Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Khi Giản Tùy Anh tỉnh lại thì vừa lúc ánh mặt trời chiếu xuống mặt hắn. Cái nắng mùa đông luôn khiến con người ta cảm thấy ấm áp đến lạ.
Ga trải giường dưới thân hắn đã đổi, tuy vẫn trần truồng nhưng không hề có cảm giác dính dớp nào, hiển nhiên là đã rửa sạch. Giản Tùy Lâm vẫn cẩn thận như trước giảm trình độ khó chịu của hắn đến mức thấp nhất.
Dẫu có như vậy thì suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu khi Giản Tùy Anh tỉnh lại vẫn là giết cậu ta. Hắn hối hận vì hôm qua mình đã không uống say hơn nữa, vậy thì có thể quên sạch hết tất cả những gì đã diễn ra, mà không phải là nhớ rõ ràng từng chi tiết.
Giản Tùy Lâm ăn mặc chỉnh tề ngồi bên giường hắn, hình như đang đợi hắn tỉnh lại, thấy hắn mở mắt bèn khẽ khàng vuốt mặt hắn, "Anh à, anh đói bụng rồi phải không."
Giản Tùy Anh lạnh lùng nhìn cậu ta: "Mày định trói tao đến bao giờ." Hắn vừa mở miệng thì họng khàn một cách kì cục, tối qua hắn không hề ngừng chửi rủa Giản Tùy Lâm, Giản Tùy Lâm cũng không hề ngừng sự xâm chiếm hắn lại.
Cuối cùng, cả hai đều mệt mỏi.
Giản Tùy Lâm hé miệng, cúi gằm mặt, "Em cũng không biết nữa... Có thể ở bên anh thêm một giây nữa cũng tốt."
Giản Tùy Anh xoay mặt đi, nhắm mắt lại.
Những lời nên nói, nên chửi, hắn đã tỏ bày hết vào đêm qua rồi, bây giờ trong lòng chỉ còn lại sự mỏi mệt, hắn không buồn nghĩ gì nữa cả, bởi dù có nghĩ gì đi chăng nữa thì đều là khiêu chiến giới hạn tâm lý của hắn, hắn không chịu nổi.
Giản Tùy Lâm trưng vẻ mặt vô cùng trân trọng và phục tùng, ve vuốt gương mặt của anh trai mình từng chút một. Cậu rất muốn trói người này lại, vĩnh viễn không để người khác bắt gặp.
Tại sao anh ấy không thuộc về mình, tại sao? Giản Tùy Lâm căm thù hết tất cả nguyên nhân khiến anh trai cậu không thể thuộc về cậu, căm thù đến nỗi muốn phá hủy hết mọi thứ.
Giản Tùy Lâm bỗng quay mặt lại, nhổ toẹt lên mặt cậu ta, nói một cách khinh bỉ, "Đừng chạm vào tao, tởm đéo chịu được."
Động tác của Giản Tùy Lâm khựng lại, sắc mặt cậu ta trở nên tái nhợt, khó lắm mới hoãn được một cơn nhói lòng đớn đau, cậu vươn bàn tay run rẩy, lau thứ trên mặt.
"Phải rồi, em biết em tởm lắm, em không được bình thường, hồi nhỏ anh đối xử với em như thế mà em lại yêu anh đến vậy..." Giản Tùy Lâm nhìn hắn, trong mắt nhuốm mấy phần điên cuồng, "Em thích vẻ mặt này nhất, anh à, vẻ mặt này của anh, nhìn em như thể đống cứt chó, em thích không chịu được. Anh biết tại sao không? Bởi vì em rất mong đợi, rằng gương mặt đầy vẻ khinh khi này với em sẽ là thế nào khi bị em hung hăng phịch. Đúng, là kiểu như tối qua vậy đó... Rất đẹp, anh trai bị em chịch đến nỗi cả người nhũn hết cả ra thực sự là rất đẹp..." Gương mặt thanh tú nọ của Giản Tùy Lâm lộ nụ cười vặn vẹo, khiến người ta không rét mà run.
Anh à, em yêu anh.
Anh à, em yêu anh, em yêu anh.
Câu "Em yêu anh" không ngừng quanh quẩn bên tai hắn cùng những cú thúc kịch liệt vào đêm qau như một lời nguyền rủa ma ám đáng sợ, lại bắt đầu lởn vởn trong đầu Giản Tùy Anh, khiến hắn muốn cắn chết tươi kẻ trước mặt này.
"Anh à, nếu cả đời này em cứ mãi làm một thằng em trai ngoan, em có thể đạt được gì chứ, anh sẽ mãi mãi không nhìn em lấy một cái, cho nên em không hề hối hận, tất cả những gì em đã làm, em cũng không thấy hối hận, kể cả anh có giết em."
