Sách Thiệu gần như đã quên An Đức rời đi khi nào, đầu chếch choáng, bất tri bất giác đã ngủ mất.
Hậu quả say rượu rất rõ ràng. Sách Thiệu bị đau đầu tỉnh, y ấn ấn huyệt Thái Dương, vùng vẫy ngồi dậy, trong thoáng chốc, nhìn thấy một người đứng trước giường mình, y sợ run vài giây, mới hồi phục lại tinh thần, “Cù Triết, sao anh ở đây?”
Cù Triết đứng ở trước giường, cúi đầu xuống nhìn Sách Thiệu, trong tay cầm một cái khăn ấm, trực tiếp thò qua, đắp lên trán Sách Thiệu, nhiệt độ ấm áp làm cho Sách Thiệu cảm thấy ý đau trên đầu hình như tán đi, y cố gắng tìm về lý trí của mình, “Tôi hỏi anh, sao anh ở đây?”
“Em hơi phát sốt.” Cù Triết rủ mi mắt, rót một ly nước, cầm mấy viên thuốc, đặt ở đầu giường, “Uống thuốc hạ sốt đi. Bây giờ thời tiết lạnh, sau này vẫn là mặc nhiều chút đi, rượu uống ít, thuốc cũng phải giảm.”
Sách Thiệu lấy khăn trên đầu, ném xuống đất, không chút do dự lấy một điếu thuốc, đặt ở bên môi, sau khi đốt, hút sâu một hơi, sau đó giương mắt, sóng lớn không sợ nhìn Cù Triết, “Đi ra ngoài.”
Cù Triết cầm ly nước, rủ tầm mắt che cảm xúc trong mắt, hắn khẽ cười cười, “Trước uống thuốc đi? Nếu không giảm sốt, lại sẽ nghiêm trọng.”
Sách Thiệu phun một ngụm khói, giữa sương khói lượn lờ, y nhìn mặt Cù Triết, chầm chậm lắc lắc đầu, sau đó thả chậm giọng điệu, chậm rãi trả lời, “Anh trở về đi.”
Cù Triết bưng ly nước, nửa ngày mới mở miệng, “Mẹ anh ngày hôm qua đến tìm em rồi sao?”
“Phải. Cho nên, tôi bây giờ càng không muốn nhìn thấy anh.” Sách Thiệu ngồi thẳng lên, cầm ly nước trong tay Cù Triết, lấy thuốc ở đầu giường, trực tiếp trút xuống, “Bây giờ, anh có thể đi rồi chứ?”
Cù Triết trực tiếp ngồi xuống bên giường, đặt ly nước trong tay Sách Thiệu ở đầu giường, sau đó cầm tay y, hắn nửa cúi đầu, “A Thiệu, chỉ lần này, em hãy vì anh, thử lại một lần, được không? Mẹ anh đáp ứng anh, chỉ cần, thu xếp chuyện của cậu anh, bà cũng sẽ không quấy nhiễu chuyện giữa chúng ta nữa, khi đó, anh sẽ ly hôn với Phong Nhã, sau đó, hai người chúng ta một lần nữa lại cùng một chỗ, lần này đây, anh tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.”
Sách Thiệu thở dài, “Cù Triết, bản thân anh không biết là thảm thương sao? Ở trong mắt mẹ anh, anh là một công cụ nối dõi tông đường? Là một lợi thế trao đổi?”
“Bất kể nói thế nào, bà là mẹ anh.” Cù Triết hơi hơi nhắm mắt lại, thấp giọng trả lời.
“Nhưng, bà không là mẹ tôi.” Sách Thiệu rút tay mình ra, chậm rãi mở miệng, “Cù Triết, có chuyện, anh hình như vẫn không hiểu rõ, chúng ta chia tay, chưa bao giờ là do quấy rối của mẹ anh, mà là bởi vì chính anh đối đoạn tình cảm này không có lòng tin. Hai người chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy, nhưng, đến cuối cùng, anh ngay cả mình có yêu thích tôi hay không cũng không biết.”
“A Thiệu, anh yêu ngươi, chúng ta cùng một chỗ nhiều năm như vậy, anh làm sao có thể không thương em, anh lúc ấy, chỉ là yếu đuối nhất thời, chỉ là không thấy rõ lòng mình, thế nhưng thời gian năm năm, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng quên em.” Cù Triết nhẹ nhàng mà nói, “Anh nhớ rõ mỗi một chuyện chúng ta cùng một chỗ, nhớ rõ ngày tuyết kia, nụ hôn ngây ngô của chúng ta ở sân thể dục trường học, nhớ rõ sau đó chúng ta cùng đi qua tất cả con đường. Ngày 14 tháng 11 hàng năm, anh đều sẽ trở lại trấn Vân Dĩ, đứng ở sân thể dục trường học chờ em.”
Ngày 14 tháng 11.
Sách Thiệu lặng đi một chút, đó là ngày bọn họ xác nhận cùng một chỗ, khi đó, bọn họ mới lớp mười hai, mà hiện tại, chỉ chớp mắt, vậy mà đã qua mười năm rồi.
Mười năm trước, cái ngày tuyết lớn đầy trời kia.
Khi đó, Cù Triết đã bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm Sách Thiệu đối với mình, thậm chí thỉnh thoảng đáp lại. Nhưng đối Cù Triết mà nói, muốn chấp nhận sự thật mình thích một nam sinh, chứng thật là có chút khó khăn. Sách Thiệu cũng biết, cho nên cũng không thúc ép, hai người có thể duy trì quan hệ như vậy, y đã đủ thỏa mãn.
