~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mặc kệ máu trên tay ào ạt như trước, Mộ Xa như cũ cúi đầu tự mình rơi lệ rồi uống rượu.
Mộ Xa nghiêng nhìn máu đỏ tươi trên tay, thân thể chợt cảm thấy lạnh cả người. Biết mình không thể chịu nổi nữa, Mộ Xa lấy điện thoại ra, cắn răng nhịn đau, bấm một số quen thuộc.
“Uy.”
Điện thoại, rốt cục cũng gọi được.
Khuôn mặt Mộ Xa trắng bệt ở bên tai nói nhỏ.
“Tĩnh Tĩnh, là tớ, tớ thật sự yêu cậu...”
“Mộ Mộ?”
Nghe được Lâm Tĩnh đáp lời, phảng phất Mộ Xa như được giải thoát, nhẹ nhàng mỉm cười mặc kệ nước mắt ngập tràn trong đáy mắt. Nàng giống như cây hoa hồng dần lụi tàn, lần cuối cùng nở rộ mỹ lệ, chói lóa mắt lại làm cho lòng người đau đớn. Mộ Xa nhìn rượu ly rượu đỏ, ý thức từ từ mờ nhạt, nàng không chịu đựng nổi nữa rồi, thân thể nhẹ nhàng ngã xuống. Hai tay bị máu nhiễm đỏ tươi nhưng mà vẫn giữ chặt lấy điện thoại, không chịu buông tay.
Tĩnh Tĩnh, lạnh quá... Mộ Mộ rất nhớ cậu.
Ghé vào trên bàn lạnh như băng, Mộ Xa nghe thấy tiếng điện thoại khẩn thiết gọi tới, nàng nỗ lực mở mắt muốn nói cho Lâm Tĩnh là chính mình nhớ nàng. Nhưng là vô luận nàng dùng sức thế nào thì chung quy chỉ là giật giật thân thể một chút rồi mất đi tri giác.
******************************************************
Lâm mẹ cúi đầu vì Mộ Xa xử lí vết thương, một khắc khi nhìn thấy cổ tay trắng nõn có một vết sẹo kia thì nước mắt liền giàn giụa.
Từ khi Lão Mộ ra đi, Mộ Xa vẫn ở Lâm gia, Lâm mẹ vẫn luôn nhìn nàng lớn lên. Từ nhỏ, đứa trẻ này đã rất hiểu chuyện, có lòng cầu tiến, khiến lòng người thương yêu. Nhưng khi lên trung học không biết vì điều gì mà khiến cho tính tình của nàng thay đổi. Mỗi ngày đều là một dạng tâm sự nặng nề, mặc dù đối với mình vẫn như trước thân cận nhưng ở giữa hai người tựa hồ có chút gì đó thay đổi, khó có thể nói ra được.
Ưu thương nhàn nhạt trên gương mặt, ngay cả nụ cười cũng có chút miễn cưỡng. Mộ Xa không để ý mọi sự phản đối của mọi người mà nhất quyết muốn xuất ngoại. Mấy năm nay, trừ ngày lễ, nàng rất ít điện thoại đến. Ở ngoại quốc, một thân một mình, nàng thầm lặng chịu nổi khổ nhớ nhà. Bảy năm sau, nàng rốt cục có thể trở về nước nhưng mà người mà nàng thích nhất đã bị người khác chiếm mất. Nghĩ như vậy, Lâm mẹ thở dài, vỗ lên gương mặt tinh tế của nàng, nhẹ nhàng vuốt.
Ngày hôm qua, nếu như không phải do Mộ Xa ở quán bar uống rượu say mơ hồ gọi cho Lâm Tĩnh thành gọi về nhà thì không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa. Lâm ba, Lâm mẹ chạy đến liền sợ ngây người, Mộ Xa từ trước đến nay đều thành thục chững chạc lại trở thành nằm nghiêng trên bàn khóc nức nở, còn cự tuyệt bất cứ kẻ nào đến gần. Lâm ba đau lòng đem Mộ Xa ôm lấy để trên xe, Lâm mẹ vì nàng lau vết thương thời điểm thì Mộ Xa đột nhiên mở mắt ra, nhìn bà không nháy mắt, một lát sau buồn bã cười.”Tĩnh Tĩnh, tớ biết cậu sẽ không bỏ mặt tớ.”
