Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Xưa giờ Giản Tùy Anh là một người quyết đoán, đã hạ quyết tâm là hắn sẽ không quay đầu lại.
Hắn cầm điện thoại lên rồi gọi cho Giản Tùy Lâm.
Bên kia đổ chuông được hai tiếng là đã nối máy được, cứ như người đó đã canh chừng cuộc gọi này vậy.
"Anh à..."
Giản Tùy Anh cắt ngang, "Mày hãy nghe tao nói cái đã. Thứ mày muốn, tao sẽ cho mày, không chỉ % này đâu, tao định cho mày toàn bộ % trong tay tao luôn, tao không hề muốn một cắc nào nữa cả, từ nay về sau công ty này sẽ không liên quan gì đến tao nữa, mày thích làm gì thì làm. Tao cũng không muốn phí thêm thời gian để bàn giá với mày, tao giảm cho mày % dựa theo giá thị trường, khi nào mày chuẩn bị tiền nong xong xuôi chúng ta sẽ ký hợp đồng lúc đó, càng nhanh càng tốt."
Giản Tùy Lâm im bặt nửa khắc, "Em không thể đào ra nhiều tiền như vậy ngay được."
"Đó là vấn đề của mày, mày có bản lĩnh như thế, mày tự nghĩ cách đi." Nói xong, Giản Tùy Anh cúp máy luôn. Nếu được thì đời này hắn không muốn nghe thấy giọng nói ấy lần nào nữa.
Hôm đó khi rời công ty, Giản Tùy Anh ngồi trong xe, ngoái đầu nhìn thoáng qua sản nghiệp mà hắn đã tự tay gây dựng, trong lòng ngổn ngang trăm bề.
Cái thời gom vốn để đăng ký công ty này, hắn trạc tuổi Lý Ngọc, hai mươi mốt, hồi đó hắn ghét đi học, hừng hực dã tâm muốn gây dựng sự nghiệp. Hắn dựa vào lòng gan dạ, sự sáng suốt và năng lực của mình để lăn lộn điều hành cả công ty. Suốt tám năm nay, hắn đã nếm không biết bao nhiêu cay đắng, gục ngã không biết bao nhiêu lần mới có được quy mô của hiện tại. Nhớ lại bản thân của tám năm về trước, những chuyện dại dột đã từng mắc phải có thể đếm ra cả tá, giờ mà lôi một thằng nhóc hai mươi tuổi đầu ra, hắn còn không thèm đặt vào mắt, hắn chỉ không ngờ là mình đã bị một thằng nhóc mới đôi mươi hãm hại mà thôi.
Điều duy nhất khiến hắn thấy may mắn, đó là hắn cũng không phải không thể chấp nhận thất bại như trong tưởng tượng, dù rằng hắn cảm thấy cả đời này, hắn sẽ không đã một cú nào đau điếng như vậy nữa. Có lẽ đã bị đẩy ngã liên tiếp quá nhiều nên ngay cả cái tính nóng nảy cũng đã ổn hơn trong một thời gian ngắn, nếu là chính hắn của trước đây, thể nào cũng sẽ đá văng hai kẻ đó đi thật xa mới được.
Mà nghĩ lạc quan hơn thì hắn vẫn còn trẻ, vẫn còn rất nhiều tám năm nữa, vẫn còn nhiều tài sản và mối quan hệ tích góp được, nghỉ ngơi một thời gian rồi hẵng bắt đầu lại từ đầu, hắn đảm bảo hắn vẫn sẽ là một Giản đại thiếu khiến người ta chỉ biết ngưỡng mộ.
Giản Tùy Anh bật cười tự giễu, cục tức vẫn luôn nghẹn ứ nơi lồng ngực như đã tản đi mất.
Đệch con mẹ Ngọc this Ngọc that, bố mày phải bắt đầu cuộc đời tiêu sái lần nữa.
Hai ngày sau, cứ thay rồi giặt mấy bộ quần áo thực sự đã mặc chán quá rồi nên hắn định về nhà lấy vài bộ.
Hắn cũng dẫn Tiểu Chu theo. Hắn vừa không muốn về một mình, vừa không muốn tự tay dọn đồ.
Sau khi mở cửa ra, hắn sững người.
Đèn và hệ thống sưởi trong nhà đều được bật, giống trạng thái khi có người sống vậy.
