoải mái mà nói ra hết. Cù Cảnh Tinh càng đối xử với nàng tốt bao nhiêu, thì nàng lại càng cảm thấy bứt rứt, có lỗi với y bấy nhiêu.
“Lần đánh cuộc cuối cùng?” Mẫn Lan Thao nhíu mày.
“Huynh thật sự rất may mắn, vì Uất Lam tỷ đã quên hết tất cả mọi chuyện.” Nàng ta nhìn y, ngữ khí kỳ lạ, không biết là hâm mộ y hay là đang châm học y: “Nếu…” Giọng nói của nàng khẽ run rẩy: “Mặc dù Uất Lam tỷ ở bên huynh, nhưng trong tiềm thức lại chỉ có Nguyên Ngạo, cảm giác đó…”
“Đủ rồi!” Mẫn Lan Thao vung bàn tay đang tức đến run lên, nhìn nàng ta với một vẻ mặt căm thù.
Ân Bội Xu cúi mặt xuống, trong ánh mắt của nàng ta là một mảnh mông lung mờ mịt, nước mắt của nàng ta không thể kìm nén nổi mà chảy ra như suối, lời nói cũng theo đó mà tuôn ra, như đang trút hết nỗi đau đớn bao năm qua” “Hắn cùng ngươi ăn cơm, cùng người ngủ, ngươi có thể nắm được tay hắn, có thể chạm vào người hắn….Nhưng ngươi lại không thể đi vào trong trái tim của huynh ấy, trái tim của huynh ấy, trái tim của huynh ấy đã chứa đầy người phụ nữ kia rồi! Người phụ nữ kia đã rời xa huynh ấy rồi, chết rồi, nhưng lại vẫn cứ ở trong tim huynh ấy như thế….Chỉ cần trong trái tim huynh ấy còn đập, thì người phụ nữ kia không bao giờ biến mất, mà ngươi cũng không vào được, vĩnh viễn cũng không thể vào được!”
Sắc mặt Mẫn Lan Thao tái nhợt, y kéo ghế đứng lên, trừng mắt nhìn về phía Ân Bội Xu.
“Ta nghĩ ít nhất thì huynh ấy sẽ sợ hãi sự cô đơn mà níu giữ ta lại. Thế nhưng huynh ấy lại gả ta cho người khác, huynh ấy nghĩ ta sẽ hạnh phúc sao?! Huynh ấy nghĩ ta có một người đàn ông yêu ta, ở bên ta, chăm sóc cho ta, thì ta sẽ hạnh phúc sao?! Ta cũng rất yêu huynh ấy, vậy thì tại sao ta ở bên cạnh huynh ấy suốt mấy năm, huynh ấy lại không cảm thấy hạnh phúc, huynh ấy lại không níu giữ ta lại?!”
Mẫn Lan Thao hoảng sợ lùi từng bước về phía sau, đụng ngã cả ghế.
“Ta nghĩ ta sẽ cố gắng yêu Cảnh Tinh, sẽ đem trái tim của ta mà giao cho chàng.” Giọng nói của nàng ta đã khản đặc rồi: “Nhưng mà ta làm không được! Ngay cả việc sinh cho chàng một đứa con, ta cũng không thể chấp nhận được, không thể làm được!” Nàng điên cuồng cười rộ lên: “Một người có thể vùi dập lòng tự trọng của mình đến mức nào, thì đó chính là không màng đến tất cả! Ta thuyết phục bản thân ta buông bỏ tình yêu với huynh ấy không được, trái tim ta, không thể làm chết đi tình yêu của ta với huynh ấy! Ta nghĩ, thời gian có thể làm xóa đi hết những tình cảm mà huynh ấy đối với Uất Lam tỷ, ta đợi, một năm, hai năm, năm năm! Ta không muốn sinh con cho Cảnh Tinh, là bởi vì ta sợ, ta sợ thời điểm Nguyên Ngạo có thể quên hẳn Uất Lam tỷ rồi, thì ta lại không thẻ giũ bỏ mọi chuyện được nữa ! Ta sợ ta không thể đi được!”
