Cảm giác được có người đằng sau mình, liền buông điếu thuốc xuống. Quay sang đằng sau là Minh Tâm đang đứng. Anh mỉm cười bước tới.
“Không ngủ được?”
“Ừ, buổi chiều ngủ nhiều quá.” Minh Tâm bước đến quầy bar. Nhìn các loại rượu một chút, khá là đầy đủ, không tệ.
“Anh muốn uống một chút không? Tôi pha.” Chí Kiên hơi ngạc nhiên nhìn cô. “Yên tâm, không bị gì đâu. Em có học một chút để đi xã giao.”
“Vậy em pha được gì?” Anh nhếch chân mày hỏi.
“Chỉ cần không phải loại quá mới mẻ gì thì còn lại đều pha được.” Cô bước vào trong quầy, nhìn, rồi hướng vào phòng mình. Không lâu sau cô mang ra bộ đồ nghề pha rượu.
“Em có thói quen mang mấy cái này đi du lịch à?” Chí Kiên càng ngày càng hứng thú.
“Ừ, do thói quen hay đi xã giao.” Anh nhíu mày, chẳng lẽ cô đi xã giao thay cho ông anh thường xuyên đến vậy luôn à?
Minh Tâm chẳng quan tâm về ánh mắt của anh. Cô chăm chú lau bộ đồ nghề của mình. Sau khi lau đến hài lòng, cô mới ngẩng đầu lên hỏi.
“Anh muốn uống gì?”
“Tuỳ em, em thấy anh như thế nào thì cho anh uống cái đó.”
“Anh coi phim về bartender nhiều quá à? Em không biết đọc tâm sự khách hàng đâu.” Minh Tâm nhíu mày, lụy phim à?
“Em cứ pha đi.”
Ok, fine, pha thì pha. Cô lấy cốc bằng đồng không ai chú ý tới. Tìm những nguyên liệu bia gừng, chanh, Smirnoff Vodka. Nhìn đôi tay cô chuyên nghiệp pha trộn, rồi đổ vào chiếc cốc bằng đồng. Chí Kiên đã đại khái đoán được tên nó đi.
“Moscow Mules của anh.” Anh cười khổ, Moscow là thủ đô của nước Nga, còn Mule là con la cũng có ý nghĩa là ngang bướng.
Anh đưa tay tới cầm ly nhấp môi. Mùi vị không tệ, khá giống với mùi vị năm đó khi tới quán bar ở Nga. Mãi sau này anh mới hiểu được câu nói của bartender năm đó “không có sự khởi đầu là quá trễ”.
“Sao em lại pha ly này?”
“Tại anh quá ngang bướng. Khi không lại chạy qua đây, làm trễ nãi lịch trình của tôi.” Cô không xưng hô “em” nữa. Cô cũng không giữ kẽ vì anh là sếp của mình. Hai người đang đứng ở vị trí cao nhất nhì ở công ty, trước hết cả hai phải là bạn và hiểu nhau thì vị trí cả hai mới không bị lung lay từ những tác động bên ngoài.
“Vậy nếu anh nói là vì em thì sao?” Anh chẳng quan tâm cô thay đổi xưng hô. Anh nhướng người tới nhìn thẳng vào cô.
Cô nhếch mép “Sếp, đừng có mà đùa quá trớn.”
“Anh không đùa, anh chẳng rảnh mà chơi trò đùa giỡn.” Anh nâng cốc nhấp thêm một ngụm.
“Mục tiêu?” Thấy Chí Kiên nhíu mày, cô hỏi tiếp. “Sếp năm nay anh bao nhiêu tuổi? Tôi bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay anh 36, em 29.”
“Anh thấy chúng ta đùa nổi không? Sếp, tôi già rồi, không dám chơi đâu. Anh thích thì đi tìm mấy cô gái trẻ người non dạ mà chơi. Tôi đã qua tuổi chơi rồi.” Cô rót cho mình một ly rượu vang rồi dọn dẹp đồ nghề của mình, tay cầm ly rược vang lắc nhẹ vài cái.
Trước khi bước vào phòng cô quay sang nói với người đàn ông ngồi trên ghế.
