Mới nháy mắt đã tới đêm giao thừa, mọi nhà đều ăn xong bữa cơm đoàn viên háo hức ra bắn pháo hoa, bắn pháo rất náo nhiệt. Lưu Nam cũng vậy, nhìn thấy pháo hoa sáng rực đầy trời, chỉ vì trong nháy mắt kia thấy thật chói mắt, dùng hết sức lực mà nở rộ.
Trong mối tình đơn phương kéo dài đến 7 năm, Lưu Nam vẫn hy vọng cô có thể giống pháo hoa rực rỡ nhiều màu sắc, có thể cho Chương Phàm thấy cô, chẳng sợ chỉ trong nháy mắt. Chính là hiện tại cảm thấy, cô chỉ là một trong muôn nghìn khách qua đường của Chương Phàm mà thôi, có cô hay không có cô, cuộc sống của Chương Phàm vẫn giống như trước đây, Đúng vậy, cô có thể có hoặc không thể có, 7 năm sau vẫn thế, quay về quá khứ cũng thế. Buồn cười chính là cô thế nhưng còn vọng tưởng thay đổi quá khứ, quả thực cô chính là đang ra sức cố gắng diễn một vai diễn hoang tưởng trong một vở hài kịch.
Nhưng là Lưu Nam nên làm thế nào để kết thúc hết thảy đây? Đại học không thể quay về, muốn học tập ở sơ trung, còn muốn che dấu mọi người suy nghĩ của cô. Nghe nói, thích loại chuyện này, cho dù miệng không nói, trong ánh mắt cũng hiện lên. Chẳng may còn chưa được một ngày cô đã lộ mất, thì cô và Chương Phàm sẽ lại mỗi người một ngả.
“Năm mới vui vẻ”
Lưu Nam nghiêng đầu có chút kinh ngạc, Chương Phàm đưa đến một cây pháo hoa, Lưu Nam theo bản năng nhận lấy, khóe miệng cong lên mỉm cười lễ phép.
“Năm mới vui vẻ”
“Sân thượng nhà tớ xem rõ hơn, muốn đi không? Hàn Mộng cũng đi”
Lưu Nam do dự một hồi, vẫn là đi theo Chương Phàm.
Nhà của Chương Phàm là nhà một tầng kiểu cũ, nhưng có thể trèo thang lên mái nhà, mùa hè nằm ở trên mái, giống như có thể bắt lấy cả bầu trời đầy sao. Lưu Nam nhớ tới ngày cùng Chương Phàm, Hàn Mộng từng ở trên mái tùy ý vui cười thỏa thích phơi nắng hoàng hôn hít không khí thanh tân*, chơi nhạc MP3 “Bảy lý hương” của Châu Kiệt Luân, Lưu Nam cùng Hàn Mộng ngâm nga theo, Chương Phàm còn cười nhạo các cô ngũ âm không được đầy đủ. Thời gian trôi qua, những chuyện xưa từng cái hiện lên.
(* Thanh: trong, tân: mới. Trong trẻo và mới mẻ.)
Hình ảnh cùng Chương Phàm nhiều như vậy, Lưu Nam làm thế nào quên được đây?
“Cậu đang suy nghĩ gì thế?” Chương Phàm hỏi.
“Tại sao cậu không gọi Tiểu Bạch?” Lưu Nam đầu óc nóng lên liền hỏi một câu như vậy, sau đó lại lập tức hối hận.
“Gọi cậu ta làm gì?” Chương Phàm cảm thấy có chút kỳ quái.
“À tớ nghĩ rằng các cậu quan hệ không tồi”
“Đủ tốt”
Chương Phàm đáp rất tùy ý, trong mắt đều là đầy trời pháo hoa, Lưu Nam mới biết được nguyên nhân có thể là anh vừa vặn đi ngang qua nên mới đón Tiểu Bạch, là cô suy nghĩ nhiều rồi, nháy mắt lại vui vẻ đứng lên.
“Nói….” Chương Phàm có ý định mở miệng, vừa lúc có một cái pháo hoa mừng vang lên.
“Cái gì?” Lưu Nam không nghe rõ Chương Phàm đang nói gì, Chương Phàm cũng không nhắc lại.
“Thân là một nam sinh, sao cậu lại lề mề như vậy?” Hàn Mộng trào phúng nói.
“Cái đó, cậu gần đây có phải giận tớ hay không?”
