Một đêm say rượu đổi lại chỉ có đau đầu, lúc tỉnh lại Lưu Nam vẫn cảm thấy choáng váng. Mãi đến khi hoàn toàn thanh tỉnh, mới nhận ra bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ. Còn có một người vừa lạ vừa quen, khiến cô không cách nào quên được, Chương Phàm, đang nằm nghiêng trên ghế sô pha bên cạnh.
Hết thẩy những thứ này đều là mộng sao? Lưu Nam có chút không thể tin được, ngày hôm qua cô dường như cũng mơ thấy Chương Phàm, chẳng lẽ đây không phải mộng? Lưu Nam tự véo mặt mình, đau! Vậy nên đây không phải là mơ! Nhưng tại sao Chương Phàm lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ Uy Tử gọi cậu?
Tuy rằng ngày hôm qua Lưu Nam say rượu, nhưng lúc còn tỉnh táo, cô vẫn nhớ rõ sau khi bản thân nôn mửa ở buồng vệ sinh, có người đưa cô một ly nước ấm, dường như cô còn được Uy Tử cõng trên lưng, chẳng lẽ là Chương Phàm? Nếu quả thật như thế thì mất mặt quá! Nhưng mà Uy Tử đã đi đâu?
Lưu Nam lặng lẽ gọi điện thoại cho Uy Tử, tiếng chuông vang lê một lúc lâu mới có người nhấc máy, “Alo, gọi sớm như vậy có chuyện gì sao?” Uy Tử ngủ đến mơ màng, bị tiếng chuông đánh thức mới tiếp điện thoại.
“Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Không phải tôi uống rượu cùng với cậu sao? Tại sao lúc tỉnh lại lại thấy Chương Phàm? Tôi... không có làm chuyện gì xấu hổ chứ?” Lưu Nam cố gắng đè thấp âm lượng, trong đầu đều là sự nghi ngờ.
“Ngày hôm qua tôi thấy cậu không có ý định từ bỏ, nên đã kêu Chương Phàm tới, cho hai người cơ hội giải quyết hiểu lầm, lúc cậu ta tới tôi rời đi rồi, hai người nói chuyện thế nào?” Uy Tử hỏi.
“Ngày hôm qua tôi say bất tỉnh nhân sự, quỷ mới biết tôi nói gì!” Trong lòng Lưu Nam lo lắng không yên.
“Vậy hôm nay cậu tỉnh táo, có thể nghiêm túc nói chuyện với cậu ta rồi.”
“Ừ.”
“Thức rồi?” Chương Phàm dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, Lưu Nam giật mình.
“Tôi đi rửa mặt trước.” Lưu Nam chạy nhanh vào nhà tắm, vừa đánh răng vừa cẩn thận nhớ lại sự việc ngày hôm qua. Sau khi nôn xong, cô hơi buồn ngủ, trong lúc ngủ mê có người đã cõng cô trên lưng. Nếu người ngày hôm qua không phải là Uy Tử, vậy chính là Chương Phàm rồi? Nhưng cô lại không nhớ rõ hôm qua có nói gì đáng xấu hổ không, ngẫm lại thật mất mặt.
Lưu Nam rửa mặt, bỗng nhiên hình ảnh một cái ôm thoáng hiện trong đầu. Ngày hôm qua lúc nằm mơ cô tựa hồ đã ôm Chương Phàm, hình như còn muốn hôn cậu, cho nên cô đã hôn Chương Phàm? Nếu đúng là như vậy, thật sự mất mặt mà… Cực kỳ. Lưu Nam lắc lắc đầu, không dám tiếp tục nghĩ.
“Ta xong rồi.” Lưu Nam ngơ ngác nhìn Chương Phàm.
“Ừ, tôi đi rửa mặt, sau đó cùng nhau ăn sáng.”
“Ừm, tôi xuống dưới lầu chờ cậu.” Lưu Nam xách túi đi ra ngoài, thời điểm này không khí trong phòng dường như trở nên lắng đọng, cô và Chương Phàm đã hơn 3 năm không gặp nhau, lúc này gặp mặt không ngờ lại là tình cảnh xấu hổ như vậy, Lưu Nam thật muốn đào cái hố để chui vào.