“Sếp, chúng ta không hợp.” Cô ngửa cổ hớp một ngụm rượu rồi vào phòng. Chúng ta không hợp. Anh là đàn ông, 50 vẫn còn giá. Cô là đàn bà, còn mấy tuổi xuân nữa. Huống chi, một tổng giám đốc như anh ta. Muốn gia thế có gia thế, muốn tiền có tiền, muốn bề ngoài có bề ngoài. Thì liệu sẽ dừng chân ở cái bến xe chuẩn bị phai màu này?
Đương nhiên sẽ là không. Cô không phải thiếu nữ mơ về cô bé lọ lem. Cô đã từng. Chỉ là tới độ tuổi này rồi, cược lớn quá cô không giám chơi.
Để lại Chí Kiên ngẩn người ngồi ở ngoài. Ý của cô là anh không đủ nghiêm túc? Đúng là lần đầu nhìn thấy cô, anh có ý muốn “chơi”. Giờ ngẫm lại lời của cô. Đúng là chỉ mấy năm nữa anh sẽ bước sang độ tuổi 40, đến lúc đó một là anh cô đơn tới già. Hai là anh phải cưới một cô tiểu thư khuê các nào đó.
Anh không muốn cuộc sống đó. Anh muốn mỗi khi về nhà sẽ có ánh đèn, chứ không phải một mảnh đen yên lặng. Rồi anh sẽ có con. Anh sẽ cho vợ con anh một gia đình hạnh phúc.
Được, em muốn anh nghiêm túc thì anh sẽ nghiêm túc. Em nói chúng ta không hợp, vậy những tên con trai ngoài kia hợp với em?
Tối đó Chí Kiên nhắn tới cho Minh Tâm.
“Mục tiêu? Kết hôn là mục tiêu.”
Cô nằm trên giường ngẫm nghĩ một chút, rồi nhắn lại.
“Chúc mừng! Bạn đã qua vòng khảo sát.”
Hai người giữ hai suy nghĩ khác nhau chìm vào giấc ngủ.
Minh Tâm đâu biết tối đó, có người mò qua phòng mình. Con chó mình nuôi thì mê gái nên trực tiếp bán đứng mình. Tối đó Chí Kiên lăn qua lăn lại cũng ngủ không được nên mò qua phòng.
Anh dẫn theo Lowa cho nó chơi với Lou. Bình thường khi chủ ngủ Lou rất ít khi sủa, chỉ khi có tiếng động lạ. Còn lần này á? Người quen mà, sủa làm gì o(^▽^)o.
Đúng là ôm người đẹp ngủ thì cảm giác khác hẳn. Anh nhẹ nhàng nằm xuống giường, chui vào mền, lấy tay ôm eo của cô. Vốn Minh Tâm đang nằm quay lưng với anh. Cô cảm giác được hơi ấm liền quay sang ôm.
Đừng trách Minh Tâm ngủ chẳng biết trời đất là gì. Vì cô cứ đinh ninh là mình nuôi chó và cửa đã được khoá. Nếu Minh Tâm biết được khách sạn có cửa thông hai phòng sẽ nguyền rủa khách sạn 10 năm chưa hết.
[khách sạn: Chúng tôi vô tội, đây vốn là phòng gia đình. Ai ngờ, cô gái quầy tiếp tân vì tiền thưởng cuối năm mà làm vậy đâu. ( ̄∇ ̄)]
Còn về vấn đề sao anh biết cô ngủ thì là vì anh ngồi trong cửa tủ canh mà. Lúc đầu cô còn nằm chơi điện thoại một chút rồi liền quăng sang một bên. Anh đợi thêm 1 tiếng nữa thì quả nhiên có tiếng ngáy nhỏ. Cứ vậy mà tiến thôi.( ^ω^)
Về hai con corgi ngu ngốc thì anh đã quăng sang bên phòng mình rồi.
Tại sao Minh Tâm cảm thấy lạnh. Đương nhiên là do anh chỉnh nhiệt độ thấp xuống rồi. Sau này khi Chí Kiên kể cho Minh Tâm nghe cô cũng chỉ có thể cảm thán.