Cậu ta đã chẳng buồn lo lắng xem khi yêu một người đến mức tuyệt vọng và điên cuồng đến nhường ấy sẽ chịu sự trả thù như thế nào. Cậu ta chỉ biết rằng, có thể chiếm được thứ mình khát cầu nhất đời này, thì dù cho chỉ vỏn vẹn một buổi tối thôi cũng đáng để cậu ta dấn thân vào bất cứ mạo hiểm.
Giản Tùy Anh trừng mắt căm hận, rồi lại xoay mặt sang một bên.
"Anh à, anh khát không? Đói không? Anh muốn ăn gì?"
Mãi sau mà vẫn chưa thấy câu trả lời, Giản Tùy Lâm bèn lầu bầu, "Muốn ăn gì thì hãy nói với em..."
Cậu ngắm nhìn xương cằm tuyệt đẹp của Giản Tùy Anh, không khỏi hơi nhập tâm. Cậu đá dép lê xuống, mò lên giường, nghiêng người ôm Giản Tùy Anh, rúc đầu vào lòng hắn, lắng nghe tiếng tim đập của hắn.
Có lẽ đây là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời cậu. Cậu ước gì không khí sẽ ngừng chuyển động, thời gian sẽ ngừng trôi, để cậu cứ được ôm lấy hắn như vậy, cứ ôm lấy hắn mãi thế, mơ một giấc mơ sở hữu người này, mãi không tỉnh lại.
"Anh à, hồi nhỏ anh xấu tính biết bao, anh còn nhớ có lần anh đẩy em xuống bể bơi không, lần đó đúng là suýt nữa em đã chết đuối thật... Mẹ em ôm em khóc mãi, em òa khóc cùng bà luôn. Trước mặt anh, em không hề dám khóc, bởi em khóc thì anh sẽ nổi giận. Hồi đó, trong lòng em, anh là một ác quỷ, anh chưa từng trao cho em nửa thiện ý nào, em kìm lòng không đặng muốn dõi theo anh, nhưng cứ thấy anh rồi em lại muốn trốn biệt."
Giản Tùy Lâm như đang chìm trong ký ức của một mình cậu, chầm chậm kể đủ thứ chuyện thời thơ ấu, "Thế nhưng có một lần nọ, khi em vừa lên tiểu học, bị bạn nam cùng lớp bắt nạt, mặt mũi bầm dập về nhà, anh bèn đánh em một trận cái đã, chê em vô dụng, rồi tẩn cho bạn nam đó một trận. Em vẫn nhớ rõ lắm, anh đã nói với cậu ta, chỉ có tao mới được đánh em trai tao. Lúc đó em đã nghĩ, làm em trai anh thì có gì hay đâu, còn bị anh đánh nữa chứ, nhưng trong lòng vẫn thấy vui lắm, đó giờ anh chưa từng thừa nhận em là em trai anh... Rõ ràng là em phải rất hận anh mới phải, thế mà đầu óc em toàn là anh thôi. Anh à, nhiều năm đến vậy, em đều chỉ muốn anh. Lý Ngọc là cái thá gì, những kẻ tình nhân đến rồi lại đi của anh là cái thá gì, tất cả mọi người cộng lại đều không yêu anh hơn em."
"Vậy mà anh, tại sao anh phải thích Lý Ngọc chứ, cậu ta thì có gì tốt, em ước gì mình giết cậu ta ngay..."
Giản Tùy Lâm vốn đang nói với ngữ điệu chậm rãi, song lúc nhắc đến Lý Ngọc bỗng dưng trở nên hung hãn. Nếu thời gian có thể quay trở lại, cậu tuyệt đối sẽ không để Lý Ngọc bước vào cửa nhà cậu.
Thật ra Giản Tùy Anh cũng ước gì được như thế, rằng trưa hôm đó, hắn không tình cờ về nhà, Giản Tùy Lâm cũng không tình cờ đưa bạn đến chơi, hắn cũng sẽ không tình cờ gặp gỡ Lý Ngọc, từ đó về sau thích cậu không tài nào cứu vãn.
Nếu không có nhiều cái "Tình cờ" đến thế thì ba người họ cũng sẽ không ai phải bước đến tình cảnh lúng túng ngày hôm nay.
Giản Tùy Anh không biết rốt cuộc thế giới của hắn đã bị gì, chuyện xảy ra vào đêm qua đã đảo điên cuộc sống của hắn hoàn toàn. Trước chuyện đó, hắn không thể tưởng tượng ra nổi cảnh em ruột ghé vào tai mình thủ thỉ lời yêu.
Tất cả những chuyện này đều rất biến con mẹ nó thái, rất tởm con mẹ nó lởm, hắn ước gì trời giáng tia sét đánh chết quách chúng nó đi, chết sạch!
Điên rồi, tất cả chúng đều điên hết cả rồi.
Ngay khi Giản Tùy Lâm ôm anh trai để tâm sự, một chuỗi tiếng chuông cửa dồn dập xen lẫn tiếng đạp cửa thô bạo đột ngột cắt ngang những ảo tưởng mà cậu ta đang chìm đắm.
