Có thể giọng nói Chương Phàm quá lớn, cho nên đánh thức Lưu Nam. Lưu Nam cố gắng chống cằm, khi mở mắt ra lần nữa, người đối diện đã biến thành Chương Phàm.
“Ha ha, khiến cậu chê cười rồi. Tớ say rượu, nhìn cậu thành Chương Phàm, ha ha, tớ thật là... – nấc - ngốc nghếch... ha ha...” Lưu Nam cười như không cười, Chương Phàm không biết nên đáp lại như thế nào.
“Cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về.” Chương Phàm quay lại.
“Tớ, tớ muốn nôn...” Lưu Nam hơi buồn nôn, đứng dậy định vào nhà vệ sinh, nhưng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, cũng may Chương Phàm kịp thời đến đỡ.
Chắc là do uống rượu quá nhiều, dạ dày Lưu Nam sông cuộn biển gầm, sau khi nôn xong, cả người đỡ hơn một chút, nhưng vẫn còn hơi choáng váng, gương mặt cũng ửng đỏ vô cùng.
Chương Phàm đưa cho Lưu Nam một ly nước ấm, nước xuống bụng được một lát, dạ dày mới bắt đầu ấm lên.
“Tớ hơi mệt, cậu đưa tớ đến... gần đây… tìm một khách sạn đi.” Lưu Nam cố gắng mở to mắt, cảm giác giây tiếp theo sẽ ngủ thiếp đi.
Chương Phàm mới đầu đỡ Lưu Nam đi tới, nhưng say Lưu Nam dưới chân mềm như bông, đi không được vài bước liền phải ngã xuống trên mặt đất, Chương Phàm đành phải cõng lên nàng.
“Vất vả cho cậu rồi, Uy Tử, ha ha... hôm nào nhất định… nhất định sẽ mời lại cậu… một bữa cơm! Lần sau không uống nữa, loại rượu này thật sự rất khó uống, cái gì mà mượn cơn say giải sầu chứ, tất cả đều là gạt người! Cậu về sau, cũng không cần uống nữa, thứ này căn bản không có tác dụng gì!”
“Vậy tại sao cậu lại muốn uống? Rõ ràng tửu lượng tệ như vậy.” Chương Phàm nói.
“Còn không phải bởi vì tên chết tiệt kia!” Lưu Nam đột nhiên bật thẳng người lên như một cái xác chết vùng dậy, thiếu chút nữa ngã khỏi lưng Chương Phàm.
“Đừng lộn xộn! Cậu nói rõ chút, tên kia như thế nào!” Chương Phàm cảm thấy oan ức.
“Cậu ta không… thích mình... hức…” Lưu Nam nhỏ giọng nức nở.
“Cái này, cậu ta không thích cậu, cậu thích người khác không được sao?” Chương Phàm trả lời.
“Cậu cho rằng… Thích một người… Rất đơn giản sao, tớ gặp được rất nhiều nam sinh, nhưng mà... không có một ai tốt giống như vậy, cậu nói xem có buồn không. Ha ha...” Lưu Nam ngừng nức nở, ngược lại nhỏ giọng chê cười, mà bị người bị chê cười, chính là bản thân cô.
Cười vài tiếng nữa, Lưu Nam tìm chỗ tựa cổ thoải mái rồi ngủ.
Chương Phàm bất đắc dĩ cười cười, nhiều năm không gặp, Lưu Nam, lúc trước thẹn thùng, bây giờ trở thành một con ma men. Biết rõ không thể giải sầu, vì sao còn muốn tự chuốc lấy phiền muộn? Nhưng mà, đây là cô, ngay từ đầu đã cố chấp như vậy.
Chương Phàm cõng Lưu Nam đi khoảng hai mươi phút, rốt cuộc cũng tìm được một khách sạn nhỏ chi phí tương đối thấp.
“Ông chủ, làm ơn cho một phòng.” Chương Phàm cõng Lưu Nam trên lưng, thở hồng hộc. Nhưng chuyện một nam sinh cõng nữ sinh say rượu đi khách sạn, khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.
“Bạn học nữ này, cháu nhận ra người này không?” Lão bản vỗ vỗ bả vai Lưu Nam hỏi.
“Vâng?” Lưu Nam mở to mắt, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
“Tôi nói, cháu nhận ra người này không?” Ông chủ tăng âm lượng.