“202 trả phòng.” Lưu Nam nói với ông chủ
“Cô gái trẻ, về sau đừng uống nhiều rượu như vậy, đặc biệt là với người khác giới, phải bảo vệ chính mình an toàn.” Ông chủ nghiêm túc nói.
“Vâng, cảm ơn ông chủ, đó là bạn học tôi, hai đứa trưởng thành cùng nhau.” Lưu Nam trả lời.
“Ồ, ra là thanh mai trúc mã, ha hả.” Ông chủ cười nói.
Sau khi trả tiền xong, Lưu Nam ngồi ở trên sô pha ngây người. Mặc dù nhớ cậu nhiều như vậy, nhưng gặp mặt lại không biết nên bắt đầu nói từ đầu, nói đến bức thư tình kia, về những lời chửi rủa vô lý, Lưu Nam chỉ cảm thấy khó mở miệng trả lời.
“Lưu Nam, ăn sáng đi.” Chương Phàm ở cửa gọi tên cô, Lưu Nam có chút kích động, đôi mắt phiếm hồng. Hơn 3 năm, Chương Phàm lại gọi tên cô.
“Ừm.” Lưu Nam khẽ cười, nhưng không dám chớp mắt, sợ rằng sẽ rơi lệ. Đến lúc Chương Phàm quay người lại, Lưu Nam đã lau khô nước nơi khóe mắt, tựa như tất cả đều chưa từng xảy ra.
Chương Phàm mời Lưu Nam ăn một chén mì trộn nạm bò, cả quá trình ăn Lưu Nam không lên tiếng, chỉ cặm cụi ăn.
“Còn nhớ không, tôi đã đặt cho cậu biệt danh “thịt nạm bò” Chương Phàm đột nhiên nói.
“Ừm, nhớ rõ, lúc sau tôi cũng đặt cho cậu cái biệt danh “bạch tuộc”. Lưu Nam trả lời.
“Lát nữa tôi dẫn cậu đi xem trường học, thế nào? Thịt nạm bò.” Chương Phàm hỏi.
“Được thôi, bạch tuộc.” Lưu Nam mỉm cười.
Hết thẩy những thứ này đều là mộng sao? Lưu Nam có chút không thể tin được, ngày hôm qua cô dường như cũng mơ thấy Chương Phàm, chẳng lẽ đây không phải mộng? Lưu Nam tự véo mặt mình, đau! Vậy nên đây không phải là mơ! Nhưng tại sao Chương Phàm lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ Uy Tử gọi cậu?
Tuy rằng ngày hôm qua Lưu Nam say rượu, nhưng lúc còn tỉnh táo, cô vẫn nhớ rõ sau khi bản thân nôn mửa ở buồng vệ sinh, có người đưa cô một ly nước ấm, dường như cô còn được Uy Tử cõng trên lưng, chẳng lẽ là Chương Phàm? Nếu quả thật như thế thì mất mặt quá! Nhưng mà Uy Tử đã đi đâu?
Lưu Nam lặng lẽ gọi điện thoại cho Uy Tử, tiếng chuông vang lê một lúc lâu mới có người nhấc máy, “Alo, gọi sớm như vậy có chuyện gì sao?” Uy Tử ngủ đến mơ màng, bị tiếng chuông đánh thức mới tiếp điện thoại.
“Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Không phải tôi uống rượu cùng với cậu sao? Tại sao lúc tỉnh lại lại thấy Chương Phàm? Tôi... không có làm chuyện gì xấu hổ chứ?” Lưu Nam cố gắng đè thấp âm lượng, trong đầu đều là sự nghi ngờ.
“Ngày hôm qua tôi thấy cậu không có ý định từ bỏ, nên đã kêu Chương Phàm tới, cho hai người cơ hội giải quyết hiểu lầm, lúc cậu ta tới tôi rời đi rồi, hai người nói chuyện thế nào?” Uy Tử hỏi.
