Sau khi Sách Nhị gia ăn uống no đủ, thay cái áo thun màu đen rộng thùng thình liền mũ, thuận tay nhét quần lót vào cái túi rộng rãi, quay đầu lại nhìn An Đức một cái, chần chừ một chút, rốt cục mở miệng, “Tôi chuẩn bị đi rồi, một mình anh tự tiện đi, đừng quá lo người ngoài mà không để ý mình.”
“Anh cùng đi với em.” An Đức nói xong cầm chìa khóa, nhìn thoáng qua quần lót đang từ trong túi ló ra, “Em mang theo nó để làm chi?”
“Đi dạo mát, thuận tiện cho chị dâu một kinh hỉ.” Sách Thiệu lại cho quần lót ăn một hạt dưa, đột nhiên ngẩng đầu, “Sao anh cũng đi cùng tôi?”
“Em không phải đến chỗ Sách Trí sao? Anh vừa lúc tìm anh ta có việc, tiện đường chở em một đoạn.” An Đức mở cửa phòng, “Lúc này, không phải quá tiện để đón xe, em chẳng lẽ muốn đi bộ qua?”
Sách Thiệu đưa tay sờ sờ quần lót trong túi, rũ mi mắt, đi theo An Đức ra cửa.
An Đức thay Sách Thiệu mở cửa ghế phụ, mình vòng lại lên xe, Sách Thiệu còn cách kính nhìn anh một cái, trên mặt khẽ cười cười, không nói gì, cũng ngồi xuống, đóng cửa xe lại.
Lúc An Đức nhô người thắt dây an toàn cho Sách Thiệu, Sách Thiệu tựa lưng vào ghế, vẫn không nhúc nhích. Y móc quần lót trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay, nhìn nó dùng móng vuốt nhỏ nạy nhân hạt dưa để dành trong má, sau đó bắt đầu nhai. An Đức nhìn y cười cười, khởi động xe.
Sách Thiệu không ngẩng đầu, dùng dư quang khóe mắt nhìn An Đức bên cạnh lái xe. Không thể không nói, sườn mặt của người đàn ông này rất đẹp, nếu không phải làm thiếu đổng, anh hoàn toàn có thể dựa vào khuôn mặt này đi lăn lộn giới giải trí, tuyệt đối có thể bắt được không ít người. Lúc trước Sách Thiệu cũng chính bởi vì khuôn mặt này, nảy sinh thiện cảm, cảm thấy nếu cùng người này lên giường, ít nhất cũng không quá đáng ghét.
Nhưng bây giờ xem ra, chỉ lên giường dường như không thỏa mãn được đại thiếu gia này. Sách Thiệu nhiều năm qua vẫn ở bên ngoài, ngay cả chỗ Sách Trí cũng là thỉnh thoảng mới đi. Y đã quen một mình, đối với người không hiểu xuất hiện trong sinh hoạt này, quả thật là có một chút bài xích, nhưng lại không thể không nói, có sự xuất hiện của người này, cuộc sống của y đột nhiên phong phú.
Y một mình ăn cơm, một mình uống rượu, một mình dạo phố, mà bây giờ, tối thiểu, có người trò chuyện với y, có người làm cho cuộc sống của y dường như không hề cô đơn buồn chán như vậy.
Có lẽ bản thân thật là một mình quá lâu, cảm thấy trống rỗng rồi đi. Sách Thiệu tự giễu cười cười, nghiêng đầu nhìn An Đức một cái. Y có thể nhận, chỉ có thể đến nước này. Nhiều một chút nữa, y cho không nổi.
Trên đường xe không tính là nhiều, rất thuận lợi ra khỏi nội thành, tới đại trạch.
Quản gia thấy Sách Thiệu rất lễ độ tiếp đón, hơn nữa trực tiếp hồi báo, đại thiếu đang ở thư phòng.
Lên lầu đi đến cửa thư phòng, Sách Thiệu nâng tay gõ cửa một cái, thì đẩy cửa đi vào, Sách Trí đang ngồi ở trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn một xấp văn kiện, trên ghế sa lon bên cạnh, Diệp Thần đang ổ ở đó, cầm trong tay một quyển sách, chầm chậm lật xem.
Sách Thiệu nhìn Diệp Thần một cái, “Chị dâu anh có phải từ chức ở nhà chuyên tâm làm bà chủ hay không, thế nào cũng không thấy anh đi làm?”
Diệp Thần ngay cả mí mắt cũng không nâng, lười biếng mở miệng, “Sách Trí em đã nói với anh, nếu có rảnh phải dẫn em trai anh đi trị bệnh IQ.” Cậu buông sách, cầm lấy cái ly trên bàn Sách Thiệu chỉ nhìn lướt qua, cũng biết là cực phẩm, thong thả uống một ngụm trà, “Cậu cho là anh em các cậu không có cuối tuần, thì người khác cũng không có sao? Tôi cũng không phải xã hội đen.”
Sách Thiệu nghẹn lời, trì hoãn một hồi đột nhiên vẻ mặt tươi cười ngồi xuống bên cạnh Diệp Thần, “Chị dâu, em mang đến cho anh một thứ hay ho, muốn nhìn xem hay không?”
Diệp Thần tháo kính mắt xuống, dụi dụi mắt, ngẩng đầu hướng An Đức cười một cái, “Không cần khách sáo, mời ngồi.” Sau đó quay đầu, nhíu mày nhìn Sách Thiệu, “Cậu tùy tiện, nhưng tự gánh lấy hậu quả.”
