Sản nghiệp An gia phần lớn ở nước ngoài, một khối ở H thị này là mấy năm gần đây mới mở rộng tới, toàn quyền giao cho An Đức phụ trách, cho nên An Đức trở thành chủ nhân duy nhất của An gia ở trong nước.
Sách Thiệu chân trần giẫm trên thảm lông dê phẩm chất tốt nhất, thuận tay mở cửa sổ, nhìn thấy người An gia bận rộn trong vườn hoa bên ngoài. Áng mặt trời sáng sớm biếng nhác chiếu vào trên người y, y tùy ý vươn vươn tay, chợt nghe cửa phòng phía sau bị mở ra, quay đầu lại, thì nhìn thấy An Đức đi đến.
An Đức cong khóe môi, trong mắt hơi hơi lóe sáng, cả người thoạt nhìn cực kỳ dịu dàng, “Dậy sớm thế, thay đổi chỗ, ngủ vẫn ngon chứ?” ánh mắt nhìn Sách Thiệu không hề chớp, y khoác trên người áo tắm màu trắng, dây lưng buộc lỏng loẹt, nửa lộ ra làn da trước ngực, dường như chỉ cần An Đức nhìn nhiều một chút thì sẽ cởi bỏ dây lưng kia, phơi bày tất cả bộ phận trên thân người này.
Sách Thiệu không sao cả cười cười, “Tôi đây loại người không tim không phổi, cho dù ngủ chỗ nào cũng sẽ không ảnh hưởng.”
“Vậy là tốt rồi.” An Đức im lặng nhìn Sách Thiệu, “Nếu vậy, thì xuống lầu ăn sáng đi? Đặc biệt nấu cháo hải sâm cho em.”
Sách Thiệu bĩu môi, “Nhà anh chỉ cho người ta ăn cháo sao?” Y tùy tay cởi bỏ dây lưng áo tắm, từ đầu giường cầm qua áo dệt kim An Đức phái người chuẩn bị tốt, chỉ quét mắt một vòng là biết giá cả xa xỉ, tùy ý mặc lên người, tiếp theo mặc quần dài, giương mắt nhìn An Đức một cái, hậu tri hậu giác phát hiện hai người mặc không ngờ là cùng kiểu, thoạt nhìn, cứ như là một đôi tình nhân.
Sách Thiệu vì hai chữ xuất hiện trong đầu không tự giác giật giật khóe miệng, “Quần áo không tệ, kích cỡ rất vừa vặn. Chẳng qua, anh dường như thích mua mấy bộ quần áo cùng kiểu không cùng cỡ.”
An Đức mỉm cười nhìn Sách Thiệu, nhìn y khoác bộ quần áo đồng dạng kia lên người, cảm giác hoàn toàn khác biệt, lại giống như, hai người đột nhiên liền trở nên gần gũi hơn, làm cho anh không tự giác đã cảm thấy hết sức ấm áp.
Sách Thiệu đi đến bên người An Đức, cong khóe môi nhìn anh, khóe mắt hơi hơi nhếch, mang theo mị hoặc, khiến An Đức cảm thấy hô hấp cũng ngừng, Sách Thiệu mỉm cười, chầm chậm tới gần An Đức, hơi thở ấm áp phả vào mặt anh, ngay sau đó, An Đức liền khóa chặt eo y, tiếp theo thì hôn lên môi y. Kiên nhẫn liếm láp, tê cắn, môi An Đức từ từ chuyển qua bên tai Sách Thiệu, thanh âm khàn khàn, “Đây chính là em quyến rũ.”
“Nga? Thật sao?” Sách Thiệu hơi hơi mỉm cười, cúi đầu, một ngụm cắn lên xương quai xanh An Đức, tức khắc lưu lại một hàng dấu răng ngay ngắn, An Đức cảm thấy đau ý rõ ràng, kích thích đại não anh, khiến anh cảm giác rõ rệt ham muốn của mình.
Vì thế, hai người sử dụng trọn vẹn thời gian sáng sớm, tiến hành một vài vận động không hài hòa. An Đức chặt chẽ khóa eo Sách Thiệu, va chạm trong cơ thể y, Sách Thiệu khép hờ mắt, cả người bởi vì khoái cảm mãnh liệt, gần như ngạt thở. Trong khoảnh khắc An Đức phát tiết, đột nhiên hôn lên môi Sách Thiệu, môi kề nhau, mơ hồ nói, “Tôi yêu em.”
Sách Thiệu bởi vì cao trào đến, trong đáy mắt có chút mờ mịt, y nghe thấy An Đức mơ hồ nói một câu gì, cũng không để ở trong lòng. Chỉ là có chút không kiên nhẫn đẩy An Đức xuống, có phần mệt mỏi rã rời nhắm nghiền hai mắt.
An Đức ôm Sách Thiệu đến phòng tắm, kiên nhẫn tẩy rửa, sau đó lại ôm về giường, thay y đắp kín mền. Trong quá trình này, Sách Thiệu vẫn khép chặt mắt, giống như đang ngủ, An Đức ngồi bên cửa sổ, im lặng nhìn y, từ đáy lòng phát ra một tiếng thở dài, một khắc ban nãy, người này có từng giống anh, tràn đầy ý nghĩ đều là y?
Sách Thiệu đột nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía An Đức, An Đức đứng dậy, “Tôi đi gọi bọn họ bưng bữa sáng lên, em nếm xong rồi ngủ tiếp một hồi nhé.”
Sách Thiệu vẫn không nhúc nhích, lúc nghe An Đức đi tới cửa, đột nhiên chậm rãi mở miệng, “An Đức.”
