Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Tiểu Chu đứng ngoài gõ cửa ầm ầm, gọi đầy bất lực: "Mở cửa! Mở cửa ra! Giản thiếu! Giản thiếu ơi!" Cậu ta không dám gọi quá to, bởi dù gì Giản Tùy Anh cũng là người rất sĩ diện, cậu ta sợ sẽ kéo hàng xóm đến, thế nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ hung thần ác sát của người con trai trạc tuổi với mình ở trong kia, cậu bèn lo nghĩ cho sự an nguy của Giản Tùy Anh. Cậu cảm giác nếu Giản Tùy Anh không có mặt thì chắc chắn người đó sẽ đánh cậu.
Cằm Giản Tùy Anh bị Lý Ngọc nắm đến nỗi đau nhức, giữa môi răng ngập tràn hơi thở hắn quen thuộc, đầu lưỡi vừa mềm vừa trơn vói vào miệng hắn, tùy ý liếm hôn. Hắn không hề nghĩ ngợi gì, vừa há mồm ra đã cắn vào đầu lưỡi mềm ướt đó, Lý Ngọc đau đến độ run rẩy song không hề buông miệng ra, trái lại, động tác càng lúc càng kịch liệt hơn nữa, mùi máu tươi tản ra nơi miệng hai người gắn kết.
Hắn không biết Lý Ngọc lấy sức đâu ra mà lớn đến vậy, đó giờ chỉ có lượt Giản ác bá hắn cưỡng hôn người ta, chứ hắn đã nhận đãi ngộ cùng cấp bao giờ, bởi vậy trong cơn giận dữ, hắn thụi cả tay cả chân vào người Lý Ngọc luôn.
Lý Ngọc thở hồng hộc, cất giọng khản đặc: "Em sẽ không tặng anh cho bất kỳ một ai cả, thứ của Lý Ngọc em đây sẽ mãi mãi là của em..."
Giản Tùy Anh rít hai chữ qua kẽ răng: "Xạo chó." Hắn ra sức đẩy Lý Ngọc ra, vớ được bình hoa trên tủ giày bèn đập tới.
Lý Ngọc toan lách mình theo phản xạ có điều kiện, nhưng lại bị chính cậu tự kiềm chế. Cậu không hề trốn tránh, để bình hoa sứ nọ vỡ tung sờ sờ trên đầu mình, hai hàng máu đỏ sẫm chảy xuống từ gương mặt trắng trẻo của cậu.
Giản Tùy Anh sửng sốt giây lát.
Lý Ngọc không hề chớp mắt lấy một cái, nhấc chiếc áo lót màu trắng mặc ở nhà lau máu dính trên mắt, gằn giọng nói: "Anh oán hận đến nhường nào thì cứ xả hết lên em là được, suy cho cùng là em có lỗi với anh. Anh đừng ngấm ngầm hại anh em nữa, em đã nói rồi, từ đầu tới đuôi anh ấy không hề biết chuyện này."
Giản Tùy Anh nhìn gương mặt đẫm máu của Lý Ngọc, cảm thấy gân xanh trên ót đập thình thịch, thế nên ban đầu hắn không kịp phản ứng Lý Ngọc đang nói gì, hắn nhíu mày hỏi: "Cậu nói gì cơ?"
Lý Ngọc khẽ sịt mũi, vẫn lấy áo trắng để lau mặt, chưa lau được mấy bận đã phát hiện ra áo toàn là máu, có lau thế nào cũng không sạch.
Giản Tùy Anh mím môi nhìn cậu, toan đánh giá xem cú đập ban nãy nghiêm trọng đến thế nào, nếu hắn cứ đi như vậy, có khi nào Lý Ngọc sẽ chết một mình ở đây hay chăng.
Lý Ngọc bình tĩnh nói: "Giản Tùy Anh, chuyện giữa hai chúng ta, đợi giải quyết chuyện anh trai em đã rồi hẵng bàn sau, rốt cuộc là anh muốn thế nào." Ngay sau khi cậu xác định cổ phần công ty đã không khống chế được Giản Tùy Anh nữa, cậu chỉ đành đổi sang một lối tắt khác. Có thể nói rằng đống cục diện rối rắm hiện giờ là do một tay cậu tạo ra, cậu hại anh trai mình bị liên lụy, cậu khiến Giản Tùy Anh mất tin tưởng nơi mình. Cậu nhất định phải giải quyết từng vấn đề một, sau đó cậu phải đoạt lại Giản Tùy Anh, bất chấp kẻ nào ngăn cản cậu.