Sách Thiệu trên mặt luôn luôn treo nụ cười, y cảm thấy, loại văn nhã như Diệp Thần này, nhìn rất giống người đàn ông khiết phích, nhất định rất không thích hamster. Cho nên, y vẻ mặt tươi cười đem quần lót ra, “chào hỏi bác hai của mày đi.”
Quần lót mở ánh mắt to đen nhìn Diệp Thần, Sách Thiệu như trong dự liệu nhìn thấy nụ cười của Diệp Thần bỗng nhiên ngưng một chút, không đợi y vui mừng, ngay sau đó Diệp Thần đã đỡ quần lót qua, trên mặt là nụ cười rất dịu dàng, dùng ngón tay cẩn thận sờ sờ đầu quần lót, cười nhìn Sách Thiệu, “Nó tên là gì?”
Sách Thiệu không ngờ trên mặt Diệp Thần vậy mà mang theo vui sướng rõ ràng, y nhất thời không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy An Đức phía sau lành lạnh mở miệng, “Quần lót.”
Diệp Thần ngẩng đầu, có chút thông cảm nhìn Sách Thiệu, “Rất xứng với IQ của cậu.”
Sách Thiệu liếc mắt, ngẩng đầu nhìn Sách Trí đang mỉm cười tựa vào ghế bành, nhìn về phía Diệp Thần trên mặt là dịu dàng rõ ràng, trong lòng không khỏi một trận ác hàn, người đàn ông này rõ ràng trọng sắc khinh em.
Trên mặt Diệp Thần hơi hơi tươi cười, nụ cười này làm cho Sách Trí rất nhanh mất hồn. Lần đầu tiên anh nhìn thấy chàng trai tuyệt vời này là ở trên toà án, mặt cậu không chút thay đổi, nói mấy câu khiến cho bị luật sư cáo á khẩu không trả lời được, tất cả trên người đều tỏa ra khí chất làm cho không ai có thể tới gần.
Sau đó anh chầm chậm tiếp xúc người này, từ từ hiểu biết người này, anh mới phát hiện, người này mặc dù một bộ dạng người sống chớ gần, mặc dù nói ra những lời hết sức ác độc, nhưng người này lại có một trái tim mềm mại.
Mọi cách quấn quýt, người này rốt cục thuộc về anh.
Sách Trí lấy lại tinh thần, buông văn kiện trong tay, đi đến bên sô pha, liếc qua Sách Thiệu một cái, Sách Thiệu tự giác xê dịch sang một bên, Sách Trí ngồi xuống bên cạnh Diệp Thần, ôm hờ bờ vai cậu, giương mắt nhìn Sách Thiệu, “Em hôm nay còn dẫn theo một người đến kiếm cơm? Muốn ăn cái gì tự mình xuống báo với quản gia.”
Sô pha cũng không đủ rộng rãi, nhất là ngồi cùng lúc bốn người đàn ông trưởng thành, Sách Thiệu gần như dựa vào trong lòng An Đức. Y động động, tìm một tư thế thoải mái nhất tựa vào trên ghế sa lon, nâng chân lên đặt ở trên bàn, thuận tay cầm cái ly Diệp Thần ban nãy dùng nhìn thoáng qua, giống như là thuận miệng nói, “thật ra hôm nay em qua đây là có chuyện tìm anh, nhờ anh giúp em hỏi thăm một người.”
Sách Trí giương mắt nhìn y, “Người nào?”
“Mấy ngày hôm trước có một người từ trấn Vân Dĩ tới, họ Vương, hình như là đụng người. Anh trong đội cảnh sát giao thông có người không, giúp em hỏi một chút rốt cuộc là tình huống gì.” Sách Thiệu vuốt vuốt cái ly trong tay, không chút để ý nói.
Lông mày Sách Trí từ từ nhướng lên, “Trấn Vân Dĩ tới, họ Vương? Là ai, sao anh không biết?”
Sách Thiệu chớp mí mắt một cái, “Một họ hàng của bạn học em, nhờ em giúp thu xếp chút.”
“Sao anh không biết em có bạn học quan hệ tốt như vậy, khiến em bằng lòng mở miệng với anh?” thanh âm của Sách Trí thoáng lạnh, “Sách Thiệu, em còn nhớ anh đã từng nói gì với em sao?”
Sách Thiệu vẫn không ngẩng đầu, y có thể cảm nhận được ánh mắt Sách Trí cứ khóa ở trên mặt mình, y bĩu bĩu khóe môi, “Anh nói rất nhiều, em làm sao biết anh nói câu nào?”
“A.” Sách Trí cười khẽ, “Nếu em muốn bị coi thường, một mình đi, đừng kéo anh xuống nước, anh đã từng nói với em, em trai của Sách Trí anh, sẽ không ngu ngốc hai lần ở trên người một người.”
“Cái gì gọi là ngu ngốc?” Sách Thiệu giương mắt, “Em chỉ là hỏi thăm một chút, anh có thể làm thì làm, không thể coi như xong.”
