Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
CẢNH BÁO!
Nội chung chương này có yếu tố H incest (loạn luân), nếu ai dị ứng hoặc thấy mình không kham nổi xin hãy click back ngay lập tức. Một khi đã lướt qua cảnh báo này mà vẫn đọc thì xin đừng buông lời khiếm nhã hay thóa mạ. Cảm ơn.
BẠN ĐÃ ĐƯỢC CẢNH BÁO!
Giản Tùy Anh không hôn mê quá lâu, đang say giấc thì hắn cảm thấy man mát, sau đó choàng tỉnh. Tuy vì đã uống quá nhiều nên đầu hơi đau, nhưng hắn vẫn chưa say mụ đầu.
Tỉnh dậy rồi hắn mới phát hiện ra mình đang nằm ở một nơi xa lạ, và có thứ gì đó lành lạnh đang chà trên mặt hắn.
Hắn gắng mở to mắt ra để làm quen với ánh sáng trong phòng, kế đó nhận ra Giản Tùy Lâm đang lấy một chiếc khăn để lau mặt cho mình.
Vẻ thẫn thờ và u ám trên gương mặt Giản Tùy Lâm khiến hắn thấy khá là khó chịu, dáng vẻ đó không giống như đang lau mặt cho người khác mà chẳng khác gì đang "điểm trang" cho xác chết cả.
Giản Tùy Lâm nhìn hắn, khe khẽ mỉm cười, "Anh à, anh tỉnh rồi."
"Tao..." Giản Tùy Anh vừa cựa quậy thì thấy sai sai, hắn ra sức giãy giụa thì mồ hôi lạnh túa ra, tay chân hắn đều bị trói vào bốn cột giường, dù dây thừng có độ co dãn nhất định nhưng còn khướt mới đủ để hắn phản đòn hay chuyển động với phạm vi rộng.
Giản Tùy Anh lắc cái đầu đã chếnh choáng, tỉnh rượu hơn nửa, "Thế này là sao?"
Giản Tùy Lâm đặt khăn mặt lên tủ đầu giường, ngón tay gạt tóc mái trên trán hắn một cách khẽ khàng rồi dịu dàng nói: "Anh à, em muốn chuyện trò với anh ấy mà, nhưng giờ anh còn chẳng thèm liếc mắt đến em lấy một lần."
Giản Tùy Anh thầm dựng tóc gáy. Hắn đã cảm thấy lòng thằng nhãi này có vấn đề từ lâu, trước mặt người ta thì một vẻ còn sau lưng thì một vẻ khác, không biết lòng đen tối bao nhiêu, bây giờ cứ như phát rồ vậy, chẳng lẽ hồi nhỏ hắn đã thật sự bắt nạt nó thành bệnh luôn rồi?
Giản Tùy Anh lạnh lùng nói: "Bộ mày là thiên tiên hay sao mà tao phải nhìn, mày mau thả tao ra ngay."
Lâm thiên tiên lờ hắn, vẫn cứ đắm chìm trong cảm xúc của mình, tự nói tự nghe, "Anh à, anh còn nhớ hồi chúng mình gặp nhau là khi nào không?"
Ủa đây là đang giúp hắn nhìn lại quãng đời đã qua à? Giản Tùy Anh càng sợ hơn, "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
"Em nhớ khi ấy em được năm tuổi nhỉ, lần đầu tiên gặp anh... Mẹ em bảo em chào anh đi, em không dám chào, bởi vì vẻ mặt anh làm em phát sợ, sau đó mẹ em nói gì đó với anh, anh nhổ nước bọt ngay mặt bà, anh còn nhớ không?"
Cậu không biết Giản Tùy Anh còn nhớ hay chăng, nhưng cả đời này cậu chẳng tài nào quên đi được. Một cậu thiếu niên chậm rãi bước xuống từ trên tầng, mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, đôi chân thanh mảnh, gương mặt trắng trẻo và tinh xảo, đẹp đến nỗi khiến người ta chẳng tài nào dời mắt nổi, song nỗi ác ý trong cái nhìn từ trên cao trông xuống cậu lại khiến cậu sợ hãi.