Sau đó thân thể Mộ Xa trầm tính lại không còn căng thẳng rồi như con mèo nhỏ ngã vào lòng của Lâm mẹ, nhẹ nhàng ngập ngừng lẩm nhẩm.
Nhìn nàng mỉm cười đau thương, khiến cho Lâm mẹ lòng quặn đau khó chịu, thật lâu cũng không thể ngừng được.
Lâm ba ngồi trên ghế sofa hút thuốc, nhìn thấy cánh tay trắng nõn của Mộ Xa đầy vết máu do mảnh vỡ cắt, hắn liền đỏ cả mắt. Cuối cùng là do chính hắn tạo nghiệt, một lần làm sau, cả đời hối hận. Mấy năm nay, hắn dốc lòng muốn bù đắp cho Mộ Xa, giấu giếm chân tướng, nhưng cuối cùng nàng cũng biết được. Bây giờ, chính hắn còn có quyền gì thỉnh cầu sự tha thứ của nàng.
Lâm ba thở dài, không nháy mắt nhìn Mộ Xa.
Mộ Mộ là Lâm ba có lỗi với con, ta sẽ làm hết khả năng bồi thường cho con. Tất cả những thứ này, con đều có thể lấy đi, chỉ là Lâm Tĩnh...
“Tĩnh Tĩnh...”
Phảng phất có tri giác, Mộ Xa cau mày phất tay gọi. Lâm mẹ nhìn nàng, nước mắt vốn đã ngừng rơi lần nữa lại chảy ra, dùng sức giữ lấy cánh tay của nàng, nhẹ nhàng an ủi.
Một lát sau, Mộ Xa rốt cục đình chỉ giãy giụa. Nàng như nhi đồng nằm úp sấp trong lòng ba ngủ say. Lâm mẹ nhìn nàng một hồi, rồi cầm lấy điện thoại gọi cho Lâm Tĩnh, đợi thật lâu cũng không có người bắt máy, Lâm mẹ thở dài. Rồi gọi cho Sở Minh, điện thoại thì đã tắt máy.
Lâm mẹ ôm Mộ Xa ngồi trên ghế sofa, nhìn nàng vì mất máu mà gương mặt đều tái nhợt, khẽ cắn môi, lần nữa cầm điện thoại cho Tử Đồng.
“Uy, Lâm mẹ~~~~”
Lâm mẹ còn chưa lên tiếng thì giọng nói ngọt ngào của Tử Đồng liền truyền đến.
Biểu tình mệt mỏi của Lâm mẹ nhờ vậy mà cũng được dịu xuống.
“Đồng Đồng, Minh cùng Tĩnh Tĩnh đang ở chỗ con à?”
“Không có ạ, không phải họ về rồi sao?”
Tử Đồng ngạc nhiên trả lời, nàng đang ngồi ở ghế kế bên tài xế để Nhị Thiếu chở về nhà. Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, theo lý thuyết, hẳn là Sở Minh cùng Lâm Tĩnh đã sớm về nhà rồi chứ.
“Ai, con đi tìm hai đứa nó giúp Lâm mẹ đi, xem có phải trên đường xảy ra chuyện gì rồi không. Rồi bảo tụi nó mau về nhà, trong nhà đang xảy ra chút chuyện.”
“Vâng, Lâm mẹ yên tâm.”
Tử Đồng sảng khoái đáp ứng.
Lâm mẹ khẽ thở dài, buông điện thoại xuống, nhìn Mộ Xa, rồi đưa tay đem tóc rối của nàng gỡ ra.
“Mộ Mộ cùng Tĩnh Tĩnh....”
Lâm ba nhìn Lâm mẹ đang muốn nói gì đó liền lên tiếng ngăn lại.
Lâm mẹ nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm ba, biết hắn suy nghĩ cái gì, quay đầu, dứt khoát cự tuyệt.
“Tôi biết ông đang suy nghĩ cái gì, đừng hòng mơ tưởng.”
“Tôi...”
“Tôi tuyệt đối không bỏ mặc hạnh phúc của Tĩnh Tĩnh để đổi lấy sự tha thứ của Mộ Xa.”
Bị cự tuyệt Lâm ba cúi đầu trầm mặc không nói gì, đành phải liều mạng hút thuốc, thả ra tâm tình bị đè nén trong lòng...
