Nhất thời giống bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt.
Khương Từ không tự chủ thu lại hô hấp, nhìn người nọ bước nhanh tới. Anh bước đi như gió, ống tay áo sơ mi trắng xắn lên một đoạn, đường cong cổ tay đến cánh tay lưu loát có lực. Không khí oi bức ẩm ướt nhất thời cũng giống như ngưng trệ, im hơi lặng tiếng lẻn vào lá phổi, trái tim cháy rực khác thường.
Cô không khỏi siết chặt túi giấy cầm trong tay, cố gắng làm ra một vẻ mặt hơi tự nhiên, vậy mà cơ mặt cứng ngắc không nghe sai bảo. Cô cảm thấy cổ họng bị cái gì đó chặm lại, lại không ngừng sôi sục.
Lương Cảnh Hành đã đến trước mặt, trong hơi thở hơi gấp, cúi đầu nhìn cô.
Khương Từ khẽ há miệng, lại không phát ra âm thanh.
Mà Lương Cảnh Hành lên tiếng trước, "Đã tới rồi sao lại không vào chào hỏi một chút?"
Lễ phép, thoả đáng, ba phần quen thuộc.
Rốt cuộc hô hấp của Khương Từ cũng thông thuận, giống như cuối cùng cũng được vớt từ trong nước ra. Ngón tay cô chậm rãi buông lỏng, cười lên, "Thấy anh đang nói chuyện với người khác, không muốn quấy rầy."
Ánh mắt Lương Cảnh Hành dừng ở trên mặt cô một cái chớp mắt, "Đã trở lại, buổi trưa ăn chung bữa cơm đi, thay em đón gió."
"Không..." Khương Từ bật thốt lên, ngược lại ý thức được giọng nói cứng rắn quá, lại lập tức giải thích, "Buổi trưa còn có việc, hôm nào đi. Em đến là muốn hỏi một chút, anh có giữ chìa khóa nhà em hay không..." Cô thấy Lương Cảnh Hành gật đầu một cái, nở nụ cười nhạt, "Còn nữa, mang cho anh chút đặc sản."
Cô giơ túi giấy cầm trong tay lên, liếc mắt nhìn, vẻ mặt hơi chậm lại, lại lập tức thu về, "... Ra cửa vội vàng, cầm nhầm rồi."
Lương Cảnh Hành nhìn thứ trong tay cô, ánh mắt như hiểu ra, Khương Từ không tự chủ giấu túi giấy ra sau lưng.
"Đi đâu, anh đưa em đi."
"Không cần phiền như vậy, bắt xe taxi là được rồi."
Lương Cảnh Hành đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt không cho cự tuyệt.
Tầng ngầm để xe ươn ướt lành lạnh, một làn gió lạnh lẽo thổi tới. Lương Cảnh Hành lái chiếc xe Cayenne kia, bố trí bên trong xe không khác mấy năm trước chút nào.
Trên đường, Khương Từ ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng. Lương Cảnh Hành cũng không nói chuyện, chỉ có giọng nữ trong radio thông báo tình hình trên đường, phí công hóa giải không khí vi diệu giữa hai người. Giống một cái lồng giữa chân không, người ở bên trong khoa tay múa chân, âm thanh lại không truyền ra được, cảnh tượng kia muốn có bao nhiêu lúng túng thì có bấy nhiêu lúng túng.
Cũng may đường đi không xa, không lâu lắm đã đến lầu dưới khách sạn.
Trước khi xuống xe, Khương Từ cân nhắc dùng từ, "Cái đó, chìa khóa nhà em..."
"Đặc sản cho anh đâu?"
Khương Từ ngẩn ra.
Lương Cảnh Hành quay đầu liếc nhìn cô một cái, giọng nói bình thản, không mang theo chút cảm xúc nào, "Anh với em đi lấy."
Lời cự tuyệt lượn trong miệng một vòng, lại bị cô nuốt xuống. Vì giảm bớt cơ hội hai người ở chung một chỗ, Khương Từ cố ý không đi thang máy, nhưng đi dọc theo cầu thang lên tầng hai thì cô mới nhận ra lựa chọn này còn ngu xuẩn hơn.
Cầu thang bình thường không có ai, yên tĩnh chật chội. Lương Cảnh Hành đi phía sau, bước chân cùng hô hấp trầm ổn, hòa cùng với từng tiếng của cô, tồn tại cảm giác mãnh liệt khó có thể bỏ qua.