Giản Tùy Anh ra sức quẫy tay quẫy chân, định giải thoát cho mình, nhưng khi hắn vừa bắt gặp sợi dây thừng không hề mảnh đó, lòng đã chùng xuống.
Giản Tùy Lâm rút một tờ giấy vệ sinh rồi kê dưới dây thừng cho hắn, "Đừng cựa quậy nữa, sẽ rách da mất."
Giản Tùy Anh thực sự không chịu được cảm giác này, cảm giác cứ như mình là một con cá nằm trên thớt gỗ chực chờ người ta bổ một dao, hắn gào lạc cả giọng: "Đt mẹ mày điên rồi chắc, mày muốn giết người giệt khẩu à, mau thả tao ra!"
Thật ra hắn không tin Giản Tùy Lâm sẽ làm gì với hắn, song trong lòng hắn không chắc lắm, bởi thoạt trông Giản Tùy Lâm rất bất thường.
Giản Tùy Lâm vừa nhét giấy vừa nói tiếp, "Thật ra hồi nhỏ em sợ anh lắm, sợ đến nỗi ngày nào cũng né anh ra, nhưng con người lạ thật đấy, anh càng đối xử tồi tệ với em, em càng muốn thể hiện ra là mình tốt hơn nữa, vậy có khi anh sẽ thích em không chừng, sẽ không bắt nạt em nữa..." Giản Tùy Lâm cúi người xuống, hai cánh tay chống bên đầu Giản Tùy Anh, lặng thinh nhìn hắn, tỉ mỉ ngắm nhìn mỗi một tấc da của hắn.
Giản Tùy Anh bị cậu nhìn mà da đầu run cả lên.
"Anh à, anh biết chứ, chẳng biết từ lúc nào mà đôi mắt em cứ dõi theo anh mãi. Hồi bé em sợ anh thế, nhưng vẫn rất sùng bái anh, em cảm thấy cái gì ở anh cũng cừ hết, em muốn rồi một ngày nào đó em cũng sẽ giỏi giang như anh vậy đấy, và anh sẽ không bắt nạt em nữa." Cậu vươn tay sờ lên gương mặt Giản Tùy Anh rồi cười khẽ, "Cứ ngắm nhìn một người mãi, nhất là người đẹp trai như anh, nhìn mãi nhìn hoài, chẳng hiểu sao lại chẳng thể dời mắt nổi nữa rồi..."
Trong lòng Giản Tùy Anh dấy lên một thứ cảm giác quai quái, nhưng hắn không miêu tả rõ được, hắn không biết rốt cuộc thì Giản Tùy Lâm bị gì nữa.
Song, hắn đã hiểu ra nhanh thôi, bởi Giản Tùy Lâm cúi đầu xuống, hắn trợn mắt, trơ mắt nhìn đôi môi Giản Tùy Lâm chạm lên đôi môi mình.
Trong khoảnh khắc đó, Giản Tùy Anh thực sự có một cảm giác như trời long đất lở.
Hắn nghi rằng mình hãy còn chưa tỉnh ngủ hẳn, hắn nghi rằng mình đã say quá rồi, hắn nghi rằng hiện giờ chắc chắn mình không phải đang ở trong hiện thực đâu.
Em trai ruột của hắn, giờ đây đang hôn hắn!
Giản Tùy Anh quá đỗi khiếp đảm, thế nên cả người lẫn đầu đờ ra ngay tại chỗ. Kiếp này, Giản đại thiếu tuy ngang tàng bất trị nhưng không tính là chuyện phạm pháp gì, mà kể cả những chuyện sai trái người ta làm rồi, hắn cũng chẳng bỏ qua, song hắn có nằm mơ cũng không ngờ loại chuyện loạn luận này sẽ xảy ra với hắn.