Lý Ngọc đi dép lê và mặc đồ ở nhà bước ra từ bên trong, ngay khi trông thấy hắn và Tiểu Chu thì sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đến cả sức để tức Giản Tùy Anh cũng không còn nữa, "Cậu ở nhà tôi làm gì."
Ánh nhìn lạnh như băng của Lý Ngọc dừng trên người Tiểu Chu, "Em xem chừng nào thì anh mới về nhà."
"Nhà? Đây chẳng qua chỉ là một căn phòng của tôi mà thôi, không phải nhà tôi. Lý Ngọc, tôi lười động tay với cậu, cậu cút ra khỏi phòng tôi ngay, ngày mai tôi sẽ bán căn này đi."
Lý Ngọc nhìn xoáy sâu vào hắn, "Anh muốn bán ư?"
"Phải, cậu mua không? Giá chốt là vạn, dạo giờ cậu với Giản Tùy Lâm làm ăn lời không ít, không quan tâm chút tốn kém ấy nhỉ."
Lý Ngọc nhìn hắn đầy buồn bã, "Được, em mua."
Giản Tùy Anh buộc bản thân phải nhìn thẳng Lý Ngọc. Hắn cảm thấy mình không thể hèn nhát được, và không thể hèn nhát trước mặt tên này được.
Giản Tùy Anh vỗ Tiểu Chu, "Em vào phòng ngủ dọn đồ tôi ra đi, vali ở tầng trên cùng tủ chứa đồ."
Tiểu Chu hơi sờ sợ liếc Lý Ngọc một cái, muốn đi vòng qua người cậu.
Hầu kết Lý Ngọc chuyển động, ngay khi Tiểu Chu đi ngang qua người mình thì trong lòng dấy một thứ ác ý mãnh liệt, cậu đẩy cậu ta ra, hằn học nói, "Ai cho mày vào."
Quả lực này không hề nhẹ, Tiểu Chu bị đẩy ngã xuống ngay, ngồi bệt dưới đất.
Giản Tùy Anh "Đệch" một tiếng, cứ như thể tìm được lý do để động thủ, sải bước vọt tới chẳng hề do dự, cũng đẩy mạnh Lý Ngọc ra, "Ai cho cậu sống ở đây! Cậu là cái thá gì!"
Lý Ngọc bị hắn ấn vào tường, nhưng không hề đánh trả, chỉ trừng đôi mắt đỏ au nhìn hắn.
Giản Tùy Anh cũng trừng cậu. Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, dường như có vô số cảm xúc tuyệt vọng không tài nào nói rõ dao động nơi sóng mắt.
Rốt cuộc làm sao lại ra nông nỗi như ngày hôm nay đây? Đó là thắc mắc chung trong lòng hai người.
Tiểu Chu đứng dậy, nhìn cả hai với vẻ không biết phải làm sao, muốn khuyên can nhưng lại không dám.
Giản Tùy Anh bảo: "Đi vào, dọn đồ đạc đi."
Tiểu Chu cúi đầu, chưa đến nửa giây sau, mắt đã đỏ ửng, cậu ta xoay người chạy vào phòng ngủ.
Lý Ngọc nói bằng giọng khàn khàn: "Đừng ký hợp đồng với cậu ấy nữa, anh đồng ý hai chuyện với em, em sẽ không để anh phải chịu nửa tổn thất nào."
Giản Tùy Anh phải tiêu hóa lời cậu một chốc mới biết rằng cậu đang nhắc đến Giản Tùy Lâm.
Hắn buông cổ áo Lý Ngọc ra, lòng cảm thấy mệt mỏi đến lạ, "Lý lão nhị này, trong mắt cậu, người khác đều là kẻ ngốc đúng không, cậu hãm hại tôi hết lần này đến lần khác, cậu cảm thấy tôi vẫn còn tin cậu nữa ư?"
Lý Ngọc chịu đựng nỗi khó chịu, thốt từng chữ một, "Anh Giản à, xin hãy tin em một lần nữa."
Giản Tùy Anh nhìn cậu đầy khinh thường, đáp một câu ngắn gọn, "Xùy."
Hắn xoay người muốn vào phòng ngủ.
Lý Ngọc xông lên ôm hắn từ sau lưng, mà có lẽ đó không thể gọi là ôm được, lực và động tác cứ như thể đang trói chặt lấy một người.