Không sợ lưu manh có văn hoá, chỉ sợ lưu manh không cần văn hoá!╮( ̄▽ ̄"")╭
“Không ngủ được?”
“Ừ, buổi chiều ngủ nhiều quá.” Minh Tâm bước đến quầy bar. Nhìn các loại rượu một chút, khá là đầy đủ, không tệ.
“Anh muốn uống một chút không? Tôi pha.” Chí Kiên hơi ngạc nhiên nhìn cô. “Yên tâm, không bị gì đâu. Em có học một chút để đi xã giao.”
“Vậy em pha được gì?” Anh nhếch chân mày hỏi.
“Chỉ cần không phải loại quá mới mẻ gì thì còn lại đều pha được.” Cô bước vào trong quầy, nhìn, rồi hướng vào phòng mình. Không lâu sau cô mang ra bộ đồ nghề pha rượu.
“Em có thói quen mang mấy cái này đi du lịch à?” Chí Kiên càng ngày càng hứng thú.
“Ừ, do thói quen hay đi xã giao.” Anh nhíu mày, chẳng lẽ cô đi xã giao thay cho ông anh thường xuyên đến vậy luôn à?
Minh Tâm chẳng quan tâm về ánh mắt của anh. Cô chăm chú lau bộ đồ nghề của mình. Sau khi lau đến hài lòng, cô mới ngẩng đầu lên hỏi.
“Anh muốn uống gì?”
“Tuỳ em, em thấy anh như thế nào thì cho anh uống cái đó.”
“Anh coi phim về bartender nhiều quá à? Em không biết đọc tâm sự khách hàng đâu.” Minh Tâm nhíu mày, lụy phim à?
“Em cứ pha đi.”
Ok, fine, pha thì pha. Cô lấy cốc bằng đồng không ai chú ý tới. Tìm những nguyên liệu bia gừng, chanh, Smirnoff Vodka. Nhìn đôi tay cô chuyên nghiệp pha trộn, rồi đổ vào chiếc cốc bằng đồng. Chí Kiên đã đại khái đoán được tên nó đi.
“Moscow Mules của anh.” Anh cười khổ, Moscow là thủ đô của nước Nga, còn Mule là con la cũng có ý nghĩa là ngang bướng.
Anh đưa tay tới cầm ly nhấp môi. Mùi vị không tệ, khá giống với mùi vị năm đó khi tới quán bar ở Nga. Mãi sau này anh mới hiểu được câu nói của bartender năm đó “không có sự khởi đầu là quá trễ”.
“Sao em lại pha ly này?”
“Tại anh quá ngang bướng. Khi không lại chạy qua đây, làm trễ nãi lịch trình của tôi.” Cô không xưng hô “em” nữa. Cô cũng không giữ kẽ vì anh là sếp của mình. Hai người đang đứng ở vị trí cao nhất nhì ở công ty, trước hết cả hai phải là bạn và hiểu nhau thì vị trí cả hai mới không bị lung lay từ những tác động bên ngoài.
“Vậy nếu anh nói là vì em thì sao?” Anh chẳng quan tâm cô thay đổi xưng hô. Anh nhướng người tới nhìn thẳng vào cô.
Cô nhếch mép “Sếp, đừng có mà đùa quá trớn.”
“Anh không đùa, anh chẳng rảnh mà chơi trò đùa giỡn.” Anh nâng cốc nhấp thêm một ngụm.
“Mục tiêu?” Thấy Chí Kiên nhíu mày, cô hỏi tiếp. “Sếp năm nay anh bao nhiêu tuổi? Tôi bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay anh 36, em 29.”
“Anh thấy chúng ta đùa nổi không? Sếp, tôi già rồi, không dám chơi đâu. Anh thích thì đi tìm mấy cô gái trẻ người non dạ mà chơi. Tôi đã qua tuổi chơi rồi.” Cô rót cho mình một ly rượu vang rồi dọn dẹp đồ nghề của mình, tay cầm ly rược vang lắc nhẹ vài cái.
Trước khi bước vào phòng cô quay sang nói với người đàn ông ngồi trên ghế.