Mãi đến tận khi Giản Tùy Lâm liếm láp môi hắn đủ rồi, buông môi chưa hết thèm thuồng, Giản Tùy Anh mới hoàn hồn, sắc mặt cực kỳ khó coi, trừng Giản Tùy Lâm không thốt nổi thành lời.
Giản Tùy Lâm liếm môi, càng leo lên người Giản Tùy Anh mà không thèm kiêng nể gì nữa cả, "Anh à, anh đẹp quá, anh biết em đã mong mỏi ngày này bao lâu rồi không."
Tròng mắt Giản Tùy Anh sắp rơi ra cả, hắn run giọng đáp: "Có phải, có phải mày điên rồi không."
Giản Tùy Lâm cúi đầu, khẽ khàng hôn lên gò má hắn, "Có khả năng đấy." Cậu biết mình đã bị Giản Tùy Anh bức đến cùng cực thật rồi. Nếu không có sự xuất hiện của Lý Ngọc, cậu hãy còn có thể nhịn thêm vài năm nữa, đợi đến khi cánh chim cậu đã vững chắc thì mới tìm một cơ hội đoạt quyền chủ động trước mặt anh trai cậu sau, mà không phải là bí quá hóa liều, làm ra một chuyện mà cả đời này anh cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu nữa.
Cậu đã từng nghĩ rằng, chỉ cần cậu cố gắng đối xử tốt với anh mình, chuyện nảo chuyện nào cũng theo ý anh ấy, khiến anh ấy vui, rồi một ngày nào đó anh cậu sẽ đặt cậu vào lòng, và sự xuất hiện của Lý Ngọc đã đập tan ảo tưởng của cậu. Cậu không tài nào nhịn nổi nữa, cậu không thể cứ nhìn anh và Lý Ngọc nặng tình với nhau hơn, cậu không thể trơ mắt nhìn anh trai mình càng lúc càng xa mình mà mình thì không làm gì hết, cậu đã không thể kiềm nén dục vọng của mình nữa rồi.
Người đàn ông ấy, anh cả của cậu, chói mắt đến thế, cũng vô tình như vậy, nếu có thể chiếm lấy anh, cậu sẽ không cần gì thêm.
Giản Tùy Anh sởn tóc gáy, hắn giận dữ gào lên: "Giản Tùy Lâm, đồ biến thái thần kinh, đầu óc mày có vấn con mẹ nó đề à, mày nhìn xem tao là ai đi! Tao là anh trai mày! Tao là anh ruột mày! Mày muốn làm cái đéo gì, hả? Mày muốn làm gì!"
Giản Tùy Lâm ngồi kẹp trên người hắn, nắm chặt cằm hắn rồi hung hãn chặn miệng hắn lại.
Lần này không còn là chuồn chuồn lướt nước nữa mà là ra sức cạy khớp hàm của Giản Tùy Anh, vói đầu lưỡi vào.
Giản Tùy Anh cảm thấy người mình sắp tan vỡ, vừa nghĩ đến chuyện người đang cưỡi trên người mình là em trai ruột thì hắn phát điên lên.
Hắn há miệng muốn cắn thì bị Giản Tùy Lâm thấu ý đồ giữ chặt cằm khiến hắn không thể khép miệng lại được.
Giản Tùy Lâm luồn lưỡi vào miệng hắn, quấn bện với đầu lưỡi ướt mềm của hắn, liếm láp phần lợi ấm nóng của hắn, gắng sức hôn anh trai mình như thể phải khắc một con dấu thuộc về mình vậy.
Nước bọt Giản Tùy Anh chảy xuống từ khóe miệng, thấm ướt gối. Hắn liều mạng giãy dụa, song cả tay lẫn chân đều bị siết chặt đến chết, gắng lắm mới gập đầu gối được, nhưng chẳng thể làm gì.
Giản Tùy Lâm vươn tay xé áo sơ mi hắn ra, hôn thẳng từ cằm xuống ngực hắn.
Giản Tùy Anh sắp phát rồ, hét lên: "Giản Tùy Lâm! Đt mẹ mày buông ra mau! Mày muốn làm gì hả! Tao phải giết chết mày!"