An Đức quay đầu lại, nhìn y, Sách Thiệu từ từ ngồi dậy, tựa vào đầu giường phía sau, trên tóc đen như mực còn nhỏ giọt nước, y chậm rãi cong khóe môi, chầm chậm mở miệng, “Chỉ làm một người bạn giường, biểu hiện của anh không tồi.”
An Đức cứng đờ, sau đó từ từ quay đầu lại, trên môi treo nụ cười như có như không ý, “Cám ơn khen ngợi, em cũng vậy.”
An Đức có một linh cảm, anh cảm thấy người như Sách Thiệu, chắc chắn là đã phát hiện tình cảm không yên ổn nào đó của anh, câu vừa nãy của y nhìn như khen ngợi bâng quơ, là muốn bóp chết tình cảm của An Đức ngay trong trứng nước, nhưng, y không biết, cảm xúc kia của An Đức, sớm đã ra nôi, bóp chết không kịp.
Chờ Sách Thiệu thức dậy, An Đức đã đi công ty, Sách Thiệu vô cùng buồn chán đi lang thang ở An gia. Sau đó y phát hiện, phòng hiện tại y ở, là phòng vị trí hoàn cảnh tốt nhất An gia, hóa ra chủ nhân là An Đức, mà An Đức sau khi Sách Thiệu vào ở, thì dọn đến sát vách.
Trên hành lang, trên bậc thang An gia tất cả đều trãi thảm mềm mại, toàn bộ lắp đặt bố trí thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng không một chút lộ rõ thưởng thức và tài sản của chủ nhân, sau khi Sách Thiệu nhàn nhã dạo qua một vòng, cuối cùng đi đến một kết luận, bản thân dường như được bao nuôi.
Đối với cái kết luận này, Sách Thiệu đứng ở trước gương trầm mặc một hồi, cảm thấy bằng tư sắc của mình là phù hợp được bao nuôi, cho nên nếu tương lai có một ngày, Sách Trí thật sự gặp phiền phức gì, muốn bán y thân nhân duy nhất này để đổi tiền chạy trốn, y vẫn khá có vốn.
Hạ nhân An gia cũng không biết đi đâu, Sách Thiệu vòng vo một vòng lớn, giống như cả trong nhà chỉ có một mình y, vô cùng buồn chán ngồi xuống thành bể bơi bên ngoài, thò chân trần vào trong nước, nước hồ trong suốt không qua mắt cá chân, nước đầu thu mang theo lạnh lẻo, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, tạo thành tương phản quá lớn.
Vì thế, Sách nhị thiếu sáng sớm phóng túng dục vọng quá độ uể oải ngâm chân trong hồ bơi vừa ngủ thiếp đi, lông mi thật dài rủ xuống, thoạt nhìn cứ như một cậu thiếu niên ham ngủ. Nhưng, trạng thái ấm áp này chỉ kéo dài không quá mười phút, Sách Thiệu vô ý thức ngủ say, ngã ngay vào hồ bơi.
Sách Thiệu trước lúc bản thân bị sặc chết, kịp thời tỉnh lại, dựa vào kinh nghiệm thời niên thiếu cùng Sách Trí lên núi xuống sông, cả người ướt đẫm bò lên. Hoàn hảo hạ nhân An gia đều xuất quỷ nhập thần, Sách nhị thiếu nhếch nhác kinh khủng lật đật lên lầu muốn thay quần áo.
An Đức sau khi đến công ty, vẫn tự giam mình ở trong văn phòng. Nữ thư ký xinh đẹp gõ cửa mấy lần, cũng không nghe đáp lại, sau một lúc lâu chần chừ, rốt cục đẩy cửa ra, phát hiện An Đức đang đứng ở bên cửa sổ, cà phê cầm trong tay sớm nguội lạnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Nữ thư ký ho nhẹ một tiếng, nhịn không được mở miệng, “Thiếu đổng, cái kia, mọi người đều ở phòng họp chờ ngài, liên quan đến quảng cáo sản phẩm mới…”
An Đức quay đầu lại, nhìn cô một cái, trong ánh mắt trộn lẫn cảm xúc chưa từng thấy, dường như là đang lẩm bẩm tự nói, “Sao có thể đến được tâm một người đây?”
Nữ thư ký không nghe rõ, nghi ngờ hỏi: “Thiếu đổng, ngài nói cái gì?”
An Đức cong khóe môi, khẽ cười cười, giống như phục hồi tinh thần lại, “Tôi lập tức tới ngay.”
Sản phẩm mới lần này An Đức vô cùng để ý, cái này liên quan đến chuyện An thị có thể mở rộng thị trường mới ở đại lục hay không, cho nên từ R&D đến quảng cáo sau cùng, anh đều tự mình động thủ.
Người phụ trách mở phim quảng cáo, cũng giải thích chu đáo, nhưng An Đức vẫn cúi thấp đầu, hình như đang suy nghĩ cái gì người phụ trách và mấy nhân viên nòng cốt của sản phẩm sau khi nhìn nhau, rốt cục mở miệng, “Thiếu đổng, ngài không hài lòng sao?”
An Đức ngẩng đầu, hình ảnh trên màn hình lớn dừng trên người nữ người mẫu đẹp đẽ, anh nhìn lướt qua, mở miệng, “Người mẫu này không phù hợp sản phẩm của chúng ta, đổi người khác đi.”