Diệp Thần vẫn cúi đầu chơi với quần lót đột nhiên ngẩng đầu lên, “Việc này thật ra cậu không cần hỏi thăm tôi có thể nói cho cậu biết.” Cậu nhét lại quần lót vào trong tay Sách Thiệu, đứng lên đi đến trước giá sách, chìa tay lấy một túi văn kiện đặt ở phía ngoài cùng xuống, “Kỳ thật chuyện này căn bản là không cần làm phiền ai, cũng khéo, vụ án này vừa lúc đưa đến tay tôi.” Cậu trở về trước sô pha, từ trong túi văn kiện lấy ra một xấp ảnh chụp, ném tới trên đùi Sách Thiệu “Cậu không phải muốn biết tình huống sao, tự mình nhìn xem.”
Sách Thiệu chỉ quét qua một tấm hình trên cùng, đã sửng sốt, một người nhìn không ra mặt mũi nằm ngửa dưới đất, dưới thân là một vũng máu, “Đây là…”
“Cậu thực cho rằng, chỉ là đụng người đơn giản như vậy sao?” Diệp Thần mang kính mắt vào, thản nhiên mở miệng, “Có đứa bé mới bảy tuổi, bà nội đón nó tan học về nhà, bà cháu hai người nắm tay qua đường, một chiếc xe giống như ngựa tháo cương vượt đèn đỏ đâm tới, người bà nhào thẳng qua che chở đứa bé dưới thân, chết ngay tại chỗ, đứa bé kia được đưa vào bệnh viện, bây giờ vẫn chưa tỉnh. Chuyện này vừa vặn do tôi chịu trách nhiệm công tố.”
Sách Thiệu úp tấm ảnh xuống bàn, nhắm lại mắt, không nói gì.
Sách Trí đột nhiên thở dài, chầm chậm mở miệng, “A Thiệu em biết không, khi xảy ra chuyện, thì mối tình đầu tình của em an vị ở trên ghế phụ, nó nhìn thấy toàn bộ, nó biết vị cậu say rượu điều khiển rốt cuộc làm cái gì, nhưng nó cái gì cũng không nói cho em biết, còn đương nhiên đến nhờ em giúp đỡ.”
Quần lót chơi đùa ở lòng bàn tay Sách Thiệu một hồi, đột nhiên hé miệng, thăm dò cắn cắn ngón tay Sách Thiệu. Sách Thiệu trầm mặc một hồi, đột nhiên giương lên nụ cười, “Anh xem xem các anh làm gì vậy, em chỉ là thuận miệng hỏi một chút, các anh chẳng lẽ thật sự cho rằng em sẽ vì người như thế xin các anh giúp đỡ sao?”
Diệp Thần thu ảnh chụp trở về, cũng khẽ cười cười, “Tôi cũng chỉ là thuận tiện cung cấp cho cậu một tý tình huống. Chuyện như vậy, đừng nói là cậu người khác, cho dù là cậu của cậu và Sách Trí, tôi cũng sẽ khiến cho hắn phải trả một giá lớn.”
Sách Thiệu gật đầu, “Ý em cũng vậy.” Y đặt quần lót lên bàn, nhìn nó chạy tới chạy lui, khẽ cười một cái, “Em đói bụng, hôm nay thật đúng là tới đây kiếm cơm.” Nói xong, đứng lên, “Em đi tìm quản gia.”
Sách Thiệu chầm chậm đi ra ngoài, cửa thư phòng từ từ đóng lại. Diệp Thần dần dần thu ý cười trên khóe miệng, cậu cúi đầu nhìn An Đức, “Xem ra, có một số việc phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng.”
An Đức vẫn trầm mặc không nói gật đầu, bờ môi như có như không cười, “Không sao, tôi có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn, tôi sẽ làm cho cậu ấy từng chút từng chút buông xuống tất cả những thứ không bỏ được.”
Sau khi Sách Nhị gia ăn uống no đủ, thay cái áo thun màu đen rộng thùng thình liền mũ, thuận tay nhét quần lót vào cái túi rộng rãi, quay đầu lại nhìn An Đức một cái, chần chừ một chút, rốt cục mở miệng, “Tôi chuẩn bị đi rồi, một mình anh tự tiện đi, đừng quá lo người ngoài mà không để ý mình.”
“Anh cùng đi với em.” An Đức nói xong cầm chìa khóa, nhìn thoáng qua quần lót đang từ trong túi ló ra, “Em mang theo nó để làm chi?”
“Đi dạo mát, thuận tiện cho chị dâu một kinh hỉ.” Sách Thiệu lại cho quần lót ăn một hạt dưa, đột nhiên ngẩng đầu, “Sao anh cũng đi cùng tôi?”
“Em không phải đến chỗ Sách Trí sao? Anh vừa lúc tìm anh ta có việc, tiện đường chở em một đoạn.” An Đức mở cửa phòng, “Lúc này, không phải quá tiện để đón xe, em chẳng lẽ muốn đi bộ qua?”
Sách Thiệu đưa tay sờ sờ quần lót trong túi, rũ mi mắt, đi theo An Đức ra cửa.
An Đức thay Sách Thiệu mở cửa ghế phụ, mình vòng lại lên xe, Sách Thiệu còn cách kính nhìn anh một cái, trên mặt khẽ cười cười, không nói gì, cũng ngồi xuống, đóng cửa xe lại.
Lúc An Đức nhô người thắt dây an toàn cho Sách Thiệu, Sách Thiệu tựa lưng vào ghế, vẫn không nhúc nhích. Y móc quần lót trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay, nhìn nó dùng móng vuốt nhỏ nạy nhân hạt dưa để dành trong má, sau đó bắt đầu nhai. An Đức nhìn y cười cười, khởi động xe.