Ngày hôm sau là sinh nhật của một người bạn thân, đúng vào kỳ nghỉ, mấy nam sinh tìm cái quán cơm nhỏ, cùng nhau ăn cơm, uống rượu, chỉ xem là phóng túng thời cấp ba. Sau khi ăn xong trời đã tối rồi, mới tháng mười một, nhưng thị trấn nhỏ nằm ở Đông Bắc, đã lưu loát tung bay bông tuyết.
Sách Thiệu bởi vì dạ dày luôn luôn không khỏe, không uống rượu, nhìn bông tuyết đầy trời, lại cảm giác bản thân ngà ngà, đột nhiên kéo tay Cù Triết lại, mỉm cười, “Mình không muốn về nhà sớm như vậy, chúng ta đi dạo đi.”
Khuôn mặt tươi cười của Cù Triết dưới đèn đường mờ nhạt hết sức dịu dàng, hắn gật gật đầu, hai người cứ sóng vai dọc theo đường lộ đi tiếp. Bất tri bất giác, đã đi tới trường học, bởi vì kỳ nghỉ, trong trường học cơ bản không có người, sân trường huyên náo ngày trước giờ phút này trở nên vô cùng yên lặng, Sách Thiệu dừng bước ở cửa trường học, “Chúng ta đi vào trong đi.”
Cù Triết như cũ gật đầu, “Được.”
Dọc theo con đường phía trước căn tin đi thẳng vào bên trong, trên đường đã tích tụ không ít tuyết, dẫm lên, thanh âm phát ra trong bóng đêm yên lặng có vẻ vô cùng rõ ràng. Sách Thiệu nghiêng đầu, nhìn Cù Triết, hắn đội mũ phía sau quần áo lên đầu, che bông tuyết tung bay, một bàn tay cắm vào túi, mà một bên tay gần Sách Thiệu thì tự nhiên rũ xuống bên cạnh, chỉ cần Sách Thiệu động động ngón tay, thì có thể đụng được.
Sách Thiệu cảm giác lòng bàn tay mình cũng thấm ướt mồ hôi, đọng lại ở trên tay, làm cho tay trở nên lạnh hơn, y nhịn không được giơ tay lên, đặt bên miệng, nhè nhẹ hà hơi thổi khí. Cù Triết nghiêng đầu nhìn y một cái, đột nhiên đưa tay ra, bao chặt hai tay y, ngón tay Sách Thiệu thon dài mảnh khảnh, đặt ở trong tay Cù Triết lại cảm thấy hết sức thích hợp.
Cù Triết thay Sách Thiệu hà hơi thổi khí, nắm chặt tay y, nhịn không được cảm khái, “Tay thực lạnh.”
Sách Thiệu giương mắt nhìn hắn, Cù Triết cười cười, con mắt lấp lánh, thoạt nhìn, hết sức dịu dàng. Hắn dắt tay Sách Thiệu tới gần phía mình, trực tiếp nhét vào túi mình, tiếp theo dặn dò, ” tay kia cũng đặt trong túi.”
Sách Thiệu im lặng nhìn hắn, sau đó gật đầu, “được.”
Vì thế hai người cứ như vậy nắm tay, xuyên qua đường nhỏ, đi tới sân thể dục nhỏ phía sau ở giữa hai dãy phòng học. Bởi vì kỳ nghỉ, trong dãy phòng học đều tắt đèn, sân thể dục nhỏ chỉ có đèn đường già cỗi bắn ra ánh sáng lờ mờ. Hai người kìm lòng không đậu, đã dừng bước chân lại.
Sách Thiệu cảm giác cái tay được Cù Triết nắm thấm ra mồ hôi, bởi vì không dám động, cả bàn tay đều có chút tê dại. Y rút tay ra, giật giật, nhìn thấy Cù Triết nhìn mình mỉm cười, đột nhiên nổi lên lòng chơi đùa, ngồi □, nắm quả tuyết cầu dưới đất, cười như muốn nhét vào cổ Cù Triết.
Cù Triết cười né tránh, hai người đuổi đuổi chạy chạy, náo loạn lên, Sách Thiệu ném tuyết cầu qua một bên, nhào qua ôm chặt cổ Cù Triết, muốn kéo ngã, Cù Triết một chút không đứng vững, trực tiếp té xuống ngửa mặt lên trời, Sách Thiệu đứng ở phía sau hắn cũng bị trượt theo, hai người ngã ở trong tuyết, Sách Thiệu cảm thấy gáy của mình nặng nề đập xuống đất, trước mắt tối tăm một trận.
Cù Triết bò dậy trước, kéo Sách Thiệu lo lắng hỏi, “A Thiệu, cậu không sao chứ?”
Sách Thiệu nửa ngày mới lấy tinh thần lại, ấn ấn gáy ngọ ngoạy ngồi dậy, “Không sao, chính là dập đầu một cái.”
Cù Triết kéo tay Sách Thiệu, lôi y lên, hai người nhìn nhau không nói gì, sau một lúc lâu, đột nhiên cùng nhau nở nụ cười, Sách Thiệu ấn ấn đầu mình, đối lại ánh mắt Cù Triết, Cù Triết đột nhiên dừng cười, nhẹ nhàng mà mở miệng, “A Thiệu, mình có thể hôn cậu không?”