Người phụ trách sửng sốt, “Nhưng…” nhưng nữ người mẫu này là trước đó An Đức tự mình tuyển dụng, bây giờ phim cũng đã ra rồi, An Đức sao có thể lại đột nhiên cảm thấy không phù hợp? Do dự một chút, người phụ trách uyển chuyển hỏi: “Thiếu đổng người xem, quảng cáo này từ thiết kế đến quay chụp đều tốn không ít sức người sức của, nếu ngài có chỗ nào không hài lòng, chúng tôi có thể điều chỉnh lại một chút…”
An Đức khoát tay, “Đối tượng mà sản phẩm lần này của chúng ta muốn hướng đến là đông đảo thanh niên, cho nên cần phải lựa chọn một người hình tượng nổi bật hơn nữa, làm cho người ta chỉ xem một lần đã cảm thấy kinh diễm, cô ta còn chưa đủ. Hơn nữa, trang điển quá đậm, có vẻ thành thục quá mức so với tuổi tác của bản thân, nhìn không ra một chút hương vị tuổi trẻ.”
Người phụ trách nghẹn lời, lẳng lặng quay đầu nhìn màn hình, nếu hắn nhớ không lầm, nữ người mẫu này sở dĩ được An Đức chọn cũng là bởi vì vẻ ngoài xuất sắc, ở trong một đám người ứng cử, được An Đức liếc mắt một cái chọn trúng, hơn nữa, lúc quay phim, cố ý chỉ trang điểm sơ sài, kết quả vẫn bị An Đức ghét bỏ. Người phụ trách quay đầu, nước mắt chảy dài nhìn An Đức, “Thiếu đổng, vậy ngài có chọn được người nào phù hợp không?”
An Đức vừa muốn nói chuyện, di động đặt ở trên bàn rung rung dữ dội, anh có phần không kiên nhẫn cầm điện thoại, chỉ nhìn thoáng qua, liền thay đổi nét mặt, “Người thế nào phù hợp, đương nhiên cần người phụ trách cậu đi chọn, các người tự thảo luận trước đi, cuối cùng cho tôi kết quả, cứ như vậy, tan họp.”
Nói xong đứng lên, vừa tiếp điện thoại, vừa ra cửa phòng họp.
Có thể làm cho An Đức kích động như vậy cuộc gọi đương nhiên đến từ chính Sách Thiệu, An Đức khóe mắt ngậm cười nhận điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn, “A Thiệu, chuyện gì?”
“Ai mẹ nó cho anh kêu tôi như vậy!” từ trong điện thoại truyền ra một tiếng gầm rú của Sách Thiệu, tiếp theo, giọng điệu càng thêm dữ dội, “An Đức, nhà anh lớn như vậy, hạ nhân đều trốn đi đâu rồi, ông đây từ trên bậc thang té xuống, anh định để tự mình tôi bò đi bệnh viện sao?”
An Đức im lặng, anh buổi sáng ra khỏi nhà đặc biệt phân phó, nếu không có chuyện gì, đừng đi đằng trước làm phiền Sách Thiệu, nhưng không ngờ, Sách Thiệu tuổi gần ba mươi vậy mà có thể từ bậc thang lăn xuống, “Em cảm thấy thế nào? Tôi trở về ngay.” Trong thanh âm, mang theo lo lắng.
Sách Thiệu nằm trên mặt đất, giở giọng xem thường sâu sắc, “Hi vọng anh kịp trở về, gặp mặt tôi lần cuối.”
Vì thế, vào một ngày trong lúc đang làm việc thiếu đổng An gia xưa nay nghiêm túc có trách nhiệm, không chỉ vội vã kết thúc một hội nghị, hơn nữa còn chưa tới buổi trưa đã vội vội vàng vàng lái xe rời khỏi công ty, cũng không quay lại.
Sản nghiệp An gia phần lớn ở nước ngoài, một khối ở H thị này là mấy năm gần đây mới mở rộng tới, toàn quyền giao cho An Đức phụ trách, cho nên An Đức trở thành chủ nhân duy nhất của An gia ở trong nước.
Sách Thiệu chân trần giẫm trên thảm lông dê phẩm chất tốt nhất, thuận tay mở cửa sổ, nhìn thấy người An gia bận rộn trong vườn hoa bên ngoài. Áng mặt trời sáng sớm biếng nhác chiếu vào trên người y, y tùy ý vươn vươn tay, chợt nghe cửa phòng phía sau bị mở ra, quay đầu lại, thì nhìn thấy An Đức đi đến.
An Đức cong khóe môi, trong mắt hơi hơi lóe sáng, cả người thoạt nhìn cực kỳ dịu dàng, “Dậy sớm thế, thay đổi chỗ, ngủ vẫn ngon chứ?” ánh mắt nhìn Sách Thiệu không hề chớp, y khoác trên người áo tắm màu trắng, dây lưng buộc lỏng loẹt, nửa lộ ra làn da trước ngực, dường như chỉ cần An Đức nhìn nhiều một chút thì sẽ cởi bỏ dây lưng kia, phơi bày tất cả bộ phận trên thân người này.
Sách Thiệu không sao cả cười cười, “Tôi đây loại người không tim không phổi, cho dù ngủ chỗ nào cũng sẽ không ảnh hưởng.”
“Vậy là tốt rồi.” An Đức im lặng nhìn Sách Thiệu, “Nếu vậy, thì xuống lầu ăn sáng đi? Đặc biệt nấu cháo hải sâm cho em.”
