"Bắt đầu đi." Hắn nén cười nhìn nàng, cái vẻ cười cợt kia còn làm cho nàng đau đớn hơn so với bất kỳ biểu hiện nào.
Nàng không nói, cũng không nhúc nhích.
"Lúc cô đi, cha mẹ cô không nói cho cô biết rõ sao." Hắn thấp giọng cười nhạo, "Điều kiện để cứu em trai cô, chính là hầu hạ ta trên giường. Mẹ cô không dạy cô mấy kỹ năng này sao? Cô đứng không như vậy làm sao ta cứng lên được."
Nàng đờ đẫn nhìn xuống nền nhà được lát bằng đá cẩm thạch, "Nói cho muội biết... Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Muội chỉ muốn biết một điều này thôi."
Hắn nhìn nàng trong chốc lát.
"Giả bộ không biết chuyện năm đó cũng chẳng thay đổi được gì đâu." Hắn cười lạnh.
"Muội biết, muội chỉ muốn chính miệng huynh nói cho muội biết thôi." Biết, chết cũng còn hiểu rõ.
"Ừmmm" Bộ Nguyên Ngạo dùng khóe mắt liếc nàng, “Nói từ đây đi. Thật ra quá trình đơn giản lắm.” Tương phản với giọng điệu của hắn chính là ánh mắt lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi."Bắt đầu từ cái đình cách nhà cô một dặm mà cô không ra đó nói đi vậy." Hắn cười cười, "Ngày đó cha cô và mấy tên cao thủ nhà cô đến, ta đánh không lại chúng. Đừng thấy cha cô trói gà không chặt thế chứ khi muốn giết người cũng ngoan độc lắm đó, nhưng mà rốt cuộc cũng già rồi, không giết ta chết được, chỉ để lại sau lưng ta một vết thương rất sâu thôi.”
Cả người nàng run bắn, lời hắn nói thật nhẹ nhàng, nhẹ như mây trôi nước chảy, mà sao nàng nghe lại như trời sụp đất nứt thế này!
“Giúp nhà cô làm ăn khấm khá, nhưng nhà họ Bộ khi thất thế trông mong vào tiền vay mượn của nhà họ Uất đã vay thì đúng là sai rồi, ta tự nhận ta xui xẻo, không thể trách nhà cô được." Hắn thong dong rộng lượng nói, thậm chí còn tự giễu cười cười."Cũng không biết là ông trời muốn tuyệt nhà họ Uất cô hay là muốn tuyệt nhà họ Bộ ta nữa, cố tình lúc đó lại có người bắt cha mẹ và anh em ta đi, lại còn đòi năm mươi vạn tiền chuộc. Bạc ta cũng đã xoay sở được rồi, nhưng vì vết thương cha cô ban tặng phát tác, nên ta đã không kịp đi cứu người nhà của ta, kết quả là họ chết hết.”
Nàng vẫn đưa ánh mắt nhìn vào một vùng hư vô mờ mịt nào đó.
"Nếu ta lấy tiền đó đi cứu họ, có lẽ cả nhà ta đang còn sống trong cảnh đói khổ. Ta dùng năm mươi vạn lượng không kịp đi đổi tính mạng của họ đó tạo ra Du Hợp trang bây giờ, đẹp không?”
Nàng cắn môi không dám nhìn hắn.
"Cha cô đúng là ngu ngốc. Muốn hầu hạ đàn ông thì phải cho một con đàn bà trẻ trung một chút đến chứ.” Hắn giọng đầy mỉa mai nhìn nàng, "Cô bao nhiêu? Hai mươi chưa? Các gia tộc tặng con gái cho ta vui vẻ tuổi cũng không lớn đến vậy đâu." Hắn cười rộ lên.
Nàng hạ mi, biết là không nên hỏi, nhưng miệng lại không chịu nghe lời, "Không phải huynh muốn ta đến sao?"