Lưu Nam ở trên lưng Chương Phàm chồm tới, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy hết cả người, chỉ đơn giản nhìn được gương mặt của Chương Phàm. Quen thuộc như vậy, làm sao mà không nhận ra được!
“Ông chủ, cháu biết cậu ấy, là cháu…” Còn chưa nói xong, Lưu Nam liền gục đầu, cả người trượt xuống thiếp đi, cũng may Chương Phàm kịp thời đỡ lấy.
“Ông chủ, cô ấy là bạn học cấp ba của cháu, đến thăm cháu, bởi vì vui quá nên uống nhiều hơi nhiều, làm phiền ông chủ thu xếp cho một phòng.” Chương Phàm đưa cho ông chủ chứng minh thư, ông chủ do dự một lát, cuối cùng vẫn chuẩn bị cho một phòng.
“Bảo vệ an toàn cho các nữ sinh! Đừng có làm chuyện dại dột!” Chương Phàm cõng Lưu Nam lên lầu hai, ông chủ ở phía sau giao phó.
Phòng tuy nhỏ, nhưng vật chất đầy đủ. Chương Phàm đỡ Lưu Nam lên giường, nhưng Lưu Nam vẫn câu lấy cổ cậu. Chương Phàm thử kéo tay Lưu Nam ra, không ngờ đánh thức cô, “Sao giấc mơ này lại dài thế nhỉ, cậu còn chưa biến mất.” Chương Phàm không nói.
Chương Phàm thử kéo tay Lưu Nam xuống một lần nữa, nhưng cô lại không muốn buông ra.
“Trong mơ, tớ là chủ.” Lưu Nam chớp mắt nhìn Chương Phàm, lông mi giống cánh bướm rung động. Trước mặt Chương Phàm, tựa như dâu tây cô thích ăn, Lưu Nam hơi hé môi, rất muốn tiến tới cắn một cái. Khi hai gương mặt càng lúc càng sát lại, trái tim Chương Phàm nhảy cẫng lên. Sợ cởi bỏ cánh tay sẽ đánh thức hoặc làm đau cô, cậu do dự một lúc. Đợi khi Lưu Nam hoàn toàn ngủ rồi, cánh tay cũng buông xuống, Chương Phàm mới nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
“Ha ha, khiến cậu chê cười rồi. Tớ say rượu, nhìn cậu thành Chương Phàm, ha ha, tớ thật là... – nấc - ngốc nghếch... ha ha...” Lưu Nam cười như không cười, Chương Phàm không biết nên đáp lại như thế nào.
“Cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về.” Chương Phàm quay lại.
“Tớ, tớ muốn nôn...” Lưu Nam hơi buồn nôn, đứng dậy định vào nhà vệ sinh, nhưng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, cũng may Chương Phàm kịp thời đến đỡ.
Chắc là do uống rượu quá nhiều, dạ dày Lưu Nam sông cuộn biển gầm, sau khi nôn xong, cả người đỡ hơn một chút, nhưng vẫn còn hơi choáng váng, gương mặt cũng ửng đỏ vô cùng.
Chương Phàm đưa cho Lưu Nam một ly nước ấm, nước xuống bụng được một lát, dạ dày mới bắt đầu ấm lên.
“Tớ hơi mệt, cậu đưa tớ đến... gần đây… tìm một khách sạn đi.” Lưu Nam cố gắng mở to mắt, cảm giác giây tiếp theo sẽ ngủ thiếp đi.
Chương Phàm mới đầu đỡ Lưu Nam đi tới, nhưng say Lưu Nam dưới chân mềm như bông, đi không được vài bước liền phải ngã xuống trên mặt đất, Chương Phàm đành phải cõng lên nàng.
“Vất vả cho cậu rồi, Uy Tử, ha ha... hôm nào nhất định… nhất định sẽ mời lại cậu… một bữa cơm! Lần sau không uống nữa, loại rượu này thật sự rất khó uống, cái gì mà mượn cơn say giải sầu chứ, tất cả đều là gạt người! Cậu về sau, cũng không cần uống nữa, thứ này căn bản không có tác dụng gì!”
“Vậy tại sao cậu lại muốn uống? Rõ ràng tửu lượng tệ như vậy.” Chương Phàm nói.