Sách Thiệu bĩu môi, “Nhà anh chỉ cho người ta ăn cháo sao?” Y tùy tay cởi bỏ dây lưng áo tắm, từ đầu giường cầm qua áo dệt kim An Đức phái người chuẩn bị tốt, chỉ quét mắt một vòng là biết giá cả xa xỉ, tùy ý mặc lên người, tiếp theo mặc quần dài, giương mắt nhìn An Đức một cái, hậu tri hậu giác phát hiện hai người mặc không ngờ là cùng kiểu, thoạt nhìn, cứ như là một đôi tình nhân.
Sách Thiệu vì hai chữ xuất hiện trong đầu không tự giác giật giật khóe miệng, “Quần áo không tệ, kích cỡ rất vừa vặn. Chẳng qua, anh dường như thích mua mấy bộ quần áo cùng kiểu không cùng cỡ.”
An Đức mỉm cười nhìn Sách Thiệu, nhìn y khoác bộ quần áo đồng dạng kia lên người, cảm giác hoàn toàn khác biệt, lại giống như, hai người đột nhiên liền trở nên gần gũi hơn, làm cho anh không tự giác đã cảm thấy hết sức ấm áp.
Sách Thiệu đi đến bên người An Đức, cong khóe môi nhìn anh, khóe mắt hơi hơi nhếch, mang theo mị hoặc, khiến An Đức cảm thấy hô hấp cũng ngừng, Sách Thiệu mỉm cười, chầm chậm tới gần An Đức, hơi thở ấm áp phả vào mặt anh, ngay sau đó, An Đức liền khóa chặt eo y, tiếp theo thì hôn lên môi y. Kiên nhẫn liếm láp, tê cắn, môi An Đức từ từ chuyển qua bên tai Sách Thiệu, thanh âm khàn khàn, “Đây chính là em quyến rũ.”
“Nga? Thật sao?” Sách Thiệu hơi hơi mỉm cười, cúi đầu, một ngụm cắn lên xương quai xanh An Đức, tức khắc lưu lại một hàng dấu răng ngay ngắn, An Đức cảm thấy đau ý rõ ràng, kích thích đại não anh, khiến anh cảm giác rõ rệt ham muốn của mình.
Vì thế, hai người sử dụng trọn vẹn thời gian sáng sớm, tiến hành một vài vận động không hài hòa. An Đức chặt chẽ khóa eo Sách Thiệu, va chạm trong cơ thể y, Sách Thiệu khép hờ mắt, cả người bởi vì khoái cảm mãnh liệt, gần như ngạt thở. Trong khoảnh khắc An Đức phát tiết, đột nhiên hôn lên môi Sách Thiệu, môi kề nhau, mơ hồ nói, “Tôi yêu em.”
Sách Thiệu bởi vì cao trào đến, trong đáy mắt có chút mờ mịt, y nghe thấy An Đức mơ hồ nói một câu gì, cũng không để ở trong lòng. Chỉ là có chút không kiên nhẫn đẩy An Đức xuống, có phần mệt mỏi rã rời nhắm nghiền hai mắt.
An Đức ôm Sách Thiệu đến phòng tắm, kiên nhẫn tẩy rửa, sau đó lại ôm về giường, thay y đắp kín mền. Trong quá trình này, Sách Thiệu vẫn khép chặt mắt, giống như đang ngủ, An Đức ngồi bên cửa sổ, im lặng nhìn y, từ đáy lòng phát ra một tiếng thở dài, một khắc ban nãy, người này có từng giống anh, tràn đầy ý nghĩ đều là y?
Sách Thiệu đột nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía An Đức, An Đức đứng dậy, “Tôi đi gọi bọn họ bưng bữa sáng lên, em nếm xong rồi ngủ tiếp một hồi nhé.”
Sách Thiệu vẫn không nhúc nhích, lúc nghe An Đức đi tới cửa, đột nhiên chậm rãi mở miệng, “An Đức.”
An Đức quay đầu lại, nhìn y, Sách Thiệu từ từ ngồi dậy, tựa vào đầu giường phía sau, trên tóc đen như mực còn nhỏ giọt nước, y chậm rãi cong khóe môi, chầm chậm mở miệng, “Chỉ làm một người bạn giường, biểu hiện của anh không tồi.”
An Đức cứng đờ, sau đó từ từ quay đầu lại, trên môi treo nụ cười như có như không ý, “Cám ơn khen ngợi, em cũng vậy.”
An Đức có một linh cảm, anh cảm thấy người như Sách Thiệu, chắc chắn là đã phát hiện tình cảm không yên ổn nào đó của anh, câu vừa nãy của y nhìn như khen ngợi bâng quơ, là muốn bóp chết tình cảm của An Đức ngay trong trứng nước, nhưng, y không biết, cảm xúc kia của An Đức, sớm đã ra nôi, bóp chết không kịp.
Chờ Sách Thiệu thức dậy, An Đức đã đi công ty, Sách Thiệu vô cùng buồn chán đi lang thang ở An gia. Sau đó y phát hiện, phòng hiện tại y ở, là phòng vị trí hoàn cảnh tốt nhất An gia, hóa ra chủ nhân là An Đức, mà An Đức sau khi Sách Thiệu vào ở, thì dọn đến sát vách.
Trên hành lang, trên bậc thang An gia tất cả đều trãi thảm mềm mại, toàn bộ lắp đặt bố trí thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng không một chút lộ rõ thưởng thức và tài sản của chủ nhân, sau khi Sách Thiệu nhàn nhã dạo qua một vòng, cuối cùng đi đến một kết luận, bản thân dường như được bao nuôi.