Sách Thiệu cảm giác đầu mình nhất định là bị đụng hư rồi, y ấn đầu, có chút mờ mịt nhìn Cù Triết, miệng mở rộng, “A?”
Cù Triết nhìn y, đột nhiên lắc lắc đầu, có chút tự trách lầm bầm nói, “Không được, bây giờ không thể.” Nói xong, xoay người tiếp tục đi về trước.
Sách Thiệu còn bụm đầu mình, đột nhiên kịp phản ứng Cù Triết vừa mới nói cái gì, chậm rì rì đi về phía trước vài bước, có chút hối hận nói thầm, “Mình cũng không nói không thể a?”
Cù Triết phía trước đột nhiên dừng bước lại, xoay người, ngay sau đó, thì trực tiếp hôn xuống.
Sách Thiệu ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chờ lúc y phục hồi tinh thần lại, Cù Triết đã buông ra, có chút ngượng ngùng nhìn y, “Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm gì.”
Sách Thiệu từ từ giãn khóe mắt, khóe môi cũng cong lên, ban nãy, nam sinh y thích, hôn y?
Không đợi Sách Thiệu kịp phản ứng, Cù Triết đột nhiên ngồi xổm trên mặt tuyết, ngửa đầu nhìn Sách Thiệu, mang theo một ít ý tứ lấp liếm mở miệng, “A Thiệu, bây giờ đổi em hôn anh.”
Sách Thiệu chưa bao giờ thấy Cù Triết như vậy, mang theo ý tứ làm nũng, có hơi ngượng ngùng, Cù Triết chỉ thuộc về một mình y. Y chầm chậm vươn tay, sờ sờ mặt Cù Triết, cúi đầu xuống, đối diện ánh mắt lấp lánh của hắn, ở trong đó, mang theo rõ ràng chờ mong.
Sách Thiệu nhấc mũ của Cù Triết cên, lộ ra trán hắn, tóc mái phía trước vì đội mũ có chút rối bời, Sách Thiệu đưa tay chầm chậm vuốt ve, hơi hơi giương khóe môi, sau đó trực tiếp hôn lên môi Cù Triết.
Không giống tiếp xúc mang tính thăm dò vừa nãy, nụ hôn này, rõ ràng càng thêm lưu luyến. Cù Triết đứng lên, ôm Sách Thiệu, chầm chậm làm sâu thêm nụ hôn này. Hai người đều không có kinh nghiệm gì, cẩn thận thăm dò, nhẹ nhàng liếm láp, đều là dựa vào bản năng. Bởi vì chênh lệch chiều cao, Sách Thiệu gần như tựa hờ vào trên người Cù Triết, cảm giác nhiệt độ cơ thể ấm áp, cùng hơi thở của đối phương, phả vào mặt.
Hai người quen biết đến nay, chưa từng có thân mật như thế, mà lúc này, Sách Thiệu rõ ràng, Cù Triết đối với đoạn cảm tình này luôn luôn bị động tránh né, rốt cục, cho y câu trả lời.
Sách Thiệu từ từ mở mắt ra, nhìn Cù Triết hiện tại trước mắt, người trước mắt này, từng là người y yêu nhất, là người ngay cả hôn môi cũng phải dè dặt được y đồng ý, là người cẩn thận che chở, đủ loại chăm sóc y, thế nhưng người này, không bao giờ là người trước kia nữa.
Sách Thiệu cảm thấy nhất định là do mình phát sốt, nước mắt đột nhiên cứ từ trong vành mắt tuôn ra, y không ngừng lắc đầu, rốt cục chậm rãi thở dài, “Cù Triết, chuyện xưa nhắc lại, lại có ý gì đây?”
Sách Thiệu gần như đã quên An Đức rời đi khi nào, đầu chếch choáng, bất tri bất giác đã ngủ mất.
Hậu quả say rượu rất rõ ràng. Sách Thiệu bị đau đầu tỉnh, y ấn ấn huyệt Thái Dương, vùng vẫy ngồi dậy, trong thoáng chốc, nhìn thấy một người đứng trước giường mình, y sợ run vài giây, mới hồi phục lại tinh thần, “Cù Triết, sao anh ở đây?”
Cù Triết đứng ở trước giường, cúi đầu xuống nhìn Sách Thiệu, trong tay cầm một cái khăn ấm, trực tiếp thò qua, đắp lên trán Sách Thiệu, nhiệt độ ấm áp làm cho Sách Thiệu cảm thấy ý đau trên đầu hình như tán đi, y cố gắng tìm về lý trí của mình, “Tôi hỏi anh, sao anh ở đây?”
“Em hơi phát sốt.” Cù Triết rủ mi mắt, rót một ly nước, cầm mấy viên thuốc, đặt ở đầu giường, “Uống thuốc hạ sốt đi. Bây giờ thời tiết lạnh, sau này vẫn là mặc nhiều chút đi, rượu uống ít, thuốc cũng phải giảm.”
Sách Thiệu lấy khăn trên đầu, ném xuống đất, không chút do dự lấy một điếu thuốc, đặt ở bên môi, sau khi đốt, hút sâu một hơi, sau đó giương mắt, sóng lớn không sợ nhìn Cù Triết, “Đi ra ngoài.”
Cù Triết cầm ly nước, rủ tầm mắt che cảm xúc trong mắt, hắn khẽ cười cười, “Trước uống thuốc đi? Nếu không giảm sốt, lại sẽ nghiêm trọng.”