**********************
“Lạnh không, Tĩnh Tĩnh?”
Sở Minh lót quần áo trên mặt đất, ôm nửa thân trần của Lâm Tĩnh dò xét tính nằm xuống.
Lâm Tĩnh đỏ mặt, cắn môi gật đầu. “Lạnh~~~~”
Sở Minh gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
“Không sao, một hồi vận động liền không lạnh nữa.”
“.....”
Lâm Tĩnh nhắm mắt lại không thèm nói nữa, nàng biết là vô luận có nói gì thì Sở Minh đều có thể tìm được lý do để phản bác. Nếu đã như vậy thì tùy theo nàng ấy đi. Chính mình cũng không phải thật muốn chống cự, hai người đã lâu, đã lâu không có như thế ôn tồn qua...
Sở Minh cúi đầu, hôn lên ngực trắng nõn của Lâm Tĩnh, rồi nhanh chóng cuốn đi sự do dự lúc đầu, nàng giống như một con sói vừa mở mắt ra, tùy ý hôn loạn. Lâm Tĩnh bị kích thích, ngẩng cao đầu, bộ ngực phập phồng.
Nụ hôn của Sở Minh như mang theo nhiệt từng bước đi đến, rồi nàng hôn lên cổ. Lâm Tĩnh duyên dáng như thiên nga trắng, nàng ngẩng đầu lên, khe khẽ thở ra. Những ngón tay mảnh khảnh luồn vào tóc của Sở Minh, dùng sức xoa nắn, nàng muốn trút ra hết cảm giác khó chịu trong cơ thể.
Sở Minh chuyên chú hôn 'con cừu' thuần trắng tinh khiết của mình. Hương khí quen thuộc bay vào trong mũi, Sở Minh như điên cuồng hôn lên. Giờ khắc này, Lâm Tĩnh nằm ở dưới thân để mặc cho chính mình tùy ý yêu thương. Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra thì Lâm Tĩnh cũng sẽ không vứt bỏ mình, ở khi nàng phạm sai lầm thời điểm đều vĩnh viễn nhân nhượng nàng, Lâm Tĩnh chính là người thấu hiểu nàng nhất...
“Minh...” Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Tĩnh run rẩy mà gọi tên nàng, đưa tay sờ mặt của Sở Minh. Trong mắt lộ ra nhè nhẹ hoang mang, ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng. “Làm sao vậy?”
Sở Minh lắc đầu. “Bụi bay vào mắt mà thôi.”
Lâm Tĩnh nhìn nàng thật sâu. “Minh, cậu...”
“Con chó con! Tĩnh Tĩnh...”
“Phốc...”
Hai người đang thâm tình nhìn nhau thì đột nhiên nghe một giọng nói xông đến. Trong nháy mắt, cả hai liền luống cuống, nhanh chóng ngồi dậy tìm kiếm, nội y? Quần áo? Y phục?
Tiếng gào của Tử Đồng ngày càng gần, Sở Minh cũng bất chấp tất cả tùy tiện cầm lấy mấy bộ quần áo của Lâm Tĩnh mặc lên người. Mới vừa đưa giày cho Lâm Tĩnh mang, quay đầu thì nhìn thấy gương mặt ngập tràn khinh bỉ đang phóng đại trước mắt.
“Các cậu đến đây làm chi?”
Lâm Tĩnh đỏ mặt cúi đầu, cắn môi không nói.
Da mặt Sở Minh thật dày, mặc xong quần áo thì chính là mẹ a, nàng bình thản chỉ ra phía sông, ưỡn ngực nói.
“Chúng tớ đi xem vịt vui đùa!”
Nhị Thiếu cười khẽ, không nói. Tử Đồng lắc đầu.
“Minh, để tớ nói cậu, đầu tiên làdòng sông này chính là nhà của vịt, còn nữa, không có việc gì thì cậu mặc váy của Tĩnh Tĩnh làm gì?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~
7.15.2017
Hiện tại, tay phải của mình đang bị thương rồi, giờ đánh máy toàn dựa vào tay trái hết nên chắc sẽ ra chương hơi lâu chút. Nhưng mà có lẽ, tay phải của mình sẽ lành mau thôi để ra chương đều đặn hơn...:))
Mặc kệ máu trên tay ào ạt như trước, Mộ Xa như cũ cúi đầu tự mình rơi lệ rồi uống rượu.