Sách Thiệu không ngẩng đầu, dùng dư quang khóe mắt nhìn An Đức bên cạnh lái xe. Không thể không nói, sườn mặt của người đàn ông này rất đẹp, nếu không phải làm thiếu đổng, anh hoàn toàn có thể dựa vào khuôn mặt này đi lăn lộn giới giải trí, tuyệt đối có thể bắt được không ít người. Lúc trước Sách Thiệu cũng chính bởi vì khuôn mặt này, nảy sinh thiện cảm, cảm thấy nếu cùng người này lên giường, ít nhất cũng không quá đáng ghét.
Nhưng bây giờ xem ra, chỉ lên giường dường như không thỏa mãn được đại thiếu gia này. Sách Thiệu nhiều năm qua vẫn ở bên ngoài, ngay cả chỗ Sách Trí cũng là thỉnh thoảng mới đi. Y đã quen một mình, đối với người không hiểu xuất hiện trong sinh hoạt này, quả thật là có một chút bài xích, nhưng lại không thể không nói, có sự xuất hiện của người này, cuộc sống của y đột nhiên phong phú.
Y một mình ăn cơm, một mình uống rượu, một mình dạo phố, mà bây giờ, tối thiểu, có người trò chuyện với y, có người làm cho cuộc sống của y dường như không hề cô đơn buồn chán như vậy.
Có lẽ bản thân thật là một mình quá lâu, cảm thấy trống rỗng rồi đi. Sách Thiệu tự giễu cười cười, nghiêng đầu nhìn An Đức một cái. Y có thể nhận, chỉ có thể đến nước này. Nhiều một chút nữa, y cho không nổi.
Trên đường xe không tính là nhiều, rất thuận lợi ra khỏi nội thành, tới đại trạch.
Quản gia thấy Sách Thiệu rất lễ độ tiếp đón, hơn nữa trực tiếp hồi báo, đại thiếu đang ở thư phòng.
Lên lầu đi đến cửa thư phòng, Sách Thiệu nâng tay gõ cửa một cái, thì đẩy cửa đi vào, Sách Trí đang ngồi ở trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn một xấp văn kiện, trên ghế sa lon bên cạnh, Diệp Thần đang ổ ở đó, cầm trong tay một quyển sách, chầm chậm lật xem.
Sách Thiệu nhìn Diệp Thần một cái, “Chị dâu anh có phải từ chức ở nhà chuyên tâm làm bà chủ hay không, thế nào cũng không thấy anh đi làm?”
Diệp Thần ngay cả mí mắt cũng không nâng, lười biếng mở miệng, “Sách Trí em đã nói với anh, nếu có rảnh phải dẫn em trai anh đi trị bệnh IQ.” Cậu buông sách, cầm lấy cái ly trên bàn Sách Thiệu chỉ nhìn lướt qua, cũng biết là cực phẩm, thong thả uống một ngụm trà, “Cậu cho là anh em các cậu không có cuối tuần, thì người khác cũng không có sao? Tôi cũng không phải xã hội đen.”
Sách Thiệu nghẹn lời, trì hoãn một hồi đột nhiên vẻ mặt tươi cười ngồi xuống bên cạnh Diệp Thần, “Chị dâu, em mang đến cho anh một thứ hay ho, muốn nhìn xem hay không?”
Diệp Thần tháo kính mắt xuống, dụi dụi mắt, ngẩng đầu hướng An Đức cười một cái, “Không cần khách sáo, mời ngồi.” Sau đó quay đầu, nhíu mày nhìn Sách Thiệu, “Cậu tùy tiện, nhưng tự gánh lấy hậu quả.”
Sách Thiệu trên mặt luôn luôn treo nụ cười, y cảm thấy, loại văn nhã như Diệp Thần này, nhìn rất giống người đàn ông khiết phích, nhất định rất không thích hamster. Cho nên, y vẻ mặt tươi cười đem quần lót ra, “chào hỏi bác hai của mày đi.”
Quần lót mở ánh mắt to đen nhìn Diệp Thần, Sách Thiệu như trong dự liệu nhìn thấy nụ cười của Diệp Thần bỗng nhiên ngưng một chút, không đợi y vui mừng, ngay sau đó Diệp Thần đã đỡ quần lót qua, trên mặt là nụ cười rất dịu dàng, dùng ngón tay cẩn thận sờ sờ đầu quần lót, cười nhìn Sách Thiệu, “Nó tên là gì?”
Sách Thiệu không ngờ trên mặt Diệp Thần vậy mà mang theo vui sướng rõ ràng, y nhất thời không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy An Đức phía sau lành lạnh mở miệng, “Quần lót.”
Diệp Thần ngẩng đầu, có chút thông cảm nhìn Sách Thiệu, “Rất xứng với IQ của cậu.”
Sách Thiệu liếc mắt, ngẩng đầu nhìn Sách Trí đang mỉm cười tựa vào ghế bành, nhìn về phía Diệp Thần trên mặt là dịu dàng rõ ràng, trong lòng không khỏi một trận ác hàn, người đàn ông này rõ ràng trọng sắc khinh em.
