Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Cảnh dừng lại một hồi, sau đó lại thêm một câu, " Con người, thích mẫu người nào thì trong lòng phải luôn biết rõ, bằng không mơ mơ hồ hồ, liền dễ dàng phạm sai lầm, vì vậy một khi đã xác định được, những cô gái kia không phải là người tôi thích, tôi càng dễ dàng dứt khoát."
Trì Uyên cầm ly nước, quay dầu lại nhìn Trì Cảnh, " Cậu suy nghĩ rất thông thấu."
Trì Cảnh ha ha, " Đúng vậy, bỏ lỡ một số thứ thì có thể ngộ ra đạo lý này."
Anh có thừa kiên nhẫn nên cứ chờ dợi như vậy.
Chi là chưa đợi được người rời đi, thì diện thoại của anh lại đổ chuông.
Người gọi dến là Trì Chúc.
Trì Uyên có chút ngoài ý muốn, lúc nãy tan làm ra dến cửa, anh nhìn thấy Trì Chúc, lúc dó Trì Chúc cũng không nói có chuyện gì.
Trì Uyên nghe diện thoại, " Cha."
Giọng của Trì Chúc nén xuống, " Mẹ con gọi diện cho ta, nói là ba người chúng ta cùng ăn một bữa cơm."
Trì Uyên ngạc nhiên, " Cha nói như thế nào ạ."
" Ta còn có thể nói thế nào, yêu cầu này cũng không quá đáng, ta chỉ có thể nói tốt." Giọng Trì Chúc nghe có chút bất đắc dĩ.
Sau đó ông nói địa chỉ và tắt máy.
Lúc này, Trì Uyên cũng buông điện thoại xuống, nhưng mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh phản chiếu từ gương chiếu hậu.
Người dàn ông dó còn chưa rời di.
Nếu không phải trong cửa tiệm còn có Mạnh Sướng thì hẳn anh đã xông tới xem xem hai ngưòi kia lảm trò quỷ gì.
Trì Uyên cố nán lại một chút, nhưng không còn thời gian nữa rồi, thế là phóng xe đi.
Trì Chúc và Phương Tố đều đã ở nhà hàng đợi Trì Uyên tới, khi anh bước vào phòng riêng liền nhìn thấy hai người ngồi dối diện nhau mà không nói với nhau một lời.
Cảnh tượng này it nhiều cũng trông có phần bối rối.
Phương Tố nheo mắt lại, không biết dang nghĩ gì, cả người nhìn cũng bình tĩnh hơn.
Trì Uyên di tới, " Gọi món rồi sao?"
Phương Tố tranh thủ đáp lời, " đã điểm qua vài món rồi nhưng chưa nhiều,con xem có thứ gì con thích không."
Trì Uyên khoát tay, " Gọi rồi là dược rồi, lát nữa ăn nếu không đủ thì gọi tiếp.
"
Trì Uyên ngồi xuống bên cạnh Trì Chúc, nhìn Phương Tố, " Gần đây mẹ ổn lại rồi chứ, việc mẹ dến bệnh viện, con nghe nói rồi."
Trên mặt Phương Tố có chút lúng túng, " ừ, rút cuộc là do mẹ gây ra, cũng nên đi qua nói lời xin lỗi.
Nói xong bà ta nhìn Trì Chúc một chút.
Trì Chúc nhìn xem là không có lời nào muốn nói, một mặt nghiêm túc.
Trì Uyên quay đầu sang nhìn Trì Chúc,
" Hôm nay công việc nhiều, chắc sẽ mệt phải không cha.
"
Trì Chúc nheo nheo lông mày xương, "Ừm, hơi mệt." Thực ra là Trì Uyên chỉ đang cố cho cha mẹ một lỗi thoát khỏi không khí ngột ngạt này vì cả hai ngồi đối diện những vẫn không có một lời với nhau.
vốn hai người là một đôi, bây giờ dã đi đến bước dường này cũng thực khiến người ta thở dài.
