Minh Tâm thấy có lẽ thế giới này đảo lộn thật rồi. Hay cô mới là người có vấn đề? Boss mới nhậm chức kiêm hàng xóm của cô sáng sớm đã chạy tới phòng bệnh cô. Mua nào là trái cây, nước ép, hoa, tới thăm bệnh. Vừa nhìn thấy cô dùng laptop để làm việc, anh lại hung hăng bay tới đóng lại nói là cô phải nghỉ ngơi không thì sẽ cách chức. Cô cũng chiều theo anh, dù gì thì cô cũng có lợi.
Ăn rồi nằm, Minh Tâm cũng cực kỳ khó chịu. Cô vốn là người thích bình yên, nhưng không thích làm kẻ ăn không ngồi rồi.
Còn Minh Chí gần đây mệt mỏi đến cực độ. Một bên là bệnh nhân, bên khác là bạn gái, một bên nữa là về Minh Tâm. Minh Tâm mới là người làm cho anh thành gấu trúc.
Sau khi biết Minh Tâm phải nhập viện. Ba mẹ Trần đêm khuya liền chạy lên thành phố. Sau khi biết mọi việc vẫn ổn hai người trở lại đi làm, nhưng ngày nào cũng sẽ hành hạ anh đi mua đồ ăn.
Vâng, một kẻ hơn 20 năm không đụng vào bếp cũng đã được huấn luyện thành đầu bếp chuyên nghiệp. Sáng sớm, anh phải lết đít đi mua rau củ quả, xương heo, xương gà, thịt, về để hầm đồ ăn và nấu canh cho bà chị. Bác sĩ nói bả phải nằm viện khoảng 1 tuần. Nhưng chưa được ba ngày bả đã léo nhéo bên tai anh về vụ cho bả xuất viện sớm.
Cứ mỗi ngày Minh Chí lại thầm nhủ chỉ còn 1 ngày nữa thôi. Nhưng sự thật là anh phải nhầm thủ thêm 6 lần nữa. Còn Minh Quân, người tiên tri, thấy anh là chạy cong đít cả lên. Sau vài lần đuổi theo, nguồn hy vọng cuối cùng cũng đã bị dập tắc.
Anh vẫn còn một đồng chí tình nguyện theo anh. Tên gì ấy nhờ Chí… chí...thôi thì gọi Chí đại vậy. Anh là tình nguyện viên ép buộc còn tên ấy thì mặt mày hớn hở. Đi chợ là phải vô siêu thị sang trọng của công ty bà chị đang làm. Ít có sang chảnh lắm. Ôi, Chí ấy đã bị bà chị phù thủy của anh cho ăn mê dược rồi.
Thân làm em cũng vui, hoa đào của bà chị cuối cùng cũng nở. Có kẻ khác chịu tội thay mình, không vui sao được?
Phía Minh Tâm thì ngày ngày buồn chán. Ngáp ngắn ngáp dài, chỉ mong một tuần trôi qua mau.
Hôm nay, như thường lệ Boss lại tới thăm cô. Vẻ mặt vẫn như hoa nở. Boss thân thiện với nhân viên ghê ha? Nhưng điều này đồng nghĩa với tốt và xấu. Không có bữa cơm nào trên thế giới này là miễn phí. Một, là anh ta sắp lợi dụng cô cho dự án nào đó. Hai, là anh ta đang thăm dò cô. Tại vì anh ta mới nhậm chức mà.
[ Bí: ^:)^ Em chịu thua chị luôn í. Chí nhà ta chân thành thế mà chị nghĩ thành âm mưu:chair:.]
“Tổng giám đốc, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Cô quay sang nhìn anh nghiêm túc.
Chí Kiên có hơi bở ngỡ, nhưng liền nhanh chóng hiểu cô muốn bàn chuyện công ty:“Cô cứ nói đi.”
“Sau tuần này, khi tôi quay lại làm việc bình thường, sẽ nộp kế hoạch mở khu du lịch ở Hàn Quốc. Tôi định qua đó để thăm thú một chút. Tôi dự định đi 3 tuần.” Cô nói một hơi dài.
“Tôi sẽ chờ bản kế hoạch công tác của cô. Có điều tôi mới nhậm chức…” Nói tới đây Minh Tâm đã nhanh nhẹn trả lời. “Tất nhiên là tôi vẫn sẽ làm việc qua mạng khi cần thiết. Điều này thư ký của tôi sẽ lo liệu.”
“Mong cô sẽ hỗ trợ tôi sau này.” Anh đưa tay ra, hai người bắt tay.
“Đương nhiên rồi tổng giám đốc.”
Ngày đầu tiên Minh Tâm trở lại đi làm, buổi sáng đó Chí Kiên liền nhận được bản kế hoạch của cô. Anh vừa giận mà cũng vừa buồn cười. Cô rất có trách nhiệm. Văn phong của cô rất chắc chắn, không chừa đường lui cho người ta. Tựa như cô đã thực hiện hết những điều trong bản kế hoạch này. Anh đã biết tại sao ông nội anh lại thương yêu cô như con cháu đến vậy.