Mộ Xa nghiêng nhìn máu đỏ tươi trên tay, thân thể chợt cảm thấy lạnh cả người. Biết mình không thể chịu nổi nữa, Mộ Xa lấy điện thoại ra, cắn răng nhịn đau, bấm một số quen thuộc.
“Uy.”
Điện thoại, rốt cục cũng gọi được.
Khuôn mặt Mộ Xa trắng bệt ở bên tai nói nhỏ.
“Tĩnh Tĩnh, là tớ, tớ thật sự yêu cậu...”
“Mộ Mộ?”
Nghe được Lâm Tĩnh đáp lời, phảng phất Mộ Xa như được giải thoát, nhẹ nhàng mỉm cười mặc kệ nước mắt ngập tràn trong đáy mắt. Nàng giống như cây hoa hồng dần lụi tàn, lần cuối cùng nở rộ mỹ lệ, chói lóa mắt lại làm cho lòng người đau đớn. Mộ Xa nhìn rượu ly rượu đỏ, ý thức từ từ mờ nhạt, nàng không chịu đựng nổi nữa rồi, thân thể nhẹ nhàng ngã xuống. Hai tay bị máu nhiễm đỏ tươi nhưng mà vẫn giữ chặt lấy điện thoại, không chịu buông tay.
Tĩnh Tĩnh, lạnh quá... Mộ Mộ rất nhớ cậu.
Ghé vào trên bàn lạnh như băng, Mộ Xa nghe thấy tiếng điện thoại khẩn thiết gọi tới, nàng nỗ lực mở mắt muốn nói cho Lâm Tĩnh là chính mình nhớ nàng. Nhưng là vô luận nàng dùng sức thế nào thì chung quy chỉ là giật giật thân thể một chút rồi mất đi tri giác.
******************************************************
Lâm mẹ cúi đầu vì Mộ Xa xử lí vết thương, một khắc khi nhìn thấy cổ tay trắng nõn có một vết sẹo kia thì nước mắt liền giàn giụa.
Từ khi Lão Mộ ra đi, Mộ Xa vẫn ở Lâm gia, Lâm mẹ vẫn luôn nhìn nàng lớn lên. Từ nhỏ, đứa trẻ này đã rất hiểu chuyện, có lòng cầu tiến, khiến lòng người thương yêu. Nhưng khi lên trung học không biết vì điều gì mà khiến cho tính tình của nàng thay đổi. Mỗi ngày đều là một dạng tâm sự nặng nề, mặc dù đối với mình vẫn như trước thân cận nhưng ở giữa hai người tựa hồ có chút gì đó thay đổi, khó có thể nói ra được.
Ưu thương nhàn nhạt trên gương mặt, ngay cả nụ cười cũng có chút miễn cưỡng. Mộ Xa không để ý mọi sự phản đối của mọi người mà nhất quyết muốn xuất ngoại. Mấy năm nay, trừ ngày lễ, nàng rất ít điện thoại đến. Ở ngoại quốc, một thân một mình, nàng thầm lặng chịu nổi khổ nhớ nhà. Bảy năm sau, nàng rốt cục có thể trở về nước nhưng mà người mà nàng thích nhất đã bị người khác chiếm mất. Nghĩ như vậy, Lâm mẹ thở dài, vỗ lên gương mặt tinh tế của nàng, nhẹ nhàng vuốt.
Ngày hôm qua, nếu như không phải do Mộ Xa ở quán bar uống rượu say mơ hồ gọi cho Lâm Tĩnh thành gọi về nhà thì không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa. Lâm ba, Lâm mẹ chạy đến liền sợ ngây người, Mộ Xa từ trước đến nay đều thành thục chững chạc lại trở thành nằm nghiêng trên bàn khóc nức nở, còn cự tuyệt bất cứ kẻ nào đến gần. Lâm ba đau lòng đem Mộ Xa ôm lấy để trên xe, Lâm mẹ vì nàng lau vết thương thời điểm thì Mộ Xa đột nhiên mở mắt ra, nhìn bà không nháy mắt, một lát sau buồn bã cười.”Tĩnh Tĩnh, tớ biết cậu sẽ không bỏ mặt tớ.”