“Còn không phải bởi vì tên chết tiệt kia!” Lưu Nam đột nhiên bật thẳng người lên như một cái xác chết vùng dậy, thiếu chút nữa ngã khỏi lưng Chương Phàm.
“Đừng lộn xộn! Cậu nói rõ chút, tên kia như thế nào!” Chương Phàm cảm thấy oan ức.
“Cậu ta không… thích mình... hức…” Lưu Nam nhỏ giọng nức nở.
“Cái này, cậu ta không thích cậu, cậu thích người khác không được sao?” Chương Phàm trả lời.
“Cậu cho rằng… Thích một người… Rất đơn giản sao, tớ gặp được rất nhiều nam sinh, nhưng mà... không có một ai tốt giống như vậy, cậu nói xem có buồn không. Ha ha...” Lưu Nam ngừng nức nở, ngược lại nhỏ giọng chê cười, mà bị người bị chê cười, chính là bản thân cô.
Cười vài tiếng nữa, Lưu Nam tìm chỗ tựa cổ thoải mái rồi ngủ.
Chương Phàm bất đắc dĩ cười cười, nhiều năm không gặp, Lưu Nam, lúc trước thẹn thùng, bây giờ trở thành một con ma men. Biết rõ không thể giải sầu, vì sao còn muốn tự chuốc lấy phiền muộn? Nhưng mà, đây là cô, ngay từ đầu đã cố chấp như vậy.
Chương Phàm cõng Lưu Nam đi khoảng hai mươi phút, rốt cuộc cũng tìm được một khách sạn nhỏ chi phí tương đối thấp.
“Ông chủ, làm ơn cho một phòng.” Chương Phàm cõng Lưu Nam trên lưng, thở hồng hộc. Nhưng chuyện một nam sinh cõng nữ sinh say rượu đi khách sạn, khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.
“Bạn học nữ này, cháu nhận ra người này không?” Lão bản vỗ vỗ bả vai Lưu Nam hỏi.
“Vâng?” Lưu Nam mở to mắt, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
“Tôi nói, cháu nhận ra người này không?” Ông chủ tăng âm lượng.
Lưu Nam ở trên lưng Chương Phàm chồm tới, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy hết cả người, chỉ đơn giản nhìn được gương mặt của Chương Phàm. Quen thuộc như vậy, làm sao mà không nhận ra được!
“Ông chủ, cháu biết cậu ấy, là cháu…” Còn chưa nói xong, Lưu Nam liền gục đầu, cả người trượt xuống thiếp đi, cũng may Chương Phàm kịp thời đỡ lấy.
“Ông chủ, cô ấy là bạn học cấp ba của cháu, đến thăm cháu, bởi vì vui quá nên uống nhiều hơi nhiều, làm phiền ông chủ thu xếp cho một phòng.” Chương Phàm đưa cho ông chủ chứng minh thư, ông chủ do dự một lát, cuối cùng vẫn chuẩn bị cho một phòng.
“Bảo vệ an toàn cho các nữ sinh! Đừng có làm chuyện dại dột!” Chương Phàm cõng Lưu Nam lên lầu hai, ông chủ ở phía sau giao phó.
Phòng tuy nhỏ, nhưng vật chất đầy đủ. Chương Phàm đỡ Lưu Nam lên giường, nhưng Lưu Nam vẫn câu lấy cổ cậu. Chương Phàm thử kéo tay Lưu Nam ra, không ngờ đánh thức cô, “Sao giấc mơ này lại dài thế nhỉ, cậu còn chưa biến mất.” Chương Phàm không nói.
Chương Phàm thử kéo tay Lưu Nam xuống một lần nữa, nhưng cô lại không muốn buông ra.
“Trong mơ, tớ là chủ.” Lưu Nam chớp mắt nhìn Chương Phàm, lông mi giống cánh bướm rung động. Trước mặt Chương Phàm, tựa như dâu tây cô thích ăn, Lưu Nam hơi hé môi, rất muốn tiến tới cắn một cái. Khi hai gương mặt càng lúc càng sát lại, trái tim Chương Phàm nhảy cẫng lên. Sợ cởi bỏ cánh tay sẽ đánh thức hoặc làm đau cô, cậu do dự một lúc. Đợi khi Lưu Nam hoàn toàn ngủ rồi, cánh tay cũng buông xuống, Chương Phàm mới nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.