Đúng như dự đoán của cô, một tuần sau, cô và thư ký bay sang sân bay Seoul Incheon.
Cô và thư ký đã lập kế hoạch mỗi ngày đi tham quan một nơi khác nhau. Tổng cộng là 20 nơi có tiềm năng nhất. Cô chỉ có một ngày duy nhất để vui chơi ở Seoul. À, đương nhiên Lou sẽ được đi cùng cô rồi. Và cũng đương nhiên là cô bỏ tiền túi ra.
Công ty cô coi như chi cũng không tệ. Mới xuống máy bay đã có xe công ty mướn tới đón chở cô và thư ký tới khách sạn 4 sao. Minh Tâm cực kỳ hài lòng mà cũng vừa tiếc. Cô sẽ ở đây không được 24 tiếng.
Sắp xếp hành lí xong, cô liền dẫn Lou đi ngao du Seoul. Còn Thanh Huyền thì đang yêu thương giường.
Chủ và chó bắt đầu hành trình lang thang. Mới xuống máy bay vì đói bụng nên cô bắt taxi,lưu loát nói tiếng Hàn, tới con phố đồ ăn nổi tiếng, phố Tteokbokki Sindang-dong. Sau khi no nê lại chạy sang Myeongdong mua mỹ phẩm, quần áo, vv và vv.
Cô xuống máy bay thì đã là chiều. Nên bây giờ cô đi lang thang thế này cũng đã tối. Cô liền gọi cho Thanh Huyền đang ngủ tới một nhà hàng gần khách sạn.
Ăn uống no nê Thanh Huyền lại càng hăng say muốn đi chơi. Khác hẳn lúc mới xuống mày bay. Hai người quyết định tới khu ăn chơi nổi danh, Hongdae, nơi sống về đêm. Thanh Huyền vốn rất trẻ, chỉ mới tốt nghiệp đại học được 1 năm. Rất nhanh lý trí của anh đã đè bẹp sự ham vui của mình. Đúng 10h, Thanh Huyền liền lôi kéo Minh Tâm về khách sạn.
Minh Tâm rất hài lòng về điều này. Đúng là người cô chọn, luôn luôn ưu tiên lý trí đi trước.
Tại vì sáng khoảng 6h cô phải ra sân bay nên Minh Tâm liền chuẩn bị mọi thứ trước. Đâu vào đó, cô mãn nguyện ôm Lou đi ngủ. Sáng ra hai người ai cũng bơ phờ. Mắt mở không lên. Ngắm nhìn bình minh mà không cam lòng đi ra sân bay.
Ăn rồi nằm, Minh Tâm cũng cực kỳ khó chịu. Cô vốn là người thích bình yên, nhưng không thích làm kẻ ăn không ngồi rồi.
Còn Minh Chí gần đây mệt mỏi đến cực độ. Một bên là bệnh nhân, bên khác là bạn gái, một bên nữa là về Minh Tâm. Minh Tâm mới là người làm cho anh thành gấu trúc.
Sau khi biết Minh Tâm phải nhập viện. Ba mẹ Trần đêm khuya liền chạy lên thành phố. Sau khi biết mọi việc vẫn ổn hai người trở lại đi làm, nhưng ngày nào cũng sẽ hành hạ anh đi mua đồ ăn.
Vâng, một kẻ hơn 20 năm không đụng vào bếp cũng đã được huấn luyện thành đầu bếp chuyên nghiệp. Sáng sớm, anh phải lết đít đi mua rau củ quả, xương heo, xương gà, thịt, về để hầm đồ ăn và nấu canh cho bà chị. Bác sĩ nói bả phải nằm viện khoảng 1 tuần. Nhưng chưa được ba ngày bả đã léo nhéo bên tai anh về vụ cho bả xuất viện sớm.
Cứ mỗi ngày Minh Chí lại thầm nhủ chỉ còn 1 ngày nữa thôi. Nhưng sự thật là anh phải nhầm thủ thêm 6 lần nữa. Còn Minh Quân, người tiên tri, thấy anh là chạy cong đít cả lên. Sau vài lần đuổi theo, nguồn hy vọng cuối cùng cũng đã bị dập tắc.
Anh vẫn còn một đồng chí tình nguyện theo anh. Tên gì ấy nhờ Chí… chí...thôi thì gọi Chí đại vậy. Anh là tình nguyện viên ép buộc còn tên ấy thì mặt mày hớn hở. Đi chợ là phải vô siêu thị sang trọng của công ty bà chị đang làm. Ít có sang chảnh lắm. Ôi, Chí ấy đã bị bà chị phù thủy của anh cho ăn mê dược rồi.
Thân làm em cũng vui, hoa đào của bà chị cuối cùng cũng nở. Có kẻ khác chịu tội thay mình, không vui sao được?