Cuối cùng đến tầng bốn, Khương Từ lấy ra thẻ mở cửa phòng từ trong balo, "Chờ một chút, em vào lấy."
Bước chân Lương Cảnh Hành ngừng lại một chút, dừng ở cửa.
Khương Từ đi trở về phòng, lấy ra túi giấy từ dưới đáy bàn vốn nên mang ra khỏi cửa, đi về phía cửa, cười nói: "Đồ lưu niêm mua ở Luân Đôn, cũng không phải đồ tốt gì, anh đừng ghét mà..."
Hai chữ "Vứt bỏ" chưa ra miệng, Lương Cảnh Hành lắc mình một cái đi vào, trở tay đóng sầm cửa lại.
Hô hấp Khương Từ hơi chậm lại, theo bản năng lui về phía sau. Lương Cảnh Hành dồn sức nắm lấy cổ tay cô, quay người đẩy, một tay chống lên cánh cửa, ánh mắt trầm trầm, khí thế bức người, uyên đình nhạc trì, giống như mưa gió sắp đến, "Còn giả bộ?"
Khương Từ một hơi thiếu chút nữa không nâng lên nổi, "... Ai giả bộ hả?"
Lương Cảnh Hành vươn tay, nhẹ nhàng nắm vành tai của cô, lại dọc theo da thịt sau tai, từng tấc đi xuống, ngón tay cái dán lên động mạch cổ.
Ngón tay anh giống như có dòng điện, Khương Từ chợt cảm thấy tóc gáy dựng ngược, cổ họng căng lên.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành dọc theo ngón tay, rơi vào cổ của cô, ngón tay cái khẽ dùng mấy phần sức lực, "Lá gan không nhỏ, lại còn dám trở lại."
Ánh mắt cùng động tác của anh vô cùng mập mờ tràn đầy ý vị, giọng nói lại trầm thấp mà bình tĩnh.
Cổ họng Khương Từ căng lên, khẽ nâng đầu lên, cũng không thua khí thế, "... Nhà em ở chỗ này, tại sao không thể trở về ."
Lương Cảnh Hành trầm trầm cười một tiếng, hô hấp phun lên chóp mũi cô, "Tiểu bạch nhãn lang không biết điều, ba năm trước nên một phát bóp chết em."
"Hiện tại cũng không muộn." Tim Khương Từ đập loạn, như muốn từ trong lồng ngực xông ra, tuy nhiên hô hấp lại ứ đọng ở cổ.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành càng phát ra thâm trầm, ngón tay cái dán chặt mạch đập của cô, chạm được nhịp đập đều đặn cực kỳ có lực, một cái, lại một cái.
Yên lặng mấy giây, thân thể Khương Từ bỗng nhiên nhẹ bẫng, trời đất quay cuồng một trận, lúc còn chưa phản ứng, sau lưng nặng nề đụng lên trên giường.
Lương Cảnh Hành nhảy qua quỳ gối bên người cô, từ trên cao nhìn xuống, một tay tháo cà vạt, cúi đầu nhìn cô, "Độc thân sao?"
Nhịp tim Khương Từ đập thình thịch, máu trong màng nhĩ rầm rầm vang dội, cơ hồ không nghe được giọng nói của mình, "... Độc thân thì sao, mà không độc thân thì nào?"
Lương Cảnh Hành nhíu mày, "Không sao cả, giống nhau." Tiếng nói mạch lạc, chợt cúi người xuống. Một tay giữ cằm của cô, cắn ở trên môi.
Khương Từ bị đau, "Á" một tiếng, nghiêng đầu tránh né.
Lương Cảnh Hành vươn một tay ra, dọc theo vạt áo cô tiến vào, "Đừng giãy giụa, tránh làm bị thương."
"Được sự đồng ý của em chưa? Anh đây là đang cưỡng cái..." Chữ còn dư lại này chưa ra khỏi miệng, lại bị hung hăng ngăn ở trong miệng.
Bàn tay kia đưa đến phía trước, thô lỗ bóp một cái, Khương Từ liền thấy sợi dây trong đầu “Phựt" một tiếng cắt đứt, lý trí cũng từng phần từng phần sụp đổ.
Trong lúc hô hấp, hơi thở trên người của anh từng đợt xông vào khoang mũi, nồng đậm và quen thuộc.
