Từ sau khi ngồi cùng bàn với La Mộng Điệp, Lưu Nam trở nên sáng sủa hơn, giao lưu với mọi người xung quanh nhiều hơn, bầu không khí học tập cũng tốt lên,thi thoảng gặp phải Quách Tiểu Phàm đối phương đều chủ động chào hỏi nhau, Lưu Nam cảm thấy mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn cho đến khi có một học sinh mới chuyển trường đến
" Chào mọi người tôi là Triệu uy đến từ trường trung học Tổng Khẩu học lực của tôi không được tốt lắm mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn,cảm ơn!" Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay hoan nghênh, Lưu Nam hướng về phía Triệu Uy vẫy vẫy tay
Triệu Uy vừa lúc ngồi vào vị trí phía trên bàn Lưu Nam thì đến giờ giải lao Triệu Uy cùng với Lưu Nam bắt đầu trò chuyện.
"Cậu cũng chuyển qua đây à, trước đấy đâu có nghe câu nói gì" Lưu Nam hỏi
" Cậu một tháng mới về một lần,tôi làm gì có cơ hội nói cho cậu,nhưng mà sau này còn nhiều cơ hội" Triệu Uy trả lời
"Chao ôi vậy cậu cũng chuyển đến, Chương Phàm cũng chuyển đến đây sao"
" Cậu không biết sao,hắn ở trung học tổng khẩu học lại năm nhất rồi"
Kì thực Lưu Nam trong nội tâm ôm lấy một tia hy vọng tuy nhiên nàng đã sớm biết rõ tất cả mọi chuyện đã xảy ra nhưng vẫn là không nhịn được mà hỏi " hắn có khoẻ không"
" Hắn vẫn như vậy,thành thành thật thật học lại,nhưng mà nghe nói gần đây có hai nữ sinh đang theo đuổi hắn"
Trong giờ ngôn ngữ và văn học,giáo viên chủ nhiệm bảo mọi người đọc ( hồng lâu mộng) trong đại ngọc chi tử trong 1 tiết.Lưu Nam đang đọc đến đoạn Đại Ngọc gần tử vong.
Nhìn thấy Xuân Tử Quyên đang khóc vội kêu cô hầu tôi lau nước mắt cho Đại Ngọc,Lý Hoàn vội vàng bước vào ba người vừa nhìn thấy chưa kịp nói gì. Đang lau thì bỗng nghe Đại Ngọc bật lên kêu thất thanh: Bảo Ngọc Bảo Ngọc, ngươi thật là ….nói đến thật là thì lại không lên tiếng toàn thân lạnh toát
Tử Quyên chờ đến sốt ruột vội vàng đỡ lấy mồ hôi đầm đìa mồ hôi lạnh dần theo thời gian. Thấy Xuân Lý Hoàn sốt ruột đến đầu óc rối bời, chỉ thấy Đại Ngọc hai mắt khẽ đảo ,than ôi,tâm hồn bay theo gió,sự lo lắng đi vào giấc mộng xa giữa canh ba.
Đại Ngọc quá là bi thương,Đại Ngọc ra đi vào chính ngày cưới, trước khi mất cũng không thể nhìn Bảo Ngọc,ôm nỗi hận mà chết. Đáng hận chính là Bảo Ngọc với Đại Ngọc chính là thật lòng yêu nhau,lại Vương Hi Phượng cùng Cổ Mẫu không hay biết gì.