“Sếp, chúng ta không hợp.” Cô ngửa cổ hớp một ngụm rượu rồi vào phòng. Chúng ta không hợp. Anh là đàn ông, 50 vẫn còn giá. Cô là đàn bà, còn mấy tuổi xuân nữa. Huống chi, một tổng giám đốc như anh ta. Muốn gia thế có gia thế, muốn tiền có tiền, muốn bề ngoài có bề ngoài. Thì liệu sẽ dừng chân ở cái bến xe chuẩn bị phai màu này?
Đương nhiên sẽ là không. Cô không phải thiếu nữ mơ về cô bé lọ lem. Cô đã từng. Chỉ là tới độ tuổi này rồi, cược lớn quá cô không giám chơi.
Để lại Chí Kiên ngẩn người ngồi ở ngoài. Ý của cô là anh không đủ nghiêm túc? Đúng là lần đầu nhìn thấy cô, anh có ý muốn “chơi”. Giờ ngẫm lại lời của cô. Đúng là chỉ mấy năm nữa anh sẽ bước sang độ tuổi 40, đến lúc đó một là anh cô đơn tới già. Hai là anh phải cưới một cô tiểu thư khuê các nào đó.
Anh không muốn cuộc sống đó. Anh muốn mỗi khi về nhà sẽ có ánh đèn, chứ không phải một mảnh đen yên lặng. Rồi anh sẽ có con. Anh sẽ cho vợ con anh một gia đình hạnh phúc.
Được, em muốn anh nghiêm túc thì anh sẽ nghiêm túc. Em nói chúng ta không hợp, vậy những tên con trai ngoài kia hợp với em?
Tối đó Chí Kiên nhắn tới cho Minh Tâm.
“Mục tiêu? Kết hôn là mục tiêu.”
Cô nằm trên giường ngẫm nghĩ một chút, rồi nhắn lại.
“Chúc mừng! Bạn đã qua vòng khảo sát.”
Hai người giữ hai suy nghĩ khác nhau chìm vào giấc ngủ.
Minh Tâm đâu biết tối đó, có người mò qua phòng mình. Con chó mình nuôi thì mê gái nên trực tiếp bán đứng mình. Tối đó Chí Kiên lăn qua lăn lại cũng ngủ không được nên mò qua phòng.
Anh dẫn theo Lowa cho nó chơi với Lou. Bình thường khi chủ ngủ Lou rất ít khi sủa, chỉ khi có tiếng động lạ. Còn lần này á? Người quen mà, sủa làm gì o(^▽^)o.
Đúng là ôm người đẹp ngủ thì cảm giác khác hẳn. Anh nhẹ nhàng nằm xuống giường, chui vào mền, lấy tay ôm eo của cô. Vốn Minh Tâm đang nằm quay lưng với anh. Cô cảm giác được hơi ấm liền quay sang ôm.
Đừng trách Minh Tâm ngủ chẳng biết trời đất là gì. Vì cô cứ đinh ninh là mình nuôi chó và cửa đã được khoá. Nếu Minh Tâm biết được khách sạn có cửa thông hai phòng sẽ nguyền rủa khách sạn 10 năm chưa hết.
[khách sạn: Chúng tôi vô tội, đây vốn là phòng gia đình. Ai ngờ, cô gái quầy tiếp tân vì tiền thưởng cuối năm mà làm vậy đâu. ( ̄∇ ̄)]
Còn về vấn đề sao anh biết cô ngủ thì là vì anh ngồi trong cửa tủ canh mà. Lúc đầu cô còn nằm chơi điện thoại một chút rồi liền quăng sang một bên. Anh đợi thêm 1 tiếng nữa thì quả nhiên có tiếng ngáy nhỏ. Cứ vậy mà tiến thôi.( ^ω^)
Về hai con corgi ngu ngốc thì anh đã quăng sang bên phòng mình rồi.
Tại sao Minh Tâm cảm thấy lạnh. Đương nhiên là do anh chỉnh nhiệt độ thấp xuống rồi. Sau này khi Chí Kiên kể cho Minh Tâm nghe cô cũng chỉ có thể cảm thán.
Không sợ lưu manh có văn hoá, chỉ sợ lưu manh không cần văn hoá!╮( ̄▽ ̄"")╭