Lúc vừa tới nước Anh, thu thập nước hoa Khương Từ khắp nơi, cố gắng tìm ra một loại mùi hương, có thể thay thế hơi thở của người này. Từ cửa hàng nước hoa phổ thông đến những cửa hàng nước hoa sang trọng, tất cả đều là phí công. Sau lại có một lần, trong lúc vô tình cô ở thư viện ngửi được một loại hơi thở mát lạnh lại ấm áp, rơi nước mắt ngay tại chỗ, vừa nức nở vừa kéo lại tay nam sinh kia hỏi được cậu dùng nước hoa nhãn hiệu núi bạc, cô dùng tiền làm thêm mua một lọ, mỗi đêm phun một chút, ở trong mùi vị này say sưa ngủ.
Vậy mà giờ phút này, hơi thở của anh, nhiệt độ cơ thể của anh, ngón tay anh đang trằn trọc dao động trên người, chân thật giống như cảnh trong mơ... Cô rốt cuộc biết, không thể thay thế.
Lương Cảnh Hành chống đỡ cô, hô hấp nóng rực phun lên chóp mũi, dùng ngón tay gỡ sợi tóc dính ở trên mặt cô, "Mở mắt."
Lông mi Khương Từ run rẩy, chậm rãi mở mí mắt ra, chống lại ánh mắt nóng bỏng mà trong suốt của Lương Cảnh Hành. Một giọt mồ hôi từ giữa lông mày của anh lăn xuống, rơi vào trên xương quai xanh của cô. Trước mắt cô là một mảnh sương mù trắng xóa, toàn thân phát run, giống như một cái bình không cách nào đổ đầy, tất cả tình cảm dư thừa tranh nhau trộn lẫn, sôi trào không thôi.
Sau đó, Lương Cảnh Hành động người một cái, thần kinh xé rách trong đau đớn, đầy đủ mọi thứ đều được lấp đầy.
Xa cách cùng ngăn cách, hiểu lầm cùng lạnh lùng, cự tuyệt cùng trốn tránh, truy đuổi cùng trục xuất... Đều ở trong nháy mắt này, toàn bộ tiêu tan.
Ánh nắng giữa trưa Từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, sáng ngời, tinh khiết, nhiệt liệt.
***
Sau khi chấm dứt, Khương Từ lập tức sờ điều khiển điều hòa bên cạnh, bật điều hòa lên. Cả người cô đầy mồ hôi, giống như một con cá mắc cạn, đến cuối cùng chỉ có thể phí công hô hấp, "... Em muốn uống nước."
Lương Cảnh Hành ngồi dậy, mở một chai nước, đưa tới cạnh tay cô.
Khương Từ nhẹ nhàng thở hổn hển, cả người vô lực, một ngón tay cũng không muốn động, giùng giằng ngồi dậy, nhận lấy chai nước tu ừng ực hơn phân nửa, sau đó liền nằm xuống.
Tóc dài tới eo, phủ trên lưng trơn bóng của cô, trắng đen đối lập, hết sức mãnh liệt kiều diễm.
Lương Cảnh Hành nghiêng người nằm xuống, vươn tay cầm lấy một luồng.
"Anh đừng đụng em, phiền."
Lương Cảnh Hành cười nhẹ một tiếng, "Vừa rồi em cũng không phải là nói như vậy."
Khương Từ vùi mặt vào chăn, đỏ bừng nóng rực, ngoài miệng vẫn cố phô trương, "Đó là nể mặt anh..."
Bàn tay Lương Cảnh Hành khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô, "Nếu không thử lại lần nữa, em không cần phải nể mặt anh."
Khương Từ thẹn quá thành giận, cầm gối đầu lên ném vào anh. Lương Cảnh Hành dễ dàng tiếp đón, nhân tiện ôm cô vào trong lòng, "... Thật sự không cảm thấy tốt?"
Giọng Khương Từ nhỏ như tiếng muỗi, "... Bắt đầu có đau một chút."
Cánh tay Lương Cảnh Hành vòng chặt hơn, "Ừ, lỗi của anh."
Khương Từ nghỉ ngơi một lát, khôi phục chút sức lực, bắt đầu tính sổ với anh, "Chú Lương, thật không nghĩ tới anh áo mũ chỉnh tề mà trên giường lại cầm thú như vậy."
Lương Cảnh Hành lơ đễnh, "Đối phó với người như em, vân nên sử dụng thủ đoạn thôi bạo thì tốt hơn."
Khương Từ vừa giận vừa buồn cười, "Tại sao anh cảm thấy bây giờ em còn ngbằng lòng đi theo anh?"