Hắn cười, dường như còn vui vẻ hơn cả vừa rồi."Đó là cha cô nói? Hay là đại tiểu thư cô tự tưởng? Đoán chừng là lão cha già súc sinh kia của cô rồi, y nghĩ cô đến đây thì có thể giảm bớt chút tội à. Thật ra như nhau cả thôi, ta có tiền cũng không định hao phí trên người nhà họ Uất các người. Đổi lại là em gái cô đến không chừng còn được cơm no áo ấm nha, tốt xấu gì cô ả cũng còn trẻ, cô …” Hắn xem cô giống như hàng hóa, đánh giá từ đầu đến chân, "Còn bệnh tật! Một ngày ăn bao nhiêu cơm là có thể sống được? Hai lượng có đủ không? Hơn nữa ta thấy lãng phí lắm."
Nước mắt —— không có.
Khóc cho hắn nhìn hay khóc cho chính mình? Đã đến nước này rồi rốt cục nàng cũng hiểu, hắn để cho nàng đến đây là để trả thù. Thậm chí hắn còn không chỉ thẳng nàng, mà bất cứ người nhà họ Uất nào cũng được.
Nàng còn tưởng rằng hắn nhớ thương nàng, yêu nàng... Thật nực cười. Nàng ngay cả phải trách ai cũng không biết! Trách cha? Trách hắn? Tự trách mình? Hay trách vận mệnh?
"Hay không? Ta đã chính miệng nói cho cô rồi đó, nói đủ rõ chưa?" Hắn nhìn nàng khẽ nhếch khóe môi.
Rõ... nàng đã thật sự hiểu rõ, hắn - không hề yêu nàng. Còn tất cả những vấn đề khác đối với nàng chẳng quan trọng gì nữa. Thành kẻ thù, còn mục đích gì nữa đâu, trả thù cũng vậy, lãng phí cũng thế, hắn, đã không còn thương nàng nữa.
Hiểu được điểm này, đã đủ rồi.
"Hàng tháng phải cho chị em cô chút máu, thật sự có chút không đáng." Hắn hừ lạnh, "Đến đây đi, cô đã biết phải làm gì chưa?"
Biết...
Hắn tự nhiên thoải mái bước đến giường ngồi xuống, liếc nàng, "Kích thích một chút, nếu không làm được thì về đổi em cô đến đây cho nhanh đi.”
Nàng hít thật mạnh một hơi, người nhà họ Uất … hắn hận nhất.
"Bắt đầu đi." Hắn nén cười nhìn nàng, cái vẻ cười cợt kia còn làm cho nàng đau đớn hơn so với bất kỳ biểu hiện nào.
Nàng không nói, cũng không nhúc nhích.
"Lúc cô đi, cha mẹ cô không nói cho cô biết rõ sao." Hắn thấp giọng cười nhạo, "Điều kiện để cứu em trai cô, chính là hầu hạ ta trên giường. Mẹ cô không dạy cô mấy kỹ năng này sao? Cô đứng không như vậy làm sao ta cứng lên được."
Nàng đờ đẫn nhìn xuống nền nhà được lát bằng đá cẩm thạch, "Nói cho muội biết... Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Muội chỉ muốn biết một điều này thôi."
Hắn nhìn nàng trong chốc lát.
"Giả bộ không biết chuyện năm đó cũng chẳng thay đổi được gì đâu." Hắn cười lạnh.
"Muội biết, muội chỉ muốn chính miệng huynh nói cho muội biết thôi." Biết, chết cũng còn hiểu rõ.
"Ừmmm" Bộ Nguyên Ngạo dùng khóe mắt liếc nàng, “Nói từ đây đi. Thật ra quá trình đơn giản lắm.” Tương phản với giọng điệu của hắn chính là ánh mắt lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi."Bắt đầu từ cái đình cách nhà cô một dặm mà cô không ra đó nói đi vậy." Hắn cười cười, "Ngày đó cha cô và mấy tên cao thủ nhà cô đến, ta đánh không lại chúng. Đừng thấy cha cô trói gà không chặt thế chứ khi muốn giết người cũng ngoan độc lắm đó, nhưng mà rốt cuộc cũng già rồi, không giết ta chết được, chỉ để lại sau lưng ta một vết thương rất sâu thôi.”
Cả người nàng run bắn, lời hắn nói thật nhẹ nhàng, nhẹ như mây trôi nước chảy, mà sao nàng nghe lại như trời sụp đất nứt thế này!
