Tách
Tách
Tách tách tách...
Từng giọt nước mưa nối tiếp nhau rơi xuống từ trên bầu trời rộng lớn như muốn cuốn trôi đi tất cả.
Thiếu nữ một thân huyết sắc, tà váy khẽ gợn sóng theo từng bước đi uyển chuyển, trên tay là một chiếc ô đỏ như máu quỷ dị.
Lý do ta tồn tại là gì?
Cuộc sống này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Máu...
Ta muốn máu, ta thích máu.
Mạng người? Cần nhiều hơn nữa.
" Hộc hộc hộc, phù! "
Naruto thở hồng hộc, lấy tay mạnh bạo lau đi làn mồ hôi do luyện tập mệt nhọc làm lộ ra gương mặt với những đường nét rắn rỏi, những dấu vết trẻ con trên gương mặt cậu dần bị thời gian rửa trôi đi, mũi cao thêm vài phần anh khí, mấy sợi râu mèo hơi ngắn hơn trước có trật tự, hai mắt trắng đen rõ ràng như có như không lộ ra sự chững chạc. Nhưng bất quá cũng không biết là nội tâm có lớn hơn được chút nào không?
" Tốt tốt " Hai tiếng khen vui vẻ liên tiếp vang lên đằng sau Naruto, Jiraiya cầm một cái đùi gà trên tay nằm lười biếng trên tảng đá, mắt nhắm tịt lại hưởng thụ không ngừng khen lấy khen để. Quả thật ra dáng một người sư phụ vô tim vô phổi.
Naruto quay ngoắt lại, giận dữ trừng mắt. Tiền của cậu ông ta ăn không thấy ngon mới là lạ!
Nhưng rốt cuộc đã chấp nhận số phận bị bóc lột từ lâu nên cũng không làm gì khác, chỉ có ransengan trên tay cậu theo cảm xúc của chủ nhân là ngày càng lớn.
Một lúc lâu sau đó, chỉ nghe một tiếng ầm lớn, tiếp đó là một bóng đen bay vút lên trời cùng một tiếng kêu chói tai " Cái thằng chết tiệt Naruto!!!!"
Trong Konoha.
Gió khẽ đùa cợt làn tóc ngắn của thiếu nữ mang tên loài hoa anh đào thanh lệ.
Sakura ngẩn mặt nhìn trời, từng rặng mây trôi lơ lửng như kí ức chảy ào về trong tâm trí.
Hình ảnh Naruto với gương mặt tươi cười rạng rỡ, hình ảnh Sasuke cao ngạo bất cần, hình ảnh Akari gương mặt lạnh lùng trong trẻo nhưng lại luôn quan tâm hết thảy.
Trong mắt Sakura hiện lên một tầng lệ quang mờ nhạt nhưng lại bị cô cường ngạnh mạnh mẽ ép xuống.
Tớ nhớ các cậu...
Naruto! Cậu nói sẽ hàn gắn lại đội bảy, nhưng được sao?
Sasuke, tớ không biết mình nên có cảm xúc gì khi gặp lại cậu, sau tất cả, tớ nghĩ mình đã quá sai lầm khi nhấp niệm về cậu lớn như vậy, vậy tình cảm giữa chúng ta là gì? Tớ cũng không biết...
Còn Akari, cậu đang ở đâu? Cậu có còn... Sống không?
Hàng ngày nhìn thấy từng đội, từng đội khác cùng đi chơi cùng đi ăn, rốt cuộc Sakura vẫn là thấy chạnh lòng cùng cô đơn.
Vì cái gì đội mình lại thành như vậy?
Tớ đang cố gắng mạnh mẽ, sẽ không để các cậu che chở bảo hộ nữa.
Nên hãy trở về đi, tớ... nhớ mọi người lắm!
Đằng xa, Tsunade nhìn cô học trò nhỏ ngồi dưới bóng cây đang thất thần khẽ thở dài.