"Có bằng lòng hay không, thử một chút chẳng phải sẽ biết sao."
"Nếu như em thật sự không muốn thì sao?"
"Biểu hiện của em so với ai cũng bằng lòng hơn."
Khương Từ bị nghẹn á khẩu không trả lời được, lỗ tai lại nóng rực, "... Lão lưu manh."
Lương Cảnh Hành cười một tiếng, vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, "Đi tắm, ăn cơm trưa, chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng một chút."
"Nói chuyện gì?"
Lương Cảnh Hành dừng lại, "Chuyện em và anh, chúng ta."
Nhiều năm trước, anh từng lảng tránh vấn đề này.
Khương Từ yên lặng mấy giây, "Ừ" một tiếng, còn nói, "Mang quần áo của em tới đây."
"... Em tắm còn mặc quần áo làm gì?"
"Nhưng em không thể cứ đứng lên như vậy."
"Cũng không phải chưa từng thấy qua."
"..."
Trêu chọc xong, Lương Cảnh Hành vẫn đứng dậy mặc quần áo, đến phòng tắm cầm khăn tắm đưa cho Khương Từ.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, Lương Cảnh Hành khom lưng dọn dẹp túi giấy rơi trên mặt đất. Đồ chơi nhỏ bên trong rơi đầy đất, anh nhặt từng cái lên, bỏ qua một bên. Giương mắt, nhìn thấy cái túi khác bị Khương Từ cầm nhầm.
Mặt ngoài hai túi giống nhau như đúc, chỉ là một lớn một nhỏ, cái kia nhỏ hơn một chút.
Anh vươn tay cầm túi lên, nhìn vào bên trong, một xấp thư thật dầy. Anh tò mò lấy ra một lá, liếc mắt một cái, nhất thời sửng sốt.
Trên lá thư viết địa chỉ công ty của anh, cùng dòng chữ "Thân gửi Lương Cảnh Hành " , dán tem, không có dấu bưu kiện.
Lấy thêm một lá, vẫn như thế.
Lá thứ ba, lá thứ tư... Anh đem xấp thư trong túi đếm thật nhanh, 47 lá, đều không ngoại lệ.
Anh tùy ý lựa ra một lá mở ra, nhanh chóng quét qua một lần:
Lương Cảnh Hành, luôn nói đi một mình quá xa, sẽ quên đường đường về. Máy bay còn một giờ là hạ cánh, em tự nhận là có mấy phần dũng cảm, mà cũng sẽ cảm háy gần quê e sợ. Lo lắng thành phố Sùng biến thành bộ dáng xa lạ, vậy thì anh cách em lại càng xa hơn. Cảm xúc lên lên xuống xuống, vì vậy vừa sợ ngày về đã đến, lại sợ ngày về không thể đến sớm hơn.
Ngày tháng là hôm qua.
Mở ra một lá thư nữa:
Tối hôm qua Luân Đôn có mưa, nằm mơ. Trong mơ em kéo anh đi qua con đường trường học lần trước kia, ánh đèn đem lá ngô đồng nhuộm thành màu vàng óng ánh, từ trong khe hở lá cây lộ ra bầu trời màu xanh đen. Anh cùng em nói chuyện lúc anh đọc sách lúc, thật giống như tuổi của em và anh xấp sỉ. Mắt anh không phải nhìn xuống em nữa... Em cũng không cần đuổi theo khổ cực như vậy. Tỉnh lại tiếng mưa rơi lộp bộp, cảm thấy khổ sở. Lương Cảnh Hành, đây là lá thư thứ mấy em viếc cho anh?
Tiếng nước chảy ngừng lại, Lương Cảnh Hành không động. Chốc lát, Khương Từ trùm khăn tắm ra ngoài, liếc mắt nhìn thứ trong tay anh, nhất thời khẽ kêu một tiếng, đã chạy tới giành lấy lá thư trong tay anh.
Lương Cảnh Hành bắt được cổ tay của cô, giương mắt, "A Từ."
Trong một tiếng này đầy ắp cảm xúc vô hạn — người này luôn có thể đem một tên gọi đơn giản, hô lên thành ý vị Bách Chiết Thiên Hồi.
Khương Từ dừng tay lại, "Được rồi được rồi, Anh thích đọc thì đọc đi, dù sao cũng là gửi cho anh."
Lương Cảnh Hành không nói lời nào, lôi cô vào trong ngực, dùng sức ôm chặt.
Hô hấp ấm áp dán lên vành tai, "Trở lại là tốt rồi."