“Giúp nhà cô làm ăn khấm khá, nhưng nhà họ Bộ khi thất thế trông mong vào tiền vay mượn của nhà họ Uất đã vay thì đúng là sai rồi, ta tự nhận ta xui xẻo, không thể trách nhà cô được." Hắn thong dong rộng lượng nói, thậm chí còn tự giễu cười cười."Cũng không biết là ông trời muốn tuyệt nhà họ Uất cô hay là muốn tuyệt nhà họ Bộ ta nữa, cố tình lúc đó lại có người bắt cha mẹ và anh em ta đi, lại còn đòi năm mươi vạn tiền chuộc. Bạc ta cũng đã xoay sở được rồi, nhưng vì vết thương cha cô ban tặng phát tác, nên ta đã không kịp đi cứu người nhà của ta, kết quả là họ chết hết.”
Nàng vẫn đưa ánh mắt nhìn vào một vùng hư vô mờ mịt nào đó.
"Nếu ta lấy tiền đó đi cứu họ, có lẽ cả nhà ta đang còn sống trong cảnh đói khổ. Ta dùng năm mươi vạn lượng không kịp đi đổi tính mạng của họ đó tạo ra Du Hợp trang bây giờ, đẹp không?”
Nàng cắn môi không dám nhìn hắn.
"Cha cô đúng là ngu ngốc. Muốn hầu hạ đàn ông thì phải cho một con đàn bà trẻ trung một chút đến chứ.” Hắn giọng đầy mỉa mai nhìn nàng, "Cô bao nhiêu? Hai mươi chưa? Các gia tộc tặng con gái cho ta vui vẻ tuổi cũng không lớn đến vậy đâu." Hắn cười rộ lên.
Nàng hạ mi, biết là không nên hỏi, nhưng miệng lại không chịu nghe lời, "Không phải huynh muốn ta đến sao?"
Hắn cười, dường như còn vui vẻ hơn cả vừa rồi."Đó là cha cô nói? Hay là đại tiểu thư cô tự tưởng? Đoán chừng là lão cha già súc sinh kia của cô rồi, y nghĩ cô đến đây thì có thể giảm bớt chút tội à. Thật ra như nhau cả thôi, ta có tiền cũng không định hao phí trên người nhà họ Uất các người. Đổi lại là em gái cô đến không chừng còn được cơm no áo ấm nha, tốt xấu gì cô ả cũng còn trẻ, cô …” Hắn xem cô giống như hàng hóa, đánh giá từ đầu đến chân, "Còn bệnh tật! Một ngày ăn bao nhiêu cơm là có thể sống được? Hai lượng có đủ không? Hơn nữa ta thấy lãng phí lắm."
Nước mắt —— không có.
Khóc cho hắn nhìn hay khóc cho chính mình? Đã đến nước này rồi rốt cục nàng cũng hiểu, hắn để cho nàng đến đây là để trả thù. Thậm chí hắn còn không chỉ thẳng nàng, mà bất cứ người nhà họ Uất nào cũng được.
Nàng còn tưởng rằng hắn nhớ thương nàng, yêu nàng... Thật nực cười. Nàng ngay cả phải trách ai cũng không biết! Trách cha? Trách hắn? Tự trách mình? Hay trách vận mệnh?
"Hay không? Ta đã chính miệng nói cho cô rồi đó, nói đủ rõ chưa?" Hắn nhìn nàng khẽ nhếch khóe môi.
Rõ... nàng đã thật sự hiểu rõ, hắn - không hề yêu nàng. Còn tất cả những vấn đề khác đối với nàng chẳng quan trọng gì nữa. Thành kẻ thù, còn mục đích gì nữa đâu, trả thù cũng vậy, lãng phí cũng thế, hắn, đã không còn thương nàng nữa.
Hiểu được điểm này, đã đủ rồi.
"Hàng tháng phải cho chị em cô chút máu, thật sự có chút không đáng." Hắn hừ lạnh, "Đến đây đi, cô đã biết phải làm gì chưa?"
Biết...
Hắn tự nhiên thoải mái bước đến giường ngồi xuống, liếc nàng, "Kích thích một chút, nếu không làm được thì về đổi em cô đến đây cho nhanh đi.”
Nàng hít thật mạnh một hơi, người nhà họ Uất … hắn hận nhất.