Đối với cái kết luận này, Sách Thiệu đứng ở trước gương trầm mặc một hồi, cảm thấy bằng tư sắc của mình là phù hợp được bao nuôi, cho nên nếu tương lai có một ngày, Sách Trí thật sự gặp phiền phức gì, muốn bán y thân nhân duy nhất này để đổi tiền chạy trốn, y vẫn khá có vốn.
Hạ nhân An gia cũng không biết đi đâu, Sách Thiệu vòng vo một vòng lớn, giống như cả trong nhà chỉ có một mình y, vô cùng buồn chán ngồi xuống thành bể bơi bên ngoài, thò chân trần vào trong nước, nước hồ trong suốt không qua mắt cá chân, nước đầu thu mang theo lạnh lẻo, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, tạo thành tương phản quá lớn.
Vì thế, Sách nhị thiếu sáng sớm phóng túng dục vọng quá độ uể oải ngâm chân trong hồ bơi vừa ngủ thiếp đi, lông mi thật dài rủ xuống, thoạt nhìn cứ như một cậu thiếu niên ham ngủ. Nhưng, trạng thái ấm áp này chỉ kéo dài không quá mười phút, Sách Thiệu vô ý thức ngủ say, ngã ngay vào hồ bơi.
Sách Thiệu trước lúc bản thân bị sặc chết, kịp thời tỉnh lại, dựa vào kinh nghiệm thời niên thiếu cùng Sách Trí lên núi xuống sông, cả người ướt đẫm bò lên. Hoàn hảo hạ nhân An gia đều xuất quỷ nhập thần, Sách nhị thiếu nhếch nhác kinh khủng lật đật lên lầu muốn thay quần áo.
An Đức sau khi đến công ty, vẫn tự giam mình ở trong văn phòng. Nữ thư ký xinh đẹp gõ cửa mấy lần, cũng không nghe đáp lại, sau một lúc lâu chần chừ, rốt cục đẩy cửa ra, phát hiện An Đức đang đứng ở bên cửa sổ, cà phê cầm trong tay sớm nguội lạnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Nữ thư ký ho nhẹ một tiếng, nhịn không được mở miệng, “Thiếu đổng, cái kia, mọi người đều ở phòng họp chờ ngài, liên quan đến quảng cáo sản phẩm mới…”
An Đức quay đầu lại, nhìn cô một cái, trong ánh mắt trộn lẫn cảm xúc chưa từng thấy, dường như là đang lẩm bẩm tự nói, “Sao có thể đến được tâm một người đây?”
Nữ thư ký không nghe rõ, nghi ngờ hỏi: “Thiếu đổng, ngài nói cái gì?”
An Đức cong khóe môi, khẽ cười cười, giống như phục hồi tinh thần lại, “Tôi lập tức tới ngay.”
Sản phẩm mới lần này An Đức vô cùng để ý, cái này liên quan đến chuyện An thị có thể mở rộng thị trường mới ở đại lục hay không, cho nên từ R&D đến quảng cáo sau cùng, anh đều tự mình động thủ.
Người phụ trách mở phim quảng cáo, cũng giải thích chu đáo, nhưng An Đức vẫn cúi thấp đầu, hình như đang suy nghĩ cái gì người phụ trách và mấy nhân viên nòng cốt của sản phẩm sau khi nhìn nhau, rốt cục mở miệng, “Thiếu đổng, ngài không hài lòng sao?”
An Đức ngẩng đầu, hình ảnh trên màn hình lớn dừng trên người nữ người mẫu đẹp đẽ, anh nhìn lướt qua, mở miệng, “Người mẫu này không phù hợp sản phẩm của chúng ta, đổi người khác đi.”
Người phụ trách sửng sốt, “Nhưng…” nhưng nữ người mẫu này là trước đó An Đức tự mình tuyển dụng, bây giờ phim cũng đã ra rồi, An Đức sao có thể lại đột nhiên cảm thấy không phù hợp? Do dự một chút, người phụ trách uyển chuyển hỏi: “Thiếu đổng người xem, quảng cáo này từ thiết kế đến quay chụp đều tốn không ít sức người sức của, nếu ngài có chỗ nào không hài lòng, chúng tôi có thể điều chỉnh lại một chút…”
An Đức khoát tay, “Đối tượng mà sản phẩm lần này của chúng ta muốn hướng đến là đông đảo thanh niên, cho nên cần phải lựa chọn một người hình tượng nổi bật hơn nữa, làm cho người ta chỉ xem một lần đã cảm thấy kinh diễm, cô ta còn chưa đủ. Hơn nữa, trang điển quá đậm, có vẻ thành thục quá mức so với tuổi tác của bản thân, nhìn không ra một chút hương vị tuổi trẻ.”
Người phụ trách nghẹn lời, lẳng lặng quay đầu nhìn màn hình, nếu hắn nhớ không lầm, nữ người mẫu này sở dĩ được An Đức chọn cũng là bởi vì vẻ ngoài xuất sắc, ở trong một đám người ứng cử, được An Đức liếc mắt một cái chọn trúng, hơn nữa, lúc quay phim, cố ý chỉ trang điểm sơ sài, kết quả vẫn bị An Đức ghét bỏ. Người phụ trách quay đầu, nước mắt chảy dài nhìn An Đức, “Thiếu đổng, vậy ngài có chọn được người nào phù hợp không?”
An Đức vừa muốn nói chuyện, di động đặt ở trên bàn rung rung dữ dội, anh có phần không kiên nhẫn cầm điện thoại, chỉ nhìn thoáng qua, liền thay đổi nét mặt, “Người thế nào phù hợp, đương nhiên cần người phụ trách cậu đi chọn, các người tự thảo luận trước đi, cuối cùng cho tôi kết quả, cứ như vậy, tan họp.”