Khương Từ không tự chủ thu lại hô hấp, nhìn người nọ bước nhanh tới. Anh bước đi như gió, ống tay áo sơ mi trắng xắn lên một đoạn, đường cong cổ tay đến cánh tay lưu loát có lực. Không khí oi bức ẩm ướt nhất thời cũng giống như ngưng trệ, im hơi lặng tiếng lẻn vào lá phổi, trái tim cháy rực khác thường.
Cô không khỏi siết chặt túi giấy cầm trong tay, cố gắng làm ra một vẻ mặt hơi tự nhiên, vậy mà cơ mặt cứng ngắc không nghe sai bảo. Cô cảm thấy cổ họng bị cái gì đó chặm lại, lại không ngừng sôi sục.
Lương Cảnh Hành đã đến trước mặt, trong hơi thở hơi gấp, cúi đầu nhìn cô.
Khương Từ khẽ há miệng, lại không phát ra âm thanh.
Mà Lương Cảnh Hành lên tiếng trước, "Đã tới rồi sao lại không vào chào hỏi một chút?"
Lễ phép, thoả đáng, ba phần quen thuộc.
Rốt cuộc hô hấp của Khương Từ cũng thông thuận, giống như cuối cùng cũng được vớt từ trong nước ra. Ngón tay cô chậm rãi buông lỏng, cười lên, "Thấy anh đang nói chuyện với người khác, không muốn quấy rầy."
Ánh mắt Lương Cảnh Hành dừng ở trên mặt cô một cái chớp mắt, "Đã trở lại, buổi trưa ăn chung bữa cơm đi, thay em đón gió."
"Không..." Khương Từ bật thốt lên, ngược lại ý thức được giọng nói cứng rắn quá, lại lập tức giải thích, "Buổi trưa còn có việc, hôm nào đi. Em đến là muốn hỏi một chút, anh có giữ chìa khóa nhà em hay không..." Cô thấy Lương Cảnh Hành gật đầu một cái, nở nụ cười nhạt, "Còn nữa, mang cho anh chút đặc sản."
Cô giơ túi giấy cầm trong tay lên, liếc mắt nhìn, vẻ mặt hơi chậm lại, lại lập tức thu về, "... Ra cửa vội vàng, cầm nhầm rồi."
Lương Cảnh Hành nhìn thứ trong tay cô, ánh mắt như hiểu ra, Khương Từ không tự chủ giấu túi giấy ra sau lưng.
"Đi đâu, anh đưa em đi."
"Không cần phiền như vậy, bắt xe taxi là được rồi."
Lương Cảnh Hành đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt không cho cự tuyệt.
Tầng ngầm để xe ươn ướt lành lạnh, một làn gió lạnh lẽo thổi tới. Lương Cảnh Hành lái chiếc xe Cayenne kia, bố trí bên trong xe không khác mấy năm trước chút nào.
Trên đường, Khương Từ ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng. Lương Cảnh Hành cũng không nói chuyện, chỉ có giọng nữ trong radio thông báo tình hình trên đường, phí công hóa giải không khí vi diệu giữa hai người. Giống một cái lồng giữa chân không, người ở bên trong khoa tay múa chân, âm thanh lại không truyền ra được, cảnh tượng kia muốn có bao nhiêu lúng túng thì có bấy nhiêu lúng túng.
Cũng may đường đi không xa, không lâu lắm đã đến lầu dưới khách sạn.
Trước khi xuống xe, Khương Từ cân nhắc dùng từ, "Cái đó, chìa khóa nhà em..."
"Đặc sản cho anh đâu?"
Khương Từ ngẩn ra.
Lương Cảnh Hành quay đầu liếc nhìn cô một cái, giọng nói bình thản, không mang theo chút cảm xúc nào, "Anh với em đi lấy."
Lời cự tuyệt lượn trong miệng một vòng, lại bị cô nuốt xuống. Vì giảm bớt cơ hội hai người ở chung một chỗ, Khương Từ cố ý không đi thang máy, nhưng đi dọc theo cầu thang lên tầng hai thì cô mới nhận ra lựa chọn này còn ngu xuẩn hơn.
Cầu thang bình thường không có ai, yên tĩnh chật chội. Lương Cảnh Hành đi phía sau, bước chân cùng hô hấp trầm ổn, hòa cùng với từng tiếng của cô, tồn tại cảm giác mãnh liệt khó có thể bỏ qua.