Trên mặt Diệp Thần hơi hơi tươi cười, nụ cười này làm cho Sách Trí rất nhanh mất hồn. Lần đầu tiên anh nhìn thấy chàng trai tuyệt vời này là ở trên toà án, mặt cậu không chút thay đổi, nói mấy câu khiến cho bị luật sư cáo á khẩu không trả lời được, tất cả trên người đều tỏa ra khí chất làm cho không ai có thể tới gần.
Sau đó anh chầm chậm tiếp xúc người này, từ từ hiểu biết người này, anh mới phát hiện, người này mặc dù một bộ dạng người sống chớ gần, mặc dù nói ra những lời hết sức ác độc, nhưng người này lại có một trái tim mềm mại.
Mọi cách quấn quýt, người này rốt cục thuộc về anh.
Sách Trí lấy lại tinh thần, buông văn kiện trong tay, đi đến bên sô pha, liếc qua Sách Thiệu một cái, Sách Thiệu tự giác xê dịch sang một bên, Sách Trí ngồi xuống bên cạnh Diệp Thần, ôm hờ bờ vai cậu, giương mắt nhìn Sách Thiệu, “Em hôm nay còn dẫn theo một người đến kiếm cơm? Muốn ăn cái gì tự mình xuống báo với quản gia.”
Sô pha cũng không đủ rộng rãi, nhất là ngồi cùng lúc bốn người đàn ông trưởng thành, Sách Thiệu gần như dựa vào trong lòng An Đức. Y động động, tìm một tư thế thoải mái nhất tựa vào trên ghế sa lon, nâng chân lên đặt ở trên bàn, thuận tay cầm cái ly Diệp Thần ban nãy dùng nhìn thoáng qua, giống như là thuận miệng nói, “thật ra hôm nay em qua đây là có chuyện tìm anh, nhờ anh giúp em hỏi thăm một người.”
Sách Trí giương mắt nhìn y, “Người nào?”
“Mấy ngày hôm trước có một người từ trấn Vân Dĩ tới, họ Vương, hình như là đụng người. Anh trong đội cảnh sát giao thông có người không, giúp em hỏi một chút rốt cuộc là tình huống gì.” Sách Thiệu vuốt vuốt cái ly trong tay, không chút để ý nói.
Lông mày Sách Trí từ từ nhướng lên, “Trấn Vân Dĩ tới, họ Vương? Là ai, sao anh không biết?”
Sách Thiệu chớp mí mắt một cái, “Một họ hàng của bạn học em, nhờ em giúp thu xếp chút.”
“Sao anh không biết em có bạn học quan hệ tốt như vậy, khiến em bằng lòng mở miệng với anh?” thanh âm của Sách Trí thoáng lạnh, “Sách Thiệu, em còn nhớ anh đã từng nói gì với em sao?”
Sách Thiệu vẫn không ngẩng đầu, y có thể cảm nhận được ánh mắt Sách Trí cứ khóa ở trên mặt mình, y bĩu bĩu khóe môi, “Anh nói rất nhiều, em làm sao biết anh nói câu nào?”
“A.” Sách Trí cười khẽ, “Nếu em muốn bị coi thường, một mình đi, đừng kéo anh xuống nước, anh đã từng nói với em, em trai của Sách Trí anh, sẽ không ngu ngốc hai lần ở trên người một người.”
“Cái gì gọi là ngu ngốc?” Sách Thiệu giương mắt, “Em chỉ là hỏi thăm một chút, anh có thể làm thì làm, không thể coi như xong.”
Diệp Thần vẫn cúi đầu chơi với quần lót đột nhiên ngẩng đầu lên, “Việc này thật ra cậu không cần hỏi thăm tôi có thể nói cho cậu biết.” Cậu nhét lại quần lót vào trong tay Sách Thiệu, đứng lên đi đến trước giá sách, chìa tay lấy một túi văn kiện đặt ở phía ngoài cùng xuống, “Kỳ thật chuyện này căn bản là không cần làm phiền ai, cũng khéo, vụ án này vừa lúc đưa đến tay tôi.” Cậu trở về trước sô pha, từ trong túi văn kiện lấy ra một xấp ảnh chụp, ném tới trên đùi Sách Thiệu “Cậu không phải muốn biết tình huống sao, tự mình nhìn xem.”
Sách Thiệu chỉ quét qua một tấm hình trên cùng, đã sửng sốt, một người nhìn không ra mặt mũi nằm ngửa dưới đất, dưới thân là một vũng máu, “Đây là…”
“Cậu thực cho rằng, chỉ là đụng người đơn giản như vậy sao?” Diệp Thần mang kính mắt vào, thản nhiên mở miệng, “Có đứa bé mới bảy tuổi, bà nội đón nó tan học về nhà, bà cháu hai người nắm tay qua đường, một chiếc xe giống như ngựa tháo cương vượt đèn đỏ đâm tới, người bà nhào thẳng qua che chở đứa bé dưới thân, chết ngay tại chỗ, đứa bé kia được đưa vào bệnh viện, bây giờ vẫn chưa tỉnh. Chuyện này vừa vặn do tôi chịu trách nhiệm công tố.”
Sách Thiệu úp tấm ảnh xuống bàn, nhắm lại mắt, không nói gì.
Sách Trí đột nhiên thở dài, chầm chậm mở miệng, “A Thiệu em biết không, khi xảy ra chuyện, thì mối tình đầu tình của em an vị ở trên ghế phụ, nó nhìn thấy toàn bộ, nó biết vị cậu say rượu điều khiển rốt cuộc làm cái gì, nhưng nó cái gì cũng không nói cho em biết, còn đương nhiên đến nhờ em giúp đỡ.”