Giản Tùy Lâm mắt điếc tai ngơ, để lại một chuỗi dấu hôn trên phần ngực rắn rỏi của hắn. Cả người cậu đã nóng đến là khó chịu, việc thân cận thể xác với Giản Tùy Anh kích thích cậu kinh khủng, một thứ con người ta khát vọng bấy lâu nay ở ngay trước mắt, mấy ai có thể thờ ơ cho được, cậu chỉ ước gì mình có thể nuốt Giản Tùy Anh vào bụng mà thôi.
Giản Tùy Anh chửi đến khi giọng đã khàn hẳn đi, nhưng không tài nào ngăn cản động tác của cậu ta được. Đúng vào ngay lúc này, bên tai hắn bỗng vang lên tiếng chuông quen thuộc.
Cả hai giật mình, Giản Tùy Lâm ngẩng đầu lên nhìn chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường của Giản Tùy Anh.
Cậu vốn định cầm máy lên để tắt cuộc gọi, thế nhưng khi trông thấy màn hình điện thoại lại do dự. Trên màn hình không hiện tên người gọi, song cậu biết dãy số này.
Giản Tùy Anh bặm trợn trừng cậu.
Giản Tùy Lâm vươn tay bịt kín miệng Giản Tùy Anh rồi nghe máy, "A lô."
Bên đầu dây kia im bặt, dường như vừa muốn mở lời vừa nghẹn ứ.
Giản Tùy Lâm gằn giọng, "Lý Ngọc."
Giản Tùy Anh trợn mắt, kêu ưm ư song vẫn không phát ra thành tiếng, bàn tay của Giản Tùy Lâm bịt kín miệng hắn mất rồi.
Lý Ngọc trầm giọng hỏi: "Tại sao lại là cậu nghe máy."
"Anh tôi uống với các trưởng bối nhiều quá nên tôi đưa anh ấy về nhà."
"Anh ấy có ở đó không, có trò chuyện được không?"
"Không, anh tôi không muốn gặp lại cậu nữa, cậu cũng đừng gọi cho anh ấy nữa."
Lý Ngọc hờ hững nói: "Cậu tưởng là cậu có tư cách để trả lời thay anh ấy à? Chuyện giữa chúng tôi không đến phiên cậu bận tâm."
Trong mắt Giản Tùy Lâm lóe hận ý, "Lý Ngọc này, bộ cậu tưởng cậu là cái gì cơ chứ. Dẫu sao tôi cũng là em trai ruột của anh ấy, còn cậu chẳng qua chỉ là một tình nhân nhỏ gặp qua là quên ngay, đừng có đề cao mình quá."
Lý Ngọc đương định nói gì đó thì tay Giản Tùy Lâm bỗng đau, cậu ta "Shhh" một tiếng, vung tay ra theo bản năng, Giản Tùy Anh cắn mạnh cho cậu ta một cái rồi há miệng nói: "Giản Tùy Lâm! Mày thả tao ra! Lý Ngọc!"
Giờ đây hắn chẳng thèm đếm xỉa đến ân oán giữa hắn và Lý Ngọc nữa, cứ cái đà này thì hắn thật sự không chấp nhận nổi hậu quả mà hắn đoán được.
Giản Tùy Lâm vội vã cúp máy, còn tháo pin ra nhanh như cắt, ném sang một bên.
"Anh à, anh muốn để cậu ta đến cứu anh ư? Không có cái mùa quýt đó đâu, dù cậu ta có tìm được đây thì ít nhất cũng phải mất tận mấy ngày, chúng ta sẽ có đủ thời gian..." Giản Tùy Lâm cúi người xuống, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm đầu v Giản Tùy Anh, cả người hắn run rẩy không ngừng.
Mãi đến khi Giản Tùy Lâm dùng kéo cắt thủng quần hắn, hắn mới không thể không tin rằng, Giản Tùy Lâm nghiêm túc thật.