Cuối cùng đến tầng bốn, Khương Từ lấy ra thẻ mở cửa phòng từ trong balo, "Chờ một chút, em vào lấy."
Bước chân Lương Cảnh Hành ngừng lại một chút, dừng ở cửa.
Khương Từ đi trở về phòng, lấy ra túi giấy từ dưới đáy bàn vốn nên mang ra khỏi cửa, đi về phía cửa, cười nói: "Đồ lưu niêm mua ở Luân Đôn, cũng không phải đồ tốt gì, anh đừng ghét mà..."
Hai chữ "Vứt bỏ" chưa ra miệng, Lương Cảnh Hành lắc mình một cái đi vào, trở tay đóng sầm cửa lại.
Hô hấp Khương Từ hơi chậm lại, theo bản năng lui về phía sau. Lương Cảnh Hành dồn sức nắm lấy cổ tay cô, quay người đẩy, một tay chống lên cánh cửa, ánh mắt trầm trầm, khí thế bức người, uyên đình nhạc trì, giống như mưa gió sắp đến, "Còn giả bộ?"
Khương Từ một hơi thiếu chút nữa không nâng lên nổi, "... Ai giả bộ hả?"
Lương Cảnh Hành vươn tay, nhẹ nhàng nắm vành tai của cô, lại dọc theo da thịt sau tai, từng tấc đi xuống, ngón tay cái dán lên động mạch cổ.
Ngón tay anh giống như có dòng điện, Khương Từ chợt cảm thấy tóc gáy dựng ngược, cổ họng căng lên.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành dọc theo ngón tay, rơi vào cổ của cô, ngón tay cái khẽ dùng mấy phần sức lực, "Lá gan không nhỏ, lại còn dám trở lại."
Ánh mắt cùng động tác của anh vô cùng mập mờ tràn đầy ý vị, giọng nói lại trầm thấp mà bình tĩnh.
Cổ họng Khương Từ căng lên, khẽ nâng đầu lên, cũng không thua khí thế, "... Nhà em ở chỗ này, tại sao không thể trở về ."
Lương Cảnh Hành trầm trầm cười một tiếng, hô hấp phun lên chóp mũi cô, "Tiểu bạch nhãn lang không biết điều, ba năm trước nên một phát bóp chết em."
"Hiện tại cũng không muộn." Tim Khương Từ đập loạn, như muốn từ trong lồng ngực xông ra, tuy nhiên hô hấp lại ứ đọng ở cổ.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành càng phát ra thâm trầm, ngón tay cái dán chặt mạch đập của cô, chạm được nhịp đập đều đặn cực kỳ có lực, một cái, lại một cái.
Yên lặng mấy giây, thân thể Khương Từ bỗng nhiên nhẹ bẫng, trời đất quay cuồng một trận, lúc còn chưa phản ứng, sau lưng nặng nề đụng lên trên giường.
Lương Cảnh Hành nhảy qua quỳ gối bên người cô, từ trên cao nhìn xuống, một tay tháo cà vạt, cúi đầu nhìn cô, "Độc thân sao?"
Nhịp tim Khương Từ đập thình thịch, máu trong màng nhĩ rầm rầm vang dội, cơ hồ không nghe được giọng nói của mình, "... Độc thân thì sao, mà không độc thân thì nào?"
Lương Cảnh Hành nhíu mày, "Không sao cả, giống nhau." Tiếng nói mạch lạc, chợt cúi người xuống. Một tay giữ cằm của cô, cắn ở trên môi.
Khương Từ bị đau, "Á" một tiếng, nghiêng đầu tránh né.
Lương Cảnh Hành vươn một tay ra, dọc theo vạt áo cô tiến vào, "Đừng giãy giụa, tránh làm bị thương."
"Được sự đồng ý của em chưa? Anh đây là đang cưỡng cái..." Chữ còn dư lại này chưa ra khỏi miệng, lại bị hung hăng ngăn ở trong miệng.
Bàn tay kia đưa đến phía trước, thô lỗ bóp một cái, Khương Từ liền thấy sợi dây trong đầu “Phựt" một tiếng cắt đứt, lý trí cũng từng phần từng phần sụp đổ.
Trong lúc hô hấp, hơi thở trên người của anh từng đợt xông vào khoang mũi, nồng đậm và quen thuộc.