Quần lót chơi đùa ở lòng bàn tay Sách Thiệu một hồi, đột nhiên hé miệng, thăm dò cắn cắn ngón tay Sách Thiệu. Sách Thiệu trầm mặc một hồi, đột nhiên giương lên nụ cười, “Anh xem xem các anh làm gì vậy, em chỉ là thuận miệng hỏi một chút, các anh chẳng lẽ thật sự cho rằng em sẽ vì người như thế xin các anh giúp đỡ sao?”
Diệp Thần thu ảnh chụp trở về, cũng khẽ cười cười, “Tôi cũng chỉ là thuận tiện cung cấp cho cậu một tý tình huống. Chuyện như vậy, đừng nói là cậu người khác, cho dù là cậu của cậu và Sách Trí, tôi cũng sẽ khiến cho hắn phải trả một giá lớn.”
Sách Thiệu gật đầu, “Ý em cũng vậy.” Y đặt quần lót lên bàn, nhìn nó chạy tới chạy lui, khẽ cười một cái, “Em đói bụng, hôm nay thật đúng là tới đây kiếm cơm.” Nói xong, đứng lên, “Em đi tìm quản gia.”
Sách Thiệu chầm chậm đi ra ngoài, cửa thư phòng từ từ đóng lại. Diệp Thần dần dần thu ý cười trên khóe miệng, cậu cúi đầu nhìn An Đức, “Xem ra, có một số việc phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng.”
An Đức vẫn trầm mặc không nói gật đầu, bờ môi như có như không cười, “Không sao, tôi có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn, tôi sẽ làm cho cậu ấy từng chút từng chút buông xuống tất cả những thứ không bỏ được.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi Sách Nhị gia ăn uống no đủ, thay cái áo thun màu đen rộng thùng thình liền mũ, thuận tay nhét quần lót vào cái túi rộng rãi, quay đầu lại nhìn An Đức một cái, chần chừ một chút, rốt cục mở miệng, “Tôi chuẩn bị đi rồi, một mình anh tự tiện đi, đừng quá lo người ngoài mà không để ý mình.”
“Anh cùng đi với em.” An Đức nói xong cầm chìa khóa, nhìn thoáng qua quần lót đang từ trong túi ló ra, “Em mang theo nó để làm chi?”
“Đi dạo mát, thuận tiện cho chị dâu một kinh hỉ.” Sách Thiệu lại cho quần lót ăn một hạt dưa, đột nhiên ngẩng đầu, “Sao anh cũng đi cùng tôi?”
“Em không phải đến chỗ Sách Trí sao? Anh vừa lúc tìm anh ta có việc, tiện đường chở em một đoạn.” An Đức mở cửa phòng, “Lúc này, không phải quá tiện để đón xe, em chẳng lẽ muốn đi bộ qua?”
Sách Thiệu đưa tay sờ sờ quần lót trong túi, rũ mi mắt, đi theo An Đức ra cửa.
An Đức thay Sách Thiệu mở cửa ghế phụ, mình vòng lại lên xe, Sách Thiệu còn cách kính nhìn anh một cái, trên mặt khẽ cười cười, không nói gì, cũng ngồi xuống, đóng cửa xe lại.
Lúc An Đức nhô người thắt dây an toàn cho Sách Thiệu, Sách Thiệu tựa lưng vào ghế, vẫn không nhúc nhích. Y móc quần lót trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay, nhìn nó dùng móng vuốt nhỏ nạy nhân hạt dưa để dành trong má, sau đó bắt đầu nhai. An Đức nhìn y cười cười, khởi động xe.
Sách Thiệu không ngẩng đầu, dùng dư quang khóe mắt nhìn An Đức bên cạnh lái xe. Không thể không nói, sườn mặt của người đàn ông này rất đẹp, nếu không phải làm thiếu đổng, anh hoàn toàn có thể dựa vào khuôn mặt này đi lăn lộn giới giải trí, tuyệt đối có thể bắt được không ít người. Lúc trước Sách Thiệu cũng chính bởi vì khuôn mặt này, nảy sinh thiện cảm, cảm thấy nếu cùng người này lên giường, ít nhất cũng không quá đáng ghét.
Nhưng bây giờ xem ra, chỉ lên giường dường như không thỏa mãn được đại thiếu gia này. Sách Thiệu nhiều năm qua vẫn ở bên ngoài, ngay cả chỗ Sách Trí cũng là thỉnh thoảng mới đi. Y đã quen một mình, đối với người không hiểu xuất hiện trong sinh hoạt này, quả thật là có một chút bài xích, nhưng lại không thể không nói, có sự xuất hiện của người này, cuộc sống của y đột nhiên phong phú.
Y một mình ăn cơm, một mình uống rượu, một mình dạo phố, mà bây giờ, tối thiểu, có người trò chuyện với y, có người làm cho cuộc sống của y dường như không hề cô đơn buồn chán như vậy.
Có lẽ bản thân thật là một mình quá lâu, cảm thấy trống rỗng rồi đi. Sách Thiệu tự giễu cười cười, nghiêng đầu nhìn An Đức một cái. Y có thể nhận, chỉ có thể đến nước này. Nhiều một chút nữa, y cho không nổi.