Giản Tùy Lâm xé toạc chiếc quần rách trên người hắn, lấy tay sóc lọ cho phần thịt mềm ẩn nấp bên dưới quần lót màu trắng.
Mặt Giản Tùy Anh đỏ gay, gân xanh nổi lên trán, hắn trơ mắt nhìn Giản Tùy Lâm cúi người xuống, liếm một vòng dọc theo đường cong của vật đó, rồi lại từ dưới lên trên.
Mặc dù lòng hắn có căm ghét hay khiếp đảm đến thế nào thì đàn ông vẫn không thể tự chủ được bản thân mình, dưới sự kích thích kiểu này đã dần dà có phản ứng.
Giản Tùy Lâm cảm nhận sự thay đổi của "nó" bằng lưỡi mình, chính cậu cũng dần hưng phấn, thân dưới căng cứng đến là đau đớn.
Cậu kéo quần lót Giản Tùy Anh xuống, bé bự nửa mềm nẩy mình từ trong bụi cỏ, lồ lộ trần trụi trong không khí.
Giản Tùy Anh rất muốn gân cổ lên gào, tiếc là bây giờ hắn đã hoảng đến nỗi gần như tắt tiếng.
Gương mặt Giản Tùy Lâm đỏ bừng như thể đã hưng phấn đến nỗi không thể tự chủ được nữa, cậu ta mỉm cười nhìn Giản Tùy Anh, dịu dàng gọi một câu, "Anh ơi..."
Giản Tùy Anh run giọng đáp: "Mày còn dám gọi tao!"
"Em cũng ước gì anh không phải anh trai em, như vậy chắc là anh sẽ không cự nự em đến thế." Giản Tùy Lâm vừa nói vừa cúi người, dùng chóp mũi để thử đụng chạm dương vt của Giản Tùy Anh, sau đó há miệng ngậm nó vào.
"Ưm..." Cả người Giản Tùy Anh giật nảy.
Hắn tin rằng đời này hắn sẽ chẳng gặp một chuyện nào khiến hắn muốn đâm đầu chết ngay hơn chuyện "thằng hai" nhà mình bị chính em trai ruột ngậm trong miệng cả.
Giản Tùy Lâm chưa từng có kinh nghiệm về mặt này, kỹ xảo quá đỗi trúc trắc. Cậu chỉ đành dựa vào trí tưởng tượng để dùng lưỡi xoay vòng và liếm cục cưng của Giản Tùy Anh, còn nuốt vào nhả ra liên hồi. Cảm giác khi ngậm cả cây thịt vào miệng cực kỳ khó chịu, nhưng cậu lại cảm thấy hưng phấn đến lạ bởi có thể khống chế dục vọng của Giản Tùy Anh.
dương vt dần dà cứng hơn trong miệng cậu, Giản Tùy Anh không thể kiềm chế được phản ứng tự nhiên của cơ thể mình, bị màn khẩu giao trúc trắc của Giản Tùy Lâm khiến máu tụ hết xuống chỗ đó.
Hình như Giản Tùy Lâm càng lúc càng thạo, bắt đầu phun ra nuốt vào thứ trong miệng theo tiết tấu, khoang miệng ẩm ướt đem đến thứ khoái cảm không thể tả bằng lời lên cả tâm sinh lý của đàn ông, mối quan hệ cấm kỵ lại khiến cả thân xác lẫn tâm hồn Giản Tùy Anh bị chìm trong trạng thái vô cùng hoảng sợ, bởi vậy mỗi một kích thích đều bị phóng to đến vô tận.
Gương mặt trắng mịn của Giản Tùy Lâm túa mồ hôi, đôi mắt sáng ngời của cậu đã nhuốm màu tình dục rất sẫm.
Giản Tùy Anh cắn môi để kiềm chế mình bật ra bất cứ một âm thanh gì, kích thích ở thân dưới không ngừng lớn dần, hắn cảm thấy quả thật là đang ngâm mình trong chốn địa ngục nước sôi lửa bỏng, một bên là cảm giác tội lỗi của loạn luân, một bên là khoái cảm không thể lảng tránh, hắn sắp sửa phát rồ lên thật rồi.