Sách Thiệu phun một ngụm khói, giữa sương khói lượn lờ, y nhìn mặt Cù Triết, chầm chậm lắc lắc đầu, sau đó thả chậm giọng điệu, chậm rãi trả lời, “Anh trở về đi.”
Cù Triết bưng ly nước, nửa ngày mới mở miệng, “Mẹ anh ngày hôm qua đến tìm em rồi sao?”
“Phải. Cho nên, tôi bây giờ càng không muốn nhìn thấy anh.” Sách Thiệu ngồi thẳng lên, cầm ly nước trong tay Cù Triết, lấy thuốc ở đầu giường, trực tiếp trút xuống, “Bây giờ, anh có thể đi rồi chứ?”
Cù Triết trực tiếp ngồi xuống bên giường, đặt ly nước trong tay Sách Thiệu ở đầu giường, sau đó cầm tay y, hắn nửa cúi đầu, “A Thiệu, chỉ lần này, em hãy vì anh, thử lại một lần, được không? Mẹ anh đáp ứng anh, chỉ cần, thu xếp chuyện của cậu anh, bà cũng sẽ không quấy nhiễu chuyện giữa chúng ta nữa, khi đó, anh sẽ ly hôn với Phong Nhã, sau đó, hai người chúng ta một lần nữa lại cùng một chỗ, lần này đây, anh tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.”
Sách Thiệu thở dài, “Cù Triết, bản thân anh không biết là thảm thương sao? Ở trong mắt mẹ anh, anh là một công cụ nối dõi tông đường? Là một lợi thế trao đổi?”
“Bất kể nói thế nào, bà là mẹ anh.” Cù Triết hơi hơi nhắm mắt lại, thấp giọng trả lời.
“Nhưng, bà không là mẹ tôi.” Sách Thiệu rút tay mình ra, chậm rãi mở miệng, “Cù Triết, có chuyện, anh hình như vẫn không hiểu rõ, chúng ta chia tay, chưa bao giờ là do quấy rối của mẹ anh, mà là bởi vì chính anh đối đoạn tình cảm này không có lòng tin. Hai người chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy, nhưng, đến cuối cùng, anh ngay cả mình có yêu thích tôi hay không cũng không biết.”
“A Thiệu, anh yêu ngươi, chúng ta cùng một chỗ nhiều năm như vậy, anh làm sao có thể không thương em, anh lúc ấy, chỉ là yếu đuối nhất thời, chỉ là không thấy rõ lòng mình, thế nhưng thời gian năm năm, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng quên em.” Cù Triết nhẹ nhàng mà nói, “Anh nhớ rõ mỗi một chuyện chúng ta cùng một chỗ, nhớ rõ ngày tuyết kia, nụ hôn ngây ngô của chúng ta ở sân thể dục trường học, nhớ rõ sau đó chúng ta cùng đi qua tất cả con đường. Ngày tháng hàng năm, anh đều sẽ trở lại trấn Vân Dĩ, đứng ở sân thể dục trường học chờ em.”
Ngày tháng .
Sách Thiệu lặng đi một chút, đó là ngày bọn họ xác nhận cùng một chỗ, khi đó, bọn họ mới lớp mười hai, mà hiện tại, chỉ chớp mắt, vậy mà đã qua mười năm rồi.
Mười năm trước, cái ngày tuyết lớn đầy trời kia.
Khi đó, Cù Triết đã bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm Sách Thiệu đối với mình, thậm chí thỉnh thoảng đáp lại. Nhưng đối Cù Triết mà nói, muốn chấp nhận sự thật mình thích một nam sinh, chứng thật là có chút khó khăn. Sách Thiệu cũng biết, cho nên cũng không thúc ép, hai người có thể duy trì quan hệ như vậy, y đã đủ thỏa mãn.
Ngày hôm sau là sinh nhật của một người bạn thân, đúng vào kỳ nghỉ, mấy nam sinh tìm cái quán cơm nhỏ, cùng nhau ăn cơm, uống rượu, chỉ xem là phóng túng thời cấp ba. Sau khi ăn xong trời đã tối rồi, mới tháng mười một, nhưng thị trấn nhỏ nằm ở Đông Bắc, đã lưu loát tung bay bông tuyết.
Sách Thiệu bởi vì dạ dày luôn luôn không khỏe, không uống rượu, nhìn bông tuyết đầy trời, lại cảm giác bản thân ngà ngà, đột nhiên kéo tay Cù Triết lại, mỉm cười, “Mình không muốn về nhà sớm như vậy, chúng ta đi dạo đi.”
Khuôn mặt tươi cười của Cù Triết dưới đèn đường mờ nhạt hết sức dịu dàng, hắn gật gật đầu, hai người cứ sóng vai dọc theo đường lộ đi tiếp. Bất tri bất giác, đã đi tới trường học, bởi vì kỳ nghỉ, trong trường học cơ bản không có người, sân trường huyên náo ngày trước giờ phút này trở nên vô cùng yên lặng, Sách Thiệu dừng bước ở cửa trường học, “Chúng ta đi vào trong đi.”
Cù Triết như cũ gật đầu, “Được.”
Dọc theo con đường phía trước căn tin đi thẳng vào bên trong, trên đường đã tích tụ không ít tuyết, dẫm lên, thanh âm phát ra trong bóng đêm yên lặng có vẻ vô cùng rõ ràng. Sách Thiệu nghiêng đầu, nhìn Cù Triết, hắn đội mũ phía sau quần áo lên đầu, che bông tuyết tung bay, một bàn tay cắm vào túi, mà một bên tay gần Sách Thiệu thì tự nhiên rũ xuống bên cạnh, chỉ cần Sách Thiệu động động ngón tay, thì có thể đụng được.