Trên đường xe không tính là nhiều, rất thuận lợi ra khỏi nội thành, tới đại trạch.
Quản gia thấy Sách Thiệu rất lễ độ tiếp đón, hơn nữa trực tiếp hồi báo, đại thiếu đang ở thư phòng.
Lên lầu đi đến cửa thư phòng, Sách Thiệu nâng tay gõ cửa một cái, thì đẩy cửa đi vào, Sách Trí đang ngồi ở trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn một xấp văn kiện, trên ghế sa lon bên cạnh, Diệp Thần đang ổ ở đó, cầm trong tay một quyển sách, chầm chậm lật xem.
Sách Thiệu nhìn Diệp Thần một cái, “Chị dâu anh có phải từ chức ở nhà chuyên tâm làm bà chủ hay không, thế nào cũng không thấy anh đi làm?”
Diệp Thần ngay cả mí mắt cũng không nâng, lười biếng mở miệng, “Sách Trí em đã nói với anh, nếu có rảnh phải dẫn em trai anh đi trị bệnh IQ.” Cậu buông sách, cầm lấy cái ly trên bàn Sách Thiệu chỉ nhìn lướt qua, cũng biết là cực phẩm, thong thả uống một ngụm trà, “Cậu cho là anh em các cậu không có cuối tuần, thì người khác cũng không có sao? Tôi cũng không phải xã hội đen.”
Sách Thiệu nghẹn lời, trì hoãn một hồi đột nhiên vẻ mặt tươi cười ngồi xuống bên cạnh Diệp Thần, “Chị dâu, em mang đến cho anh một thứ hay ho, muốn nhìn xem hay không?”
Diệp Thần tháo kính mắt xuống, dụi dụi mắt, ngẩng đầu hướng An Đức cười một cái, “Không cần khách sáo, mời ngồi.” Sau đó quay đầu, nhíu mày nhìn Sách Thiệu, “Cậu tùy tiện, nhưng tự gánh lấy hậu quả.”
Sách Thiệu trên mặt luôn luôn treo nụ cười, y cảm thấy, loại văn nhã như Diệp Thần này, nhìn rất giống người đàn ông khiết phích, nhất định rất không thích hamster. Cho nên, y vẻ mặt tươi cười đem quần lót ra, “chào hỏi bác hai của mày đi.”
Quần lót mở ánh mắt to đen nhìn Diệp Thần, Sách Thiệu như trong dự liệu nhìn thấy nụ cười của Diệp Thần bỗng nhiên ngưng một chút, không đợi y vui mừng, ngay sau đó Diệp Thần đã đỡ quần lót qua, trên mặt là nụ cười rất dịu dàng, dùng ngón tay cẩn thận sờ sờ đầu quần lót, cười nhìn Sách Thiệu, “Nó tên là gì?”
Sách Thiệu không ngờ trên mặt Diệp Thần vậy mà mang theo vui sướng rõ ràng, y nhất thời không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy An Đức phía sau lành lạnh mở miệng, “Quần lót.”
Diệp Thần ngẩng đầu, có chút thông cảm nhìn Sách Thiệu, “Rất xứng với IQ của cậu.”
Sách Thiệu liếc mắt, ngẩng đầu nhìn Sách Trí đang mỉm cười tựa vào ghế bành, nhìn về phía Diệp Thần trên mặt là dịu dàng rõ ràng, trong lòng không khỏi một trận ác hàn, người đàn ông này rõ ràng trọng sắc khinh em.
Trên mặt Diệp Thần hơi hơi tươi cười, nụ cười này làm cho Sách Trí rất nhanh mất hồn. Lần đầu tiên anh nhìn thấy chàng trai tuyệt vời này là ở trên toà án, mặt cậu không chút thay đổi, nói mấy câu khiến cho bị luật sư cáo á khẩu không trả lời được, tất cả trên người đều tỏa ra khí chất làm cho không ai có thể tới gần.
Sau đó anh chầm chậm tiếp xúc người này, từ từ hiểu biết người này, anh mới phát hiện, người này mặc dù một bộ dạng người sống chớ gần, mặc dù nói ra những lời hết sức ác độc, nhưng người này lại có một trái tim mềm mại.
Mọi cách quấn quýt, người này rốt cục thuộc về anh.
Sách Trí lấy lại tinh thần, buông văn kiện trong tay, đi đến bên sô pha, liếc qua Sách Thiệu một cái, Sách Thiệu tự giác xê dịch sang một bên, Sách Trí ngồi xuống bên cạnh Diệp Thần, ôm hờ bờ vai cậu, giương mắt nhìn Sách Thiệu, “Em hôm nay còn dẫn theo một người đến kiếm cơm? Muốn ăn cái gì tự mình xuống báo với quản gia.”
Sô pha cũng không đủ rộng rãi, nhất là ngồi cùng lúc bốn người đàn ông trưởng thành, Sách Thiệu gần như dựa vào trong lòng An Đức. Y động động, tìm một tư thế thoải mái nhất tựa vào trên ghế sa lon, nâng chân lên đặt ở trên bàn, thuận tay cầm cái ly Diệp Thần ban nãy dùng nhìn thoáng qua, giống như là thuận miệng nói, “thật ra hôm nay em qua đây là có chuyện tìm anh, nhờ anh giúp em hỏi thăm một người.”
Sách Trí giương mắt nhìn y, “Người nào?”
