Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở bên kia, Cố Tư vẫn đang đau từng cơn, bác sĩ đến mấy lần nhưng vẫn chưa mở tử cung như trước nên cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Cố Tư đã choáng váng vì nôn mửa, dạ dày của cô gần như trống rỗng.
Phương Tố lúc đầu khá bình tĩnh, nhưng bây giờ cũng có chút đứng ngồi không yên, bà ta bảo Trì Uyên đi mua cho Cố Tư bát cháo.
Chỉ nôn ra mà không ăn thì dạ dày cũng không chịu được.
Nhưng Cố Tư lại xua tay, “Không ăn, không ăn, đừng mua.”
Bây giờ Phương Tố cũng không dám làm trái lời Cố Tư nên chỉ nháy mắt ra hiệu cho Trì Uyên.
Trì Uyên không đích thân đi ra ngoài, anh chỉ lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn là được rồi.
Bây giờ Cố Tư đã đau đến dần mất lý trí.
Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng kêu vù vù, nhiều hình ảnh hỗn độn lần lượt xuất hiện, thậm chí có lúc cô còn không thể biết được mình đang ở đâu.
Sau khi một cơn đau qua đi, Cố Tư thở hổn hển một lúc rồi hoảng hốt nhận ra hình như mình đã nhìn thấy ai đó.
Người kia đứng cách cô không xa, mặc một bộ quần áo vải lanh cũ, dáng người hơi còng xuống, người kia đứng đó nhìn cô cười.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.
có hình ảnh lúc ốm đau đó.
Ông cụ vẫn đi đôi dép cao su dưới chân.
Ông cụ đi hai bước về phía Cố Tư và cúi đầu nhìn xuống bụng cô.
Cố Tư cảm thấy nước mắt cô lăn dài.
Cô không biết phải nói gì, vì vậy cô cũng chỉ có thể lặp lại, “Ông ơi.”
Trì Uyên ở bên cạnh nghe được Cố Tư lẩm bẩm cái gì đó thì anh cũng vội vàng qua tới đặt tai cạnh môi Cố Tư.
Sau khi nghe rõ lời của Cố Tư thì Trì Uyên ngừng một chút, sau đó anh thở ra một hơi thật dài.
Thời gian xuất hiện ảo giác của Cố Tư cũng không lâu, khi cơn đau tiếp theo ập đến thì tất cả hình ảnh đều biến mất.
Cô cau mày rồi cố gắng hết sức co người lại.
Trì Uyên vô cùng đau lòng, anh quay đầu nhìn Phương Tố, “Hay là gọi bác sĩ tới mổ luôn đi mẹ, mãi vẫn không mở tử cung như thế này thì cũng không biết phải giày vò tới khi nào nữa.”
Phương Tố cũng không để tâm đến lời đề nghị của Trì Uyên, “Phụ nữ sinh con đều như vậy cả, sinh thường thì khổ trước sinh, sinh mổ thì khổ sau sinh.
Lúc sinh mổ không đau nhưng mổ xong có rất nhiều phiền phức mà cũng có ảnh hưởng không tốt tương đối lớn tới cơ thể.
Bây giờ cố nhịn một chút thì sinh con xong cơ thể dễ hồi phục hơn.
Con đừng mềm lòng, làm vậy không phải đang giúp con bé mà là hại con bé đấy biết chưa?”
Trì Uyên cau mày lại, anh sắp không đành lòng nhìn Cố Tư nữa.
Phương Tố nói tiếp, “Thai đầu thường là như vậy đấy.
Từ thai thứ hai trở đi sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
“Một đứa là đủ rồi, con không dám nghĩ tới đứa thứ hai nữa đâu.” Trì Uyên mở miệng nói thẳng.
Phương Tố lắc đầu, hình như bà ta có chút bất đắc dĩ cười nói, “Bây giờ thì nói như vậy nhưng có lẽ qua một đoạn thời gian thấy đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu lại muốn sinh thêm một đứa.”
Trì Uyên nhướng mày, anh nhìn Phương Tố, “Vậy năm đó mẹ có nghĩ tới chuyện sinh thêm một đứa không?”
“Có chứ sao không.
Lúc con hoạt bát đáng yêu nhất mẹ nhìn thấy thì thích vô cùng, khi đó mẹ cũng muốn sinh một đứa nữa giống con.” Phương Tố chép miệng một cái rồi nói tiếp, “Chẳng qua lúc kia ba con bận suốt nên toàn nói sau đó tính tiếp, ai ngờ cứ sau tính sau tính đến lúc thấy con rất đáng ghét thì mẹ xem lại không muốn sinh nữa.”
Trì Uyên nhịn không được mà cong khóe miệng một chút.