Giản Tùy Anh gắng kéo sự chú ý từ trên đầu cậu về, suy ngẫm mấy bận về lời nói của cậu, sau đó mới bắt được thông tin mấu chốt, "Ý của cậu là tôi ngấm ngầm hại anh trai cậu? Đậu má, cậu tưởng tôi giống cậu chắc?"
Bởi mất máu nên Lý Ngọc bắt đầu hơi hoa mắt. Cậu híp mắt lại, nhìn Giản Tùy Anh qua hàng lông mi đẫm máu của mình.
Giản Tùy Anh cười lạnh: "Giản Tùy Anh tôi có chuyện dám làm, chứ không có chuyện không dám nhận. Lý Huyền có điểm gì đặc biệt hơn người đâu, Giản Tùy Anh tôi đây mà muốn "chỉnh" anh ta thì đã dám gọi tất cả anh em thân thiết cùng "chỉnh" con mẹ nó rồi, chứ cậu nói tôi làm gì cơ?"
Lý Ngọc chỉ cảm giác trong đầu lóe một tia sáng, kích thích đến độ cậa thấy hơi hoa mắt trong phút chốc.
Thật ra có rất nhiều chuyện nếu cậu có thể suy kĩ ngẫm sâu hơn, nghiêm túc tìm chứng cứ hơn thì thể nào mấy lời nói dối và âm mưu sẽ để lại dấu vết, song khi ấy cậu lại bị che mắt. Cậu bị sự phẫn nộ, lòng ghen tị, sự sốt ruột và nỗi tuyệt vọng chăng đầy mắt.
Cậu quan tâm Giản Tùy Anh bao nhiêu thì cũng hận hắn bấy nhiêu. Cậu hận Giản Tùy Anh phản bội và sỉ nhục cậu, cậu hận Giản Tùy Anh ôm ấp người khác, châm chọc khiêu khích cậu, cậu hận đến nỗi cần một lý do tốt để có thể giúp cậu khống chế Giản Tùy Anh hoàn toàn, trói hắn lại bên mình, để hắn không thể, và không dám phản kháng nữa.
Bởi vậy, khi cậu nhìn thấy cơ hội đó – cơ hội mà Giản Tùy Lâm đưa cho, cậu đã vin vào cái cớ chính đáng là anh trai mình nhưng thực tế lại mang cả tư dục muốn trói buộc Giản Tùy Anh để làm ra những chuyện mà cậu thừa biết là không nên.
Lướt qua mọi chuyện lại một lượt trong đầu, cậu bèn biết Giản Tùy Lâm đương phá rối ngay sau lưng.
Đầu Lý Ngọc rối như tơ vò, rốt cuộc cậu đã làm gì rồi.
Cậu là một người từ nhỏ đến lớn gần như không hề mắc lỗi. Cậu thông minh, cậu chững chạc, cậu chưa từng khiến ba mẹ phải bận tâm bao giờ. Tất cả mọi người, bao gồm cả chính cậu, đều nghĩ rằng cả đời này cậu vẫn sẽ tiếp tục "đúng" như vậy. Nhưng từ khi gặp Giản Tùy Anh, cậu đã làm hết bao nhiêu là chuyện ngu xuẩn, và điều khiến cậu không thể chịu được nhất là một người có tính mục đích rất mạnh() như cậu lại kéo mọi chuyện càng lúc càng xa khỏi mục tiêu của mình.
(Tính mục đích ý chỉ người có mục tiêu/mục đích rất rõ ràng, tác phong khá là có hệ thống.)
Cậu giống như một chiếc xe ô tô "điên", mất sự chỉ dẫn có tên là "sức phán đoán" nên luôn vấp phải trắc trở. Mãi đến tận lúc nãy, cậu mới không thể không thừa nhận rằng, tình cảm rồi sẽ khiến con người phát rồ.
Lý Ngọc lảo đảo ngồi xuống sofa, dần dà cúi gằm mặt, máu vẫn rơi tí rách xuống mặt đất.
Giản Tùy Anh muốn đi mấy bận, lại phát hiện ra mình không cất bước cho nổi.
Lý Ngọc hoàn toàn không buồn bận tâm đến vết thương của mình, cậu đang dốc sức tổ chức lại trí nhớ của mình, tự hỏi xem sẽ phản kích Giản Tùy Lâm như thế nào. May thay, may thay là ngay từ lúc ban đầu, cậu đã để lại đường lui.