Trên bầu trời, Deidara khẽ cất ống nhòm, khóe môi hơi run rẩy sau đó hạ xuống, thần sắc trở nên nghiêm túc chỉnh lại một chút bao thuốc nổ bên hông cùng trong hai túi áo, trong mắt hiện lên tia bất đắc dĩ, từ khi nào bản thân hắn lại phải đem theo nhiều dụng cụ như vậy. Hừ, nghĩ tới là thấy tức giận!
Hai tiếng trước.
" Ha hả, Deidara, hôm nay đành nhờ chú em đi làm nhiệm vụ bắt buộc giùm tụi này rồi! " ngoài cửa, Kisame vừa tiến vào liền hô lớn. Giọng nói mạnh mẽ hào sảng kết hợp cùng gương mặt hung ác của hắn ta lại có chút không thích hợp.
" Khụ khụ... " Deidara đang uống nước trực tiếp bị sặc, gấp gáp ho khan một hồi, ánh mắt lập tức trở nên hung hăng tức giận.
" Vì sao là ta? Hôm này đến lượt hai ngươi không phải sao?" Cất lên chất giọng rõ to, hất hất mái tóc vàng phản bác.
" Thôi thôi làm giùm tụi này một lần đi ! " Kisame đi lại gần bàn, đặt thanh vũ khí to đùng xuống hồ hởi uống nhanh một cốc nước mát, giọng nói nghe cũng rất tùy tiện qua loa, mà đằng sau hắn Itachi thì đi vào phòng, cũng không nhìn ai.
Deidara hung hăng trừng mắt, dù sao hắn cũng không làm. Mà cái nhiệm vụ đặc biệt này chính là đi tìm yêu nữ đã hoành hành khắp ngũ đại cường quốc hơn hai năm nay, nói thật hắn cũng không muốn đối đầu trực diện với cô ta, nhất là mấy hôm nay Sasori lại đang bận chế tác lại rối nên nếu nhận lời hắn sẽ phải đơn độc đi tìm kiếm. Mà yêu nữ đó cũng rất khó dây vào.
Kisame liếc nhìn Deidara đang trầm mặc ngồi bên cạnh liền biết chắc là thằng nhóc này không đời nào nhận lời, nhưng hắn cũng không lo, tuy hắn không giỏi ăn nói nhưng cách để tên tóc vàng cứng đầu cứng miệng này nhận lời cũng không phải không có.
" Haizz, nếu chú em không bắt được thì để tôi đi kêu Itachi vậy, tuy cậu ấy hơi kiệt sức nhưng vẫn có thể à nha! "
Cất cao giọng có chút tiếc nuối, Kisame lả vả đứng lên định kêu Itachi.
Quả nhiên, giọng nói kích động của Deidara tiếp đó vang lên " Ai nói ta làm không được? Ta làm cho ngươi xem! "
Hoàn toàn quên mất đây vốn dĩ không phải là việc của bản thân...
Kisame cũng không quay đầu lại, vác lên vai thanh trọng kiếm to lớn, cười cười " Vậy vất vả chú em rồi "bg-ssp-{height:px}
Vì lúc trước Deidara từng bị Itachi đánh bại, lúc ấy nghệ thuật của hắn giống như bị Itachi vũ nhục một cách sạch sẽ mà đối với hắn việc đó là không thể nào chấp nhận được, cũng từ giờ phút đó hắn bắt đầu ghi hận không nhiều cũng ít đối với Itachi tới tận bây giờ, nên hắn luôn không muốn thua Itachi.
Quay lại hiện tại.
Deidara chán nản cất ống nhòm nhíu nhíu mi tâm nhàm chán.
Bỗng mắt hắn lóe lóe lên tia sáng gian manh, miệng khẽ cong lên cười khúc khích " Cứ tìm một chỗ ngủ trước rồi nói "
Bạch ưng đang bay thẳng cánh trên bầu trời bỗng đổi hướng, chầm chậm bay về phía cánh rừng rộng lớn, điểm đến chính là cái cây cổ thụ cao to giữa khu rừng.