Sách Thiệu cảm giác lòng bàn tay mình cũng thấm ướt mồ hôi, đọng lại ở trên tay, làm cho tay trở nên lạnh hơn, y nhịn không được giơ tay lên, đặt bên miệng, nhè nhẹ hà hơi thổi khí. Cù Triết nghiêng đầu nhìn y một cái, đột nhiên đưa tay ra, bao chặt hai tay y, ngón tay Sách Thiệu thon dài mảnh khảnh, đặt ở trong tay Cù Triết lại cảm thấy hết sức thích hợp.
Cù Triết thay Sách Thiệu hà hơi thổi khí, nắm chặt tay y, nhịn không được cảm khái, “Tay thực lạnh.”
Sách Thiệu giương mắt nhìn hắn, Cù Triết cười cười, con mắt lấp lánh, thoạt nhìn, hết sức dịu dàng. Hắn dắt tay Sách Thiệu tới gần phía mình, trực tiếp nhét vào túi mình, tiếp theo dặn dò, ” tay kia cũng đặt trong túi.”
Sách Thiệu im lặng nhìn hắn, sau đó gật đầu, “được.”
Vì thế hai người cứ như vậy nắm tay, xuyên qua đường nhỏ, đi tới sân thể dục nhỏ phía sau ở giữa hai dãy phòng học. Bởi vì kỳ nghỉ, trong dãy phòng học đều tắt đèn, sân thể dục nhỏ chỉ có đèn đường già cỗi bắn ra ánh sáng lờ mờ. Hai người kìm lòng không đậu, đã dừng bước chân lại.
Sách Thiệu cảm giác cái tay được Cù Triết nắm thấm ra mồ hôi, bởi vì không dám động, cả bàn tay đều có chút tê dại. Y rút tay ra, giật giật, nhìn thấy Cù Triết nhìn mình mỉm cười, đột nhiên nổi lên lòng chơi đùa, ngồi □, nắm quả tuyết cầu dưới đất, cười như muốn nhét vào cổ Cù Triết.
Cù Triết cười né tránh, hai người đuổi đuổi chạy chạy, náo loạn lên, Sách Thiệu ném tuyết cầu qua một bên, nhào qua ôm chặt cổ Cù Triết, muốn kéo ngã, Cù Triết một chút không đứng vững, trực tiếp té xuống ngửa mặt lên trời, Sách Thiệu đứng ở phía sau hắn cũng bị trượt theo, hai người ngã ở trong tuyết, Sách Thiệu cảm thấy gáy của mình nặng nề đập xuống đất, trước mắt tối tăm một trận.
Cù Triết bò dậy trước, kéo Sách Thiệu lo lắng hỏi, “A Thiệu, cậu không sao chứ?”
Sách Thiệu nửa ngày mới lấy tinh thần lại, ấn ấn gáy ngọ ngoạy ngồi dậy, “Không sao, chính là dập đầu một cái.”
Cù Triết kéo tay Sách Thiệu, lôi y lên, hai người nhìn nhau không nói gì, sau một lúc lâu, đột nhiên cùng nhau nở nụ cười, Sách Thiệu ấn ấn đầu mình, đối lại ánh mắt Cù Triết, Cù Triết đột nhiên dừng cười, nhẹ nhàng mà mở miệng, “A Thiệu, mình có thể hôn cậu không?”
Sách Thiệu cảm giác đầu mình nhất định là bị đụng hư rồi, y ấn đầu, có chút mờ mịt nhìn Cù Triết, miệng mở rộng, “A?”
Cù Triết nhìn y, đột nhiên lắc lắc đầu, có chút tự trách lầm bầm nói, “Không được, bây giờ không thể.” Nói xong, xoay người tiếp tục đi về trước.
Sách Thiệu còn bụm đầu mình, đột nhiên kịp phản ứng Cù Triết vừa mới nói cái gì, chậm rì rì đi về phía trước vài bước, có chút hối hận nói thầm, “Mình cũng không nói không thể a?”
Cù Triết phía trước đột nhiên dừng bước lại, xoay người, ngay sau đó, thì trực tiếp hôn xuống.
Sách Thiệu ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chờ lúc y phục hồi tinh thần lại, Cù Triết đã buông ra, có chút ngượng ngùng nhìn y, “Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm gì.”
Sách Thiệu từ từ giãn khóe mắt, khóe môi cũng cong lên, ban nãy, nam sinh y thích, hôn y?
Không đợi Sách Thiệu kịp phản ứng, Cù Triết đột nhiên ngồi xổm trên mặt tuyết, ngửa đầu nhìn Sách Thiệu, mang theo một ít ý tứ lấp liếm mở miệng, “A Thiệu, bây giờ đổi em hôn anh.”
Sách Thiệu chưa bao giờ thấy Cù Triết như vậy, mang theo ý tứ làm nũng, có hơi ngượng ngùng, Cù Triết chỉ thuộc về một mình y. Y chầm chậm vươn tay, sờ sờ mặt Cù Triết, cúi đầu xuống, đối diện ánh mắt lấp lánh của hắn, ở trong đó, mang theo rõ ràng chờ mong.