"Mở cửa! Mở cửa ra!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng gầm nhẹ của Lý Ngọc.
Sắc mặt của hai người trong phòng đều thay đổi.
Giản Tùy Lâm không ngờ Lý Ngọc lại tìm ra nơi này của mình nhanh đến vậy, còn Giản Tùy Anh thì nhìn cơ thể trần truồng và tay chân bị trói, càng không biết phải làm sao.
Hắn nguyện mình đập đầu chết còn hơn là bẽ mặt trước mặt Lý Ngọc.
Giản Tùy Lâm chậm rãi nhổm người dậy, nở một nụ cười quá đỗi tiều tụy với Giản Tùy Anh. Giấc mơ này ngắn quá, ngắn đến nỗi không đủ để cậu ta góp nhặt sự đau buồn của mình.
"Giản Tùy Lâm, mở cửa ra! Mày làm gì anh ấy rồi! Mày mở cửa ra!" Lý Ngọc đã gấp đến độ đỏ mắt. Cú điện thoại ngắn ngủi mấy chục giây đêm qua đã khiến cậu lâm vào nỗi sợ hãi như trong địa ngục suốt đêm. Cậu sợ trong khoảng thời gian này, Giản Tùy Lâm bị hắn chọc điên, sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn với Giản Tùy Anh. Cậu không cho phép bất cứ một ai tổn thương đến Giản Tùy Anh được.
Suốt đêm qua, cậu tìm đến trợ lý của Giản Tùy Lâm, dùng nắm đấm để ép anh ta phải phối hợp, qua nhiều người nữa mới tìm ra căn nhà này của Giản Tùy Lâm. Từ mười một giờ đêm qua cho đến tận giờ đã là hơn chín tiếng dài lê thê tra tâm lực cậu đến là tiều tụy, cậu sợ cậu chậm một bước thôi là sẽ hối hận cả đời.
Giản Tùy Lâm hôn lên môi Giản Tùy Anh một cái, lại hôn thêm cái nữa, sau đó mới lưu luyến nhìn hắn hồi lâu, rồi chầm chậm xuống giường, ra khỏi phòng, cũng khóa trái cửa lại.
Cậu ta mở cửa chính ra, Lý Ngọc như một chú sư tử bị chọc điên, ngay khoảnh khắc khi cậu ta mở cửa đã trừng đôi mắt đỏ au xách áo cậu ta lên, "Anh ấy ở đâu!"
Trong mắt Giản Tùy Lâm là hận thù không giấu được, "Làm sao mày tìm được nơi này."
"Anh ấy ở đâu! Mày đã làm gì anh ấy!" Lý Ngọc cảm thấy thừa lời với cậu ta là vô dụng, bèn bặm trợn đẩy ngã cậu ta, sau đó bắt đầu lùng sục Giản Tùy Anh trong phòng.
Sau khi đẩy cửa hai phòng mà không thấy người đâu, cậu đương định mở nốt căn phòng cuối cùng nơi hành lang thì bị khóa cửa chặn.
Lý Ngọc lùi về sau hai bước, hung hãn đá một cú vào cửa.
Cửa gỗ nguyên chất hơn ba mươi lăm cân phát ra tiếng "Sầm" cực lớn, song cú đá này không thể lay chuyển cánh cửa vừa nặng vừa chắc đó, trong khi chân Lý Ngọc thì bị chấn động run lên.
Ngay khi cậu lùi vài bước toan đá cú thứ hai thì bỗng cảm thấy sau lưng có gió, ngoái đầu nhìn lại thì Giản Tùy Lâm đã giơ ghế phang vào đầu cậu.
Hành lang chỉ rộng một mét, cậu căn bản không có chỗ để tránh, đương lúc khẩn cấp chỉ đành lấy tay ra đỡ, một tiếng "Rắc" rất lớn vang lên, Lý Ngọc bị nện ngay chính diện, trong nháy mắt ấy cậu cảm thấy nửa người mình đã mất cảm giác luôn rồi.
Giản Tùy Lâm ném ghế đi, lại đạp mạnh vào chân cậu thêm hai cú, "Tại sao mày không chết luôn đi! Sao mày không chết luôn đi!"
Khi cậu ta nhấc chân định đá nữa thì bị Lý Ngọc tóm mắt cá chân, quật ngã xuống đất.
Lý Ngọc không rảnh để phản đòn, Giản Tùy Lâm càng phản ứng như vậy, cậu càng sợ đằng sau cánh cửa là hình ảnh mà cậu không thể thừa nhận, suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu là cậu phải thấy Giản Tùy Anh ngay lập tức.
Cậu đứng dậy, lại đá thêm một cú vào nơi gần ổ khóa, cuối cùng thì cú đá này đã khiến cánh cửa không chịu được lực, bị cậu đá văng, cửa bật mạnh lên tường, phát ra tiếng "Sầm".
Cảnh tượng lọt vào tầm nhìn đã khiến Lý Ngọc điếng người.