Sau đó thân thể Mộ Xa trầm tính lại không còn căng thẳng rồi như con mèo nhỏ ngã vào lòng của Lâm mẹ, nhẹ nhàng ngập ngừng lẩm nhẩm.
Nhìn nàng mỉm cười đau thương, khiến cho Lâm mẹ lòng quặn đau khó chịu, thật lâu cũng không thể ngừng được.
Lâm ba ngồi trên ghế sofa hút thuốc, nhìn thấy cánh tay trắng nõn của Mộ Xa đầy vết máu do mảnh vỡ cắt, hắn liền đỏ cả mắt. Cuối cùng là do chính hắn tạo nghiệt, một lần làm sau, cả đời hối hận. Mấy năm nay, hắn dốc lòng muốn bù đắp cho Mộ Xa, giấu giếm chân tướng, nhưng cuối cùng nàng cũng biết được. Bây giờ, chính hắn còn có quyền gì thỉnh cầu sự tha thứ của nàng.
Lâm ba thở dài, không nháy mắt nhìn Mộ Xa.
Mộ Mộ là Lâm ba có lỗi với con, ta sẽ làm hết khả năng bồi thường cho con. Tất cả những thứ này, con đều có thể lấy đi, chỉ là Lâm Tĩnh...
“Tĩnh Tĩnh...”
Phảng phất có tri giác, Mộ Xa cau mày phất tay gọi. Lâm mẹ nhìn nàng, nước mắt vốn đã ngừng rơi lần nữa lại chảy ra, dùng sức giữ lấy cánh tay của nàng, nhẹ nhàng an ủi.
Một lát sau, Mộ Xa rốt cục đình chỉ giãy giụa. Nàng như nhi đồng nằm úp sấp trong lòng ba ngủ say. Lâm mẹ nhìn nàng một hồi, rồi cầm lấy điện thoại gọi cho Lâm Tĩnh, đợi thật lâu cũng không có người bắt máy, Lâm mẹ thở dài. Rồi gọi cho Sở Minh, điện thoại thì đã tắt máy.
Lâm mẹ ôm Mộ Xa ngồi trên ghế sofa, nhìn nàng vì mất máu mà gương mặt đều tái nhợt, khẽ cắn môi, lần nữa cầm điện thoại cho Tử Đồng.
“Uy, Lâm mẹ~~~~”
Lâm mẹ còn chưa lên tiếng thì giọng nói ngọt ngào của Tử Đồng liền truyền đến.
Biểu tình mệt mỏi của Lâm mẹ nhờ vậy mà cũng được dịu xuống.
“Đồng Đồng, Minh cùng Tĩnh Tĩnh đang ở chỗ con à?”
“Không có ạ, không phải họ về rồi sao?”
Tử Đồng ngạc nhiên trả lời, nàng đang ngồi ở ghế kế bên tài xế để Nhị Thiếu chở về nhà. Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, theo lý thuyết, hẳn là Sở Minh cùng Lâm Tĩnh đã sớm về nhà rồi chứ.
“Ai, con đi tìm hai đứa nó giúp Lâm mẹ đi, xem có phải trên đường xảy ra chuyện gì rồi không. Rồi bảo tụi nó mau về nhà, trong nhà đang xảy ra chút chuyện.”
“Vâng, Lâm mẹ yên tâm.”
Tử Đồng sảng khoái đáp ứng.
Lâm mẹ khẽ thở dài, buông điện thoại xuống, nhìn Mộ Xa, rồi đưa tay đem tóc rối của nàng gỡ ra.
“Mộ Mộ cùng Tĩnh Tĩnh....”
Lâm ba nhìn Lâm mẹ đang muốn nói gì đó liền lên tiếng ngăn lại.
Lâm mẹ nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm ba, biết hắn suy nghĩ cái gì, quay đầu, dứt khoát cự tuyệt.
“Tôi biết ông đang suy nghĩ cái gì, đừng hòng mơ tưởng.”
“Tôi...”
“Tôi tuyệt đối không bỏ mặc hạnh phúc của Tĩnh Tĩnh để đổi lấy sự tha thứ của Mộ Xa.”
Bị cự tuyệt Lâm ba cúi đầu trầm mặc không nói gì, đành phải liều mạng hút thuốc, thả ra tâm tình bị đè nén trong lòng...