Sách Thiệu nhấc mũ của Cù Triết cên, lộ ra trán hắn, tóc mái phía trước vì đội mũ có chút rối bời, Sách Thiệu đưa tay chầm chậm vuốt ve, hơi hơi giương khóe môi, sau đó trực tiếp hôn lên môi Cù Triết.
Không giống tiếp xúc mang tính thăm dò vừa nãy, nụ hôn này, rõ ràng càng thêm lưu luyến. Cù Triết đứng lên, ôm Sách Thiệu, chầm chậm làm sâu thêm nụ hôn này. Hai người đều không có kinh nghiệm gì, cẩn thận thăm dò, nhẹ nhàng liếm láp, đều là dựa vào bản năng. Bởi vì chênh lệch chiều cao, Sách Thiệu gần như tựa hờ vào trên người Cù Triết, cảm giác nhiệt độ cơ thể ấm áp, cùng hơi thở của đối phương, phả vào mặt.
Hai người quen biết đến nay, chưa từng có thân mật như thế, mà lúc này, Sách Thiệu rõ ràng, Cù Triết đối với đoạn cảm tình này luôn luôn bị động tránh né, rốt cục, cho y câu trả lời.
Sách Thiệu từ từ mở mắt ra, nhìn Cù Triết hiện tại trước mắt, người trước mắt này, từng là người y yêu nhất, là người ngay cả hôn môi cũng phải dè dặt được y đồng ý, là người cẩn thận che chở, đủ loại chăm sóc y, thế nhưng người này, không bao giờ là người trước kia nữa.
Sách Thiệu cảm thấy nhất định là do mình phát sốt, nước mắt đột nhiên cứ từ trong vành mắt tuôn ra, y không ngừng lắc đầu, rốt cục chậm rãi thở dài, “Cù Triết, chuyện xưa nhắc lại, lại có ý gì đây?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sách Thiệu gần như đã quên An Đức rời đi khi nào, đầu chếch choáng, bất tri bất giác đã ngủ mất.
Hậu quả say rượu rất rõ ràng. Sách Thiệu bị đau đầu tỉnh, y ấn ấn huyệt Thái Dương, vùng vẫy ngồi dậy, trong thoáng chốc, nhìn thấy một người đứng trước giường mình, y sợ run vài giây, mới hồi phục lại tinh thần, “Cù Triết, sao anh ở đây?”
Cù Triết đứng ở trước giường, cúi đầu xuống nhìn Sách Thiệu, trong tay cầm một cái khăn ấm, trực tiếp thò qua, đắp lên trán Sách Thiệu, nhiệt độ ấm áp làm cho Sách Thiệu cảm thấy ý đau trên đầu hình như tán đi, y cố gắng tìm về lý trí của mình, “Tôi hỏi anh, sao anh ở đây?”
“Em hơi phát sốt.” Cù Triết rủ mi mắt, rót một ly nước, cầm mấy viên thuốc, đặt ở đầu giường, “Uống thuốc hạ sốt đi. Bây giờ thời tiết lạnh, sau này vẫn là mặc nhiều chút đi, rượu uống ít, thuốc cũng phải giảm.”
Sách Thiệu lấy khăn trên đầu, ném xuống đất, không chút do dự lấy một điếu thuốc, đặt ở bên môi, sau khi đốt, hút sâu một hơi, sau đó giương mắt, sóng lớn không sợ nhìn Cù Triết, “Đi ra ngoài.”
Cù Triết cầm ly nước, rủ tầm mắt che cảm xúc trong mắt, hắn khẽ cười cười, “Trước uống thuốc đi? Nếu không giảm sốt, lại sẽ nghiêm trọng.”
Sách Thiệu phun một ngụm khói, giữa sương khói lượn lờ, y nhìn mặt Cù Triết, chầm chậm lắc lắc đầu, sau đó thả chậm giọng điệu, chậm rãi trả lời, “Anh trở về đi.”
Cù Triết bưng ly nước, nửa ngày mới mở miệng, “Mẹ anh ngày hôm qua đến tìm em rồi sao?”
“Phải. Cho nên, tôi bây giờ càng không muốn nhìn thấy anh.” Sách Thiệu ngồi thẳng lên, cầm ly nước trong tay Cù Triết, lấy thuốc ở đầu giường, trực tiếp trút xuống, “Bây giờ, anh có thể đi rồi chứ?”
Cù Triết trực tiếp ngồi xuống bên giường, đặt ly nước trong tay Sách Thiệu ở đầu giường, sau đó cầm tay y, hắn nửa cúi đầu, “A Thiệu, chỉ lần này, em hãy vì anh, thử lại một lần, được không? Mẹ anh đáp ứng anh, chỉ cần, thu xếp chuyện của cậu anh, bà cũng sẽ không quấy nhiễu chuyện giữa chúng ta nữa, khi đó, anh sẽ ly hôn với Phong Nhã, sau đó, hai người chúng ta một lần nữa lại cùng một chỗ, lần này đây, anh tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.”
Sách Thiệu thở dài, “Cù Triết, bản thân anh không biết là thảm thương sao? Ở trong mắt mẹ anh, anh là một công cụ nối dõi tông đường? Là một lợi thế trao đổi?”
“Bất kể nói thế nào, bà là mẹ anh.” Cù Triết hơi hơi nhắm mắt lại, thấp giọng trả lời.