Nói xong đứng lên, vừa tiếp điện thoại, vừa ra cửa phòng họp.
Có thể làm cho An Đức kích động như vậy cuộc gọi đương nhiên đến từ chính Sách Thiệu, An Đức khóe mắt ngậm cười nhận điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn, “A Thiệu, chuyện gì?”
“Ai mẹ nó cho anh kêu tôi như vậy!” từ trong điện thoại truyền ra một tiếng gầm rú của Sách Thiệu, tiếp theo, giọng điệu càng thêm dữ dội, “An Đức, nhà anh lớn như vậy, hạ nhân đều trốn đi đâu rồi, ông đây từ trên bậc thang té xuống, anh định để tự mình tôi bò đi bệnh viện sao?”
An Đức im lặng, anh buổi sáng ra khỏi nhà đặc biệt phân phó, nếu không có chuyện gì, đừng đi đằng trước làm phiền Sách Thiệu, nhưng không ngờ, Sách Thiệu tuổi gần ba mươi vậy mà có thể từ bậc thang lăn xuống, “Em cảm thấy thế nào? Tôi trở về ngay.” Trong thanh âm, mang theo lo lắng.
Sách Thiệu nằm trên mặt đất, giở giọng xem thường sâu sắc, “Hi vọng anh kịp trở về, gặp mặt tôi lần cuối.”
Vì thế, vào một ngày trong lúc đang làm việc thiếu đổng An gia xưa nay nghiêm túc có trách nhiệm, không chỉ vội vã kết thúc một hội nghị, hơn nữa còn chưa tới buổi trưa đã vội vội vàng vàng lái xe rời khỏi công ty, cũng không quay lại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sản nghiệp An gia phần lớn ở nước ngoài, một khối ở H thị này là mấy năm gần đây mới mở rộng tới, toàn quyền giao cho An Đức phụ trách, cho nên An Đức trở thành chủ nhân duy nhất của An gia ở trong nước.
Sách Thiệu chân trần giẫm trên thảm lông dê phẩm chất tốt nhất, thuận tay mở cửa sổ, nhìn thấy người An gia bận rộn trong vườn hoa bên ngoài. Áng mặt trời sáng sớm biếng nhác chiếu vào trên người y, y tùy ý vươn vươn tay, chợt nghe cửa phòng phía sau bị mở ra, quay đầu lại, thì nhìn thấy An Đức đi đến.
An Đức cong khóe môi, trong mắt hơi hơi lóe sáng, cả người thoạt nhìn cực kỳ dịu dàng, “Dậy sớm thế, thay đổi chỗ, ngủ vẫn ngon chứ?” ánh mắt nhìn Sách Thiệu không hề chớp, y khoác trên người áo tắm màu trắng, dây lưng buộc lỏng loẹt, nửa lộ ra làn da trước ngực, dường như chỉ cần An Đức nhìn nhiều một chút thì sẽ cởi bỏ dây lưng kia, phơi bày tất cả bộ phận trên thân người này.
Sách Thiệu không sao cả cười cười, “Tôi đây loại người không tim không phổi, cho dù ngủ chỗ nào cũng sẽ không ảnh hưởng.”
“Vậy là tốt rồi.” An Đức im lặng nhìn Sách Thiệu, “Nếu vậy, thì xuống lầu ăn sáng đi? Đặc biệt nấu cháo hải sâm cho em.”
Sách Thiệu bĩu môi, “Nhà anh chỉ cho người ta ăn cháo sao?” Y tùy tay cởi bỏ dây lưng áo tắm, từ đầu giường cầm qua áo dệt kim An Đức phái người chuẩn bị tốt, chỉ quét mắt một vòng là biết giá cả xa xỉ, tùy ý mặc lên người, tiếp theo mặc quần dài, giương mắt nhìn An Đức một cái, hậu tri hậu giác phát hiện hai người mặc không ngờ là cùng kiểu, thoạt nhìn, cứ như là một đôi tình nhân.
Sách Thiệu vì hai chữ xuất hiện trong đầu không tự giác giật giật khóe miệng, “Quần áo không tệ, kích cỡ rất vừa vặn. Chẳng qua, anh dường như thích mua mấy bộ quần áo cùng kiểu không cùng cỡ.”
An Đức mỉm cười nhìn Sách Thiệu, nhìn y khoác bộ quần áo đồng dạng kia lên người, cảm giác hoàn toàn khác biệt, lại giống như, hai người đột nhiên liền trở nên gần gũi hơn, làm cho anh không tự giác đã cảm thấy hết sức ấm áp.
Sách Thiệu đi đến bên người An Đức, cong khóe môi nhìn anh, khóe mắt hơi hơi nhếch, mang theo mị hoặc, khiến An Đức cảm thấy hô hấp cũng ngừng, Sách Thiệu mỉm cười, chầm chậm tới gần An Đức, hơi thở ấm áp phả vào mặt anh, ngay sau đó, An Đức liền khóa chặt eo y, tiếp theo thì hôn lên môi y. Kiên nhẫn liếm láp, tê cắn, môi An Đức từ từ chuyển qua bên tai Sách Thiệu, thanh âm khàn khàn, “Đây chính là em quyến rũ.”