Nhẹ nhàng đáp xuống cành cây rộng lớn làm mấy nhánh cây xung quanh vang lên tiếng lá xào xạc, Deidara hất hất mái tóc vàng chuẩn bị đánh một giấc ngon lành.
Thoải mái nhìn quanh một vòng tầm mắt Deidara liền khựng lại.
" Hít! "
Trong không gian yên ắng vang lên tiếng hít khí, đôi mắt Deidara thất thần nhìn hình ảnh trước mắt.
Thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, thân thể mảnh mai với những đường cong như ẩn như hiện bên dưới chiếc váy huyết sắc xẻ tà đến tận đùi, làn da mịn màng nhẵn nhụi trắng trong trẻo tỏa sáng như trân bảo, gương mặt nhỏ cỡ bàn tay non mịn như bông tuyết đầu mùa, cái mũi nhỏ bé tinh xảo chọc người trìu mến, đôi môi đầy đặn căng mọng như cánh hoa hồng quyến rũ người nhìn kết hợp cùng ấn kí hoa bỉ ngạn đỏ như những giọt máu tinh khiết nhất càng làm tăng thêm vẻ đẹp yêu nghiệt của thiếu nữ trước mắt, ba ngàn sợi tóc bạch kim óng mượt như tơ, tỏa sáng tựa sao trời nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt lung linh của thiếu nữ trượt xuôi xuống càng tăng thêm vẻ đẹp yêu mị, hơi thở yếu ớt khẽ vang lên cùng đôi con ngươi dưới làn mi dài và dày như cánh quạt đang nhắm lại làm tôn lên vẻ đẹp nhu mì yếu ớt.
Thiếu nữ ngồi vắt vẻo trên cành cây tùy tiện dựa vào thân cây rắn rỏi khẽ ngủ, chính là đẹp đến không thể tin được, khiến người khác không dám tùy tiện chớp mắt sợ rằng hình bóng xinh đẹp ấy tan biến trong phút chốc.
Deidara lúc này cũng không dám thở mạnh, bất quá không phải vì hắn mê luyến vẻ đẹp điên đảo đất trời đó mà là do hắn đang đề phòng. Đùa sao? Đây chính là yêu nữ nguy hiểm trong truyền thuyết thấy tên không thấy mặt kia. Không ngờ sau lần chạm mặt hơn hai năm trước giờ đây hắn lại may mắn như vậy gặp được yêu nữ này lần nữa.
Làn mi dày khẽ nhíu lại rồi mở ra.
Đôi mị nhãn huyết sắc đỏ rực như máu vừa tà mị vừa lạnh lùng, sâu trong đôi mắt là một cỗ dụ dỗ khiến ai định lực kém sẽ dễ dàng bị trầm mê vào đó, mà khí chất nhu mì yếu ớt cũng biến mất sau cái chớp mắt củà thiếu nữ. Một cỗ lệ khí quỷ dị vô hình cũng tràn lan trong không khí, tia lạnh lùng sâu trong đôi huyết mâu cũng ngày càng rõ ràng.
Thiếu nữ khẽ cựa mình, yêu kiều ngáp một cái.
Quả thật là đẹp đến say đắm người nhìn. Chỉ một hành động nhỏ cũng đủ để mị hoặc thế nhân.
Tuy nhiên sau khi chứng kiến đôi con ngươi diễm lệ đó mở ra Deidara lại càng khẩn trương lợi hại.
Thiếu nữ lười biếng tựa vào thân cây, mị nhãn như tơ nhìn vào kẻ mới đến, trên môi thủy chung vẫn treo lên nụ cười diễm lệ.
Deidara khẽ cho một tay vào túi, ánh mắt cẩn trọng đề phòng " E hèm, ta không muốn đánh nhau, ta đến là yêu cầu được hợp tác "
Thiếu nữ khẽ nâng mi mắt, cười như không cười " A? "
Thấy người đối diện không có ý định tấn công làm Deidara bình tâm trở lại.