Cả người Mẫn Lan Thao rét run, môi cũng run rẩy.
Đột nhiên, y cảm thấy thật hận!
Đột nhiên, y lại trở thành một kẻ thứ ba có chung cảm giác với nàng ta, loại tiếp cận gần kề với những suy nghĩ thật của bản thân mà y giấu kín khiến cho y vừa tức giận vừa căm hận!
Đúng vậy, y cũng sợ hãi, y sợ rằng sẽ có một ngày nàng sẽ nhớ lại tất cả, cũng vẫn sẽ lựa chọn Bộ Nguyên Ngạo. Y càng sợ hơn…Trái tim của nàng vốn hướng về Bộ Nguyên Ngạo, nhưng vì đứa bé mà phải ở lại bên y!
Đúng, trong lòng nàng , trong tiềm thức của nàng, vẫn có Bộ Nguyên Ngạo, nhưng ít nhất khi nàng tỉnh dậy, người nàng yêu là y, trái tim của nàng có y. Y vẫn còn may mắn hơn so với Ân Bội Xu, ở thời điểm nàng không còn nhớ gì mà bước vào trong trái tim của nàng. Nhưng mà, đi vào thì thế nào? Không có gì chắc chắn! Một khi nàng nhớ lại tất cả, nhưng có đứa bé níu chân nàng lại, y…
Không! Y không chịu nổi!
Cho dù Uất Lam muốn sinh con cho y, nhưng mà ván cờ này, y không thể mạo hiểm được, y chỉ có thể cự tuyệt nàng thôi, y thật sự không thể mạo hiểm được, đem con của y và nàng mà đánh cuộc!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Xu Xu trầm mặc ngồi trên ghế, đối diện là Mẫn Lan Thao, ánh mặt trời theo tấm giấy mỏng gần như trong suốt dán ở cửa sổ len vào trong phòng, trong phòng chợt bao phủ bởi thứ ánh sáng dìu dịu nhưng không ấm áp, mà ngược lại bầu không khí bao trùm bởi sự u ám.
Đứa con nhỏ của Hương Linh sau mấy ngày được Mẫn Lan Thao chữa trị, đã lại có thể cất lên mấy tiếng cười trong trẻo, cậu bé đang cùng với Hương Linh và Uất Lam phơi chăn nệm ở trong sân, hai người phụ nữ cứ đôi lúc lại cười rộ lên, không biết là đang nói tới chuyện gì thú vị. Chồng của Hương Linh là một người đàn ông hiền lành chất phác, rất tháo vát, y đang phụ giúp Mẫn Lan Thao giã thuốc, tiếng chày giã của y vang lên đều đều phía sau viện.
Những tiếng nói cười, tiếng giã thuốc tạo thành những âm vang đan vào nhau, làm cho người ta cảm thấy trong lòng thoải mái, thực sự thả lỏng, lại thanh thản. Nhưng cũng khiến cho căn phòng nhỏ càng thêm yên tĩnh.
Mẫn Lan Thao và Ân Bội Xu đều đang lắng nghe những âm thanh giản dị của cuộc sống, trong ánh mắt lóe ra những tia sáng âm u nhàn nhạt, bọn họ đều không nói chuyện với nhau, ai cũng theo đuổi suy nghĩ của mình, nhưng suy nghĩ gì thì chỉ có chính bọn họ biết mà thôi.
“Vì sao?” Mẫn Lan Thao thở dài một hơi, y không cần phải đặt ra một câu hỏi rõ ràng cho nàng ta, bởi vì, y và nàng, đều đang làm những việc giống nhau.
Ân Bội Xu quả nhiên quay người lại nhìn y, như ngầm hiểu, như thương hại: “Mẫn đại ca, vì sao huynh lại không để cho Uất Lam tỷ sinh con cho huynh?”
Mẫn Lan Thao mím môi, quả nhiên, đã đến lúc mọi việc phải được nói ra.