Ánh mắt của Phương Tố nhìn vào người Cố Tư, “Nhưng thật ra mẹ luôn nghĩ lâu như vậy cũng chỉ có mình con thì con cũng rất cô đơn, nếu có thể sinh cho con một người em trai hay em gái gì đó thì có lẽ tính cách của con sẽ tốt hơn một chút.
Như vậy con sẽ hiểu được xử lý quan hệ cá nhân như thế nào, con và Tiểu Tư trước đó cũng sẽ không có nhiều xung đột như vậy.”
Trì Uyên siết chặt bàn tay của Cố Tư trong lòng bàn tay, “Lúc còn nhỏ đúng là con có nghĩ muốn có em trai, em gái.
Đúng như mẹ nói vậy, lúc đó con thật sự cảm thấy rất cô đơn.”
“Cho nên.” Phương Tố cười, “Chờ đến lúc con và Tiểu Tư muốn có đứa nữa thì tranh thủ thời gian sinh đứa thứ hai đi, đừng có trì hoãn.
Chờ đến khi thấy con nít nghịch ngợm gây sự thì có lẽ không còn muốn có thêm con nữa đâu.”
Trì Uyên vẫn không dám nghĩ tiếp về đứa con thứ hai, Cố Tư phải chịu nhiều khổ như vậy thì anh đều nhìn rất kỹ.
Một lần là đủ rồi.
Cơn đau đẻ của Cố Tư đến xế chiều thì càng ngày càng trở nên dữ dội hơn nhưng bác sĩ tới kiểm tra vẫn chưa mở tử cung như cũ.
Trì Uyên có chút đứng ngồi không yên, gần như một ngày nay Cố Tư chưa ăn gì cả, đến bây giờ cô vẫn còn đang nôn mửa.
Trong dạ dày cô không có gì, cô chỉ nôn ra chất nhầy sủi bọt, cả người không còn chút hơi sức nào.
Trì Uyên nhíu mày, “Đã đau lâu như vậy rồi sao vẫn chưa mở vậy?”
Bác sĩ chỉ có thể thở dài, “Có lẽ tử cung cô ấy không có độ dãn nở tốt nên mới vậy, trường hợp này chỉ có thể chờ thêm thôi, tối nay chúng tôi lại qua xem tình hình như thế nào.”
Trì Uyên hơi muốn nổi giận, “Xem tình hình, xem tình hình, chẳng lẽ chỉ có thể để cô ấy đau mãi như thế này à?”
Bác sĩ trấn an Trì Uyên vài câu sau đó nói có thể tiêm cho Cố Tư một mũi, tiêm thuốc này có thể làm cho cô mê man buồn ngủ, làm như thế thì có thể sẽ giảm bớt cảm giác đau đớn của cô.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.
mẹ bảo bà ở nhà đi chứ tới cũng không giúp đỡ được cái gì mà lại sốt ruột theo.
Tuổi bà cũng lớn rồi nên để bà ở nhà chờ thôi, đợi đến lúc Tiểu Tư vào phòng sinh rồi lại gọi người đón bà qua đây.”
Trì Uyên gật đầu, “Được, cứ bảo bà ở nhà thôi.”
Bà cụ không tới, nhà hai nhà họ Trì đã đến đông đủ vào lúc chạng vạng tối.
Bà hai thấy Cố Tư nằm ở trên giường thút tha thút thít thì mím miệng, “Sinh con chịu khổ nhiều thật đấy, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy sợ.”
Trì Cảnh đứng ở cửa, anh ta không tới gần giường.
Anh ta nhíu mày lại, nhìn qua hình như anh ta không vui lắm.
Trì Uyên vẫn luôn ôm Cố Tư vào trong ngực, bác sĩ đã tiêm cho Cố Tư nhưng cô vẫn đau.
Bác sĩ cũng không có cách nào khác, bác sĩ nói có thể do bị động thai dữ dội quá mà cổ tử cung chưa chịu mở, hơn nữa tử cung của cô không có độ dãn nở tốt lắm nên cảm giác đau đớn sẽ tăng gấp bội.
Cố Tư đau đến mức nước mắt tuôn rơi ào ào.
Điều khiến Trì Uyên không thể chịu đựng được nhất chính là nước mắt của cô, mỗi lần cô rơi nước mắt thì trái tim Trì Uyên như quặn lại.
Trì Cảnh đứng ở cửa, ánh mắt anh ta rơi vào trên người Cố Tư, một lúc sau mới chậm rãi nhìn về phía Trì Uyên.
Vẻ mặt của anh ta vẫn không tốt hơn chút nào.
Anh ta chăm chú nhìn trong chốc lát rồi cũng không chào hỏi bất kỳ ai mà xoay người rời đi..