Mà khoan! Nghệ thuật của mình cũng rất là lợi hại, vì sao bản thân lại đột nhiên ngu ngốc lo sợ như vậy cơ chứ? Hơn nữa hôm nay không phải bản thân đem theo rất nhiều đất sét sao? Như muốn chứng thực lại ý nghĩ, Deidara nhìn lại người trước mắt một lần nữa, lại càng cảm thấy bản thân là quá khoa trương rồi, dù sao bản thân hắn cũng rất lợi hại, hơn nữa nghệ thuật của hắn vĩnh viễn đều bất bại... Nghĩ nghĩ, sắc mặt dần bình ổn trở lại.
Lúc này giọng nói đầy mị lực của thiếu nữ lại vang lên " Ngươi có biết bản thân đã phá giấc ngủ của ta?"
Thiếu nữ mị mị đôi huyết mâu lóng lánh, cô không cần biết hắn là ai, cũng không cần biết hắn lợi hại như thế nào nhưng việc hắn phá giấc ngủ của cô thì không thể nào chấp nhận được, việc hắn làm khiến cô không vui, căn bản là chướng mắt.
Deidara sững sờ, hắn không nghĩ thiếu nữ này lại tùy hứng đến như vậy, đồng thời sau lời nói của thiếu nữ vang lên, bầu không khí xung quanh dần trở nên âm trầm.
Deidara hoảng hốt nhìn lại người trước mắt thì chỉ thấy trong đôi con ngươi huyết sắc đó là một mảnh thị huyết cuồng loạn.
Mà hắn chính là con mồi!
Làng cát.
Thiếu niên khoanh lại hai tay nhẹ nhàng tựa vào thành cửa sổ nhìn tình cảnh sinh hoạt của những người dân bên dưới.
So với hai năm trước đây, thiếu niên vốn dĩ đã trưởng thành trước tuổi nay lại càng chững chạc hơn nữa, thân hình thon dài có lực, sâu trong đôi con ngươi lục bảo sắc bén là một cỗ trầm tĩnh như nước, gương mặt cũng trở nên anh tuấn hơn cứng cỏi hơn, đặc biệt là cỗ khí chất quyền uy của một kage như có như không tỏa ra khiến người khác không dễ khinh nhờn, kèm theo đó là sự tang thương nhàn nhạt được chủ nhân của nó giấu sâu nơi đáy mắt.
Gaara liếc mắt nhìn những người dân trong làng đang tấp nập cười đùa mà trong lòng lại sinh ra một cỗ xót xa.
Nếu lúc ấy tôi mạnh hơn nữa có lẽ bản thân sẽ không đánh mất cậu như vậy.
Thì ra cảm giác đó là yêu!
Akari! Đừng trốn nữa, tôi rất mệt mỏi.
" Cạch! "
Cánh cửa phòng làm việc khẽ mở đánh thức cậu khỏi suy nghĩ mong lung của mình.
Temari xuất hiện ngay sau đó, ánh mắt cô cẩn trọng " Thưa Kazekage! Hôm nay lại có một toán dân làng nữa bị sát hại "
" Bao nhiêu người ? " Giọng nói Gaara sắc lạnh.
" Khoảng gần trăm người! " Temari cất lên giọng nói có phần lạnh lùng.
" Tìm kiếm bằng tất cả nhân lực, bảo hộ người dân tối đa cho ta, dù có phải treo thưởng ở chợ đen cũng phải tìm ra được hung thủ! " giọng nói của cậu lạnh lẽo vang lên, trong đó pha lẫn nhiều tia lãnh ý.
" Vâng, thưa Kazekage " Temari trầm mặt đáp, sau đó lui ra ngoài.
Trước khi đóng lại cửa phòng làm việc, ánh mắt cô khẽ đưa về phía đứa em trai mà giờ đây đã là Kazekage của làng, trong đôi con ngươi trong trẻo là một tia bất đắc dĩ cùng lo lắng.
Nó! Đã bao lâu không cười rồi?