“Nhưng, bà không là mẹ tôi.” Sách Thiệu rút tay mình ra, chậm rãi mở miệng, “Cù Triết, có chuyện, anh hình như vẫn không hiểu rõ, chúng ta chia tay, chưa bao giờ là do quấy rối của mẹ anh, mà là bởi vì chính anh đối đoạn tình cảm này không có lòng tin. Hai người chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy, nhưng, đến cuối cùng, anh ngay cả mình có yêu thích tôi hay không cũng không biết.”
“A Thiệu, anh yêu ngươi, chúng ta cùng một chỗ nhiều năm như vậy, anh làm sao có thể không thương em, anh lúc ấy, chỉ là yếu đuối nhất thời, chỉ là không thấy rõ lòng mình, thế nhưng thời gian năm năm, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng quên em.” Cù Triết nhẹ nhàng mà nói, “Anh nhớ rõ mỗi một chuyện chúng ta cùng một chỗ, nhớ rõ ngày tuyết kia, nụ hôn ngây ngô của chúng ta ở sân thể dục trường học, nhớ rõ sau đó chúng ta cùng đi qua tất cả con đường. Ngày 14 tháng 11 hàng năm, anh đều sẽ trở lại trấn Vân Dĩ, đứng ở sân thể dục trường học chờ em.”
Ngày 14 tháng 11.
Sách Thiệu lặng đi một chút, đó là ngày bọn họ xác nhận cùng một chỗ, khi đó, bọn họ mới lớp mười hai, mà hiện tại, chỉ chớp mắt, vậy mà đã qua mười năm rồi.
Mười năm trước, cái ngày tuyết lớn đầy trời kia.
Khi đó, Cù Triết đã bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm Sách Thiệu đối với mình, thậm chí thỉnh thoảng đáp lại. Nhưng đối Cù Triết mà nói, muốn chấp nhận sự thật mình thích một nam sinh, chứng thật là có chút khó khăn. Sách Thiệu cũng biết, cho nên cũng không thúc ép, hai người có thể duy trì quan hệ như vậy, y đã đủ thỏa mãn.
Ngày hôm sau là sinh nhật của một người bạn thân, đúng vào kỳ nghỉ, mấy nam sinh tìm cái quán cơm nhỏ, cùng nhau ăn cơm, uống rượu, chỉ xem là phóng túng thời cấp ba. Sau khi ăn xong trời đã tối rồi, mới tháng mười một, nhưng thị trấn nhỏ nằm ở Đông Bắc, đã lưu loát tung bay bông tuyết.
Sách Thiệu bởi vì dạ dày luôn luôn không khỏe, không uống rượu, nhìn bông tuyết đầy trời, lại cảm giác bản thân ngà ngà, đột nhiên kéo tay Cù Triết lại, mỉm cười, “Mình không muốn về nhà sớm như vậy, chúng ta đi dạo đi.”
Khuôn mặt tươi cười của Cù Triết dưới đèn đường mờ nhạt hết sức dịu dàng, hắn gật gật đầu, hai người cứ sóng vai dọc theo đường lộ đi tiếp. Bất tri bất giác, đã đi tới trường học, bởi vì kỳ nghỉ, trong trường học cơ bản không có người, sân trường huyên náo ngày trước giờ phút này trở nên vô cùng yên lặng, Sách Thiệu dừng bước ở cửa trường học, “Chúng ta đi vào trong đi.”
Cù Triết như cũ gật đầu, “Được.”
Dọc theo con đường phía trước căn tin đi thẳng vào bên trong, trên đường đã tích tụ không ít tuyết, dẫm lên, thanh âm phát ra trong bóng đêm yên lặng có vẻ vô cùng rõ ràng. Sách Thiệu nghiêng đầu, nhìn Cù Triết, hắn đội mũ phía sau quần áo lên đầu, che bông tuyết tung bay, một bàn tay cắm vào túi, mà một bên tay gần Sách Thiệu thì tự nhiên rũ xuống bên cạnh, chỉ cần Sách Thiệu động động ngón tay, thì có thể đụng được.
Sách Thiệu cảm giác lòng bàn tay mình cũng thấm ướt mồ hôi, đọng lại ở trên tay, làm cho tay trở nên lạnh hơn, y nhịn không được giơ tay lên, đặt bên miệng, nhè nhẹ hà hơi thổi khí. Cù Triết nghiêng đầu nhìn y một cái, đột nhiên đưa tay ra, bao chặt hai tay y, ngón tay Sách Thiệu thon dài mảnh khảnh, đặt ở trong tay Cù Triết lại cảm thấy hết sức thích hợp.
Cù Triết thay Sách Thiệu hà hơi thổi khí, nắm chặt tay y, nhịn không được cảm khái, “Tay thực lạnh.”
Sách Thiệu giương mắt nhìn hắn, Cù Triết cười cười, con mắt lấp lánh, thoạt nhìn, hết sức dịu dàng. Hắn dắt tay Sách Thiệu tới gần phía mình, trực tiếp nhét vào túi mình, tiếp theo dặn dò, ” tay kia cũng đặt trong túi.”
Sách Thiệu im lặng nhìn hắn, sau đó gật đầu, “được.”
Vì thế hai người cứ như vậy nắm tay, xuyên qua đường nhỏ, đi tới sân thể dục nhỏ phía sau ở giữa hai dãy phòng học. Bởi vì kỳ nghỉ, trong dãy phòng học đều tắt đèn, sân thể dục nhỏ chỉ có đèn đường già cỗi bắn ra ánh sáng lờ mờ. Hai người kìm lòng không đậu, đã dừng bước chân lại.