“Ngày hôm qua tôi say bất tỉnh nhân sự, quỷ mới biết tôi nói gì!” Trong lòng Lưu Nam lo lắng không yên.
“Vậy hôm nay cậu tỉnh táo, có thể nghiêm túc nói chuyện với cậu ta rồi.”
“Ừ.”
“Thức rồi?” Chương Phàm dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, Lưu Nam giật mình.
“Tôi đi rửa mặt trước.” Lưu Nam chạy nhanh vào nhà tắm, vừa đánh răng vừa cẩn thận nhớ lại sự việc ngày hôm qua. Sau khi nôn xong, cô hơi buồn ngủ, trong lúc ngủ mê có người đã cõng cô trên lưng. Nếu người ngày hôm qua không phải là Uy Tử, vậy chính là Chương Phàm rồi? Nhưng cô lại không nhớ rõ hôm qua có nói gì đáng xấu hổ không, ngẫm lại thật mất mặt.
Lưu Nam rửa mặt, bỗng nhiên hình ảnh một cái ôm thoáng hiện trong đầu. Ngày hôm qua lúc nằm mơ cô tựa hồ đã ôm Chương Phàm, hình như còn muốn hôn cậu, cho nên cô đã hôn Chương Phàm? Nếu đúng là như vậy, thật sự mất mặt mà… Cực kỳ. Lưu Nam lắc lắc đầu, không dám tiếp tục nghĩ.
“Ta xong rồi.” Lưu Nam ngơ ngác nhìn Chương Phàm.
“Ừ, tôi đi rửa mặt, sau đó cùng nhau ăn sáng.”
“Ừm, tôi xuống dưới lầu chờ cậu.” Lưu Nam xách túi đi ra ngoài, thời điểm này không khí trong phòng dường như trở nên lắng đọng, cô và Chương Phàm đã hơn 3 năm không gặp nhau, lúc này gặp mặt không ngờ lại là tình cảnh xấu hổ như vậy, Lưu Nam thật muốn đào cái hố để chui vào.
“202 trả phòng.” Lưu Nam nói với ông chủ
“Cô gái trẻ, về sau đừng uống nhiều rượu như vậy, đặc biệt là với người khác giới, phải bảo vệ chính mình an toàn.” Ông chủ nghiêm túc nói.
“Vâng, cảm ơn ông chủ, đó là bạn học tôi, hai đứa trưởng thành cùng nhau.” Lưu Nam trả lời.
“Ồ, ra là thanh mai trúc mã, ha hả.” Ông chủ cười nói.
Sau khi trả tiền xong, Lưu Nam ngồi ở trên sô pha ngây người. Mặc dù nhớ cậu nhiều như vậy, nhưng gặp mặt lại không biết nên bắt đầu nói từ đầu, nói đến bức thư tình kia, về những lời chửi rủa vô lý, Lưu Nam chỉ cảm thấy khó mở miệng trả lời.
“Lưu Nam, ăn sáng đi.” Chương Phàm ở cửa gọi tên cô, Lưu Nam có chút kích động, đôi mắt phiếm hồng. Hơn 3 năm, Chương Phàm lại gọi tên cô.
“Ừm.” Lưu Nam khẽ cười, nhưng không dám chớp mắt, sợ rằng sẽ rơi lệ. Đến lúc Chương Phàm quay người lại, Lưu Nam đã lau khô nước nơi khóe mắt, tựa như tất cả đều chưa từng xảy ra.
Chương Phàm mời Lưu Nam ăn một chén mì trộn nạm bò, cả quá trình ăn Lưu Nam không lên tiếng, chỉ cặm cụi ăn.
“Còn nhớ không, tôi đã đặt cho cậu biệt danh “thịt nạm bò” Chương Phàm đột nhiên nói.
“Ừm, nhớ rõ, lúc sau tôi cũng đặt cho cậu cái biệt danh “bạch tuộc”. Lưu Nam trả lời.
“Lát nữa tôi dẫn cậu đi xem trường học, thế nào? Thịt nạm bò.” Chương Phàm hỏi.
“Được thôi, bạch tuộc.” Lưu Nam mỉm cười.