“Cô làm như vậy với Cù Cảnh Tinh là không công bằng.” Y cũng không phải cố ý muốn đem chuyện này ra nói, bởi vì, công bằng hay không công bằng, y cũng không có tư cách để bình luận nó.
Ân Bội Xu lạnh lùng cười: “Vậy thì huynh đối xử với Uất Lam tỷ như vậy là công bằng sao? Công bằng ư? Như thế nào gọi là công bằng? Nếu phải trả giá và chiếm lấy thì sẽ có được công bằng, vậy thì công bằng của ta ở đâu?”
Mẫn Lan Thao lẳng lặng nhìn nàng ta, năm năm, nàng ta đã thay đổi rất nhiều. Nàng không còn là một cô gái đơn thuần non nớt ngày nào, mà đã trở thành một con người thâm sâu, sắc bén, trong lòng đầy rẫy oán hận. Khuôn mặt vốn dĩ luôn hiện diện nụ cười trong sáng, nay đã trở thành một nụ cười mỉa mai, lạnh lùng.
“Vậy thì tại sao cô lại chấp nhận gả cho Cù Cảnh Tinh?”
Y thật sự không thể hiểu được lòng dạ của người phụ nữ này, nếu nàng ta còn yêu Bộ Nguyên Ngạo, thì tại sao lại chấp nhận từ bỏ, lại chấp nhận lấy Cù Cảnh Tinh?
Cả người Ân Bội Xu run lên, nở nụ cười, nhưng nước mắt theo khóe mắt chảy dài xuống: “Đó là lần đánh cuộc cuối cùng của ta. Ta nghĩ….Huynh ấy sẽ giữ ta lại bên huynh ấy.”
Năm năm, trong lòng của nàng chứa đựng những gì, không ai có thể chia sẻ. Bây giờ, nơi đây, Mẫn Lan Thao một người thích hợp nhất, có lẽ chỉ có y mới có thể hiểu được lý do tại sao nàng làm thế, bởi vì, bọn họ cũng là những người ti bỉ giống nhau, y không thể trách cứ nàng, điều này làm cho nàng khi đối mặt với y không cần phải mang theo gông cùm của sự bứt rứt dằn vặt mà che giấu mọi việc, có thể thoải mái mà nói ra hết. Cù Cảnh Tinh càng đối xử với nàng tốt bao nhiêu, thì nàng lại càng cảm thấy bứt rứt, có lỗi với y bấy nhiêu.
“Lần đánh cuộc cuối cùng?” Mẫn Lan Thao nhíu mày.
“Huynh thật sự rất may mắn, vì Uất Lam tỷ đã quên hết tất cả mọi chuyện.” Nàng ta nhìn y, ngữ khí kỳ lạ, không biết là hâm mộ y hay là đang châm học y: “Nếu…” Giọng nói của nàng khẽ run rẩy: “Mặc dù Uất Lam tỷ ở bên huynh, nhưng trong tiềm thức lại chỉ có Nguyên Ngạo, cảm giác đó…”
“Đủ rồi!” Mẫn Lan Thao vung bàn tay đang tức đến run lên, nhìn nàng ta với một vẻ mặt căm thù.
Ân Bội Xu cúi mặt xuống, trong ánh mắt của nàng ta là một mảnh mông lung mờ mịt, nước mắt của nàng ta không thể kìm nén nổi mà chảy ra như suối, lời nói cũng theo đó mà tuôn ra, như đang trút hết nỗi đau đớn bao năm qua” “Hắn cùng ngươi ăn cơm, cùng người ngủ, ngươi có thể nắm được tay hắn, có thể chạm vào người hắn….Nhưng ngươi lại không thể đi vào trong trái tim của huynh ấy, trái tim của huynh ấy, trái tim của huynh ấy đã chứa đầy người phụ nữ kia rồi! Người phụ nữ kia đã rời xa huynh ấy rồi, chết rồi, nhưng lại vẫn cứ ở trong tim huynh ấy như thế….Chỉ cần trong trái tim huynh ấy còn đập, thì người phụ nữ kia không bao giờ biến mất, mà ngươi cũng không vào được, vĩnh viễn cũng không thể vào được!”