Sách Thiệu cảm giác cái tay được Cù Triết nắm thấm ra mồ hôi, bởi vì không dám động, cả bàn tay đều có chút tê dại. Y rút tay ra, giật giật, nhìn thấy Cù Triết nhìn mình mỉm cười, đột nhiên nổi lên lòng chơi đùa, ngồi □, nắm quả tuyết cầu dưới đất, cười như muốn nhét vào cổ Cù Triết.
Cù Triết cười né tránh, hai người đuổi đuổi chạy chạy, náo loạn lên, Sách Thiệu ném tuyết cầu qua một bên, nhào qua ôm chặt cổ Cù Triết, muốn kéo ngã, Cù Triết một chút không đứng vững, trực tiếp té xuống ngửa mặt lên trời, Sách Thiệu đứng ở phía sau hắn cũng bị trượt theo, hai người ngã ở trong tuyết, Sách Thiệu cảm thấy gáy của mình nặng nề đập xuống đất, trước mắt tối tăm một trận.
Cù Triết bò dậy trước, kéo Sách Thiệu lo lắng hỏi, “A Thiệu, cậu không sao chứ?”
Sách Thiệu nửa ngày mới lấy tinh thần lại, ấn ấn gáy ngọ ngoạy ngồi dậy, “Không sao, chính là dập đầu một cái.”
Cù Triết kéo tay Sách Thiệu, lôi y lên, hai người nhìn nhau không nói gì, sau một lúc lâu, đột nhiên cùng nhau nở nụ cười, Sách Thiệu ấn ấn đầu mình, đối lại ánh mắt Cù Triết, Cù Triết đột nhiên dừng cười, nhẹ nhàng mà mở miệng, “A Thiệu, mình có thể hôn cậu không?”
Sách Thiệu cảm giác đầu mình nhất định là bị đụng hư rồi, y ấn đầu, có chút mờ mịt nhìn Cù Triết, miệng mở rộng, “A?”
Cù Triết nhìn y, đột nhiên lắc lắc đầu, có chút tự trách lầm bầm nói, “Không được, bây giờ không thể.” Nói xong, xoay người tiếp tục đi về trước.
Sách Thiệu còn bụm đầu mình, đột nhiên kịp phản ứng Cù Triết vừa mới nói cái gì, chậm rì rì đi về phía trước vài bước, có chút hối hận nói thầm, “Mình cũng không nói không thể a?”
Cù Triết phía trước đột nhiên dừng bước lại, xoay người, ngay sau đó, thì trực tiếp hôn xuống.
Sách Thiệu ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chờ lúc y phục hồi tinh thần lại, Cù Triết đã buông ra, có chút ngượng ngùng nhìn y, “Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm gì.”
Sách Thiệu từ từ giãn khóe mắt, khóe môi cũng cong lên, ban nãy, nam sinh y thích, hôn y?
Không đợi Sách Thiệu kịp phản ứng, Cù Triết đột nhiên ngồi xổm trên mặt tuyết, ngửa đầu nhìn Sách Thiệu, mang theo một ít ý tứ lấp liếm mở miệng, “A Thiệu, bây giờ đổi em hôn anh.”
Sách Thiệu chưa bao giờ thấy Cù Triết như vậy, mang theo ý tứ làm nũng, có hơi ngượng ngùng, Cù Triết chỉ thuộc về một mình y. Y chầm chậm vươn tay, sờ sờ mặt Cù Triết, cúi đầu xuống, đối diện ánh mắt lấp lánh của hắn, ở trong đó, mang theo rõ ràng chờ mong.
Sách Thiệu nhấc mũ của Cù Triết cên, lộ ra trán hắn, tóc mái phía trước vì đội mũ có chút rối bời, Sách Thiệu đưa tay chầm chậm vuốt ve, hơi hơi giương khóe môi, sau đó trực tiếp hôn lên môi Cù Triết.
Không giống tiếp xúc mang tính thăm dò vừa nãy, nụ hôn này, rõ ràng càng thêm lưu luyến. Cù Triết đứng lên, ôm Sách Thiệu, chầm chậm làm sâu thêm nụ hôn này. Hai người đều không có kinh nghiệm gì, cẩn thận thăm dò, nhẹ nhàng liếm láp, đều là dựa vào bản năng. Bởi vì chênh lệch chiều cao, Sách Thiệu gần như tựa hờ vào trên người Cù Triết, cảm giác nhiệt độ cơ thể ấm áp, cùng hơi thở của đối phương, phả vào mặt.
Hai người quen biết đến nay, chưa từng có thân mật như thế, mà lúc này, Sách Thiệu rõ ràng, Cù Triết đối với đoạn cảm tình này luôn luôn bị động tránh né, rốt cục, cho y câu trả lời.
Sách Thiệu từ từ mở mắt ra, nhìn Cù Triết hiện tại trước mắt, người trước mắt này, từng là người y yêu nhất, là người ngay cả hôn môi cũng phải dè dặt được y đồng ý, là người cẩn thận che chở, đủ loại chăm sóc y, thế nhưng người này, không bao giờ là người trước kia nữa.
Sách Thiệu cảm thấy nhất định là do mình phát sốt, nước mắt đột nhiên cứ từ trong vành mắt tuôn ra, y không ngừng lắc đầu, rốt cục chậm rãi thở dài, “Cù Triết, chuyện xưa nhắc lại, lại có ý gì đây?”