“Nga? Thật sao?” Sách Thiệu hơi hơi mỉm cười, cúi đầu, một ngụm cắn lên xương quai xanh An Đức, tức khắc lưu lại một hàng dấu răng ngay ngắn, An Đức cảm thấy đau ý rõ ràng, kích thích đại não anh, khiến anh cảm giác rõ rệt ham muốn của mình.
Vì thế, hai người sử dụng trọn vẹn thời gian sáng sớm, tiến hành một vài vận động không hài hòa. An Đức chặt chẽ khóa eo Sách Thiệu, va chạm trong cơ thể y, Sách Thiệu khép hờ mắt, cả người bởi vì khoái cảm mãnh liệt, gần như ngạt thở. Trong khoảnh khắc An Đức phát tiết, đột nhiên hôn lên môi Sách Thiệu, môi kề nhau, mơ hồ nói, “Tôi yêu em.”
Sách Thiệu bởi vì cao trào đến, trong đáy mắt có chút mờ mịt, y nghe thấy An Đức mơ hồ nói một câu gì, cũng không để ở trong lòng. Chỉ là có chút không kiên nhẫn đẩy An Đức xuống, có phần mệt mỏi rã rời nhắm nghiền hai mắt.
An Đức ôm Sách Thiệu đến phòng tắm, kiên nhẫn tẩy rửa, sau đó lại ôm về giường, thay y đắp kín mền. Trong quá trình này, Sách Thiệu vẫn khép chặt mắt, giống như đang ngủ, An Đức ngồi bên cửa sổ, im lặng nhìn y, từ đáy lòng phát ra một tiếng thở dài, một khắc ban nãy, người này có từng giống anh, tràn đầy ý nghĩ đều là y?
Sách Thiệu đột nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía An Đức, An Đức đứng dậy, “Tôi đi gọi bọn họ bưng bữa sáng lên, em nếm xong rồi ngủ tiếp một hồi nhé.”
Sách Thiệu vẫn không nhúc nhích, lúc nghe An Đức đi tới cửa, đột nhiên chậm rãi mở miệng, “An Đức.”
An Đức quay đầu lại, nhìn y, Sách Thiệu từ từ ngồi dậy, tựa vào đầu giường phía sau, trên tóc đen như mực còn nhỏ giọt nước, y chậm rãi cong khóe môi, chầm chậm mở miệng, “Chỉ làm một người bạn giường, biểu hiện của anh không tồi.”
An Đức cứng đờ, sau đó từ từ quay đầu lại, trên môi treo nụ cười như có như không ý, “Cám ơn khen ngợi, em cũng vậy.”
An Đức có một linh cảm, anh cảm thấy người như Sách Thiệu, chắc chắn là đã phát hiện tình cảm không yên ổn nào đó của anh, câu vừa nãy của y nhìn như khen ngợi bâng quơ, là muốn bóp chết tình cảm của An Đức ngay trong trứng nước, nhưng, y không biết, cảm xúc kia của An Đức, sớm đã ra nôi, bóp chết không kịp.
Chờ Sách Thiệu thức dậy, An Đức đã đi công ty, Sách Thiệu vô cùng buồn chán đi lang thang ở An gia. Sau đó y phát hiện, phòng hiện tại y ở, là phòng vị trí hoàn cảnh tốt nhất An gia, hóa ra chủ nhân là An Đức, mà An Đức sau khi Sách Thiệu vào ở, thì dọn đến sát vách.
Trên hành lang, trên bậc thang An gia tất cả đều trãi thảm mềm mại, toàn bộ lắp đặt bố trí thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng không một chút lộ rõ thưởng thức và tài sản của chủ nhân, sau khi Sách Thiệu nhàn nhã dạo qua một vòng, cuối cùng đi đến một kết luận, bản thân dường như được bao nuôi.
Đối với cái kết luận này, Sách Thiệu đứng ở trước gương trầm mặc một hồi, cảm thấy bằng tư sắc của mình là phù hợp được bao nuôi, cho nên nếu tương lai có một ngày, Sách Trí thật sự gặp phiền phức gì, muốn bán y thân nhân duy nhất này để đổi tiền chạy trốn, y vẫn khá có vốn.
Hạ nhân An gia cũng không biết đi đâu, Sách Thiệu vòng vo một vòng lớn, giống như cả trong nhà chỉ có một mình y, vô cùng buồn chán ngồi xuống thành bể bơi bên ngoài, thò chân trần vào trong nước, nước hồ trong suốt không qua mắt cá chân, nước đầu thu mang theo lạnh lẻo, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, tạo thành tương phản quá lớn.
Vì thế, Sách nhị thiếu sáng sớm phóng túng dục vọng quá độ uể oải ngâm chân trong hồ bơi vừa ngủ thiếp đi, lông mi thật dài rủ xuống, thoạt nhìn cứ như một cậu thiếu niên ham ngủ. Nhưng, trạng thái ấm áp này chỉ kéo dài không quá mười phút, Sách Thiệu vô ý thức ngủ say, ngã ngay vào hồ bơi.
Sách Thiệu trước lúc bản thân bị sặc chết, kịp thời tỉnh lại, dựa vào kinh nghiệm thời niên thiếu cùng Sách Trí lên núi xuống sông, cả người ướt đẫm bò lên. Hoàn hảo hạ nhân An gia đều xuất quỷ nhập thần, Sách nhị thiếu nhếch nhác kinh khủng lật đật lên lầu muốn thay quần áo.