Đổi sang bên này, Cố Tư cũng không dễ dàng gì đuổi dược cậu nhóc không biết xấu hổ kia di rồi dóng cửa tiệm.
Mạnh Sướng dứng ở cửa, cười rồi nói với Cố Tư, " Vận đào hoa của chị quả không ít nhé."
Cố Tư toét, " Đừng nói, nghe thấy cậu ta nói thích chị, chị cảm thấy mình cứ như phạm tội ấy."
Mạnh Sướng ha ha cười lên, " Thực ra em
thấy cũng khá tốt, chị xem anh ta ngoại hình ổn, gia đình cũng dược mà.
"
Cố Tư cười, " Nấu chị tìm một người chắc chắn phải tìm một người tốt hơn Trì Uyên."
Mạnh Sướng sững sờ, "Vì cái gì, quá
thực chuyện tình cảm này không nhất thiết phải có sự so sánh."
Cố Tư cầm túi xách, " nói là đúng, tình cảm đúng là không thể so sánh, nhưng là chị già mồm, chị bắt buộc phải tìm một người tốt hơn anh ta mới được."
Nói xong nàng phất phất tay với Mạnh Sướng, " Chị đi đây, trên dường về em
nhớ chú ý an toàn nhé."
Mạnh Sướng đứng tại cửa tiệm, nhìn xem Cố Tư đón xe rời đi.
Cô ấy mím môi, quay dầu nhìn lại biển hiệu của cửa tiệm, sau dó thở dài một hơi.
Cố Tư lúc về đến nhà, liền nhìn thấy Chương Tự Chi dã ngồi ở trong sân nhà mình.
Có lẽ Chương Tự Chi dã dến khá lâu rồi, anh ngồi dựa vào giàn trồng hoa ngồi, có chút nhàm chán.
Cố Tư đi qua, " Anh sao lại đến đây, cũng không gọi báo trước cho tôi.
"
Chương Tự Chi quay sang nhìn cố Tư, " Cô ở cùng Ninh Tôn lúc nào vậy, không phải là cùng với Trì Uyên sao."
Vấn đề này, Cố Niệm cũng có chút đau đầu, " Chúng ta vào nhà trước, vào di rồi nói.
"
Cố Tư mở cửa, Chương Tự Chi chậm rãi đứng lên đi theo vào, vẫn lẩm bẩm, " Cô không phải là khó tách rời cùng với Trì Uyên sao, sao Ninh Tôn lại nói cô là bạn gái anh ta, hai người các người giấu tôi ở bên nhau sao?"
Cố Tư dến tủ lạnh đi tủ lạnh cầm nước cho Chương Tự Chi, " Không phái như anh nghĩ, tôi
với Ninh Tôn, quả thực không hề như
vậy, không yêu nhau, chi mang danh nghía bạn trai bạn gái thôi."
Khuôn mặt của Chương Tự Chi không hề thay dổi, "Tối qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, Cố Tiểu Tư, cô với Ninh Tôn tuyệt dối không dược có vấn đề đâu đấy."
có thê nói là giông như một cô gái mới lớn, một người bạn thân có nhũng người bạn mới nên bản thân cảm thấy không vui.
Cố Tư cười, " Anh như này nhìn khá dễ thương, so với Chương tiểu gia trước kia hoàn toàn không giống gì cả."
Chương Tự Chi ho một tiếng, " Lúc trước tôi qua gọi diện cho Trì Uyên dế hỏi, Trì Uyên nhắc dến chuyện của hai người hình như rất tức giận."
Cố Tư nhớ dến giọng diệu lúc trướccủa Trì Uyên ở trong diện thoại, âm dương quái dị, nghe xong khiến người ta khó chịu.
Cố Tư không nói gì.
Chương Tự Chi hừ một tiếng, " Tôi không biết hai người là có chuyện gì, liền hỏi Trì Uyên, tôi cứ tưởng hai người sau khi ly hôn thực ra vẫn ớ bên nhau nhung kết quà tôi vừa hỏi, anh ta dã tức giận rồi.".