Lúc vừa tới nước Anh, thu thập nước hoa Khương Từ khắp nơi, cố gắng tìm ra một loại mùi hương, có thể thay thế hơi thở của người này. Từ cửa hàng nước hoa phổ thông đến những cửa hàng nước hoa sang trọng, tất cả đều là phí công. Sau lại có một lần, trong lúc vô tình cô ở thư viện ngửi được một loại hơi thở mát lạnh lại ấm áp, rơi nước mắt ngay tại chỗ, vừa nức nở vừa kéo lại tay nam sinh kia hỏi được cậu dùng nước hoa nhãn hiệu núi bạc, cô dùng tiền làm thêm mua một lọ, mỗi đêm phun một chút, ở trong mùi vị này say sưa ngủ.
Vậy mà giờ phút này, hơi thở của anh, nhiệt độ cơ thể của anh, ngón tay anh đang trằn trọc dao động trên người, chân thật giống như cảnh trong mơ... Cô rốt cuộc biết, không thể thay thế.
Lương Cảnh Hành chống đỡ cô, hô hấp nóng rực phun lên chóp mũi, dùng ngón tay gỡ sợi tóc dính ở trên mặt cô, "Mở mắt."
Lông mi Khương Từ run rẩy, chậm rãi mở mí mắt ra, chống lại ánh mắt nóng bỏng mà trong suốt của Lương Cảnh Hành. Một giọt mồ hôi từ giữa lông mày của anh lăn xuống, rơi vào trên xương quai xanh của cô. Trước mắt cô là một mảnh sương mù trắng xóa, toàn thân phát run, giống như một cái bình không cách nào đổ đầy, tất cả tình cảm dư thừa tranh nhau trộn lẫn, sôi trào không thôi.
Sau đó, Lương Cảnh Hành động người một cái, thần kinh xé rách trong đau đớn, đầy đủ mọi thứ đều được lấp đầy.
Xa cách cùng ngăn cách, hiểu lầm cùng lạnh lùng, cự tuyệt cùng trốn tránh, truy đuổi cùng trục xuất... Đều ở trong nháy mắt này, toàn bộ tiêu tan.
Ánh nắng giữa trưa Từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, sáng ngời, tinh khiết, nhiệt liệt.
***
Sau khi chấm dứt, Khương Từ lập tức sờ điều khiển điều hòa bên cạnh, bật điều hòa lên. Cả người cô đầy mồ hôi, giống như một con cá mắc cạn, đến cuối cùng chỉ có thể phí công hô hấp, "... Em muốn uống nước."
Lương Cảnh Hành ngồi dậy, mở một chai nước, đưa tới cạnh tay cô.
Khương Từ nhẹ nhàng thở hổn hển, cả người vô lực, một ngón tay cũng không muốn động, giùng giằng ngồi dậy, nhận lấy chai nước tu ừng ực hơn phân nửa, sau đó liền nằm xuống.
Tóc dài tới eo, phủ trên lưng trơn bóng của cô, trắng đen đối lập, hết sức mãnh liệt kiều diễm.
Lương Cảnh Hành nghiêng người nằm xuống, vươn tay cầm lấy một luồng.
"Anh đừng đụng em, phiền."
Lương Cảnh Hành cười nhẹ một tiếng, "Vừa rồi em cũng không phải là nói như vậy."
Khương Từ vùi mặt vào chăn, đỏ bừng nóng rực, ngoài miệng vẫn cố phô trương, "Đó là nể mặt anh..."
Bàn tay Lương Cảnh Hành khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô, "Nếu không thử lại lần nữa, em không cần phải nể mặt anh."
Khương Từ thẹn quá thành giận, cầm gối đầu lên ném vào anh. Lương Cảnh Hành dễ dàng tiếp đón, nhân tiện ôm cô vào trong lòng, "... Thật sự không cảm thấy tốt?"
Giọng Khương Từ nhỏ như tiếng muỗi, "... Bắt đầu có đau một chút."
Cánh tay Lương Cảnh Hành vòng chặt hơn, "Ừ, lỗi của anh."
Khương Từ nghỉ ngơi một lát, khôi phục chút sức lực, bắt đầu tính sổ với anh, "Chú Lương, thật không nghĩ tới anh áo mũ chỉnh tề mà trên giường lại cầm thú như vậy."
Lương Cảnh Hành lơ đễnh, "Đối phó với người như em, vân nên sử dụng thủ đoạn thôi bạo thì tốt hơn."
Khương Từ vừa giận vừa buồn cười, "Tại sao anh cảm thấy bây giờ em còn ngbằng lòng đi theo anh?"
"Có bằng lòng hay không, thử một chút chẳng phải sẽ biết sao."