Các cô ấy vì vinh quang sau này trong Cổ Phủ,chia rẽ lứa đôi đây cũng là lí do dẫn đến cái chết của Đại Ngọc. Nực cười chính là khi Bảo Ngọc vén tấm khăn của cô dâu lên thì phát hiện ra cô dâu đứng trước mặt mình không phải là Đại Ngọc
Giọt nước mắt trên khoé mắt của Lưu Nam cuối cùng cũng không ngừng được mà rơi xuống trang giấy dù sao thì cũng là khoá trên Lưu Nam làm bộ dụi mắt lau đi hết đem những dấu vết mình vừa khóc giấu đi
Trong những ngày tiếp theo,không biết là do cái chết của Đại Ngọc ảnh hưởng,vẫn là câu nói đó "nghe nói gần đây có hai nữ sinh theo đuổi hắn" giống như bị ma chú vậy,làm cho đầu óc Lưu Nam không ngừng suy nghĩ,tâm hồn treo treo ngược cành cây.Nếu như cô không thể hiện ra thì cô sẽ vĩnh viễn mất đi Trương Phàm
Nếu như cô viết một bức thư tình thì có sẽ khác không? Ý nghĩ như vậy một khi đã sinh ra Lưu Nam sẽ nghĩ mọi cách để thực hiện nó, cuối cùng vẫn không đánh lại được lí trí vẫn là cố chấp như thế
Hôm nay nhân lúc không có người,Lưu Nam chui vào trong chăn bật đèn pin lên và bắt đầu viết thư có thể là do cuốn (trò đùa giai chi hôn) của Viên Tương Cần đã cho Lưu Nam dũng khí
Mở đầu thư không biết viết như thế nào,Lưu Nam có chút phiền não trong nhật kí cũng có viết một đoạn ngắn nhưng cũng không vừa ý cho lắm.Lần trước viết thư tình đã là 3 năm trước lúc đó đã viết những gì thì không còn nhớ nữa. Nhưng cô cũng cẩn thận mà suy nghĩ lại đã viết những gì hẳn là thật lòng bày tỏ,có lẽ là từ tình cảm trong lòng mà viết ra từ trong cuốn nhật ký mà cô đã viết làm cô nhớ lại những kỉ niệm giữa hai người.
"Chương Phàm hẳn là sẽ không nghĩ được rằng cô cũng có ngày phải viết thư tình như ngày hôm nay,vẫn là cảm thấy hành động này có phần ấu trĩ,bởi vì không ai nghĩ sau khi lớn lên sẽ ở bên nhau,vốn định giấu kín tâm tình này đi,nhưng hiện tại là không thể giấu được nữa,cô không thể nhớ rõ là bắt đầu thích hắn từ lúc nào có thể là lâu ngày rồi nảy sinh tình cảm cũng có thể là do ngắm hắn trong thời gian dài, Không hiểu sao từ trong đám đông cũng có thể nhận ra hắn dường như hắn đang phát sáng giữa đám đông.
Sau khi đã xác nhận xong,Lưu Nam dựa theo bản nháp trên cuốn nhật kí sao chép lại in ấn đẹp đẽ trên tờ giấy.Ngày hôm nay cô đã mơ,trong mơ Lưu Nam thấy Trương Phàm đang cầm một cây cỏ đuôi chó đứng dưới ánh nắng vẫy tay về phía Lưu Nam,cỏ đuôi chó lắc lư theo gió tựa như đang vui mừng vẫy chào cô.
" Chào mọi người tôi là Triệu uy đến từ trường trung học Tổng Khẩu học lực của tôi không được tốt lắm mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn,cảm ơn!" Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay hoan nghênh, Lưu Nam hướng về phía Triệu Uy vẫy vẫy tay
Triệu Uy vừa lúc ngồi vào vị trí phía trên bàn Lưu Nam thì đến giờ giải lao Triệu Uy cùng với Lưu Nam bắt đầu trò chuyện.
"Cậu cũng chuyển qua đây à, trước đấy đâu có nghe câu nói gì" Lưu Nam hỏi
" Cậu một tháng mới về một lần,tôi làm gì có cơ hội nói cho cậu,nhưng mà sau này còn nhiều cơ hội" Triệu Uy trả lời
"Chao ôi vậy cậu cũng chuyển đến, Chương Phàm cũng chuyển đến đây sao"
" Cậu không biết sao,hắn ở trung học tổng khẩu học lại năm nhất rồi"
Kì thực Lưu Nam trong nội tâm ôm lấy một tia hy vọng tuy nhiên nàng đã sớm biết rõ tất cả mọi chuyện đã xảy ra nhưng vẫn là không nhịn được mà hỏi " hắn có khoẻ không"
" Hắn vẫn như vậy,thành thành thật thật học lại,nhưng mà nghe nói gần đây có hai nữ sinh đang theo đuổi hắn"
Trong giờ ngôn ngữ và văn học,giáo viên chủ nhiệm bảo mọi người đọc ( hồng lâu mộng) trong đại ngọc chi tử trong 1 tiết.Lưu Nam đang đọc đến đoạn Đại Ngọc gần tử vong.