“Không…không có a”
“Tớ đi cho cậu học bổ túc, cậu làm sao không để ý đến tớ?”
Lưu Nam trong lúc nhất thời tìm không được lý do tốt, đành phải im thin thít.
“Cậu làm sao cũng lề mề? Quan hệ của ba chúng ta chín chắn như vậy, còn ngượng ngùng cái gì?” Lần này đến phiên Hàn Mộng làm công tác tư tưởng cho Lưu Nam.
“Cậu là bởi vì những cái tai tiếng trong lớp học cho nên không cùng nhau về nhà sao?” Lưu Nam cảm thấy mặt có chút ửng đỏ, hoàn hảo bị màn đêm che khuất.
“Hóa ra cậu là bởi vì cái này mà tức giận? Cậu ngày thường hay nghĩ nhiều, tớ sợ chuyện xấu ảnh hưởng đến cậu, cho nên mới không về nhà cùng cậu, vụ tai tiếng này cũng có thể sẽ nhanh biến mất thôi”
“Nga…” Lưu Nam đáy lòng nhảy nhót, nguyên nhân Chương Phàm là vì cô mới làm như vậy, là cô quá hẹp hòi.
“Thực xin lỗi, là tớ suy nghĩ nhiều quá”
“Cậu xin lỗi làm gì, cậu lại không làm gì sai”
“Được rồi, hiểu lầm nói ra thì tốt rồi, ba chúng ta là bạn tốt”
Hàn Mộng duỗi tay về phía hai người, Lưu Nam cùng Chương Phàm theo thứ tự đặt tay lên nhau, Lưu Nam có thể cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay ấm áp của Chương Phàm, tim đập nhanh hơn.
Xem xong pháo hoa, ba người từng người đốt pháo hoa vẽ xoắn ốc, phiền não trước kia đều trôi theo pháo hoa.
Chương Phàm trong đêm, Chương Phàm im lặng, Chương Phàm cười lớn, Chương Phàm đùa cợt, Chương Phàm làm quái, từng góc độ của anh sao lại mê người đến thế. Buông một người đâu có dễ như vậy, dù sao Lưu Nam ước chừng cũng đã thích anh khoảng 7 năm.
Cho dù đến một lần, Lưu Nam vẫn là không bỏ xuống được chấp niệm. Cuối cùng, vẫn rơi vào tay giặc thích không thể kiềm chế.
Trong mối tình đơn phương kéo dài đến 7 năm, Lưu Nam vẫn hy vọng cô có thể giống pháo hoa rực rỡ nhiều màu sắc, có thể cho Chương Phàm thấy cô, chẳng sợ chỉ trong nháy mắt. Chính là hiện tại cảm thấy, cô chỉ là một trong muôn nghìn khách qua đường của Chương Phàm mà thôi, có cô hay không có cô, cuộc sống của Chương Phàm vẫn giống như trước đây, Đúng vậy, cô có thể có hoặc không thể có, 7 năm sau vẫn thế, quay về quá khứ cũng thế. Buồn cười chính là cô thế nhưng còn vọng tưởng thay đổi quá khứ, quả thực cô chính là đang ra sức cố gắng diễn một vai diễn hoang tưởng trong một vở hài kịch.
Nhưng là Lưu Nam nên làm thế nào để kết thúc hết thảy đây? Đại học không thể quay về, muốn học tập ở sơ trung, còn muốn che dấu mọi người suy nghĩ của cô. Nghe nói, thích loại chuyện này, cho dù miệng không nói, trong ánh mắt cũng hiện lên. Chẳng may còn chưa được một ngày cô đã lộ mất, thì cô và Chương Phàm sẽ lại mỗi người một ngả.
“Năm mới vui vẻ”
Lưu Nam nghiêng đầu có chút kinh ngạc, Chương Phàm đưa đến một cây pháo hoa, Lưu Nam theo bản năng nhận lấy, khóe miệng cong lên mỉm cười lễ phép.
“Năm mới vui vẻ”
“Sân thượng nhà tớ xem rõ hơn, muốn đi không? Hàn Mộng cũng đi”
Lưu Nam do dự một hồi, vẫn là đi theo Chương Phàm.