An Đức sau khi đến công ty, vẫn tự giam mình ở trong văn phòng. Nữ thư ký xinh đẹp gõ cửa mấy lần, cũng không nghe đáp lại, sau một lúc lâu chần chừ, rốt cục đẩy cửa ra, phát hiện An Đức đang đứng ở bên cửa sổ, cà phê cầm trong tay sớm nguội lạnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Nữ thư ký ho nhẹ một tiếng, nhịn không được mở miệng, “Thiếu đổng, cái kia, mọi người đều ở phòng họp chờ ngài, liên quan đến quảng cáo sản phẩm mới…”
An Đức quay đầu lại, nhìn cô một cái, trong ánh mắt trộn lẫn cảm xúc chưa từng thấy, dường như là đang lẩm bẩm tự nói, “Sao có thể đến được tâm một người đây?”
Nữ thư ký không nghe rõ, nghi ngờ hỏi: “Thiếu đổng, ngài nói cái gì?”
An Đức cong khóe môi, khẽ cười cười, giống như phục hồi tinh thần lại, “Tôi lập tức tới ngay.”
Sản phẩm mới lần này An Đức vô cùng để ý, cái này liên quan đến chuyện An thị có thể mở rộng thị trường mới ở đại lục hay không, cho nên từ R&D đến quảng cáo sau cùng, anh đều tự mình động thủ.
Người phụ trách mở phim quảng cáo, cũng giải thích chu đáo, nhưng An Đức vẫn cúi thấp đầu, hình như đang suy nghĩ cái gì người phụ trách và mấy nhân viên nòng cốt của sản phẩm sau khi nhìn nhau, rốt cục mở miệng, “Thiếu đổng, ngài không hài lòng sao?”
An Đức ngẩng đầu, hình ảnh trên màn hình lớn dừng trên người nữ người mẫu đẹp đẽ, anh nhìn lướt qua, mở miệng, “Người mẫu này không phù hợp sản phẩm của chúng ta, đổi người khác đi.”
Người phụ trách sửng sốt, “Nhưng…” nhưng nữ người mẫu này là trước đó An Đức tự mình tuyển dụng, bây giờ phim cũng đã ra rồi, An Đức sao có thể lại đột nhiên cảm thấy không phù hợp? Do dự một chút, người phụ trách uyển chuyển hỏi: “Thiếu đổng người xem, quảng cáo này từ thiết kế đến quay chụp đều tốn không ít sức người sức của, nếu ngài có chỗ nào không hài lòng, chúng tôi có thể điều chỉnh lại một chút…”
An Đức khoát tay, “Đối tượng mà sản phẩm lần này của chúng ta muốn hướng đến là đông đảo thanh niên, cho nên cần phải lựa chọn một người hình tượng nổi bật hơn nữa, làm cho người ta chỉ xem một lần đã cảm thấy kinh diễm, cô ta còn chưa đủ. Hơn nữa, trang điển quá đậm, có vẻ thành thục quá mức so với tuổi tác của bản thân, nhìn không ra một chút hương vị tuổi trẻ.”
Người phụ trách nghẹn lời, lẳng lặng quay đầu nhìn màn hình, nếu hắn nhớ không lầm, nữ người mẫu này sở dĩ được An Đức chọn cũng là bởi vì vẻ ngoài xuất sắc, ở trong một đám người ứng cử, được An Đức liếc mắt một cái chọn trúng, hơn nữa, lúc quay phim, cố ý chỉ trang điểm sơ sài, kết quả vẫn bị An Đức ghét bỏ. Người phụ trách quay đầu, nước mắt chảy dài nhìn An Đức, “Thiếu đổng, vậy ngài có chọn được người nào phù hợp không?”
An Đức vừa muốn nói chuyện, di động đặt ở trên bàn rung rung dữ dội, anh có phần không kiên nhẫn cầm điện thoại, chỉ nhìn thoáng qua, liền thay đổi nét mặt, “Người thế nào phù hợp, đương nhiên cần người phụ trách cậu đi chọn, các người tự thảo luận trước đi, cuối cùng cho tôi kết quả, cứ như vậy, tan họp.”
Nói xong đứng lên, vừa tiếp điện thoại, vừa ra cửa phòng họp.
Có thể làm cho An Đức kích động như vậy cuộc gọi đương nhiên đến từ chính Sách Thiệu, An Đức khóe mắt ngậm cười nhận điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn, “A Thiệu, chuyện gì?”
“Ai mẹ nó cho anh kêu tôi như vậy!” từ trong điện thoại truyền ra một tiếng gầm rú của Sách Thiệu, tiếp theo, giọng điệu càng thêm dữ dội, “An Đức, nhà anh lớn như vậy, hạ nhân đều trốn đi đâu rồi, ông đây từ trên bậc thang té xuống, anh định để tự mình tôi bò đi bệnh viện sao?”
An Đức im lặng, anh buổi sáng ra khỏi nhà đặc biệt phân phó, nếu không có chuyện gì, đừng đi đằng trước làm phiền Sách Thiệu, nhưng không ngờ, Sách Thiệu tuổi gần ba mươi vậy mà có thể từ bậc thang lăn xuống, “Em cảm thấy thế nào? Tôi trở về ngay.” Trong thanh âm, mang theo lo lắng.
Sách Thiệu nằm trên mặt đất, giở giọng xem thường sâu sắc, “Hi vọng anh kịp trở về, gặp mặt tôi lần cuối.”
Vì thế, vào một ngày trong lúc đang làm việc thiếu đổng An gia xưa nay nghiêm túc có trách nhiệm, không chỉ vội vã kết thúc một hội nghị, hơn nữa còn chưa tới buổi trưa đã vội vội vàng vàng lái xe rời khỏi công ty, cũng không quay lại.