Dưới sự hầu hạ tận tâm của Giản Tùy Lâm, Giản Tùy Anh rùng mình bắn ra, cậu không tránh không né, để chất dịch này bắn vào miệng mình.
Giản Tùy Lâm hơi nhíu mày, song không biểu lộ vẻ chán ghét mà còn vừa nhổ chất lỏng màu trắng này ra vừa mỉm cười nhìn Giản Tùy Anh.
Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy mặt mình sắp bị thiêu cháy đến nơi, cả đời này hắn chưa từng sợ chuyện gì cả, nhưng hắn sợ Giản Tùy Lâm sẽ làm tiếp.
"Tiểu Lâm này, đừng phát điên nữa, mày mau thả tao ra... Mày có biết tao là anh trai mình không, hả? Mày có biết chúng ta có quan hệ huyết thống không? Đầu óc mày bị lừa đá rồi chắc, mày có biết mình đang làm gì không!"
Trên gương mặt thanh nhã của Giản Tùy Lâm xuất hiện một nụ cười đẹp như thỏa mãn khôn cùng, cậu tóm chiếc gối bên cạnh, kê dưới eo Giản Tùy Anh, dịu dàng thủ thỉ: "Anh à, em đang làm chuyện mình vẫn luôn muốn làm mà, thứ mà em muốn chiếm được nhất cả đời này chính là anh."
Cậu cúi người xuống, banh đùi Giản Tùy Anh ra, nơi riêng tư nhất lộ ra ngay trước mắt cậu, vừa nhìn đã thấy hết cả.
Khi Giản Tùy Lâm cắm ngón tay dính tinh dịch của hắn vào chính hậu huyệt của hắn, lần đầu tiên trong đời, Giản Tùy Anh nảy ra suy nghĩ muốn biến mất khỏi thế giới này trong đầu.
Cảm giác bị chính em trai ruột của mình xâm phạm, phẫn nộ, xấu hổ, căm hận, tuyệt vọng, bao loại cảm xúc ập đến, hắn thật sự không biết nên đối mặt với tất cả chúng như thế nào nữa.
Trong mắt Giản Tùy Lâm chăng kín tơ máu, tuy ngoài mặt trông cậu rất bình tĩnh nhưng vẫn không tài nào che giấu được sự cuồng loạn trong nội tâm.
Vừa nghĩ đến việc mình đang làm chuyện đã ảo tưởng trong vô số đêm tối, cậu đã nắng đến nỗi run rẩy cả người, thứ cảm giác này vừa kích thích và cũng đầy sợ hãi, song cậu sẽ tuyệt đối không dừng tay.
Đã đến bước này rồi thì không thể dừng tay được nữa.
Giản Tùy Anh đã không dùng chỗ đó quá lâu nên hậu huyệt khô khốc không thôi, hơn nữa người hắn cứng còng như chết, dù là một ngón tay cũng ra vào khó khăn.
Giản Tùy Lâm rút ngón tay ra, kề sát người chống tay xuống bắp đùi hắn, cúi đầu vươn lưỡi liếm thịt huyệt khép chặt nọ.
Giản Tùy Anh vùng vẫy điên loạn như bị điện giật, "Giản Tùy Lâm! Mày thả tao ra! Mày điên rồi! Mày điên rồi! Đt con mẹ mày, mày thả tao ra! Tao phải giết mày!"
Giản Tùy Anh thấy mình sắp sụp đổ đến nơi thật rồi.
Em trai hắn đang làm gì vậy chứ? Đứa em trai cùng chung một dòng máu đang làm gì với hắn vậy?
Cánh tay đầy sức mạnh của Giản Tùy Lâm đè chặt cơ thể hắn, đầu lưỡi ẩm ướt liếm láp một cách chẳng hề kiêng nể gì ngay tại cửa mình, thậm chí sau khi nơi đó đã mềm dần còn thử luồn lưỡi vào trong thịt huyệt.