“Mấy ngày hôm trước có một người từ trấn Vân Dĩ tới, họ Vương, hình như là đụng người. Anh trong đội cảnh sát giao thông có người không, giúp em hỏi một chút rốt cuộc là tình huống gì.” Sách Thiệu vuốt vuốt cái ly trong tay, không chút để ý nói.
Lông mày Sách Trí từ từ nhướng lên, “Trấn Vân Dĩ tới, họ Vương? Là ai, sao anh không biết?”
Sách Thiệu chớp mí mắt một cái, “Một họ hàng của bạn học em, nhờ em giúp thu xếp chút.”
“Sao anh không biết em có bạn học quan hệ tốt như vậy, khiến em bằng lòng mở miệng với anh?” thanh âm của Sách Trí thoáng lạnh, “Sách Thiệu, em còn nhớ anh đã từng nói gì với em sao?”
Sách Thiệu vẫn không ngẩng đầu, y có thể cảm nhận được ánh mắt Sách Trí cứ khóa ở trên mặt mình, y bĩu bĩu khóe môi, “Anh nói rất nhiều, em làm sao biết anh nói câu nào?”
“A.” Sách Trí cười khẽ, “Nếu em muốn bị coi thường, một mình đi, đừng kéo anh xuống nước, anh đã từng nói với em, em trai của Sách Trí anh, sẽ không ngu ngốc hai lần ở trên người một người.”
“Cái gì gọi là ngu ngốc?” Sách Thiệu giương mắt, “Em chỉ là hỏi thăm một chút, anh có thể làm thì làm, không thể coi như xong.”
Diệp Thần vẫn cúi đầu chơi với quần lót đột nhiên ngẩng đầu lên, “Việc này thật ra cậu không cần hỏi thăm tôi có thể nói cho cậu biết.” Cậu nhét lại quần lót vào trong tay Sách Thiệu, đứng lên đi đến trước giá sách, chìa tay lấy một túi văn kiện đặt ở phía ngoài cùng xuống, “Kỳ thật chuyện này căn bản là không cần làm phiền ai, cũng khéo, vụ án này vừa lúc đưa đến tay tôi.” Cậu trở về trước sô pha, từ trong túi văn kiện lấy ra một xấp ảnh chụp, ném tới trên đùi Sách Thiệu “Cậu không phải muốn biết tình huống sao, tự mình nhìn xem.”
Sách Thiệu chỉ quét qua một tấm hình trên cùng, đã sửng sốt, một người nhìn không ra mặt mũi nằm ngửa dưới đất, dưới thân là một vũng máu, “Đây là…”
“Cậu thực cho rằng, chỉ là đụng người đơn giản như vậy sao?” Diệp Thần mang kính mắt vào, thản nhiên mở miệng, “Có đứa bé mới bảy tuổi, bà nội đón nó tan học về nhà, bà cháu hai người nắm tay qua đường, một chiếc xe giống như ngựa tháo cương vượt đèn đỏ đâm tới, người bà nhào thẳng qua che chở đứa bé dưới thân, chết ngay tại chỗ, đứa bé kia được đưa vào bệnh viện, bây giờ vẫn chưa tỉnh. Chuyện này vừa vặn do tôi chịu trách nhiệm công tố.”
Sách Thiệu úp tấm ảnh xuống bàn, nhắm lại mắt, không nói gì.
Sách Trí đột nhiên thở dài, chầm chậm mở miệng, “A Thiệu em biết không, khi xảy ra chuyện, thì mối tình đầu tình của em an vị ở trên ghế phụ, nó nhìn thấy toàn bộ, nó biết vị cậu say rượu điều khiển rốt cuộc làm cái gì, nhưng nó cái gì cũng không nói cho em biết, còn đương nhiên đến nhờ em giúp đỡ.”
Quần lót chơi đùa ở lòng bàn tay Sách Thiệu một hồi, đột nhiên hé miệng, thăm dò cắn cắn ngón tay Sách Thiệu. Sách Thiệu trầm mặc một hồi, đột nhiên giương lên nụ cười, “Anh xem xem các anh làm gì vậy, em chỉ là thuận miệng hỏi một chút, các anh chẳng lẽ thật sự cho rằng em sẽ vì người như thế xin các anh giúp đỡ sao?”
Diệp Thần thu ảnh chụp trở về, cũng khẽ cười cười, “Tôi cũng chỉ là thuận tiện cung cấp cho cậu một tý tình huống. Chuyện như vậy, đừng nói là cậu người khác, cho dù là cậu của cậu và Sách Trí, tôi cũng sẽ khiến cho hắn phải trả một giá lớn.”
Sách Thiệu gật đầu, “Ý em cũng vậy.” Y đặt quần lót lên bàn, nhìn nó chạy tới chạy lui, khẽ cười một cái, “Em đói bụng, hôm nay thật đúng là tới đây kiếm cơm.” Nói xong, đứng lên, “Em đi tìm quản gia.”
Sách Thiệu chầm chậm đi ra ngoài, cửa thư phòng từ từ đóng lại. Diệp Thần dần dần thu ý cười trên khóe miệng, cậu cúi đầu nhìn An Đức, “Xem ra, có một số việc phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng.”
An Đức vẫn trầm mặc không nói gật đầu, bờ môi như có như không cười, “Không sao, tôi có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn, tôi sẽ làm cho cậu ấy từng chút từng chút buông xuống tất cả những thứ không bỏ được.”