Phía Minh Tâm thì ngày ngày buồn chán. Ngáp ngắn ngáp dài, chỉ mong một tuần trôi qua mau.
Hôm nay, như thường lệ Boss lại tới thăm cô. Vẻ mặt vẫn như hoa nở. Boss thân thiện với nhân viên ghê ha? Nhưng điều này đồng nghĩa với tốt và xấu. Không có bữa cơm nào trên thế giới này là miễn phí. Một, là anh ta sắp lợi dụng cô cho dự án nào đó. Hai, là anh ta đang thăm dò cô. Tại vì anh ta mới nhậm chức mà.
[ Bí: ^:)^ Em chịu thua chị luôn í. Chí nhà ta chân thành thế mà chị nghĩ thành âm mưu:chair:.]
“Tổng giám đốc, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Cô quay sang nhìn anh nghiêm túc.
Chí Kiên có hơi bở ngỡ, nhưng liền nhanh chóng hiểu cô muốn bàn chuyện công ty:“Cô cứ nói đi.”
“Sau tuần này, khi tôi quay lại làm việc bình thường, sẽ nộp kế hoạch mở khu du lịch ở Hàn Quốc. Tôi định qua đó để thăm thú một chút. Tôi dự định đi 3 tuần.” Cô nói một hơi dài.
“Tôi sẽ chờ bản kế hoạch công tác của cô. Có điều tôi mới nhậm chức…” Nói tới đây Minh Tâm đã nhanh nhẹn trả lời. “Tất nhiên là tôi vẫn sẽ làm việc qua mạng khi cần thiết. Điều này thư ký của tôi sẽ lo liệu.”
“Mong cô sẽ hỗ trợ tôi sau này.” Anh đưa tay ra, hai người bắt tay.
“Đương nhiên rồi tổng giám đốc.”
Ngày đầu tiên Minh Tâm trở lại đi làm, buổi sáng đó Chí Kiên liền nhận được bản kế hoạch của cô. Anh vừa giận mà cũng vừa buồn cười. Cô rất có trách nhiệm. Văn phong của cô rất chắc chắn, không chừa đường lui cho người ta. Tựa như cô đã thực hiện hết những điều trong bản kế hoạch này. Anh đã biết tại sao ông nội anh lại thương yêu cô như con cháu đến vậy.
Đúng như dự đoán của cô, một tuần sau, cô và thư ký bay sang sân bay Seoul Incheon.
Cô và thư ký đã lập kế hoạch mỗi ngày đi tham quan một nơi khác nhau. Tổng cộng là 20 nơi có tiềm năng nhất. Cô chỉ có một ngày duy nhất để vui chơi ở Seoul. À, đương nhiên Lou sẽ được đi cùng cô rồi. Và cũng đương nhiên là cô bỏ tiền túi ra.
Công ty cô coi như chi cũng không tệ. Mới xuống máy bay đã có xe công ty mướn tới đón chở cô và thư ký tới khách sạn 4 sao. Minh Tâm cực kỳ hài lòng mà cũng vừa tiếc. Cô sẽ ở đây không được 24 tiếng.
Sắp xếp hành lí xong, cô liền dẫn Lou đi ngao du Seoul. Còn Thanh Huyền thì đang yêu thương giường.
Chủ và chó bắt đầu hành trình lang thang. Mới xuống máy bay vì đói bụng nên cô bắt taxi,lưu loát nói tiếng Hàn, tới con phố đồ ăn nổi tiếng, phố Tteokbokki Sindang-dong. Sau khi no nê lại chạy sang Myeongdong mua mỹ phẩm, quần áo, vv và vv.
Cô xuống máy bay thì đã là chiều. Nên bây giờ cô đi lang thang thế này cũng đã tối. Cô liền gọi cho Thanh Huyền đang ngủ tới một nhà hàng gần khách sạn.
Ăn uống no nê Thanh Huyền lại càng hăng say muốn đi chơi. Khác hẳn lúc mới xuống mày bay. Hai người quyết định tới khu ăn chơi nổi danh, Hongdae, nơi sống về đêm. Thanh Huyền vốn rất trẻ, chỉ mới tốt nghiệp đại học được 1 năm. Rất nhanh lý trí của anh đã đè bẹp sự ham vui của mình. Đúng 10h, Thanh Huyền liền lôi kéo Minh Tâm về khách sạn.
Minh Tâm rất hài lòng về điều này. Đúng là người cô chọn, luôn luôn ưu tiên lý trí đi trước.
Tại vì sáng khoảng 6h cô phải ra sân bay nên Minh Tâm liền chuẩn bị mọi thứ trước. Đâu vào đó, cô mãn nguyện ôm Lou đi ngủ. Sáng ra hai người ai cũng bơ phờ. Mắt mở không lên. Ngắm nhìn bình minh mà không cam lòng đi ra sân bay.