Nhìn thấy Xuân Tử Quyên đang khóc vội kêu cô hầu tôi lau nước mắt cho Đại Ngọc,Lý Hoàn vội vàng bước vào ba người vừa nhìn thấy chưa kịp nói gì. Đang lau thì bỗng nghe Đại Ngọc bật lên kêu thất thanh: Bảo Ngọc Bảo Ngọc, ngươi thật là ….nói đến thật là thì lại không lên tiếng toàn thân lạnh toát
Tử Quyên chờ đến sốt ruột vội vàng đỡ lấy mồ hôi đầm đìa mồ hôi lạnh dần theo thời gian. Thấy Xuân Lý Hoàn sốt ruột đến đầu óc rối bời, chỉ thấy Đại Ngọc hai mắt khẽ đảo ,than ôi,tâm hồn bay theo gió,sự lo lắng đi vào giấc mộng xa giữa canh ba.
Đại Ngọc quá là bi thương,Đại Ngọc ra đi vào chính ngày cưới, trước khi mất cũng không thể nhìn Bảo Ngọc,ôm nỗi hận mà chết. Đáng hận chính là Bảo Ngọc với Đại Ngọc chính là thật lòng yêu nhau,lại Vương Hi Phượng cùng Cổ Mẫu không hay biết gì.
Các cô ấy vì vinh quang sau này trong Cổ Phủ,chia rẽ lứa đôi đây cũng là lí do dẫn đến cái chết của Đại Ngọc. Nực cười chính là khi Bảo Ngọc vén tấm khăn của cô dâu lên thì phát hiện ra cô dâu đứng trước mặt mình không phải là Đại Ngọc
Giọt nước mắt trên khoé mắt của Lưu Nam cuối cùng cũng không ngừng được mà rơi xuống trang giấy dù sao thì cũng là khoá trên Lưu Nam làm bộ dụi mắt lau đi hết đem những dấu vết mình vừa khóc giấu đi
Trong những ngày tiếp theo,không biết là do cái chết của Đại Ngọc ảnh hưởng,vẫn là câu nói đó "nghe nói gần đây có hai nữ sinh theo đuổi hắn" giống như bị ma chú vậy,làm cho đầu óc Lưu Nam không ngừng suy nghĩ,tâm hồn treo treo ngược cành cây.Nếu như cô không thể hiện ra thì cô sẽ vĩnh viễn mất đi Trương Phàm
Nếu như cô viết một bức thư tình thì có sẽ khác không? Ý nghĩ như vậy một khi đã sinh ra Lưu Nam sẽ nghĩ mọi cách để thực hiện nó, cuối cùng vẫn không đánh lại được lí trí vẫn là cố chấp như thế
Hôm nay nhân lúc không có người,Lưu Nam chui vào trong chăn bật đèn pin lên và bắt đầu viết thư có thể là do cuốn (trò đùa giai chi hôn) của Viên Tương Cần đã cho Lưu Nam dũng khí
Mở đầu thư không biết viết như thế nào,Lưu Nam có chút phiền não trong nhật kí cũng có viết một đoạn ngắn nhưng cũng không vừa ý cho lắm.Lần trước viết thư tình đã là 3 năm trước lúc đó đã viết những gì thì không còn nhớ nữa. Nhưng cô cũng cẩn thận mà suy nghĩ lại đã viết những gì hẳn là thật lòng bày tỏ,có lẽ là từ tình cảm trong lòng mà viết ra từ trong cuốn nhật ký mà cô đã viết làm cô nhớ lại những kỉ niệm giữa hai người.
"Chương Phàm hẳn là sẽ không nghĩ được rằng cô cũng có ngày phải viết thư tình như ngày hôm nay,vẫn là cảm thấy hành động này có phần ấu trĩ,bởi vì không ai nghĩ sau khi lớn lên sẽ ở bên nhau,vốn định giấu kín tâm tình này đi,nhưng hiện tại là không thể giấu được nữa,cô không thể nhớ rõ là bắt đầu thích hắn từ lúc nào có thể là lâu ngày rồi nảy sinh tình cảm cũng có thể là do ngắm hắn trong thời gian dài, Không hiểu sao từ trong đám đông cũng có thể nhận ra hắn dường như hắn đang phát sáng giữa đám đông.
Sau khi đã xác nhận xong,Lưu Nam dựa theo bản nháp trên cuốn nhật kí sao chép lại in ấn đẹp đẽ trên tờ giấy.Ngày hôm nay cô đã mơ,trong mơ Lưu Nam thấy Trương Phàm đang cầm một cây cỏ đuôi chó đứng dưới ánh nắng vẫy tay về phía Lưu Nam,cỏ đuôi chó lắc lư theo gió tựa như đang vui mừng vẫy chào cô.