Nhà của Chương Phàm là nhà một tầng kiểu cũ, nhưng có thể trèo thang lên mái nhà, mùa hè nằm ở trên mái, giống như có thể bắt lấy cả bầu trời đầy sao. Lưu Nam nhớ tới ngày cùng Chương Phàm, Hàn Mộng từng ở trên mái tùy ý vui cười thỏa thích phơi nắng hoàng hôn hít không khí thanh tân*, chơi nhạc MP3 “Bảy lý hương” của Châu Kiệt Luân, Lưu Nam cùng Hàn Mộng ngâm nga theo, Chương Phàm còn cười nhạo các cô ngũ âm không được đầy đủ. Thời gian trôi qua, những chuyện xưa từng cái hiện lên.
(* Thanh: trong, tân: mới. Trong trẻo và mới mẻ.)
Hình ảnh cùng Chương Phàm nhiều như vậy, Lưu Nam làm thế nào quên được đây?
“Cậu đang suy nghĩ gì thế?” Chương Phàm hỏi.
“Tại sao cậu không gọi Tiểu Bạch?” Lưu Nam đầu óc nóng lên liền hỏi một câu như vậy, sau đó lại lập tức hối hận.
“Gọi cậu ta làm gì?” Chương Phàm cảm thấy có chút kỳ quái.
“À tớ nghĩ rằng các cậu quan hệ không tồi”
“Đủ tốt”
Chương Phàm đáp rất tùy ý, trong mắt đều là đầy trời pháo hoa, Lưu Nam mới biết được nguyên nhân có thể là anh vừa vặn đi ngang qua nên mới đón Tiểu Bạch, là cô suy nghĩ nhiều rồi, nháy mắt lại vui vẻ đứng lên.
“Nói….” Chương Phàm có ý định mở miệng, vừa lúc có một cái pháo hoa mừng vang lên.
“Cái gì?” Lưu Nam không nghe rõ Chương Phàm đang nói gì, Chương Phàm cũng không nhắc lại.
“Thân là một nam sinh, sao cậu lại lề mề như vậy?” Hàn Mộng trào phúng nói.
“Cái đó, cậu gần đây có phải giận tớ hay không?”
“Không…không có a”
“Tớ đi cho cậu học bổ túc, cậu làm sao không để ý đến tớ?”
Lưu Nam trong lúc nhất thời tìm không được lý do tốt, đành phải im thin thít.
“Cậu làm sao cũng lề mề? Quan hệ của ba chúng ta chín chắn như vậy, còn ngượng ngùng cái gì?” Lần này đến phiên Hàn Mộng làm công tác tư tưởng cho Lưu Nam.
“Cậu là bởi vì những cái tai tiếng trong lớp học cho nên không cùng nhau về nhà sao?” Lưu Nam cảm thấy mặt có chút ửng đỏ, hoàn hảo bị màn đêm che khuất.
“Hóa ra cậu là bởi vì cái này mà tức giận? Cậu ngày thường hay nghĩ nhiều, tớ sợ chuyện xấu ảnh hưởng đến cậu, cho nên mới không về nhà cùng cậu, vụ tai tiếng này cũng có thể sẽ nhanh biến mất thôi”
“Nga…” Lưu Nam đáy lòng nhảy nhót, nguyên nhân Chương Phàm là vì cô mới làm như vậy, là cô quá hẹp hòi.
“Thực xin lỗi, là tớ suy nghĩ nhiều quá”
“Cậu xin lỗi làm gì, cậu lại không làm gì sai”
“Được rồi, hiểu lầm nói ra thì tốt rồi, ba chúng ta là bạn tốt”
Hàn Mộng duỗi tay về phía hai người, Lưu Nam cùng Chương Phàm theo thứ tự đặt tay lên nhau, Lưu Nam có thể cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay ấm áp của Chương Phàm, tim đập nhanh hơn.
Xem xong pháo hoa, ba người từng người đốt pháo hoa vẽ xoắn ốc, phiền não trước kia đều trôi theo pháo hoa.
Chương Phàm trong đêm, Chương Phàm im lặng, Chương Phàm cười lớn, Chương Phàm đùa cợt, Chương Phàm làm quái, từng góc độ của anh sao lại mê người đến thế. Buông một người đâu có dễ như vậy, dù sao Lưu Nam ước chừng cũng đã thích anh khoảng 7 năm.
Cho dù đến một lần, Lưu Nam vẫn là không bỏ xuống được chấp niệm. Cuối cùng, vẫn rơi vào tay giặc thích không thể kiềm chế.