Giản Tùy Anh thực sự không nhịn nổi nữa, "Điện thoại cậu đâu, tự gọi xe cấp cứu đi."
Lý Ngọc chầm chậm quay đầu, nhìn xoáy sâu vào Giản Tùy Anh, "Anh Giản à, anh cứ đi đi."
Giản Tùy Anh nhíu mày nhìn cậu.
"Em không sao đâu... Anh cứ đi đi, nhưng em cho anh hay, anh chẳng tự tại được mấy ngày nữa đâu... Đợi em giải quyết xong xuôi rồi, em sẽ đi tìm anh. Ngay từ thuở ban đầu, là chính anh đã đến chọc em, em sẽ không để mặc anh cứ, cứ trái ôm phải ấp, nghênh ngang rời khỏi cuộc đời của em vậy đâu. Anh hãy nghe cho kĩ đây, thằng đĩ bên ngoài kia, hay bất cứ một ai khác, cũng chẳng là gì hết, không ai trị được anh, chỉ có em, chỉ có em – Lý Ngọc, anh chỉ có thể theo em mà thôi."
Ánh nhìn của Lý Ngọc nghiêm túc và cố chấp, cậu không hề cảm thấy đầu mình đau thế nào, bởi vì trái tim cậu còn đớn đau hơn cả. Cậu nở một nụ cười nhạt, "Anh Giản à, khoảng thời gian này đã... Thôi khỏi bàn, không hề có lấy một ngày bình thường nào cả... Anh đừng có đắc ý, sớm muộn gì em cũng sẽ dọn sạch hết đống chuyện ngổn ngang của anh, là anh đã chọc vào em trước, anh đừng có nghĩ đến chuyện nói không cần là không cần nữa..."
Giản Tùy Anh cứ trơ mắt nhìn Lý Ngọc ngã vào sofa như vậy.
Giản Tùy Anh ngơ ngác một lúc lâu, sau đó mới bước qua, đẩy đầu Lý Ngọc để kiểm tra miệng vết thương của cậu. Ngắm nhìn mí mắt dính máu đương nhắm chặt, trong lòng Giản Tùy Anh nảy lên một nỗi buồn khôn nguôi. Hắn lấy điện thoại gọi xe cấp cứu.
Sau khi xe cấp cứu đưa Lý Ngọc đi rồi, Giản Tùy Anh không muốn đi theo bèn gọi cho thư ký Lương để bảo cô đi xử lý, còn mình thì dẫn Tiểu Chu uể oải về nhà.
Sắc mặt của Tiểu Chu vẫn tái nhợt, cũng không dám hỏi Giản Tùy Anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Giản Tùy Anh không bị thương, cậu đã yên tâm hơn nhiều.
Người đó...
Tiểu Chu nghĩ đến Lý Ngọc.
Dù cho hai người họ có đối chọi gay gắt với nhau như kẻ thù, song Tiểu Chu vẫn có thể nhận thấy giữa cả hai có một thứ không khí mà người ngoài không thể xen vào. Đó là một thứ cảm giác tuy không thể hình dung được nhưng thật sự tồn tại, khiến Tiểu Chu có thể khẳng định được mối quan hệ của hai người.
Cậu không hề thấy lạ khi Giản Tùy Anh thích người đó. Đó thật sự là một người - bất kể là khí chất hay vẻ ngoài - đều là ngàn dặm mới tìm được một, mà quan trọng nhất là, anh ta có thể sóng vai đứng chung một chỗ cùng Giản Tùy Anh.
Trong mắt Tiểu Chu, Giản Tùy Anh là một người hễ có việc gì là cứ phải hưởng dụng thứ tốt nhất, hắn mang trong mình cảm giác ưu việt trời sinh, trong mắt chỉ nhìn thấy thứ tốt, cho nên người hắn thích cũng nên là cái người trông hoàn hảo không một chút khuyết điểm nào kia.
Chẳng thể nói rõ trong lòng Tiểu Chu là nỗi buồn hay là gì khác, nói rằng cậu thích Giản Tùy Anh còn chẳng thà nói cậu sùng bái hắn. Trong lòng cậu, Giản Tùy Anh là một người cậu không thể nào với tới được, cho nên cậu chưa từng dám hi vọng xa vời.
Nhưng cậu không hề hay biết, những ngày tháng có Giản Tùy Anh bên cạnh mình còn có thể tiếp tục trong bao lâu nữa đây.