Giản Tùy Anh bị kích thích đến nỗi cựa quậy không ngừng, giờ ai có thể đến đây đập chết hắn ngay thì hắn sẽ cảm ơn tám đời tổ tông nhà người đó.
Nhưng hắn thừa biết rằng sẽ chẳng có ai đến cứu hắn cả.
Hắn trơ mắt nhìn gương mặt thanh tú giống con gái của cậu ta, đứa em trai mà đó giờ vẫn luôn bị hắn cười nhạo, yếu đuối và hèn nhát của hắn, trút tấm áo khoác xuống, phơi bày cơ thể gầy gò nhưng đầy rắn rỏi và ngập tràn sự nam tính, sau đó đỡ chân hắn, đâm dương vt của mình vào trong cơ thể hắn.
Ngay khi lưỡi dao bằng thịt đó xâm nhập, Giản Tùy Anh mở to mắt nhìn với vẻ không dám tin.
Nếu đây là một cơn ác mộng... Không thể nào, nào có người đàn ông bình thường lại đi mơ một cơn ác mộng bị em trai mình cưỡng hiếp cơ chứ.
Hắn rất phục mình bởi đến giờ mà vẫn chưa tức nổ phổi, phun máu ngất xỉu, trái lại còn thừa nhận tất cả mọi thứ một cách vô cùng tỉnh táo.
Thật ra động tác của Giản Tùy Lâm rất đỗi dịu dàng, như thể cực kỳ sợ làm hắn bị thương, còn đâm vào rút ra hết sức cẩn thận để mở vách ruột chật hẹp, từ chậm đến nhanh.
Tiếng thở dốc trầm thấp của cậu không dứt bên tai, tựa như đã đạt được nỗi thỏa mãn vô thượng, mỗi lần đóng cọc đều đâm vào nơi sâu nhất trong vách ruột cứ như muốn cắm mình vào trong cơ thể Giản Tùy Anh.
"Anh... Anh à..." Giản Tùy Lâm run giọng gọi, từng tiếng từng tiếng một, đến cùng thậm chí còn hơi nghẹn ngào như thể đó chính là toàn bộ thế giới của cậu.
Giản Tùy Anh nghiêng đầu sang nơi khác, cắn chặt răng, thừa nhận sự xâm phạm của dương vt đàn ông, mỗi lần ra vào giống lưỡi dao sắc bén cắt xẻ linh hồn hắn. Cơ thể hắn không cảm thấy đau đớn là bao, song suy nghĩ của hắn đã rối tung đến cực hạn.
Hắn không thể chấp nhận được việc đang xảy ra ngay trên người mình bây giờ, bởi kẻ làm ra tất cả những chuyện này là đứa em trai ruột có quan hệ huyết thống với hắn, dù có thế nào thì hắn cũng không thể chấp nhận nổi.
Giản Tùy Lâm gắng đẩy đưa phần eo đầy sức mạnh để va chạm vào động thịt đó như đóng cọc, khiến vách ruột chật hẹp đó mở rộng đến cực hạn, khoái cảm được thịt vách ôm chặt và ma sát cấp tốc kích thích mỗi một tế bào trên người cậu, còn cơn thỏa mãn vì đã hoàn toàn chiếm đoạt người mình đã mong nhớ ngày đêm lại róc hết toàn bộ lý trí của cậu khỏi thể xác. Cậu như một con thú đực không biết mỏi mệt ra sức cày cấy trên người Giản Tùy Anh, trút hết tất cả tình cảm điên cuồng và dục vọng vô tận ra.
Cuộc mây mưa cưỡng ép này dường như không có điểm dừng. Mỗi một giây, mỗi một phút trôi qua đại diện cho thời gian cậu ở bên anh mình đang dần giảm bớt, ôm tâm trạng như vậy nên cậu không thể dừng lại được, cậu chỉ đành không ngơi, không nghỉ chiếm đoạt hắn, ước rằng cứ thế này sẽ có thể khắc mình lên người hắn, vào trái tim hắn mãi mãi.