Lần đầu tiên trong đời, Giản Tùy Anh ý thức được rằng Lý Ngọc đang nói chuyện với hắn bằng giọng cầu xin, "Anh Giản à, xin hãy tin em một lần nữa."
Giản Tùy Anh muốn thúc khuỷu tay ra phía sau, bị Lý Ngọc thấu ý đồ lấy cánh tay ghì chặt. Lý Ngọc khó dằn nỗi khát vọng, bèn lấy môi mơn trớn cổ của Giản Tùy Anh, cậu đã nhớ nhung mùi vị ấm nồng và mát mẻ của làn da ấy đến phát điên.
"Mẹ... Đt mẹ Lý Ngọc, đồ khuyết tật đạo đức..." Sao người này còn có mặt mũi để chọc ghẹo hắn sau khi đã làm ra nhiều chuyện vô liêm sỉ đến thế?
Giản Tùy Anh tức phát run, dùng ót đập mạnh vào trán Lý Ngọc.
Lý Ngọc choáng đầu, tay mất lực, bị Giản Tùy Anh dồn sức giãy ra.
Giản Tùy Anh đáp trả bằng một cú đấm ngay mặt cậu.
Lỷ Ngọc gắng gượng đứng vững cơ thể mình, gắt gao dõi theo hắn.
Giản Tùy Anh đã không mắng ra nổi từ gì mới mẻ nữa, bây giờ hắn rất muốn giết chết Lý Ngọc, chỉ cần giết chết cậu, hắn sẽ không phải buồn phiền vì chuyện này nữa.
Lý Ngọc sờ máu bên khóe miệng, dường như một cú đấm này đã giúp cậu lấy lại sự bình tĩnh, khiến cậu ý thức được rằng chuyện mình đang làm hiện giờ không giúp đạt được mục đích cá nhân. Cậu đứng thẳng eo, trầm giọng nói: "Anh Giản, chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện, hãy cho em mười phút. Em biết anh không nỡ nhượng quyền công ty, anh hãy nghe em nói hết cái đã, sau đó anh hẵng quyết định có tin hay không."
Giản Tùy Anh cười lạnh: "Cậu lầm rồi, bây giờ tôi không hề thương tiếc gì cái công ty đó nữa, tôi không cần nữa. Nghĩ kĩ lại thì mình phải mệt nhọc, bạt mạng đi kiếm tiền, đến cùng chẳng những không hoàn toàn thuộc về mình mà còn phải đi nuôi hàng tá thân thích không biết góp sức chỉ biết há mồm ăn, tôi tội gì phải thế."
Lý Ngọc trừng hắn, "Anh đang nói lời bực tức thôi."
Giản Tùy Anh cười khẩy: "Thật sự là tôi không cần nữa, từ nay về sau hai cậu thích càn quấy thế nào thì làm, chỉ cần đừng lởn vởn trước mặt khiến tôi mắc ói nữa là được."
Sắc mặt Lý Ngọc trở nên cực kỳ khó coi, cậu cảm giác lời Giản Tùy Anh nói là thật. Nỗi sợ hãi không thể nắm giữ được người này khiến cậu nôn nóng không thôi. Giản Tùy Anh càng ngày càng cách xa cậu, nhưng cậu không biết phải làm thế nào mới có thể bắt lấy hắn.
Giản Tùy Anh gọi với vào trong, "Tiểu Chu, đi thôi, không cần nữa, đi mua đồ mới."
Tiểu Chu chạy nhanh từ bên trong ra, tay xách một chiếc vali.
Giản Tùy Anh vừa nghĩ đến chuyện trong hay ngoài căn phòng này toàn là mùi của Lý Ngọc thì bỗng dưng thấy chán ngán không chịu được, hắn bèn giật vali quẳng xuống đất, "Không cần, không cần gì nữa cả, đi thôi." Nói xong thì kéo Tiểu Chu ra ngoài.
Mắt Lý Ngọc lóe sắc máu, sắc mặt u ám đến rợn người.
Hai người vừa đi được đến cửa thì Lý Ngọc đã đuổi sát gót bọn họ. Cậu dùng lực tách bàn tay đang kéo Tiểu Chu của Giản Tùy Anh, vung tay đẩy Tiểu Chu ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa cái "Sầm".
Giản Tùy Anh quay đầu muốn đánh cậu, Lý Ngọc bẻ ngoặt tay hắn ra sau lưng, rướn người đè hắn lên ván cửa, hung hãn chặn miệng hắn lại.