"Nếu như em thật sự không muốn thì sao?"
"Biểu hiện của em so với ai cũng bằng lòng hơn."
Khương Từ bị nghẹn á khẩu không trả lời được, lỗ tai lại nóng rực, "... Lão lưu manh."
Lương Cảnh Hành cười một tiếng, vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, "Đi tắm, ăn cơm trưa, chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng một chút."
"Nói chuyện gì?"
Lương Cảnh Hành dừng lại, "Chuyện em và anh, chúng ta."
Nhiều năm trước, anh từng lảng tránh vấn đề này.
Khương Từ yên lặng mấy giây, "Ừ" một tiếng, còn nói, "Mang quần áo của em tới đây."
"... Em tắm còn mặc quần áo làm gì?"
"Nhưng em không thể cứ đứng lên như vậy."
"Cũng không phải chưa từng thấy qua."
"..."
Trêu chọc xong, Lương Cảnh Hành vẫn đứng dậy mặc quần áo, đến phòng tắm cầm khăn tắm đưa cho Khương Từ.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, Lương Cảnh Hành khom lưng dọn dẹp túi giấy rơi trên mặt đất. Đồ chơi nhỏ bên trong rơi đầy đất, anh nhặt từng cái lên, bỏ qua một bên. Giương mắt, nhìn thấy cái túi khác bị Khương Từ cầm nhầm.
Mặt ngoài hai túi giống nhau như đúc, chỉ là một lớn một nhỏ, cái kia nhỏ hơn một chút.
Anh vươn tay cầm túi lên, nhìn vào bên trong, một xấp thư thật dầy. Anh tò mò lấy ra một lá, liếc mắt một cái, nhất thời sửng sốt.
Trên lá thư viết địa chỉ công ty của anh, cùng dòng chữ "Thân gửi Lương Cảnh Hành " , dán tem, không có dấu bưu kiện.
Lấy thêm một lá, vẫn như thế.
Lá thứ ba, lá thứ tư... Anh đem xấp thư trong túi đếm thật nhanh, 47 lá, đều không ngoại lệ.
Anh tùy ý lựa ra một lá mở ra, nhanh chóng quét qua một lần:
Lương Cảnh Hành, luôn nói đi một mình quá xa, sẽ quên đường đường về. Máy bay còn một giờ là hạ cánh, em tự nhận là có mấy phần dũng cảm, mà cũng sẽ cảm háy gần quê e sợ. Lo lắng thành phố Sùng biến thành bộ dáng xa lạ, vậy thì anh cách em lại càng xa hơn. Cảm xúc lên lên xuống xuống, vì vậy vừa sợ ngày về đã đến, lại sợ ngày về không thể đến sớm hơn.
Ngày tháng là hôm qua.
Mở ra một lá thư nữa:
Tối hôm qua Luân Đôn có mưa, nằm mơ. Trong mơ em kéo anh đi qua con đường trường học lần trước kia, ánh đèn đem lá ngô đồng nhuộm thành màu vàng óng ánh, từ trong khe hở lá cây lộ ra bầu trời màu xanh đen. Anh cùng em nói chuyện lúc anh đọc sách lúc, thật giống như tuổi của em và anh xấp sỉ. Mắt anh không phải nhìn xuống em nữa... Em cũng không cần đuổi theo khổ cực như vậy. Tỉnh lại tiếng mưa rơi lộp bộp, cảm thấy khổ sở. Lương Cảnh Hành, đây là lá thư thứ mấy em viếc cho anh?
Tiếng nước chảy ngừng lại, Lương Cảnh Hành không động. Chốc lát, Khương Từ trùm khăn tắm ra ngoài, liếc mắt nhìn thứ trong tay anh, nhất thời khẽ kêu một tiếng, đã chạy tới giành lấy lá thư trong tay anh.
Lương Cảnh Hành bắt được cổ tay của cô, giương mắt, "A Từ."
Trong một tiếng này đầy ắp cảm xúc vô hạn — người này luôn có thể đem một tên gọi đơn giản, hô lên thành ý vị Bách Chiết Thiên Hồi.
Khương Từ dừng tay lại, "Được rồi được rồi, Anh thích đọc thì đọc đi, dù sao cũng là gửi cho anh."
Lương Cảnh Hành không nói lời nào, lôi cô vào trong ngực, dùng sức ôm chặt.
Hô hấp ấm áp dán lên vành tai, "Trở lại là tốt rồi."