**********************
“Lạnh không, Tĩnh Tĩnh?”
Sở Minh lót quần áo trên mặt đất, ôm nửa thân trần của Lâm Tĩnh dò xét tính nằm xuống.
Lâm Tĩnh đỏ mặt, cắn môi gật đầu. “Lạnh~~~~”
Sở Minh gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
“Không sao, một hồi vận động liền không lạnh nữa.”
“.....”
Lâm Tĩnh nhắm mắt lại không thèm nói nữa, nàng biết là vô luận có nói gì thì Sở Minh đều có thể tìm được lý do để phản bác. Nếu đã như vậy thì tùy theo nàng ấy đi. Chính mình cũng không phải thật muốn chống cự, hai người đã lâu, đã lâu không có như thế ôn tồn qua...
Sở Minh cúi đầu, hôn lên ngực trắng nõn của Lâm Tĩnh, rồi nhanh chóng cuốn đi sự do dự lúc đầu, nàng giống như một con sói vừa mở mắt ra, tùy ý hôn loạn. Lâm Tĩnh bị kích thích, ngẩng cao đầu, bộ ngực phập phồng.
Nụ hôn của Sở Minh như mang theo nhiệt từng bước đi đến, rồi nàng hôn lên cổ. Lâm Tĩnh duyên dáng như thiên nga trắng, nàng ngẩng đầu lên, khe khẽ thở ra. Những ngón tay mảnh khảnh luồn vào tóc của Sở Minh, dùng sức xoa nắn, nàng muốn trút ra hết cảm giác khó chịu trong cơ thể.
Sở Minh chuyên chú hôn 'con cừu' thuần trắng tinh khiết của mình. Hương khí quen thuộc bay vào trong mũi, Sở Minh như điên cuồng hôn lên. Giờ khắc này, Lâm Tĩnh nằm ở dưới thân để mặc cho chính mình tùy ý yêu thương. Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra thì Lâm Tĩnh cũng sẽ không vứt bỏ mình, ở khi nàng phạm sai lầm thời điểm đều vĩnh viễn nhân nhượng nàng, Lâm Tĩnh chính là người thấu hiểu nàng nhất...
“Minh...” Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Tĩnh run rẩy mà gọi tên nàng, đưa tay sờ mặt của Sở Minh. Trong mắt lộ ra nhè nhẹ hoang mang, ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng. “Làm sao vậy?”
Sở Minh lắc đầu. “Bụi bay vào mắt mà thôi.”
Lâm Tĩnh nhìn nàng thật sâu. “Minh, cậu...”
“Con chó con! Tĩnh Tĩnh...”
“Phốc...”
Hai người đang thâm tình nhìn nhau thì đột nhiên nghe một giọng nói xông đến. Trong nháy mắt, cả hai liền luống cuống, nhanh chóng ngồi dậy tìm kiếm, nội y? Quần áo? Y phục?
Tiếng gào của Tử Đồng ngày càng gần, Sở Minh cũng bất chấp tất cả tùy tiện cầm lấy mấy bộ quần áo của Lâm Tĩnh mặc lên người. Mới vừa đưa giày cho Lâm Tĩnh mang, quay đầu thì nhìn thấy gương mặt ngập tràn khinh bỉ đang phóng đại trước mắt.
“Các cậu đến đây làm chi?”
Lâm Tĩnh đỏ mặt cúi đầu, cắn môi không nói.
Da mặt Sở Minh thật dày, mặc xong quần áo thì chính là mẹ a, nàng bình thản chỉ ra phía sông, ưỡn ngực nói.
“Chúng tớ đi xem vịt vui đùa!”
Nhị Thiếu cười khẽ, không nói. Tử Đồng lắc đầu.
“Minh, để tớ nói cậu, đầu tiên làdòng sông này chính là nhà của vịt, còn nữa, không có việc gì thì cậu mặc váy của Tĩnh Tĩnh làm gì?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~
7.15.2017
Hiện tại, tay phải của mình đang bị thương rồi, giờ đánh máy toàn dựa vào tay trái hết nên chắc sẽ ra chương hơi lâu chút. Nhưng mà có lẽ, tay phải của mình sẽ lành mau thôi để ra chương đều đặn hơn...:))