Sắc mặt Mẫn Lan Thao tái nhợt, y kéo ghế đứng lên, trừng mắt nhìn về phía Ân Bội Xu.
“Ta nghĩ ít nhất thì huynh ấy sẽ sợ hãi sự cô đơn mà níu giữ ta lại. Thế nhưng huynh ấy lại gả ta cho người khác, huynh ấy nghĩ ta sẽ hạnh phúc sao?! Huynh ấy nghĩ ta có một người đàn ông yêu ta, ở bên ta, chăm sóc cho ta, thì ta sẽ hạnh phúc sao?! Ta cũng rất yêu huynh ấy, vậy thì tại sao ta ở bên cạnh huynh ấy suốt mấy năm, huynh ấy lại không cảm thấy hạnh phúc, huynh ấy lại không níu giữ ta lại?!”
Mẫn Lan Thao hoảng sợ lùi từng bước về phía sau, đụng ngã cả ghế.
“Ta nghĩ ta sẽ cố gắng yêu Cảnh Tinh, sẽ đem trái tim của ta mà giao cho chàng.” Giọng nói của nàng ta đã khản đặc rồi: “Nhưng mà ta làm không được! Ngay cả việc sinh cho chàng một đứa con, ta cũng không thể chấp nhận được, không thể làm được!” Nàng điên cuồng cười rộ lên: “Một người có thể vùi dập lòng tự trọng của mình đến mức nào, thì đó chính là không màng đến tất cả! Ta thuyết phục bản thân ta buông bỏ tình yêu với huynh ấy không được, trái tim ta, không thể làm chết đi tình yêu của ta với huynh ấy! Ta nghĩ, thời gian có thể làm xóa đi hết những tình cảm mà huynh ấy đối với Uất Lam tỷ, ta đợi, một năm, hai năm, năm năm! Ta không muốn sinh con cho Cảnh Tinh, là bởi vì ta sợ, ta sợ thời điểm Nguyên Ngạo có thể quên hẳn Uất Lam tỷ rồi, thì ta lại không thẻ giũ bỏ mọi chuyện được nữa ! Ta sợ ta không thể đi được!”
Cả người Mẫn Lan Thao rét run, môi cũng run rẩy.
Đột nhiên, y cảm thấy thật hận!
Đột nhiên, y lại trở thành một kẻ thứ ba có chung cảm giác với nàng ta, loại tiếp cận gần kề với những suy nghĩ thật của bản thân mà y giấu kín khiến cho y vừa tức giận vừa căm hận!
Đúng vậy, y cũng sợ hãi, y sợ rằng sẽ có một ngày nàng sẽ nhớ lại tất cả, cũng vẫn sẽ lựa chọn Bộ Nguyên Ngạo. Y càng sợ hơn…Trái tim của nàng vốn hướng về Bộ Nguyên Ngạo, nhưng vì đứa bé mà phải ở lại bên y!
Đúng, trong lòng nàng , trong tiềm thức của nàng, vẫn có Bộ Nguyên Ngạo, nhưng ít nhất khi nàng tỉnh dậy, người nàng yêu là y, trái tim của nàng có y. Y vẫn còn may mắn hơn so với Ân Bội Xu, ở thời điểm nàng không còn nhớ gì mà bước vào trong trái tim của nàng. Nhưng mà, đi vào thì thế nào? Không có gì chắc chắn! Một khi nàng nhớ lại tất cả, nhưng có đứa bé níu chân nàng lại, y…
Không! Y không chịu nổi!
Cho dù Uất Lam muốn sinh con cho y, nhưng mà ván cờ này, y không thể mạo hiểm được, y chỉ có thể cự tuyệt nàng thôi, y thật sự không thể mạo hiểm được, đem con của y và nàng mà đánh cuộc!